Chương 277: Công lược Ca Thần Giả Tạo (7)
MyRio
02/11/2021
#Cap riêng: Nam chủ giả tạo bằng bổn công chúa sao!?
Nếu không có Hoàng My, một hành động ngôn tình thanh xuân vườn trường sẽ xuất hiện. Đó là kệ sách quá cao, nữ chủ không với tới được, vậy thì nam chủ sẽ lấy giúp cho.
Nhưng Hoàng My đã chen ngang tình tiết đó, nên nam nữ chủ đương nhiên không có cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
Sau khi phá chuyện tốt của người ta thì Hoàng My và Thanh Vy lại dạo một vòng mua đồ. Tiện thể chụp rất nhiều hình chung với nhau, cũng chụp rất nhiều ảnh riêng.
- Lát nữa đăng mạng xã hội, nhớ tag tôi vào đấy.
- Yên tâm. Không quên được!
- Xoá bớt mấy tấm mờ nhạt đi.
- Làm gì có tấm nào mờ nhạt đâu...
Lan Nhi tiếp tục chọn sách, sau khi mua sách thì cũng tiện thể mua vài bộ đồ. Đôi lúc cũng vô tình thấy Thanh Vy và Hoàng My đang đằm thắm tình bạn, có chút ghen tị.
Nguyên Vĩ thì bịt kín cả mặt, không ai nhận ra nhưng vẫn khó hiểu tại sao đám Hoàng My và Thanh Vy có thể nhận ra mình. Magic à?
- Hệ thống của cậu có vẻ rất tham ăn?
- Ăn rất nhiều.
- [ Tôi không ăn nhiều! ]
Hoàng My nhìn con mèo màu cam to bằng nắm tay người lớn đang ngồi trên bàn gặm cá ngấu nghiến kia. Rồi lại nhìn hệ thống nhà mình, à mà 29147 có thực thể đâu mà nhìn.
- "Ngươi không thể biến thành động vật sao?"
- [ Hệ thống là một tổ chức công nghệ, không phải sinh vật sống. ]
Hoàng My: "..." Fine!
Cô quên mất là mình đang ở cạnh một khúc gỗ không thực thể. Thôi kệ vậy!
Chợt Hoàng My thấy Nghị Khiêm ở xa xa, nghiêng đầu ra hiệu cho Thanh Vy, rồi đứng dậy.
- Tôi đi vệ sinh một chút.
Thanh Vy cười cười, nhìn bóng Hoàng My khuất sau bức tường rồi xách con mèo béo tiến đến chỗ Nghị Khiêm.
- Nghị tiền bối, thật vinh hạnh khi gặp anh ở đây.
Nghị Khiêm đang bấm điện thoại thì cũng ngước lên nhìn tầm hai giây rồi cụp xuống, vừa định từ chối thì chợt nhận ra có gì sai sai.
- Tôi có thể ngồi ở đây không?
Thanh Vy nhẹ cười. Nghị Khiêm ngây ra một lúc rồi gật đầu. Không khí ngại ngùng lên trông thấy.
Nghị Khiêm hôm nay có hẹn với Nguyên Vĩ tại nhà hàng này, hai cô gái lại vô tình đến mức cố tình xuất hiện ăn trưa ở đây. Gọi là duyên thì sai mà cũng đúng!
- Hôm nay anh ăn trưa một mình à?
- Tôi có hẹn.
- Hẹn ở nơi như vậy mà lại không che mặt hay đặt phòng riêng. Anh không sợ người khác nhận ra sao?
- Tôi làm gì nổi tiếng bằng cô Trần, đương nhiên không lo điều đó.
- Nghị tiền bối nói quá rồi, tôi chỉ là minh tinh tuyến 2 thôi, làm sao so được với Sao hạng A như anh.
Hai người móc xỉa qua lại một lúc rồi cũng im lặng. Nghị Khiêm đánh giá Thanh Vy là một người khá là "thân thiện", nhìn vào đôi mắt hoa đào đó là biết. Anh chợt có cảm giác rất quen thuộc từ sâu trong tâm can dù hai người mới chỉ nói chuyện lần đầu.
Nguyên Vĩ bước vào nhà hàng, vừa nhìn thấy bóng lưng Nghị Khiêm thì liền tiến đến, nhưng càng đến gần thì càng thấy lộ ra một cô gái khác ngồi đối diện. Vô cùng quen, Nguyên Vĩ đứng sựng lại một chút.
Trần Thanh Vy?
Cô ta làm gì ở đây?
Mà cái Nguyên Vĩ chú ý không phải là cái này, mà là tại sao không thấy Minh Hoàng My ở đây cùng với Trần Thanh Vy!? Hai người đó tách nhau ra rồi sao?
- Lại gặp nhau rồi. Nguyên tiền bối!
Trần Thanh Vy làm một gương mặt chào đón, khiến Nghị Khiêm có chút hối tiếc trong lòng. Anh ta cũng không biết tại sao mình lại hối tiếc nữa, không phải người bạn thân để ý cũng để ý bạn thân thì nên mừng sao?
