Chương 253: Công lược Bác Sĩ Chính Trực (2)
MyRio
11/10/2021
#Cap riêng: Làm người mù thật khổ!
Hệ thống + Tác giả: "..." Nữ chủ không đẹp thì làm nữ chủ làm gì!
- Một tháng nữa là cô tiến hành ca phẫu thuật tiếp theo.
- Vất vả cho cô rồi.
- Không có gì, là nghĩa vụ của tôi mà.
Hoàng My nhẹ gật đầu, đôi mắt chớp chớp vài lần. Mặc dù là người mù nhưng cô vẫn có thể chớp mắt bình thường, tuy nhiên thì hình như mắt cô được quấn băng nên khi chớp mắt có chút khó chịu.
- Tôi...có thể ra ngoài một chút không?
Hoàng My ngập ngừng, nhìn hình ảnh bây giờ của cô lại nhẹ nhàng lạ thường. Lý Hoa nhìn một lúc rồi "ừ" một tiếng.
Tay cô mò mẫm đến cạnh giường, Lý Hoa đưa tay đến đỡ cô xuống giường. Có lẽ cơ thể nguyên chủ đã lâu không xuống giường, cùng với sự yếu ớt bẩm sinh nên vừa đứng xuống đã muốn ngã khụy.
- Cô có sao không?
- Không sao, không sao!
Lý Hoa dìu Hoàng My ra hành lang, mặc dù bị che mắt nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng bệnh viện rất đông, rất ồn ào, bác sĩ hay y tá chạy qua chạy lại rất vội vàng. Bệnh viện có vẻ không yên bình mấy.
Bỗng nhiên một bác sĩ chạy qua đập vào vai Hoàng My, vốn dĩ cơ thể yếu ớt nên cô cũng có một trận choáng váng mà ngã lùi về phía sau. Lý Hoa đang đỡ tay cô nhưng không có nghĩa là kịp đỡ hết cả người cô.
Hoàng My cứ nghĩ mình xong rồi, nhưng bỗng nhiên cô thấy người mình đập phải cái gì đó, sau lưng cô là tường sao? Hình như không phải...
- Minh tiểu thư, cô ổn chứ?
Cái giọng nói đậm chất nam chủ vang lên, một đôi tay khoẻ mạnh nắm lấy hai vai của cô. Hoàng My thở phào một hơi, nắm chặt lấy tay nữ chủ mà đứng vững lên. Nghiêng đầu cảm ơn Từ Dật.
- Cảm ơn...bác sĩ Từ.
- Không có gì. Sao em lại đưa cô ấy ra ngoài này?
Câu sau không hỏi cũng biết là đang nói với Lý Hoa. Hoàng My hơi nhíu mày, đã thân thiết đến độ xưng hô anh em rồi. Nhưng cũng không sao, dù gì bây giờ mới là lúc Lý Hoa vừa có tình cảm với Từ Dật nhưng chưa nhận ra, còn anh ta mới chỉ coi cô ấy là "Đồng nghiệp thân thiết" thôi.
- Cô ấy muốn ra ngoài một chút. Mà không phải anh đang bận sao?
- Anh xử lí xong công việc rồi, định vào kiểm tra một chút cho cô ấy.
- Vậy được, Minh tiểu thư, cô cần phải kiểm tra rồi. Lát nữa tôi sẽ đưa cô ra ngoài.
Lý Hoa nói như thể đang dỗ dành đứa trẻ con Hoàng My. Cô cũng không thèm để ý, chỉ gật đầu rồi theo bước Lý Hoa và Từ Dật về phòng bệnh của mình.
Sau khi kiểm tra, Hoàng My cũng chẳng có hứng ra ngoài nữa. Cô ngồi lì trên giường, cố gắng đưa tay đọc sách chữ nổi. Mấy cái chữ này căn bản là cô không biết một chút gì, nhưng may mắn là nhờ có kí ức nguyên chủ cặm cụi học nên cô mới có thể hiểu được khái quát về quyển sách này.
Có một điều Hoàng My không thể hiểu được. Rõ ràng nguyên chủ của cô đã chấp nhận học chữ nổi, cũng như chấp nhận cuộc sống mù loà này, nhưng tại sao lại có ý định tự tử?
- Minh tiểu thư, cô có tâm sự sao?
Tiếng nói của Lý Hoa vang lên, Hoàng My chỉ cười, lắc đầu. Lý Hoa là một y tá thấu hiểu bệnh nhân, nếu bệnh nhân không muốn nói thì cô ta sẽ cố hỏi.
ಠ_ಠ
- Cô nói với tôi thì có thể sẽ đỡ phiền lòng hơn đó.
Hoàng My: "..."
Quả nhiên là nữ chủ đại nhân, xàm xàm là giỏi. Là nhân vật khác thì sẽ lộ bản mặt đau thương ra rồi kể lể khổ sở. Còn Hoàng My, có tâm sự gì đâu mà kể!!
