Cưng Sủng: Tận Cùng Của Sự Sợ Hãi
Chương 20: Tôi căm hận anh
Bạc Hà
23/09/2023
Doãn Miên kinh hãi lùi lại phía sau của Quân Diệp Trạch.
Quân Tổng Đốc thì trầm ngâm suy nghĩ. Nếu như có thể để Hắc Gia bớt giận, hi sinh chút ít không là gì cả. Vả lại, chỉ là một đứa con gái bên cạnh của Quân Diệp Trạch đối với ông ta không có vấn đề.
- Nếu Hắc Gia đã mong muốn vậy thì cứ theo ý ngài đi.
Doãn Miên nghe xong thì bủn rủn cả chân tay. Muốn 1 cánh tay và 1 bên mắt của cô ta thì khác gì từ giờ cô ta sẽ trở thành người tàn phế xấu xí. Như vậy thì sau này sẽ không thể nào làm Quân phu nhân được.
- Diệp Trạch... cứu em... anh nhất định phải cứu em... em không muốn...
Những lời của Doãn Miên cứ lặp đi lặp lại bên tai của Quân Diệp Trạch khiến anh ta có chút khó chịu. Nếu không phải Ngọc Thanh của anh ta, thì bất cứ người phụ nữ nào ra sao anh ta đều không quan tâm.
Lời nói của Quân Diệp Trạch đủ lạnh lùng khiến Doãn Miên bất giác tỉnh ngộ ra tất cả.
- Chỉ như vậy thôi thì đã chết đâu? Cô có cần làm quá lên không!
- Quân Diệp Trạch! Anh là đồ bạc tình bạc nghĩa. Tôi đã làm theo ý anh mạo hiểm tới biệt thự Hắc Gia, lừa Ngọc Ly. Bây giờ anh lại thấy tôi chết mà không cứu... anh có là con người không? Anh đáng lắm... Ngọc Thanh chết rồi... cô ta mãi không thể quay lại bên anh đâu... anh mãi phải sống trong cô độc thôi....
Những lời uất ức của Doãn Miên chợt bùng phát. Cô ta biết chắc rằng bản thân lúc này không còn đường sống cả. Nếu sống mà bị dị dạng như vậy thì sống làm gì? Điều khiến cô ta ân hận nhất chính là tin tưởng vào Quân Diệp Trạch. Cô ta làm tất cả mọi thứ, cuối cùng lại bị anh thẳng thừng dẵm nát, phủi bụi.
- Ngọc Ly thì có gì hơn hả? Cô ta cũng chỉ là loại gái điếm thôi. Không biết giờ chừng này xác của cô ta nằm ở xó ngách nào rồi!
Doãn Miên vừa nói vừa cười lùi lại phía sau.
Đột nhiên một tiếng sung vang lên. Viên đạn chỉ trong chớp mắt ghim thẳng vào chính giữa mi tâm của Doãn Miên. Máu từ trán của cô ta chảy ra không ngừng. Tích tắc chết tại chỗ.
Người nổ súng không ai khác chính là Hắc Viên. Hắn căm ghét những ai dám sỉ nhục người phụ nữa của hắn. Việc đó chẳng khác gì gián tiếp lăng nhục hắn cả. Nếu không chặt tay chọc mắt thì... tốt nhất chết cho rộng chỗ.
Tiếng la hét của tất cả người giúp việc vang vọng cả biệt thự.
Quân Diệp Trạch và Quân Tổng Đốc kinh ngạc không chớp mắt. Còn Quân Mễ Linh thì suýt sợ hãi phát ngất. Từ đầu tới cuối cô ta bị vẻ đẹp của Hắc Viên thu hút. Định ý sau khi Hắc Viên đi mới chạy theo tiếp cận hắn. Nhưng thật không ngờ, con người của Hắc Viên quá đáng sợ. Ngay cả phụ nữ cũng dám giết.
Xử lí xong, Hắc Viên vứt khẩu súng cho Leo cầm lấy. Hắn chỉnh lại áo vest rồi đường hoàng đứng dậy.