Nguyên Vĩ chỉ gật đầu rồi ngồi xuống kế bên Nghị Khiêm. Khi cả ba người đã ổn định chỗ ngồi thì Hoàng My với một tâm thế vui vẻ đã bước đến.
- Sao cậu lại ở bên này rồi?
- Tôi muốn đổi chỗ một chút. Không phiền chứ?
- Vậy thì tôi có thể ngồi ở đây không?
Hoàng My cười nhìn hai chàng trai, Nguyên Vĩ chỉ gật đầu. Chỗ duy nhất còn trống là chỗ đối diện anh ta mà, Hoàng My đương nhiên phải hỏi ý kiến để còn công lược. Không thì lại thành con nhỏ thấy trai là tươm tướp.
Trần Thanh Vy ngồi vuốt con mèo màu cam đang gặm cá, gương mặt vẫn giữ nét cười không đổi. Đồ ăn được Nghị Khiêm gọi cũng được mang ra, Hoàng My và Thanh Vy thì ngồi ăn trực.
Nô nô nô, bọn họ ăn nhưng vẫn sẵn sàng trả tiền nha! Không thể là ăn trực được!
Một bữa cơm trưa diễn ra trong không khí im lặng. Những lời Nghị Khiêm muốn nói với Nguyên Vĩ khi hẹn anh ra cũng bị nuốt vào trong. Một bữa cơm không mục đích.
À mà có, no là được nha!
- Bữa cơm này tôi mời, được chứ?
Thanh Vy giơ thẻ đen ra, Hoàng My im lặng đồng thuận. Nguyên Vĩ cũng không nói gì, vốn dĩ anh ta được Nghị Khiêm hẹn, ai ngờ đến lại gặp sự việc ngoài ý muốn là hai cô gái này.
- Không cần, để tôi trả.
Nghị Khiêm ra dáng một người đàn ông ga lăng, gạt thẻ đen của Thanh Vy đi mà đưa thẻ đen của mình cho nhân viên. Nhân viên phục vụ nuốt một ngụm nước bọt rồi nhanh chóng cầm đi quẹt.
- Nghị tiền bối thật hào phóng đó nha!
- Cô Trần quá khen.
Một bàn ăn bốn người mà chỉ có hai người độc thoại. Hoàng My ngồi hóng hớt rất vui vẻ. Nguyên Vĩ thì cũng nhận ra được sự khác biệt của thằng bạn thân. Nay lại chú ý đến một cô gái như vậy, đúng là kì tích.
Thế là một suy nghĩ nữa lại loé lên. Người nào cũng nghĩ người kia thích Thanh Vy. Còn Hoàng My bị ra rìa, cô thể hiện rằng mình vô cùng fine.
Nếu không có Hoàng My, một hành động ngôn tình thanh xuân vườn trường sẽ xuất hiện. Đó là kệ sách quá cao, nữ chủ không với tới được, vậy thì nam chủ sẽ lấy giúp cho.
Nhưng Hoàng My đã chen ngang tình tiết đó, nên nam nữ chủ đương nhiên không có cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
Sau khi phá chuyện tốt của người ta thì Hoàng My và Thanh Vy lại dạo một vòng mua đồ. Tiện thể chụp rất nhiều hình chung với nhau, cũng chụp rất nhiều ảnh riêng.
- Lát nữa đăng mạng xã hội, nhớ tag tôi vào đấy.
- Yên tâm. Không quên được!
- Xoá bớt mấy tấm mờ nhạt đi.
- Làm gì có tấm nào mờ nhạt đâu...
Lan Nhi tiếp tục chọn sách, sau khi mua sách thì cũng tiện thể mua vài bộ đồ. Đôi lúc cũng vô tình thấy Thanh Vy và Hoàng My đang đằm thắm tình bạn, có chút ghen tị.
Nguyên Vĩ thì bịt kín cả mặt, không ai nhận ra nhưng vẫn khó hiểu tại sao đám Hoàng My và Thanh Vy có thể nhận ra mình. Magic à?
- Hệ thống của cậu có vẻ rất tham ăn?
- Ăn rất nhiều.
- [ Tôi không ăn nhiều! ]
Hoàng My nhìn con mèo màu cam to bằng nắm tay người lớn đang ngồi trên bàn gặm cá ngấu nghiến kia. Rồi lại nhìn hệ thống nhà mình, à mà 29147 có thực thể đâu mà nhìn.
- "Ngươi không thể biến thành động vật sao?"
- [ Hệ thống là một tổ chức công nghệ, không phải sinh vật sống. ]
Hoàng My: "..." Fine!
Cô quên mất là mình đang ở cạnh một khúc gỗ không thực thể. Thôi kệ vậy!
Chợt Hoàng My thấy Nghị Khiêm ở xa xa, nghiêng đầu ra hiệu cho Thanh Vy, rồi đứng dậy.
- Tôi đi vệ sinh một chút.
Thanh Vy cười cười, nhìn bóng Hoàng My khuất sau bức tường rồi xách con mèo béo tiến đến chỗ Nghị Khiêm.
- Nghị tiền bối, thật vinh hạnh khi gặp anh ở đây.
