Chương 347: Công lược Thiếu Gia Xấu Xí (32)
MyRio
14/03/2022
#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
Tự Viên nhìn thấy Hoàng My khóc giả tạo, bản tính nữ cường sai trái của bản thân lại nổi lên, mặc kệ xung quanh có thể nào, cao giọng nói:
- Cô giả tạo vừa thôi. Có cần tôi lột mặt nạ giúp không!?
Hoàng My đang ụp mặt vào ngực của Diên Thế Trường, âm thầm nở một nụ cười khẩy rồi cố tình khóc to hơn khiến cho Tự Viên giật hết cả mình.
Diên Thế Trường vốn rất ghét ồn ào, nhưng nghe tiếng khóc của cô lại không nỡ quát mắng. Chỉ biết vuốt tóc hay vỗ lưng cho Hoàng My như đang dỗ dành một đứa bé vậy, ánh mắt thì liếc đến "phần tử hủy diệt" kia, chỉ hận không thể lôi cô ta đi cho khuất mắt.
Tự Viên nhìn hai người tình tứ như vậy thì không chịu được, lại nhìn thấy ánh mắt không có thiện cảm của Diên Thế Trường phóng về phía mình, bản tính ghen ghét nổi lên, cô ta chống hông, hếch mặt lên:
- Anh cũng không thích cô ta cơ mà, cô ta còn cố bắt chước tình nhân của anh nữa...
Kiên Trung càng nghe càng hoảng hốt, sao anh ta có thể quên được chuyện này cơ chứ!
Quay về quá khứ, sau khi Hoàng My đã kéo Diên Thế Trường rời đi và để Kiên Trung lại với cảnh sát ở Nilod Land.
Anh ta đi cùng cảnh sát, Như Hạ và Tự Viên đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát trước. Kết quả là ngoài da chỉ xây xát nhẹ, Như Hạ chỉ bị ảnh hưởng tâm lý và kiệt sức một chút. Kiên Trung thì bị chấn thương nặng nhất, là chấn thương ở bụng, vẫn còn in rất rõ vết bầm tím trên từng miếng múi mít.
6 múi thì có gì hay!?
Chẳng phải cũng bị Hoàng My đạp cho một đạp sao?
Trong lúc Diên Thế Trường đang xử lý vết thương trầy xước thì Tự Viên và Như Hạ ngồi gần đó tò mò hỏi chuyện.
- Hai người đi cùng anh là ai vậy? Có thể giúp tôi chuyển lời cảm ơn không?
- Không cần đâu. Boss của tôi chỉ tiện đường đi ngang thôi.
Kiên Trung xua tay, nói chuyện như là Diên Thế Trường tiện đường đi ngang qua và thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ vậy.
- Người đàn ông kia là Diên thiếu gia? Có thật không vậy.
Tự Viên đột nhiên hét toáng lên với một gương mặt phấn khích, có lẽ cô ta cảm thấy bộ dáng đứng...một chỗ của Diên Thế Trường rất đẹp trai. Hoàn toàn bỏ qua chuyện anh ta chỉ đứng xem kịch từ đầu đến cuối.
- Vậy cô gái đi cùng anh ấy là chị tôi đúng không? Không ngờ là chị ấy lại giỏi như vậy!
Như Hạ mỉm cười ngốc ngếch, cũng chỉ có cô ta để ý đến việc Hoàng My mới là người cứu mình, dù có hơi tàn nhẫn và phũ phàng một chút. Tự Viên dường như cũng nghĩ vậy, thái độ vô cùng khinh khỉnh.
Có lẽ vì đang bực bội Hoàng My và cú sút Penalty của cô nên Kiên Trung buột miệng nói:
- Không phải!
Anh ta không muốn chấp nhận việc mình bị Hoàng My đá văng đi được.
Câu trả lời này khiến hai cô gái bất ngờ, nhìn thấy ánh mắt kì quặc đó, Kiên Trung dường như cũng biết mình nói gì, nhưng vẫn ngoan cố không sửa lại.
