Chương 225: Công lược thanh mai trúc mã (15)
MyRio
28/08/2021
#Cap riêng: Mẹ à, con gái đáng giá!
Hôm sau, Hoàng My xách đồ đi thăm người bác của mình. Vừa đến nhà là đã có một màn chào đón nồng nhiệt từ người hiệu trưởng nghiêm khắc kia.
- Lâu rồi không gặp, con đã lớn thế này rồi!
- Con bé này thật là...quà cáp gì chứ!
- Bốn năm qua con sống ở nước ngoài có tốt không!?
- Ta quản mấy đứa trẻ ở trường vô cùng mệt mỏi.
- Nếu rảnh thì con có thể về thăm trường.
Sau khi ngồi nghe người bác luyên thuyên kể về chiến công của mình trong suốt bốn năm qua thì Hoàng My cũng thấy lạ. Rõ ràng trong nguyên tác thì là người bác này một người hiệu trưởng lạnh lùng, nghiêm khắc các thứ, sao nó lại thành thế này!?
Ít nhất cũng nhờ có người bác này tốt nên nguyên chủ mới không chết sớm như vậy, cô cũng nên trả ơn một chút bằng cách lắng nghe tâm sự người lớn tuổi của ông ấy đi.
Sau một thời gian dài đó thì Hoàng My đi về nhà. Cô tính toán thời gian, bây giờ cũng là thời điểm Lôi Y điều tra về Khả Quỳnh và phát hiện điều khả nghi rồi. Nhưng tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ? Chắc là do hiệu ứng cánh bướm đi?
Cô vẫn đang cố gắng điều hành cốt truyện về đúng quỹ đạo của nó, nhưng có vẻ là nó càng ngày càng đi xa hơn tưởng tượng rồi.
Hoàng My bước đến công ty chính của Minh Thị. Tiếp tân thấy cô lạ mắt nên liền chặn lại rồi hỏi.
- Cô bé, em đến tìm ai sao?
- Em đến làm việc.
Hoàng My tươi cười. Tiếp tân thấy cô vẫn còn trẻ như vậy, cũng không mang hồ sơ theo, đây rốt cuộc là như thế nào a?
Hoàng My nhìn mặt tiếp tân là biết không tin mình rồi. Cô lấy điện thoại ra, bấm bấm vài cái để gọi điện cho người quen.
- Xuống đón em.
Nhân vật đang nghe máy cũng run cả người, xếp lại tài liệu lại rồi mau chóng chạy xuống.
- Em là thực tập sinh sao?
- Không phải.
Tiếp tân lại hỏi Hoàng My, cô cũng trả lời cho có lệ. Đứng thêm một lúc trong không khí ngượng ngùng thì người kia cũng kịp chạy đến.
- Minh tiểu thư, em đến mà không báo một tiếng để chị còn biết mà đón em trước.
- Phiền phức. Mau dẫn em về phòng làm việc.
Thư ký lau mồ hôi trên trán. Hoàng My kiêu kỳ cũng chẳng đôi co mà trực tiếp lướt qua người thư ký, bước đến thang máy. Thư ký đưa mắt ra hiệu cho tiếp tân lo làm việc rồi đi theo Hoàng My.
Thư ký dẫn đường cùng Hoàng My lên tầng cao nhất. Nơi này cũng chỉ có hai phòng, không gian cũng khá thoáng đãng.
Khá ổn!
Hoàng My thầm đánh giá đúng hai chữ. Thư ký run run đưa tay mời cô vào phòng làm việc của "Minh Tổng". Trong phòng dành cho "Minh Tổng" thì cũng chỉ có một cái bàn làm việc, một cái ghế và một bộ bàn ghế sofa để tiếp khách thôi. Khá là sạch sẽ!
Hoàng My đuổi thư ký đi rồi nằm ườn người ra sofa chơi điện thoại. Cô đến đây cho vui thôi chứ chẳng có hứng làm việc đâu, đám người ở dưới của cha nguyên chủ cũng đâu phải dùng để trưng.
