Chương 212
MyRio
28/08/2021
#Cap riêng: Mẹ à, con gái đáng giá!
- Cô bé này là con của cậu sao? Dễ thương thật đó! Con gái, con tên gì vậy?
Vũ Tuyền vừa nhìn đã thích Hoàng My, cô nhỏ nhỏ, không quá mập mạp cũng không quá gầy gò. Nói chung là rất đáng yêu!
- Dạ cháu là Minh Hoàng My, 10 tuổi ạ.
Hoàng My cười, chuyện gì chứ giả nai thì cô chấp tất. Sống cuộc sống giả tạo hơn bao nhiêu năm qua, cô đã quá quen với việc làm một con nai vàng ngơ ngác và âm thầm dẫm nát đồng cỏ xanh rồi.
- Con tớ dù gì cũng còn nhỏ tuổi. Con cậu trông có vẻ lớn tuổi và chững chạc lắm nhỉ.
- Nó giống y bố nó, đều già trước tuổi như nhau.
Vừa dứt lời thì hai bố con Lôi Khải và Lôi Y liền nhìn Vũ Tuyền. Cô ấy cũng trừng mắt nhìn lại không thua kém. Một lát thì Lôi Y và Lôi Khải cũng tự biết thu mắt lại, đấu không lại với người phụ nữ gia đình.
- Cháu là Lôi Y, 14 tuổi!
Lôi Y hơi cúi đầu giới thiệu. Hoàng Thư vô cùng ngạc nhiên, vậy mà cậu bé này chỉ mới 14 tuổi. Cô ấy còn tưởng cậu bé này đã thành niên rồi. Hoàng Thư khá thích một cậu con trai điềm tĩnh như vậy, nhưng có vẻ cậu bé hơi lạnh lùng.
- Dù gì cũng sắp trưa rồi. Cậu gọi chồng sang bên nhà mình ăn cơm luôn.
Vũ Tuyền cười vui vẻ, Hoàng Thư cũng cười đáp lại. Nhưng đột nhiên hai người nhìn nhau rồi nghĩ ra một điều gì đó.
- Hoàng My, con đi về gọi cha sang đây nhé! Mẹ ở đây giúp cô làm bữa trưa.
- Dạ vâng.
Hoàng My cũng không hứng thú với cuộc trò chuyện của những bậc phụ huynh trẻ này, liền nhận nhiệm vụ mà nhảy xuống khỏi sofa, lạch bạch hướng cửa mà đi.
- Lôi Y, con cũng đi theo em đi. Con bé đi một mình cũng nguy hiểm.
Vũ Tuyền nháy mắt với Hoàng Thư. Lôi Y khó hiểu nhìn mẹ mình, khi không bắt cậu đi quản một đứa nhóc mới gặp lần đầu. Mẹ cậu đang tính toán gì sao?
Dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng không thể phản bác. Lôi Y chỉ biết lầm lầm lì lì đi theo sau cái bóng lạch bạch của Hoàng My.
Hoàng My đứng trước cổng nhà, cô đương nhiên là với không tới cái chuông nhà mình, đang định đạp cửa xông vào thì bỗng một cánh tay khác giơ lên bấm chiếc chuông giúp cô.
- Cảm ơn anh.
Hoàng My nở nụ cười nhàn nhạt, gật đầu cảm ơn rồi chờ đợi quản gia xuất hiện. Lôi Y cũng không có phản ứng gì, cũng chỉ gật đầu như nhận lời cảm ơn.
- Tiểu thư, đây là...
- Anh hàng xóm.
Bác quản gia chạy ra rồi mở cổng cho Hoàng My và Lôi Y vào. Cô với cậu bước song song nhau tiến vào trong nhà, Lôi Y cũng tiện quan sát căn biệt thự đối diện nhà mình một chút.
- Tiểu My, con về rồi sao? Mẹ đâu!? Còn cậu bé này là ai?
Chiến Thành vừa thấy Hoàng My về đã hỏi tới tấp. Lôi Y cũng gật đầu chào hỏi. Cô cũng không so đo với bố mình, dù gì tên cũng giống nhau đến vậy.