- Cô gái đó rất thân mật với Diên thiếu mà. Lại còn cái tóc vàng chói đó nữa! Không phải cô ta thì là ai!?
Tự Viên đương nhiên không ngại ai cả, muốn hỏi cho ra bằng được. Kiên Trung như thể biết được cô ta sẽ hỏi, trực tiếp theo lao của mình:
- Cô ấy là người tình của Diên thiếu, Hoàng My chỉ đang cố bắt chước cô ấy thôi!
Ánh mắt Như Hạ ánh lên chút thất vọng, không biết là thất vọng vì đó không phải Hoàng My, hay thất vọng vì Kiên Trung chối trong khi cô ta biết chắc đó là Hoàng My...
Trở lại hiện tại.
Diên Thế Trường chính xác là vô cùng đen mặt, ôm chặt lấy Hoàng My đang im lặng vùi đầu trong ngực mình như để ngăn hành động cô quay người lại, động thủ với bất kì ai. Như Hạ và Tự Viên cũng bị hoang mang tột độ, Kiên Trung thầm cảm thấy không ổn. Anh ta bây giờ chỉ muốn chạy ngay đi, trước khi, mọi điều dần tồi tệ hơn!
- Cậu là chê tôi chưa đủ phiền phức sao?
Nhận được một câu hỏi mang tính khẳng định vô cùng đáng sợ của boss, Kiên Trung lặng kẽ hít một ngụm khí lạnh, cố gắng bình tĩnh rồi trả lời:
- Đây là lỗi của tôi, thưa boss! Lúc đó đầu óc tôi không tỉnh táo, việc nói nhăng nói cuội là khó có thể tránh khỏi.
Nghe câu trả lời thuyết phục của Kiên Trung, Diên Thế Trường không hạ hoả đi, thậm chí còn lạnh giọng hơn:
- Đây là lần thứ hai cậu có ý định vượt quá giới hạn rồi. Tôi đình chỉ công tác của cậu 3 tháng bắt đầu từ ngày mai, nếu sau này tái phạm một lần nữa, đừng trách tôi ép cậu vào đường cùng...!
Kiên Trung toát mồ hôi lạnh, cúi đầu rồi lặng lẽ quay về xe. Để lại căn phòng vẫn còn lạnh buốt trong hàn khí. Tự Viên mới vừa nãy còn bải hải bài hải vào mặt cặp vợ chồng này thì giờ cũng phải câm nín, im như chưa từng được im.
- Chồng yêu, chúng ta mau về nhà thôi. Đứng ở đây rất tê chân...
Nghe giọng nói đầy ý cười của Hoàng My, Diên Thế Trường mới hoà hoãn được phần nào. Anh vừa cúi xuống nhìn thì đã nhận được nụ hôn chạm thoáng qua nhẹ nhàng của cô, sau đó là một nụ cười tươi tắn như cô gái tuổi trăng tròn xinh đẹp.
- Tê chân sao?
Hoàng My gật gật đầu, còn nhún nhún chân mình để cho anh thấy. Diên Thế Trường mỉm cười, không kiêng dè mà lập tức bế cô ngồi lên tay mình rồi bước một mạch ra ngoài, để lại đằng sau là Tự Viên hoảng loạn ngồi sụp xuống đất, cùng Như Hạ với gương mặt đầy vẻ tiếc nuối.
- Anh học đâu ra cái này đấy!?
- Chúng ta về nhà...
Không còn là "Về nhà tôi", mà là "Chúng ta về nhà". Tình yêu có thể chứng mình bằng hành động, nhưng đôi khi, chỉ cần lời nói cũng khiến cho chúng ta cảm thấy ấm lòng...
Hoàng My ngồi trên chiếc Porsche quen thuộc, chậm rãi nhắm mắt lại. Cảm giác giống như lúc cô dọn đồ ở Minh gia để về biệt thự Diên gia vậy, con đường vẫn xa như thế, không biết bao giờ mới đến nơi. Mới ngày đó Diên Thế Trường còn cảm thấy cô chẳng ra gì, bây giờ lại có thể bên nhau như vậy.
