Cùng Thú Triền Miên

Chương 45: Thiên phú dị bẩm

Nhàn Thính Lạc Vũ​

07/04/2015

"Lâm, Lâm nhanh lên, nhanh lên ••• "

Sáng sớm, Joss đã đứng ngoài cửa phòng hô to gọi nhỏ, giọng điệu nóng nảy. Arthur cau mày mở cửa, nhìn tỷ tỷ mình, nói: "Sao vậy? Sao mà sáng sớm đã ồn ào ở đây? Cục cưng còn chưa tỉnh, nhỏ giọng chút đi."

"Arthur, Lâm dậy chưa? Heo trong bộ lạc sắp sinh, mọi người không biết nên xử lý thế nào. Tỷ qua gọi Lâm tới xem xem chuyện gì xảy ra." Joss thu lại một chút, hạ giọng kéo Arthur hỏi thăm, ánh mắt liếc về phía cửa đằng sau không ngừng, "Cục cưng còn chưa dậy? Tỷ tưởng nên thức rồi!"

"Joss có chuyện gì à?" Lâm ôm cục cưng đi ra từ bên trong. Cục cưng vừa bú no, đang quan sát chung quanh đầy hưng phấn, quơ múa nắm đấm nhỏ. Nắm đấm nhỏ trắng nõn bắt lấy mái tóc buông xõa của Đường Lâm, có vẻ tinh thần sáng láng. Mấy người Da La theo sát phía sau, cẩn thận sửa sang lại váy thú hơi xốc xếch của cô. Bối Lý lẳng lặng đi tới phòng bếp đơn sơ phía ngoài, Lord thì đi tới một căn phòng bên cạnh, chuẩn bị sắc thuốc cho cô.

Da La dựa vào cửa, vươn tay nhéo tiểu bảo bảo trong lòng Đường Lâm. Bàn tay nhỏ nhỏ mềm mềm khiến Da La hơi mê mẩn.

Có lẽ sức lực của hắn hơi mạnh, gò má trắng nõn hiện ra dấu tay đo đỏ. Thấy vậy, Đường Lâm vươn tay lqđ vuốt ve bàn tay đang làm loạn của Da La, kề cục cưng sát vào mặt, hôn chụt vài cái, hài lòng nhìn khuôn mặt tươi cười của cục cưng.

"Cho tỷ ôm!" Joss không nói không rằng mà cướp lấy cục cưng từ trong lòng Đường Lâm, hôn vài cái mới buông ra, ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Lâm, heo nuôi trong chuồng sắp sinh con. Tỷ chạy ngay tới đây thông báo cho muội. Heo mẹ kêu tới hơn nửa đêm, bên dưới cũng rũ xuống bằng chừng ngón tay, chắc cũng sắp sinh."

"Thật à?" Đường Lâm mừng rõ không thôi. Heo này đúng là mang thai rất nhanh. Mấy ngày nữa lúa sau nhà cũng chín. Mấy ngày nay thân thể cô bất tiện, vẫn luôn là mấy người Arthur chăm sóc. Từ khi vào bạch trú thì thời tiết cũng ấm áp hơn, nhiệt độ thích hợp nên lúa nước sinh trưởng cực tốt.

"Chúng ta mau qua xem một chút đi. Bọn Horry về chưa? Hôm qua ra ngoài săn thu được những gì?" Cô đi theo Joss, đi về phía chuồng heo, trong tay còn ôm tiểu bảo bảo. Có lẽ là vừa tỉnh ngủ nên nó mở to mắt đầy linh lợi.

Đường Lâm vô cùng kinh ngạc mà nhìn cục cưng phấn chấn nhanh nhẹn, thầm nghĩ không hổ là có huyết thống người thú. Đứa bé này vừa sinh ra được vài ngày vậy mà lại có sức khỏe như đứa trẻ đã được vài tháng. Sức đạp của chân nhỏ cũng không nhỏ. Nếu đói bụng, Đường Lâm mà chậm một chút thì gào khóc ngay, giọng lớn tới mức cả bộ lạc đều nghe thấy. Tiểu tử này bướng bỉnh vô cùng!