- Đây là Lôi Y ca ca, mẹ đang ở bên nhà anh ấy. Bảo con gọi cha sang ăn trưa cùng.
Chiến Thành gật đầu rồi đặt tờ báo xuống mà đứng dậy, bước đến chỗ quản gia dặn dò một số chuyện rồi đi theo hai đứa trẻ.
- Thành, anh đến rồi sao?
Hoàng Thư từ bếp nhìn ra phòng khách, thấy hai đứa trẻ quay về cùng với một bóng người cao lớn đằng sau. Chiến Thành gật đầu rồi tiến đến bắt tay làm quen với Lôi Khải.
- Tôi là Minh Chiến Thành.
- Tôi là Lôi Khải.
Hai người đàn ông ngồi trên sofa nói chuyện. Hai người phụ nữ thì loay hoay trong cùng giúp việc làm đồ ăn trưa. Hoàng My và Lôi Y không có gì làm thì yên vị trên hai chiếc sofa đơn cạnh đó.
Lôi Y lấy điện thoại ra bấm, dù gì cũng là học sinh cấp hai gần cấp ba. Lôi Y có điện thoại cũng không phải là chuyện lạ lùng gì.
Hoàng My không thể lấy điện thoại ra chơi vì đang tạo ấn tượng tốt với bố mẹ chồng, nên cô đành phải lấy kẹo trong không gian ra ăn.
- [ Nhiệm vụ phụ tuyến: Tặng hoa cho Lôi Y. Phần thưởng là 10 tích phân. ]
Hoàng My đang ăn thì suýt sặc kẹo, may mà không ai để ý. Cô liền chất vấn cái hệ thống tào lao này, tự nhiên bắt cô tặng hoa. Có bao giờ nó giao nhiệm vụ này ra đâu.
- [ Vì hệ thống đo chỉ số kinh nghiệm công lược của tiểu thư là 3/10, dừng ở cấp độ yếu, nên hệ thống sẽ thường xuyên ra nhiệm vụ phụ tuyến để giúp tiểu thư hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn. Nếu tiểu thư không làm thì số liệu bị trừ sẽ tương đương với số liệu phần thưởng ]
Hoàng My: "..." chấm hỏi a còng gờ meo chấm com?????
Hoàng My không chấp nhặt với hệ thống, cô tựa đầu vào ghế, bộ dáng giống như đang ngủ để tiến vào thế giới thu nhỏ.
- Tiểu thư, người đã quay trở lại rồi.
Min quản gia và Tử Minh đứng trước cửa nhà nhìn cô. Hoàng My gật đầu, đi vòng vòng quanh cánh đồng hoa trước nhà, không biết lựa chọn nên tặng hoa gì.
Min Cẩu và Tử Minh nhìn nhau, chỉ biết đứng quan sát hành động của cô công chúa nhỏ kia. Tiện thể hấp thụ linh khí của thế giới thu nhỏ này.
Chợt Hoàng My nhìn thấy một đám hoa nhỏ, cô tiến đến, tiện tay gọi Min Cẩu lại.
- Min, bó một bó hoa Tử Đinh Hương giúp ta.
Hoàng My chỉ vào đám hoa màu tím kia rồi bước vào trong căn nhà. Min đi đến chỗ đám hoa rồi cẩn thận hái từng cành. Tử Minh cúi người trước Hoàng My rồi đi vào trong nhà cùng cô.
Sau khi Min bó xong bó hoa xinh xắn đưa cho cô thì Hoàng My ném nó vào không gian rồi rời đi.
- Có sao không?
Tử Minh nhìn mấy vết xước trên bao tay của Min. Min chỉ lắc đầu rồi đưa một ánh mắt nhìn một thứ dị dạng cho Tử Minh xem.
Tử Minh nhìn thấy ánh mắt đó thì không ngại đập một cú vào đầu Min. Hai người lại bắt đầu chí choé.
Hoàng My tỉnh lại trong thân thể nguyên chủ. Nhìn sơ qua thì có lẽ chỉ là cô vừa chớp mắt thôi, nếu nhìn kĩ hơn thì sẽ thấy cái chớp mắt của cô dài hơn một chút so với chớp mắt bình thường.
