Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát
Chương 57
Cốc Vũ Công Tử
27/03/2022
Editor: Cún
Một phút đã trôi qua, Bùi Lạc nhìn lên đã không còn thấy bóng dáng của gã xác ướp nữa.
Hắn nhắm mắt lại, tất cả sự vật nằm trong lĩnh vực đều hiện rõ trong đầu hắn, Bùi Lạc nhanh chóng tìm thấy gã xác ướp đang đứng run lẩy bẩy ở phía sau cánh cửa.
Mở mắt ra hắn đã đứng sau lưng gã xác ướp.
Gã xác ướp vẫn chưa hề hay biết về mối nguy hiểm đang đứng phía sau lưng mình, khi Bùi Lạc cười gằn một tiếng gã mới run rẩy xoay người lại nhìn, khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Lạc giống như gã đang nhìn thấy một con quái vật cực kỳ đáng sợ.
“Không thể nào lại tìm được mình nhanh như vậy….Không thể nào….”
Lúc đầu Bùi Lạc còn định dạy dỗ gã một lúc, nhưng khi nghe thấy tiếng phá cửa trở nên điên cuồng của Tề Hoan thì nhướng mày, gã xác ướp vừa nói được một nửa thì thân thể đã bị cắt thành vô số mảnh nhỏ ào ào rơi xuống đất.
Thời gian chỉ mới trôi qua mười giây. Bùi Lạc thu hồi lĩnh vực, nhà ma trở về hình dạng ban đầu, khi hắn xoay người đi tìm Tề Hoan thì trong tay đã cầm hộp quà thuộc về gã xác ướp rồi.
Bởi vì gã xác ướp đã chết khiến cho trò chơi cũng kết thúc. Bùi Lạc vội vàng đi tìm Tề Hoan, khi nhìn thấy Tề Hoan từ trong cửa sắt đi ra nhào vào lòng, cõi lòng hắn như được lấp đầy. Bùi Lạc nở nụ cười, đang định giơ tay trái còn trống lên xoa đầu cậu thì lại giật mình.
Hắn nghe Tề Hoan khóc.
Tiếng khóc của Tề Hoan rất nhỏ, cậu chỉ nức nở nghẹn ngào. Tề Hoan không thể nào bình tĩnh được nữa, từ lúc nghe hệ thống thông báo có người chơi tử vong thì đầu cậu hoàn toàn trống rỗng không suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể dựa vào bản năng muốn đi ra ngoài mà hành động.
Khoảnh khắc nhìn thấy Bùi lạc cậu mới cảm thấy rằng mình còn sống.
Ánh mắt Bùi Lạc đóng đinh ngay trên vết thương của Tề Hoan, thật ra vết thương không lớn, lúc đầu nó chỉ là vết thương nhỏ chỉ cần qua một lúc là máu sẽ tự đông lại, nhưng do vận động mạnh khiến cho vết thương rách toạc ra, nhuộm đỏ cả một khoảng tay áo.
Bùi Lạc nghe tiếng Tề Hoan khóc chỉ thấy tim mình thắt lại, hắn là thần, đã thoát khỏi quy luật sinh lão bệnh tử, cảm giác tim đau thắt lại này hắn chưa từng cảm nhận được bao giờ.
Lần đầu tiên Bùi Lạc cảm thấy luống cuống trước chuyện tình cảm, không biết phải an ủi Tề Hoan như thế nào.
Trước khi ngủ say, Bùi Lạc luôn làm việc không ngừng, chuyên giải quyết mấy thứ có oán niệm, từ trước đến nay hắn làm việc luôn dứt khoát, quyết tuyệt, tiêu chuẩn để giải quyết đám quỷ quái chính là chúng làm nhiễu loạn trật tự trên nhân gian, ngoại trừ điều đó ra thì không cân nhắc thêm thứ gì khác.
Quỷ quái làm sai sẽ trực tiếp bị xoá bỏ, tránh việc chúng chết rồi mà còn làm cho con người lo sợ bất an, hai trăm năm trước hắn rơi vào trạng thái ngủ say, tự bản thân biết rằng mình không thể xử lý được đám quỷ quái có lệ khí cực kỳ mạnh trong tương lai nên mới tạo ra trò chơi giải cứu, một thế giới có thể thu nhận đám quỷ quái lệ khí đầy mình kia.