Nghị Khiêm đang bấm điện thoại thì cũng ngước lên nhìn tầm hai giây rồi cụp xuống, vừa định từ chối thì chợt nhận ra có gì sai sai.
- Tôi có thể ngồi ở đây không?
Thanh Vy nhẹ cười. Nghị Khiêm ngây ra một lúc rồi gật đầu. Không khí ngại ngùng lên trông thấy.
Nghị Khiêm hôm nay có hẹn với Nguyên Vĩ tại nhà hàng này, hai cô gái lại vô tình đến mức cố tình xuất hiện ăn trưa ở đây. Gọi là duyên thì sai mà cũng đúng!
- Hôm nay anh ăn trưa một mình à?
- Tôi có hẹn.
- Hẹn ở nơi như vậy mà lại không che mặt hay đặt phòng riêng. Anh không sợ người khác nhận ra sao?
- Tôi làm gì nổi tiếng bằng cô Trần, đương nhiên không lo điều đó.
- Nghị tiền bối nói quá rồi, tôi chỉ là minh tinh tuyến 2 thôi, làm sao so được với Sao hạng A như anh.
Hai người móc xỉa qua lại một lúc rồi cũng im lặng. Nghị Khiêm đánh giá Thanh Vy là một người khá là "thân thiện", nhìn vào đôi mắt hoa đào đó là biết. Anh chợt có cảm giác rất quen thuộc từ sâu trong tâm can dù hai người mới chỉ nói chuyện lần đầu.
Nguyên Vĩ bước vào nhà hàng, vừa nhìn thấy bóng lưng Nghị Khiêm thì liền tiến đến, nhưng càng đến gần thì càng thấy lộ ra một cô gái khác ngồi đối diện. Vô cùng quen, Nguyên Vĩ đứng sựng lại một chút.
Trần Thanh Vy?
Cô ta làm gì ở đây?
Mà cái Nguyên Vĩ chú ý không phải là cái này, mà là tại sao không thấy Minh Hoàng My ở đây cùng với Trần Thanh Vy!? Hai người đó tách nhau ra rồi sao?
- Lại gặp nhau rồi. Nguyên tiền bối!
Trần Thanh Vy làm một gương mặt chào đón, khiến Nghị Khiêm có chút hối tiếc trong lòng. Anh ta cũng không biết tại sao mình lại hối tiếc nữa, không phải người bạn thân để ý cũng để ý bạn thân thì nên mừng sao?
Nguyên Vĩ chỉ gật đầu rồi ngồi xuống kế bên Nghị Khiêm. Khi cả ba người đã ổn định chỗ ngồi thì Hoàng My với một tâm thế vui vẻ đã bước đến.
- Sao cậu lại ở bên này rồi?
- Tôi muốn đổi chỗ một chút. Không phiền chứ?
- Vậy thì tôi có thể ngồi ở đây không?
Hoàng My cười nhìn hai chàng trai, Nguyên Vĩ chỉ gật đầu. Chỗ duy nhất còn trống là chỗ đối diện anh ta mà, Hoàng My đương nhiên phải hỏi ý kiến để còn công lược. Không thì lại thành con nhỏ thấy trai là tươm tướp.
Trần Thanh Vy ngồi vuốt con mèo màu cam đang gặm cá, gương mặt vẫn giữ nét cười không đổi. Đồ ăn được Nghị Khiêm gọi cũng được mang ra, Hoàng My và Thanh Vy thì ngồi ăn trực.
Nô nô nô, bọn họ ăn nhưng vẫn sẵn sàng trả tiền nha! Không thể là ăn trực được!
Một bữa cơm trưa diễn ra trong không khí im lặng. Những lời Nghị Khiêm muốn nói với Nguyên Vĩ khi hẹn anh ra cũng bị nuốt vào trong. Một bữa cơm không mục đích.
À mà có, no là được nha!
- Bữa cơm này tôi mời, được chứ?
Thanh Vy giơ thẻ đen ra, Hoàng My im lặng đồng thuận. Nguyên Vĩ cũng không nói gì, vốn dĩ anh ta được Nghị Khiêm hẹn, ai ngờ đến lại gặp sự việc ngoài ý muốn là hai cô gái này.
- Không cần, để tôi trả.
Nghị Khiêm ra dáng một người đàn ông ga lăng, gạt thẻ đen của Thanh Vy đi mà đưa thẻ đen của mình cho nhân viên. Nhân viên phục vụ nuốt một ngụm nước bọt rồi nhanh chóng cầm đi quẹt.
- Nghị tiền bối thật hào phóng đó nha!
- Cô Trần quá khen.
Một bàn ăn bốn người mà chỉ có hai người độc thoại. Hoàng My ngồi hóng hớt rất vui vẻ. Nguyên Vĩ thì cũng nhận ra được sự khác biệt của thằng bạn thân. Nay lại chú ý đến một cô gái như vậy, đúng là kì tích.
Thế là một suy nghĩ nữa lại loé lên. Người nào cũng nghĩ người kia thích Thanh Vy. Còn Hoàng My bị ra rìa, cô thể hiện rằng mình vô cùng fine.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.