Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ
Chương 91: Cậu cả Lệ ghen thì hậu quả rất nghiêm trọng
Song
06/06/2021
“Quá tốt rồi! Vừa rồi trong rạp chiếu phim bị cúp điện rồi, bên trong tối om không thấy gì, tôi còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì rồi. Bây giờ bên kia đã khôi phục lại bình thường rồi, em còn muốn tiếp tục xem phim nữa không?
Hay là trước hết ra ngoài đã?”
Tô Kim Thư ngơ ngác mà nhìn cánh cửa, cô không biết nên nói cái gì nữa. Giọng nói của ác ma càng vang lên rõ ràng bên tai: “Em có còn nhớ những người đàn ông ngấp nghé tới em đều có kết cục thế nào không?” Tô Kim Thư run lên. Cô nhớ tới kết cục của Vương Tiến Phát, cũng nhớ tới sự máu lạnh vô tình của Lệ Hữu Tuấn ngày đó.
“Cậu Lệ! Tôi cầu xin anh. Đàn anh cũng chẳng làm gì cả!” Tô Kim Thư sợ anh. Nếu trước kia cô còn khiêu khích thì đó là do cô không biết trời cao đất rộng. Bây giờ cô thật sự sợ anh rồi. Cô không muốn liên lụy đến những người bên cạnh mình.
“Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời tôi đi”
Tô Kim Thư cụp mắt. Năm năm trước cô và một người xa lạ sinh ra hai đứa con trai.
Nhan Thế Khải cũng không để ý đến, vẫn đối xử với cô rất tốt. Nhưng mà bây giờ, giữa cô và Nhan Thế Khải lại cách một cánh cửa, cô và Lệ Hữu Tuấn…
Cô không xứng với lòng tốt của Nhan Thế Khải.
“Đàn anh à, anh đi đi.”
“Sao vậy Kim Thư?”
“Anh đừng hỏi nữa, anh đi đi!”
“Kim Thư! Em nói cho anh đi, có phải em đã gặp phải phiền phức gì rồi hay không?
Hãy nghe lời anh, mở cửa ra trước đi.”
Trong nháy mắt Tô Kim Thư cảm nhận được hơi thở của người đàn ông phía sau lại tối tăm hơn nhiều. Cô vội vàng cất cao giọng: “Nhan Thế Khải! Có phải là anh nghe không hiểu em đang nói cái gì đúng không? Em muốn anh đi đi!
Bây giờ anh đi ngay đi, lập tức biến mất khuất mắt em, em không muốn nhìn thấy anh nữa! Anh biết không? Từ đầu tới cuối, em cũng chỉ xem anh như là anh trai thôi, chưa từng có suy nghĩ gì khác trong đầu cả.
Anh như vậy sẽ khiến cho em có áp lực rất lớn. Em không biết nên đối mặt với anh thế.
nào nữa! Có phải là anh muốn em từ chức thì anh mới vừa lòng không?”
“Kim Thư!” Nhan Thế Khải ngây ngẩn cả người. Anh ấy không thể tin vào lỗ tai mình nữa: “Kim Thư! Những lời em nói đều là thật lòng sao?”
Cô muốn nói với Nhan Thế Khải, cô rất là biết ơn vì sự giúp đỡ của anh ấy.
Cô chưa bao giờ cảm thấy anh ấy phiền cả.
Chỉ là cô cảm thấy bản thân mình không xứng với lòng tốt của anh ấy mà thôi Nhưng mà tất cả đều đã muộn rồi.
“Vậy… Kim Thư, anh đi trước đây. Thời gian không còn sớm nữa, lúc em về nhà nhớ chú ý an toàn.”
Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa. Đột nhiên Tô Kim Thư che mặt khóc rống lên. Lệ Hữu Tuấn nhìn bộ dáng khóc lóc như tinh thần muốn sụp đổ của cô, khuôn mặt đẹp trai của anh tối đen.
Vừa rồi anh muốn cô như vậy, chẳng qua là do anh tức giận hết mức nên phát tiết và tuyên bố chủ quyền mà thôi.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cô khóc lóc thế này thì làm sao anh còn có thể ra tay được nữa chứ?
