Chương 33
Cửu Lộ Phi Hương
26/06/2024
Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng thì có quân sĩ tới báo cáo cho Lê Sương, nói là Thường Vạn Sơn đã tỉnh, muốn gặp Lê Sương.
Lê Sương một đêm chưa ngủ, nhìn tờ giấy dính máu màu đen hồi lâu. Trên tờ giấy này chỉ có tám chữ, nàng cảm thấy mất mát, giống như lúc người thần bí bị mang đi. Cũng giống như ngày hôm đó lúc hoảng hốt từ biệt, con ngươi màu đỏ máu của hắn...Lê Sương kinh ngạc phát giác mình lại có chút nhớ nhung đối với hắn...
Biết Thường Vạn Sơn cầu kiến, Lê Sương lập tức đứng dậy đi tới doanh trại thân vệ.
Thấy Lê Sương đi tới, mọi người đều hành lễ cúi chào, Thường Vạn Sơn muốn xuống giường, liền bị Lê Sương bấm đầu vai: "Chớ đa lễ."
Thường Vạn Sơn cũng không dài dòng nữa, mở miệng liền nói thẳng: "Chiếu tướng, ngài muốn tìm nam tử thần bí kia ở Nam Trường núi, trong Ngũ Linh môn?"
Lê Sương gật đầu: "Ta đã xem tờ giấy đó. Ngươi đã trải qua những gì, hãy tỉ mỉ nói rõ."
Ánh mắt Thường Vạn Sơn trầm ngưng, đỡ ngực, cố trấn định, thần sắc có mấy phần chưa tỉnh:
"Ba tháng trước, tôi lần theo vết chân người mất tích, đi về phía nam, vừa đi vừa truyền tin về Lộc thành,đi thẳng đến Nam Trường núi, tôi vốn muốn ngừng ở núi thăm dò chung quanh một phen, rồi cho người trở về truyền tin. Tôi muốn làm gì, đều bị môn chủ của Ngũ Linh môn nhìn thấu, phong thư trên đường không gửi được. Thậm chí tôi bị môn chủ Vu Dẫn bắt lại..."
Thường Vạn Sơn đỡ ngực, ngón tay hơi có chút run rẩy: "Thuộc hạ bất tài, võ công thân pháp của Vu Dẫn kia tôi không cách nào đỡ được, bại trận, hắn không đem tôi xử tử, lại đem tôi tới tù trong Nam Trường núi... nhốt chung với người thần bí."
Lê Sương nghe vậy ngẩn ra: "Vì sao đem ngươi và hắn giam chung một chỗ? Hắn... thế nào?"
Thật ra thì Lê Sương muốn hỏi tin tức người thần bí kia ngay, nhưng trước mặt là Thường Vạn Sơn ốm yếu như vậy, là tướng quân, không thể đối với thuộc hạ quá đáng, khiến người ta khó chịu. Vì vậy nàng đành phải đè nén ưu tư, lặng lẽ đợi Thường Vạn Sơn trả lời.
"Ở trong địa lao tối lắm, ánh sáng quá mức yếu ớt, tôi không thể phân biệt được sự vật, ban ngày trong tù một mảnh an tĩnh, tôi chỉ nhớ hằng đêm, có người cầm đuốc tới, người thần bí bị hạ cổ, tay chân bị trói ở trên tường, mỗi ngày bọn họ đều đâm vào ngực hắn một đao, tôi cũng không biết bọn họ muốn làm gì, chẳng qua là người thần bí... mấy ngày đầu còn thỉnh thoảng thanh tỉnh hỏi tôi tin tức liên quan đến chiếu tướng..."
Hỏi tin tức của nàng?
Lê Sương trong lòng run lên.
Hắn còn nhớ nàng không?
"... Sau đó, hắn giống như là điên, cả ngày như dã thú, nằm trên đất kêu nghẹn ngào, khi thì gầm thét, khi thì lại yên lặng, rất là kinh người."
Lê Sương khẽ cau mày, trong lòng tựa như có dao cứa vào, lặng lẽ đau.
