Chương 456: Công lược Người Dị Biệt (18)
MyRio
10/07/2024
#Cap riêng: Bổn công chúa muốn ôm!
Ngồi vào bàn, bốn người không nói lời nào, tập trung vào ăn sáng. Nói chứ cũng chỉ có ba người kia ăn, còn Hoàng My cũng chỉ có ngồi nhìn.
Cô cũng muốn được ăn lắm chứ.
Ân Bạch cũng đã thử nhiều cách để cho Hoàng My có thể ăn uống. Cô có thể cầm, nắm, chạm nhưng không thể ăn uống được vì không cảm nhận được và cũng không có bất kì nội tạng nào. Lại còn bởi vì cô là linh hồn sống, vốn chưa chết bao giờ nên căn bản là không thể coi như người đã khuất mà cúng kiến hay đốt gì xuống cả.
Mỗi lần ngồi cùng Ân Bạch trên bàn ăn, Hoàng My chỉ cảm thấy thật sự muốn khóc.
Trong lúc đó, Phương Tuệ Mẫn cũng bị ác mộng làm cho thức giấc, cô uể oải đi vệ sinh cá nhân. Nhìn mình trong gương, chợt cô nhớ đến sự xuất hiện của người đàn ông hôm qua, sự sợ hãi đến nghẹt thở đột ngột bao trùm lấy Phương Tuệ Mẫn. Cho đến một lúc sau cô mới có thể lấy lại bình tĩnh.
Phương Tuệ Mẫn hoàn toàn không để ý rằng cái tâm đen tối của mình đang trỗi dậy, rằng nó sau này có thể khiến cho cô suýt nữa phải hối hận cả đời.
Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi thì Phương Tuệ Mẫn mới từ trong phòng đi ra. Kha Hồ và Dự Lân nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô ấy cũng có chút lo lắng. Hoàng My cũng nhìn qua rồi không để ý. Chỉ có Ân Bạch vừa nhìn thấy Phương Tuệ Mẫn, dường như lại có tâm tư khó nói nên lời.
- Tiểu Mẫn, mau ngồi xuống ăn sáng đi.
Kha Hồ và Dự Lân cũng dọn đồ ăn ra cho Phương Tuệ Mẫn, cô ấy cũng không vui vẻ như thường ngày, chỉ im ỉm rồi ngồi xuống ăn. Nhìn lướt qua Phương Tuệ Mẫn, tuy không phải là ưa thích gì cô ấy, tự nàng hồ ly Hoàng My này cũng biết ý tứ, kéo chàng thỏ Ân Bạch ngơ ngơ đi ra chỗ khác dọn dẹp, không đả động đến tâm tư của người ta.
Sau khi Phương Tuệ Mẫn ăn xong, cô ấy theo thói quen liền mang bát đũa vào bếp rửa. Ở trong bếp, Kha Hồ và Dự Lân cũng đang chuẩn bị thức ăn sẵn cho khách.
Trong lúc Phương Tuệ Mẫn rửa bát, Kha Hồ đứng bên cạnh cắt rau củ, có lẽ ông cũng đang không có tâm trạng tốt khi nhìn thấy Tiểu Mẫn nhà ông lại đang mang tâm lý nặng nề đến vậy.
- Tiểu Mẫn này…
Phương Tuệ Mẫn ngẩn ra, nhìn sang Kha Hồ đứng ngay bên cạnh. Ông không nhìn cô, vẫn chăm chăm vào những củ khoai, củ cà rốt trước mặt.
- Ta biết con vốn rất vô tư, không để ý quá nhiều chuyện. Ngày đó cũng là nhìn thấy được sự trong sáng và lạc quan của con nên ta đã nhận con về nuôi dưỡng.
Nghe Kha Hồ nhắc về chuyện cũ, Phương Tuệ Mẫn rũ mi mắt, tiếp tục rửa bát, nửa có nửa không mà suy ngẫm.
- Chúng ta là gia đình mà, không phải sao?
Động tác của Phương Tuệ Mẫn ngừng lại, đầu cúi sâu xuống, đôi mắt sâu lắng không thể kìm được những giọt nước mắt trực trào rơi xuống. Dự Lân có chút lo lắng, nhìn thấy cô em gái đứng bất động thì nhẹ nhàng gọi:
- Tiểu Mẫn?
Tiếng nói này trực tiếp khiến cho Phương Tuệ Mẫn rời hết phòng bị, cô oà khóc nức nở, náo động cả một không gian nhà hàng.
