Chương 423: Công lược Hoàng Thượng Nhẫn Tâm (23)
MyRio
17/09/2022
#Cap riêng: Hậu Cung Hoàng My Truyện
- Thần thiếp nghe báo có người đến làm loạn Dưỡng Tâm Điện, còn là việc liên quan đến mình, ắt phải đến kiểm tra.
Hoàng Tuấn Khương liếc nửa con mắt nhìn nô tì vẫn còn đang cúi đầu tỏ vẻ đáng thương ở đằng sau kia, sau đó liền dùng ánh mắt trìu mến hướng về Hoàng My, nói:
- Chỉ là một kẻ thần trí không ổn định, tưởng tượng xấu xa rồi phán xằng bậy. Kẻ như vậy sớm nên bị lôi ra khỏi thành rồi mới phải, ta sẽ xử lý những người tuyển chọn cô ta làm cung nữ. Nhưng thêm vì cô ta phạm thượng, ta thiết nghĩ lâu rồi cũng chưa có việc dùng hình, chốc sẽ mang cô ta đi chém, mang xác cho hổ ăn. Nàng không cần lo lắng.
Hoàng Tuấn Khương nói lời ác nhẹ như bâng khuơ, môi cong cong cười, tay hắn còn đang xoa xoa nâng niu bàn tay trắng ngần của Hoàng My, như thể hiện rằng mọi thứ không quan trọng, quan trọng chỉ là cô.
Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng mỗi người. Mọi người đều cảm thấy được sự tàn độc của Hoàng Tuấn Khương, nói lời chém giết đơn giản như nói rằng trưa hôm nay sẽ ăn bún đậu mắm ruốc.
Ai cũng đã thấy rõ ràng, rành mạch rằng Hoàng thượng minh quân lạnh nhạt ngày nào, từ lúc biết yêu là như trở thành con người khác, trở thành một người tôn thờ tình yêu, hay nói đúng hơn là tôn thờ hoàng hậu của mình hơn bất cứ ai.
Theo ngôn ngữ hiện tại của giới trẻ thì có thể gọi là "simp chúa"!
Quá ghê gớm!
Tuấn Tài liếc mắt nhìn tình cảm của hai người họ, chỉ nhìn một lúc, sau đó lại nhìn nô tì kia một cách ghét bỏ liền quay đi.
Dù sao thì nhìn Hoàng My vẫn thuận mắt hơn nhìn mấy tên giả tạo.
Nô tì đang quỳ khóc thì cũng đã rén từ đầu đến chân, nhưng cô ta vẫn tin có người sẽ bảo vệ mình. Không biết cô ta lấy đâu ra cái tự tin đó khi đang ở giữa chốn hoàng cung - một nơi mà một đứa trẻ thậm chí chưa kịp chào đời cũng có thể chết bất cứ lúc nào.
- Tứ a ca, sao con lại ở đây?
Hoàng My cố tình gặng hỏi đến Tuấn Tài, biết cậu ta cũng không ưa gì mình, nhưng dù sao Linh Phi quá cố cũng muốn cô bảo vệ cho con của cô ấy. Tuấn Tài có vẻ khá ngạc nhiên khi bị hỏi đến, sau đó cũng trả lời như thường.
- Kẻ thần trí không ổn định này phán rằng thần đã hạ độc Đại a ca khiến cho An tổ mẫu bực dọc lo lắng, thần đương nhiên sẽ phải đến xem thế nào.
- Một kẻ thần trí không ổn định sao?
Hoàng My bước đến gần chỗ nô tì kia. Hoàng Tuấn Khương vẫn nắm lấy tay của cô, có vẻ không tình nguyện lắm nhưng vẫn đi theo. Đến một khoảng cách mà hắn cho là vừa đủ sạch sẽ, hắn liền kéo tay cô lại mà ôm vào lòng, thể hiện rằng đứng ở đây là được rồi.