Cô giấu tay ra sau lưng rồi lấy bó hoa trong không gian đưa thẳng ra trước mặt Lôi Y ngồi kế bên. Anh đang bấm điện thoại cũng bị bó hoa xinh xinh từ đâu ra xuất hiện làm giật mình.
Hai người cha đang ngồi trò chuyện thì cũng chú ý đến điều này. Cả bốn người giữ nguyên một tư thế một lúc, mãi đến khi Hoàng My mỏi tay, cất tiếng lên nói thì Lôi Y cùng hai ông bố trẻ mới hoàn hồn trở lại.
- Tặng anh để cảm ơn!
Hoàng My lấy đại lý do cảm ơn vì cái bấm chuông vừa nãy để tặng hoa cho Lôi Y. Anh cũng hơi bị ấn tượng trước cách cảm ơn của cô, bấm hộ cái chuông thôi mà được tặng hoa luôn này.
Ban đầu, Lôi Y nghĩ trẻ con phiền phức nên không để ý cô. Đến bây giờ anh mới quan sát gương mặt của Hoàng My.
Gương mặt cô non nớt cùng nước da trắng mịn, hồng hào. Đôi mắt long lanh màu Ruby cụp xuống gần nửa, thể hiện rõ sự lạnh nhạt của mình. Đôi má phúng phính hồng hồng, cùng với đôi môi chúm chím trẻ con. Quả thật nhìn kiểu gì cũng ra mỹ nhân tương lai.
_________Tiểu Kịch Trường
Tác giả: Lại một couple đam mỹ làm ta phân vân.
Hoàng My: Nhưng Min Cẩu và Tử Minh rất dễ phân biệt.
Tác giả: Ai biết được. Lỡ đâu một ngày đẹp trời nào đó, ta nổi hứng lươn lẹo thì sao?
Tử Minh: Dù có lươn thì ta vẫn nằm trên.
Min Cẩu: Cuộc cách mạng đảo chính!
Ngụy Thức/Nhìn Min Cẩu/: Ta nguyền rủa ngươi đời đời nằm dưới.
Min Cẩu:...
Tử Minh:...
Hoàng My:...
Tác giả:...Đâu ra vậy ông nội!
- Cô bé này là con của cậu sao? Dễ thương thật đó! Con gái, con tên gì vậy?
Vũ Tuyền vừa nhìn đã thích Hoàng My, cô nhỏ nhỏ, không quá mập mạp cũng không quá gầy gò. Nói chung là rất đáng yêu!
- Dạ cháu là Minh Hoàng My, 10 tuổi ạ.
Hoàng My cười, chuyện gì chứ giả nai thì cô chấp tất. Sống cuộc sống giả tạo hơn bao nhiêu năm qua, cô đã quá quen với việc làm một con nai vàng ngơ ngác và âm thầm dẫm nát đồng cỏ xanh rồi.
- Con tớ dù gì cũng còn nhỏ tuổi. Con cậu trông có vẻ lớn tuổi và chững chạc lắm nhỉ.
- Nó giống y bố nó, đều già trước tuổi như nhau.
Vừa dứt lời thì hai bố con Lôi Khải và Lôi Y liền nhìn Vũ Tuyền. Cô ấy cũng trừng mắt nhìn lại không thua kém. Một lát thì Lôi Y và Lôi Khải cũng tự biết thu mắt lại, đấu không lại với người phụ nữ gia đình.
- Cháu là Lôi Y, 14 tuổi!
Lôi Y hơi cúi đầu giới thiệu. Hoàng Thư vô cùng ngạc nhiên, vậy mà cậu bé này chỉ mới 14 tuổi. Cô ấy còn tưởng cậu bé này đã thành niên rồi. Hoàng Thư khá thích một cậu con trai điềm tĩnh như vậy, nhưng có vẻ cậu bé hơi lạnh lùng.
- Dù gì cũng sắp trưa rồi. Cậu gọi chồng sang bên nhà mình ăn cơm luôn.
Vũ Tuyền cười vui vẻ, Hoàng Thư cũng cười đáp lại. Nhưng đột nhiên hai người nhìn nhau rồi nghĩ ra một điều gì đó.
- Hoàng My, con đi về gọi cha sang đây nhé! Mẹ ở đây giúp cô làm bữa trưa.