Ân Bạch và Hoàng My nghe tiếng khóc, chợt nhìn nhau rồi liền cùng nhau quay lại gian bếp.
Kha Hồ ôm lấy Phương Tuệ Mẫn, cô liền được một trận khóc lớn như xả hết nỗi ấm ức từ lâu về trước. Kha Hồ và Dự Lân đã sớm biết được cô bé này có hoàn cảnh không tốt, nhưng ngày ấy cũng không rõ được tuổi thơ cô rốt cuộc đã trải qua những gì.
Sau khi tất cả mọi người đều bình tĩnh thì được nghe Phương Tuệ Mẫn kể lại những ngày tháng khó khăn khi còn ở căn nhà cũ. Dù tiếng nấc mếu máo nghẹn ngào của cô khiến cho câu chuyện không được trôi chảy, nhưng mọi người nghe đều có thể hiểu.
Phương Tuệ Mẫn mất mẹ từ sớm, Ông Phương - cha của cô là người trực tiếp nuôi cô. Tuy vậy, ông Phương luôn tỏ ra thờ ơ và thường xuyên lấy cớ đi công tác xa để Phương Tuệ Mẫn ở nhà với người em trai.
Người em trai ấy là Phương Thành, một kẻ máu lạnh đúng nghĩa. Hắn vẫn luôn ghen ghét chuyện anh trai cái gì cũng hơn mình, gia sản cha mẹ để lại người anh cũng được phần hơn, lại còn có vợ đẹp con ngoan. Tự hắn muốn hủy hoại tất cả của người anh trai này.
Phương Tuệ Mẫn từ nhỏ dung mạo xinh xắn, lại mang nét đẹp y đúc của mẹ mình, tính tình hoạt bát cởi mở. Tuy vậy, điều đó chỉ khiến cho Phương Thành ghét bỏ nhiều hơn. Ở nhà với hắn, Phương Tuệ Mẫn hoàn toàn không có tư cách gì so với cả người hầu, giống như một người vô hình bị nhốt trong căn nhà rộng lớn, ăn uống ngủ nghỉ như nào cũng không ai quản, đến bữa ăn cũng là của các người hầu tốt bụng chia cho mới sống được.
Dù vậy, chỉ cần mỗi lần cha có thông báo về thăm, cô lại bị người chú ép ăn uống liên tục chỉ để cha nhìn thấy cô không phải chịu khổ. Thậm chí cô đã từng suýt bị hắn giết chết chỉ vì xuất hiện trước mặt hắn lúc hắn đang ăn cơm. Bản thân Phương Tuệ Mẫn đã sinh bệnh vì chế độ ăn tệ hại như vậy, tâm lý ám ảnh lại khiến cô yếu đuối hơn. Vậy nên cô luôn sợ hãi người chú này, sợ hãi đến nỗi sau này bị hắn đuổi khỏi nhà, hình ảnh của ông ta ở trên truyền hình cũng khiến cho cô được một trận tê dại toàn thân.
Một chuyện mà đến lúc cha chết rồi Phương Tuệ Mẫn cũng chưa thể nói ra, chính là việc cô đã chứng kiến toàn bộ cảnh Phương Thành giết chết mẹ cô. Lý do ông Phương ra đi cũng là một điều kì lạ, Phương Tuệ Mẫn đã biết được trước khi cha mất đã từng xảy ra cãi cọ với Phương Thành, lại nhìn thấy nụ cười kinh tởm của Phương Thành vào ngày đám tang cha mình, cô có thể chắc chắn là cái chết của cha cũng liên quan đến hắn.
Nghe xong câu chuyện, mọi người đều có thể cảm thấy lạnh người. Gian nhà hàng trống vắng chỉ có họ lại càng trở nên im ắng, chỉ còn tiếng nấc khe khẽ của Phương Tuệ Mẫn.
Kha Hồ và Dự Lân dường như đã hoàn toàn có thể hiểu được, vào lần đầu gặp cô gái năm ấy, vốn tuổi đã lớn, phải là một thiếu nữ cao ráo tươi tắn nhưng cơ thể lại chỉ bé nhỏ đến vậy.
Hoàng My chỉ biết lặng người, bản thân cô vốn là người có cuộc sống tốt hơn bất cứ ai, cô cũng chưa bao giờ quan tâm đến người khác, thậm chí đến hoàn cảnh của họ có tệ hại thì cùng lắm chỉ đồng cảm một chút.
