Chương 207: Công lược Boss Lạnh Lùng (19)
MyRio
28/08/2021
#Cap riêng: Nhà hết cà phê rồi!
- Cô cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Lão chủ Kim Băng đưa ánh mắt giễu cợt về phía Hoàng My. Lam Danh đứng kế bên ông ta không nói gì. Cô cũng chẳng có gì để nói.
- Cô hãy xem xét làm việc cho ta đi. Vốn dĩ nó có nhiều lợi ích như vậy mà!
Ông ta lắc lắc ly rượu vang. Hoàng My trực tiếp ngó lơ cái thân già uy quyền ngồi kia. Chỉ quan tâm đến nơi mình ở là một nơi tối tăm, coi như là một nhà xưởng bỏ hoang.
- Một là làm việc cho tôi, cô sẽ được hưởng rất nhiều tài lộc. Hai là chết. Tôi biết cô là người thông minh, biết chọn lối đi cho mình.
- Cảm ơn đã quá khen.
Hoàng My cười khẩy. Dù trong hoàn cảnh này thì kẻ ngốc mới chọn cái chết. Nhưng cô vốn dĩ là kẻ ngốc, dù có chết cũng không phản chồng.
Tác giả: "..." Chồng con cái *beep*! Cẩu lương không à!
Hoàng My: "..." Thích chửi không!?
Hoàng My biết cái nhà kia chắc đang loạn từ lâu rồi. Việc cô làm là chỉ cần ngồi chờ đợi rồi, còn trước khi họ kịp đến nơi thì cô có chết trước hay không cũng chẳng biết.
- Tôi có thể nói chuyện với riêng ông không? Lão chủ Kim Băng.
Hoàng My nở nụ cười nhẹ, đến lúc nói sự thật cho ông già này biết rồi. Lý do mà cô không kết liễu ông ta trong âm thầm ngay từ đầu như cách cô xử lý kẻ thù của Hứa Mặc ở vị diện trước.
Lão Chủ Kim Băng phất tay cho đám đàn em ra ngoài, đuổi luôn cả con trai của mình. Ông ta rất muốn xem cô định dở trò gì.
Sau khi cả một đám người ra ngoài, trong bóng tối chỉ còn mỗi Hoàng My và Lão chủ Kim Băng. Cô vang lên tiếng cười khúc khích nhỏ rất doạ người.
- Cô muốn nói gì?
Ông ta rất thiếu kiên nhẫn, gõ gõ cái gậy vào sàn. Hoàng My bình ổn lại tâm trạng rồi vắt chéo chân, tâm trạng lại thoải mái lạ thường.
- Bố chồng à, ông nỡ đối xử với con dâu mình như thế sao?
Lão chủ Kim Băng nhíu mày khó chịu, cô gái này đang ăn nói hàm hồ gì vậy? Bị bắt cóc nên hoá điên sao?
Lam Thụy chỉ là một thanh niên mồ côi nghèo, lại được tiểu thư Cao gia yêu mến. Vì ông ta chăm chỉ lại hiền lành nên ông bà Cao mới yêu thương mà đồng ý gả con gái. Trong những ngày ở rể, ông ta nhờ vào sự chăm chỉ và tài giỏi của mình mà đưa Cao gia lên đỉnh cao.
Nào ngờ đứa con rể này yêu thương con gái ông bà cũng chỉ được hơn 10 năm, lúc Cao tiểu thư còn đang mang cái thai đứa con thứ hai trong bụng mà lấy đi gần như một nửa số tiền của Cao Thị rồi bỏ trốn.
May mắn rằng con gái của ông bà Cao cũng không phải là một tiểu thư vô dụng, thằng cháu 13 tuổi cũng thông minh xuất chúng nên giữ được Cao thị vẫn ổn định một vị trí to lớn như hiện nay.
Lam Thụy mai danh ẩn tích, không biết đi đâu, ở đâu. Người nhà Cao tung tin con rể đã bị tai nạn chết, câu chuyện này cũng dần dần chìm vào quên lãng.