Bỗng nhiên một ai đó gõ cửa phòng bệnh của cô, Lý Hoa ra mở cửa thì là một người y tá nào đó với vẻ mặt hớt hải. Đương nhiên Hoàng My không thấy được.
- Lý Hoa, em giúp chị một lát.
- Vâng! Tôi đi trước.
Câu sau đương nhiên là nói với Hoàng My. Sau khi Lý Hoa đi thì cô gấp sách, bước xuống giường rồi cố gắng mò mẫm đến tủ sách để cất quyển sách đi.
May mà đây là thế giới ảo, cô có thể theo hình ảnh cục diện của nam nữ chủ để biết được cách bài trí của căn phòng. Nếu đây là thế giới thực, dù có dựa theo kí ức của nguyên chủ thì cô cũng không biết cái phòng nó như thế nào.
Vừa chạm vào cái tủ thì Hoàng My liền cảm nhận được cánh cửa phòng mở ra. Cô đưa mặt nhìn sang phía âm thanh, hỏi:
- Y tá Lý?
- Tôi là Từ Dật.
Sau đó là tiếng bước chân lại gần, Từ Dật cầm lấy quyển sách đặt vào kệ rồi đưa tay đỡ Hoàng My lên giường ngồi. Cô cũng đành phải dựa vào nam chủ, không thì ngã đập mặt chỉ còn là vấn đề thời gian.
- Bác sĩ Từ không phải rất bận rộn công việc sao?
- Đều đã sắp xếp xong.
Hoàng My cười cười, trong thâm tâm đã rất chán nản, với tiến độ này thì 10 người như cô cũng không công lược được. Làm người mù thì cưa trai bằng cách nào? Lấy lòng thương cảm chăng? Ý hay!
- Bác sĩ Từ, anh có thể đưa tôi ra ngoài không?
- Để tôi gọi Lý Hoa...
- Không cần đâu...cô ấy bận rồi.
Hoàng My nói với chất giọng mềm mại, nhẹ nhàng tựa như lông vũ rơi trên mặt nước. Từ Dật cũng bị dao động, biểu cảm gương mặt và giọng nói cũng có đôi phần dịu dàng hơn.
- Được...
Vì có Từ Dật bao bọc kế bên nên Hoàng My thuận lợi ra đến sân sau của bệnh viện. Bây giờ có lẽ là buổi sáng, vì mắt bị che khuất nên cô cũng không biết được có bao nhiêu người ở đây, nhưng theo cảm nhận thì có lẽ rất ít.
Hệ thống + Tác giả: "..." Nữ chủ không đẹp thì làm nữ chủ làm gì!
- Một tháng nữa là cô tiến hành ca phẫu thuật tiếp theo.
- Vất vả cho cô rồi.
- Không có gì, là nghĩa vụ của tôi mà.
Hoàng My nhẹ gật đầu, đôi mắt chớp chớp vài lần. Mặc dù là người mù nhưng cô vẫn có thể chớp mắt bình thường, tuy nhiên thì hình như mắt cô được quấn băng nên khi chớp mắt có chút khó chịu.
- Tôi...có thể ra ngoài một chút không?
Hoàng My ngập ngừng, nhìn hình ảnh bây giờ của cô lại nhẹ nhàng lạ thường. Lý Hoa nhìn một lúc rồi "ừ" một tiếng.
Tay cô mò mẫm đến cạnh giường, Lý Hoa đưa tay đến đỡ cô xuống giường. Có lẽ cơ thể nguyên chủ đã lâu không xuống giường, cùng với sự yếu ớt bẩm sinh nên vừa đứng xuống đã muốn ngã khụy.
- Cô có sao không?
- Không sao, không sao!
Lý Hoa dìu Hoàng My ra hành lang, mặc dù bị che mắt nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng bệnh viện rất đông, rất ồn ào, bác sĩ hay y tá chạy qua chạy lại rất vội vàng. Bệnh viện có vẻ không yên bình mấy.
Bỗng nhiên một bác sĩ chạy qua đập vào vai Hoàng My, vốn dĩ cơ thể yếu ớt nên cô cũng có một trận choáng váng mà ngã lùi về phía sau. Lý Hoa đang đỡ tay cô nhưng không có nghĩa là kịp đỡ hết cả người cô.
Hoàng My cứ nghĩ mình xong rồi, nhưng bỗng nhiên cô thấy người mình đập phải cái gì đó, sau lưng cô là tường sao? Hình như không phải...
- Minh tiểu thư, cô ổn chứ?
Cái giọng nói đậm chất nam chủ vang lên, một đôi tay khoẻ mạnh nắm lấy hai vai của cô. Hoàng My thở phào một hơi, nắm chặt lấy tay nữ chủ mà đứng vững lên. Nghiêng đầu cảm ơn Từ Dật.
- Cảm ơn...bác sĩ Từ.