Nhưng đối với thế giới quan của cô, nhân vật chính đặc biệt là nữ chủ luôn là một kẻ ngốc có được bàn tay vàng, dù trải qua chuyện gì cũng sẽ được nhận lấy sự tốt đẹp. Vậy nên cô cũng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện quá khứ của những nữ chủ trong các thế giới.
- “Hệ thống, ta chưa từng nghĩ nữ chủ lại thảm như vậy.”
Hệ thống quân dường như bất ngờ trước thái độ này của cô. Nó vốn tưởng ký chủ của nó sẽ làm một vẻ mặt không gan không phổi như trước kia vẫn thường làm. Đột ngột lại nói ra lời này, quả thực doạ Đại hệ thống hắn một trận.
- [ Nhân vật chỉ là NPC, mong ký chủ không quá để tâm. ]
Lời lạnh lùng này của hệ thống, khiến cho Hoàng My cảm thấy muốn cười một cái, chỉ là hiện tại bản thân đang ở trong một khoảnh khắc không thể cười, cô cũng chỉ có thể cứ trầm mặc như vậy.
Lúc này thì chợt tiếng chuông leng keng trên cánh cửa gỗ lại vang lên, mọi người đồng loạt chú ý về phía cửa.
Trước cửa, đám giang hồ hôm qua lại xuất hiện, người đàn ông đi trước vẫn là người cao lớn có gương mặt bặm trợn kia. Chợt nhìn xung quanh vẫn trống vắng, so với hôm qua thì cũng chỉ nhiều thêm một ông già và một thanh niên. Gương mặt của Phương Tuệ Mẫn đang tèm lem nước mắt cũng liền giấu vào trong, mau chóng lau đi để người khác không nhìn thấy.
Dự Lân liền bước lên trước, gương mặt ra vẻ niềm nở nhưng vẫn thận trọng, hỏi thăm:
- Mọi người hôm qua đã đến rồi, hôm nay lại đến làm gì thế?
Nghe Dự Lân nói như vậy, cả Kha Hồ, Ân Bạch và Hoàng My cũng đều hiểu ra đây là đám giang hồ hôm qua đến tìm người đàn ông lạ kia. Người đàn ông đứng đầu vẫn giữ được khí phách mạnh mẽ của mình, phong thái doạ người như thế nhưng lại chợt cười to rồi nói:
- Chúng tôi đến nhà hàng thì để ăn chứ không lẽ ngủ sao? Hay là nhà hàng này có việc không tiếp chúng tôi à?
Tuy gương mặt người đàn ông đầy nét vui vẻ, nhưng ai ở đây nhìn cũng thấy là ông ta đang thăm dò phản ứng của mọi người. Những người phía sau người đàn ông cũng đang ồn ào hùng hổ như chỉ cần Dự Lân từ chối là sẽ lao đến vậy. Kha Hồ là người lớn nhất ở đây, liền tiến lên trước nói chuyện có lí lẽ:
- Các khách quý đến, chúng tôi đương nhiên sẽ phục vụ tận tình. Xin mời!
Người đàn ông đứng trước liền cười hào hứng rồi ngoắc tay bảo đám đàn em phía sau tiến vào trong. Nhà hàng sáng sớm vốn còn chưa kịp xoay bảng mở cửa đã có khách ngồi kín hết các bàn.
Sau đó, như mọi ngày, người nào làm việc người nấy, chỉ có khác là làm dưới sự thăm dò của những người ‘khách quý’ kia.
Cho đến tận khi ăn uống no nê xong, những người khách này vẫn không thể phát hiện được điều gì, chỉ có mỗi người đàn ông đứng đầu kia lại lộ ra vẻ suy tư.
Ông ta đứng trước quầy tính tiền, nhìn thẳng vào mặt của Phương Tuệ Mẫn khiến cho cô ấy cảm thấy cũng mất tự nhiên. Chợt ông ta lại cười, nụ cười này giống như đang cố tình làm thân.
- Cô gái, hình như cô vừa khóc sao?
- À…vâng, à không, không!
Phương Tuệ Mẫn bị hỏi bất ngờ như vậy, liền không biết phản ứng thế nào. Giống như lường trước được, người đàn ông lại được nước lấn tới, muốn lợi dụng tình trạng không ổn của cô gái trước mắt này để hỏi ra gì đó.
Dù sao thì trong trí nhớ của ông ta, tối hôm qua, cũng chính cô cũng đã đột ngột trốn sau lưng của chàng trai kia (Dự Lân) khi đối diện với họ.