Cao Thiên nhỏ tuổi mặc dù thông minh nhưng cũng chẳng biết chuyện mà tự nghe tự nghĩ rằng cha mình đã chết. Hai đứa nhỏ mang họ Lam trở về là họ Cao.
Quả nhiên không ngờ rằng, sau khi cuỗm đi số tiền đó thì Lam Thụy dùng mối quan hệ trong tối của mình, gây dựng lên tổ chức Kim Băng. Có lẽ do duyên số mà lại là kẻ thù tổ chức của con trai đầu lòng của ông.
Tại sao Lam Thụy bỏ trốn khi Cao phu nhân đang mang thai Cao Bình, mà Lam Danh cũng là con trai ruột của ông ta đã lớn đến vậy? Đương nhiên là vì ông ta ''tò te hú hí'' ở ngoài rồi.
Vốn dĩ ông ta yêu mẹ của Cao Thiên và Cao Bình từ thuở ban đầu, nhưng cuối cùng cũng vì tiền mà bỏ đi. Còn mối tình "ngoài luồng" của ông ta trong một lần vô ý chính là mẹ ruột của Lam Danh. Tiếc là sau khi bà ấy sinh ra Lam Danh cũng lăn xuống suối vàng rồi.
Hoàng My cảm thấy câu chuyện đúng là ngày một đi xa. Con tác giả cũng phiền phức quá đi!
Tác giả: "..." Đổi nữ chánh đê!
- Cô đang hồ ngôn loạn ngữ gì thế?
- Coi kìa. Quả nhiên ông không biết. Tôi là người kiên nhẫn, có thể giải thích từ từ cho ông hiểu.
Hoàng My cười. Lam Thụy không phải người kiên nhẫn. Nhưng đối với lời của Hoàng My thì có cảm giác thật sự muốn chờ đợi. Giống như lời cô nói sẽ rất quan trọng.
- Chắc ông còn nhớ Cao Thiên? À..không phải, là Lam Thiên.
Thấy được gương mặt ngày càng khó chịu của lão già trước mặt. Hoàng My vẫn chậm rãi nói, giống như đang đánh vào sự quan trọng của vấn đề.
- Cảm giác làm kẻ thù của con trai đầu lòng của mình là như thế nào? Có thể chia sẻ cho tôi không?
Hoàng My vào trọng tâm chính, cũng chỉ thấy lão ta trợn mắt lên mà đứng bật dậy. Ly rượu thủy tinh rơi xuống sàn vỡ nát, rượu bắn tung toé.
- Cô vừa nói gì!!?
- Tôi nói không rõ sao? Lam Thiên, đứa con trai đầu lòng của ông, chính là lão chủ Hoàng Ưng.
Tiếng nói như sét đánh ngang tai Lam Thụy, lão ta vẫn nghĩ cô đang nói bậy. Nhưng nhìn vào ánh mắt không gợn sóng của cô, lão không thể không tin đây là sự thật.
- Sao? Tự hào lắm đúng không? Con trai của ông rất giỏi mà!
Hoàng My nở nụ cười giễu cợt, nụ cười như xoáy sâu vào tâm Lam Thụy. Lý do ông ta chấp nhận ở lại Cao gia hơn mười năm dài đằng đẵng đó là vì đứa con trai này.
Dù đã có một đứa con riêng bên ngoài nhỏ tuổi hơn Cao Thiên một chút nhưng ông vẫn thương Cao Thiên hơn Lam Danh. Vì đó là đứa con đầu lòng của ông, đứa con được trái tim của hai người yêu nhau tạo ra.
Hoàng My không thể phủ nhận, Lam Danh rất yêu con của mình. Chỉ là tiền bạc lu mờ lí trí, dù vậy nhưng ông vẫn nuôi Lam Danh nên người trong âm thầm.
- Đừng khóc, ông khóc làm tôi sợ lắm.
Hoàng My không cảm xúc nhìn Lam Thụy đang có một bộ mặt nước mắt nước mũi kia. Cô cũng cảm thấy ngưỡng mộ ông ta. Dù nhà Cao có coi ông ta là một người vong ơn bội nghĩa đi chăng nữa.
