Chương 173: Công lược hôn phu có bệnh (2)
MyRio
28/08/2021
#Cap riêng: Bổn công chúa trầm kảm!
Sau hôm đó, Hoàng My hay nhắn tin lung tung với Hứa Mặc. Dù cô nhắn 10, hắn seen 10 rep 1 nhưng Hoàng My cũng không để ý.
- Tiểu thư, lão gia gọi người.
Hoàng My gật đầu rồi bước xuống phòng khách, ông bà Minh ngồi rất chiễm chệ trên ghế sofa dài.
- Tiểu My, Hứa lão gia gia và Hứa lão phu nhân đang ở biệt thự nhà Hứa. Hai người rất nhớ con. Ngày mai, con sang thăm họ một chút.
- Vâng!
Hứa lão gia gia - Ông nội của Hứa Mặc và Hứa lão phu nhân - Bà nội của Hứa Mặc, là hai người thương nam chủ nhất và cũng rất quý nguyên chủ. Trước khi Hoàng My với Hứa Mặc hủy hôn thì hai người cũng đã ra đi rồi.
Hoàng My xin cha mẹ ra ngoài mua quà rồi nhắn tin cho Hứa Mặc.
Hoàng My: | Hứa thiếu gia |
Hoàng My: | Sáng sớm mai tôi sẽ sang nhà anh |
Hoàng My: | Tôi đến thăm Lão gia gia và Lão phu nhân |
Hoàng My: | Có gì tôi sẽ gặp anh đấy |
Hoàng My đợi khoảng một hai phút, Hứa Mặc vẫn seen không rep. Cô tiếp tục công cuộc dạo quanh phố chọn quà.
Sáng hôm sau, chào tạm biệt cha mẹ rồi lên xe. Trên đường đi thì chợt có tin nhắn đến.
Hứa Mặc: | Mua giúp tôi lọ thuốc an thần |
Hoàng My cười, thả một cái tim nhẹ rồi nói tài xế đến hiệu thuốc gần đó.
Hứa Mặc ngồi trong phòng thì rất không hiểu mình. Anh ta bỗng nảy sinh chút mong chờ vị hôn thê này.
Lát sau, cô bấm chuông cổng biệt thự nhà Hứa. Người hầu cũng rất biết điều mà nhanh chóng chạy ra mở cửa rồi mời Hoàng My vào.
- Tiểu My, con đã đến thăm bà lão này rồi.
- Người vẫn còn trẻ mà. Chưa đến mức gọi là bà lão đâu!
Hoàng My diễn vai một đứa cháu đáng yêu, hồn nhiên với Hứa lão phu nhân. Cô nhìn qua một hồi, lão phu nhân quả thật rất đẹp. Mặc dù lớn tuổi nhưng cũng được xếp loại mỹ nhân.
- Tiểu My, con đã đến rồi.
- Thưa lão gia gia, lão gia, phu nhân!
- Con nhóc này, đều là người một nhà cả, cần gì phải câu nệ xưng hô.
Hứa lão gia vốn dĩ rất ưng người con dâu này. Và cái gia đình này ngoại trừ Hứa Minh và hai ông bà nội của Hứa Mặc ra thì ai cũng là hòn đá ngáng chân tình yêu của nam nữ chủ.
- Mau mau ngồi xuống đây, ta xem đứa cháu này đã xinh đẹp như thế nào rồi.
- Con có đẹp đến bao nhiêu cũng không sánh bằng nhan sắc của lão phu nhân.
- Con thật là khéo miệng.
Ngôi nhà được một phen cười nói rất vui vẻ. Hoàng My còn tặng quà cho lão gia gia và lão phu nhân, kể cả lão gia và phu nhân khiến bà ấy càng yêu quý cô hơn nữa.
Trong túi quà của cô dành cho lão phu nhân, quả thật là đầy đủ những thứ hay ho. Từ những lọ yến sào, nha đam tốt cho sắc đẹp cho đến những tà sườn xám truyền thống rất phù hợp với những người đẹp lão như lão phu nhân.
