Chương 344: Công lược Thiếu Gia Xấu Xí (29)
MyRio
14/03/2022
#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
Hoàng My mỉm cười, liếc mắt nhìn sang Kiên Trung khiến anh ta chột dạ. Như Hạ không cởi mở thì liên quan gì đến anh ta chứ! Thật kì lạ mà...
- Con bé dạo này cũng bận rộn nhiều việc, không cần phải để ý nhiều.
Câu nói này của mẹ Minh rõ ràng thể hiện ý muốn chuyển đề tài, không muốn nhắc đến Như Hạ quá nhiều. Bà ấy luôn cho rằng để cô ta trong nhà là một mối hoạ lớn, biết đến khi nào cô ta lại giật mất tài sản của Hoàng My!?
Hoàng My chỉ có thể coi như bà ấy lo xa, vì nếu là tài sản của cô thì đến con chó Min còn không lấy được chứ nói gì Như Hạ.
Min Cẩu: "..."???
Đề nghị có văn hoá!!!
Sau khi ăn xong thì cả nhà lại ra sofa ngồi trò chuyện, cuộc trò chuyện đa phần là do hai người phụ nữ lên tiếng. Ba người đàn ông có vẻ rất lạnh lùng nên không nói gì.
- Diên thiếu gia và tiểu My có vẻ rất thân mật, hai đứa dự định khi nào sẽ có cháu cho ta ẵm bồng đây?
Dù có vẻ vẫn còn sự tôn kính đối với con rể khi anh ta là Diên thiếu gia một tay che trời, nhưng khi nói câu này thì có vẻ mẹ Minh rất gấp gáp và hứng thú, có lẽ việc hỏi về cái này chính là mục đích của bà. Yên Hoàng Thư có thể đã nghĩ rằng có một đứa trẻ sẽ cứu vãn được cuộc hôn nhân này dài lâu hơn.
- Chúng con quyết định sang năm rồi tính, dù sao cũng chưa cưới được lâu, cuộc sống gia đình còn nhiều phức tạp mà mẹ.
Hoàng My có mỉm cười, nắm lấy tay Diên Thế Trường, giống như một sự ngăn chặn nếu như anh có bị bức xúc hay muốn cãi lại bất cứ điều gì. Yên Hoàng Thư có vẻ không hài lòng với câu trả lời này của cô, bà hơi nhíu mày, bắt đầu làm ra vẻ của một người mẹ mong cháu:
- Hai đứa nhìn xem, cha mẹ cũng đã lớn tuổi rồi. Đợi đến khi chúng ta chết thì con mới chịu sinh cháu sao!? Chúng ta sinh trong năm nay là năm tốt, đứa trẻ sẽ mang nhiều phước lành...
Mẹ Minh thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý đến vấn đề rằng hai người chỉ là hôn nhân chính trị. Hoàng My ngoài mặt mỉm cười thuận theo, trong lòng thì đã sớm lạnh đi mấy phần.
Đẻ con thì có gì vui!?
Diên Thế Trường thường xuyên để ý sắc mặt của Hoàng My, không biết thói quen này đã hình thành từ khi nào. Như là có một cảm giác thân thuộc khiến cho anh rất hiểu cô.
Thấy cô cười đã muốn méo cả miệng, Diên Thế Trường đợi mẹ Minh ngắt một hơi thì đột ngột đứng dậy, bàn tay cũng nắm lấy tay của cô.
- Mẹ...con nghĩ rằng Hoàng My cũng buồn ngủ rồi. Chúng con có thể lên phòng nghỉ ngơi không?
Yên Hoàng Thư hơi sượng trân nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười, gọi người hầu đến đưa hai người lên phòng.
- Bà chủ đã dùng cả buổi tối hôm qua để chuẩn bị căn phòng cho cô cậu chủ đấy ạ.
