Chương 421: Công lược Hoàng Thượng Nhẫn Tâm (21)
MyRio
01/09/2022
#Cap riêng: Hậu Cung Hoàng My Truyện
Đứng trước cổng lớn, dự cảm không lành trong Hoàng My càng tăng lên. Linh cảm của cô thường xuyên chính xác nên cô hiện tại đang rất lo lắng. truyện ngôn tình
Lấy lại bình tĩnh, Hoàng My bước vào trong điện phủ của Tuấn Kiệt. Một không khí quỷ dị lập tức ập ra ngoài, trước sân không một bóng người, tưởng chừng như đây là một điện phủ hoang.
Dường như ai cũng đều cảm thấy kì lạ, mọi người nhanh chóng cùng nhau chạy đến gian phòng ngủ của Tuấn Kiệt.
Vừa mở cửa ra, đồng tử của Hoàng My co rút lại, mùi máu tanh nồng nặc sộc thẳng lên khứu giác. Trên giường, có một cậu thanh niên đang nằm thở gấp, trên khoé miệng còn vương giọt máu tươi, xung quanh là máu tươi vẫn còn đang lan ra, cùng vài tên hắc y đã bất động trên sàn.
- Tuấn Kiệt!
Hoàng My mặc kệ mình đang mặc y phục cao sang, trực tiếp đạp lên vũng máu chạy đến bên giường với Tuấn Kiệt. Hạ Bích Trâm lần đầu nhìn thấy cảnh máu me, đứng đơ ra một chỗ, lấy tay che miệng, mặt cắt không còn giọt máu, sợ hãi đến tột cùng. Tuấn Hùng kinh sợ, chỉ biết nhìn chằm chằm về phía trước. Tuấn Anh lúc này cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh và điềm đạm thường ngày, lập tức hét lên với đám nô tài đi theo hầu hạ đằng sau:
- Còn không mau truyền thái y!
Khung cảnh sau đó loạn thành một đoàn, người chạy ra chạy vào rất hoảng hốt. Tin đồn vốn kẹt cứng như bặt vô âm tín mà từ lúc nào lại không cánh mà bay xa. Bây giờ ai ai cũng biết Hàn thân vương bị thích khách tấn công.
Mưu hại hoàng tử, tội đáng muôn chết!
Tuấn Kiệt được di chuyển sang một căn phòng khác để tiện cho việc "cấp cứu" và "điều tra hiện trường".
Âu Dương nghe tin Hạ Bích Trâm cũng xuất hiện ở đó, liền bỏ hết công việc này nọ đến rước cô ấy về. Hắn làm sao không biết Hạ Bích Trâm thân thể không tốt, nhìn thấy thứ đáng sợ thì càng kinh hãi hơn. Ngoài hắn ra còn ai có thể bảo bọc cô ấy được như vậy.
Hoàng đế cũng đã đến bên hoàng hậu của mình. Hoàng Tuấn Khương hắn làm sao lại không rõ Hoàng My bây giờ đang có tâm trạng thế nào. Giờ chỉ có thể xem Giang thái y chẩn đoán thế nào.
Giang thái y ngồi cạnh giường, ánh mắt ông u sầu nhìn Tuấn Kiệt, rồi lại nhìn Hoàng My, sau đó lại nhìn sang Hoàng Tuấn Khương, dường như rất khó nói.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Hoàng đế, Giang thái y thở dài, giọng nói nhẹ nhàng của ông vẫn như vậy, nhưng có lẽ là lời nói của ông thật sự sẽ khiến người ta khó mà nghe lọt tai:
- Hàn thân vương đã trúng độc tỳ sương, đây là độc bộc phát nhanh trong thời gian ngắn. Bây giờ đã thật sự không thể cứu chữa, sinh mệnh không thể kéo dài, hôm nay thật sự là tận mạng.
Từng câu nói của ông như từng nhát dao cứa thẳng vào tim Hoàng My và 3 cậu con trai còn lại của cô. Hoàng Tuấn Khương đứng bên cạnh Hoàng My, gương mặt âm trầm không nói thành lời, tay vòng sang đỡ lấy vai Hoàng My, tránh cho cô đứng không vững mà chao đảo ngã sụp xuống.
Giang thái y đứng dậy, di chuyển ra phía sau đứng. Ông là một vị y nhân, không phải tiên nhân. Dù có tiếc nuối cho thiên tử tương lai, nhưng ông lại thật sự không thể làm gì hơn. "Hậu cung vốn là nơi âm mưu trùng trùng, lòng người khó đoán", ông ta chỉ là một thái y, chỉ là một người sẽ bị cuốn vào những tranh đấu phiền não của con người đối với con người mà thôi.
Ánh mắt của Giang thái y nhìn lên bầu trời. Trời hôm nay không đẹp, trời âm u nhưng vẫn chưa rơi lệ. Có lẽ trời cũng có một tia hy vọng, nhưng số đã tận, chính trời đã định cơ mà.