Anh gắt gao ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, xoay người cô lại một cách mạnh mẽ: “Anh ta đi rồi nên em đau lòng thế này sao?”
Cái thứ không có lương tâm này thật là…
Cô xem anh là không khí đúng không?
Ở trước mặt anh mà khóc lóc vì người đàn ông khác như vậy!
BOSS Lệ tức đến mức muốn giết người!
“Lệ Hữu Tuấn! Vì sao anh cứ phải làm như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai chứ?
Nhan Thế Khải là đàn anh của tôi, cũng giống như anh trai ruột thịt của tôi vậy!
Rõ ràng anh biết anh ấy ở ngay ngoài cửa, vì sao lại còn muốn cưỡng ép tôi nữa chứ. Anh có biết anh như vậy sẽ khiến cho tôi cảm thấy tôi chính là một người đàn bà dâm đãng lẳng lơ, một con điếm không biết liêm sỉ hay không?
Tôi ghét anh, rất chán ghét anh!
Lệ Hữu Tuấn! Tôi hận anh chết đi được!”
Tô Kim Thư liều mạng đập lên người anh Nhan Thế Khải và anh trai của cô là bạn học.
Mỗi khi nhìn thấy Nhan Thế Khải thì cô mới có thể nhớ lại từng chỉ tiết nhỏ của anh trai Ở trong lòng cô, Nhan Thế Khải đã không đơn giản là đàn anh từ lâu rồi. Trên thực tế anh ấy chính là thế thân của Tô Duy Nam trong cô, là người thân duy nhất còn sót lại của cô.
Lệ Hữu Tuấn không biết suy nghĩ trong đáy lòng cô, anh lạnh mặt và để mặc cho cô phát tiết. Cho đến khi cô đánh đến mật rồi thì ngã ngồi trên mặt đất.
“Có phải bởi vì tôi không có mẹ, cha cũng không thương tôi, cho nên các người mới có thể tùy tiện bắt nạt tôi hay không?”
Giống như là chạm phải một đi đó dưới đáy lòng của Lệ Hữu Tuấn, ánh mắt anh lóe lên một cái.
Sau một hồi im lặng, Lệ Hữu Tuấn giơ tay ra ôm lấy cô. Tô Kim Thư hơi ngạc nhiên một chút, cô vội vàng né tránh: “Đừng!”
Thấy cô tránh né mình, không hiểu sao Lệ Hữu Tuấn lại thấy rất khó chịu.
“Cốc cốc cốc…” Một hồi tiếng đập cửa vang lên.
“Người ở bên trong! Làm phiên các người ra ngoài một chút. Nơi này là phòng nghỉ của nhân viên công tác, không phải nhân viên công tác của rạp chiếu phim thì mời lập tức đi ra ngoài!”
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn cô: “Em xác định là em muốn đi ra ngoài như vậy sao?”
Tô Kim Thư nước mắt lưng tròng.
Cô cúi đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện quần áo của mình đều đã bị tên xấu xa này xé rách hết rồi!
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã bị ai đó bế lên. Tô Kim Thư còn đang nổi nóng, cô giấy giụa không vui: “Anh buông tôi ra, tôi tự đi được! Không cần anh lo!”
“Em đừng có mà được voi đòi tiên!” Bị áp suất thấp của người đàn ông uy hiếp, Tô Kim Thư nhụt chí trong nháy mắt. Cô không dám lên tiếng nữa. Cô sợ cái tên này nổi lên thú tính rồi lại làm ra chuyện gì với cô nữa!
“Người ở bên trong! Các người có nghe rõ không? Nếu còn không ra nữa thì chúng tôi sẽ gọi bảo vệ tới phá cửa…
Cạch!
Cửa phòng nghỉ bị người ta mở ra từ bên trong.
Nhân viên vây quanh ở cửa bị dọa sợ một trận, đang chuẩn bị duỗi cổ nhìn vào bên trong.
Nhưng mà vừa ngẩng đầu thì đã bị khí thế mạnh mẽ của Lệ Hữu Tuấn đè bẹp.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, không tự chủ được mà né ra tránh một đường cho anh.
Bên cạnh có mấy cô gái mê trai vừa nhìn thấy khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn, ánh mắt chỉ còn thiếu mỗi việc biến thành hình trái tim Người đàn ông này thật sự quá đẹp trai, khí thế thật mạnh mẽ!