Nhìn thấy Hoàng My nhắm mắt dưỡng thần, Diên Thế Trường cũng như ngày đầu, cởi áo vest ngoài ra đắp cho cô. Khác một chút là bây giờ cô có một bờ vai để dựa vào, anh cũng không cố gắng giữ mình tỉnh táo đến khi về nhà mà trực tiếp khoanh tay, dựa vào đầu Hoàng My cùng ngủ.
Chỉ có Kiên Trung sầu đời, buồn ngủ nhưng vẫn phải lái xe, lại còn phải ngồi thưởng thức cơm tró của boss nhà mình.
Kiên Trung: "..."
Ai khổ được như tôi!
Nhưng Kiên Trung nên vui hơn một chút vì ngày mai anh ta bị đuổi...à không, bị đình chỉ công tác vài tháng rồi. Vài tháng ăn không ngồi rồi ở nhà, còn không phải ăn cơm tró của boss, đỡ được bao nhiêu còn gì nữa.
Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe Porsche dừng lại trước biệt thự Diên gia, Hoàng My bước xuống xe và vào nhà một mình. Còn Diên Thế Trường thì phải tiếp tục làm việc của mình nên sẽ đi thẳng đến công ty, chỉ có Hoàng My rảnh rỗi ở nhà chơi bời. Dù chẳng vui vẻ gì cho cam!
____________________
Viết xong vừa tròn 1h sáng, buồn ngủ quá!:>>
Sắp end vị diện rồi, chúng ta vẫn còn 4 nhân vật phụ chưa đi đến đâu, là Viên To Tiếng, Hạ Hiền Hậu, Bằng Thông Thái, Trung Đáng Đánh. Ad chắc chắn sẽ gả con ghẻ Minh Như Hạ đi cho đỡ chật nhà, còn gả cho Kha Bằng hay Kiên Trung còn tùy mọi người lựa chọn vậy (Có khi gả luôn cho Tự Viên cho lẹ)
Tự Viên nhìn thấy Hoàng My khóc giả tạo, bản tính nữ cường sai trái của bản thân lại nổi lên, mặc kệ xung quanh có thể nào, cao giọng nói:
- Cô giả tạo vừa thôi. Có cần tôi lột mặt nạ giúp không!?
Hoàng My đang ụp mặt vào ngực của Diên Thế Trường, âm thầm nở một nụ cười khẩy rồi cố tình khóc to hơn khiến cho Tự Viên giật hết cả mình.
Diên Thế Trường vốn rất ghét ồn ào, nhưng nghe tiếng khóc của cô lại không nỡ quát mắng. Chỉ biết vuốt tóc hay vỗ lưng cho Hoàng My như đang dỗ dành một đứa bé vậy, ánh mắt thì liếc đến "phần tử hủy diệt" kia, chỉ hận không thể lôi cô ta đi cho khuất mắt.
Tự Viên nhìn hai người tình tứ như vậy thì không chịu được, lại nhìn thấy ánh mắt không có thiện cảm của Diên Thế Trường phóng về phía mình, bản tính ghen ghét nổi lên, cô ta chống hông, hếch mặt lên:
- Anh cũng không thích cô ta cơ mà, cô ta còn cố bắt chước tình nhân của anh nữa...
Kiên Trung càng nghe càng hoảng hốt, sao anh ta có thể quên được chuyện này cơ chứ!
Quay về quá khứ, sau khi Hoàng My đã kéo Diên Thế Trường rời đi và để Kiên Trung lại với cảnh sát ở Nilod Land.
Anh ta đi cùng cảnh sát, Như Hạ và Tự Viên đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát trước. Kết quả là ngoài da chỉ xây xát nhẹ, Như Hạ chỉ bị ảnh hưởng tâm lý và kiệt sức một chút. Kiên Trung thì bị chấn thương nặng nhất, là chấn thương ở bụng, vẫn còn in rất rõ vết bầm tím trên từng miếng múi mít.