Thế giới vẫn luôn hoạt động không ngừng, mỗi ngày có vô số con quỷ hoá thành lệ quỷ làm hại nhân gian, nếu trò chơi giải cứu cứ thu nhận mà không xử lý kịp thời thì qua một thời gian thế giới này sẽ trở nên quá tải, do đó Bùi Lạc đã thiết kế cơ chế thông quan, để con người đi vào thế giới này tiêu diệt đám quỷ.
Những người có thể đi vào trong trò chơi này đều là người đã hết thọ, quy tắc quan trọng nhất của trò chơi giải cứu chính là tính công bằng, khi con người giúp hắn xử lý quỷ quái thì sẽ có phần thưởng, mà phần thưởng ở đây chính là thời gian sống, có thể sống tiếp hay không thì phải dựa vào chính năng lực của bọn họ.
Nhưng cơ thể con người yếu ớt, khi đánh nhau với quỷ quái chắc chắn sẽ bị thương, với lại, ở trong trò chơi chỉ cần không phải là vết thương trí mạng thì sẽ không ảnh hưởng tới cơ thể ở thế giới thật.
Lúc trước, khi thấy Tề Hoan bị thương ở cánh tay Bùi Lạc đã không nhịn được mà giận chó đánh mèo với gã xác ướp.
Bùi Lạc quản lý chuyện chết chóc, con người luôn tránh né hắn, chỉ khi nào bọn họ có chuyện cần tới hắn mới chịu đi cầu nguyện, còn quỷ quái khi nhìn thấy hắn đã sợ chết khiếp rồi, làm gì có chuyện đi lại thân thiết với hắn nữa.
Từ trước tới giờ Bùi Lạc vẫn cảm thấy rất bình thường, thân phận của hắn đã định sẵn rằng hắn sẽ ở trên cao nhìn xuống, không mang theo chút tình cảm nào quan sát chúng sinh, con người và quỷ đều là một, chỉ khác nhau về thời gian và hình thái tồn tại mà thôi, sau khi chết con người sẽ biến thành quỷ, mà quỷ sau khi đầu thai chuyển kiếp sẽ lại thành con người.
Ở trong mắt hắn con người và quỷ đều giống nhau.
Nhưng chỉ có Tề Hoan là khác biệt duy nhất.
Lần đầu tiên có người không hề sợ hãi khi đối mặt với hắn.
Lần đầu tiên có người không cầu mong gì từ hắn.
Lần đầu tiên có người lo lắng cho hắn.
Cũng là lần đầu tiên có người với với hắn rằng ‘Em thích anh.”
Rất nhiều cái lần đầu tiên của Bùi Lạc đều liên quan tới Tề Hoan, người kia rõ ràng chỉ là một con người nhỏ bé yếu ớt, nếu là trước đây chắc chắn hắn sẽ không thể nào chú ý tới, nếu không phải lúc đầu việc khôi phục thần lực có liên kết chặt chẽ với người này thì hắn cũng không tiếp xúc với cậu —–
Bọn họ sẽ mãi mãi không gặp được nhau.
Bây giờ thần lực của hắn đã khôi phục được khoảng bảy tám phần, cho dù Tề Hoan không ở bên cạnh hắn thì thần lực cũng sẽ từ từ khôi phục lại, chỉ là tốc độ sẽ chậm hơn, nhưng chuyện này cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy, nếu cùng Tề Hoan thông quan cũng rất thú vị.
Bùi Lạc liếc nhìn hộp quà mình đang cầm trong tay lại cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, Tề Hoan vẫn luôn muốn có cái này, nếu biết hắn một lần lấy được hai tờ giấy thông hành chắc là sẽ vui lắm.
Tề Hoan và gã xác ướp giao kèo chỉ có một giấy thông hành, Bùi Lạc giao kèo với gã cũng là một giấy thông hành, hắn đã lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc để bắt hệ thống đưa thêm một tấm giấy thông hành, như vậy Tề Hoan sẽ ít gặp nguy hiểm hơn.
