Chương 258: Công lược Bác Sĩ Chính Trực (7)
MyRio
11/10/2021
#Cap riêng: Làm người mù thật khổ!
Người kia chưa kịp định hình thực tế, Hoàng My đã đạp hắn ngã nhào ra đất, đầu đập vào cạnh tủ bất tỉnh.
- "Hệ thống!"
- [ Tiểu thư cần giúp đỡ điều gì? Nếu có trong nghĩa vụ của hệ thống thì hệ thống sẽ tích cực giúp đỡ ]
- "Chất lỏng trong kim tiêm là gì?"
- [ Xác nhận! Là chất kịch độc, ăn mòn nội tạng từ trong ra ngoài ]
Chậc chậc, ai mà lại ác độc như vậy chứ!
Đèn phòng sáng lên, Từ Dật từ đâu xuất hiện nhào đến xem xét cả người cô.
- Bảo...cô có sao không?
Giọng nói Từ Dật gấp gáp, quần áo xộc xệch như đã cố gắng chạy thật nhanh từ phòng làm việc đến phòng bệnh của Hoàng My.
- Tôi không sao.
Gương mặt cô đầy vẻ ngạc nhiên. Từ Dật thấy mình có chút thất thố, liền trở nên lúng túng.
- Không...không sao thì tốt. Cô là bệnh nhân của tôi, tôi không muốn cô xảy ra vấn đề.
Hoàng My gật gật đầu, Từ Dật liếc mắt qua chỗ khác rồi mới chú ý đến người nằm dưới đất.
- Tên này để tôi xử lý, cô cứ ngủ trước. Có chuyện gì cứ gọi tôi!
Hoàng My gật đầu rồi nằm xuống ngủ, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ dù mới vừa trải qua một sự việc kinh hoàng.
Cũng không biết bằng cách nào, sáng hôm sau, Hoàng My hoàn toàn quên mất chuyện mình bị ám sát, vẫn rất vui vẻ sờ soạng mặt của Từ Dật và ăn trái cây ngon lành.
Hoàng My híp mắt, nhìn người đang ngồi nghiêm túc trước mặt mình. Dù không thấy người ta nhưng Hoàng My có thể cảm nhận được sát khí 10/10 từ người này.
- Cô là Minh tiểu thư?
- Ừ?
Hoàng My nhướng mày, tới thăm cô mà hỏi vô duyên. Chưa gì đã thấy ghét rồi!
- Tôi sẽ nói cho cô biết một sự thật...
Sau khi Hoàng My tiêu hoá toàn bộ lời nói của người kia thì cũng đã xế chiều, Từ Dật ngồi rất kiên nhẫn vừa kiểm tra vừa nhìn cô thơ thẩn.
Không ngờ nguyên nhân nguyên chủ tự tử là vậy. Ngốc thật! Có gì đâu mà tự tử chứ.
Nguyên chủ: "..." Cô mới ngốc! Cả nhà cô đều ngốc!!
Hoàng My: "..." Đấm nhau không!?
- Từ Dật!
- Tôi đây?
- Cha mẹ anh...như thế nào?
Từ Dật không cảm xúc, đôi mắt rũ xuống nhưng không lộ vẻ u buồn.
- Họ đều đã chết trong một đợt dịch bệnh rồi.
- Xin lỗi...
- Không sao!
Hoàng My nhớ lại cha mẹ của mình. Theo đánh giá về gia đình của cô thì...
Rất tốt!
Một cái ảo ảnh rất tốt...
Đôi mắt của Hoàng My như có như không nhìn vào đôi mắt của Từ Dật, nói đúng hơn là như nhìn thẳng vào linh hồn.
Từ Dật nhíu mày, gượng lên một nụ cười rồi đứng dậy.
- Bây giờ tôi có việc. Hôm khác sẽ nói chuyện với cô...
- Tạm biệt.
Hoàng My vẫy vẫy tay. Sau khi Từ Dật rời đi, cô lại lật quyển sách chữ nổi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Không biết quyển sách có gì hay, nhưng cô vẫn xem.
Ngón tay thon dài chạm vào những dòng chữ nổi và từ từ hiểu nó. Hoàng My cười, một nụ cười không ý nghĩa.
- Y tá Lý, hôm nay Từ Dật bận việc sao?
Lý Hoa dừng động tác dọn dẹp lại, nhưng nhanh chóng tiếp tục. Cô ta nở nụ cười tiêu chuẩn rồi trả lời Hoàng My.
- Bác sĩ Từ có rất nhiều việc để làm. Không phải lúc nào cũng ở đây nói chuyện với cô được.
Hoàng My có thể nghe ra trong giọng nói của Lý Hoa như có 8 phần khiển trách. Cô nheo mắt, gương mặt vẫn nhẹ nhàng, không biến đổi.
- Nhưng anh ấy vẫn dành thời gian để nói chuyện với tôi...không phải sao?
