Chương 363: Công lược Ba Nuôi Quyền Lực (4)
MyRio
14/03/2022
#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
Vừa đến giờ giải lao thì có một cô bé chạy đến chỗ cô, đối với Hoàng My thì cô bé này vô cùng tầm thường, không đáng để chú ý đến.
- Chào bạn, mình là...
- Xin lỗi, mình cần phải đi ăn.
Hoàng My cắt ngang lời của cô bé, nhét mấy quyển vở vào cặp rồi rời đi. Không hiểu tại sao nhưng dạo này cô cảm thấy mình không còn lịch sự được như trước nữa.
Bổn công chúa đang quạo! Vô cùng quạo!
Hoàng My bước ra khỏi lớp, mới nhớ ra là mình không có tiền. Cuộc sống dựa vào tiền người khác có chút khó chịu, nhưng ít nhất cô vẫn thản nhiên như cũ, không muốn cau mày chỉ vì mình không có tiền.
Hoàng My muốn giữ nguyên Poker Face!
Nếu bên kia, cô tiểu thư nhà giàu nhất nhì thế giới có chút phiền muộn vì không có tiền, thì bên này, ông chủ của nhà giàu nhất nhì thế giới đó cũng đang phiền muộn, vì không biết dạy con ngoan làm sao.
Lần đầu làm cha, anh không biết gì cả!
Vương Lịch cầm ly cà phê thơ thẩn nhìn cửa sổ đã mấy phút, cô thư ký bên cạnh cũng không dám lên tiếng làm phiền, chỉ âm thầm nhìn đồng hồ.
- Sắp xếp công việc gọn lại, 16 giờ 30 phải xong.
Vương Lịch hạ tách cà phê xuống, trực tiếp ra lệnh cho thư ký. Cô ta cũng chỉ biết gật đầu làm theo, mặc dù không biết boss muốn đi làm về sớm làm gì nhưng cũng không dám tò mò. Cô ta đương nhiên là hiểu tính boss của mình.
Chiều đến, khi tiếng trống đã điểm giờ tan học, Hoàng My dạo một vòng quanh sân trường, dừng lại trước bụi cây lúc sáng, trong đó có một con mèo đã chết lạnh vẫn chưa được dọn đi, toả ra mùi hôi thối rất khó chịu. Đó là lý do ở gần bụi cây này không có ai đứng ngoài cô.
...
Hoàng My cũng chỉ đứng ở một khoảng cách vừa đủ, vừa đủ để nhìn thấy thân xác bị những nhánh cây đâm xuyên của chú mèo, và vừa đủ để không bị ung thư khứu giác. Cô không muốn tự hành hạ mình chỉ để nhìn thấy một cái chết đau đớn đâu.
- Em không đi chơi cùng các bạn sao?
Vẫn là vị giáo viên lúc sáng, có lẽ đó là một vị giáo viên rất quan tâm học sinh, vì khi thấy cô đứng một mình ở một chỗ không có ai chơi cùng thì tiến đến hỏi han. Hoàng My cảm thấy có chút phiền, cũng chỉ mở miệng nói:
- Em không có bạn.
Ở đây!
Hoàng My đương nhiên có bạn, nhưng là ở chỗ khác, còn ở đây, với cô thì nếu không phải là đối tượng công lược thì đều là NPC. Làm bạn với một người không có thật để làm gì chứ?
...
Vị giáo viên kia có chút thương hại, đưa tay định xoa đầu Hoàng My khuyên bảo gì đấy. Chợt bị cô bé tránh đi, ánh mắt vẫn lạnh như cũ, chỉ vào bụi cây có xác của con mèo:
- Chỗ kia có cái gì màu đỏ đỏ đấy ạ. Thưa cô em đi về.
Sau đó Hoàng My bước một mạch ra cổng trường, khiến cho vị giáo viên kia có chút ngại ngùng. Vị giáo viên theo hướng cô bé chỉ mà bước đến kiểm tra, chợt thấy con mèo chết rất đáng sợ, cô ấy bịt miệng hoảng hốt, chỉ hận là không thể là ngất ra luôn ở tại đó.
Hoàng My vừa bước ra khỏi cổng trường thì một chiếc xế hộp xịn mịn đã dừng lại trước mặt cô.
- Mời tiểu thư lên xe.
Anh trợ lý vẫn từ ghế lái phụ bước xuống, làm một bộ quản gia mở cửa ghế sau cho cô. Hoàng My chẳng có hứng cười chào hỏi nữa, bước thẳng lên xe, ngồi cạnh người cha lạnh lùng của mình.
