Chương 250: Công lược Quân Nhân Khó Tính (Hoàn)
MyRio
11/10/2021
#Cap riêng: Bổn công...tử không chạy nữa!
Đến lúc đứng trên bục nhận thưởng thì Hoàng My vẫn còn hoang mang tột độ về mọi chuyện đang diễn ra
Đậu xanh rau muống cây mơ???
Chấm hỏi chấm than chấm a còng gờ meo chấm com?????
- Cậu đã làm rất tốt!
- Khen thừa.
Dù hoang mang nhưng Hoàng My vẫn không quên hất mặt vênh váo với Thượng Luật. Đang nói chuyện vui vẻ thì chợt Nhan Ly xuất hiện.
- Thưa đại nguyên soái, đã bắt được kẻ phản quốc!
Hoàng My nhướng mày, cô mở điện thoại lên. Định xem cốt truyện nhưng vừa mở cốt truyện ra thì cả một chữ "Lỗi" to đùng xuất hiện, nên đành thôi vậy.
Cô có thể cảm nhận được, lời nói của Nhan Ly có 4 phần run rẩy, 1 phần sợ hãi và 5 phần kính nể. Tại sao lại thế nhỉ?
- Đội trưởng Lương? Đúng như tôi suy đoán nhỉ.
Thượng Luật đút tay vào túi quần, bộ dạng mười phần soái khí. Hoàng My cười cười không hiểu chuyện.
Đội trưởng Lương...ai ấy nhỉ? Người này từng xuất hiện trong cốt truyện sao!?
Giống như hiểu được thắc mắc của Hoàng My, bởi vì hai chữ không quen lù lù trên mặt cô, Nhan Ly mới lên tiếng giải thích.
- Minh Nguyên soái chắc không nhớ, đội trưởng Lương từng nhờ tôi đến hỏi ngài chuyện ngài biến mất vào buổi trưa của ngày đầu tiên ngài đến trường chính, quân đội.
Lúc Hoàng My đang tiêu hoá lời nói của Nhan Ly thì một tiếng cười man rợ từ trong ngục phát ra.
- Há há há
Hoàng My: "..." Cười kì vậy
Đội trưởng Lương: "..." Bị khan tiếng, lộn tông giọng!
- Ahaha! Đúng là Thượng Đại nguyên soái, tuổi trẻ tài cao. Âm mưu ta đã ấp ủ hơn năm năm nay lại bị một thằng nhóc lật đổ.
- Ông để lộ quá nhiều sơ hở, chuyện tôi cử Minh Hoàng đến trường chính cũng là có lý do. Chẳng qua là ông đã quá gấp gáp, tự mình chui đầu vào lưới thôi.
Hoàng My: "..." Tôi nhớ mình đã đổi lại tên.
Sau đó ba người rời khỏi ngục gian của đội trưởng Lương, Hoàng My không ngờ cái ông có nét đẹp trung niên theo dõi mình lại là phản diện. Lần sau chắc phải đọc kỹ cốt truyện hơn mới được.
- Cô làm tốt lắm, sẽ có phần thưởng sau.
- Đó là trách nhiệm của tôi, thưa đại nguyên soái!
Nhìn Nhan Ly và Thượng Luật thân thiết như vậy, Hoàng My không có cảm xúc gì, gương mặt rất bình thường. Thượng Luật vừa quay sang định hỏi cô chuyện gì đó:
- Minh Hoàng...
Chợt Thượng Luật và Nhan Ly có chút rợn sống lưng. Hoàng My nhướng mày, không có mấy phần khác thường.
- Cậu không có gì muốn giải thích cho tôi sao?
Hoàng My nhấp một ngụm trà, bộ dạng rất ung dung tự tại. Thượng Luật ngồi nghiêm túc ở ghế làm việc, Nhan Ly ngồi ở sofa đối diện Hoàng My. Đương nhiên là nữ chủ bị cô ép!
Nhan Ly: "..." Tôi khổ quá mà!
- Cậu...muốn giải thích gì?
- Cậu lập kế hoạch mà không nói bất cứ điều gì cho tôi. Cậu đây là không tin tưởng tôi?
Thượng Luật lạnh cả sống lưng, lập tức phản bác.
- Không, tôi đương nhiên tin tưởng cậu. Nhưng nhiệm vụ này nguy hiểm...
Nên thà để nữ chủ đi chứ không cho bảo bối đi được!
"Thượng Luật" đương nhiên không dám nói câu sau, nói thì lộ hết thân phận của anh!
- Thì ra là vậy...
Hoàng My chậm rãi nói, ánh mắt như phóng cả con dao vào Thượng Luật. Anh né tránh ánh mắt của cô. Hoàng My lại nhấp một ngụm trà, đưa mắt chuyển qua Nhan Ly đang nắm chặt gối quần.