"Sau đó, môn chủ Vu Dẫn đến địa lao, nhìn người hắn mấy ngày, dù xem nhiều nhưng tôi không hiểu phương pháp này, cho người lấy máu, ngày qua ngày dày vò, khiến cho người nọ càng hung ác, xích sắt to bằng cánh tay cũng đứt đoạn nhiều lần, tôi có thể cảm giác được, hắn rất muốn rời đi, liều mạng muốn chạy ra bên ngoài."
Chẳng biết tại sao, nghe Thường Vạn Sơn nói chuyện về người kia, ở trong đầu Lê Sương giống như cũng có thể nhìn thấy hắn vậy, thấy được hắn ở trong bóng tối giãy giụa cùng đau đớn, cũng có thể nhìn thấy hình ảnh hắn cắn răng nhịn đau.
Rõ ràng... Thường Vạn Sơn cũng không có nói chi tiết đến như vậy, nhưng trong nháy mắt, Lê Sương cảm thấy tai như bị ù đi.
Nàng hơi nhắm mắt, trong lòng nghĩ tới hôm Lộc thành bắn pháo bông, khắp ngõ hẻm đều ồn ào náo nhiệt, trên người thần bí ấm áp kia, con ngươi của hắn trong veo cùng ôn nhu...
Hắn đối với nàng, so với gió xuân lùa vào mặt còn êm ái hơn.
"Theo thời gian trôi qua, không hề thấy người nọ có bất kỳ chuyển biến tốt, hắn cứ như vậy, ngày hôm nay so với hôm trước càng điên cuồng hơn, về sau nữa, Vu Dẫn giống như bế tắc, hắn thuận miệng sai người đem tôi xử trí, nói là giữ tôi lại cũng không có chỗ dùng. Tôi nhớ hắn nói một câu, ngọc tằm đã không cách nào thích ứng túc thể khác."
Lê Sương sắc mặt không đổi.
Ngọc tằm... Đây không phải lần thứ nhất nàng nghe được từ này.
Thường Vạn Sơn chỉ chỉ mình ngực: "Bọn họ mang tôi từ địa lao đi ra ngoài, rạch ngực tôi, nói là phải bỏ cổ vào người tôi. Thuộc hạ bất tài, trước khi nhập ngũ cũng từng hành tẩu giang hồ, biết được mấy phần về cổ thuật lợi hại, vào lúc sáng sớm ở Nam Trường núi, liền tìm dược liệu ăn. Trì hoãn thời gian cổ trùng ở trong thân thể phát tác, cũng tìm một cơ hội, thừa dịp đệ tử Ngũ Linh môn không chú ý, chạy ra." (Thông minh!)
Mọi người đều mang theo mấy phần lo sợ nhìn vết thương trên ngực Thường Vạn Sơn.
Mặc dù là hán tử cao lớn, giơ đao gϊếŧ người không sợ, nhưng nói đến cổ thuật phương nam thần bí kia, nghĩ tới sâu ở trong người mình chui tới chui lui, vẫn cảm thấy kinh người.
Thường Vạn Sơn nói tiếp: "Tôi ra khỏi núi nam, con ngựa Hắc Phong tôi cưỡi nhiều năm như vậy, nó lại vẫn ở đó đợi hai tháng, Hắc Phong thật thông minh, nó mang tôi trở về Tắc Bắc, tôi vốn cho rằng lần này hẳn phải chết, đem tin tức viết ở trên giấy, muốn... Nhưng chiếu tướng còn có thể cứu tiện mạng này của thuộc hạ, thuộc hạ thật là..."Hắn vừa nói, có mấy phần kích động.
Lê Sương vốn đang nghĩ tới người đó, nghe Thường Vạn Sơn nói nàng đành đem suy nghĩ về hắn (Tấn An) đè xuống lần nữa:
"Lần này cho ngươi tơi núi nam vốn không phải vì việc nước, là ngươi nghe mệnh lệnh của ta, ngươi giúp ta làm việc, không tiếc thân, ta chưa từng cảm ơn ngươi, có thể cứu ngươi chính là ta may mắn, sao dám để cho ngươi cảm tạ..."
"Chiếu tướng đang nói gì vậy! Người thần bí kia, mấy lần giúp Đại Tấn ta, vốn là đại ân nhân của đất nước ta, rồi sau đó hắn lại cứu ngài, về công về tư, cứu hắn là việc vốn phải làm! Chẳng qua là tôi học nghệ không cao, cứu người không thành..."