Khó trách có người phụ nữ kia bằng lòng vào phòng tối nhỏ với anh.
Đổi lại các cô thì các cô cũng nguyện ý!
Vừa nghĩ như vậy, các cô lại sinh ra tò mò đối với người phụ nữ nằm trong lòng Lệ Hữu Tuấn.
Ánh mắt chuyển một cái, mọi người đều nhìn về phía Tô Kim Thư bên kia.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy lúng túng.
Đang chuẩn bị chôn đầu vào trong lòng Lệ Hữu Tuấn thì bất thình lình một chiếc áo vest rộng thùng thình trùm lên đầu cô.
Có người nhàm chán, thừa dịp Lệ Hữu Tuấn xoay người rời đi mà len lén chụp lại ảnh của bọn họ.
Đang chuẩn bị xoay người rời đi đăng lên mạng xã hội thì bất thình lình bị một người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest đen ngăn lại: “Ảnh chụp đâu? Là tự mình xóa hay là để tôi tới giúp?”
Mới nghe thì thấy Lục Anh Khoa nói chuyện rất khách khí, nhưng mà khuôn mặt lạnh như băng kia của anh lại khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
Người phụ nữ kia sợ tới mức cả người run lên.
Cô ta run rẩy xóa hết toàn bộ tấm ảnh trong điện thoại ngay trước mặt Lục Anh Khoa.
Thật đáng tiếc mà!
Lúc đầu còn đang nghĩ có thể đăng lên mạng xã hội được hay không, bây giờ thì hay rồi, ngay cả ảnh chụp cũng đều mất hết rồi!
Tô Kim Thư bị Lệ Hữu Tuấn ôm ra khỏi trung tâm thương mại. Sau đó cô bị ném vào trong chiếc Rolls Royce.
Bả vai Tô Kim Thư đập lên trên ghế, đau đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhãn nhăn lại.
Cô tức giận kéo mở cửa xe nhưng phát hiện cửa xe đã bị khóa trái rồi.
Khuôn mặt Lệ Hữu Tuấn tối tăm và hung dữ. Sau khi lên xe, anh dùng sức đập cửa xe một cái.
Từ đầu tới đuôi anh không nói một câu nào cả.
Hay là trước hết ra ngoài đã?”
Tô Kim Thư ngơ ngác mà nhìn cánh cửa, cô không biết nên nói cái gì nữa. Giọng nói của ác ma càng vang lên rõ ràng bên tai: “Em có còn nhớ những người đàn ông ngấp nghé tới em đều có kết cục thế nào không?” Tô Kim Thư run lên. Cô nhớ tới kết cục của Vương Tiến Phát, cũng nhớ tới sự máu lạnh vô tình của Lệ Hữu Tuấn ngày đó.
“Cậu Lệ! Tôi cầu xin anh. Đàn anh cũng chẳng làm gì cả!” Tô Kim Thư sợ anh. Nếu trước kia cô còn khiêu khích thì đó là do cô không biết trời cao đất rộng. Bây giờ cô thật sự sợ anh rồi. Cô không muốn liên lụy đến những người bên cạnh mình.
“Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời tôi đi”
Tô Kim Thư cụp mắt. Năm năm trước cô và một người xa lạ sinh ra hai đứa con trai.
Nhan Thế Khải cũng không để ý đến, vẫn đối xử với cô rất tốt. Nhưng mà bây giờ, giữa cô và Nhan Thế Khải lại cách một cánh cửa, cô và Lệ Hữu Tuấn…
Cô không xứng với lòng tốt của Nhan Thế Khải.
“Đàn anh à, anh đi đi.”
“Sao vậy Kim Thư?”
“Anh đừng hỏi nữa, anh đi đi!”
“Kim Thư! Em nói cho anh đi, có phải em đã gặp phải phiền phức gì rồi hay không?
Hãy nghe lời anh, mở cửa ra trước đi.”
Trong nháy mắt Tô Kim Thư cảm nhận được hơi thở của người đàn ông phía sau lại tối tăm hơn nhiều. Cô vội vàng cất cao giọng: “Nhan Thế Khải! Có phải là anh nghe không hiểu em đang nói cái gì đúng không? Em muốn anh đi đi!