Hoàng My cũng hiểu ý mà không tiến bước thêm, cô quan sát nô tì kia một lát, nhìn thấy gương mặt thanh tú kia, thầm cảm thán lòng người khó đoán. Với gương mặt này thì nếu chịu khó thêm vài năm có thể lọt vào mắt xanh của một người nào đó mà được thăng tiến, nhưng cuối cùng cô ta lại chọn xoáy vào chuyện hậu cung.
Ngu ngốc!
- Ngươi nói...ta cấu kết với Tứ a ca hãm hại Hàn thân vương?
Giọng điệu của cô từ từ, như châm biếm chế giễu một kẻ không biết điều, lại như run run vì buồn rầu và ấm ức, không tin nổi là mình lại bị gắn cái tội danh này.
- Hoàng hậu nương nương, người quá độc ác, không bảo vệ được con trai của mình, Tứ a ca ghen ghét lại có thể thuê thích khách ám sát, hạ độc Hàn thân vương. Người lo lắng thật chỗ nào chứ!?
Nô tì kia như được ăn gan hùm mật gấu, thẳng thừng nói với Hoàng My những điều mà đến cô ta còn chẳng biết đúng hay sai. Tuấn Tài có chút cảm thán nô tì này dám nói linh tinh trước mặt Hoàng hậu.
Nhưng cái cảm thán này không phải là "cô gái này thật thú vị" đâu.
Cái thú vị kiểu này thì cậu ta chê!
Như uất ức trong lòng từ lâu chợt bùng nổ, mắt Hoàng My mở to, rút tay ra khỏi tay của Hoàng Tuấn Khương, tiến đến giáng một cái tát thật mạnh vào gò má của nô tì kia đến nỗi chính cô còn nghiêng cả người.
Tất cả những hành động đó diễn ra nước chảy mây trôi còn chưa đến 5 giây.
Tuấn Tài đứng một chỗ xem kịch, cảm thấy hôm nay thật nhiều điều bất ngờ. Khi trở về phải kể cho An tổ mẫu của cậu ta nghe hết mới được.
Hoàng Tuấn Khương nhanh chóng tiến đến đỡ lấy Hoàng My, ôm cô vào lòng. Sau đó một lúc liền có thể nghe thấy tiếng khóc đau thương.
- Tuấn Kiệt của chúng ta...thằng bé cũng đã đi rồi...tại sao lại có người lấy nó làm lý do để hãm hại ta chứ...!?
Hoàng My gục đầu vào vai áo của Hoàng Tuấn Khương, ấm ức đến bật khóc. Không khí xung quanh cũng bất chợt trở nên nặng nề đến hơn, ai chẳng biết hoàng hậu nương nương yêu thương con của mình thế nào, chẳng có lý do gì để cô giết chết Tuấn Kiệt, dù là vì máu mủ hay quyền thừa kế.
Đây rõ ràng là tố cáo thiếu suy nghĩ!
Hoàng Tuấn Khương một tay vỗ nhẹ tấm lưng đang run lên kia, một tay xoa đầu cô để trấn an, một bộ dạng ôm chặt để bảo vệ. Truyện Hài Hước
Để Tuấn Kiệt "chết" đi, hắn không biết đây có phải là một quyết định đúng đắn không. Hắn vẫn muốn đi theo kế hoạch của mình, nhưng hắn không nỡ...không nỡ nhìn Hoàng My đau lòng đến vậy...
Tuấn Tài đứng một chỗ ngắm phong cảnh hữu tình thì lại nhận được nhiều ánh mắt nghi ngờ của mọi người, vì trước ngày Tuấn Kiệt ra đi thì cậu ta có đến thăm và còn làm loạn đòi gặp người. Biết đâu vì chuyện năm xưa, cậu ta lại có thù có oán với Hoàng My, lại trả hết lên Tuấn Kiệt.
Nô tì kia bị đưa vào nhà giam, chờ ngày xét xử. Cô ta có vẻ rất bất ngờ và ngơ ngác về điều này, có lẽ là vị "chủ tử" nào đó, vốn phải bảo hộ cô ta lại không xuất hiện.
Cô ta không biết rằng, người thê thiếp duy nhất có thể bước chân vào được sân Dưỡng Tâm Điện của Hoàng Tuấn Khương chỉ có Hoàng My.