Hoàng My nhìn Tuấn Kiệt vẫn đang nằm thoi thóp thở đến mức khó khăn, cô như mất hết sức lực, dựa cả người vào Hoàng Tuấn Khương, không biết từ lúc nào đã rơi nước mắt.
Tuấn Kiệt lúc này lấy lại chút ý thức cuối cùng để tỉnh táo bản thân, ánh mắt lúc này mơ hồ không rõ nhìn về phía trước.
- Nương...
Nghe tiếng gọi khó khăn của Tuấn Kiệt, Hoàng My liền lập tức sà xuống, quỳ dưới đất, nắm lấy tay của con trai mình.
- Tuấn Kiệt, con tỉnh rồi. Có ngạch nương ở đây.
- Con chết rồi...nương nhớ trả thù cho con...
Tuấn Kiệt dường như cũng muốn nói điều gì để Hoàng My có thể cười, nhưng đối với gương mặt đã tràn ngập sự mệt mỏi này thì giống như là một lời trăn trối cuối cùng, thật sự muốn trả thù.
Mọi người đều im lặng, Tuấn Hùng cũng đã bật khóc nhưng chỉ dám thút thít, không dám khóc to, chùi hết nước mắt nước mũi vào áo của anh trai. Tuấn Anh vẫn điềm tĩnh như vậy, tuy nhiên lại có chút trầm lặng hơn, vòng tay ôm lấy cậu em vẫn đang chà mình như một cái giẻ lau, nhè nhẹ vỗ lưng an ủi.
Tuấn Hoàng đứng đó, vốn là một hoàng tử với nụ cười toả nắng, hôm nào anh vui là trời không mưa nổi, hôm nay xum vầy với gia đình, lại không nhếch miệng được một lần. Có lẽ vì thế mà bầu trời âm u đã loáng thoáng vài giọt mưa, sau đó liền trở thành mưa tầm tã.
Tuấn Kiệt đã trút hơi thở cuối cùng, tay vẫn còn nắm lấy tay của Hoàng My. Cô cảm nhận hơi ấm của con trai đang dần biến mất, để lại sự buốt giá của một ngày mưa.
- Ngạch nương nhất định...sẽ trả thù cho con.
Năm Tuấn Long thứ 20, Hoàng Đại Tử Hàn Thân Vương Tuấn Kiệt qua đời.
Đại Huyên hôm ấy trời mưa mãi chẳng dứt, giống như đang chia sẻ sự lạnh lẽo của một nỗi đau đớn thấu tận trời xanh, một nỗi đau của một người mẹ mất đi đứa con của mình.
Sau ngày tang buồn trắng xoá, mọi người đều thấy hoàng hậu ngẩn đi ngày càng nhiều. Hằng ngày đều sẽ ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Nếu trời nắng thì chỉ nhìn một lúc rồi thôi, nhưng nếu trời mưa, thì có thể ngồi ở đó mãi cho đến khi nắng trở lại.
Còn Hồng quý phi, sau khi nghe tin Hàn thân vương Tuấn Kiệt mất, lập tức ngất xỉu, bất tỉnh mấy ngày liền. Nam thân vương cũng vì vậy mà tất bật lo toan. Sức khoẻ cả hai cũng yếu đi rõ rệt, ắt hẳn là do tâm bệnh.
Còn Tuấn Hoàng, Tuấn Anh và Tuấn Hùng, sau khi anh trai cả mất, họ liền giống như thiếu vắng đi một điều gì đó. Tuấn Hoàng cũng đã không còn cười nụ cười ấm áp thường ngày. Tuấn Anh vốn đã ít nói, lại càng trở nên trầm mặc, dường như nếu không phải là với cậu em sinh đôi thì sẽ không mở miệng lời nào. Tuấn Hùng nhí nhố vui vẻ thường ngày cũng không còn tự nhiên như trước, chỉ còn là những nụ cười gượng gạo qua loa với người xung quanh.
Có lẽ người trong gia đình nhỏ này bình thường nhất là Hoàng Tuấn Khương. Là một người cha, mất đi cậu con trai của mình, dù không thay đổi nhiều nhưng quả thực là có thay đổi. Hắn bây giờ chỉ cần có thời gian ngơi nghỉ là sẽ lập tức đến tìm Hoàng My. Hắn ở bên cạnh hoàng hậu của mình nhiều hơn, dù không nói thẳng ra nhưng có lẽ đó là sự an ủi duy nhất hắn có thể làm được ngay lúc này.
Cả hoàng cung sau đám tang của Đại a ca Hàn Thân Vương Tuấn Kiệt liền trở nên trầm hơn hẳn. Chẳng có mấy tiếng cười nói nữa, nếu có cũng chỉ là mấy tì nữ ở trong phòng kể chuyện yêu đương cho nhau nghe.