- Cha.
- Ừm.
Mỗi người một chữ là cũng đủ để kết thúc cuộc trò chuyện, Hoàng My có chút đau đầu, dù không muốn nói nhưng vẫn phải cứu vãn tình hình này.
- Hôm nay giáo viên nhắc nhở con là không được mang giày hồng đến trường.
Vương Lịch hơi liếc mắt nhìn, để ý đến đôi giày hồng trên chân cô. Anh ta đang cảm thấy không hài lòng, không biết là không hài lòng vì cô bị nhắc nhở, hay là vì giáo viên nào đó đã dám nhắc nhở con gái của anh ta?
Thấy không khí trong xe trùng xuống ít nhiều, Hoàng My quyết định ném nó xuống vực sâu luôn.
- Vừa nãy con thấy một con mèo chết, rất xấu.
Vương Lịch nhìn biểu cảm gương mặt của cô, ánh mắt của anh có chút thay đổi. Có vẻ anh đang cảm thấy mình đã có một lựa chọn đúng đắn về người thừa kế của bản thân.
- Đầu tuần sau sẽ là lễ ra mắt công chúng của con, con muốn tổ chức ở đâu và như thế nào?
Việc hỏi một đứa trẻ con câu hỏi như vậy vốn là một sự thừa thãi, một đứa trẻ có thể trả lời thế nào? Nó có thể biết đây là một sự kiện trọng đại như thế nào không?
Vốn Vương Lịch sẽ không hỏi câu này, bởi vì ai cũng biết một đứa trẻ không thể trả lời một cách nghiêm túc được. Nó vốn chỉ có một sự hồn nhiên trong tâm trí, thích gì nói đó thôi.
Nhưng đó là với đứa trẻ khác, còn Hoàng My vốn là một cô gái 18 tuổi trong thân xác trẻ con. Cô vốn có tính tình trẻ trâu, nhưng không rõ tại sao khi xuyên vào một đứa trẻ thì cô lại đổi tính như vậy.
- Tổ chức theo ý cha đi ạ.
Mỗi khi Vương Lịch hỏi ý kiến cô thì Hoàng My luôn nói một câu là "theo ý cha". Nghĩ đơn giản thì là cô không dám quyết định, nghĩ nhiều thì chính là cô đang đẩy trách nhiệm cho anh.
Hoàng My ngồi ăn tối cùng với Vương Lịch, ai cũng không nói câu nào. Sau khi ăn xong, anh bỗng hỏi một câu:
- Con có muốn theo họ Vương của ta không?
Vốn cô là con nuôi thì sẽ đổi tên theo họ của cha nuôi, với cô thì đổi cũng được, không đổi cũng chẳng sao. Cái tên của cô cũng vô cùng khác so với anh, sau này nếu có yêu đương thì chắc không ai để ý đâu nhỉ.
Chợt Hoàng My nghĩ đến việc công bố, nếu như cô không công bố mình là con nuôi thì có thể thoải mái yêu đương với cha nuôi rồi. Phiền thật sự!
- Dạ được. Có thể đổi luôn cả tên cho con không?
Không biết Hoàng My có toan tính gì, nhưng cô lại muốn Vương Lịch đổi lại tên cho bản thân. Anh có chút bất ngờ, nhưng lại càng bất ngờ hơn nữa, khi ngay từ đầu đã không biết được tên thật của cô.
Đúng rồi. Từ lúc nhận nuôi đến giờ thì anh ta vẫn chưa biết tên của con gái mình...
- Ừm...Con muốn đổi tên thành gì?
- Cha đặt sao thì con nghe vậy.
Hoàng My trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn đặc biệt, khiến cho người khác cảm thấy thật sự không thoải mái. Vương Lịch nhớ rõ lúc đầu cô không muốn đổi tên, nhưng hiện tại nói đổi là liền đổi. Có chút kì lạ.
- Vương...Nguyệt?
Một cái tên cứ vậy mà xuất hiện, chẳng rõ là nó có phải tùy tiện được đặt ra hay không, nhưng dường như nó có một ý nghĩa rất đặc biệt, còn đặc biệt thế nào thì cũng không rõ nữa...
____________________
Dạo này tâm trạng ad không tốt nên nữ chánh cũng không tốt theo đó!