Thư ký cũng không dám hó hé nặng nhẹ gì, ngoan ngoãn đi làm việc. Tiện thể thông báo cho toàn thể công ty về việc vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này đã về rồi.
Thời gian chơi điện thoại thì luôn trôi nhanh như một cơn gió. Thoắt cái trời đã chuyển trưa nắng nóng, Hoàng My cầm đồ của mình rồi bước ra khỏi công ty.
Vì được thư ký thông báo nên nhân viên vừa thấy cô liền chào. Mặc dù gọi là chào nhưng chẳng có mấy phần kính trọng, đơn giản vì cô nhỏ tuổi hơn họ thôi.
Hoàng My lái chiếc moto của mình, phóng đi trên đường đến công ty chính của Lôi Thị. Trong lúc đi du học cô đã lấy cả bằng lái xe gắn máy và ô tô rồi, mà cho dù có muốn bắt cô đi nữa thì cũng chưa chắc đuổi kịp tốc độ của cô.
Chiếc moto vừa dừng trước bãi đỗ xe ở công ty, các nhân viên đang chuẩn bị đi ăn đã được hít khí Co2 miễn phí. Vừa định mở miệng chửi thì thấy Hoàng My một thân soái khí cởi nón bảo hiểm, bước xuống xe.
Cô bấm chức năng khoá của xe rồi thong dong đi vào trong công ty. Tiện thể cũng gật đầu coi như lời xin lỗi mấy người kia vì cô cho họ hít khói đi.
Hoàng My bấm bấm điện thoại, gọi vào một số máy không thể quen hơn.
- Lôi Y ca ca!
- | Có chuyện gì sao? |
- Anh có muốn đi ăn trưa với em không?
- | Được! Em đang ở đâu? Anh đến đón em. |
- Không cần. Em đến tìm anh rồi!
Nói xong thì Hoàng My tắt máy. Ở bên kia, Lôi Y úp chiếc điện thoại xuống rồi mở hệ thống hơn trăm chiếc camera của công ty lên nhìn.
Thư ký Giang đang dọn đồ để đi ăn trưa thì cũng bị mấy lời ngọt ngào và nụ cười của boss làm cho sợ hãi. Tay cầm tài liệu cũng rơi xuống đất, tạo nên tiếng động không nhỏ.
Nhận được cái liếc mắt đầy sát ý của boss, thư ký Giang khôi phục trạng thái người thư ký nghiêm chỉnh rồi tiếp tục dọn đồ. Mau chóng chuồn đi.
Hoàng My đang đi đến thang máy riêng để lên phòng làm việc của Lôi Y thì liền đụng phải một cô gái. Cô thì không sao nhưng cô gái đó đã ngã xuống sàn rồi.
- Không sao chứ?
Hoàng My đưa tay ra. Cô gái kia vừa ngước mặt lên nhìn cô liền khiến Hoàng My cứng người. Đúng là xui xẻo, đụng ai còn tốt, lại trúng con hàng này!
- Cho tôi xin lỗi.
Khả Quỳnh vừa đứng dậy được liền hấp tấp xin lỗi. Hoàng My nhìn bàn tay ngọc ngà của mình vừa động vào con hàng nữ chủ thì chỉ hận rằng không thể rơi nước mắt.
Bàn tay năm ngón, My vẫn kiêu saa!!
Hoàng My phủi phủi tay, cô cười một nụ cười không biết diễn tả làm sao. Nói chung là có chút đau khổ, có chút chán nản, có chút méo mó, có chút...tất tần tật rất nhiều biểu cảm trong nụ cười này.
- Chị là Khả Quỳnh?
Dù biết nhưng Hoàng My vẫn hỏi lại cho chắc. Hãy nói với tôi là cô không phải đi!!
- Cô biết tôi...?
Khả Quỳnh gãi gãi đầu, cô ta có thân với ai đâu nhỉ, cũng đâu có quen nhiều người. Không ngờ vẫn có người nhớ đến cô ta.
- Tôi là Hoàng My đây. Chị quên tôi rồi sao?