- Không có gì. Sao em lại đưa cô ấy ra ngoài này?
Câu sau không hỏi cũng biết là đang nói với Lý Hoa. Hoàng My hơi nhíu mày, đã thân thiết đến độ xưng hô anh em rồi. Nhưng cũng không sao, dù gì bây giờ mới là lúc Lý Hoa vừa có tình cảm với Từ Dật nhưng chưa nhận ra, còn anh ta mới chỉ coi cô ấy là "Đồng nghiệp thân thiết" thôi.
- Cô ấy muốn ra ngoài một chút. Mà không phải anh đang bận sao?
- Anh xử lí xong công việc rồi, định vào kiểm tra một chút cho cô ấy.
- Vậy được, Minh tiểu thư, cô cần phải kiểm tra rồi. Lát nữa tôi sẽ đưa cô ra ngoài.
Lý Hoa nói như thể đang dỗ dành đứa trẻ con Hoàng My. Cô cũng không thèm để ý, chỉ gật đầu rồi theo bước Lý Hoa và Từ Dật về phòng bệnh của mình.
Sau khi kiểm tra, Hoàng My cũng chẳng có hứng ra ngoài nữa. Cô ngồi lì trên giường, cố gắng đưa tay đọc sách chữ nổi. Mấy cái chữ này căn bản là cô không biết một chút gì, nhưng may mắn là nhờ có kí ức nguyên chủ cặm cụi học nên cô mới có thể hiểu được khái quát về quyển sách này.
Có một điều Hoàng My không thể hiểu được. Rõ ràng nguyên chủ của cô đã chấp nhận học chữ nổi, cũng như chấp nhận cuộc sống mù loà này, nhưng tại sao lại có ý định tự tử?
- Minh tiểu thư, cô có tâm sự sao?
Tiếng nói của Lý Hoa vang lên, Hoàng My chỉ cười, lắc đầu. Lý Hoa là một y tá thấu hiểu bệnh nhân, nếu bệnh nhân không muốn nói thì cô ta sẽ cố hỏi.
ಠ_ಠ
- Cô nói với tôi thì có thể sẽ đỡ phiền lòng hơn đó.
Hoàng My: "..."
Quả nhiên là nữ chủ đại nhân, xàm xàm là giỏi. Là nhân vật khác thì sẽ lộ bản mặt đau thương ra rồi kể lể khổ sở. Còn Hoàng My, có tâm sự gì đâu mà kể!!
Bỗng nhiên một ai đó gõ cửa phòng bệnh của cô, Lý Hoa ra mở cửa thì là một người y tá nào đó với vẻ mặt hớt hải. Đương nhiên Hoàng My không thấy được.
- Lý Hoa, em giúp chị một lát.
- Vâng! Tôi đi trước.
Câu sau đương nhiên là nói với Hoàng My. Sau khi Lý Hoa đi thì cô gấp sách, bước xuống giường rồi cố gắng mò mẫm đến tủ sách để cất quyển sách đi.
May mà đây là thế giới ảo, cô có thể theo hình ảnh cục diện của nam nữ chủ để biết được cách bài trí của căn phòng. Nếu đây là thế giới thực, dù có dựa theo kí ức của nguyên chủ thì cô cũng không biết cái phòng nó như thế nào.
Vừa chạm vào cái tủ thì Hoàng My liền cảm nhận được cánh cửa phòng mở ra. Cô đưa mặt nhìn sang phía âm thanh, hỏi:
- Y tá Lý?
- Tôi là Từ Dật.
Sau đó là tiếng bước chân lại gần, Từ Dật cầm lấy quyển sách đặt vào kệ rồi đưa tay đỡ Hoàng My lên giường ngồi. Cô cũng đành phải dựa vào nam chủ, không thì ngã đập mặt chỉ còn là vấn đề thời gian.
- Bác sĩ Từ không phải rất bận rộn công việc sao?
- Đều đã sắp xếp xong.
Hoàng My cười cười, trong thâm tâm đã rất chán nản, với tiến độ này thì 10 người như cô cũng không công lược được. Làm người mù thì cưa trai bằng cách nào? Lấy lòng thương cảm chăng? Ý hay!
- Bác sĩ Từ, anh có thể đưa tôi ra ngoài không?
- Để tôi gọi Lý Hoa...
- Không cần đâu...cô ấy bận rồi.
Hoàng My nói với chất giọng mềm mại, nhẹ nhàng tựa như lông vũ rơi trên mặt nước. Từ Dật cũng bị dao động, biểu cảm gương mặt và giọng nói cũng có đôi phần dịu dàng hơn.
- Được...
Vì có Từ Dật bao bọc kế bên nên Hoàng My thuận lợi ra đến sân sau của bệnh viện. Bây giờ có lẽ là buổi sáng, vì mắt bị che khuất nên cô cũng không biết được có bao nhiêu người ở đây, nhưng theo cảm nhận thì có lẽ rất ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.