Cưng Sủng: Tận Cùng Của Sự Sợ Hãi
Chương 5: Hình phạt tàn nhẫn
Bạc Hà
23/09/2023
- Ba ơi, con bị Hắc Viên nhốt lại rồi... ba đến cứu con với!
Đêm hôm đó, đợi tất cả ngủ tất, cô cầm lấy điện thoại gọi cho ba. Cô thực sự rất sợ, cô trốn không có thoát.
Đầu dây bên kia trầm ngâm rồi cất tiếng.
- Nếu bị phát hiện rồi thì đúng là vô dụng! Tao nuôi mày đúng là tốn công. Tốt nhất mày chết dần chết mòn ở đó đi!
Ngọc Ly khựng người. Đôi môi mím chặt lại. Hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài. Cô thực ra là con nuôi của Ngọc Gia. Nhưng cô lại may mắn hơn vì được ba mẹ yêu quý. Thì ra bấy lâu nay là cô tự ảo tưởng... Con nuôi dù như thế nào cũng không bằng con ruột được.
Họ nhận nuôi cô cũng chỉ vì không có con gái để cống nạp thôi...
Biệt thự Phong Win này chính là nơi ở của các tình nhân mà mỗi tháng mọi gia tộc đều mang đến cho Hắc Viên. Từ khi cô vào đây, bọn họ dù không thể hiện tõ nhưng cũng tỏ vẻ khinh bỉ phía sau cô. Đến bây giờ, cô mới cảm thấy lạc lõng.
Chỉ có mỗi mình cô đơn.
Sáng hôm ấy, một chiếc xe tải lớn mang chở toàn quần áo hàng hiệu cho các tình nhân ở biệt thự. Cô hé cửa phòng, trong đầu dấy lên ý nghĩ bỏ trốn. Lợi dụng mọi người đang chăm chú vào những bộ đồ đắt tiền đến hoa mắt, cô lẻn vào rồi nhảy lên thùng hàng phía sau trốn. Tất cả diễn ra rất nhanh. Ngọc Ly co ro một góc, đợi đến khi xe chở hàng bắt đầu rời khỏi biệt thự.
Khi xe vừa đi ra tới cổng to, đúng lúc siêu xe của Hắc Viên trở về.
Hắn nghiêm nghị bước xuống xe, tất cả đều cung kính cúi chào.
- Ngọc Ly đâu?
- Dạ, Hắc gia. Ngọc Ly tiểu thư đang ở trong phòng.
Lời nói của quản gia khiến cho hắn hơi nghi ngờ. Đôi chân dài lập tức đi nhanh lên lầu 2 biệt thự. Mở cửa phòng của cô, hắn nhìn một lượt xung quanh không thấy bóng dáng đâu. Hắn liền nhíu mày vào nhá tắm cũng không thấy.
- Cô ấy ở đâu? Mấy người làm việc như thế hả?
Hắc Viên tức giận xô mạnh khiến cả chiếc bàn thủy ngọc vỡ tan tành. Đám tình nhân sợ hãi đứng co ro vào một góc. Quản gia toát mồ hôi lạnh. Ông ta sống ở biệt thự này lâu nhất nên hiểu rõ. Lúc này, Hắc gia rất tức giận. Nếu là chuyện về đám tình nhân trong biệt thự này thì Hắc gia chẳng bao giờ quan tâm. Nhưng lại nổi giận vì một cô gái bỏ trốn.
- Hắc... Hắc gia. Biệt thự canh giữ nghiêm ngặt. Ngọc Ly tiểu thư làm sao có thể rời khỏi đây được?
Hắc Viên nghe vậy hàng lông mày nhíu lại suy tư. Đúng như lời quản gia nói. Biệt thự canh gác nghiêm ngặt mọi ngóc ngách, cô không thể dễ dàng rời khỏi. Ngoại trừ... trí nhớ của hắn chợt dừng lại tại thời điểm chiếc xe tải chở đồ tới biệt thự. Bàn tay hắn bất giác nắm chặt lại. Ngay lập tức, Hắc Viên quay người chạy xuống chỗ đỗ ô tô phóng xe đuổi theo.
Cô thu mình ngồi một góc trên thùng chiếc xe tải. Có vẻ đường lên núi gập ghềnh lắc lư nên cả người cô thỉnh thoảng va đập mạnh vào những thùng chở đồ. Hai người lái xe vẫn chăm chú nói chuyện vui vẻ.