- Nhan Ly...
- V..vâng!
Một luồng điện chạy dọc cả người Nhan Ly, cô ta cũng né tránh ánh mắt của cô. Hoàng My nhướng mày, gương mặt 10 phần không vui.
Đến hành động cũng giống nhau như vậy!?
Tâm ý tương thông trước mắt cô à!!
Hoàng My đứng dậy, cứ vậy mà bước một mạch ra ngoài. Thượng Luật đang lấy tay che mặt thì vô cùng bất lực.
Thôi xong!
Bảo bối giận rồi!
- Minh nguyên soái có phải...
- Cứ kệ cậu ấy, đừng quan tâm làm gì. Cô nên về sảnh tiếp tục tập luyện đi!
Thượng Luật phẩy phẩy tay. Nhan Ly thở hắt ra một hơi, định đứng lên chào cấp trên rồi rời đi thì đã thấy Thượng Luật đứng dậy, đuổi theo Hoàng My ra khỏi văn phòng.
Nhan Ly: "..." Loại người thiếu nghị lực!
- Minh Hoàng...
Vừa trôi qua chưa được một phút mà Hoàng My đã đang ngồi xích đu ở vườn quân đội, gương mặt vô cùng hậm hực tức giận.
Thượng Luật: "..." Cậu bay xuống sao??
- Cậu giận gì chứ?
Thượng Luật tiến đến, tay nắm lấy dây xích đu làm nó ngừng lại.
- Ai giận? Cậu nói gì tôi không hiểu.
Hoàng My nghiêng đầu, bộ dạng rất ngây thơ vô(số)tội, nhưng nếu không phải do đôi mắt mở to đến trợn trừng kia thì chắc chắn Thượng Luật đã tin rằng cô không giận thật rồi.
- Minh Hoàng, cậu...
- Ai tên Minh Hoàng!? Bạn cậu sao!? Tôi có quen không!?
Thượng Luật: "..." Cảm giác như cuộc đời sắp toang rồi...
- Hoàng My...cậu đừng giận nữa.
- Tôi giận chuyện gì chứ?
Thượng Luật: "..." Ai đó cho một quân nhân xin tip dỗ vợ đi!
- Cậu không phải đang ghen đó chứ?
Bị nói trúng tim đen, Hoàng My im lặng, hất mặt đi, coi như là ngầm thừa nhận. Thượng Luật nở nụ cười hiếm hoi, đưa tay lên xoa đầu cô.
- Tôi là của cậu! Không bị dành mất đâu.
Nhan Ly đứng từ cửa sổ văn phòng nhìn xuống, nhấm nháp miếng cẩu lương ngon lành rồi mới đi xuống sảnh tập luyện.
Một buổi sáng nọ, Hoàng My vừa sửa soạn xong và ra khỏi phòng thì chợt thấy một bó hoa hồng trước cửa phòng mình.
Hoa?
Kẻ nào đặt bom vào hoa rồi gửi bổn công chúa??
Ai rảnh vậy?
Khi xác nhận là bó hoa an toàn thì Hoàng My mới cầm lên xem thử. Chợt một góc của một tờ giấy giữa những bông hoa lấp ló ra ngoài. Ra là một lá thư xinh xinh.
Trên lá thư ghi rằng:
"Gửi cho Minh nguyên soái, tạm biệt! Cảm ơn anh và Thượng Đại nguyên soái đã chiếu cố trong thời gian qua.
- Noxus -"
Sau khi đọc lá thư thì Hoàng My mới biết là Noxus đã về nước từ lâu. Gương mặt cô tràn đầy hoang mang.
Nam phụ Nồi Súp hạ sàn rồi? Nhanh vậy.
Hoàng My đặt bó hoa lên cửa sổ rồi lon ton đến văn phòng.
Nhan Ly đứng trước cái xích đu của Hoàng My, nhớ lại cái khoảnh khắc ngôn lù của hai người. Không muốn nói chứ cô ta thề rằng, lúc đó cứ tưởng Hoàng My hứng thú với mình thật.
Nhưng cũng công nhận Hoàng My cũng tốt...
Nhan Ly: "..." Muốn khen người ta tốt mà chẳng biết người ta tốt chỗ nào...
Đang đứng mơ màng suy tư thì bỗng một giọng nói vang lên đem Nhan Ly trở lại thực tại.
- Đội trưởng Nhan! Minh nguyên soái cho gọi cô kìa.
- Được rồi, tôi đến ngay.
Nhan Ly sửa lại quần áo, tóc tai rồi chạy ra khỏi khu vườn quân đội.
Trời hôm nay nổi gió mát, đền bù cho cái nắng đổ lửa của trưa hè. Tâm trạng của mỗi người mỗi khác, rất khó để diễn tả...
Đến lúc đứng trên bục nhận thưởng thì Hoàng My vẫn còn hoang mang tột độ về mọi chuyện đang diễn ra
Đậu xanh rau muống cây mơ???
Chấm hỏi chấm than chấm a còng gờ meo chấm com?????
- Cậu đã làm rất tốt!
- Khen thừa.
Dù hoang mang nhưng Hoàng My vẫn không quên hất mặt vênh váo với Thượng Luật. Đang nói chuyện vui vẻ thì chợt Nhan Ly xuất hiện.
- Thưa đại nguyên soái, đã bắt được kẻ phản quốc!
Hoàng My nhướng mày, cô mở điện thoại lên. Định xem cốt truyện nhưng vừa mở cốt truyện ra thì cả một chữ "Lỗi" to đùng xuất hiện, nên đành thôi vậy.
Cô có thể cảm nhận được, lời nói của Nhan Ly có 4 phần run rẩy, 1 phần sợ hãi và 5 phần kính nể. Tại sao lại thế nhỉ?
- Đội trưởng Lương? Đúng như tôi suy đoán nhỉ.
Thượng Luật đút tay vào túi quần, bộ dạng mười phần soái khí. Hoàng My cười cười không hiểu chuyện.
Đội trưởng Lương...ai ấy nhỉ? Người này từng xuất hiện trong cốt truyện sao!?
Giống như hiểu được thắc mắc của Hoàng My, bởi vì hai chữ không quen lù lù trên mặt cô, Nhan Ly mới lên tiếng giải thích.
- Minh Nguyên soái chắc không nhớ, đội trưởng Lương từng nhờ tôi đến hỏi ngài chuyện ngài biến mất vào buổi trưa của ngày đầu tiên ngài đến trường chính, quân đội.
Lúc Hoàng My đang tiêu hoá lời nói của Nhan Ly thì một tiếng cười man rợ từ trong ngục phát ra.
- Há há há
Hoàng My: "..." Cười kì vậy
Đội trưởng Lương: "..." Bị khan tiếng, lộn tông giọng!
- Ahaha! Đúng là Thượng Đại nguyên soái, tuổi trẻ tài cao. Âm mưu ta đã ấp ủ hơn năm năm nay lại bị một thằng nhóc lật đổ.
- Ông để lộ quá nhiều sơ hở, chuyện tôi cử Minh Hoàng đến trường chính cũng là có lý do. Chẳng qua là ông đã quá gấp gáp, tự mình chui đầu vào lưới thôi.
Hoàng My: "..." Tôi nhớ mình đã đổi lại tên.
Sau đó ba người rời khỏi ngục gian của đội trưởng Lương, Hoàng My không ngờ cái ông có nét đẹp trung niên theo dõi mình lại là phản diện. Lần sau chắc phải đọc kỹ cốt truyện hơn mới được.
- Cô làm tốt lắm, sẽ có phần thưởng sau.
- Đó là trách nhiệm của tôi, thưa đại nguyên soái!
Nhìn Nhan Ly và Thượng Luật thân thiết như vậy, Hoàng My không có cảm xúc gì, gương mặt rất bình thường. Thượng Luật vừa quay sang định hỏi cô chuyện gì đó:
- Minh Hoàng...
Chợt Thượng Luật và Nhan Ly có chút rợn sống lưng. Hoàng My nhướng mày, không có mấy phần khác thường.
- Cậu không có gì muốn giải thích cho tôi sao?
Hoàng My nhấp một ngụm trà, bộ dạng rất ung dung tự tại. Thượng Luật ngồi nghiêm túc ở ghế làm việc, Nhan Ly ngồi ở sofa đối diện Hoàng My. Đương nhiên là nữ chủ bị cô ép!
Nhan Ly: "..." Tôi khổ quá mà!
- Cậu...muốn giải thích gì?
- Cậu lập kế hoạch mà không nói bất cứ điều gì cho tôi. Cậu đây là không tin tưởng tôi?
Thượng Luật lạnh cả sống lưng, lập tức phản bác.
- Không, tôi đương nhiên tin tưởng cậu. Nhưng nhiệm vụ này nguy hiểm...
Nên thà để nữ chủ đi chứ không cho bảo bối đi được!
"Thượng Luật" đương nhiên không dám nói câu sau, nói thì lộ hết thân phận của anh!
- Thì ra là vậy...
Hoàng My chậm rãi nói, ánh mắt như phóng cả con dao vào Thượng Luật. Anh né tránh ánh mắt của cô. Hoàng My lại nhấp một ngụm trà, đưa mắt chuyển qua Nhan Ly đang nắm chặt gối quần.
- Nhan Ly...
