Chương 323: Công lược Thiếu Gia Xấu Xí (8)
MyRio
14/03/2022
#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
- Chào buổi trưa, chồng yêu đẹp trai!
Sáng hôm sau, Hoàng My vô cùng vô tư mà ngủ đến tận trưa mới dậy ăn cơm. Diên Thế Trường và cô luôn ngồi đối diện nhau, lúc ăn thì đương nhiên không nói lời nào.
Sau khi ăn xong, người hầu đang dọn dẹp tàn dư. Trong phòng ăn chỉ còn hai người, Hoàng My còn đang định ra sofa ôm gối ngồi xem tivi thì đã bị Diên Thế Trường gọi giật lại:
- Hoàng My!
- Có chuyện gì sao, chồng yêu?
Cô vô cùng tự nhiên nghiêng đầu ngây ngô. Diên Thế Trường liền cứng họng, nhưng cuối cùng cũng nói:
- Cô gọi như vậy không thấy ngượng miệng hay sao? Dù sao chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng, cô làm thế cũng khiến cho tôi nghi ngờ là cô thích tôi đấy!
Hoàng My vô cùng thích thú trước câu nói của Diên Thế Trường, miệng còn nở một nụ cười thật tươi vô cùng tràn trề sức sống:
- Cứ coi là vậy đi.
- Cô...!
Lần này thì anh ta cứng họng thật sự, không biết mở lời tiếp như thế nào, chưa kịp nói ra sao thì Hoàng My đã lập tức nghiêm mặt mà lên tiếng:
- Tôi đã từng nói, chúng ta nên thân thiết trước mặt người ngoài. Dẫu sao thì anh với tôi cũng sống với nhau lâu dài mà nhỉ? Tôi chắc rằng anh cũng biết hôn nhân quan trọng như thế nào rồi.
- Dù gì tôi cũng không muốn phải sống trong nhà chồng nhưng lại chẳng khác nào đang sống trong một nhà tù sang trọng đâu.
Nói xong một tràng dài thì Hoàng My dạo ra sofa phòng khách ngồi, để lại Thế Trường trầm ngâm. Anh ta cũng dần dần thấy cô nói đúng rồi.
Hôn nhân hợp đồng có thời hạn là 15 năm. 15 năm cũng không phải là một con số nhỏ, là 5.478 ngày, 131.487 giờ, 7.889.231 phút,...Nghĩ đến đã thấy dài. Khi hợp đồng kết thúc thì chắc cả hai người đều đã có tuổi rồi. Cũng coi như là chấp thuận nhau cả một đời đi.
Sau ngày đó, Hoàng My vẫn dài dài vứt bỏ tiết tháo để khen ngợi chồng mình. Diên Thế Trường cũng coi như "tạm chấp nhận" cô vợ xinh đẹp kiêu kì này, cũng đáp lại cái tình cảm không có liêm sỉ của cô, dù sao cô cũng không ghét gương mặt xấu xí được làm giả của anh ta. Xem như lấy cô cũng không phải chuyện gì đó quá thiệt thòi.
Kiên Trung ngày nào cũng nghe ké những lời khen của Hoàng My dành cho Thế Trường, cảm thấy vô cùng phiền. Anh ta cũng ngưỡng mộ boss của mình khi có thể chịu đựng được một cái con người như vậy. Một ngày nọ, Kiên Trung mới mệt mỏi giùm mà lên tiếng:
- Thiếu phu nhân, mỗi ngày cô không khen một câu thì cô chết à!?
Kiên Trung lựa chọn đúng lúc Diên Thế Trường đã đi lên lầu rồi mới chất vấn Hoàng My, anh ta đương nhiên là biết boss đang dần về phe người ta rồi. Cô đang lười biếng nên vô cùng không muốn dây dưa vào Kiên Trung, chỉ đáp để anh ta ngậm miệng lại:
- Kệ tôi! Anh không được khen thì ghen tị với chồng yêu của tôi à?