"Tốt lắm." Lê Sương cắt đứt lời nói có phần kích động của hắn. Những thân vệ này của nàng, nàng đều biết, mỗi một người đều rất trung thành chính trực, hán tử cường tráng, chuyện mà người thần bí áo đen kia làm, nàng nhớ trong lòng, bọn họ cũng giống vậy, ghi nhớ trong lòng, nợ người ân tình, chưa bao giờ dám quên.
Chẳng qua Thường Vạn Sơn liều mạng như vậy để đi cứu người thần bí kia, hắn có thể chân thành nói một câu là vì trung nghĩa, vì tri ân báo đáp.
Mà Lê Sương... Khi nàng nghĩ tới hắn lại chỉ là một đôi mắt màu đỏ trong vắt, cứ nhìn chằm chằm nàng, hoặc là chuyên chú, hoặc là ôn nhu, hoặc giả là thâm tình.
Nàng... chỉ là muốn... Một lần nữa nhìn thấy ánh mắt đó.
Lê Sương đảo mắt cất giấu ưu tư, hít sâu một hơi, ở ngẩng đầu một cái, thần sắc trở lại, nàng nói với Thường Vạn Sơn: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chuyện kế tiếp, ta tự có quyết định."
Thấy Lê Sương hai mắt kiên nghị giống như thường ngày, Thường Vạn Sơn lúc này mới buông lỏng thân thể, nằm ở trên giường: " Dạ."
Lê Sương dặn dò quân y chăm sóc thật tốt Thường Vạn Sơn, ngay sau đó liền xoay người đi ra thân vệ doanh. Đúng lúc ra cửa trại lính, Tần Lan đang và phụ tá đang chỉnh trang chuẩn bị lên đường.
Thấy Lê Sương chạy tới, Tần Lan còn chưa tới kịp hành lễ, Lê Sương đã nói: "Đồ đạc đều chuẩn bị xong?"
Tần Lan ngẩn ra: " Vâng."
"Để ta, ngươi cầm quần áo trở về đổi đi, ở lại trại lính."
Tần Lan nhìn Lê Sương, giống như là không hiểu ra ý trong lời nói của nàng vậy: "Chiếu tướng?"
"Tự ta trở về kinh thành." Lê Sương nói xong, lấy áo khoác của quân sĩ bên cạnh, khoác trên người mình, nàng đeo bao tay vào, vòng qua Tần Lan, xách giây cương trên cổ ngựa lên, đạp lên bàn đạp, dễ dàng phóng người lên lưng ngựa.
Thần thái nhẹ nhàng giống như nói: ta đi doanh bên ngoài dò xét một vòng.
Khác với thái độ ngày hôm qua của Lê Sương... Nàng rõ ràng biết, biết trở lại kinh thành, nhìn thấy Tư Mã Dương, đối với nàng mà nói có ý vị như thế nào.
Tần Lan chăm chú nhìn Lê Sương trên lưng ngựa, ở bắc ngày xuân tới chậm chạp, gió như cũ mang khí lạnh của mùa đông tiêu điều, tạo lên hơi thở khô lạnh: "Chiếu tướng, đây là ý gì?"
"Ta muốn cứu một người, sợ rằng cần có bệ hạ hỗ trợ."
Tần Lan trầm mặc chớp mắt: "Chiếu tướng có biết, chuyến này đi kinh thành, nếu Tây Nhung lại xâm phạm, không có ngài ở đây phải thế nào?"
Còn có hoàng ân cuồn cuộn và những thứ khác ràng buộc, người triều đình cấu kết, những thứ mịt mờ, u ám, từ trong kẽ hởmỗi cái xương người lộ ra, không thanh không sắc mà hạ thủ cuồng loạn.
"Ta biết." Lê Sương đáp quả quyết, "Nhưng có một người, ta muốn cứu hắn, dù phải từ bỏ tất cả."
Tần Lan nhìn Lê Sương lúc này, hiếm khi đầu óc hắn có phần trống rỗng.
Từ trước đến bây giờ, hắn cùng với Lê Sương lớn lên, hắn tự biết thân phận mình, biết là giữa bọn họ không cách nào vượt qua cái hào rộng, hắn cũng chỉ muốn vĩnh viễn như bây giờ, ở phía dưới, ngước nhìn nàng trên cao.