Hoàng My híp mắt cười. Con hàng này được! Vẫn giữ được nét bạch thỏ trường tồn qua năm tháng. Ít nhất là nó không đến nỗi thảo mai làm cô chán ghét đi.
- Hoàng My? Hả...!?
Khả Quỳnh load một lúc mới nhớ ra, cô ta lùi lại vài bước, cúi đầu thấp xuống.
- Tái ngộ như vậy đủ rồi, tôi còn có việc cần làm.
Hoàng My cười trào phúng, lướt qua Khả Quỳnh đi vào thang máy. Cô ta đứng đờ ở đó một hồi, cho đến khi thang máy đằng sau đã lên được mấy tầng thì mới tỉnh lại mà rời đi.
Cửa thang máy vừa mở ra, một bóng người cao lớn đã đứng chờ sẵn. Hoàng My vừa thấy liền vui vẻ cười.
- Lôi Y ca ca.
- Ừ...đi ăn thôi.
Lôi Y xoa đầu Hoàng My rồi cùng cô vào thang máy. Thư ký Giang cũng lủi thủi đi theo. Vừa nhìn trộm vừa ăn cẩu lương rất không ngon đó.
Thư ký Giang tự mình đi ăn. Còn Hoàng My lên xe của Lôi Y rồi cùng anh chọn nhà hàng để ăn trưa. Cô chợt cảm thấy mình đã quên cái gì đó rất quan trọng thì phải.
Moto: "..." Chủ nhân qq!!
_________Tiểu Kịch Trường
Tác giả: Con gái, muốn đóng showbiz hay quân đội? Ta thành toàn cho con.
Hoàng My: Gì cũng được.
Tác giả: Đổi nữ chánh nhá!
Hoàng My:...
Tác giả: Con trai, con muốn làm ca sĩ hay quân nhân?
Đoàn Huy: Gì cũng được.
Tác giả: Đổi nam chánh đi!
Đoàn Huy:...
Tác giả/Có yếu tố tục tĩu/: Ta không phải người yêu của các con. Gì cũng được *beep* *beep* *beep*
Hoàng My + Đoàn Huy:...
Hôm sau, Hoàng My xách đồ đi thăm người bác của mình. Vừa đến nhà là đã có một màn chào đón nồng nhiệt từ người hiệu trưởng nghiêm khắc kia.
- Lâu rồi không gặp, con đã lớn thế này rồi!
- Con bé này thật là...quà cáp gì chứ!
- Bốn năm qua con sống ở nước ngoài có tốt không!?
- Ta quản mấy đứa trẻ ở trường vô cùng mệt mỏi.
- Nếu rảnh thì con có thể về thăm trường.
Sau khi ngồi nghe người bác luyên thuyên kể về chiến công của mình trong suốt bốn năm qua thì Hoàng My cũng thấy lạ. Rõ ràng trong nguyên tác thì là người bác này một người hiệu trưởng lạnh lùng, nghiêm khắc các thứ, sao nó lại thành thế này!?
Ít nhất cũng nhờ có người bác này tốt nên nguyên chủ mới không chết sớm như vậy, cô cũng nên trả ơn một chút bằng cách lắng nghe tâm sự người lớn tuổi của ông ấy đi.
Sau một thời gian dài đó thì Hoàng My đi về nhà. Cô tính toán thời gian, bây giờ cũng là thời điểm Lôi Y điều tra về Khả Quỳnh và phát hiện điều khả nghi rồi. Nhưng tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ? Chắc là do hiệu ứng cánh bướm đi?
Cô vẫn đang cố gắng điều hành cốt truyện về đúng quỹ đạo của nó, nhưng có vẻ là nó càng ngày càng đi xa hơn tưởng tượng rồi.
Hoàng My bước đến công ty chính của Minh Thị. Tiếp tân thấy cô lạ mắt nên liền chặn lại rồi hỏi.
- Cô bé, em đến tìm ai sao?
- Em đến làm việc.
Hoàng My tươi cười. Tiếp tân thấy cô vẫn còn trẻ như vậy, cũng không mang hồ sơ theo, đây rốt cuộc là như thế nào a?