6 múi thì có gì hay!?
Chẳng phải cũng bị Hoàng My đạp cho một đạp sao?
Trong lúc Diên Thế Trường đang xử lý vết thương trầy xước thì Tự Viên và Như Hạ ngồi gần đó tò mò hỏi chuyện.
- Hai người đi cùng anh là ai vậy? Có thể giúp tôi chuyển lời cảm ơn không?
- Không cần đâu. Boss của tôi chỉ tiện đường đi ngang thôi.
Kiên Trung xua tay, nói chuyện như là Diên Thế Trường tiện đường đi ngang qua và thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ vậy.
- Người đàn ông kia là Diên thiếu gia? Có thật không vậy.
Tự Viên đột nhiên hét toáng lên với một gương mặt phấn khích, có lẽ cô ta cảm thấy bộ dáng đứng...một chỗ của Diên Thế Trường rất đẹp trai. Hoàn toàn bỏ qua chuyện anh ta chỉ đứng xem kịch từ đầu đến cuối.
- Vậy cô gái đi cùng anh ấy là chị tôi đúng không? Không ngờ là chị ấy lại giỏi như vậy!
Như Hạ mỉm cười ngốc ngếch, cũng chỉ có cô ta để ý đến việc Hoàng My mới là người cứu mình, dù có hơi tàn nhẫn và phũ phàng một chút. Tự Viên dường như cũng nghĩ vậy, thái độ vô cùng khinh khỉnh.
Có lẽ vì đang bực bội Hoàng My và cú sút Penalty của cô nên Kiên Trung buột miệng nói:
- Không phải!
Anh ta không muốn chấp nhận việc mình bị Hoàng My đá văng đi được.
Câu trả lời này khiến hai cô gái bất ngờ, nhìn thấy ánh mắt kì quặc đó, Kiên Trung dường như cũng biết mình nói gì, nhưng vẫn ngoan cố không sửa lại.
- Cô gái đó rất thân mật với Diên thiếu mà. Lại còn cái tóc vàng chói đó nữa! Không phải cô ta thì là ai!?
Tự Viên đương nhiên không ngại ai cả, muốn hỏi cho ra bằng được. Kiên Trung như thể biết được cô ta sẽ hỏi, trực tiếp theo lao của mình:
- Cô ấy là người tình của Diên thiếu, Hoàng My chỉ đang cố bắt chước cô ấy thôi!
Ánh mắt Như Hạ ánh lên chút thất vọng, không biết là thất vọng vì đó không phải Hoàng My, hay thất vọng vì Kiên Trung chối trong khi cô ta biết chắc đó là Hoàng My...
Trở lại hiện tại.
Diên Thế Trường chính xác là vô cùng đen mặt, ôm chặt lấy Hoàng My đang im lặng vùi đầu trong ngực mình như để ngăn hành động cô quay người lại, động thủ với bất kì ai. Như Hạ và Tự Viên cũng bị hoang mang tột độ, Kiên Trung thầm cảm thấy không ổn. Anh ta bây giờ chỉ muốn chạy ngay đi, trước khi, mọi điều dần tồi tệ hơn!
- Cậu là chê tôi chưa đủ phiền phức sao?
Nhận được một câu hỏi mang tính khẳng định vô cùng đáng sợ của boss, Kiên Trung lặng kẽ hít một ngụm khí lạnh, cố gắng bình tĩnh rồi trả lời:
- Đây là lỗi của tôi, thưa boss! Lúc đó đầu óc tôi không tỉnh táo, việc nói nhăng nói cuội là khó có thể tránh khỏi.
Nghe câu trả lời thuyết phục của Kiên Trung, Diên Thế Trường không hạ hoả đi, thậm chí còn lạnh giọng hơn:
- Đây là lần thứ hai cậu có ý định vượt quá giới hạn rồi. Tôi đình chỉ công tác của cậu 3 tháng bắt đầu từ ngày mai, nếu sau này tái phạm một lần nữa, đừng trách tôi ép cậu vào đường cùng...!