Cô người hầu đứng trước ba người để mở cửa. Vừa nhìn thấy thứ gì thì cô ta lập tức đóng sầm cửa lại với một gương mặt...khó có thể diễn tả...
Hoàng My, Diên Thế Trường và Kiên Trung còn chưa kịp nhìn thấy gì, cả ba người đều chĩa ánh mắt khó hiểu về phía cô người hầu.
- Tôi nghĩ rằng chúng ta...nhầm phòng rồi...
Thấy thái độ của người hầu có chút ngượng ngùng, Diên Thế Trường và Hoàng My vốn không muốn hỏi nhiều. Nhưng Kiên Trung lại không được hiểu chuyện như thế!
Anh ta tiến tới và đẩy người hầu ra, mở tung cánh cửa trước khi cô ta kịp ngăn lại.
Cả ba người: "..."
Đúng là nhầm phòng rồi!!!
Một căn phòng có nến thơm cùng màu hoa phủ đầy khắp căn phòng màu đỏ chói. Chiếc giường cũng một màu đỏ rực rỡ với những cánh hoa hồng xếp thành hình trái tim. Căn phòng không mở điện mà là treo những đèn led chớp tắt màu đỏ, nếu không nhờ mấy cái bông hoa với bong bóng trái tim treo khắp tường thì người khác đi vào còn tưởng đây là căn phòng phủ màu máu người kinh dị gì gì đó rồi!
Có khác gì phòng tân hôn không!?
Mà cũng không có cái phòng tân hôn nào mà đỏ loè đỏ loẹt đau mắt như vậy cả nhé!
Hoàng My vì quá sốc văn hoá nên trực tiếp ụp mặt vào ngực của Diên Thế Trường để không ai nhìn thấy gương mặt bị QUÊ của mình.
Mẹ làm thế này là...chết con rồi!
Không chỉ riêng Hoàng My, Kiên Trung và Diên Thế Trường cũng chắc chắn đều đã bị đau mắt và cạn lời, ai cũng quay đầu về hướng ngược lại căn phòng và nhắm mắt lại. Coi như chưa nhìn thấy bất kì điều gì.
Vì để không bị nghi ngờ này nọ thì cả ba vẫn phải đi vào phòng, cô người hầu không biết có bị ảnh hưởng tâm lý gì không mà rời đi rất lững thững.
Thật may trước kia đây là căn phòng của Hoàng My nên cô biết công tắc đèn ở đâu, có thể vừa nhắm mắt vừa mò được, thêm sự trợ giúp của Kiên Trung can đảm hé mắt để xác định chướng ngại vật cho cô nên việc mở đèn cũng khá suôn sẻ. Vừa mở được đèn sáng lên là như mới từ địa ngục bay lên thiên đàng, cảm giác nó rất là sung sướng.
Thật may mắn khi bức tường là một màu trắng xoá, bật lại màu đỏ lòm của căn phòng. Hoàng My tắt hết đèn led đỏ đi, mở tung rèm cửa sổ ra, căn phòng dường như sáng hơn đôi chút. Việc cần làm bây giờ chính là vứt hết bong bóng trái tim, hoa hồng các thứ đi thì may ra nó còn giống căn phòng bình thường.
Nhưng làm việc đó thì rất mất thời gian và mệt mỏi, cô thì lại là một con lười. Thôi thì vứt cho Kiên Trung làm vậy!
Kiên Trung: "..."
Am i a joke to you!??
{Dịch: Tôi là trò đùa của bạn à!??}
Cuộc sống mà!
Kiên Trung không cãi lại miệng Hoàng My nên phải ngoan ngoãn đi nhặt từng cánh hoa một để nhét vào thùng rác. Còn Diên Thế Trường thì ngồi trên sofa nghĩ ngợi, Hoàng My thì lăn lông lốc trên giường.
- Chúng ta sẽ phải ở chung phòng đấy!