- Vậy là xong! Quân Tổng Đốc, gặp lại sau!
Nhìn bóng dáng của Hắc Viên khuất dần phía sau cửa lớn. Quân Diệp Trạch nắm chặt tay lại.
- Ba, hắn dám hống hách tự ý giết người ngay tại biệt thự của chúng ta.
- Con im miệng đi! Hắc Viên không phải kẻ tầm thường đâu. Chừng nào hắn còn ngồi lên vị trí người thừa kế của Hắc Gia, cho dù gia tộc ta cùng với tất cả các gia tộc khác cộng lại cũng không lật đổ được cả Hắc Gia hùng mạnh được. Tốt nhất, nên an phận mà sống.
Quân Diệp Trạch tức giận sai người vào mang xác của Doãn Miên đi xử lí. Sẽ có ngày anh ta hạ gục Hắc Viên xuống đất. Nhưng bây giờ phải tìm được Ngọc Thanh đã.
Vừa bước chân lên xe, Leo nhận được cuộc gọi của một tên thuộc hạ. Anh ta lập tức quay sang thông báo cho Hắc Viên.
- Hắc Gia, đã định vị và tìm được chỗ mà Ngọc Ly đang ở.
- Tới đó!
[...]
Tuệ Nhất Vô đưa Ngọc Ly về khu chung cư của mình ở tầng thứ 4. Do phải làm nhiệm vụ cơ mật nên thường xuyên anh không về đây nên ít người biết. Đưa cô tới bệnh viện xử lí vết thương rồi bế cô về đây chắc có lẽ là an toàn nhất.
Đặt Ngọc Ly xuống chiếc ghế sopha, Tuệ Nhất Vô nhanh chóng ra mở cửa ban công cho thoáng khí vào. Khi anh vừa quay lại đã thấy cô đang định ngồi dậy. Tuệ Nhất Vô vội vàng chạy tới thì Ngọc Ly thất thần la to.
- Đừng tới đây... tránh xa tôi ra... đừng...
- Ngọc Ly, là anh đây. Tuệ Nhất Vô đây...
Thấy biểu hiện của Ngọc Ly khác lạ khiến cho Tuệ Nhất Vô lo lắng. Anh lại quên mất không để cô lại bệnh viện kiểm tra toàn thân. Chắc do bị sợ hãi quá mức mới dẫn tới tình trạng như vậy. Tuệ Nhất Vô muốn tới gần nhưng không được. Dường như cô không nhận ra anh nữa.
- Ngọc Ly, em bình tĩnh lại... là anh đây... Tuệ Nhất Vô đây... bình tĩnh...
Ngọc Ly ôm mặt mình khóc nức nở. Cô chạy về phía của Tuệ Nhất Vô rồi đẩy anh sang bên hướng ban công mà đến.
- Ngọc Ly, bên đó nguy hiểm lắm...
Cô bị sốc quá mức, không còn có thể nhận thức được nữa. Giờ đây, Ngọc Ly chỉ muốn đi tìm cái chết...
Thấy Ngọc Ly định trèo qua lan can, Tuệ Nhất Vô sa sầm nét mặt định xông tới ngăn cô lại. Đúng lúc này, cửa phòng bị ai đó đạp ra. Một thân hình vụt qua nhanh như cắt chạy tới. Giọng người đàn ông đó phát ra lạnh lẽo tới đáng sợ.
- Bảo bối, tôi cho phép em chết sao? Dừng lại ngay cái hành động ngu ngốc đó lại!
Tuệ Nhất Vô không quan tâm tại sao Hắc Viên tìm tới được đây, anh chỉ biết phải cứu cô.
Ngọc Ly vừa trông thấy Hắc Viên thì tái mặt đi. Bàn tay của cô từ từ thả ra, thân hình mảnh mai ngả sang rơi xuống bên dưới.
Hắc Viên còn nhanh hơn cả Tuệ Nhất Vô. Hắn chạy vừa kịp nắm lấy một cổ tay của cô lại.