Nếu không phải thời gian chỉ còn lại hai phút thì Bùi Lạc đã xén thêm ở chỗ của gã xác ướp rồi.
“Đừng khóc, tôi không sao, còn mang cả giấy thông hành về đây rồi.” Bùi Lạc mở hộp quà lấy hai tấm giấy thông hành ở bên trong ra.
Văn Tu ngại ngùng đứng một bên nhìn cảnh Tề Hoan ôm lấy Bùi lạc, không biết nên nói gì cho phải, nghe được câu này của Bùi Lạc mới tìm được cơ hội mở miệng, cậu nhóc nói liên thanh như súng máy “Anh Bùi giỏi ghê, đi một lần mà lấy được tận hai tấm giấy thông hành! Bọn em bị anh khoá trong phòng sợ muốn khóc luôn, nhất là lúc nghe hệ thống thông báo có người chơi tử vong còn tưởng anh xảy ra chuyện rồi, anh Tề cũng phát cuồng luôn…..”
Lòng Bùi Lạc xúc động lạ kỳ, nhưng khi Văn Tu mới nói xong hắn đã bị Tề Hoan đẩy ra.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Khoé mắt Tề Hoan còn đỏ hoe, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi, cậu hít sâu rồi lạnh lùng nói “Sau khi kết thúc phó bản sau này đừng theo tôi vào trò chơi nữa.”
Bùi Lạc nhíu mày, không rõ Tề Hoan nói vậy là cớ làm sao, hắn đã lấy về hai tấm giấy thông hành đáng ra Tề Hoan phải vui mới phải, sao lại có vẻ như còn tức giận hơn lúc trước vậy.
“Vì sao lại không thể vào phó bản chung với anh Bùi vậy?” Văn Tu nhỏ giọng thì thầm “Anh Bùi giỏi như vậy, nếu đi chung thì chúng ta sẽ an toàn hơn mà.”
Bùi Lạc cũng im lặng nhìn Tề Hoan.
Tề Hoan cũng không giải thích, chỉ giơ tay lau nước mắt còn đọng trên khoé mi, chớp chớp mắt rồi tỏ vẻ bình tĩnh “Hai giấy thông hành chia hai người mỗi người một cái, tôi đi tìm một tấm giấy thông hành nữa.”
“Cậu đã bị thương như vậy rồi làm sao mà đi tìm?” Bùi Lạc đi tới gần Tề Hoan, mắt nhìn về vết thương trên tay cậu, trong lòng cực kỳ khó chịu, lại hối hận sao bản thân không kết thúc cuộc chiến sớm một chút “Tôi xử lý vết thương giúp cậu.”
Tay Bùi Lạc vừa chạm tới vai Tề Hoan thì bị cậu lùi lại tránh thoát, lần này Bùi Lạc ngựa quen đường cũ túm lấy tay Tề Hoan, đồ trong tay Tề Hoan rơi xuống đất khiến cậu càng dùng sức rút về.
“Đừng có ầm ĩ nữa, phải xử lý vết thương cho tốt.” Bùi Lạc lật lòng bàn tay Tề Hoan ra, cả người đột nhiên cứng lại.
Lòng bàn tay Tề Hoan toàn là vết dao cắt, chỗ nông chỗ sâu, có chỗ còn lật cả mảng thịt ra, máu vẫn đang chảy, cảnh tượng khiến người ta phải giật mình.
Thứ rơi trên mặt đất là bông vải, bên trên đã dính đầy máu tươi, là do Tề Hoan cầm trong tay để cầm máu.
Bùi Lạc nhìn vẻ mặt Tề Hoan, vốn dĩ hắn sợ Tề Hoan phá cửa chạy tới nên mới hạ cấm chế, lại không ngờ được rằng Tề Hoan lại có thể làm tới mức này.
Trái tim hắn chua xót không thôi, đột nhiên hắn hiểu được tình cảm của con người.