- Thằng nhóc đó sao rồi?
Lam Thụy bình tĩnh mà ngồi xuống ghế, ông ta còn không nhận ra trong câu hỏi của mình có bao nhiêu lố bịch.
- Hôm qua bị Lam Danh chỉnh một trận. Tôi cũng đã trả thù lên người Lâm Tiêu Tiêu rồi. Tôi biết ông rất thương Thiên và Lam Danh nên không dám động đến đâu.
Hoàng My cười, giọng nói thập phần chế giễu. Lam Thụy không để ý điều đó mà chỉ để ý trọng tâm.
- Thằng Danh dám làm gì sao!? Đúng là ta quá nhân nhượng với nó rồi.
Lam Thụy nắm chặt nắm tay thành quyền. Cô ngồi với một bộ dáng xem kịch rất vui vẻ. Ông ta gọi Lam Danh và đám đàn em vào. Đám người tưởng vào để xử lí cô nhưng ai ngờ đâu lại phải thả cô ra.
- Cảm ơn.
Hoàng My xoay xoay cổ tay, tiện chân đá vào ông anh gần đó. Trả thù cho cái xô nước vừa nãy, cô đã ngồi với cả thân ướt như chuột lột từ nãy đến giờ thì ít nhiều vài tiếng nữa cũng bị cảm thôi.
- Tôi nghĩ ông nên rời đi, Cao Thiên sẽ tìm đến đây sớm thôi.
_________Tiểu Kịch Trường
Tác giả: Chương đầu tiên của bão nè!!
Hoàng My: Diễn muốn suy dinh dưỡng.
Đoàn Huy: Thương vợ, thương vợ.
Tác giả/Phẩy tay/: Xùy xùy, cẩu lương thì 'cúc' đi!
Lôi Y: Đang xàm xí gì đấy?
Tác giả: Lôi Y! Ngươi mau lại đây xem kịch bản. Xem có chỗ nào chưa hợp lí không?
Lôi Y: Chỗ này, chỗ này,...cả cái kịch bản đều chưa hợp lí.
Hoàng My:...
Tác giả:...
- Cô cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Lão chủ Kim Băng đưa ánh mắt giễu cợt về phía Hoàng My. Lam Danh đứng kế bên ông ta không nói gì. Cô cũng chẳng có gì để nói.
- Cô hãy xem xét làm việc cho ta đi. Vốn dĩ nó có nhiều lợi ích như vậy mà!
Ông ta lắc lắc ly rượu vang. Hoàng My trực tiếp ngó lơ cái thân già uy quyền ngồi kia. Chỉ quan tâm đến nơi mình ở là một nơi tối tăm, coi như là một nhà xưởng bỏ hoang.
- Một là làm việc cho tôi, cô sẽ được hưởng rất nhiều tài lộc. Hai là chết. Tôi biết cô là người thông minh, biết chọn lối đi cho mình.
- Cảm ơn đã quá khen.
Hoàng My cười khẩy. Dù trong hoàn cảnh này thì kẻ ngốc mới chọn cái chết. Nhưng cô vốn dĩ là kẻ ngốc, dù có chết cũng không phản chồng.
Tác giả: "..." Chồng con cái *beep*! Cẩu lương không à!
Hoàng My: "..." Thích chửi không!?
Hoàng My biết cái nhà kia chắc đang loạn từ lâu rồi. Việc cô làm là chỉ cần ngồi chờ đợi rồi, còn trước khi họ kịp đến nơi thì cô có chết trước hay không cũng chẳng biết.
- Tôi có thể nói chuyện với riêng ông không? Lão chủ Kim Băng.
Hoàng My nở nụ cười nhẹ, đến lúc nói sự thật cho ông già này biết rồi. Lý do mà cô không kết liễu ông ta trong âm thầm ngay từ đầu như cách cô xử lý kẻ thù của Hứa Mặc ở vị diện trước.
Lão Chủ Kim Băng phất tay cho đám đàn em ra ngoài, đuổi luôn cả con trai của mình. Ông ta rất muốn xem cô định dở trò gì.