Bây giờ anh đi ngay đi, lập tức biến mất khuất mắt em, em không muốn nhìn thấy anh nữa! Anh biết không? Từ đầu tới cuối, em cũng chỉ xem anh như là anh trai thôi, chưa từng có suy nghĩ gì khác trong đầu cả.
Anh như vậy sẽ khiến cho em có áp lực rất lớn. Em không biết nên đối mặt với anh thế.
nào nữa! Có phải là anh muốn em từ chức thì anh mới vừa lòng không?”
“Kim Thư!” Nhan Thế Khải ngây ngẩn cả người. Anh ấy không thể tin vào lỗ tai mình nữa: “Kim Thư! Những lời em nói đều là thật lòng sao?”
Cô muốn nói với Nhan Thế Khải, cô rất là biết ơn vì sự giúp đỡ của anh ấy.
Cô chưa bao giờ cảm thấy anh ấy phiền cả.
Chỉ là cô cảm thấy bản thân mình không xứng với lòng tốt của anh ấy mà thôi Nhưng mà tất cả đều đã muộn rồi.
“Vậy… Kim Thư, anh đi trước đây. Thời gian không còn sớm nữa, lúc em về nhà nhớ chú ý an toàn.”
Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa. Đột nhiên Tô Kim Thư che mặt khóc rống lên. Lệ Hữu Tuấn nhìn bộ dáng khóc lóc như tinh thần muốn sụp đổ của cô, khuôn mặt đẹp trai của anh tối đen.
Vừa rồi anh muốn cô như vậy, chẳng qua là do anh tức giận hết mức nên phát tiết và tuyên bố chủ quyền mà thôi.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cô khóc lóc thế này thì làm sao anh còn có thể ra tay được nữa chứ?
Anh gắt gao ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, xoay người cô lại một cách mạnh mẽ: “Anh ta đi rồi nên em đau lòng thế này sao?”
Cái thứ không có lương tâm này thật là…
Cô xem anh là không khí đúng không?
Ở trước mặt anh mà khóc lóc vì người đàn ông khác như vậy!
BOSS Lệ tức đến mức muốn giết người!
“Lệ Hữu Tuấn! Vì sao anh cứ phải làm như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai chứ?
Nhan Thế Khải là đàn anh của tôi, cũng giống như anh trai ruột thịt của tôi vậy!
Rõ ràng anh biết anh ấy ở ngay ngoài cửa, vì sao lại còn muốn cưỡng ép tôi nữa chứ. Anh có biết anh như vậy sẽ khiến cho tôi cảm thấy tôi chính là một người đàn bà dâm đãng lẳng lơ, một con điếm không biết liêm sỉ hay không?
Tôi ghét anh, rất chán ghét anh!
Lệ Hữu Tuấn! Tôi hận anh chết đi được!”
Tô Kim Thư liều mạng đập lên người anh Nhan Thế Khải và anh trai của cô là bạn học.
Mỗi khi nhìn thấy Nhan Thế Khải thì cô mới có thể nhớ lại từng chỉ tiết nhỏ của anh trai Ở trong lòng cô, Nhan Thế Khải đã không đơn giản là đàn anh từ lâu rồi. Trên thực tế anh ấy chính là thế thân của Tô Duy Nam trong cô, là người thân duy nhất còn sót lại của cô.
Lệ Hữu Tuấn không biết suy nghĩ trong đáy lòng cô, anh lạnh mặt và để mặc cho cô phát tiết. Cho đến khi cô đánh đến mật rồi thì ngã ngồi trên mặt đất.
“Có phải bởi vì tôi không có mẹ, cha cũng không thương tôi, cho nên các người mới có thể tùy tiện bắt nạt tôi hay không?”
Giống như là chạm phải một đi đó dưới đáy lòng của Lệ Hữu Tuấn, ánh mắt anh lóe lên một cái.
Sau một hồi im lặng, Lệ Hữu Tuấn giơ tay ra ôm lấy cô. Tô Kim Thư hơi ngạc nhiên một chút, cô vội vàng né tránh: “Đừng!”