Kiên Trung biểu hiện rằng mình không thể ăn cơm tró nữa nên cũng tự biết mà im lặng.
Chợt có tiếng chuông cửa, Hoàng My gật đầu để bác quản gia bước ra mở cổng. Cô cũng không để ý lắm, chú tâm bật ti vi xem những tiểu phẩm hài. Cô nghĩ chắc là mấy người làm đi trễ thôi.
- Thiếu phu nhân, có Minh nhị tiểu thư cùng Tự tiểu thư đến.
Bác quản gia cúi người, đưa tay điệu bộ mời cho hai cô gái đang tự nhiên khoác tay nhau bước vào nhà. Minh Như Hạ gật đầu chào bác quản gia rồi bước đến gần chỗ sofa Hoàng My đang nửa nằm nửa ngồi.
- Chị...
Cô ta cũng cúi người chào Hoàng My, coi như có lịch sự. Cô nhìn hai cô gái từ trên xuống dưới, tầm mắt dừng lại trên mặt đất, mãi một lúc mới lên tiếng:
- Không biết cởi giày? Phải để người hầu làm giúp sao?
Cô nói xong thì tiếp tục xem hài, nhưng cảm xúc đã tụt không phanh. Dù có xem hài thì giờ cũng chẳng còn muốn cười nữa.
Minh Như Hạ và cô gái còn lại lúng túng, nhanh chóng cởi giày ra. Người hầu cũng lấy cho hai người đôi dép đi trong nhà sạch sẽ, còn lịch sự đặt giày của họ ở một nơi khô ráo.
- Diên thiếu phu nhân thấy khách đến không thể tiếp đãi sao? Diên gia cũng không mấy hiếu khách nhỉ!
Tự Viên là bạn thân của Minh Như Hạ, trong nguyên tác thì sau khi Như Hạ về nhà Thế Trường thì Tự Viên đến hỏi thăm cô ta. Còn khuyên Như Hạ bỏ chồng, khiến cho nam chủ hiểu lầm nữ chủ mấy ngày liền.
Bây giờ là Hoàng My gả đi, chắc chắn cô ta đến là để châm biếm cô. Luôn có người nhắm vào Hoàng My. Thế giới thật đáng sợ!
- Tôi cũng không mời cô đến, phép lịch sự cũng không có, cho cô vào nhà cũng là rất hiếu khách rồi.
Nhìn ánh mắt dửng dưng của Hoàng My thì Tự Viên có chút khó chịu, quyết phải làm cho cô bẽ mặt. Cô ta kéo tay Minh Như Hạ ngồi xuống ghế sofa đối diện Hoàng My. Dù Như Hạ có chút lúng túng nhưng cũng không dám nói gì.
- Chị ở đây...sống có tốt không?
- Chưa chết được.
Vẫn là cách trả lời khiến người khác không nói được gì mà còn cảm thấy đáng ghét này. Minh Như Hạ cũng cảm thấy quen rồi, chỉ ngượng ngùng gãi đầu. Tự Viên khó chịu ra mặt với cách nói chuyện của Hoàng My, muốn bảo vệ bạn thân nên đập bàn, giở tính tiểu thư:
- Hạ Hạ đã muốn hỏi thăm cô mà còn không biết điều.
Hoàng My đương nhiên cũng không vừa, cô cũng là tiểu thư kim chi ngọc diệp, vừa giàu vừa đẹp, còn là Diên thiếu phu nhân, vợ của Diên tổng lừng lẫy. Từ bé cho đến khi về nhà chồng rồi vẫn còn sung sướng trong giàu sang nhung lụa. Để xem ai kiêu hơn ai!
- Tôi có vai vế lớn hơn, và tôi có cần lời hỏi thăm của cô ta à? Cô ngứa tay thì cũng đừng đập bàn nhà người ta chứ! Không được hỏi thăm nên ghen tị sao!?
Kiên Trung im lặng hóng chuyện, cảm thấy câu nói cuối cùng này có chút quen quen, hình như anh ta nghe ở đâu rồi...