Ngồi vào bàn, bốn người không nói lời nào, tập trung vào ăn sáng. Nói chứ cũng chỉ có ba người kia ăn, còn Hoàng My cũng chỉ có ngồi nhìn.
Cô cũng muốn được ăn lắm chứ.
Ân Bạch cũng đã thử nhiều cách để cho Hoàng My có thể ăn uống. Cô có thể cầm, nắm, chạm nhưng không thể ăn uống được vì không cảm nhận được và cũng không có bất kì nội tạng nào. Lại còn bởi vì cô là linh hồn sống, vốn chưa chết bao giờ nên căn bản là không thể coi như người đã khuất mà cúng kiến hay đốt gì xuống cả.
Mỗi lần ngồi cùng Ân Bạch trên bàn ăn, Hoàng My chỉ cảm thấy thật sự muốn khóc.
Trong lúc đó, Phương Tuệ Mẫn cũng bị ác mộng làm cho thức giấc, cô uể oải đi vệ sinh cá nhân. Nhìn mình trong gương, chợt cô nhớ đến sự xuất hiện của người đàn ông hôm qua, sự sợ hãi đến nghẹt thở đột ngột bao trùm lấy Phương Tuệ Mẫn. Cho đến một lúc sau cô mới có thể lấy lại bình tĩnh.
Phương Tuệ Mẫn hoàn toàn không để ý rằng cái tâm đen tối của mình đang trỗi dậy, rằng nó sau này có thể khiến cho cô suýt nữa phải hối hận cả đời.
Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi thì Phương Tuệ Mẫn mới từ trong phòng đi ra. Kha Hồ và Dự Lân nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô ấy cũng có chút lo lắng. Hoàng My cũng nhìn qua rồi không để ý. Chỉ có Ân Bạch vừa nhìn thấy Phương Tuệ Mẫn, dường như lại có tâm tư khó nói nên lời.
- Tiểu Mẫn, mau ngồi xuống ăn sáng đi.
Kha Hồ và Dự Lân cũng dọn đồ ăn ra cho Phương Tuệ Mẫn, cô ấy cũng không vui vẻ như thường ngày, chỉ im ỉm rồi ngồi xuống ăn. Nhìn lướt qua Phương Tuệ Mẫn, tuy không phải là ưa thích gì cô ấy, tự nàng hồ ly Hoàng My này cũng biết ý tứ, kéo chàng thỏ Ân Bạch ngơ ngơ đi ra chỗ khác dọn dẹp, không đả động đến tâm tư của người ta.
Sau khi Phương Tuệ Mẫn ăn xong, cô ấy theo thói quen liền mang bát đũa vào bếp rửa. Ở trong bếp, Kha Hồ và Dự Lân cũng đang chuẩn bị thức ăn sẵn cho khách.
Trong lúc Phương Tuệ Mẫn rửa bát, Kha Hồ đứng bên cạnh cắt rau củ, có lẽ ông cũng đang không có tâm trạng tốt khi nhìn thấy Tiểu Mẫn nhà ông lại đang mang tâm lý nặng nề đến vậy.
- Tiểu Mẫn này…
Phương Tuệ Mẫn ngẩn ra, nhìn sang Kha Hồ đứng ngay bên cạnh. Ông không nhìn cô, vẫn chăm chăm vào những củ khoai, củ cà rốt trước mặt.
- Ta biết con vốn rất vô tư, không để ý quá nhiều chuyện. Ngày đó cũng là nhìn thấy được sự trong sáng và lạc quan của con nên ta đã nhận con về nuôi dưỡng.
Nghe Kha Hồ nhắc về chuyện cũ, Phương Tuệ Mẫn rũ mi mắt, tiếp tục rửa bát, nửa có nửa không mà suy ngẫm.
- Chúng ta là gia đình mà, không phải sao?
Động tác của Phương Tuệ Mẫn ngừng lại, đầu cúi sâu xuống, đôi mắt sâu lắng không thể kìm được những giọt nước mắt trực trào rơi xuống. Dự Lân có chút lo lắng, nhìn thấy cô em gái đứng bất động thì nhẹ nhàng gọi:
- Tiểu Mẫn?
Tiếng nói này trực tiếp khiến cho Phương Tuệ Mẫn rời hết phòng bị, cô oà khóc nức nở, náo động cả một không gian nhà hàng.