- Này, nhanh lên! Biệt thự trên núi cần gấp. Nếu chúng ta đến muộn, chắc chắn sẽ bị trừ lương!
Chiếc xe tải tăng tốc vòng qua khúc cua sườn núi. Bỗng đâu, chiếc siêu xe đen vọt lên một cách nhanh chóng tuýt còi inh ỏi. Hắc Viên mặt hằm hằm sát khí nhấn nút kéo kính chắn gió xuống quát to.
- Dừng xe lại ngay!
Tiếng quát lớn đến nỗi khiến cô giật thót mình. Ngọc Ly quay người nhìn hé qua lỗ hổng, gương mặt cô tái xanh, cả người ướt nhẹp mồ hôi. Hắc Viên đã đuổi đến? Chẳng lẽ cô không thoát được?
Làn môi Ngọc Ly bất giác mím chặt lại. Cô thà chết chứ không quay lại cùng hắn ta. Giờ ba mẹ đã quay lưng lại với cô. Hiện tại, cô chẳng còn gì cả, cô độc một mình.
Nghĩ tới đây, cô mặc kệ cho chiếc xe tải đang chạy mà mở cửa thùng xe ra. Hít một ngụm khí lạnh nhảy xuống.
Hắc Viên đúng lúc nhìn qua kính chiếu hậu, thấy sự tình như vậy liền đạp chân phanh xe dừng lại. Hắn mở cửa xe, phi người lao đến phía cô.
Cả người cô va đập mạnh xuống đường, lăn xuống đường. Hàng rào chắn vực bên đường đã rỉ sét, cô va vào hàng rào đó liền bị những thanh thép cứa vào da thịt. Không may chỗ đó dốc nên theo đà dần lăn xuống vực. Hắc Viên điên cuồng lao tới, cố gắng túm chặt lấy tay của cô. Nhưng lực kéo quá mạnh khiến cả người hắn cũng kéo theo. Cũng may, tay còn lại của hắn túm vào được một tảng đá to.
Cô hoa mắt, cả người đau ê ẩm. Một chất lỏng màu đỏ từng giọt nhỏ lên mặt cô. Ngọc Ly giật mình, ngẩng đầu lên, phát hiện ra trên trán Hắc Viên đang chảy rất nhiều máu.
Còn hắn chửi thề trong lòng. Vừa nãy hắn bị lôi xuống, không may trán va đập xuống đường. Nhưng, hắn vẫn cố túm chặt lấy tay cô, kiên quyết không buông.
- Thả ra! Tôi không muốn anh cứu tôi! Tôi muốn tự do!
Hắc Viên nhếch miệng.
- Từ khi gả cho tôi, em đã không còn tự do rồi! Nếu em muốn chết tới vậy... chúng ta chết chung!
- Anh... anh điên thật rồi!
Bàn tay của Hắc Viên không thể cố gắng gượng được nữa mà trượt khỏi tảng đá. Hắn nắm chặt lấy tay cô, cả hai cùng rơi xuống vực.
- Có chết thì tự do của em vẫn do tôi nắm giữ! Em không thể thoát khỏi tôi đâu!
[....]
Ngọc Ly bị tiếng sét bên ngoài làm cho tỉnh giấc.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường. Bây giờ là một giờ sáng. Cả người cô ướt đẫm mồ hôi. Từng giọt, từng giọt chảy xuống gương mặt tái nhợt.
Đưa tầm nhìn xuống 1 chút, chân tay của cô đã được băng bó cẩn thận. Nhưng, có điều căn phòng này rất quen...
Hình như nó là...
- Tỉnh rồi?
Cửa phòng bất chợt mở ra khiến Ngọc Ly giật thót. Linh cảm của cô quả thật đúng. Căn phòng này chính là phòng của Hắc Viên. Mà đặc biệt, giọng nói ám ảnh đó, có chết cô cũng nhận ra.
Hắc Viên đi vào, trên tay hắn cầm một cái roi da. Trên người hắn có quá nhiều vết thương băng bó, chắc có lẽ hắn còn bị nặng hơn cô.
Ngọc Ly không biết làm cách nào mà mình lại sống sót. Nhưng... có chết cô cũng không muốn về đây chút nào!
Nhìn cô thất thần, Hắc Viên chợt nở nụ cười âm hiểm. Hắn đưa tay bóp lấy cằm của cô.