Chế độ nữ phụ phản diện: On
Giọng nói của Hoàng My chính là thập phần chế giễu. Cũng tự hiểu rằng, bắt đầu từ bây giờ, cô và nữ chủ sẽ tuyên chiến.
Lý Hoa đương nhiên cũng nghe ra được, nhìn cô gái mềm yếu với miếng băng che hoàn toàn đôi mắt kia. Cô ta vẫn không hình dung ra được sự tương đồng giữa giọng nói và gương mặt của Hoàng My.
Mới ngày nào còn thân thiết, cuối cùng cũng vì trai mà quay sang đối đầu. Đúng là Hoàng My không giỏi kết bạn mà!
Sau khi Lý Hoa rời đi, Hoàng My như hoàn toàn lộ bản chất. Gương mặt vừa nãy còn cười như bông hoa chớm nở, giờ đã lạnh băng như lòng dạ con người.
Dù mắt không nhìn thấy, nhưng cô vẫn giơ bàn tay thon dài của mình lên ngắm nghía. Bộ dạng yếu mềm quả nhiên không hợp với cô, khó chịu thật!
Khi Từ Dật xuất hiện, bộ dạng đó đã không còn, thay vào đó là một cô gái đang vui vẻ ngắm trời mây dù đôi mắt không thấy gì.
Một sự giả tạo đến tận xương tủy...
Hệ thống 29147 không thực thể nhìn màn hình hệ thống, lập tức đi báo cáo với máy tính chủ toàn diện.
- [ Chuyện này... ]
- [ Không được xen vào chuyện của chủ nhân ]
- [ Đã rõ ]
Dù đã tiếp thu nhưng hệ thống 29147 vẫn chưa rời đi, máy tính chủ chưa hỏi thì nó đã lên tiếng trước.
- [ Tính mạng chủ nhân đang bị đe doạ ]
- [ Chủ nhân sẽ tự bảo vệ tốt ]
Không biết có phải do thần thông giữa các hệ thống không, máy tính chủ và hệ thống công lược số 29147 tự biết vị "chủ nhân" cả hai nói đến không giống nhau.
Màn hình hệ thống của hệ thống công lược số 29147 đóng lại. Máy tính chủ trở lại làm một Tiểu Cường trưởng thành rồi tiếp tục chọc chọc vào màn hình.
_________Tiểu Kịch Trường
Tác giả: Ta buồn ngủ! Bị mẹ chửi rồi!!
Hoàng My: Tôi đã hoạt động hết công xuất rồi!
Đoàn Huy: Quá mệt mỏi!
Tác giả:...
Người kia chưa kịp định hình thực tế, Hoàng My đã đạp hắn ngã nhào ra đất, đầu đập vào cạnh tủ bất tỉnh.
- "Hệ thống!"
- [ Tiểu thư cần giúp đỡ điều gì? Nếu có trong nghĩa vụ của hệ thống thì hệ thống sẽ tích cực giúp đỡ ]
- "Chất lỏng trong kim tiêm là gì?"
- [ Xác nhận! Là chất kịch độc, ăn mòn nội tạng từ trong ra ngoài ]
Chậc chậc, ai mà lại ác độc như vậy chứ!
Đèn phòng sáng lên, Từ Dật từ đâu xuất hiện nhào đến xem xét cả người cô.
- Bảo...cô có sao không?
Giọng nói Từ Dật gấp gáp, quần áo xộc xệch như đã cố gắng chạy thật nhanh từ phòng làm việc đến phòng bệnh của Hoàng My.
- Tôi không sao.
Gương mặt cô đầy vẻ ngạc nhiên. Từ Dật thấy mình có chút thất thố, liền trở nên lúng túng.
- Không...không sao thì tốt. Cô là bệnh nhân của tôi, tôi không muốn cô xảy ra vấn đề.
Hoàng My gật gật đầu, Từ Dật liếc mắt qua chỗ khác rồi mới chú ý đến người nằm dưới đất.
- Tên này để tôi xử lý, cô cứ ngủ trước. Có chuyện gì cứ gọi tôi!
Hoàng My gật đầu rồi nằm xuống ngủ, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ dù mới vừa trải qua một sự việc kinh hoàng.
Cũng không biết bằng cách nào, sáng hôm sau, Hoàng My hoàn toàn quên mất chuyện mình bị ám sát, vẫn rất vui vẻ sờ soạng mặt của Từ Dật và ăn trái cây ngon lành.
Hoàng My híp mắt, nhìn người đang ngồi nghiêm túc trước mặt mình. Dù không thấy người ta nhưng Hoàng My có thể cảm nhận được sát khí 10/10 từ người này.
- Cô là Minh tiểu thư?
- Ừ?
Hoàng My nhướng mày, tới thăm cô mà hỏi vô duyên. Chưa gì đã thấy ghét rồi!
- Tôi sẽ nói cho cô biết một sự thật...