"Horry làm theo lời muội dặn dò, ra vào cũng hết sức cẩn thận. Hình như dưới gò núi có không ít muối có màu xanh. Sau này cuối cùng thì bộ lạc không cần phải lo lắng tới chuyện muối rồi." Joss khẽ nói, "Tất cả chuyện này đều nhờ Lâm." Vẻ mặt Joss kích động. Sau khi Đường Lâm tới, bộ lạc không phải lo lắng vì thức ăn, cuộc sống cũng từ từ được cải thiện.

"Ừ, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*"

*小心驶得万年船 xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.

"Joss, Lâm đã tới. Vài con heo mẹ này đã kêu một ngày nhưng không có chút động tĩnh sinh con nào." Giống cái canh giữ ở chuồng heo lo lắng mà nhìn vài con heo nằm bẹp trên đất đang kêu la.

"Tình hình này đã xảy ra bao lâu?" Nhìn từng giọt máu nhỏ xuống đất, Đường Lâu cau mày, "Joss bảo người gọi Lord tới đây. Muội cũng không rõ lắm heo sinh con thế nào."

"Được." Joss gật đầu, bảo giống đực phía sau tới nhà gỗ một chuyến nữa. Giống đực vừa mới đi, bỗng một con d.đ.l.q.đ heo trong số đó cong mông, gào lớn tiếng, sau đó liền sinh ra một con heo con chỉ lớn bằng lòng bàn tay, sau đó lại sinh ra vài con nữa.

Không tới một canh giờ, bốn con heo lần lượt sinh ba mươi mấy con heo con. May mà vài con đã được tách ra, nếu không nói không chừng heo con sẽ bị đạp chết.



"Cầm gậy trúc tới đây." Lord ra hiệu giống cái tới gần chuồng heo lấy gậy trúc tới, bước về trước vài bước, cắt cuống rốn đang nhỏ máu ra, sau đó để giống đực đào một cái hố to cạnh chuồng heo, chôn hết những thứ này xuống.

"Lord, có cần tách những con heo nhỏ này ra không? Chuồng heo này không lớn, em lo heo con sẽ bị đè chết." Heo mẹ thân thể mập mạp, heo con nhỏ như vậy, nói không chừng heo mẹ chỉ xoay người một cái là nó đã bị đè chết. Vậy chẳng phải là công dã tràng à? Những con chim nuôi gần chuồng heo cũng sắp bắt đầu đẻ trứng. Nghe Đường Lâm nói vậy, giống cái tách hết những quả trứng kia ra cất, chuẩn bị đánh dấu.

"Không sao đâu. Heo mẹ sẽ chăm sóc heo con tốt. Bây giờ nếu em tự tiện di chuyển heo con thì không chừng heo mẹ sẽ liều mạng với em đó." Lord lắc đầu, kéo Đường Lâm qua, nhìn cục cưng tinh thần sáng láng trong lòng, nói: "Lâm, nên về uống thuốc!"

"Vẫn uống à? Người em đã khỏe rồi, không cần phải uống tiếp đâu." Đường Lâm bất mãn mà ngửa đầu. Thân thể này của cô giống người bị bệnh lắm à? Hôm qua Arthur còn kéo cô vận lqđ động một ngày. Không phải nói nên ở cữ hơn một tháng à? Nhưng vấn đề này đặt ở đây thì chẳng thích hợp chút nào. Nghe nói ngày xưa lúc Kama sinh Trạch Nhã thì chỉ khó chịu hai ngày. Sau hai ngày thì lại sinh long hoạt hổ. Mà cô sau khi sinh cục cưng một ngày, ngay cả vận động mạnh mẽ cũng có thể làm.

Cô có nên nói là không hổ là người mạnh mẽ không? Khóe mắt cô giật giật, không nói gì, để mặc Lord dẫn về nhà gỗ. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng trêu đùa sau lưng.

"Uống thêm mấy ngày nữa là được. Em đã nhận tinh dịch lần đầu của Arthur, có được một chút khả năng của anh ta ••• "

"Nghĩa là sao?" Đường Lâm dừng chân, mặt hơi mất tự nhiên. Không phải là như cô đang nghĩ chứ! Thứ đó còn có tác dụng gì nữa? Vẻ mặt cô mờ mịt mà nhìn Lord chằm chằm, xấu hổ tới mức hai má đỏ bừng.

