Chương 60: Công chúa phế vật và 5 vương gia (22)
MyRio
23/05/2021
Nghe Đoàn Huy trả lời thì Hoàng My cũng chỉ cười nhẹ cho qua. Nhưng ai đó không phải là hoàn toàn thoải mái khi ở cạnh người con gái mình yêu mà là cực kì khó chịu vì trên nóc nhà lại có một thanh niên nào đó đi nhìn ngang nhìn dọc hai người.
"Bảo bối ta nuôi muôn đời mà cứ bị dòm ngó vậy thì rất nguy hiểm! Ta cần phải loại bỏ những thứ không cần thiết rồi...!!" Đoàn Huy nổi lửa giận trong lòng.
- Có chuyện gì sao?! - Hoàng My cảm thấy có gì không đúng khi hôm nay Đoàn Huy cứ đơ liên tục.
- Không có chuyện gì đâu! Chúng ta đi dạo một chút nữa rồi về. - Đoàn Huy xua tay rồi cười cười.
Nói rồi Đoàn Huy dìu Hoàng My bước đi. Nụ cười trên môi vẫn dịu dàng nhưng nếu kết hợp với ánh mắt sâu không thấy đáy đang liếc về người trên nóc nhà kia thì thật sự rất đáng sợ.
Tác giả: "..." *Sợ hãi các thứ
Đoàn Huy: "..." Bỏ cái bản mặt đó nha bà! Bà sợ mà còn đủ dũng khí để viết dòng thoại này của tôi.
Tác giả: "..." Ta đổi nhân vật chính bây giờ!
Thằng ở trên nóc nhà từ nãy đến giờ thì hơi bị rùng mình mà hắt xì vài cái.
- Có ai ở đây sao?! Tôi nghe tiếng hắt xì. - Hoàng My quay đầu ra đằng sau.
- Chắc là con cẩu nào đấy thôi! Kệ nó đi! Chúng ta đi thôi. - Đoàn Huy híp mắt lại.
Tần - Cẩu - Quan: Hắt xì!! /Xoa mũi/Trời lạnh quá! Chắc bị cảm mạo rồi! Về cung Tam ca xin vài thảo dược vậy.
Cảm thấy người trên nóc nhà đã phi thân đi, Đoàn Huy liền bế cô lên.
- Anh làm sao vậy?! - Hoàng My thật sự rất mệt mỏi với cái tính thích bế xốc cô lên của Đoàn Huy.
- Chỉ sợ bảo bối mỏi chân thôi...! - Đoàn Huy cúi đầu hôn nhẹ vào trán cô.
Sau nụ hôn nhẹ nhàng của Đoàn Huy thì cô bỗng ngủ thiếp đi. Đoàn Huy cười nhẹ rồi phi thân về phòng cô.
Dưới ánh nắng nhẹ buổi trưa của mùa đông, trong một căn phòng dành cho khách của hoàng cung Danh quốc. Chàng trai có mái tóc trắng xóa, ngũ quan tinh xảo đang vuốt bàn tay nhỏ bé trắng bệch của cô gái có mái tóc đen huyền ảo, quốc sắc thiên hương nằm ngủ trên giường. Nhìn kiểu gì cũng giống biến thái.
Đoàn Huy: "..." Biến thái cái beep!!
Tác giả: "..." Beep beep cái quần đùi!!
- Anh thật không thể tưởng tượng nếu một ngày em rời xa anh...! - Đoàn Huy gục đầu xuống bàn tay Hoàng My, cảm nhận sự lạnh lẽo từ tay cô trên từng tế bào, giọng nói thê lương biết bao nhiêu.
Đoàn Huy rất yêu Hoàng My. Anh yêu cô rất nhiều, anh có thể mạo hiểm cả mạng sống để dành lại cô như chàng tướng quân kia nhưng sẽ không chết vì anh không muốn cô buồn, càng không muốn rời xa cô. Anh yêu cô phát điên lên rồi.
Trò chơi hệ thống này được tạo ra cũng chỉ vì cô mà hoạt động, cũng vì cô mà kết thúc. Một thế giới chỉ vì nhân vật chính dám tương tư hết kiếp với cô quá công khai nên đã bị anh loại trừ.
Tự hỏi tình yêu là gì?! Cớ sao con người ta lại dấn thân vào nó?! Đó chính là câu hỏi anh đã đặt ra trước khi gặp được cô...cô gái xinh đẹp đáng yêu trong mộng.
Có phải đó là một cảm giác?! Một hành động?! Hay nó đơn giản là những gì chúng ta không thể định nghĩa?!