- Sự lựa chọn hình phạt, tôi cho phép em chọn. Một, hành hình bằng roi da. Hai, tôi sẽ hủy đi đôi mắt của em!
Đêm hôm đó, đợi tất cả ngủ tất, cô cầm lấy điện thoại gọi cho ba. Cô thực sự rất sợ, cô trốn không có thoát.
Đầu dây bên kia trầm ngâm rồi cất tiếng.
- Nếu bị phát hiện rồi thì đúng là vô dụng! Tao nuôi mày đúng là tốn công. Tốt nhất mày chết dần chết mòn ở đó đi!
Ngọc Ly khựng người. Đôi môi mím chặt lại. Hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài. Cô thực ra là con nuôi của Ngọc Gia. Nhưng cô lại may mắn hơn vì được ba mẹ yêu quý. Thì ra bấy lâu nay là cô tự ảo tưởng... Con nuôi dù như thế nào cũng không bằng con ruột được.
Họ nhận nuôi cô cũng chỉ vì không có con gái để cống nạp thôi...
Biệt thự Phong Win này chính là nơi ở của các tình nhân mà mỗi tháng mọi gia tộc đều mang đến cho Hắc Viên. Từ khi cô vào đây, bọn họ dù không thể hiện tõ nhưng cũng tỏ vẻ khinh bỉ phía sau cô. Đến bây giờ, cô mới cảm thấy lạc lõng.
Chỉ có mỗi mình cô đơn.
Sáng hôm ấy, một chiếc xe tải lớn mang chở toàn quần áo hàng hiệu cho các tình nhân ở biệt thự. Cô hé cửa phòng, trong đầu dấy lên ý nghĩ bỏ trốn. Lợi dụng mọi người đang chăm chú vào những bộ đồ đắt tiền đến hoa mắt, cô lẻn vào rồi nhảy lên thùng hàng phía sau trốn. Tất cả diễn ra rất nhanh. Ngọc Ly co ro một góc, đợi đến khi xe chở hàng bắt đầu rời khỏi biệt thự.
Khi xe vừa đi ra tới cổng to, đúng lúc siêu xe của Hắc Viên trở về.
Hắn nghiêm nghị bước xuống xe, tất cả đều cung kính cúi chào.
- Ngọc Ly đâu?
- Dạ, Hắc gia. Ngọc Ly tiểu thư đang ở trong phòng.
Lời nói của quản gia khiến cho hắn hơi nghi ngờ. Đôi chân dài lập tức đi nhanh lên lầu 2 biệt thự. Mở cửa phòng của cô, hắn nhìn một lượt xung quanh không thấy bóng dáng đâu. Hắn liền nhíu mày vào nhá tắm cũng không thấy.
- Cô ấy ở đâu? Mấy người làm việc như thế hả?
Hắc Viên tức giận xô mạnh khiến cả chiếc bàn thủy ngọc vỡ tan tành. Đám tình nhân sợ hãi đứng co ro vào một góc. Quản gia toát mồ hôi lạnh. Ông ta sống ở biệt thự này lâu nhất nên hiểu rõ. Lúc này, Hắc gia rất tức giận. Nếu là chuyện về đám tình nhân trong biệt thự này thì Hắc gia chẳng bao giờ quan tâm. Nhưng lại nổi giận vì một cô gái bỏ trốn.
- Hắc... Hắc gia. Biệt thự canh giữ nghiêm ngặt. Ngọc Ly tiểu thư làm sao có thể rời khỏi đây được?
Hắc Viên nghe vậy hàng lông mày nhíu lại suy tư. Đúng như lời quản gia nói. Biệt thự canh gác nghiêm ngặt mọi ngóc ngách, cô không thể dễ dàng rời khỏi. Ngoại trừ... trí nhớ của hắn chợt dừng lại tại thời điểm chiếc xe tải chở đồ tới biệt thự. Bàn tay hắn bất giác nắm chặt lại. Ngay lập tức, Hắc Viên quay người chạy xuống chỗ đỗ ô tô phóng xe đuổi theo.
Cô thu mình ngồi một góc trên thùng chiếc xe tải. Có vẻ đường lên núi gập ghềnh lắc lư nên cả người cô thỉnh thoảng va đập mạnh vào những thùng chở đồ. Hai người lái xe vẫn chăm chú nói chuyện vui vẻ.
- Này, nhanh lên! Biệt thự trên núi cần gấp. Nếu chúng ta đến muộn, chắc chắn sẽ bị trừ lương!