- Cô nói như thế là ý gì!? Phép tắc của cô ở đâu chứ!?
- Ý trên mặt chữ. Phép tắc của tôi có ảnh hưởng gì đến sự nghiệp kiếm chồng của cô sao!? Hỏi làm gì lắm thế!
- Cô...!!
Hoàng My dù vẫn đang cắm mặt vào ti vi nhưng vẫn biết đối đáp với người có ý muốn sỉ nhục mình, lại còn đối đáp rất ngứa đòn. Tự Viên bị chọc cho nóng tính, cô ta không quan tâm mình đang ở đâu mà lập tức đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt Hoàng My mà hét:
- Cô cưới được một người giàu nhưng có nhan sắc ma chê quỷ hờn thì có gì hay mà lên mặt! Anh ta chắc cũng không thèm cái thứ như cô đâu!
Hoàng My ngưng động tác chuyển kênh lại, đôi mày đã nhíu chặt, liếc mắt nhìn Tự Viên khiến cho cô ta rụt người, nhưng cô ta lại cho rằng chẳng có gì có gì phải sợ cả, vẫn cố kênh kiệu trước mặt Hoàng My.
Kiên Trung đương nhiên cũng cảm thấy bất bình, muốn lên tiếng nhưng nhớ ra vẫn còn Hoàng My ở đây. Anh ta không nghi ngờ sự trêu ngươi của cô, giây phút này lại đặc biệt ủng hộ Hoàng My.
Minh Như Hạ thì đang giật giật áo của Tự Viên để nhắc nhở cô ta ý tứ một chút, nhưng Tự Viên lại coi đó là hành động sợ hãi của Như Hạ nên thái độ càng lúc càng mang tính công kích cao.
- Sợ rồi sao? Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì!?
- Tôi cưới người thế nào thì liên quan đến cô à!? Có giỏi thì cô thử lấy chồng cho tôi xem! Chồng cô có sánh bằng được đến chồng tôi không!?
- Chào buổi trưa, chồng yêu đẹp trai!
Sáng hôm sau, Hoàng My vô cùng vô tư mà ngủ đến tận trưa mới dậy ăn cơm. Diên Thế Trường và cô luôn ngồi đối diện nhau, lúc ăn thì đương nhiên không nói lời nào.
Sau khi ăn xong, người hầu đang dọn dẹp tàn dư. Trong phòng ăn chỉ còn hai người, Hoàng My còn đang định ra sofa ôm gối ngồi xem tivi thì đã bị Diên Thế Trường gọi giật lại:
- Hoàng My!
- Có chuyện gì sao, chồng yêu?
Cô vô cùng tự nhiên nghiêng đầu ngây ngô. Diên Thế Trường liền cứng họng, nhưng cuối cùng cũng nói:
- Cô gọi như vậy không thấy ngượng miệng hay sao? Dù sao chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng, cô làm thế cũng khiến cho tôi nghi ngờ là cô thích tôi đấy!
Hoàng My vô cùng thích thú trước câu nói của Diên Thế Trường, miệng còn nở một nụ cười thật tươi vô cùng tràn trề sức sống:
- Cứ coi là vậy đi.
- Cô...!
Lần này thì anh ta cứng họng thật sự, không biết mở lời tiếp như thế nào, chưa kịp nói ra sao thì Hoàng My đã lập tức nghiêm mặt mà lên tiếng:
- Tôi đã từng nói, chúng ta nên thân thiết trước mặt người ngoài. Dẫu sao thì anh với tôi cũng sống với nhau lâu dài mà nhỉ? Tôi chắc rằng anh cũng biết hôn nhân quan trọng như thế nào rồi.
- Dù gì tôi cũng không muốn phải sống trong nhà chồng nhưng lại chẳng khác nào đang sống trong một nhà tù sang trọng đâu.