- Chết tiệt, em không được chết! Tôi không cho phép điều đó.
- Hắc... Viên... tôi... căm... hận... anh...
Quân Tổng Đốc thì trầm ngâm suy nghĩ. Nếu như có thể để Hắc Gia bớt giận, hi sinh chút ít không là gì cả. Vả lại, chỉ là một đứa con gái bên cạnh của Quân Diệp Trạch đối với ông ta không có vấn đề.
- Nếu Hắc Gia đã mong muốn vậy thì cứ theo ý ngài đi.
Doãn Miên nghe xong thì bủn rủn cả chân tay. Muốn 1 cánh tay và 1 bên mắt của cô ta thì khác gì từ giờ cô ta sẽ trở thành người tàn phế xấu xí. Như vậy thì sau này sẽ không thể nào làm Quân phu nhân được.
- Diệp Trạch... cứu em... anh nhất định phải cứu em... em không muốn...
Những lời của Doãn Miên cứ lặp đi lặp lại bên tai của Quân Diệp Trạch khiến anh ta có chút khó chịu. Nếu không phải Ngọc Thanh của anh ta, thì bất cứ người phụ nữ nào ra sao anh ta đều không quan tâm.
Lời nói của Quân Diệp Trạch đủ lạnh lùng khiến Doãn Miên bất giác tỉnh ngộ ra tất cả.
- Chỉ như vậy thôi thì đã chết đâu? Cô có cần làm quá lên không!
- Quân Diệp Trạch! Anh là đồ bạc tình bạc nghĩa. Tôi đã làm theo ý anh mạo hiểm tới biệt thự Hắc Gia, lừa Ngọc Ly. Bây giờ anh lại thấy tôi chết mà không cứu... anh có là con người không? Anh đáng lắm... Ngọc Thanh chết rồi... cô ta mãi không thể quay lại bên anh đâu... anh mãi phải sống trong cô độc thôi....
Những lời uất ức của Doãn Miên chợt bùng phát. Cô ta biết chắc rằng bản thân lúc này không còn đường sống cả. Nếu sống mà bị dị dạng như vậy thì sống làm gì? Điều khiến cô ta ân hận nhất chính là tin tưởng vào Quân Diệp Trạch. Cô ta làm tất cả mọi thứ, cuối cùng lại bị anh thẳng thừng dẵm nát, phủi bụi.
- Ngọc Ly thì có gì hơn hả? Cô ta cũng chỉ là loại gái điếm thôi. Không biết giờ chừng này xác của cô ta nằm ở xó ngách nào rồi!
Doãn Miên vừa nói vừa cười lùi lại phía sau.
Đột nhiên một tiếng sung vang lên. Viên đạn chỉ trong chớp mắt ghim thẳng vào chính giữa mi tâm của Doãn Miên. Máu từ trán của cô ta chảy ra không ngừng. Tích tắc chết tại chỗ.
Người nổ súng không ai khác chính là Hắc Viên. Hắn căm ghét những ai dám sỉ nhục người phụ nữa của hắn. Việc đó chẳng khác gì gián tiếp lăng nhục hắn cả. Nếu không chặt tay chọc mắt thì... tốt nhất chết cho rộng chỗ.
Tiếng la hét của tất cả người giúp việc vang vọng cả biệt thự.
Quân Diệp Trạch và Quân Tổng Đốc kinh ngạc không chớp mắt. Còn Quân Mễ Linh thì suýt sợ hãi phát ngất. Từ đầu tới cuối cô ta bị vẻ đẹp của Hắc Viên thu hút. Định ý sau khi Hắc Viên đi mới chạy theo tiếp cận hắn. Nhưng thật không ngờ, con người của Hắc Viên quá đáng sợ. Ngay cả phụ nữ cũng dám giết.
Xử lí xong, Hắc Viên vứt khẩu súng cho Leo cầm lấy. Hắn chỉnh lại áo vest rồi đường hoàng đứng dậy.
- Vậy là xong! Quân Tổng Đốc, gặp lại sau!