Tình yêu là một trong những vấn đề khó hiểu nhất, trong tất cả các trải nghiệm của con người. Có nhiều người càng muốn tìm hiểu về tình yêu, thì họ lại càng không hiểu về nó, và rồi lại dành cả đời để tìm hiểu về nó.
*Tình yêu là cho ai đó sức mạnh để huỷ hoại bạn và bạn dành cho họ một sự tin tưởng tuyệt đối hay tình yêu là hành động quan tâm, chăm sóc và lo lắng… dành cho một người nào đó mà bạn yêu thương nhất và mong muốn mang lại thật nhiều hạnh phúc đến cuộc sống của họ*.
Militant Liberal: *Ham muốn chỉ đơn giản là muốn sở hữu cơ thể họ. Tình yêu là khát khao về tâm hồn họ*.
Đoàn Huy cũng chẳng biết cảm giác mình dành cho cô là Ham muốn hay Tình yêu! Anh chỉ biết anh cần cô, anh muốn cô ở bên cô,anh...yêu cô.
Shannon Elizabeth từng nói: *Tình yêu non nớt là: Tôi yêu bạn bởi vì tôi cần bạn*.
*Tình yêu trưởng thành là: Tôi cần bạn bởi vì tôi yêu bạn*.
Cô có thể làm anh hạnh phúc trong nụ cười, tiếng nói,...mọi thứ của mình nhưng cũng có thể làm cho anh đau khổ vì sự phũ phàng, nhẫn tâm thật sự của mình.
*Tình yêu hoặc là một căn bệnh khủng khiếp hoặc là một phước lành*.
____________________
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ sáu, ngày 10 tháng 7 năm 2020
Hôm nay ad nói về tình yêu đó! Ghê chưa?! Ghê chưa?!
Và nhân tiện nói luôn là ngày mai ad sẽ phải đi thi xếp lớp A, B, N của lớp học thêm nên phải lo ôn vì nguyên một tuần qua ad không thèm ôn gì rồi. Có thể ngày mai sẽ khó mà ra chương được, nhưng ad sẽ cố gắng cho bài thi xếp lớp này để đừng vào lớp N(là bị đuổi về Nhà học đó) và cố gắng ra chương cho mọi người.
Mọi người nhớ phù hộ cho ad thi tốt nha để ad có tâm thần...ấy nhầm...tinh thần viết chương mới cho mọi người. Chúc mọi người buổi đêm vui vẻ.
"Bảo bối ta nuôi muôn đời mà cứ bị dòm ngó vậy thì rất nguy hiểm! Ta cần phải loại bỏ những thứ không cần thiết rồi...!!" Đoàn Huy nổi lửa giận trong lòng.
- Có chuyện gì sao?! - Hoàng My cảm thấy có gì không đúng khi hôm nay Đoàn Huy cứ đơ liên tục.
- Không có chuyện gì đâu! Chúng ta đi dạo một chút nữa rồi về. - Đoàn Huy xua tay rồi cười cười.
Nói rồi Đoàn Huy dìu Hoàng My bước đi. Nụ cười trên môi vẫn dịu dàng nhưng nếu kết hợp với ánh mắt sâu không thấy đáy đang liếc về người trên nóc nhà kia thì thật sự rất đáng sợ.
Tác giả: "..." *Sợ hãi các thứ
Đoàn Huy: "..." Bỏ cái bản mặt đó nha bà! Bà sợ mà còn đủ dũng khí để viết dòng thoại này của tôi.
Tác giả: "..." Ta đổi nhân vật chính bây giờ!
Thằng ở trên nóc nhà từ nãy đến giờ thì hơi bị rùng mình mà hắt xì vài cái.
- Có ai ở đây sao?! Tôi nghe tiếng hắt xì. - Hoàng My quay đầu ra đằng sau.
- Chắc là con cẩu nào đấy thôi! Kệ nó đi! Chúng ta đi thôi. - Đoàn Huy híp mắt lại.
Tần - Cẩu - Quan: Hắt xì!! /Xoa mũi/Trời lạnh quá! Chắc bị cảm mạo rồi! Về cung Tam ca xin vài thảo dược vậy.
Cảm thấy người trên nóc nhà đã phi thân đi, Đoàn Huy liền bế cô lên.
- Anh làm sao vậy?! - Hoàng My thật sự rất mệt mỏi với cái tính thích bế xốc cô lên của Đoàn Huy.