Sau khi Hoàng My tiêu hoá toàn bộ lời nói của người kia thì cũng đã xế chiều, Từ Dật ngồi rất kiên nhẫn vừa kiểm tra vừa nhìn cô thơ thẩn.
Không ngờ nguyên nhân nguyên chủ tự tử là vậy. Ngốc thật! Có gì đâu mà tự tử chứ.
Nguyên chủ: "..." Cô mới ngốc! Cả nhà cô đều ngốc!!
Hoàng My: "..." Đấm nhau không!?
- Từ Dật!
- Tôi đây?
- Cha mẹ anh...như thế nào?
Từ Dật không cảm xúc, đôi mắt rũ xuống nhưng không lộ vẻ u buồn.
- Họ đều đã chết trong một đợt dịch bệnh rồi.
- Xin lỗi...
- Không sao!
Hoàng My nhớ lại cha mẹ của mình. Theo đánh giá về gia đình của cô thì...
Rất tốt!
Một cái ảo ảnh rất tốt...
Đôi mắt của Hoàng My như có như không nhìn vào đôi mắt của Từ Dật, nói đúng hơn là như nhìn thẳng vào linh hồn.
Từ Dật nhíu mày, gượng lên một nụ cười rồi đứng dậy.
- Bây giờ tôi có việc. Hôm khác sẽ nói chuyện với cô...
- Tạm biệt.
Hoàng My vẫy vẫy tay. Sau khi Từ Dật rời đi, cô lại lật quyển sách chữ nổi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Không biết quyển sách có gì hay, nhưng cô vẫn xem.
Ngón tay thon dài chạm vào những dòng chữ nổi và từ từ hiểu nó. Hoàng My cười, một nụ cười không ý nghĩa.
- Y tá Lý, hôm nay Từ Dật bận việc sao?
Lý Hoa dừng động tác dọn dẹp lại, nhưng nhanh chóng tiếp tục. Cô ta nở nụ cười tiêu chuẩn rồi trả lời Hoàng My.
- Bác sĩ Từ có rất nhiều việc để làm. Không phải lúc nào cũng ở đây nói chuyện với cô được.
Hoàng My có thể nghe ra trong giọng nói của Lý Hoa như có 8 phần khiển trách. Cô nheo mắt, gương mặt vẫn nhẹ nhàng, không biến đổi.
- Nhưng anh ấy vẫn dành thời gian để nói chuyện với tôi...không phải sao?
Chế độ nữ phụ phản diện: On
Giọng nói của Hoàng My chính là thập phần chế giễu. Cũng tự hiểu rằng, bắt đầu từ bây giờ, cô và nữ chủ sẽ tuyên chiến.
Lý Hoa đương nhiên cũng nghe ra được, nhìn cô gái mềm yếu với miếng băng che hoàn toàn đôi mắt kia. Cô ta vẫn không hình dung ra được sự tương đồng giữa giọng nói và gương mặt của Hoàng My.
Mới ngày nào còn thân thiết, cuối cùng cũng vì trai mà quay sang đối đầu. Đúng là Hoàng My không giỏi kết bạn mà!
Sau khi Lý Hoa rời đi, Hoàng My như hoàn toàn lộ bản chất. Gương mặt vừa nãy còn cười như bông hoa chớm nở, giờ đã lạnh băng như lòng dạ con người.
Dù mắt không nhìn thấy, nhưng cô vẫn giơ bàn tay thon dài của mình lên ngắm nghía. Bộ dạng yếu mềm quả nhiên không hợp với cô, khó chịu thật!
Khi Từ Dật xuất hiện, bộ dạng đó đã không còn, thay vào đó là một cô gái đang vui vẻ ngắm trời mây dù đôi mắt không thấy gì.
Một sự giả tạo đến tận xương tủy...
Hệ thống 29147 không thực thể nhìn màn hình hệ thống, lập tức đi báo cáo với máy tính chủ toàn diện.
- [ Chuyện này... ]
- [ Không được xen vào chuyện của chủ nhân ]
- [ Đã rõ ]
Dù đã tiếp thu nhưng hệ thống 29147 vẫn chưa rời đi, máy tính chủ chưa hỏi thì nó đã lên tiếng trước.
- [ Tính mạng chủ nhân đang bị đe doạ ]
- [ Chủ nhân sẽ tự bảo vệ tốt ]
Không biết có phải do thần thông giữa các hệ thống không, máy tính chủ và hệ thống công lược số 29147 tự biết vị "chủ nhân" cả hai nói đến không giống nhau.
Màn hình hệ thống của hệ thống công lược số 29147 đóng lại. Máy tính chủ trở lại làm một Tiểu Cường trưởng thành rồi tiếp tục chọc chọc vào màn hình.
_________Tiểu Kịch Trường
Tác giả: Ta buồn ngủ! Bị mẹ chửi rồi!!
Hoàng My: Tôi đã hoạt động hết công xuất rồi!
Đoàn Huy: Quá mệt mỏi!
Tác giả:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.