Còn về túi quà của lão gia gia, vì là một người đàn ông lớn tuổi nên Hoàng My nghĩ rằng ông ấy sẽ thích đồ cổ, cô đã tặng ông ấy một bộ trà bằng gỗ điêu khắc, một vài cái bình cổ, một vài cái đĩa nhạc cổ điển. Quả thật rất hợp ý của lão gia gia.
- Tiểu My, cháu đến đã mang đủ túi quà cho mọi người. Vậy còn túi đồ này?
- Đây là quà con tặng cho Mặc, con vẫn chưa gặp anh ấy nhiều.
- Đứa cháu này, quả thật rất chu đáo. Thằng nhóc kia lúc nào cũng lì lì trong phòng, đã khiến con thiệt thòi nhiều.
Lão gia gia dường như rất giận đứa cháu trai này. Hoàng My cười tủm tỉm, Lão gia gia và Lão phu nhân quả thực rất tốt, rất quan tâm đến đứa cháu trai Hứa Mặc. Còn lão gia thì cô không chắc, có lẽ là quan tâm con trai theo một cách khác? Nghe nực cười thật.
*Góc giải thích: Nãy giờ có lẽ nghe hơi khó hiểu? Đã có tác giả đây. Tóm tắt lại: Lão gia gia và Lão phu nhân là ông bà nội của Hứa Mặc. Còn Lão gia và Phu nhân là cha mẹ của Hứa Mặc. Nhưng bà Phu nhân này là mẹ Kế. Oke fine!
- Để ta sai người mang quà của con lên cho Mặc Nhi.
- Không cần đâu. Con có thể tự mang lên cho anh ấy.
Hoàng My có ngu mới dâng mồi lên miệng cọp. Ở đây chỉ có mỗi nữ chủ kia, "người" trong miệng của vị Hứa phu nhân này cũng chỉ có cô ta thôi. Dù gì cô cũng cần bồi đắp tình cảm, tự thân vận động sẽ tốt hơn.
- Cô cứ để con bé lên thăm thằng nhóc đó thì đã sao?!
- Vâng thưa mẹ..
Lão phu nhân rất không thích người con dâu này. Bà ấy thừa biết vị phu nhân này cưới con trai mình vì tiền. Hoàng My rất biết chuyện, Lão gia gia và lão phu nhân vốn dĩ có thích mẹ kế của Hứa Mặc đâu.
Hứa Mặc mất mẹ từ nhỏ, đám ma lo chưa xong mà Hứa Lão gia đã rước thứ tiện tì này về cùng với con trai của ả. Nếu không có sự đùm bọc của Lão gia gia và Lão phu nhân thì có lẽ giờ này Hứa Mặc đã chết dưới móng vuốt của mẹ con họ và sự thờ ơ của cha mình từ đời nào rồi.
Hoàng My xin phép cái gia đình lộn xộn này rồi bước đến cầu thang, lối đi chính diện duy nhất để đến được phòng của Hứa Mặc. Tiện thể cô còn ném ánh mắt khiêu khích về phía nữ chủ cho hợp nhân vật phản diện. Mà trong truyện thì mấy nhân vật phản diện khiêu khích main thường có kết cục không đẹp lắm...
Hoàng My gõ cửa phòng của Hứa Mặc, lần 1, lần 2, lần 3, anh ta vẫn không mở cửa. Cả nhà đang ngồi dưới tầng quan sát cũng được một phen chán nản. Nữ chủ thì cười thầm trong lòng, này thì khiêu khích main hả mậy!
- Hứa thiếu gia, tôi đến thăm anh này!
Hoàng My vừa nói một câu qua khe cửa thì cánh cửa phòng liền mở ra. Gia đình Hứa đang ngồi ở dưới xem cũng một phen kinh hãi. Phải nói là cánh cửa phòng của Hứa Mặc như một bức tường vậy, đã cực kì lâu rồi chưa được mở ra.
Quả thật là cánh cửa lâu rồi chưa được mở ra, khi mở thì có chút nặng nề. Nhưng bên trong là một mảng u tối, tối thuiiii. Hoàng My cũng không để tâm mấy, cô thong dong bước vào phòng.