Chiếc xe tải tăng tốc vòng qua khúc cua sườn núi. Bỗng đâu, chiếc siêu xe đen vọt lên một cách nhanh chóng tuýt còi inh ỏi. Hắc Viên mặt hằm hằm sát khí nhấn nút kéo kính chắn gió xuống quát to.
- Dừng xe lại ngay!
Tiếng quát lớn đến nỗi khiến cô giật thót mình. Ngọc Ly quay người nhìn hé qua lỗ hổng, gương mặt cô tái xanh, cả người ướt nhẹp mồ hôi. Hắc Viên đã đuổi đến? Chẳng lẽ cô không thoát được?
Làn môi Ngọc Ly bất giác mím chặt lại. Cô thà chết chứ không quay lại cùng hắn ta. Giờ ba mẹ đã quay lưng lại với cô. Hiện tại, cô chẳng còn gì cả, cô độc một mình.
Nghĩ tới đây, cô mặc kệ cho chiếc xe tải đang chạy mà mở cửa thùng xe ra. Hít một ngụm khí lạnh nhảy xuống.
Hắc Viên đúng lúc nhìn qua kính chiếu hậu, thấy sự tình như vậy liền đạp chân phanh xe dừng lại. Hắn mở cửa xe, phi người lao đến phía cô.
Cả người cô va đập mạnh xuống đường, lăn xuống đường. Hàng rào chắn vực bên đường đã rỉ sét, cô va vào hàng rào đó liền bị những thanh thép cứa vào da thịt. Không may chỗ đó dốc nên theo đà dần lăn xuống vực. Hắc Viên điên cuồng lao tới, cố gắng túm chặt lấy tay của cô. Nhưng lực kéo quá mạnh khiến cả người hắn cũng kéo theo. Cũng may, tay còn lại của hắn túm vào được một tảng đá to.
Cô hoa mắt, cả người đau ê ẩm. Một chất lỏng màu đỏ từng giọt nhỏ lên mặt cô. Ngọc Ly giật mình, ngẩng đầu lên, phát hiện ra trên trán Hắc Viên đang chảy rất nhiều máu.
Còn hắn chửi thề trong lòng. Vừa nãy hắn bị lôi xuống, không may trán va đập xuống đường. Nhưng, hắn vẫn cố túm chặt lấy tay cô, kiên quyết không buông.
- Thả ra! Tôi không muốn anh cứu tôi! Tôi muốn tự do!
Hắc Viên nhếch miệng.
- Từ khi gả cho tôi, em đã không còn tự do rồi! Nếu em muốn chết tới vậy... chúng ta chết chung!
- Anh... anh điên thật rồi!
Bàn tay của Hắc Viên không thể cố gắng gượng được nữa mà trượt khỏi tảng đá. Hắn nắm chặt lấy tay cô, cả hai cùng rơi xuống vực.
- Có chết thì tự do của em vẫn do tôi nắm giữ! Em không thể thoát khỏi tôi đâu!
[....]
Ngọc Ly bị tiếng sét bên ngoài làm cho tỉnh giấc.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường. Bây giờ là một giờ sáng. Cả người cô ướt đẫm mồ hôi. Từng giọt, từng giọt chảy xuống gương mặt tái nhợt.
Đưa tầm nhìn xuống 1 chút, chân tay của cô đã được băng bó cẩn thận. Nhưng, có điều căn phòng này rất quen...
Hình như nó là...
- Tỉnh rồi?
Cửa phòng bất chợt mở ra khiến Ngọc Ly giật thót. Linh cảm của cô quả thật đúng. Căn phòng này chính là phòng của Hắc Viên. Mà đặc biệt, giọng nói ám ảnh đó, có chết cô cũng nhận ra.
Hắc Viên đi vào, trên tay hắn cầm một cái roi da. Trên người hắn có quá nhiều vết thương băng bó, chắc có lẽ hắn còn bị nặng hơn cô.
Ngọc Ly không biết làm cách nào mà mình lại sống sót. Nhưng... có chết cô cũng không muốn về đây chút nào!
Nhìn cô thất thần, Hắc Viên chợt nở nụ cười âm hiểm. Hắn đưa tay bóp lấy cằm của cô.
- Sự lựa chọn hình phạt, tôi cho phép em chọn. Một, hành hình bằng roi da. Hai, tôi sẽ hủy đi đôi mắt của em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.