Nhưng Tần Lan chưa bao giờ cảm thấy Lê Sương cách hắn quá xa, nàng ở trong mắt hắn, vẫn là vì cái phủ tướng quân đó, vì Đại Tấn, quốc trung tận tụy, là cô gái truyền kỳ. Nhưng bây giờ, hôm nay, vào giờ phút này, Tần Lan cảm giác được Lê Sương cách mình quá xa.
Thần sắc trong mắt nàng đã bắt đầu thay đổi, thay đổi khiến cho Tần Lan cảm thấy xa lạ.
Trước kia, hắn chưa bao giờ cảm thấy Lê Sương thuộc về ai, cho dù là Thái tử.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy, Lê Sương... đã bị đoạt đi.
Mà đáng buồn là ở thời khắc như vậy, hắn lại không nói ra một câu giữ lại. Hắn hiểu nàng, cho nên hắn hiểu tất cả vẻ mặt và bí mật của nàng, hắn biết, giờ phút này trong đầu nàng có bao nhiêu kiên định.
Nàng nói nàng muốn đi cứu một người, dù là từ bỏ tất cả.
Trước kia nàng cứu người đều có nguyên tắc, thậm chí có thể nói là có lựa chọn. Nàng cứu dân chúng Lộc thành, bởi vì bọn họ là con dân Đại Tấn, nàng cứu Tư Mã Dương, bởi vì hắn là đương triều Thái tử.
Còn nàng muốn cứu người áo đen...
Ánh mắt nàng nói cho Tần Lan biết.
Nàng phải cứu hắn ta, không vì nước, không vì nhà, không vì bất kỳ lợi ích gì, chỉ vì nàng không cách nào không động lòng.
Nàng muốn cứu hắn, muốn cho hắn sống, muốn cho hắn bình yên. Nàng muốn nhìn thấy tròng mắt sạch sẽ trong suốt của hắn, một lần nữa đưa mắt ôn nhu nhìn nàng.
Nàng đơn thuần muốn đi cứu một người, dùng hết toàn lực, không để ý tất cả, bởi vì...
Lòng nàng đã thuộc về người kia.
Lê Sương một đêm chưa ngủ, nhìn tờ giấy dính máu màu đen hồi lâu. Trên tờ giấy này chỉ có tám chữ, nàng cảm thấy mất mát, giống như lúc người thần bí bị mang đi. Cũng giống như ngày hôm đó lúc hoảng hốt từ biệt, con ngươi màu đỏ máu của hắn...Lê Sương kinh ngạc phát giác mình lại có chút nhớ nhung đối với hắn...
Biết Thường Vạn Sơn cầu kiến, Lê Sương lập tức đứng dậy đi tới doanh trại thân vệ.
Thấy Lê Sương đi tới, mọi người đều hành lễ cúi chào, Thường Vạn Sơn muốn xuống giường, liền bị Lê Sương bấm đầu vai: "Chớ đa lễ."
Thường Vạn Sơn cũng không dài dòng nữa, mở miệng liền nói thẳng: "Chiếu tướng, ngài muốn tìm nam tử thần bí kia ở Nam Trường núi, trong Ngũ Linh môn?"
Lê Sương gật đầu: "Ta đã xem tờ giấy đó. Ngươi đã trải qua những gì, hãy tỉ mỉ nói rõ."
Ánh mắt Thường Vạn Sơn trầm ngưng, đỡ ngực, cố trấn định, thần sắc có mấy phần chưa tỉnh:
"Ba tháng trước, tôi lần theo vết chân người mất tích, đi về phía nam, vừa đi vừa truyền tin về Lộc thành,đi thẳng đến Nam Trường núi, tôi vốn muốn ngừng ở núi thăm dò chung quanh một phen, rồi cho người trở về truyền tin. Tôi muốn làm gì, đều bị môn chủ của Ngũ Linh môn nhìn thấu, phong thư trên đường không gửi được. Thậm chí tôi bị môn chủ Vu Dẫn bắt lại..."