Phòng rất tối, với một đôi mắt đã quen với ánh sáng như cô thì nhìn tối như vậy có hơi khó. Cả căn phòng như được phủ một màu đen xì. Dùng ánh sáng từ ngoài phòng chiếu vào cũng không đủ để khiến cho cái phòng nó sáng hơn một chút.
Bỗng cánh cửa đóng lại, phòng đã tối nay càng thêm tối. Hoàng My quyết định án binh bất động. Bổn công chúa sợ hãi! Ai cứu ta với!!
Rồi Hoàng My bị đẩy ngã ngửa xuống, vì phòng tối đen nên cô không kịp phòng bị, rất thuận thế mà ngã xuống giường.
- Hứa thiếu?
Hoàng My thỏ thẻ, hai tay dơ hai bên đã bị hai bàn tay khác giữ chặt. Hơi thở nóng hổi phả vào người cô. Dấu hiệu siêu to lớn là nam chủ đang chống tay kiểu hít đất trên người cô.
- Anh thật biết làm tôi sợ đấy!
Hoàng My bĩu môi, nam chủ thật ít nói. Nói ít như vậy thì làm sao mà công lược đây. Thật khó chịu!!
- Sao cô lại không hủy bỏ hôn ước?
- Tôi không hủy...
- Tại sao?
Hoàng My cắn cắn môi dưới, cô không biết trả lời sao cho phải. Không lẽ giờ bảo với Hứa Mặc là cô làm nhiệm vụ công lược anh ta, hủy hôn ước thì làm gì có cầu nối mà công lược.
- Tôi thích!
Hứa Mặc: "..."
Ok! Because you like!!!
Hoàng My cười, cô hơi lỡ miệng thôi. Nam chủ sẽ không trách cô chứ?
- Chẳng ai muốn cưới một tên bệnh hoạn như tôi cả. Rốt cuộc thì cô có mục đích gì?
Hoàng My ngây người. Nam chủ đáng sợ quá! Ai đó cứu bổn công chúa đi.
Sau hôm đó, Hoàng My hay nhắn tin lung tung với Hứa Mặc. Dù cô nhắn 10, hắn seen 10 rep 1 nhưng Hoàng My cũng không để ý.
- Tiểu thư, lão gia gọi người.
Hoàng My gật đầu rồi bước xuống phòng khách, ông bà Minh ngồi rất chiễm chệ trên ghế sofa dài.
- Tiểu My, Hứa lão gia gia và Hứa lão phu nhân đang ở biệt thự nhà Hứa. Hai người rất nhớ con. Ngày mai, con sang thăm họ một chút.
- Vâng!
Hứa lão gia gia - Ông nội của Hứa Mặc và Hứa lão phu nhân - Bà nội của Hứa Mặc, là hai người thương nam chủ nhất và cũng rất quý nguyên chủ. Trước khi Hoàng My với Hứa Mặc hủy hôn thì hai người cũng đã ra đi rồi.
Hoàng My xin cha mẹ ra ngoài mua quà rồi nhắn tin cho Hứa Mặc.
Hoàng My: | Hứa thiếu gia |
Hoàng My: | Sáng sớm mai tôi sẽ sang nhà anh |
Hoàng My: | Tôi đến thăm Lão gia gia và Lão phu nhân |
Hoàng My: | Có gì tôi sẽ gặp anh đấy |
Hoàng My đợi khoảng một hai phút, Hứa Mặc vẫn seen không rep. Cô tiếp tục công cuộc dạo quanh phố chọn quà.
Sáng hôm sau, chào tạm biệt cha mẹ rồi lên xe. Trên đường đi thì chợt có tin nhắn đến.
Hứa Mặc: | Mua giúp tôi lọ thuốc an thần |
Hoàng My cười, thả một cái tim nhẹ rồi nói tài xế đến hiệu thuốc gần đó.
Hứa Mặc ngồi trong phòng thì rất không hiểu mình. Anh ta bỗng nảy sinh chút mong chờ vị hôn thê này.