Hoàng My nhớ ra vấn đề quan trọng, lại nhìn đến Diên Thế Trường cũng đang nhìn mình. Không tự chủ được mà lấy gối che lại ngực.
Dù đối với Kiên Trung thì hành động đó là hành động ôm gối bình thường của một cô gái, dù lời nói có hơi lệch hướng. Nhưng đối với Diên Thế Trường thì anh hiểu hành động có ý nghĩa gì, lại còn là hiểu rất rõ!
Nhớ lại cảm giác lúc đó, Diên Thế Trường cũng chỉ có thể cảm thán sức chịu đựng của Hoàng My, bị anh ta nằm đè lên người như vậy mà vẫn không đẩy ra. Và đáng để khen ngợi hơn là không lợi dụng lúc đó làm chuyện gì...
Diên Thế Trường: "..."
Cuối cùng là vẫn muốn chửi tôi đã ăn đậu hũ của người ta nhưng không biết chịu trách nhiệm chứ gì!
Không biết nghĩ gì hơn, Diên Thế Trường quay mặt đi, bàn tay che lấy miệng, mỉm cười. Chỉ đơn giản là mỉm cười...
Hoàng My dù gì cũng không để ý lắm, chuyện này thì có gì đáng nói. Cô cũng mệt rồi, đi ngủ thôi...
Quay đầu lại, vừa định mở miệng nói chuyện gì đó với Hoàng My thì Diên Thế Trường đã thấy cô nằm ôm gối ngủ ngon lành, không quan tâm trời trăng mây đất gì nữa. Đến chiếc váy cũng mặc kệ đã bị tốc lên gần nửa, dù biết bên trong là một chiếc quần đùi nhưng nhìn như vậy cũng không hay chút nào.
Lại nhìn sang Kiên Trung, Diên Thế Trường hơi nhíu mày, đột ngột ra lệnh:
- Kiên Trung, cậu ra ngoài đổ rác đi! Tiện thể mang chai nước tôi để trong xe lên đây.
- Boss, tôi chưa dọn dẹp xong. Với cả, ở đây có nước mà...
Hoàng My mỉm cười, liếc mắt nhìn sang Kiên Trung khiến anh ta chột dạ. Như Hạ không cởi mở thì liên quan gì đến anh ta chứ! Thật kì lạ mà...
- Con bé dạo này cũng bận rộn nhiều việc, không cần phải để ý nhiều.
Câu nói này của mẹ Minh rõ ràng thể hiện ý muốn chuyển đề tài, không muốn nhắc đến Như Hạ quá nhiều. Bà ấy luôn cho rằng để cô ta trong nhà là một mối hoạ lớn, biết đến khi nào cô ta lại giật mất tài sản của Hoàng My!?
Hoàng My chỉ có thể coi như bà ấy lo xa, vì nếu là tài sản của cô thì đến con chó Min còn không lấy được chứ nói gì Như Hạ.
Min Cẩu: "..."???
Đề nghị có văn hoá!!!
Sau khi ăn xong thì cả nhà lại ra sofa ngồi trò chuyện, cuộc trò chuyện đa phần là do hai người phụ nữ lên tiếng. Ba người đàn ông có vẻ rất lạnh lùng nên không nói gì.
- Diên thiếu gia và tiểu My có vẻ rất thân mật, hai đứa dự định khi nào sẽ có cháu cho ta ẵm bồng đây?
Dù có vẻ vẫn còn sự tôn kính đối với con rể khi anh ta là Diên thiếu gia một tay che trời, nhưng khi nói câu này thì có vẻ mẹ Minh rất gấp gáp và hứng thú, có lẽ việc hỏi về cái này chính là mục đích của bà. Yên Hoàng Thư có thể đã nghĩ rằng có một đứa trẻ sẽ cứu vãn được cuộc hôn nhân này dài lâu hơn.
- Chúng con quyết định sang năm rồi tính, dù sao cũng chưa cưới được lâu, cuộc sống gia đình còn nhiều phức tạp mà mẹ.