Nói xong một tràng dài thì Hoàng My dạo ra sofa phòng khách ngồi, để lại Thế Trường trầm ngâm. Anh ta cũng dần dần thấy cô nói đúng rồi.
Hôn nhân hợp đồng có thời hạn là 15 năm. 15 năm cũng không phải là một con số nhỏ, là 5.478 ngày, 131.487 giờ, 7.889.231 phút,...Nghĩ đến đã thấy dài. Khi hợp đồng kết thúc thì chắc cả hai người đều đã có tuổi rồi. Cũng coi như là chấp thuận nhau cả một đời đi.
Sau ngày đó, Hoàng My vẫn dài dài vứt bỏ tiết tháo để khen ngợi chồng mình. Diên Thế Trường cũng coi như "tạm chấp nhận" cô vợ xinh đẹp kiêu kì này, cũng đáp lại cái tình cảm không có liêm sỉ của cô, dù sao cô cũng không ghét gương mặt xấu xí được làm giả của anh ta. Xem như lấy cô cũng không phải chuyện gì đó quá thiệt thòi.
Kiên Trung ngày nào cũng nghe ké những lời khen của Hoàng My dành cho Thế Trường, cảm thấy vô cùng phiền. Anh ta cũng ngưỡng mộ boss của mình khi có thể chịu đựng được một cái con người như vậy. Một ngày nọ, Kiên Trung mới mệt mỏi giùm mà lên tiếng:
- Thiếu phu nhân, mỗi ngày cô không khen một câu thì cô chết à!?
Kiên Trung lựa chọn đúng lúc Diên Thế Trường đã đi lên lầu rồi mới chất vấn Hoàng My, anh ta đương nhiên là biết boss đang dần về phe người ta rồi. Cô đang lười biếng nên vô cùng không muốn dây dưa vào Kiên Trung, chỉ đáp để anh ta ngậm miệng lại:
- Kệ tôi! Anh không được khen thì ghen tị với chồng yêu của tôi à?
Kiên Trung biểu hiện rằng mình không thể ăn cơm tró nữa nên cũng tự biết mà im lặng.
Chợt có tiếng chuông cửa, Hoàng My gật đầu để bác quản gia bước ra mở cổng. Cô cũng không để ý lắm, chú tâm bật ti vi xem những tiểu phẩm hài. Cô nghĩ chắc là mấy người làm đi trễ thôi.
- Thiếu phu nhân, có Minh nhị tiểu thư cùng Tự tiểu thư đến.
Bác quản gia cúi người, đưa tay điệu bộ mời cho hai cô gái đang tự nhiên khoác tay nhau bước vào nhà. Minh Như Hạ gật đầu chào bác quản gia rồi bước đến gần chỗ sofa Hoàng My đang nửa nằm nửa ngồi.
- Chị...
Cô ta cũng cúi người chào Hoàng My, coi như có lịch sự. Cô nhìn hai cô gái từ trên xuống dưới, tầm mắt dừng lại trên mặt đất, mãi một lúc mới lên tiếng:
- Không biết cởi giày? Phải để người hầu làm giúp sao?
Cô nói xong thì tiếp tục xem hài, nhưng cảm xúc đã tụt không phanh. Dù có xem hài thì giờ cũng chẳng còn muốn cười nữa.
Minh Như Hạ và cô gái còn lại lúng túng, nhanh chóng cởi giày ra. Người hầu cũng lấy cho hai người đôi dép đi trong nhà sạch sẽ, còn lịch sự đặt giày của họ ở một nơi khô ráo.
- Diên thiếu phu nhân thấy khách đến không thể tiếp đãi sao? Diên gia cũng không mấy hiếu khách nhỉ!
Tự Viên là bạn thân của Minh Như Hạ, trong nguyên tác thì sau khi Như Hạ về nhà Thế Trường thì Tự Viên đến hỏi thăm cô ta. Còn khuyên Như Hạ bỏ chồng, khiến cho nam chủ hiểu lầm nữ chủ mấy ngày liền.