- Chỉ sợ bảo bối mỏi chân thôi...! - Đoàn Huy cúi đầu hôn nhẹ vào trán cô.
Sau nụ hôn nhẹ nhàng của Đoàn Huy thì cô bỗng ngủ thiếp đi. Đoàn Huy cười nhẹ rồi phi thân về phòng cô.
Dưới ánh nắng nhẹ buổi trưa của mùa đông, trong một căn phòng dành cho khách của hoàng cung Danh quốc. Chàng trai có mái tóc trắng xóa, ngũ quan tinh xảo đang vuốt bàn tay nhỏ bé trắng bệch của cô gái có mái tóc đen huyền ảo, quốc sắc thiên hương nằm ngủ trên giường. Nhìn kiểu gì cũng giống biến thái.
Đoàn Huy: "..." Biến thái cái beep!!
Tác giả: "..." Beep beep cái quần đùi!!
- Anh thật không thể tưởng tượng nếu một ngày em rời xa anh...! - Đoàn Huy gục đầu xuống bàn tay Hoàng My, cảm nhận sự lạnh lẽo từ tay cô trên từng tế bào, giọng nói thê lương biết bao nhiêu.
Đoàn Huy rất yêu Hoàng My. Anh yêu cô rất nhiều, anh có thể mạo hiểm cả mạng sống để dành lại cô như chàng tướng quân kia nhưng sẽ không chết vì anh không muốn cô buồn, càng không muốn rời xa cô. Anh yêu cô phát điên lên rồi.
Trò chơi hệ thống này được tạo ra cũng chỉ vì cô mà hoạt động, cũng vì cô mà kết thúc. Một thế giới chỉ vì nhân vật chính dám tương tư hết kiếp với cô quá công khai nên đã bị anh loại trừ.
Tự hỏi tình yêu là gì?! Cớ sao con người ta lại dấn thân vào nó?! Đó chính là câu hỏi anh đã đặt ra trước khi gặp được cô...cô gái xinh đẹp đáng yêu trong mộng.
Có phải đó là một cảm giác?! Một hành động?! Hay nó đơn giản là những gì chúng ta không thể định nghĩa?!
Tình yêu là một trong những vấn đề khó hiểu nhất, trong tất cả các trải nghiệm của con người. Có nhiều người càng muốn tìm hiểu về tình yêu, thì họ lại càng không hiểu về nó, và rồi lại dành cả đời để tìm hiểu về nó.
*Tình yêu là cho ai đó sức mạnh để huỷ hoại bạn và bạn dành cho họ một sự tin tưởng tuyệt đối hay tình yêu là hành động quan tâm, chăm sóc và lo lắng… dành cho một người nào đó mà bạn yêu thương nhất và mong muốn mang lại thật nhiều hạnh phúc đến cuộc sống của họ*.
Militant Liberal: *Ham muốn chỉ đơn giản là muốn sở hữu cơ thể họ. Tình yêu là khát khao về tâm hồn họ*.
Đoàn Huy cũng chẳng biết cảm giác mình dành cho cô là Ham muốn hay Tình yêu! Anh chỉ biết anh cần cô, anh muốn cô ở bên cô,anh...yêu cô.
Shannon Elizabeth từng nói: *Tình yêu non nớt là: Tôi yêu bạn bởi vì tôi cần bạn*.
*Tình yêu trưởng thành là: Tôi cần bạn bởi vì tôi yêu bạn*.
Cô có thể làm anh hạnh phúc trong nụ cười, tiếng nói,...mọi thứ của mình nhưng cũng có thể làm cho anh đau khổ vì sự phũ phàng, nhẫn tâm thật sự của mình.
*Tình yêu hoặc là một căn bệnh khủng khiếp hoặc là một phước lành*.
____________________
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ sáu, ngày 10 tháng 7 năm 2020
Hôm nay ad nói về tình yêu đó! Ghê chưa?! Ghê chưa?!
Và nhân tiện nói luôn là ngày mai ad sẽ phải đi thi xếp lớp A, B, N của lớp học thêm nên phải lo ôn vì nguyên một tuần qua ad không thèm ôn gì rồi. Có thể ngày mai sẽ khó mà ra chương được, nhưng ad sẽ cố gắng cho bài thi xếp lớp này để đừng vào lớp N(là bị đuổi về Nhà học đó) và cố gắng ra chương cho mọi người.
Mọi người nhớ phù hộ cho ad thi tốt nha để ad có tâm thần...ấy nhầm...tinh thần viết chương mới cho mọi người. Chúc mọi người buổi đêm vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.