Thường Vạn Sơn đỡ ngực, ngón tay hơi có chút run rẩy: "Thuộc hạ bất tài, võ công thân pháp của Vu Dẫn kia tôi không cách nào đỡ được, bại trận, hắn không đem tôi xử tử, lại đem tôi tới tù trong Nam Trường núi... nhốt chung với người thần bí."
Lê Sương nghe vậy ngẩn ra: "Vì sao đem ngươi và hắn giam chung một chỗ? Hắn... thế nào?"
Thật ra thì Lê Sương muốn hỏi tin tức người thần bí kia ngay, nhưng trước mặt là Thường Vạn Sơn ốm yếu như vậy, là tướng quân, không thể đối với thuộc hạ quá đáng, khiến người ta khó chịu. Vì vậy nàng đành phải đè nén ưu tư, lặng lẽ đợi Thường Vạn Sơn trả lời.
"Ở trong địa lao tối lắm, ánh sáng quá mức yếu ớt, tôi không thể phân biệt được sự vật, ban ngày trong tù một mảnh an tĩnh, tôi chỉ nhớ hằng đêm, có người cầm đuốc tới, người thần bí bị hạ cổ, tay chân bị trói ở trên tường, mỗi ngày bọn họ đều đâm vào ngực hắn một đao, tôi cũng không biết bọn họ muốn làm gì, chẳng qua là người thần bí... mấy ngày đầu còn thỉnh thoảng thanh tỉnh hỏi tôi tin tức liên quan đến chiếu tướng..."
Hỏi tin tức của nàng?
Lê Sương trong lòng run lên.
Hắn còn nhớ nàng không?
"... Sau đó, hắn giống như là điên, cả ngày như dã thú, nằm trên đất kêu nghẹn ngào, khi thì gầm thét, khi thì lại yên lặng, rất là kinh người."
Lê Sương khẽ cau mày, trong lòng tựa như có dao cứa vào, lặng lẽ đau.
"Sau đó, môn chủ Vu Dẫn đến địa lao, nhìn người hắn mấy ngày, dù xem nhiều nhưng tôi không hiểu phương pháp này, cho người lấy máu, ngày qua ngày dày vò, khiến cho người nọ càng hung ác, xích sắt to bằng cánh tay cũng đứt đoạn nhiều lần, tôi có thể cảm giác được, hắn rất muốn rời đi, liều mạng muốn chạy ra bên ngoài."
Chẳng biết tại sao, nghe Thường Vạn Sơn nói chuyện về người kia, ở trong đầu Lê Sương giống như cũng có thể nhìn thấy hắn vậy, thấy được hắn ở trong bóng tối giãy giụa cùng đau đớn, cũng có thể nhìn thấy hình ảnh hắn cắn răng nhịn đau.
Rõ ràng... Thường Vạn Sơn cũng không có nói chi tiết đến như vậy, nhưng trong nháy mắt, Lê Sương cảm thấy tai như bị ù đi.
Nàng hơi nhắm mắt, trong lòng nghĩ tới hôm Lộc thành bắn pháo bông, khắp ngõ hẻm đều ồn ào náo nhiệt, trên người thần bí ấm áp kia, con ngươi của hắn trong veo cùng ôn nhu...
Hắn đối với nàng, so với gió xuân lùa vào mặt còn êm ái hơn.
"Theo thời gian trôi qua, không hề thấy người nọ có bất kỳ chuyển biến tốt, hắn cứ như vậy, ngày hôm nay so với hôm trước càng điên cuồng hơn, về sau nữa, Vu Dẫn giống như bế tắc, hắn thuận miệng sai người đem tôi xử trí, nói là giữ tôi lại cũng không có chỗ dùng. Tôi nhớ hắn nói một câu, ngọc tằm đã không cách nào thích ứng túc thể khác."
Lê Sương sắc mặt không đổi.
Ngọc tằm... Đây không phải lần thứ nhất nàng nghe được từ này.
Thường Vạn Sơn chỉ chỉ mình ngực: "Bọn họ mang tôi từ địa lao đi ra ngoài, rạch ngực tôi, nói là phải bỏ cổ vào người tôi. Thuộc hạ bất tài, trước khi nhập ngũ cũng từng hành tẩu giang hồ, biết được mấy phần về cổ thuật lợi hại, vào lúc sáng sớm ở Nam Trường núi, liền tìm dược liệu ăn. Trì hoãn thời gian cổ trùng ở trong thân thể phát tác, cũng tìm một cơ hội, thừa dịp đệ tử Ngũ Linh môn không chú ý, chạy ra." (Thông minh!)