Sau khi cả một đám người ra ngoài, trong bóng tối chỉ còn mỗi Hoàng My và Lão chủ Kim Băng. Cô vang lên tiếng cười khúc khích nhỏ rất doạ người.
- Cô muốn nói gì?
Ông ta rất thiếu kiên nhẫn, gõ gõ cái gậy vào sàn. Hoàng My bình ổn lại tâm trạng rồi vắt chéo chân, tâm trạng lại thoải mái lạ thường.
- Bố chồng à, ông nỡ đối xử với con dâu mình như thế sao?
Lão chủ Kim Băng nhíu mày khó chịu, cô gái này đang ăn nói hàm hồ gì vậy? Bị bắt cóc nên hoá điên sao?
Lam Thụy chỉ là một thanh niên mồ côi nghèo, lại được tiểu thư Cao gia yêu mến. Vì ông ta chăm chỉ lại hiền lành nên ông bà Cao mới yêu thương mà đồng ý gả con gái. Trong những ngày ở rể, ông ta nhờ vào sự chăm chỉ và tài giỏi của mình mà đưa Cao gia lên đỉnh cao.
Nào ngờ đứa con rể này yêu thương con gái ông bà cũng chỉ được hơn 10 năm, lúc Cao tiểu thư còn đang mang cái thai đứa con thứ hai trong bụng mà lấy đi gần như một nửa số tiền của Cao Thị rồi bỏ trốn.
May mắn rằng con gái của ông bà Cao cũng không phải là một tiểu thư vô dụng, thằng cháu 13 tuổi cũng thông minh xuất chúng nên giữ được Cao thị vẫn ổn định một vị trí to lớn như hiện nay.
Lam Thụy mai danh ẩn tích, không biết đi đâu, ở đâu. Người nhà Cao tung tin con rể đã bị tai nạn chết, câu chuyện này cũng dần dần chìm vào quên lãng.
Cao Thiên nhỏ tuổi mặc dù thông minh nhưng cũng chẳng biết chuyện mà tự nghe tự nghĩ rằng cha mình đã chết. Hai đứa nhỏ mang họ Lam trở về là họ Cao.
Quả nhiên không ngờ rằng, sau khi cuỗm đi số tiền đó thì Lam Thụy dùng mối quan hệ trong tối của mình, gây dựng lên tổ chức Kim Băng. Có lẽ do duyên số mà lại là kẻ thù tổ chức của con trai đầu lòng của ông.
Tại sao Lam Thụy bỏ trốn khi Cao phu nhân đang mang thai Cao Bình, mà Lam Danh cũng là con trai ruột của ông ta đã lớn đến vậy? Đương nhiên là vì ông ta ''tò te hú hí'' ở ngoài rồi.
Vốn dĩ ông ta yêu mẹ của Cao Thiên và Cao Bình từ thuở ban đầu, nhưng cuối cùng cũng vì tiền mà bỏ đi. Còn mối tình "ngoài luồng" của ông ta trong một lần vô ý chính là mẹ ruột của Lam Danh. Tiếc là sau khi bà ấy sinh ra Lam Danh cũng lăn xuống suối vàng rồi.
Hoàng My cảm thấy câu chuyện đúng là ngày một đi xa. Con tác giả cũng phiền phức quá đi!
Tác giả: "..." Đổi nữ chánh đê!
- Cô đang hồ ngôn loạn ngữ gì thế?
- Coi kìa. Quả nhiên ông không biết. Tôi là người kiên nhẫn, có thể giải thích từ từ cho ông hiểu.
Hoàng My cười. Lam Thụy không phải người kiên nhẫn. Nhưng đối với lời của Hoàng My thì có cảm giác thật sự muốn chờ đợi. Giống như lời cô nói sẽ rất quan trọng.
- Chắc ông còn nhớ Cao Thiên? À..không phải, là Lam Thiên.
Thấy được gương mặt ngày càng khó chịu của lão già trước mặt. Hoàng My vẫn chậm rãi nói, giống như đang đánh vào sự quan trọng của vấn đề.