Lần đầu tiên Bùi Lạc cúi đầu nói lời xin lỗi “Tôi sai rồi, cậu đừng giận nữa.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Một phút đã trôi qua, Bùi Lạc nhìn lên đã không còn thấy bóng dáng của gã xác ướp nữa.
Hắn nhắm mắt lại, tất cả sự vật nằm trong lĩnh vực đều hiện rõ trong đầu hắn, Bùi Lạc nhanh chóng tìm thấy gã xác ướp đang đứng run lẩy bẩy ở phía sau cánh cửa.
Mở mắt ra hắn đã đứng sau lưng gã xác ướp.
Gã xác ướp vẫn chưa hề hay biết về mối nguy hiểm đang đứng phía sau lưng mình, khi Bùi Lạc cười gằn một tiếng gã mới run rẩy xoay người lại nhìn, khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Lạc giống như gã đang nhìn thấy một con quái vật cực kỳ đáng sợ.
“Không thể nào lại tìm được mình nhanh như vậy….Không thể nào….”
Lúc đầu Bùi Lạc còn định dạy dỗ gã một lúc, nhưng khi nghe thấy tiếng phá cửa trở nên điên cuồng của Tề Hoan thì nhướng mày, gã xác ướp vừa nói được một nửa thì thân thể đã bị cắt thành vô số mảnh nhỏ ào ào rơi xuống đất.
Thời gian chỉ mới trôi qua mười giây. Bùi Lạc thu hồi lĩnh vực, nhà ma trở về hình dạng ban đầu, khi hắn xoay người đi tìm Tề Hoan thì trong tay đã cầm hộp quà thuộc về gã xác ướp rồi.
Bởi vì gã xác ướp đã chết khiến cho trò chơi cũng kết thúc. Bùi Lạc vội vàng đi tìm Tề Hoan, khi nhìn thấy Tề Hoan từ trong cửa sắt đi ra nhào vào lòng, cõi lòng hắn như được lấp đầy. Bùi Lạc nở nụ cười, đang định giơ tay trái còn trống lên xoa đầu cậu thì lại giật mình.
Hắn nghe Tề Hoan khóc.
Tiếng khóc của Tề Hoan rất nhỏ, cậu chỉ nức nở nghẹn ngào. Tề Hoan không thể nào bình tĩnh được nữa, từ lúc nghe hệ thống thông báo có người chơi tử vong thì đầu cậu hoàn toàn trống rỗng không suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể dựa vào bản năng muốn đi ra ngoài mà hành động.
Khoảnh khắc nhìn thấy Bùi lạc cậu mới cảm thấy rằng mình còn sống.
Ánh mắt Bùi Lạc đóng đinh ngay trên vết thương của Tề Hoan, thật ra vết thương không lớn, lúc đầu nó chỉ là vết thương nhỏ chỉ cần qua một lúc là máu sẽ tự đông lại, nhưng do vận động mạnh khiến cho vết thương rách toạc ra, nhuộm đỏ cả một khoảng tay áo.
Bùi Lạc nghe tiếng Tề Hoan khóc chỉ thấy tim mình thắt lại, hắn là thần, đã thoát khỏi quy luật sinh lão bệnh tử, cảm giác tim đau thắt lại này hắn chưa từng cảm nhận được bao giờ.
Lần đầu tiên Bùi Lạc cảm thấy luống cuống trước chuyện tình cảm, không biết phải an ủi Tề Hoan như thế nào.
Trước khi ngủ say, Bùi Lạc luôn làm việc không ngừng, chuyên giải quyết mấy thứ có oán niệm, từ trước đến nay hắn làm việc luôn dứt khoát, quyết tuyệt, tiêu chuẩn để giải quyết đám quỷ quái chính là chúng làm nhiễu loạn trật tự trên nhân gian, ngoại trừ điều đó ra thì không cân nhắc thêm thứ gì khác.
Quỷ quái làm sai sẽ trực tiếp bị xoá bỏ, tránh việc chúng chết rồi mà còn làm cho con người lo sợ bất an, hai trăm năm trước hắn rơi vào trạng thái ngủ say, tự bản thân biết rằng mình không thể xử lý được đám quỷ quái có lệ khí cực kỳ mạnh trong tương lai nên mới tạo ra trò chơi giải cứu, một thế giới có thể thu nhận đám quỷ quái lệ khí đầy mình kia.