Hoàng My có mỉm cười, nắm lấy tay Diên Thế Trường, giống như một sự ngăn chặn nếu như anh có bị bức xúc hay muốn cãi lại bất cứ điều gì. Yên Hoàng Thư có vẻ không hài lòng với câu trả lời này của cô, bà hơi nhíu mày, bắt đầu làm ra vẻ của một người mẹ mong cháu:
- Hai đứa nhìn xem, cha mẹ cũng đã lớn tuổi rồi. Đợi đến khi chúng ta chết thì con mới chịu sinh cháu sao!? Chúng ta sinh trong năm nay là năm tốt, đứa trẻ sẽ mang nhiều phước lành...
Mẹ Minh thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý đến vấn đề rằng hai người chỉ là hôn nhân chính trị. Hoàng My ngoài mặt mỉm cười thuận theo, trong lòng thì đã sớm lạnh đi mấy phần.
Đẻ con thì có gì vui!?
Diên Thế Trường thường xuyên để ý sắc mặt của Hoàng My, không biết thói quen này đã hình thành từ khi nào. Như là có một cảm giác thân thuộc khiến cho anh rất hiểu cô.
Thấy cô cười đã muốn méo cả miệng, Diên Thế Trường đợi mẹ Minh ngắt một hơi thì đột ngột đứng dậy, bàn tay cũng nắm lấy tay của cô.
- Mẹ...con nghĩ rằng Hoàng My cũng buồn ngủ rồi. Chúng con có thể lên phòng nghỉ ngơi không?
Yên Hoàng Thư hơi sượng trân nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười, gọi người hầu đến đưa hai người lên phòng.
- Bà chủ đã dùng cả buổi tối hôm qua để chuẩn bị căn phòng cho cô cậu chủ đấy ạ.
Cô người hầu đứng trước ba người để mở cửa. Vừa nhìn thấy thứ gì thì cô ta lập tức đóng sầm cửa lại với một gương mặt...khó có thể diễn tả...
Hoàng My, Diên Thế Trường và Kiên Trung còn chưa kịp nhìn thấy gì, cả ba người đều chĩa ánh mắt khó hiểu về phía cô người hầu.
- Tôi nghĩ rằng chúng ta...nhầm phòng rồi...
Thấy thái độ của người hầu có chút ngượng ngùng, Diên Thế Trường và Hoàng My vốn không muốn hỏi nhiều. Nhưng Kiên Trung lại không được hiểu chuyện như thế!
Anh ta tiến tới và đẩy người hầu ra, mở tung cánh cửa trước khi cô ta kịp ngăn lại.
Cả ba người: "..."
Đúng là nhầm phòng rồi!!!
Một căn phòng có nến thơm cùng màu hoa phủ đầy khắp căn phòng màu đỏ chói. Chiếc giường cũng một màu đỏ rực rỡ với những cánh hoa hồng xếp thành hình trái tim. Căn phòng không mở điện mà là treo những đèn led chớp tắt màu đỏ, nếu không nhờ mấy cái bông hoa với bong bóng trái tim treo khắp tường thì người khác đi vào còn tưởng đây là căn phòng phủ màu máu người kinh dị gì gì đó rồi!
Có khác gì phòng tân hôn không!?
Mà cũng không có cái phòng tân hôn nào mà đỏ loè đỏ loẹt đau mắt như vậy cả nhé!
Hoàng My vì quá sốc văn hoá nên trực tiếp ụp mặt vào ngực của Diên Thế Trường để không ai nhìn thấy gương mặt bị QUÊ của mình.
Mẹ làm thế này là...chết con rồi!
Không chỉ riêng Hoàng My, Kiên Trung và Diên Thế Trường cũng chắc chắn đều đã bị đau mắt và cạn lời, ai cũng quay đầu về hướng ngược lại căn phòng và nhắm mắt lại. Coi như chưa nhìn thấy bất kì điều gì.