- Dạ vâng.
Hoàng My cũng không hứng thú với cuộc trò chuyện của những bậc phụ huynh trẻ này, liền nhận nhiệm vụ mà nhảy xuống khỏi sofa, lạch bạch hướng cửa mà đi.
- Lôi Y, con cũng đi theo em đi. Con bé đi một mình cũng nguy hiểm.
Vũ Tuyền nháy mắt với Hoàng Thư. Lôi Y khó hiểu nhìn mẹ mình, khi không bắt cậu đi quản một đứa nhóc mới gặp lần đầu. Mẹ cậu đang tính toán gì sao?
Dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng không thể phản bác. Lôi Y chỉ biết lầm lầm lì lì đi theo sau cái bóng lạch bạch của Hoàng My.
Hoàng My đứng trước cổng nhà, cô đương nhiên là với không tới cái chuông nhà mình, đang định đạp cửa xông vào thì bỗng một cánh tay khác giơ lên bấm chiếc chuông giúp cô.
- Cảm ơn anh.
Hoàng My nở nụ cười nhàn nhạt, gật đầu cảm ơn rồi chờ đợi quản gia xuất hiện. Lôi Y cũng không có phản ứng gì, cũng chỉ gật đầu như nhận lời cảm ơn.
- Tiểu thư, đây là...
- Anh hàng xóm.
Bác quản gia chạy ra rồi mở cổng cho Hoàng My và Lôi Y vào. Cô với cậu bước song song nhau tiến vào trong nhà, Lôi Y cũng tiện quan sát căn biệt thự đối diện nhà mình một chút.
- Tiểu My, con về rồi sao? Mẹ đâu!? Còn cậu bé này là ai?
Chiến Thành vừa thấy Hoàng My về đã hỏi tới tấp. Lôi Y cũng gật đầu chào hỏi. Cô cũng không so đo với bố mình, dù gì tên cũng giống nhau đến vậy.
- Đây là Lôi Y ca ca, mẹ đang ở bên nhà anh ấy. Bảo con gọi cha sang ăn trưa cùng.
Chiến Thành gật đầu rồi đặt tờ báo xuống mà đứng dậy, bước đến chỗ quản gia dặn dò một số chuyện rồi đi theo hai đứa trẻ.
- Thành, anh đến rồi sao?
Hoàng Thư từ bếp nhìn ra phòng khách, thấy hai đứa trẻ quay về cùng với một bóng người cao lớn đằng sau. Chiến Thành gật đầu rồi tiến đến bắt tay làm quen với Lôi Khải.
- Tôi là Minh Chiến Thành.
- Tôi là Lôi Khải.
Hai người đàn ông ngồi trên sofa nói chuyện. Hai người phụ nữ thì loay hoay trong cùng giúp việc làm đồ ăn trưa. Hoàng My và Lôi Y không có gì làm thì yên vị trên hai chiếc sofa đơn cạnh đó.
Lôi Y lấy điện thoại ra bấm, dù gì cũng là học sinh cấp hai gần cấp ba. Lôi Y có điện thoại cũng không phải là chuyện lạ lùng gì.
Hoàng My không thể lấy điện thoại ra chơi vì đang tạo ấn tượng tốt với bố mẹ chồng, nên cô đành phải lấy kẹo trong không gian ra ăn.
- [ Nhiệm vụ phụ tuyến: Tặng hoa cho Lôi Y. Phần thưởng là 10 tích phân. ]
Hoàng My đang ăn thì suýt sặc kẹo, may mà không ai để ý. Cô liền chất vấn cái hệ thống tào lao này, tự nhiên bắt cô tặng hoa. Có bao giờ nó giao nhiệm vụ này ra đâu.
- [ Vì hệ thống đo chỉ số kinh nghiệm công lược của tiểu thư là 3/10, dừng ở cấp độ yếu, nên hệ thống sẽ thường xuyên ra nhiệm vụ phụ tuyến để giúp tiểu thư hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn. Nếu tiểu thư không làm thì số liệu bị trừ sẽ tương đương với số liệu phần thưởng ]
Hoàng My: "..." chấm hỏi a còng gờ meo chấm com?????