Bây giờ là Hoàng My gả đi, chắc chắn cô ta đến là để châm biếm cô. Luôn có người nhắm vào Hoàng My. Thế giới thật đáng sợ!
- Tôi cũng không mời cô đến, phép lịch sự cũng không có, cho cô vào nhà cũng là rất hiếu khách rồi.
Nhìn ánh mắt dửng dưng của Hoàng My thì Tự Viên có chút khó chịu, quyết phải làm cho cô bẽ mặt. Cô ta kéo tay Minh Như Hạ ngồi xuống ghế sofa đối diện Hoàng My. Dù Như Hạ có chút lúng túng nhưng cũng không dám nói gì.
- Chị ở đây...sống có tốt không?
- Chưa chết được.
Vẫn là cách trả lời khiến người khác không nói được gì mà còn cảm thấy đáng ghét này. Minh Như Hạ cũng cảm thấy quen rồi, chỉ ngượng ngùng gãi đầu. Tự Viên khó chịu ra mặt với cách nói chuyện của Hoàng My, muốn bảo vệ bạn thân nên đập bàn, giở tính tiểu thư:
- Hạ Hạ đã muốn hỏi thăm cô mà còn không biết điều.
Hoàng My đương nhiên cũng không vừa, cô cũng là tiểu thư kim chi ngọc diệp, vừa giàu vừa đẹp, còn là Diên thiếu phu nhân, vợ của Diên tổng lừng lẫy. Từ bé cho đến khi về nhà chồng rồi vẫn còn sung sướng trong giàu sang nhung lụa. Để xem ai kiêu hơn ai!
- Tôi có vai vế lớn hơn, và tôi có cần lời hỏi thăm của cô ta à? Cô ngứa tay thì cũng đừng đập bàn nhà người ta chứ! Không được hỏi thăm nên ghen tị sao!?
Kiên Trung im lặng hóng chuyện, cảm thấy câu nói cuối cùng này có chút quen quen, hình như anh ta nghe ở đâu rồi...
- Cô nói như thế là ý gì!? Phép tắc của cô ở đâu chứ!?
- Ý trên mặt chữ. Phép tắc của tôi có ảnh hưởng gì đến sự nghiệp kiếm chồng của cô sao!? Hỏi làm gì lắm thế!
- Cô...!!
Hoàng My dù vẫn đang cắm mặt vào ti vi nhưng vẫn biết đối đáp với người có ý muốn sỉ nhục mình, lại còn đối đáp rất ngứa đòn. Tự Viên bị chọc cho nóng tính, cô ta không quan tâm mình đang ở đâu mà lập tức đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt Hoàng My mà hét:
- Cô cưới được một người giàu nhưng có nhan sắc ma chê quỷ hờn thì có gì hay mà lên mặt! Anh ta chắc cũng không thèm cái thứ như cô đâu!
Hoàng My ngưng động tác chuyển kênh lại, đôi mày đã nhíu chặt, liếc mắt nhìn Tự Viên khiến cho cô ta rụt người, nhưng cô ta lại cho rằng chẳng có gì có gì phải sợ cả, vẫn cố kênh kiệu trước mặt Hoàng My.
Kiên Trung đương nhiên cũng cảm thấy bất bình, muốn lên tiếng nhưng nhớ ra vẫn còn Hoàng My ở đây. Anh ta không nghi ngờ sự trêu ngươi của cô, giây phút này lại đặc biệt ủng hộ Hoàng My.
Minh Như Hạ thì đang giật giật áo của Tự Viên để nhắc nhở cô ta ý tứ một chút, nhưng Tự Viên lại coi đó là hành động sợ hãi của Như Hạ nên thái độ càng lúc càng mang tính công kích cao.
- Sợ rồi sao? Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì!?
- Tôi cưới người thế nào thì liên quan đến cô à!? Có giỏi thì cô thử lấy chồng cho tôi xem! Chồng cô có sánh bằng được đến chồng tôi không!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.