Cô ta bây giờ...chỉ còn đường chết!
Hoàng My sau đó được nghỉ ngơi trong Dưỡng Tâm Điện, Tuấn Hoàng, Tuấn Anh và Tuấn Hùng cũng đã nhanh chóng chạy đến. Sau khi nghe chuyện thì mọi người đều khá trầm mặc, dường như không thể nói thêm với nhau câu nào.
Sau ngày định mệnh đó, mặc dù ai cũng biết hoàng hậu thật sự thương con của mình, nhưng không thể tránh khỏi lời ra tiếng lại, đồn đoán lung tung. Hoàng My cũng đã cho người điều tra, tạm thời vẫn chưa thể thu được nhiều tin tức. Tuy nhiên, có một chi tiết quan trọng là nô tì đeo tay nải thường lấp ló trước cổng Vũ Minh Cung của cô, cũng chính là nô tì đi tố cáo, vu khống cô và Tuấn Tài hãm hại Tuấn Kiệt.
- Sao lại có chuyện như vậy xảy ra cơ chứ!?
Hạ Bích Trâm tức giận đập bàn sau khi nghe Tiểu Lam - nô tì thân cận của mình, kể lại sự tình chuyện xảy ra ở Dưỡng Tâm Điện. Cô cảm thấy người chị em tốt của mình thật sự quá oan uổng, đã mất con mà còn bị nói là giết con.
- Nói với Dự công công, mau cho người đi điều tra ngọn ngành sự tình. Trả lại sự trong sạch cho Hoàng hậu nương nương!
Hoàng Tuấn Khương cũng đã giao cho Tuấn Hoàng, Tuấn Anh và Tuấn Hùng, cùng một vài người mà hắn tin tưởng đi điều tra. Những người khác thì cũng hiểu tình yêu của hoàng thượng dành cho hoàng hậu nên không thắc mắc nhiều, nhưng ba người con còn lại của hắn thì khác, chính là biết rõ đầu nguồn nên không thể không khó hiểu.
Người đàn ông này...tâm tình quá khó đoán!
- Thần thiếp nghe báo có người đến làm loạn Dưỡng Tâm Điện, còn là việc liên quan đến mình, ắt phải đến kiểm tra.
Hoàng Tuấn Khương liếc nửa con mắt nhìn nô tì vẫn còn đang cúi đầu tỏ vẻ đáng thương ở đằng sau kia, sau đó liền dùng ánh mắt trìu mến hướng về Hoàng My, nói:
- Chỉ là một kẻ thần trí không ổn định, tưởng tượng xấu xa rồi phán xằng bậy. Kẻ như vậy sớm nên bị lôi ra khỏi thành rồi mới phải, ta sẽ xử lý những người tuyển chọn cô ta làm cung nữ. Nhưng thêm vì cô ta phạm thượng, ta thiết nghĩ lâu rồi cũng chưa có việc dùng hình, chốc sẽ mang cô ta đi chém, mang xác cho hổ ăn. Nàng không cần lo lắng.
Hoàng Tuấn Khương nói lời ác nhẹ như bâng khuơ, môi cong cong cười, tay hắn còn đang xoa xoa nâng niu bàn tay trắng ngần của Hoàng My, như thể hiện rằng mọi thứ không quan trọng, quan trọng chỉ là cô.
Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng mỗi người. Mọi người đều cảm thấy được sự tàn độc của Hoàng Tuấn Khương, nói lời chém giết đơn giản như nói rằng trưa hôm nay sẽ ăn bún đậu mắm ruốc.
Ai cũng đã thấy rõ ràng, rành mạch rằng Hoàng thượng minh quân lạnh nhạt ngày nào, từ lúc biết yêu là như trở thành con người khác, trở thành một người tôn thờ tình yêu, hay nói đúng hơn là tôn thờ hoàng hậu của mình hơn bất cứ ai.
Theo ngôn ngữ hiện tại của giới trẻ thì có thể gọi là "simp chúa"!
Quá ghê gớm!