Đứng trước cổng lớn, dự cảm không lành trong Hoàng My càng tăng lên. Linh cảm của cô thường xuyên chính xác nên cô hiện tại đang rất lo lắng. truyện ngôn tình
Lấy lại bình tĩnh, Hoàng My bước vào trong điện phủ của Tuấn Kiệt. Một không khí quỷ dị lập tức ập ra ngoài, trước sân không một bóng người, tưởng chừng như đây là một điện phủ hoang.
Dường như ai cũng đều cảm thấy kì lạ, mọi người nhanh chóng cùng nhau chạy đến gian phòng ngủ của Tuấn Kiệt.
Vừa mở cửa ra, đồng tử của Hoàng My co rút lại, mùi máu tanh nồng nặc sộc thẳng lên khứu giác. Trên giường, có một cậu thanh niên đang nằm thở gấp, trên khoé miệng còn vương giọt máu tươi, xung quanh là máu tươi vẫn còn đang lan ra, cùng vài tên hắc y đã bất động trên sàn.
- Tuấn Kiệt!
Hoàng My mặc kệ mình đang mặc y phục cao sang, trực tiếp đạp lên vũng máu chạy đến bên giường với Tuấn Kiệt. Hạ Bích Trâm lần đầu nhìn thấy cảnh máu me, đứng đơ ra một chỗ, lấy tay che miệng, mặt cắt không còn giọt máu, sợ hãi đến tột cùng. Tuấn Hùng kinh sợ, chỉ biết nhìn chằm chằm về phía trước. Tuấn Anh lúc này cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh và điềm đạm thường ngày, lập tức hét lên với đám nô tài đi theo hầu hạ đằng sau:
- Còn không mau truyền thái y!
Khung cảnh sau đó loạn thành một đoàn, người chạy ra chạy vào rất hoảng hốt. Tin đồn vốn kẹt cứng như bặt vô âm tín mà từ lúc nào lại không cánh mà bay xa. Bây giờ ai ai cũng biết Hàn thân vương bị thích khách tấn công.
Mưu hại hoàng tử, tội đáng muôn chết!
Tuấn Kiệt được di chuyển sang một căn phòng khác để tiện cho việc "cấp cứu" và "điều tra hiện trường".
Âu Dương nghe tin Hạ Bích Trâm cũng xuất hiện ở đó, liền bỏ hết công việc này nọ đến rước cô ấy về. Hắn làm sao không biết Hạ Bích Trâm thân thể không tốt, nhìn thấy thứ đáng sợ thì càng kinh hãi hơn. Ngoài hắn ra còn ai có thể bảo bọc cô ấy được như vậy.
Hoàng đế cũng đã đến bên hoàng hậu của mình. Hoàng Tuấn Khương hắn làm sao lại không rõ Hoàng My bây giờ đang có tâm trạng thế nào. Giờ chỉ có thể xem Giang thái y chẩn đoán thế nào.
Giang thái y ngồi cạnh giường, ánh mắt ông u sầu nhìn Tuấn Kiệt, rồi lại nhìn Hoàng My, sau đó lại nhìn sang Hoàng Tuấn Khương, dường như rất khó nói.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Hoàng đế, Giang thái y thở dài, giọng nói nhẹ nhàng của ông vẫn như vậy, nhưng có lẽ là lời nói của ông thật sự sẽ khiến người ta khó mà nghe lọt tai:
- Hàn thân vương đã trúng độc tỳ sương, đây là độc bộc phát nhanh trong thời gian ngắn. Bây giờ đã thật sự không thể cứu chữa, sinh mệnh không thể kéo dài, hôm nay thật sự là tận mạng.
Từng câu nói của ông như từng nhát dao cứa thẳng vào tim Hoàng My và 3 cậu con trai còn lại của cô. Hoàng Tuấn Khương đứng bên cạnh Hoàng My, gương mặt âm trầm không nói thành lời, tay vòng sang đỡ lấy vai Hoàng My, tránh cho cô đứng không vững mà chao đảo ngã sụp xuống.
Giang thái y đứng dậy, di chuyển ra phía sau đứng. Ông là một vị y nhân, không phải tiên nhân. Dù có tiếc nuối cho thiên tử tương lai, nhưng ông lại thật sự không thể làm gì hơn. "Hậu cung vốn là nơi âm mưu trùng trùng, lòng người khó đoán", ông ta chỉ là một thái y, chỉ là một người sẽ bị cuốn vào những tranh đấu phiền não của con người đối với con người mà thôi.
Ánh mắt của Giang thái y nhìn lên bầu trời. Trời hôm nay không đẹp, trời âm u nhưng vẫn chưa rơi lệ. Có lẽ trời cũng có một tia hy vọng, nhưng số đã tận, chính trời đã định cơ mà.