- Cảm giác làm kẻ thù của con trai đầu lòng của mình là như thế nào? Có thể chia sẻ cho tôi không?
Hoàng My vào trọng tâm chính, cũng chỉ thấy lão ta trợn mắt lên mà đứng bật dậy. Ly rượu thủy tinh rơi xuống sàn vỡ nát, rượu bắn tung toé.
- Cô vừa nói gì!!?
- Tôi nói không rõ sao? Lam Thiên, đứa con trai đầu lòng của ông, chính là lão chủ Hoàng Ưng.
Tiếng nói như sét đánh ngang tai Lam Thụy, lão ta vẫn nghĩ cô đang nói bậy. Nhưng nhìn vào ánh mắt không gợn sóng của cô, lão không thể không tin đây là sự thật.
- Sao? Tự hào lắm đúng không? Con trai của ông rất giỏi mà!
Hoàng My nở nụ cười giễu cợt, nụ cười như xoáy sâu vào tâm Lam Thụy. Lý do ông ta chấp nhận ở lại Cao gia hơn mười năm dài đằng đẵng đó là vì đứa con trai này.
Dù đã có một đứa con riêng bên ngoài nhỏ tuổi hơn Cao Thiên một chút nhưng ông vẫn thương Cao Thiên hơn Lam Danh. Vì đó là đứa con đầu lòng của ông, đứa con được trái tim của hai người yêu nhau tạo ra.
Hoàng My không thể phủ nhận, Lam Danh rất yêu con của mình. Chỉ là tiền bạc lu mờ lí trí, dù vậy nhưng ông vẫn nuôi Lam Danh nên người trong âm thầm.
- Đừng khóc, ông khóc làm tôi sợ lắm.
Hoàng My không cảm xúc nhìn Lam Thụy đang có một bộ mặt nước mắt nước mũi kia. Cô cũng cảm thấy ngưỡng mộ ông ta. Dù nhà Cao có coi ông ta là một người vong ơn bội nghĩa đi chăng nữa.
- Thằng nhóc đó sao rồi?
Lam Thụy bình tĩnh mà ngồi xuống ghế, ông ta còn không nhận ra trong câu hỏi của mình có bao nhiêu lố bịch.
- Hôm qua bị Lam Danh chỉnh một trận. Tôi cũng đã trả thù lên người Lâm Tiêu Tiêu rồi. Tôi biết ông rất thương Thiên và Lam Danh nên không dám động đến đâu.
Hoàng My cười, giọng nói thập phần chế giễu. Lam Thụy không để ý điều đó mà chỉ để ý trọng tâm.
- Thằng Danh dám làm gì sao!? Đúng là ta quá nhân nhượng với nó rồi.
Lam Thụy nắm chặt nắm tay thành quyền. Cô ngồi với một bộ dáng xem kịch rất vui vẻ. Ông ta gọi Lam Danh và đám đàn em vào. Đám người tưởng vào để xử lí cô nhưng ai ngờ đâu lại phải thả cô ra.
- Cảm ơn.
Hoàng My xoay xoay cổ tay, tiện chân đá vào ông anh gần đó. Trả thù cho cái xô nước vừa nãy, cô đã ngồi với cả thân ướt như chuột lột từ nãy đến giờ thì ít nhiều vài tiếng nữa cũng bị cảm thôi.
- Tôi nghĩ ông nên rời đi, Cao Thiên sẽ tìm đến đây sớm thôi.
_________Tiểu Kịch Trường
Tác giả: Chương đầu tiên của bão nè!!
Hoàng My: Diễn muốn suy dinh dưỡng.
Đoàn Huy: Thương vợ, thương vợ.
Tác giả/Phẩy tay/: Xùy xùy, cẩu lương thì 'cúc' đi!
Lôi Y: Đang xàm xí gì đấy?
Tác giả: Lôi Y! Ngươi mau lại đây xem kịch bản. Xem có chỗ nào chưa hợp lí không?
Lôi Y: Chỗ này, chỗ này,...cả cái kịch bản đều chưa hợp lí.
Hoàng My:...
Tác giả:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.