Hoàng My nhìn mặt tiếp tân là biết không tin mình rồi. Cô lấy điện thoại ra, bấm bấm vài cái để gọi điện cho người quen.
- Xuống đón em.
Nhân vật đang nghe máy cũng run cả người, xếp lại tài liệu lại rồi mau chóng chạy xuống.
- Em là thực tập sinh sao?
- Không phải.
Tiếp tân lại hỏi Hoàng My, cô cũng trả lời cho có lệ. Đứng thêm một lúc trong không khí ngượng ngùng thì người kia cũng kịp chạy đến.
- Minh tiểu thư, em đến mà không báo một tiếng để chị còn biết mà đón em trước.
- Phiền phức. Mau dẫn em về phòng làm việc.
Thư ký lau mồ hôi trên trán. Hoàng My kiêu kỳ cũng chẳng đôi co mà trực tiếp lướt qua người thư ký, bước đến thang máy. Thư ký đưa mắt ra hiệu cho tiếp tân lo làm việc rồi đi theo Hoàng My.
Thư ký dẫn đường cùng Hoàng My lên tầng cao nhất. Nơi này cũng chỉ có hai phòng, không gian cũng khá thoáng đãng.
Khá ổn!
Hoàng My thầm đánh giá đúng hai chữ. Thư ký run run đưa tay mời cô vào phòng làm việc của "Minh Tổng". Trong phòng dành cho "Minh Tổng" thì cũng chỉ có một cái bàn làm việc, một cái ghế và một bộ bàn ghế sofa để tiếp khách thôi. Khá là sạch sẽ!
Hoàng My đuổi thư ký đi rồi nằm ườn người ra sofa chơi điện thoại. Cô đến đây cho vui thôi chứ chẳng có hứng làm việc đâu, đám người ở dưới của cha nguyên chủ cũng đâu phải dùng để trưng.
Thư ký cũng không dám hó hé nặng nhẹ gì, ngoan ngoãn đi làm việc. Tiện thể thông báo cho toàn thể công ty về việc vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này đã về rồi.
Thời gian chơi điện thoại thì luôn trôi nhanh như một cơn gió. Thoắt cái trời đã chuyển trưa nắng nóng, Hoàng My cầm đồ của mình rồi bước ra khỏi công ty.
Vì được thư ký thông báo nên nhân viên vừa thấy cô liền chào. Mặc dù gọi là chào nhưng chẳng có mấy phần kính trọng, đơn giản vì cô nhỏ tuổi hơn họ thôi.
Hoàng My lái chiếc moto của mình, phóng đi trên đường đến công ty chính của Lôi Thị. Trong lúc đi du học cô đã lấy cả bằng lái xe gắn máy và ô tô rồi, mà cho dù có muốn bắt cô đi nữa thì cũng chưa chắc đuổi kịp tốc độ của cô.
Chiếc moto vừa dừng trước bãi đỗ xe ở công ty, các nhân viên đang chuẩn bị đi ăn đã được hít khí Co2 miễn phí. Vừa định mở miệng chửi thì thấy Hoàng My một thân soái khí cởi nón bảo hiểm, bước xuống xe.
Cô bấm chức năng khoá của xe rồi thong dong đi vào trong công ty. Tiện thể cũng gật đầu coi như lời xin lỗi mấy người kia vì cô cho họ hít khói đi.
Hoàng My bấm bấm điện thoại, gọi vào một số máy không thể quen hơn.
- Lôi Y ca ca!
- | Có chuyện gì sao? |
- Anh có muốn đi ăn trưa với em không?
- | Được! Em đang ở đâu? Anh đến đón em. |
- Không cần. Em đến tìm anh rồi!
Nói xong thì Hoàng My tắt máy. Ở bên kia, Lôi Y úp chiếc điện thoại xuống rồi mở hệ thống hơn trăm chiếc camera của công ty lên nhìn.