Thấy cô tránh né mình, không hiểu sao Lệ Hữu Tuấn lại thấy rất khó chịu.
“Cốc cốc cốc…” Một hồi tiếng đập cửa vang lên.
“Người ở bên trong! Làm phiên các người ra ngoài một chút. Nơi này là phòng nghỉ của nhân viên công tác, không phải nhân viên công tác của rạp chiếu phim thì mời lập tức đi ra ngoài!”
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn cô: “Em xác định là em muốn đi ra ngoài như vậy sao?”
Tô Kim Thư nước mắt lưng tròng.
Cô cúi đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện quần áo của mình đều đã bị tên xấu xa này xé rách hết rồi!
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã bị ai đó bế lên. Tô Kim Thư còn đang nổi nóng, cô giấy giụa không vui: “Anh buông tôi ra, tôi tự đi được! Không cần anh lo!”
“Em đừng có mà được voi đòi tiên!” Bị áp suất thấp của người đàn ông uy hiếp, Tô Kim Thư nhụt chí trong nháy mắt. Cô không dám lên tiếng nữa. Cô sợ cái tên này nổi lên thú tính rồi lại làm ra chuyện gì với cô nữa!
“Người ở bên trong! Các người có nghe rõ không? Nếu còn không ra nữa thì chúng tôi sẽ gọi bảo vệ tới phá cửa…
Cạch!
Cửa phòng nghỉ bị người ta mở ra từ bên trong.
Nhân viên vây quanh ở cửa bị dọa sợ một trận, đang chuẩn bị duỗi cổ nhìn vào bên trong.
Nhưng mà vừa ngẩng đầu thì đã bị khí thế mạnh mẽ của Lệ Hữu Tuấn đè bẹp.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, không tự chủ được mà né ra tránh một đường cho anh.
Bên cạnh có mấy cô gái mê trai vừa nhìn thấy khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn, ánh mắt chỉ còn thiếu mỗi việc biến thành hình trái tim Người đàn ông này thật sự quá đẹp trai, khí thế thật mạnh mẽ!
Khó trách có người phụ nữ kia bằng lòng vào phòng tối nhỏ với anh.
Đổi lại các cô thì các cô cũng nguyện ý!
Vừa nghĩ như vậy, các cô lại sinh ra tò mò đối với người phụ nữ nằm trong lòng Lệ Hữu Tuấn.
Ánh mắt chuyển một cái, mọi người đều nhìn về phía Tô Kim Thư bên kia.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy lúng túng.
Đang chuẩn bị chôn đầu vào trong lòng Lệ Hữu Tuấn thì bất thình lình một chiếc áo vest rộng thùng thình trùm lên đầu cô.
Có người nhàm chán, thừa dịp Lệ Hữu Tuấn xoay người rời đi mà len lén chụp lại ảnh của bọn họ.
Đang chuẩn bị xoay người rời đi đăng lên mạng xã hội thì bất thình lình bị một người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest đen ngăn lại: “Ảnh chụp đâu? Là tự mình xóa hay là để tôi tới giúp?”
Mới nghe thì thấy Lục Anh Khoa nói chuyện rất khách khí, nhưng mà khuôn mặt lạnh như băng kia của anh lại khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
Người phụ nữ kia sợ tới mức cả người run lên.
Cô ta run rẩy xóa hết toàn bộ tấm ảnh trong điện thoại ngay trước mặt Lục Anh Khoa.
Thật đáng tiếc mà!
Lúc đầu còn đang nghĩ có thể đăng lên mạng xã hội được hay không, bây giờ thì hay rồi, ngay cả ảnh chụp cũng đều mất hết rồi!
Tô Kim Thư bị Lệ Hữu Tuấn ôm ra khỏi trung tâm thương mại. Sau đó cô bị ném vào trong chiếc Rolls Royce.
Bả vai Tô Kim Thư đập lên trên ghế, đau đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhãn nhăn lại.
Cô tức giận kéo mở cửa xe nhưng phát hiện cửa xe đã bị khóa trái rồi.
Khuôn mặt Lệ Hữu Tuấn tối tăm và hung dữ. Sau khi lên xe, anh dùng sức đập cửa xe một cái.
Từ đầu tới đuôi anh không nói một câu nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.