5 ngày nữa đi học lại rồi:<< Ad phải vì tương lai con em chúng ta mà cố gắng đi chép bài đây, học online không viết một chữ nào, kiến cũng ngủ hết rồi. Đi học lại chắc die luôn quá:((
Vừa đến giờ giải lao thì có một cô bé chạy đến chỗ cô, đối với Hoàng My thì cô bé này vô cùng tầm thường, không đáng để chú ý đến.
- Chào bạn, mình là...
- Xin lỗi, mình cần phải đi ăn.
Hoàng My cắt ngang lời của cô bé, nhét mấy quyển vở vào cặp rồi rời đi. Không hiểu tại sao nhưng dạo này cô cảm thấy mình không còn lịch sự được như trước nữa.
Bổn công chúa đang quạo! Vô cùng quạo!
Hoàng My bước ra khỏi lớp, mới nhớ ra là mình không có tiền. Cuộc sống dựa vào tiền người khác có chút khó chịu, nhưng ít nhất cô vẫn thản nhiên như cũ, không muốn cau mày chỉ vì mình không có tiền.
Hoàng My muốn giữ nguyên Poker Face!
Nếu bên kia, cô tiểu thư nhà giàu nhất nhì thế giới có chút phiền muộn vì không có tiền, thì bên này, ông chủ của nhà giàu nhất nhì thế giới đó cũng đang phiền muộn, vì không biết dạy con ngoan làm sao.
Lần đầu làm cha, anh không biết gì cả!
Vương Lịch cầm ly cà phê thơ thẩn nhìn cửa sổ đã mấy phút, cô thư ký bên cạnh cũng không dám lên tiếng làm phiền, chỉ âm thầm nhìn đồng hồ.
- Sắp xếp công việc gọn lại, 16 giờ 30 phải xong.
Vương Lịch hạ tách cà phê xuống, trực tiếp ra lệnh cho thư ký. Cô ta cũng chỉ biết gật đầu làm theo, mặc dù không biết boss muốn đi làm về sớm làm gì nhưng cũng không dám tò mò. Cô ta đương nhiên là hiểu tính boss của mình.
Chiều đến, khi tiếng trống đã điểm giờ tan học, Hoàng My dạo một vòng quanh sân trường, dừng lại trước bụi cây lúc sáng, trong đó có một con mèo đã chết lạnh vẫn chưa được dọn đi, toả ra mùi hôi thối rất khó chịu. Đó là lý do ở gần bụi cây này không có ai đứng ngoài cô.
...
Hoàng My cũng chỉ đứng ở một khoảng cách vừa đủ, vừa đủ để nhìn thấy thân xác bị những nhánh cây đâm xuyên của chú mèo, và vừa đủ để không bị ung thư khứu giác. Cô không muốn tự hành hạ mình chỉ để nhìn thấy một cái chết đau đớn đâu.
- Em không đi chơi cùng các bạn sao?
Vẫn là vị giáo viên lúc sáng, có lẽ đó là một vị giáo viên rất quan tâm học sinh, vì khi thấy cô đứng một mình ở một chỗ không có ai chơi cùng thì tiến đến hỏi han. Hoàng My cảm thấy có chút phiền, cũng chỉ mở miệng nói:
- Em không có bạn.
Ở đây!
Hoàng My đương nhiên có bạn, nhưng là ở chỗ khác, còn ở đây, với cô thì nếu không phải là đối tượng công lược thì đều là NPC. Làm bạn với một người không có thật để làm gì chứ?
...
Vị giáo viên kia có chút thương hại, đưa tay định xoa đầu Hoàng My khuyên bảo gì đấy. Chợt bị cô bé tránh đi, ánh mắt vẫn lạnh như cũ, chỉ vào bụi cây có xác của con mèo:
- Chỗ kia có cái gì màu đỏ đỏ đấy ạ. Thưa cô em đi về.
Sau đó Hoàng My bước một mạch ra cổng trường, khiến cho vị giáo viên kia có chút ngại ngùng. Vị giáo viên theo hướng cô bé chỉ mà bước đến kiểm tra, chợt thấy con mèo chết rất đáng sợ, cô ấy bịt miệng hoảng hốt, chỉ hận là không thể là ngất ra luôn ở tại đó.
Hoàng My vừa bước ra khỏi cổng trường thì một chiếc xế hộp xịn mịn đã dừng lại trước mặt cô.
- Mời tiểu thư lên xe.
Anh trợ lý vẫn từ ghế lái phụ bước xuống, làm một bộ quản gia mở cửa ghế sau cho cô. Hoàng My chẳng có hứng cười chào hỏi nữa, bước thẳng lên xe, ngồi cạnh người cha lạnh lùng của mình.