Tuấn Tài liếc mắt nhìn tình cảm của hai người họ, chỉ nhìn một lúc, sau đó lại nhìn nô tì kia một cách ghét bỏ liền quay đi.
Dù sao thì nhìn Hoàng My vẫn thuận mắt hơn nhìn mấy tên giả tạo.
Nô tì đang quỳ khóc thì cũng đã rén từ đầu đến chân, nhưng cô ta vẫn tin có người sẽ bảo vệ mình. Không biết cô ta lấy đâu ra cái tự tin đó khi đang ở giữa chốn hoàng cung - một nơi mà một đứa trẻ thậm chí chưa kịp chào đời cũng có thể chết bất cứ lúc nào.
- Tứ a ca, sao con lại ở đây?
Hoàng My cố tình gặng hỏi đến Tuấn Tài, biết cậu ta cũng không ưa gì mình, nhưng dù sao Linh Phi quá cố cũng muốn cô bảo vệ cho con của cô ấy. Tuấn Tài có vẻ khá ngạc nhiên khi bị hỏi đến, sau đó cũng trả lời như thường.
- Kẻ thần trí không ổn định này phán rằng thần đã hạ độc Đại a ca khiến cho An tổ mẫu bực dọc lo lắng, thần đương nhiên sẽ phải đến xem thế nào.
- Một kẻ thần trí không ổn định sao?
Hoàng My bước đến gần chỗ nô tì kia. Hoàng Tuấn Khương vẫn nắm lấy tay của cô, có vẻ không tình nguyện lắm nhưng vẫn đi theo. Đến một khoảng cách mà hắn cho là vừa đủ sạch sẽ, hắn liền kéo tay cô lại mà ôm vào lòng, thể hiện rằng đứng ở đây là được rồi.
Hoàng My cũng hiểu ý mà không tiến bước thêm, cô quan sát nô tì kia một lát, nhìn thấy gương mặt thanh tú kia, thầm cảm thán lòng người khó đoán. Với gương mặt này thì nếu chịu khó thêm vài năm có thể lọt vào mắt xanh của một người nào đó mà được thăng tiến, nhưng cuối cùng cô ta lại chọn xoáy vào chuyện hậu cung.
Ngu ngốc!
- Ngươi nói...ta cấu kết với Tứ a ca hãm hại Hàn thân vương?
Giọng điệu của cô từ từ, như châm biếm chế giễu một kẻ không biết điều, lại như run run vì buồn rầu và ấm ức, không tin nổi là mình lại bị gắn cái tội danh này.
- Hoàng hậu nương nương, người quá độc ác, không bảo vệ được con trai của mình, Tứ a ca ghen ghét lại có thể thuê thích khách ám sát, hạ độc Hàn thân vương. Người lo lắng thật chỗ nào chứ!?
Nô tì kia như được ăn gan hùm mật gấu, thẳng thừng nói với Hoàng My những điều mà đến cô ta còn chẳng biết đúng hay sai. Tuấn Tài có chút cảm thán nô tì này dám nói linh tinh trước mặt Hoàng hậu.
Nhưng cái cảm thán này không phải là "cô gái này thật thú vị" đâu.
Cái thú vị kiểu này thì cậu ta chê!
Như uất ức trong lòng từ lâu chợt bùng nổ, mắt Hoàng My mở to, rút tay ra khỏi tay của Hoàng Tuấn Khương, tiến đến giáng một cái tát thật mạnh vào gò má của nô tì kia đến nỗi chính cô còn nghiêng cả người.
Tất cả những hành động đó diễn ra nước chảy mây trôi còn chưa đến 5 giây.
Tuấn Tài đứng một chỗ xem kịch, cảm thấy hôm nay thật nhiều điều bất ngờ. Khi trở về phải kể cho An tổ mẫu của cậu ta nghe hết mới được.
Hoàng Tuấn Khương nhanh chóng tiến đến đỡ lấy Hoàng My, ôm cô vào lòng. Sau đó một lúc liền có thể nghe thấy tiếng khóc đau thương.
- Tuấn Kiệt của chúng ta...thằng bé cũng đã đi rồi...tại sao lại có người lấy nó làm lý do để hãm hại ta chứ...!?
Hoàng My gục đầu vào vai áo của Hoàng Tuấn Khương, ấm ức đến bật khóc. Không khí xung quanh cũng bất chợt trở nên nặng nề đến hơn, ai chẳng biết hoàng hậu nương nương yêu thương con của mình thế nào, chẳng có lý do gì để cô giết chết Tuấn Kiệt, dù là vì máu mủ hay quyền thừa kế.
Đây rõ ràng là tố cáo thiếu suy nghĩ!
Hoàng Tuấn Khương một tay vỗ nhẹ tấm lưng đang run lên kia, một tay xoa đầu cô để trấn an, một bộ dạng ôm chặt để bảo vệ. Truyện Hài Hước
Để Tuấn Kiệt "chết" đi, hắn không biết đây có phải là một quyết định đúng đắn không. Hắn vẫn muốn đi theo kế hoạch của mình, nhưng hắn không nỡ...không nỡ nhìn Hoàng My đau lòng đến vậy...
Tuấn Tài đứng một chỗ ngắm phong cảnh hữu tình thì lại nhận được nhiều ánh mắt nghi ngờ của mọi người, vì trước ngày Tuấn Kiệt ra đi thì cậu ta có đến thăm và còn làm loạn đòi gặp người. Biết đâu vì chuyện năm xưa, cậu ta lại có thù có oán với Hoàng My, lại trả hết lên Tuấn Kiệt.
Nô tì kia bị đưa vào nhà giam, chờ ngày xét xử. Cô ta có vẻ rất bất ngờ và ngơ ngác về điều này, có lẽ là vị "chủ tử" nào đó, vốn phải bảo hộ cô ta lại không xuất hiện.
Cô ta không biết rằng, người thê thiếp duy nhất có thể bước chân vào được sân Dưỡng Tâm Điện của Hoàng Tuấn Khương chỉ có Hoàng My.
Cô ta bây giờ...chỉ còn đường chết!
Hoàng My sau đó được nghỉ ngơi trong Dưỡng Tâm Điện, Tuấn Hoàng, Tuấn Anh và Tuấn Hùng cũng đã nhanh chóng chạy đến. Sau khi nghe chuyện thì mọi người đều khá trầm mặc, dường như không thể nói thêm với nhau câu nào.
Sau ngày định mệnh đó, mặc dù ai cũng biết hoàng hậu thật sự thương con của mình, nhưng không thể tránh khỏi lời ra tiếng lại, đồn đoán lung tung. Hoàng My cũng đã cho người điều tra, tạm thời vẫn chưa thể thu được nhiều tin tức. Tuy nhiên, có một chi tiết quan trọng là nô tì đeo tay nải thường lấp ló trước cổng Vũ Minh Cung của cô, cũng chính là nô tì đi tố cáo, vu khống cô và Tuấn Tài hãm hại Tuấn Kiệt.
- Sao lại có chuyện như vậy xảy ra cơ chứ!?
Hạ Bích Trâm tức giận đập bàn sau khi nghe Tiểu Lam - nô tì thân cận của mình, kể lại sự tình chuyện xảy ra ở Dưỡng Tâm Điện. Cô cảm thấy người chị em tốt của mình thật sự quá oan uổng, đã mất con mà còn bị nói là giết con.
- Nói với Dự công công, mau cho người đi điều tra ngọn ngành sự tình. Trả lại sự trong sạch cho Hoàng hậu nương nương!
Hoàng Tuấn Khương cũng đã giao cho Tuấn Hoàng, Tuấn Anh và Tuấn Hùng, cùng một vài người mà hắn tin tưởng đi điều tra. Những người khác thì cũng hiểu tình yêu của hoàng thượng dành cho hoàng hậu nên không thắc mắc nhiều, nhưng ba người con còn lại của hắn thì khác, chính là biết rõ đầu nguồn nên không thể không khó hiểu.
Người đàn ông này...tâm tình quá khó đoán!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.