Thế giới vẫn luôn hoạt động không ngừng, mỗi ngày có vô số con quỷ hoá thành lệ quỷ làm hại nhân gian, nếu trò chơi giải cứu cứ thu nhận mà không xử lý kịp thời thì qua một thời gian thế giới này sẽ trở nên quá tải, do đó Bùi Lạc đã thiết kế cơ chế thông quan, để con người đi vào thế giới này tiêu diệt đám quỷ.
Những người có thể đi vào trong trò chơi này đều là người đã hết thọ, quy tắc quan trọng nhất của trò chơi giải cứu chính là tính công bằng, khi con người giúp hắn xử lý quỷ quái thì sẽ có phần thưởng, mà phần thưởng ở đây chính là thời gian sống, có thể sống tiếp hay không thì phải dựa vào chính năng lực của bọn họ.
Nhưng cơ thể con người yếu ớt, khi đánh nhau với quỷ quái chắc chắn sẽ bị thương, với lại, ở trong trò chơi chỉ cần không phải là vết thương trí mạng thì sẽ không ảnh hưởng tới cơ thể ở thế giới thật.
Lúc trước, khi thấy Tề Hoan bị thương ở cánh tay Bùi Lạc đã không nhịn được mà giận chó đánh mèo với gã xác ướp.
Bùi Lạc quản lý chuyện chết chóc, con người luôn tránh né hắn, chỉ khi nào bọn họ có chuyện cần tới hắn mới chịu đi cầu nguyện, còn quỷ quái khi nhìn thấy hắn đã sợ chết khiếp rồi, làm gì có chuyện đi lại thân thiết với hắn nữa.
Từ trước tới giờ Bùi Lạc vẫn cảm thấy rất bình thường, thân phận của hắn đã định sẵn rằng hắn sẽ ở trên cao nhìn xuống, không mang theo chút tình cảm nào quan sát chúng sinh, con người và quỷ đều là một, chỉ khác nhau về thời gian và hình thái tồn tại mà thôi, sau khi chết con người sẽ biến thành quỷ, mà quỷ sau khi đầu thai chuyển kiếp sẽ lại thành con người.
Ở trong mắt hắn con người và quỷ đều giống nhau.
Nhưng chỉ có Tề Hoan là khác biệt duy nhất.
Lần đầu tiên có người không hề sợ hãi khi đối mặt với hắn.
Lần đầu tiên có người không cầu mong gì từ hắn.
Lần đầu tiên có người lo lắng cho hắn.
Cũng là lần đầu tiên có người với với hắn rằng ‘Em thích anh.”
Rất nhiều cái lần đầu tiên của Bùi Lạc đều liên quan tới Tề Hoan, người kia rõ ràng chỉ là một con người nhỏ bé yếu ớt, nếu là trước đây chắc chắn hắn sẽ không thể nào chú ý tới, nếu không phải lúc đầu việc khôi phục thần lực có liên kết chặt chẽ với người này thì hắn cũng không tiếp xúc với cậu —–
Bọn họ sẽ mãi mãi không gặp được nhau.
Bây giờ thần lực của hắn đã khôi phục được khoảng bảy tám phần, cho dù Tề Hoan không ở bên cạnh hắn thì thần lực cũng sẽ từ từ khôi phục lại, chỉ là tốc độ sẽ chậm hơn, nhưng chuyện này cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy, nếu cùng Tề Hoan thông quan cũng rất thú vị.
Bùi Lạc liếc nhìn hộp quà mình đang cầm trong tay lại cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, Tề Hoan vẫn luôn muốn có cái này, nếu biết hắn một lần lấy được hai tờ giấy thông hành chắc là sẽ vui lắm.
Tề Hoan và gã xác ướp giao kèo chỉ có một giấy thông hành, Bùi Lạc giao kèo với gã cũng là một giấy thông hành, hắn đã lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc để bắt hệ thống đưa thêm một tấm giấy thông hành, như vậy Tề Hoan sẽ ít gặp nguy hiểm hơn.