"Chính là ý mà Lâm nghĩ. Thân thể lâm tốt hơn những giống cái khác nhiều. Chẳng lẽ Lâm không cảm nhận được?" Lord cười xấu xa nắm lấy gò núi trắng nõn của cô, xoa nắn không chút e dè, mang theo chút mùi ghen tỵ, "Có phải mùi vị của Arthur tốt lắm nên khiến Lâm lưu luyến quên về hả?"

"Nói bừa!" Cô trợn mắt nhìn Lord, bước chân loạng choạng. Giống đực trong bộ lạc thật đúng là không có ai đứng đắn. Lord lại càng hơn thế. Mỗi lần yêu đều bắt cô làm những tư thế xấu hổ muốn chết.

"Đường Lâm đã về. Tiểu thú nhân thật là cường tráng, mạnh hơn tên khốn kia nhà tôi nhiều!" Rocca nhìn cục cưng trong lòng Đường Lâm, khoa trương mà nói. Bàn tay to còn không quên bóp vài cái trên người cục cưng. Hắn đen hơn mấy ngày trước, đôi mắt sáng trong nhìn cục cưng chằm chằm, giọng không nhỏ.

Da La nhấc chân đá về phía Rocca, nói: "Dừng, đó là đương nhiên. Không nhìn xem cục cưng là giống của ai? Đừng động tay động chân với cục cưng nhà tôi, muốn đánh thì chúng ta ra ngoài."

Dứt lời thì Arthur cũng đi tới, Bối Lý cũng thả thứ trong tay ra, mấy người đi ra ngoài. Lord bên cạnh chộn rộn, xoa xoa lòng bàn tay, hận không thể đi theo. Đường Lâm đảo mắt trắng dã. Giống đực lúc nào cũng tìm cớ đánh nhau. Có điều để bọn họ động tay cũng tốt, giảm bớt tinh lực dồi dào. Gần đây bộ lạc dư thừa thức ăn, không cần phải ra ngoài đi săn, chắc có không ít giống đực không kìm được mà ngứa tay muốn ra tay!

Chuyện này cũng không có gì. Bọn họ vừa mới bắt đầu thì những giống đực xung quanh đã nghe tiếng mà đến, nhao nhao biến thành hình thú. May mà sân của bộ lạc rộng, đủ để bọn họ làm loạn. Bụi bặm bay đầy trời, tiếng gầm gừ kèm theo tiếng đánh nhau •••

Liếc Lord, Đường Lâm đi thẳng vào phòng. Chắc chuyện Rocca phải chờ bọn họ đánh nhau xong mới nói tiếp được. Cô vươn tay che mắt lập lòe tinh quang của cục cưng, khóe mắt càng giật mạnh hơn •••

Cầm da thú khoa tay múa chân vài cái, chuẩn bị làm vài da thú vừa người cho cục cưng. Hình như lúc trước hơi nhỏ. Sau khi uống thuốc Lord đưa tới thì cô bắt đầu se sợi đay.

Một lúc sau, mấy người Rocca hài lòng mà kề vai sát cánh đi vào. Đường Lâm bất mãn cau mày, "Rửa sạch sẽ rồi hãy vào. Mùi hôi đầy người mà không sợ hun cục cưng à?" Cô ngẩng đầu quát, đuổi mấy người ra ngoài.

Mấy người Arthur nhìn nhau vài lần, nhanh chóng chạy ra sau nhà. Rocca vừa chạy vừa nói thầm, rõ ràng Kama nói tôi vậy là hấp dẫn nhất, dễ nhìn nhất! Hắn đấm ngực đầy lông, mơ màng mà nhìn ba người Arthur bên cạnh.



Thân hình mấy người Arthur dừng lại, khóe môi khẽ giật, tức giận mà nói: "Hấp dẫn cái rắm. Nếu không tắm thì Lâm tuyệt đối không cho chúng tôi vào nhà." Giống đực cẩu thả, tắm rửa với bọn họ mà nói còn đau khổ hơn làm thịt họ. Rocca nhìn ba người Arthur đầy thông cảm. May mà Kama không bắt bọn họ tắm rửa hàng ngày.