Thư ký Giang đang dọn đồ để đi ăn trưa thì cũng bị mấy lời ngọt ngào và nụ cười của boss làm cho sợ hãi. Tay cầm tài liệu cũng rơi xuống đất, tạo nên tiếng động không nhỏ.
Nhận được cái liếc mắt đầy sát ý của boss, thư ký Giang khôi phục trạng thái người thư ký nghiêm chỉnh rồi tiếp tục dọn đồ. Mau chóng chuồn đi.
Hoàng My đang đi đến thang máy riêng để lên phòng làm việc của Lôi Y thì liền đụng phải một cô gái. Cô thì không sao nhưng cô gái đó đã ngã xuống sàn rồi.
- Không sao chứ?
Hoàng My đưa tay ra. Cô gái kia vừa ngước mặt lên nhìn cô liền khiến Hoàng My cứng người. Đúng là xui xẻo, đụng ai còn tốt, lại trúng con hàng này!
- Cho tôi xin lỗi.
Khả Quỳnh vừa đứng dậy được liền hấp tấp xin lỗi. Hoàng My nhìn bàn tay ngọc ngà của mình vừa động vào con hàng nữ chủ thì chỉ hận rằng không thể rơi nước mắt.
Bàn tay năm ngón, My vẫn kiêu saa!!
Hoàng My phủi phủi tay, cô cười một nụ cười không biết diễn tả làm sao. Nói chung là có chút đau khổ, có chút chán nản, có chút méo mó, có chút...tất tần tật rất nhiều biểu cảm trong nụ cười này.
- Chị là Khả Quỳnh?
Dù biết nhưng Hoàng My vẫn hỏi lại cho chắc. Hãy nói với tôi là cô không phải đi!!
- Cô biết tôi...?
Khả Quỳnh gãi gãi đầu, cô ta có thân với ai đâu nhỉ, cũng đâu có quen nhiều người. Không ngờ vẫn có người nhớ đến cô ta.
- Tôi là Hoàng My đây. Chị quên tôi rồi sao?
Hoàng My híp mắt cười. Con hàng này được! Vẫn giữ được nét bạch thỏ trường tồn qua năm tháng. Ít nhất là nó không đến nỗi thảo mai làm cô chán ghét đi.
- Hoàng My? Hả...!?
Khả Quỳnh load một lúc mới nhớ ra, cô ta lùi lại vài bước, cúi đầu thấp xuống.
- Tái ngộ như vậy đủ rồi, tôi còn có việc cần làm.
Hoàng My cười trào phúng, lướt qua Khả Quỳnh đi vào thang máy. Cô ta đứng đờ ở đó một hồi, cho đến khi thang máy đằng sau đã lên được mấy tầng thì mới tỉnh lại mà rời đi.
Cửa thang máy vừa mở ra, một bóng người cao lớn đã đứng chờ sẵn. Hoàng My vừa thấy liền vui vẻ cười.
- Lôi Y ca ca.
- Ừ...đi ăn thôi.
Lôi Y xoa đầu Hoàng My rồi cùng cô vào thang máy. Thư ký Giang cũng lủi thủi đi theo. Vừa nhìn trộm vừa ăn cẩu lương rất không ngon đó.
Thư ký Giang tự mình đi ăn. Còn Hoàng My lên xe của Lôi Y rồi cùng anh chọn nhà hàng để ăn trưa. Cô chợt cảm thấy mình đã quên cái gì đó rất quan trọng thì phải.
Moto: "..." Chủ nhân qq!!
_________Tiểu Kịch Trường
Tác giả: Con gái, muốn đóng showbiz hay quân đội? Ta thành toàn cho con.
Hoàng My: Gì cũng được.
Tác giả: Đổi nữ chánh nhá!
Hoàng My:...
Tác giả: Con trai, con muốn làm ca sĩ hay quân nhân?
Đoàn Huy: Gì cũng được.
Tác giả: Đổi nam chánh đi!
Đoàn Huy:...
Tác giả/Có yếu tố tục tĩu/: Ta không phải người yêu của các con. Gì cũng được *beep* *beep* *beep*
Hoàng My + Đoàn Huy:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.