Nhìn bóng dáng của Hắc Viên khuất dần phía sau cửa lớn. Quân Diệp Trạch nắm chặt tay lại.
- Ba, hắn dám hống hách tự ý giết người ngay tại biệt thự của chúng ta.
- Con im miệng đi! Hắc Viên không phải kẻ tầm thường đâu. Chừng nào hắn còn ngồi lên vị trí người thừa kế của Hắc Gia, cho dù gia tộc ta cùng với tất cả các gia tộc khác cộng lại cũng không lật đổ được cả Hắc Gia hùng mạnh được. Tốt nhất, nên an phận mà sống.
Quân Diệp Trạch tức giận sai người vào mang xác của Doãn Miên đi xử lí. Sẽ có ngày anh ta hạ gục Hắc Viên xuống đất. Nhưng bây giờ phải tìm được Ngọc Thanh đã.
Vừa bước chân lên xe, Leo nhận được cuộc gọi của một tên thuộc hạ. Anh ta lập tức quay sang thông báo cho Hắc Viên.
- Hắc Gia, đã định vị và tìm được chỗ mà Ngọc Ly đang ở.
- Tới đó!
[...]
Tuệ Nhất Vô đưa Ngọc Ly về khu chung cư của mình ở tầng thứ 4. Do phải làm nhiệm vụ cơ mật nên thường xuyên anh không về đây nên ít người biết. Đưa cô tới bệnh viện xử lí vết thương rồi bế cô về đây chắc có lẽ là an toàn nhất.
Đặt Ngọc Ly xuống chiếc ghế sopha, Tuệ Nhất Vô nhanh chóng ra mở cửa ban công cho thoáng khí vào. Khi anh vừa quay lại đã thấy cô đang định ngồi dậy. Tuệ Nhất Vô vội vàng chạy tới thì Ngọc Ly thất thần la to.
- Đừng tới đây... tránh xa tôi ra... đừng...
- Ngọc Ly, là anh đây. Tuệ Nhất Vô đây...
Thấy biểu hiện của Ngọc Ly khác lạ khiến cho Tuệ Nhất Vô lo lắng. Anh lại quên mất không để cô lại bệnh viện kiểm tra toàn thân. Chắc do bị sợ hãi quá mức mới dẫn tới tình trạng như vậy. Tuệ Nhất Vô muốn tới gần nhưng không được. Dường như cô không nhận ra anh nữa.
- Ngọc Ly, em bình tĩnh lại... là anh đây... Tuệ Nhất Vô đây... bình tĩnh...
Ngọc Ly ôm mặt mình khóc nức nở. Cô chạy về phía của Tuệ Nhất Vô rồi đẩy anh sang bên hướng ban công mà đến.
- Ngọc Ly, bên đó nguy hiểm lắm...
Cô bị sốc quá mức, không còn có thể nhận thức được nữa. Giờ đây, Ngọc Ly chỉ muốn đi tìm cái chết...
Thấy Ngọc Ly định trèo qua lan can, Tuệ Nhất Vô sa sầm nét mặt định xông tới ngăn cô lại. Đúng lúc này, cửa phòng bị ai đó đạp ra. Một thân hình vụt qua nhanh như cắt chạy tới. Giọng người đàn ông đó phát ra lạnh lẽo tới đáng sợ.
- Bảo bối, tôi cho phép em chết sao? Dừng lại ngay cái hành động ngu ngốc đó lại!
Tuệ Nhất Vô không quan tâm tại sao Hắc Viên tìm tới được đây, anh chỉ biết phải cứu cô.
Ngọc Ly vừa trông thấy Hắc Viên thì tái mặt đi. Bàn tay của cô từ từ thả ra, thân hình mảnh mai ngả sang rơi xuống bên dưới.
Hắc Viên còn nhanh hơn cả Tuệ Nhất Vô. Hắn chạy vừa kịp nắm lấy một cổ tay của cô lại.
- Chết tiệt, em không được chết! Tôi không cho phép điều đó.
- Hắc... Viên... tôi... căm... hận... anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.