- Cha.
- Ừm.
Mỗi người một chữ là cũng đủ để kết thúc cuộc trò chuyện, Hoàng My có chút đau đầu, dù không muốn nói nhưng vẫn phải cứu vãn tình hình này.
- Hôm nay giáo viên nhắc nhở con là không được mang giày hồng đến trường.
Vương Lịch hơi liếc mắt nhìn, để ý đến đôi giày hồng trên chân cô. Anh ta đang cảm thấy không hài lòng, không biết là không hài lòng vì cô bị nhắc nhở, hay là vì giáo viên nào đó đã dám nhắc nhở con gái của anh ta?
Thấy không khí trong xe trùng xuống ít nhiều, Hoàng My quyết định ném nó xuống vực sâu luôn.
- Vừa nãy con thấy một con mèo chết, rất xấu.
Vương Lịch nhìn biểu cảm gương mặt của cô, ánh mắt của anh có chút thay đổi. Có vẻ anh đang cảm thấy mình đã có một lựa chọn đúng đắn về người thừa kế của bản thân.
- Đầu tuần sau sẽ là lễ ra mắt công chúng của con, con muốn tổ chức ở đâu và như thế nào?
Việc hỏi một đứa trẻ con câu hỏi như vậy vốn là một sự thừa thãi, một đứa trẻ có thể trả lời thế nào? Nó có thể biết đây là một sự kiện trọng đại như thế nào không?
Vốn Vương Lịch sẽ không hỏi câu này, bởi vì ai cũng biết một đứa trẻ không thể trả lời một cách nghiêm túc được. Nó vốn chỉ có một sự hồn nhiên trong tâm trí, thích gì nói đó thôi.
Nhưng đó là với đứa trẻ khác, còn Hoàng My vốn là một cô gái 18 tuổi trong thân xác trẻ con. Cô vốn có tính tình trẻ trâu, nhưng không rõ tại sao khi xuyên vào một đứa trẻ thì cô lại đổi tính như vậy.
- Tổ chức theo ý cha đi ạ.
Mỗi khi Vương Lịch hỏi ý kiến cô thì Hoàng My luôn nói một câu là "theo ý cha". Nghĩ đơn giản thì là cô không dám quyết định, nghĩ nhiều thì chính là cô đang đẩy trách nhiệm cho anh.
Hoàng My ngồi ăn tối cùng với Vương Lịch, ai cũng không nói câu nào. Sau khi ăn xong, anh bỗng hỏi một câu:
- Con có muốn theo họ Vương của ta không?
Vốn cô là con nuôi thì sẽ đổi tên theo họ của cha nuôi, với cô thì đổi cũng được, không đổi cũng chẳng sao. Cái tên của cô cũng vô cùng khác so với anh, sau này nếu có yêu đương thì chắc không ai để ý đâu nhỉ.
Chợt Hoàng My nghĩ đến việc công bố, nếu như cô không công bố mình là con nuôi thì có thể thoải mái yêu đương với cha nuôi rồi. Phiền thật sự!
- Dạ được. Có thể đổi luôn cả tên cho con không?
Không biết Hoàng My có toan tính gì, nhưng cô lại muốn Vương Lịch đổi lại tên cho bản thân. Anh có chút bất ngờ, nhưng lại càng bất ngờ hơn nữa, khi ngay từ đầu đã không biết được tên thật của cô.
Đúng rồi. Từ lúc nhận nuôi đến giờ thì anh ta vẫn chưa biết tên của con gái mình...
- Ừm...Con muốn đổi tên thành gì?
- Cha đặt sao thì con nghe vậy.
Hoàng My trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn đặc biệt, khiến cho người khác cảm thấy thật sự không thoải mái. Vương Lịch nhớ rõ lúc đầu cô không muốn đổi tên, nhưng hiện tại nói đổi là liền đổi. Có chút kì lạ.
- Vương...Nguyệt?
Một cái tên cứ vậy mà xuất hiện, chẳng rõ là nó có phải tùy tiện được đặt ra hay không, nhưng dường như nó có một ý nghĩa rất đặc biệt, còn đặc biệt thế nào thì cũng không rõ nữa...
____________________
Dạo này tâm trạng ad không tốt nên nữ chánh cũng không tốt theo đó!
5 ngày nữa đi học lại rồi:<< Ad phải vì tương lai con em chúng ta mà cố gắng đi chép bài đây, học online không viết một chữ nào, kiến cũng ngủ hết rồi. Đi học lại chắc die luôn quá:((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.