- V..vâng!
Một luồng điện chạy dọc cả người Nhan Ly, cô ta cũng né tránh ánh mắt của cô. Hoàng My nhướng mày, gương mặt 10 phần không vui.
Đến hành động cũng giống nhau như vậy!?
Tâm ý tương thông trước mắt cô à!!
Hoàng My đứng dậy, cứ vậy mà bước một mạch ra ngoài. Thượng Luật đang lấy tay che mặt thì vô cùng bất lực.
Thôi xong!
Bảo bối giận rồi!
- Minh nguyên soái có phải...
- Cứ kệ cậu ấy, đừng quan tâm làm gì. Cô nên về sảnh tiếp tục tập luyện đi!
Thượng Luật phẩy phẩy tay. Nhan Ly thở hắt ra một hơi, định đứng lên chào cấp trên rồi rời đi thì đã thấy Thượng Luật đứng dậy, đuổi theo Hoàng My ra khỏi văn phòng.
Nhan Ly: "..." Loại người thiếu nghị lực!
- Minh Hoàng...
Vừa trôi qua chưa được một phút mà Hoàng My đã đang ngồi xích đu ở vườn quân đội, gương mặt vô cùng hậm hực tức giận.
Thượng Luật: "..." Cậu bay xuống sao??
- Cậu giận gì chứ?
Thượng Luật tiến đến, tay nắm lấy dây xích đu làm nó ngừng lại.
- Ai giận? Cậu nói gì tôi không hiểu.
Hoàng My nghiêng đầu, bộ dạng rất ngây thơ vô(số)tội, nhưng nếu không phải do đôi mắt mở to đến trợn trừng kia thì chắc chắn Thượng Luật đã tin rằng cô không giận thật rồi.
- Minh Hoàng, cậu...
- Ai tên Minh Hoàng!? Bạn cậu sao!? Tôi có quen không!?
Thượng Luật: "..." Cảm giác như cuộc đời sắp toang rồi...
- Hoàng My...cậu đừng giận nữa.
- Tôi giận chuyện gì chứ?
Thượng Luật: "..." Ai đó cho một quân nhân xin tip dỗ vợ đi!
- Cậu không phải đang ghen đó chứ?
Bị nói trúng tim đen, Hoàng My im lặng, hất mặt đi, coi như là ngầm thừa nhận. Thượng Luật nở nụ cười hiếm hoi, đưa tay lên xoa đầu cô.
- Tôi là của cậu! Không bị dành mất đâu.
Nhan Ly đứng từ cửa sổ văn phòng nhìn xuống, nhấm nháp miếng cẩu lương ngon lành rồi mới đi xuống sảnh tập luyện.
Một buổi sáng nọ, Hoàng My vừa sửa soạn xong và ra khỏi phòng thì chợt thấy một bó hoa hồng trước cửa phòng mình.
Hoa?
Kẻ nào đặt bom vào hoa rồi gửi bổn công chúa??
Ai rảnh vậy?
Khi xác nhận là bó hoa an toàn thì Hoàng My mới cầm lên xem thử. Chợt một góc của một tờ giấy giữa những bông hoa lấp ló ra ngoài. Ra là một lá thư xinh xinh.
Trên lá thư ghi rằng:
"Gửi cho Minh nguyên soái, tạm biệt! Cảm ơn anh và Thượng Đại nguyên soái đã chiếu cố trong thời gian qua.
- Noxus -"
Sau khi đọc lá thư thì Hoàng My mới biết là Noxus đã về nước từ lâu. Gương mặt cô tràn đầy hoang mang.
Nam phụ Nồi Súp hạ sàn rồi? Nhanh vậy.
Hoàng My đặt bó hoa lên cửa sổ rồi lon ton đến văn phòng.
Nhan Ly đứng trước cái xích đu của Hoàng My, nhớ lại cái khoảnh khắc ngôn lù của hai người. Không muốn nói chứ cô ta thề rằng, lúc đó cứ tưởng Hoàng My hứng thú với mình thật.
Nhưng cũng công nhận Hoàng My cũng tốt...
Nhan Ly: "..." Muốn khen người ta tốt mà chẳng biết người ta tốt chỗ nào...
Đang đứng mơ màng suy tư thì bỗng một giọng nói vang lên đem Nhan Ly trở lại thực tại.
- Đội trưởng Nhan! Minh nguyên soái cho gọi cô kìa.
- Được rồi, tôi đến ngay.
Nhan Ly sửa lại quần áo, tóc tai rồi chạy ra khỏi khu vườn quân đội.
Trời hôm nay nổi gió mát, đền bù cho cái nắng đổ lửa của trưa hè. Tâm trạng của mỗi người mỗi khác, rất khó để diễn tả...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.