Ân Bạch và Hoàng My nghe tiếng khóc, chợt nhìn nhau rồi liền cùng nhau quay lại gian bếp.
Kha Hồ ôm lấy Phương Tuệ Mẫn, cô liền được một trận khóc lớn như xả hết nỗi ấm ức từ lâu về trước. Kha Hồ và Dự Lân đã sớm biết được cô bé này có hoàn cảnh không tốt, nhưng ngày ấy cũng không rõ được tuổi thơ cô rốt cuộc đã trải qua những gì.
Sau khi tất cả mọi người đều bình tĩnh thì được nghe Phương Tuệ Mẫn kể lại những ngày tháng khó khăn khi còn ở căn nhà cũ. Dù tiếng nấc mếu máo nghẹn ngào của cô khiến cho câu chuyện không được trôi chảy, nhưng mọi người nghe đều có thể hiểu.
Phương Tuệ Mẫn mất mẹ từ sớm, Ông Phương - cha của cô là người trực tiếp nuôi cô. Tuy vậy, ông Phương luôn tỏ ra thờ ơ và thường xuyên lấy cớ đi công tác xa để Phương Tuệ Mẫn ở nhà với người em trai.
Người em trai ấy là Phương Thành, một kẻ máu lạnh đúng nghĩa. Hắn vẫn luôn ghen ghét chuyện anh trai cái gì cũng hơn mình, gia sản cha mẹ để lại người anh cũng được phần hơn, lại còn có vợ đẹp con ngoan. Tự hắn muốn hủy hoại tất cả của người anh trai này.
Phương Tuệ Mẫn từ nhỏ dung mạo xinh xắn, lại mang nét đẹp y đúc của mẹ mình, tính tình hoạt bát cởi mở. Tuy vậy, điều đó chỉ khiến cho Phương Thành ghét bỏ nhiều hơn. Ở nhà với hắn, Phương Tuệ Mẫn hoàn toàn không có tư cách gì so với cả người hầu, giống như một người vô hình bị nhốt trong căn nhà rộng lớn, ăn uống ngủ nghỉ như nào cũng không ai quản, đến bữa ăn cũng là của các người hầu tốt bụng chia cho mới sống được.
Dù vậy, chỉ cần mỗi lần cha có thông báo về thăm, cô lại bị người chú ép ăn uống liên tục chỉ để cha nhìn thấy cô không phải chịu khổ. Thậm chí cô đã từng suýt bị hắn giết chết chỉ vì xuất hiện trước mặt hắn lúc hắn đang ăn cơm. Bản thân Phương Tuệ Mẫn đã sinh bệnh vì chế độ ăn tệ hại như vậy, tâm lý ám ảnh lại khiến cô yếu đuối hơn. Vậy nên cô luôn sợ hãi người chú này, sợ hãi đến nỗi sau này bị hắn đuổi khỏi nhà, hình ảnh của ông ta ở trên truyền hình cũng khiến cho cô được một trận tê dại toàn thân.
Một chuyện mà đến lúc cha chết rồi Phương Tuệ Mẫn cũng chưa thể nói ra, chính là việc cô đã chứng kiến toàn bộ cảnh Phương Thành giết chết mẹ cô. Lý do ông Phương ra đi cũng là một điều kì lạ, Phương Tuệ Mẫn đã biết được trước khi cha mất đã từng xảy ra cãi cọ với Phương Thành, lại nhìn thấy nụ cười kinh tởm của Phương Thành vào ngày đám tang cha mình, cô có thể chắc chắn là cái chết của cha cũng liên quan đến hắn.
Nghe xong câu chuyện, mọi người đều có thể cảm thấy lạnh người. Gian nhà hàng trống vắng chỉ có họ lại càng trở nên im ắng, chỉ còn tiếng nấc khe khẽ của Phương Tuệ Mẫn.
Kha Hồ và Dự Lân dường như đã hoàn toàn có thể hiểu được, vào lần đầu gặp cô gái năm ấy, vốn tuổi đã lớn, phải là một thiếu nữ cao ráo tươi tắn nhưng cơ thể lại chỉ bé nhỏ đến vậy.
Hoàng My chỉ biết lặng người, bản thân cô vốn là người có cuộc sống tốt hơn bất cứ ai, cô cũng chưa bao giờ quan tâm đến người khác, thậm chí đến hoàn cảnh của họ có tệ hại thì cùng lắm chỉ đồng cảm một chút.