Lát sau, cô bấm chuông cổng biệt thự nhà Hứa. Người hầu cũng rất biết điều mà nhanh chóng chạy ra mở cửa rồi mời Hoàng My vào.
- Tiểu My, con đã đến thăm bà lão này rồi.
- Người vẫn còn trẻ mà. Chưa đến mức gọi là bà lão đâu!
Hoàng My diễn vai một đứa cháu đáng yêu, hồn nhiên với Hứa lão phu nhân. Cô nhìn qua một hồi, lão phu nhân quả thật rất đẹp. Mặc dù lớn tuổi nhưng cũng được xếp loại mỹ nhân.
- Tiểu My, con đã đến rồi.
- Thưa lão gia gia, lão gia, phu nhân!
- Con nhóc này, đều là người một nhà cả, cần gì phải câu nệ xưng hô.
Hứa lão gia vốn dĩ rất ưng người con dâu này. Và cái gia đình này ngoại trừ Hứa Minh và hai ông bà nội của Hứa Mặc ra thì ai cũng là hòn đá ngáng chân tình yêu của nam nữ chủ.
- Mau mau ngồi xuống đây, ta xem đứa cháu này đã xinh đẹp như thế nào rồi.
- Con có đẹp đến bao nhiêu cũng không sánh bằng nhan sắc của lão phu nhân.
- Con thật là khéo miệng.
Ngôi nhà được một phen cười nói rất vui vẻ. Hoàng My còn tặng quà cho lão gia gia và lão phu nhân, kể cả lão gia và phu nhân khiến bà ấy càng yêu quý cô hơn nữa.
Trong túi quà của cô dành cho lão phu nhân, quả thật là đầy đủ những thứ hay ho. Từ những lọ yến sào, nha đam tốt cho sắc đẹp cho đến những tà sườn xám truyền thống rất phù hợp với những người đẹp lão như lão phu nhân.
Còn về túi quà của lão gia gia, vì là một người đàn ông lớn tuổi nên Hoàng My nghĩ rằng ông ấy sẽ thích đồ cổ, cô đã tặng ông ấy một bộ trà bằng gỗ điêu khắc, một vài cái bình cổ, một vài cái đĩa nhạc cổ điển. Quả thật rất hợp ý của lão gia gia.
- Tiểu My, cháu đến đã mang đủ túi quà cho mọi người. Vậy còn túi đồ này?
- Đây là quà con tặng cho Mặc, con vẫn chưa gặp anh ấy nhiều.
- Đứa cháu này, quả thật rất chu đáo. Thằng nhóc kia lúc nào cũng lì lì trong phòng, đã khiến con thiệt thòi nhiều.
Lão gia gia dường như rất giận đứa cháu trai này. Hoàng My cười tủm tỉm, Lão gia gia và Lão phu nhân quả thực rất tốt, rất quan tâm đến đứa cháu trai Hứa Mặc. Còn lão gia thì cô không chắc, có lẽ là quan tâm con trai theo một cách khác? Nghe nực cười thật.
*Góc giải thích: Nãy giờ có lẽ nghe hơi khó hiểu? Đã có tác giả đây. Tóm tắt lại: Lão gia gia và Lão phu nhân là ông bà nội của Hứa Mặc. Còn Lão gia và Phu nhân là cha mẹ của Hứa Mặc. Nhưng bà Phu nhân này là mẹ Kế. Oke fine!
- Để ta sai người mang quà của con lên cho Mặc Nhi.
- Không cần đâu. Con có thể tự mang lên cho anh ấy.
Hoàng My có ngu mới dâng mồi lên miệng cọp. Ở đây chỉ có mỗi nữ chủ kia, "người" trong miệng của vị Hứa phu nhân này cũng chỉ có cô ta thôi. Dù gì cô cũng cần bồi đắp tình cảm, tự thân vận động sẽ tốt hơn.
- Cô cứ để con bé lên thăm thằng nhóc đó thì đã sao?!
- Vâng thưa mẹ..