Mọi người đều mang theo mấy phần lo sợ nhìn vết thương trên ngực Thường Vạn Sơn.
Mặc dù là hán tử cao lớn, giơ đao gϊếŧ người không sợ, nhưng nói đến cổ thuật phương nam thần bí kia, nghĩ tới sâu ở trong người mình chui tới chui lui, vẫn cảm thấy kinh người.
Thường Vạn Sơn nói tiếp: "Tôi ra khỏi núi nam, con ngựa Hắc Phong tôi cưỡi nhiều năm như vậy, nó lại vẫn ở đó đợi hai tháng, Hắc Phong thật thông minh, nó mang tôi trở về Tắc Bắc, tôi vốn cho rằng lần này hẳn phải chết, đem tin tức viết ở trên giấy, muốn... Nhưng chiếu tướng còn có thể cứu tiện mạng này của thuộc hạ, thuộc hạ thật là..."Hắn vừa nói, có mấy phần kích động.
Lê Sương vốn đang nghĩ tới người đó, nghe Thường Vạn Sơn nói nàng đành đem suy nghĩ về hắn (Tấn An) đè xuống lần nữa:
"Lần này cho ngươi tơi núi nam vốn không phải vì việc nước, là ngươi nghe mệnh lệnh của ta, ngươi giúp ta làm việc, không tiếc thân, ta chưa từng cảm ơn ngươi, có thể cứu ngươi chính là ta may mắn, sao dám để cho ngươi cảm tạ..."
"Chiếu tướng đang nói gì vậy! Người thần bí kia, mấy lần giúp Đại Tấn ta, vốn là đại ân nhân của đất nước ta, rồi sau đó hắn lại cứu ngài, về công về tư, cứu hắn là việc vốn phải làm! Chẳng qua là tôi học nghệ không cao, cứu người không thành..."
"Tốt lắm." Lê Sương cắt đứt lời nói có phần kích động của hắn. Những thân vệ này của nàng, nàng đều biết, mỗi một người đều rất trung thành chính trực, hán tử cường tráng, chuyện mà người thần bí áo đen kia làm, nàng nhớ trong lòng, bọn họ cũng giống vậy, ghi nhớ trong lòng, nợ người ân tình, chưa bao giờ dám quên.
Chẳng qua Thường Vạn Sơn liều mạng như vậy để đi cứu người thần bí kia, hắn có thể chân thành nói một câu là vì trung nghĩa, vì tri ân báo đáp.
Mà Lê Sương... Khi nàng nghĩ tới hắn lại chỉ là một đôi mắt màu đỏ trong vắt, cứ nhìn chằm chằm nàng, hoặc là chuyên chú, hoặc là ôn nhu, hoặc giả là thâm tình.
Nàng... chỉ là muốn... Một lần nữa nhìn thấy ánh mắt đó.
Lê Sương đảo mắt cất giấu ưu tư, hít sâu một hơi, ở ngẩng đầu một cái, thần sắc trở lại, nàng nói với Thường Vạn Sơn: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chuyện kế tiếp, ta tự có quyết định."
Thấy Lê Sương hai mắt kiên nghị giống như thường ngày, Thường Vạn Sơn lúc này mới buông lỏng thân thể, nằm ở trên giường: " Dạ."
Lê Sương dặn dò quân y chăm sóc thật tốt Thường Vạn Sơn, ngay sau đó liền xoay người đi ra thân vệ doanh. Đúng lúc ra cửa trại lính, Tần Lan đang và phụ tá đang chỉnh trang chuẩn bị lên đường.
Thấy Lê Sương chạy tới, Tần Lan còn chưa tới kịp hành lễ, Lê Sương đã nói: "Đồ đạc đều chuẩn bị xong?"
Tần Lan ngẩn ra: " Vâng."
"Để ta, ngươi cầm quần áo trở về đổi đi, ở lại trại lính."
Tần Lan nhìn Lê Sương, giống như là không hiểu ra ý trong lời nói của nàng vậy: "Chiếu tướng?"