Hoàng My nhìn Tuấn Kiệt vẫn đang nằm thoi thóp thở đến mức khó khăn, cô như mất hết sức lực, dựa cả người vào Hoàng Tuấn Khương, không biết từ lúc nào đã rơi nước mắt.
Tuấn Kiệt lúc này lấy lại chút ý thức cuối cùng để tỉnh táo bản thân, ánh mắt lúc này mơ hồ không rõ nhìn về phía trước.
- Nương...
Nghe tiếng gọi khó khăn của Tuấn Kiệt, Hoàng My liền lập tức sà xuống, quỳ dưới đất, nắm lấy tay của con trai mình.
- Tuấn Kiệt, con tỉnh rồi. Có ngạch nương ở đây.
- Con chết rồi...nương nhớ trả thù cho con...
Tuấn Kiệt dường như cũng muốn nói điều gì để Hoàng My có thể cười, nhưng đối với gương mặt đã tràn ngập sự mệt mỏi này thì giống như là một lời trăn trối cuối cùng, thật sự muốn trả thù.
Mọi người đều im lặng, Tuấn Hùng cũng đã bật khóc nhưng chỉ dám thút thít, không dám khóc to, chùi hết nước mắt nước mũi vào áo của anh trai. Tuấn Anh vẫn điềm tĩnh như vậy, tuy nhiên lại có chút trầm lặng hơn, vòng tay ôm lấy cậu em vẫn đang chà mình như một cái giẻ lau, nhè nhẹ vỗ lưng an ủi.
Tuấn Hoàng đứng đó, vốn là một hoàng tử với nụ cười toả nắng, hôm nào anh vui là trời không mưa nổi, hôm nay xum vầy với gia đình, lại không nhếch miệng được một lần. Có lẽ vì thế mà bầu trời âm u đã loáng thoáng vài giọt mưa, sau đó liền trở thành mưa tầm tã.
Tuấn Kiệt đã trút hơi thở cuối cùng, tay vẫn còn nắm lấy tay của Hoàng My. Cô cảm nhận hơi ấm của con trai đang dần biến mất, để lại sự buốt giá của một ngày mưa.
- Ngạch nương nhất định...sẽ trả thù cho con.
Năm Tuấn Long thứ 20, Hoàng Đại Tử Hàn Thân Vương Tuấn Kiệt qua đời.
Đại Huyên hôm ấy trời mưa mãi chẳng dứt, giống như đang chia sẻ sự lạnh lẽo của một nỗi đau đớn thấu tận trời xanh, một nỗi đau của một người mẹ mất đi đứa con của mình.
Sau ngày tang buồn trắng xoá, mọi người đều thấy hoàng hậu ngẩn đi ngày càng nhiều. Hằng ngày đều sẽ ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Nếu trời nắng thì chỉ nhìn một lúc rồi thôi, nhưng nếu trời mưa, thì có thể ngồi ở đó mãi cho đến khi nắng trở lại.
Còn Hồng quý phi, sau khi nghe tin Hàn thân vương Tuấn Kiệt mất, lập tức ngất xỉu, bất tỉnh mấy ngày liền. Nam thân vương cũng vì vậy mà tất bật lo toan. Sức khoẻ cả hai cũng yếu đi rõ rệt, ắt hẳn là do tâm bệnh.
Còn Tuấn Hoàng, Tuấn Anh và Tuấn Hùng, sau khi anh trai cả mất, họ liền giống như thiếu vắng đi một điều gì đó. Tuấn Hoàng cũng đã không còn cười nụ cười ấm áp thường ngày. Tuấn Anh vốn đã ít nói, lại càng trở nên trầm mặc, dường như nếu không phải là với cậu em sinh đôi thì sẽ không mở miệng lời nào. Tuấn Hùng nhí nhố vui vẻ thường ngày cũng không còn tự nhiên như trước, chỉ còn là những nụ cười gượng gạo qua loa với người xung quanh.
Có lẽ người trong gia đình nhỏ này bình thường nhất là Hoàng Tuấn Khương. Là một người cha, mất đi cậu con trai của mình, dù không thay đổi nhiều nhưng quả thực là có thay đổi. Hắn bây giờ chỉ cần có thời gian ngơi nghỉ là sẽ lập tức đến tìm Hoàng My. Hắn ở bên cạnh hoàng hậu của mình nhiều hơn, dù không nói thẳng ra nhưng có lẽ đó là sự an ủi duy nhất hắn có thể làm được ngay lúc này.
Cả hoàng cung sau đám tang của Đại a ca Hàn Thân Vương Tuấn Kiệt liền trở nên trầm hơn hẳn. Chẳng có mấy tiếng cười nói nữa, nếu có cũng chỉ là mấy tì nữ ở trong phòng kể chuyện yêu đương cho nhau nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.