Nếu không phải thời gian chỉ còn lại hai phút thì Bùi Lạc đã xén thêm ở chỗ của gã xác ướp rồi.
“Đừng khóc, tôi không sao, còn mang cả giấy thông hành về đây rồi.” Bùi Lạc mở hộp quà lấy hai tấm giấy thông hành ở bên trong ra.
Văn Tu ngại ngùng đứng một bên nhìn cảnh Tề Hoan ôm lấy Bùi lạc, không biết nên nói gì cho phải, nghe được câu này của Bùi Lạc mới tìm được cơ hội mở miệng, cậu nhóc nói liên thanh như súng máy “Anh Bùi giỏi ghê, đi một lần mà lấy được tận hai tấm giấy thông hành! Bọn em bị anh khoá trong phòng sợ muốn khóc luôn, nhất là lúc nghe hệ thống thông báo có người chơi tử vong còn tưởng anh xảy ra chuyện rồi, anh Tề cũng phát cuồng luôn…..”
Lòng Bùi Lạc xúc động lạ kỳ, nhưng khi Văn Tu mới nói xong hắn đã bị Tề Hoan đẩy ra.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Khoé mắt Tề Hoan còn đỏ hoe, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi, cậu hít sâu rồi lạnh lùng nói “Sau khi kết thúc phó bản sau này đừng theo tôi vào trò chơi nữa.”
Bùi Lạc nhíu mày, không rõ Tề Hoan nói vậy là cớ làm sao, hắn đã lấy về hai tấm giấy thông hành đáng ra Tề Hoan phải vui mới phải, sao lại có vẻ như còn tức giận hơn lúc trước vậy.
“Vì sao lại không thể vào phó bản chung với anh Bùi vậy?” Văn Tu nhỏ giọng thì thầm “Anh Bùi giỏi như vậy, nếu đi chung thì chúng ta sẽ an toàn hơn mà.”
Bùi Lạc cũng im lặng nhìn Tề Hoan.
Tề Hoan cũng không giải thích, chỉ giơ tay lau nước mắt còn đọng trên khoé mi, chớp chớp mắt rồi tỏ vẻ bình tĩnh “Hai giấy thông hành chia hai người mỗi người một cái, tôi đi tìm một tấm giấy thông hành nữa.”
“Cậu đã bị thương như vậy rồi làm sao mà đi tìm?” Bùi Lạc đi tới gần Tề Hoan, mắt nhìn về vết thương trên tay cậu, trong lòng cực kỳ khó chịu, lại hối hận sao bản thân không kết thúc cuộc chiến sớm một chút “Tôi xử lý vết thương giúp cậu.”
Tay Bùi Lạc vừa chạm tới vai Tề Hoan thì bị cậu lùi lại tránh thoát, lần này Bùi Lạc ngựa quen đường cũ túm lấy tay Tề Hoan, đồ trong tay Tề Hoan rơi xuống đất khiến cậu càng dùng sức rút về.
“Đừng có ầm ĩ nữa, phải xử lý vết thương cho tốt.” Bùi Lạc lật lòng bàn tay Tề Hoan ra, cả người đột nhiên cứng lại.
Lòng bàn tay Tề Hoan toàn là vết dao cắt, chỗ nông chỗ sâu, có chỗ còn lật cả mảng thịt ra, máu vẫn đang chảy, cảnh tượng khiến người ta phải giật mình.
Thứ rơi trên mặt đất là bông vải, bên trên đã dính đầy máu tươi, là do Tề Hoan cầm trong tay để cầm máu.
Bùi Lạc nhìn vẻ mặt Tề Hoan, vốn dĩ hắn sợ Tề Hoan phá cửa chạy tới nên mới hạ cấm chế, lại không ngờ được rằng Tề Hoan lại có thể làm tới mức này.
Trái tim hắn chua xót không thôi, đột nhiên hắn hiểu được tình cảm của con người.
Lần đầu tiên Bùi Lạc cúi đầu nói lời xin lỗi “Tôi sai rồi, cậu đừng giận nữa.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.