Lão phu nhân rất không thích người con dâu này. Bà ấy thừa biết vị phu nhân này cưới con trai mình vì tiền. Hoàng My rất biết chuyện, Lão gia gia và lão phu nhân vốn dĩ có thích mẹ kế của Hứa Mặc đâu.
Hứa Mặc mất mẹ từ nhỏ, đám ma lo chưa xong mà Hứa Lão gia đã rước thứ tiện tì này về cùng với con trai của ả. Nếu không có sự đùm bọc của Lão gia gia và Lão phu nhân thì có lẽ giờ này Hứa Mặc đã chết dưới móng vuốt của mẹ con họ và sự thờ ơ của cha mình từ đời nào rồi.
Hoàng My xin phép cái gia đình lộn xộn này rồi bước đến cầu thang, lối đi chính diện duy nhất để đến được phòng của Hứa Mặc. Tiện thể cô còn ném ánh mắt khiêu khích về phía nữ chủ cho hợp nhân vật phản diện. Mà trong truyện thì mấy nhân vật phản diện khiêu khích main thường có kết cục không đẹp lắm...
Hoàng My gõ cửa phòng của Hứa Mặc, lần 1, lần 2, lần 3, anh ta vẫn không mở cửa. Cả nhà đang ngồi dưới tầng quan sát cũng được một phen chán nản. Nữ chủ thì cười thầm trong lòng, này thì khiêu khích main hả mậy!
- Hứa thiếu gia, tôi đến thăm anh này!
Hoàng My vừa nói một câu qua khe cửa thì cánh cửa phòng liền mở ra. Gia đình Hứa đang ngồi ở dưới xem cũng một phen kinh hãi. Phải nói là cánh cửa phòng của Hứa Mặc như một bức tường vậy, đã cực kì lâu rồi chưa được mở ra.
Quả thật là cánh cửa lâu rồi chưa được mở ra, khi mở thì có chút nặng nề. Nhưng bên trong là một mảng u tối, tối thuiiii. Hoàng My cũng không để tâm mấy, cô thong dong bước vào phòng.
Phòng rất tối, với một đôi mắt đã quen với ánh sáng như cô thì nhìn tối như vậy có hơi khó. Cả căn phòng như được phủ một màu đen xì. Dùng ánh sáng từ ngoài phòng chiếu vào cũng không đủ để khiến cho cái phòng nó sáng hơn một chút.
Bỗng cánh cửa đóng lại, phòng đã tối nay càng thêm tối. Hoàng My quyết định án binh bất động. Bổn công chúa sợ hãi! Ai cứu ta với!!
Rồi Hoàng My bị đẩy ngã ngửa xuống, vì phòng tối đen nên cô không kịp phòng bị, rất thuận thế mà ngã xuống giường.
- Hứa thiếu?
Hoàng My thỏ thẻ, hai tay dơ hai bên đã bị hai bàn tay khác giữ chặt. Hơi thở nóng hổi phả vào người cô. Dấu hiệu siêu to lớn là nam chủ đang chống tay kiểu hít đất trên người cô.
- Anh thật biết làm tôi sợ đấy!
Hoàng My bĩu môi, nam chủ thật ít nói. Nói ít như vậy thì làm sao mà công lược đây. Thật khó chịu!!
- Sao cô lại không hủy bỏ hôn ước?
- Tôi không hủy...
- Tại sao?
Hoàng My cắn cắn môi dưới, cô không biết trả lời sao cho phải. Không lẽ giờ bảo với Hứa Mặc là cô làm nhiệm vụ công lược anh ta, hủy hôn ước thì làm gì có cầu nối mà công lược.
- Tôi thích!
Hứa Mặc: "..."
Ok! Because you like!!!
Hoàng My cười, cô hơi lỡ miệng thôi. Nam chủ sẽ không trách cô chứ?
- Chẳng ai muốn cưới một tên bệnh hoạn như tôi cả. Rốt cuộc thì cô có mục đích gì?
Hoàng My ngây người. Nam chủ đáng sợ quá! Ai đó cứu bổn công chúa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.