Vì để không bị nghi ngờ này nọ thì cả ba vẫn phải đi vào phòng, cô người hầu không biết có bị ảnh hưởng tâm lý gì không mà rời đi rất lững thững.
Thật may trước kia đây là căn phòng của Hoàng My nên cô biết công tắc đèn ở đâu, có thể vừa nhắm mắt vừa mò được, thêm sự trợ giúp của Kiên Trung can đảm hé mắt để xác định chướng ngại vật cho cô nên việc mở đèn cũng khá suôn sẻ. Vừa mở được đèn sáng lên là như mới từ địa ngục bay lên thiên đàng, cảm giác nó rất là sung sướng.
Thật may mắn khi bức tường là một màu trắng xoá, bật lại màu đỏ lòm của căn phòng. Hoàng My tắt hết đèn led đỏ đi, mở tung rèm cửa sổ ra, căn phòng dường như sáng hơn đôi chút. Việc cần làm bây giờ chính là vứt hết bong bóng trái tim, hoa hồng các thứ đi thì may ra nó còn giống căn phòng bình thường.
Nhưng làm việc đó thì rất mất thời gian và mệt mỏi, cô thì lại là một con lười. Thôi thì vứt cho Kiên Trung làm vậy!
Kiên Trung: "..."
Am i a joke to you!??
{Dịch: Tôi là trò đùa của bạn à!??}
Cuộc sống mà!
Kiên Trung không cãi lại miệng Hoàng My nên phải ngoan ngoãn đi nhặt từng cánh hoa một để nhét vào thùng rác. Còn Diên Thế Trường thì ngồi trên sofa nghĩ ngợi, Hoàng My thì lăn lông lốc trên giường.
- Chúng ta sẽ phải ở chung phòng đấy!
Hoàng My nhớ ra vấn đề quan trọng, lại nhìn đến Diên Thế Trường cũng đang nhìn mình. Không tự chủ được mà lấy gối che lại ngực.
Dù đối với Kiên Trung thì hành động đó là hành động ôm gối bình thường của một cô gái, dù lời nói có hơi lệch hướng. Nhưng đối với Diên Thế Trường thì anh hiểu hành động có ý nghĩa gì, lại còn là hiểu rất rõ!
Nhớ lại cảm giác lúc đó, Diên Thế Trường cũng chỉ có thể cảm thán sức chịu đựng của Hoàng My, bị anh ta nằm đè lên người như vậy mà vẫn không đẩy ra. Và đáng để khen ngợi hơn là không lợi dụng lúc đó làm chuyện gì...
Diên Thế Trường: "..."
Cuối cùng là vẫn muốn chửi tôi đã ăn đậu hũ của người ta nhưng không biết chịu trách nhiệm chứ gì!
Không biết nghĩ gì hơn, Diên Thế Trường quay mặt đi, bàn tay che lấy miệng, mỉm cười. Chỉ đơn giản là mỉm cười...
Hoàng My dù gì cũng không để ý lắm, chuyện này thì có gì đáng nói. Cô cũng mệt rồi, đi ngủ thôi...
Quay đầu lại, vừa định mở miệng nói chuyện gì đó với Hoàng My thì Diên Thế Trường đã thấy cô nằm ôm gối ngủ ngon lành, không quan tâm trời trăng mây đất gì nữa. Đến chiếc váy cũng mặc kệ đã bị tốc lên gần nửa, dù biết bên trong là một chiếc quần đùi nhưng nhìn như vậy cũng không hay chút nào.
Lại nhìn sang Kiên Trung, Diên Thế Trường hơi nhíu mày, đột ngột ra lệnh:
- Kiên Trung, cậu ra ngoài đổ rác đi! Tiện thể mang chai nước tôi để trong xe lên đây.
- Boss, tôi chưa dọn dẹp xong. Với cả, ở đây có nước mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.