Kiên Trung toát mồ hôi lạnh, cúi đầu rồi lặng lẽ quay về xe. Để lại căn phòng vẫn còn lạnh buốt trong hàn khí. Tự Viên mới vừa nãy còn bải hải bài hải vào mặt cặp vợ chồng này thì giờ cũng phải câm nín, im như chưa từng được im.
- Chồng yêu, chúng ta mau về nhà thôi. Đứng ở đây rất tê chân...
Nghe giọng nói đầy ý cười của Hoàng My, Diên Thế Trường mới hoà hoãn được phần nào. Anh vừa cúi xuống nhìn thì đã nhận được nụ hôn chạm thoáng qua nhẹ nhàng của cô, sau đó là một nụ cười tươi tắn như cô gái tuổi trăng tròn xinh đẹp.
- Tê chân sao?
Hoàng My gật gật đầu, còn nhún nhún chân mình để cho anh thấy. Diên Thế Trường mỉm cười, không kiêng dè mà lập tức bế cô ngồi lên tay mình rồi bước một mạch ra ngoài, để lại đằng sau là Tự Viên hoảng loạn ngồi sụp xuống đất, cùng Như Hạ với gương mặt đầy vẻ tiếc nuối.
- Anh học đâu ra cái này đấy!?
- Chúng ta về nhà...
Không còn là "Về nhà tôi", mà là "Chúng ta về nhà". Tình yêu có thể chứng mình bằng hành động, nhưng đôi khi, chỉ cần lời nói cũng khiến cho chúng ta cảm thấy ấm lòng...
Hoàng My ngồi trên chiếc Porsche quen thuộc, chậm rãi nhắm mắt lại. Cảm giác giống như lúc cô dọn đồ ở Minh gia để về biệt thự Diên gia vậy, con đường vẫn xa như thế, không biết bao giờ mới đến nơi. Mới ngày đó Diên Thế Trường còn cảm thấy cô chẳng ra gì, bây giờ lại có thể bên nhau như vậy.
Nhìn thấy Hoàng My nhắm mắt dưỡng thần, Diên Thế Trường cũng như ngày đầu, cởi áo vest ngoài ra đắp cho cô. Khác một chút là bây giờ cô có một bờ vai để dựa vào, anh cũng không cố gắng giữ mình tỉnh táo đến khi về nhà mà trực tiếp khoanh tay, dựa vào đầu Hoàng My cùng ngủ.
Chỉ có Kiên Trung sầu đời, buồn ngủ nhưng vẫn phải lái xe, lại còn phải ngồi thưởng thức cơm tró của boss nhà mình.
Kiên Trung: "..."
Ai khổ được như tôi!
Nhưng Kiên Trung nên vui hơn một chút vì ngày mai anh ta bị đuổi...à không, bị đình chỉ công tác vài tháng rồi. Vài tháng ăn không ngồi rồi ở nhà, còn không phải ăn cơm tró của boss, đỡ được bao nhiêu còn gì nữa.
Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe Porsche dừng lại trước biệt thự Diên gia, Hoàng My bước xuống xe và vào nhà một mình. Còn Diên Thế Trường thì phải tiếp tục làm việc của mình nên sẽ đi thẳng đến công ty, chỉ có Hoàng My rảnh rỗi ở nhà chơi bời. Dù chẳng vui vẻ gì cho cam!
____________________
Viết xong vừa tròn 1h sáng, buồn ngủ quá!:>>
Sắp end vị diện rồi, chúng ta vẫn còn 4 nhân vật phụ chưa đi đến đâu, là Viên To Tiếng, Hạ Hiền Hậu, Bằng Thông Thái, Trung Đáng Đánh. Ad chắc chắn sẽ gả con ghẻ Minh Như Hạ đi cho đỡ chật nhà, còn gả cho Kha Bằng hay Kiên Trung còn tùy mọi người lựa chọn vậy (Có khi gả luôn cho Tự Viên cho lẹ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.