Hoàng My không chấp nhặt với hệ thống, cô tựa đầu vào ghế, bộ dáng giống như đang ngủ để tiến vào thế giới thu nhỏ.
- Tiểu thư, người đã quay trở lại rồi.
Min quản gia và Tử Minh đứng trước cửa nhà nhìn cô. Hoàng My gật đầu, đi vòng vòng quanh cánh đồng hoa trước nhà, không biết lựa chọn nên tặng hoa gì.
Min Cẩu và Tử Minh nhìn nhau, chỉ biết đứng quan sát hành động của cô công chúa nhỏ kia. Tiện thể hấp thụ linh khí của thế giới thu nhỏ này.
Chợt Hoàng My nhìn thấy một đám hoa nhỏ, cô tiến đến, tiện tay gọi Min Cẩu lại.
- Min, bó một bó hoa Tử Đinh Hương giúp ta.
Hoàng My chỉ vào đám hoa màu tím kia rồi bước vào trong căn nhà. Min đi đến chỗ đám hoa rồi cẩn thận hái từng cành. Tử Minh cúi người trước Hoàng My rồi đi vào trong nhà cùng cô.
Sau khi Min bó xong bó hoa xinh xắn đưa cho cô thì Hoàng My ném nó vào không gian rồi rời đi.
- Có sao không?
Tử Minh nhìn mấy vết xước trên bao tay của Min. Min chỉ lắc đầu rồi đưa một ánh mắt nhìn một thứ dị dạng cho Tử Minh xem.
Tử Minh nhìn thấy ánh mắt đó thì không ngại đập một cú vào đầu Min. Hai người lại bắt đầu chí choé.
Hoàng My tỉnh lại trong thân thể nguyên chủ. Nhìn sơ qua thì có lẽ chỉ là cô vừa chớp mắt thôi, nếu nhìn kĩ hơn thì sẽ thấy cái chớp mắt của cô dài hơn một chút so với chớp mắt bình thường.
Cô giấu tay ra sau lưng rồi lấy bó hoa trong không gian đưa thẳng ra trước mặt Lôi Y ngồi kế bên. Anh đang bấm điện thoại cũng bị bó hoa xinh xinh từ đâu ra xuất hiện làm giật mình.
Hai người cha đang ngồi trò chuyện thì cũng chú ý đến điều này. Cả bốn người giữ nguyên một tư thế một lúc, mãi đến khi Hoàng My mỏi tay, cất tiếng lên nói thì Lôi Y cùng hai ông bố trẻ mới hoàn hồn trở lại.
- Tặng anh để cảm ơn!
Hoàng My lấy đại lý do cảm ơn vì cái bấm chuông vừa nãy để tặng hoa cho Lôi Y. Anh cũng hơi bị ấn tượng trước cách cảm ơn của cô, bấm hộ cái chuông thôi mà được tặng hoa luôn này.
Ban đầu, Lôi Y nghĩ trẻ con phiền phức nên không để ý cô. Đến bây giờ anh mới quan sát gương mặt của Hoàng My.
Gương mặt cô non nớt cùng nước da trắng mịn, hồng hào. Đôi mắt long lanh màu Ruby cụp xuống gần nửa, thể hiện rõ sự lạnh nhạt của mình. Đôi má phúng phính hồng hồng, cùng với đôi môi chúm chím trẻ con. Quả thật nhìn kiểu gì cũng ra mỹ nhân tương lai.
_________Tiểu Kịch Trường
Tác giả: Lại một couple đam mỹ làm ta phân vân.
Hoàng My: Nhưng Min Cẩu và Tử Minh rất dễ phân biệt.
Tác giả: Ai biết được. Lỡ đâu một ngày đẹp trời nào đó, ta nổi hứng lươn lẹo thì sao?
Tử Minh: Dù có lươn thì ta vẫn nằm trên.
Min Cẩu: Cuộc cách mạng đảo chính!
Ngụy Thức/Nhìn Min Cẩu/: Ta nguyền rủa ngươi đời đời nằm dưới.
Min Cẩu:...
Tử Minh:...
Hoàng My:...
Tác giả:...Đâu ra vậy ông nội!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.