Nhưng đối với thế giới quan của cô, nhân vật chính đặc biệt là nữ chủ luôn là một kẻ ngốc có được bàn tay vàng, dù trải qua chuyện gì cũng sẽ được nhận lấy sự tốt đẹp. Vậy nên cô cũng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện quá khứ của những nữ chủ trong các thế giới.
- “Hệ thống, ta chưa từng nghĩ nữ chủ lại thảm như vậy.”
Hệ thống quân dường như bất ngờ trước thái độ này của cô. Nó vốn tưởng ký chủ của nó sẽ làm một vẻ mặt không gan không phổi như trước kia vẫn thường làm. Đột ngột lại nói ra lời này, quả thực doạ Đại hệ thống hắn một trận.
- [ Nhân vật chỉ là NPC, mong ký chủ không quá để tâm. ]
Lời lạnh lùng này của hệ thống, khiến cho Hoàng My cảm thấy muốn cười một cái, chỉ là hiện tại bản thân đang ở trong một khoảnh khắc không thể cười, cô cũng chỉ có thể cứ trầm mặc như vậy.
Lúc này thì chợt tiếng chuông leng keng trên cánh cửa gỗ lại vang lên, mọi người đồng loạt chú ý về phía cửa.
Trước cửa, đám giang hồ hôm qua lại xuất hiện, người đàn ông đi trước vẫn là người cao lớn có gương mặt bặm trợn kia. Chợt nhìn xung quanh vẫn trống vắng, so với hôm qua thì cũng chỉ nhiều thêm một ông già và một thanh niên. Gương mặt của Phương Tuệ Mẫn đang tèm lem nước mắt cũng liền giấu vào trong, mau chóng lau đi để người khác không nhìn thấy.
Dự Lân liền bước lên trước, gương mặt ra vẻ niềm nở nhưng vẫn thận trọng, hỏi thăm:
- Mọi người hôm qua đã đến rồi, hôm nay lại đến làm gì thế?
Nghe Dự Lân nói như vậy, cả Kha Hồ, Ân Bạch và Hoàng My cũng đều hiểu ra đây là đám giang hồ hôm qua đến tìm người đàn ông lạ kia. Người đàn ông đứng đầu vẫn giữ được khí phách mạnh mẽ của mình, phong thái doạ người như thế nhưng lại chợt cười to rồi nói:
- Chúng tôi đến nhà hàng thì để ăn chứ không lẽ ngủ sao? Hay là nhà hàng này có việc không tiếp chúng tôi à?
Tuy gương mặt người đàn ông đầy nét vui vẻ, nhưng ai ở đây nhìn cũng thấy là ông ta đang thăm dò phản ứng của mọi người. Những người phía sau người đàn ông cũng đang ồn ào hùng hổ như chỉ cần Dự Lân từ chối là sẽ lao đến vậy. Kha Hồ là người lớn nhất ở đây, liền tiến lên trước nói chuyện có lí lẽ:
- Các khách quý đến, chúng tôi đương nhiên sẽ phục vụ tận tình. Xin mời!
Người đàn ông đứng trước liền cười hào hứng rồi ngoắc tay bảo đám đàn em phía sau tiến vào trong. Nhà hàng sáng sớm vốn còn chưa kịp xoay bảng mở cửa đã có khách ngồi kín hết các bàn.
Sau đó, như mọi ngày, người nào làm việc người nấy, chỉ có khác là làm dưới sự thăm dò của những người ‘khách quý’ kia.
Cho đến tận khi ăn uống no nê xong, những người khách này vẫn không thể phát hiện được điều gì, chỉ có mỗi người đàn ông đứng đầu kia lại lộ ra vẻ suy tư.
Ông ta đứng trước quầy tính tiền, nhìn thẳng vào mặt của Phương Tuệ Mẫn khiến cho cô ấy cảm thấy cũng mất tự nhiên. Chợt ông ta lại cười, nụ cười này giống như đang cố tình làm thân.
- Cô gái, hình như cô vừa khóc sao?
- À…vâng, à không, không!
Phương Tuệ Mẫn bị hỏi bất ngờ như vậy, liền không biết phản ứng thế nào. Giống như lường trước được, người đàn ông lại được nước lấn tới, muốn lợi dụng tình trạng không ổn của cô gái trước mắt này để hỏi ra gì đó.
Dù sao thì trong trí nhớ của ông ta, tối hôm qua, cũng chính cô cũng đã đột ngột trốn sau lưng của chàng trai kia (Dự Lân) khi đối diện với họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.