"Tự ta trở về kinh thành." Lê Sương nói xong, lấy áo khoác của quân sĩ bên cạnh, khoác trên người mình, nàng đeo bao tay vào, vòng qua Tần Lan, xách giây cương trên cổ ngựa lên, đạp lên bàn đạp, dễ dàng phóng người lên lưng ngựa.
Thần thái nhẹ nhàng giống như nói: ta đi doanh bên ngoài dò xét một vòng.
Khác với thái độ ngày hôm qua của Lê Sương... Nàng rõ ràng biết, biết trở lại kinh thành, nhìn thấy Tư Mã Dương, đối với nàng mà nói có ý vị như thế nào.
Tần Lan chăm chú nhìn Lê Sương trên lưng ngựa, ở bắc ngày xuân tới chậm chạp, gió như cũ mang khí lạnh của mùa đông tiêu điều, tạo lên hơi thở khô lạnh: "Chiếu tướng, đây là ý gì?"
"Ta muốn cứu một người, sợ rằng cần có bệ hạ hỗ trợ."
Tần Lan trầm mặc chớp mắt: "Chiếu tướng có biết, chuyến này đi kinh thành, nếu Tây Nhung lại xâm phạm, không có ngài ở đây phải thế nào?"
Còn có hoàng ân cuồn cuộn và những thứ khác ràng buộc, người triều đình cấu kết, những thứ mịt mờ, u ám, từ trong kẽ hởmỗi cái xương người lộ ra, không thanh không sắc mà hạ thủ cuồng loạn.
"Ta biết." Lê Sương đáp quả quyết, "Nhưng có một người, ta muốn cứu hắn, dù phải từ bỏ tất cả."
Tần Lan nhìn Lê Sương lúc này, hiếm khi đầu óc hắn có phần trống rỗng.
Từ trước đến bây giờ, hắn cùng với Lê Sương lớn lên, hắn tự biết thân phận mình, biết là giữa bọn họ không cách nào vượt qua cái hào rộng, hắn cũng chỉ muốn vĩnh viễn như bây giờ, ở phía dưới, ngước nhìn nàng trên cao.
Nhưng Tần Lan chưa bao giờ cảm thấy Lê Sương cách hắn quá xa, nàng ở trong mắt hắn, vẫn là vì cái phủ tướng quân đó, vì Đại Tấn, quốc trung tận tụy, là cô gái truyền kỳ. Nhưng bây giờ, hôm nay, vào giờ phút này, Tần Lan cảm giác được Lê Sương cách mình quá xa.
Thần sắc trong mắt nàng đã bắt đầu thay đổi, thay đổi khiến cho Tần Lan cảm thấy xa lạ.
Trước kia, hắn chưa bao giờ cảm thấy Lê Sương thuộc về ai, cho dù là Thái tử.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy, Lê Sương... đã bị đoạt đi.
Mà đáng buồn là ở thời khắc như vậy, hắn lại không nói ra một câu giữ lại. Hắn hiểu nàng, cho nên hắn hiểu tất cả vẻ mặt và bí mật của nàng, hắn biết, giờ phút này trong đầu nàng có bao nhiêu kiên định.
Nàng nói nàng muốn đi cứu một người, dù là từ bỏ tất cả.
Trước kia nàng cứu người đều có nguyên tắc, thậm chí có thể nói là có lựa chọn. Nàng cứu dân chúng Lộc thành, bởi vì bọn họ là con dân Đại Tấn, nàng cứu Tư Mã Dương, bởi vì hắn là đương triều Thái tử.
Còn nàng muốn cứu người áo đen...
Ánh mắt nàng nói cho Tần Lan biết.
Nàng phải cứu hắn ta, không vì nước, không vì nhà, không vì bất kỳ lợi ích gì, chỉ vì nàng không cách nào không động lòng.
Nàng muốn cứu hắn, muốn cho hắn sống, muốn cho hắn bình yên. Nàng muốn nhìn thấy tròng mắt sạch sẽ trong suốt của hắn, một lần nữa đưa mắt ôn nhu nhìn nàng.
Nàng đơn thuần muốn đi cứu một người, dùng hết toàn lực, không để ý tất cả, bởi vì...
Lòng nàng đã thuộc về người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.