Nếu không hắn không điên, tuyệt đối Geogie sẽ điên!

Da La khinh bỉ mà nhìn Rocca, cười nhạo: "Kama nhà anh là không thèm để ý. Có điều anh khẳng định với bộ dạng thúi hoắc này của anh, cô ấy sẵn lòng cho anh ôm à? Lâm nhà tôi toàn thân thơm ngát, ôm vừa mềm vừa thoải mái, tắm rửa thì có là gì?"

Rocca suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu thật mạnh, không thể không thừa nhận lời Da La nói rất đúng.

Mỗi lần sạch sẽ mà ôm Kama thì cô càng thêm hăng hái dâng cao mà để hắn và Geogie càng thỏa thích. Có vẻ hắn nên tìm Geogie mà nói chuyện này. Thảo nào bọn Đường Lâm có thai d;đ;l;q;đ nhanh như vậy. Có phải là có liên quan tới chuyện tắm rửa không? 囧囧 Rocca càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Chờ hắn lấy lại tinh thần thì mấy người Arthur đã sớm không thấy tăm hơi. Hắn liền một mình cởi da thú, lộ ra thứ đang ngẩng cao đầu bên trong.

"Các anh quá vô tình rồi! Lại để mình tôi ở đây."

Lẩm bẩm đi vào nhà, mắt hổ trừng Arthur bên cạnh Đường Lâm. Arthur xoay người, giả vờ như không nghe thấy Rocca nói gì, đong đưa cánh tay nhỏ của cục cưng.

"Cục cưng đang ngủ, đừng làm nó tỉnh." Đường Lâm ngắm nhìn Arthur và Da La đang dày vò cục cưng, đáy mắt mang theo ý giận. Cục cưng vừa ngủ, nếu bị bọn họ dày vò tỉnh thì chắc sẽ khóc lớn mất.

"Không hổ là cục cưng nhà ta, còn nhỏ mà đã có thiên phú dị bẩm." Da La tiếp tục gẩy gẩy cây gậy mềm của cục cưng, nói rõ ràng mạch lạc. Arthur bên cạnh không nhịn được. Rocca cũng gật đầu đồng ý. Nhìn mấy giống đực không mặt mũi không da mặt này, Đường Lâm giận tới mức không phản đối. Cục cưng mới chừng đó, không sợ bị ảnh hưởng bởi những người này.

"Da La, nhớ đó. Sau này không cho phép anh tới gần cục cưng." Đừng Lâm sử dụng đòn sát thủ. Da La này nổi tiếng da mặt dày. Cục cưng vừa ra đời mà hắn đã nói lời không biết xấu hổ như thế. Không biết sau này sẽ dạy cục cưng làm chuyện không biết xấu hổ gì. Cô còn nhớ rõ cách cư xử không biết thẹn của Da La vào lần đầu tiên cô gặp hắn.

Nghe Đường Lâm nói vậy, Da La lập tức biết điều, im lặng ngồi bên cạnh.

Rocca mở cái gói mang theo ra, đặt trước mặt Đường Lâm, "Lâm, muối xanh này có thể ăn trực tiếp được không? Đây là mang về từ bên kia gò núi."

Đường Lâm di chuyển ngón tay, vươn đầu lưỡi liếm hạt muối trên đó, chép miệng mấy cái, không ngờ màn này rơi vào trong mắt mấy người Arthur bên cạnh lại trở nên phiến tình mập mờ khác thường. Bọn họ nhìn nhau, thoáng nở nụ cươi quỷ dị.

"Phơi nắng là được. Lấy nhiều muối xanh này một chút, phơi dưới nắng là có thể ăn trực tiếp được."

"Phơi thế nào?"

"Đặt dưới ánh nắng mặt trời phơi nửa ngày, sau khi hơi nước bốc hết thì sẽ cô thành muối, vậy sẽ không bị ẩm." Lau muối trên ngón tay, Đường Lâm thản nhiên nói.

Rocca khẽ gật đầu, đi ra tìm Horry.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Thú Triền Miên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook