Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ
Chương 611: Chỉ muốn nấu cho anh một bữa cơm
Song
17/06/2021
Khúc Thương Ly ôm đứa con trong lòng, không dám tin vào tai mình.
Sau đó anh từng vô số lần định đến gần Tống Chỉ Manh, rốt cuộc dây dưa kéo dài suốt nửa năm, Tống Chỉ Manh quay lại làm việc.
Anh ấy cũng có được cơ hội chạm mặt Tống Chỉ Manh.
Anh ấy đứng dưới sân khấu lớn tiếng chất vấn cô ấy tại sao không từ mà biệt, tại sao lại không cần con, tại sao lại phản bội lời hứa ban đầu giữa hai người.
Khúc Thương Ly có thể nhìn ra, ánh mắt Tống Chỉ Manh nhìn anh vô cùng đau lòng, nhưng bên trong lại chứa nhiều thù hận hơn.
Vì vậy, ở trước mắt mọi người, Tống Chỉ Manh nói cô không hề quen biết Khúc Thương ty.
Sau khi chính tai nghe Tống Chỉ Manh nói lời này, trái tìm vốn không cam lòng của Khúc Thương Ly lạnh xuống.
Những chuyện này đã trôi qua sáu năm, nhưng lại hiện rõ trước mắt như mới xảy ra hôm qua.
Nếu không phải vừa rồi Lệ Hữu Tuấn nói sự thật cho anh ấy chỉ sợ anh ấy mang theo sự thù hận này, cô độc đi đến cuối đời.
“Dì út nói với tôi, ngày hôm đó anh không có ở phòng trọ, cũng chính là lúc anh ra ngoài mua nhắn kim cương, dì ấy và dượng tìm được Tống Chỉ Manh. Khi bọn họ nhìn thấy bụng “Tống Chỉ Manh đã lớn vượt mặt, vô cùng tức giận, thậm chí lấy việc cưỡng ép đưa chị ấy đi phá thai để bắt chị ấy viết tờ giấy kia”
Sau đó, Tống Chỉ Manh không có cách nào khác, chỉ có thể rưng rưng viết thư, ngoan ngoãn theo cha mẹ rời đi.
Nhưng tất cả những chuyện này cô ấy không hề tự nguyện, cô ấy vẫn luôn ngồi sau xe, gần như vắt hết óc ra nghĩ cách trốn khỏi sự giam cầm cha mẹ.
Vậy nên lúc xe dừng đèn đỏ, cô ấy đột nhiên bất chấp tất cả mở cửa xe vọt xuống, muốn chạy trốn.
Sau đó chiếc xe phía sau lao tới đụng trúng cô ấy, đầu cô ấy bị thương, chảy rất nhiều máu.
“Dì út và dượng bị dọa sợ mất hồn mất vía, lập tức đưa chị ấy đến bệnh viện trung tâm Ninh Giang”
Nhưng khi đó máy móc khám chữa bệnh và tư chất của nhân viên y tế không được cao như bây giờ.
Sau khi được chuyên gia khám bệnh, bọn họ lặn lội cả đêm đưa Tống Chỉ Manh đến bệnh viện trung tâm thủ đô.
Vốn dĩ bác sĩ muốn bỏ đứa bé đi, nhưng Tống Chỉ Manh liều chết yêu cầu bảo vệ đứa bé.
May mắn đứa bé được sinh ra, rất khoẻ mạnh.
Sau đó Tống Chỉ Manh cũng thoát khỏi tình trạng nguy hiểm: Nhưng vì gặp tai nạn giao thông, nên thần kinh của cô ấy gặp vấn đề lớn.
Hai tháng sau đó, cô ấy bắt đầu xuất hiện triệu chứng Alzheimer giai đoạn đầu.
Thậm chí, có những chuyện vô cùng quan trọng trong lòng cô ấy, cũng theo thời gian mà tan biến mất.
Bao gồm khoảng thời gian cô ấy mang thai, thậm chí ngay cả chuyện vì sao cô ấy lại chia tay với Khúc Thương Ly, cô ấy cũng không biết.
Sau đó, những lúc Khúc Thương Ly đến tìm cô ấy, đều bị người nhà họ Tống chặn lại.
Tống Chỉ Manh vẫn luôn vô cùng để ý, tại sao khi đó anh ấy một đi không trở lại Nên nên lúc Khúc Thương Ly xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy mới nói với mọi người, cô ấy căn bản không biết người đàn ông này.
Lúc này đầu óc Khúc Thương Ly rất hỗn loạn, cảm giác đau khổ và áy náy xen nhau.
Anh ấy dùng hết sáu năm để hình thành hàng rào lí trí, giấu phần tình cảm sâu tận đáy lòng kia đi.
Vốn dĩ anh định cứ như vậy nuôi Khúc Nhất Phàm lớn lên thành người.
Nhưng bây giờ Tống Chỉ Manh đột nhiên trở lại, hơn nữa còn mang theo chân tướng tàn nhẫn như vậy.
Nếu có thể, Khúc Thương Ly tình nguyện để hai người chia xa vì hiểu lâm, cũng không muốn nhìn thấy một người phụ nữ lạc quan sáng sủa như Tống Chỉ Manh phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Bệnh Alzheimer ban đầu là mất trí nhớ, sau đó sẽ biến thành mất tiếng, mất khả năng vận động… Sẽ quên hết tất cả.
Đừng nói là người bên cạnh, cho dù mình là ai, cô ấy cũng sẽ không biết.
Tống Chỉ Manh là người kiêu ngạo như vậy, nếu như cô ấy biết mình sẽ biến thành như vậy, cô ấy nhất định sẽ kết thúc sinh mạng trước khi bản thân thay đối trở thành như vậy.
Nghĩ đến đây, thậm chí Khúc Thương Ly cảm thấy những oán hận trong suốt sáu năm qua của mình căn bản không là gì cả Lời nói của Lệ Hữu Tuấn vẫn không ngừng vang lên bên tai anh ấy: “Sở dĩ khi đó người nhà họ Tống không để hai người gặp nhau là vì không muốn Tống Chỉ Manh chịu kích thích thêm nữa, sợ bệnh tình của chị ấy nặng thêm. Chuyện này chị ấy cũng không biết, người nhà họ Tống lừa gạt rất tốt.
Nếu không phải do gần đây Tống Chỉ Manh thường xuyên tới thành phố Ninh Giang gặp anh, sợ răng người nhà chị ấy cũng không định nói cho tôi biết”
“Bọn họ không có mặt mũi nào gặp anh, cũng không có mặt mũi nào đối diện với con gái mình, nên họ hi vọng tôi tới nói với anh, xin anh cố gắng đừng kích thích chị ấy, cũng đừng nói cho chị ấy biết chuyện chị ấy bị bệnh, bọn họ đang nghĩ cách kéo dài thời gian phát bệnh”
Khúc Thương Ly cứ như vậy gục lên tay lái, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Thậm chí anh ấy cũng không biết mình đã ngồi đó bao lâu nữa, cho đến khi tay trượt xuống, đè lên còi xe.
“Bíp bíp bíp.
Ngay lập tức, xe phát ra âm thanh chói tai.
Khúc Thương Ly lập tức tỉnh táo lại, Tống Chỉ Manh đang bận rộn trong bếp cũng bị âm thanh này doạ sợ hết hồn, chén trong tay cầm không chắc, trực tiếp rơi vào nồi Dầu nóng trong nồi bản tung toé, trực tiếp bản lên mu bàn tay cô ấy.
“AI Tống Chỉ Manh bị dầu làm bỏng hét lên, cái muỗng trên tay cũng ném đi, trực tiếp đập vào chảo dầu Dầu tràn ra, bén lửa, sau đó lửa bùng lên trong bếp.
Nhất thời, phòng bếp hỗn loạn như một nồi cháo.
Lúc này Khúc Thương Ly còn ở trong xe, sau khi tỉnh táo lại, anh ấy cũng không nhúc nhích.
Bởi vì anh ấy còn chưa biết mình nên đối mặt với Tống Chỉ Manh thế nào đây.
Nhưng đúng lúc đó, Khúc Nhất Phàm đột nhiên từ trong nhà vọt ra, la lớn với bên ngoài: “Cha ơi cứu mạng, cháy rồi, phòng bếp cháy rồi, cô còn đang ở bên trong!”
Tống Chỉ Manh còn ở bên trong?
Nghe vậy, sắc mặt Khúc Thương Ly thay đổi, vội vàng vọt ra.
Bước nhanh vào nhà, phòng bếp đã bốc ra khói đen.
“Tống Chỉ Manh, Tống Chỉ Manh!”
Nghe tiếng Khúc Thương Ly, Tống Chỉ Manh trực tiếp ngồi bệt xuống, nức nở gọi: “Khúc Thương Ly, cứu mạng!”
Trái tim Khúc Thương Ly trầm xuống, anh ấy vừa cởi âu phục, vừa liều mạng chạy vào phòng bếp.
Cũng may lửa không lớn, khi Khúc Thương Ly xông vào, anh đóng ga trước, phủ âu phục lên trên ngọn lửa Ngọn lửa bị dập tắt rất nhanh, nhưng lúc này, Tống Chỉ Manh vẫn rúc trong góc run lẩy bẩy.
Cô ấy thấy Khúc Thương Ly xông vào, rõ ràng là muốn nhào vào lòng anh, nhưng cô ấy sợ, hai chân run rẩy, đứng lên không nổi.
Khúc Thương Ly vừa tức giận vừa nóng nảy, trực tiếp xông lại.
“Cô có bị ngu hay không? Cháy nhà cũng không biết đường chạy? Ngồi đó chờ bị thiêu chết đúng không?”
Tống Chỉ Manh tủi thân nhìn anh.
“Tôi… Tôi chỉ muốn nấu cho anh một bữa cơm thôi mà..”
Sau đó anh từng vô số lần định đến gần Tống Chỉ Manh, rốt cuộc dây dưa kéo dài suốt nửa năm, Tống Chỉ Manh quay lại làm việc.
Anh ấy cũng có được cơ hội chạm mặt Tống Chỉ Manh.
Anh ấy đứng dưới sân khấu lớn tiếng chất vấn cô ấy tại sao không từ mà biệt, tại sao lại không cần con, tại sao lại phản bội lời hứa ban đầu giữa hai người.
Khúc Thương Ly có thể nhìn ra, ánh mắt Tống Chỉ Manh nhìn anh vô cùng đau lòng, nhưng bên trong lại chứa nhiều thù hận hơn.
Vì vậy, ở trước mắt mọi người, Tống Chỉ Manh nói cô không hề quen biết Khúc Thương ty.
Sau khi chính tai nghe Tống Chỉ Manh nói lời này, trái tìm vốn không cam lòng của Khúc Thương Ly lạnh xuống.
Những chuyện này đã trôi qua sáu năm, nhưng lại hiện rõ trước mắt như mới xảy ra hôm qua.
Nếu không phải vừa rồi Lệ Hữu Tuấn nói sự thật cho anh ấy chỉ sợ anh ấy mang theo sự thù hận này, cô độc đi đến cuối đời.
“Dì út nói với tôi, ngày hôm đó anh không có ở phòng trọ, cũng chính là lúc anh ra ngoài mua nhắn kim cương, dì ấy và dượng tìm được Tống Chỉ Manh. Khi bọn họ nhìn thấy bụng “Tống Chỉ Manh đã lớn vượt mặt, vô cùng tức giận, thậm chí lấy việc cưỡng ép đưa chị ấy đi phá thai để bắt chị ấy viết tờ giấy kia”
Sau đó, Tống Chỉ Manh không có cách nào khác, chỉ có thể rưng rưng viết thư, ngoan ngoãn theo cha mẹ rời đi.
Nhưng tất cả những chuyện này cô ấy không hề tự nguyện, cô ấy vẫn luôn ngồi sau xe, gần như vắt hết óc ra nghĩ cách trốn khỏi sự giam cầm cha mẹ.
Vậy nên lúc xe dừng đèn đỏ, cô ấy đột nhiên bất chấp tất cả mở cửa xe vọt xuống, muốn chạy trốn.
Sau đó chiếc xe phía sau lao tới đụng trúng cô ấy, đầu cô ấy bị thương, chảy rất nhiều máu.
“Dì út và dượng bị dọa sợ mất hồn mất vía, lập tức đưa chị ấy đến bệnh viện trung tâm Ninh Giang”
Nhưng khi đó máy móc khám chữa bệnh và tư chất của nhân viên y tế không được cao như bây giờ.
Sau khi được chuyên gia khám bệnh, bọn họ lặn lội cả đêm đưa Tống Chỉ Manh đến bệnh viện trung tâm thủ đô.
Vốn dĩ bác sĩ muốn bỏ đứa bé đi, nhưng Tống Chỉ Manh liều chết yêu cầu bảo vệ đứa bé.
May mắn đứa bé được sinh ra, rất khoẻ mạnh.
Sau đó Tống Chỉ Manh cũng thoát khỏi tình trạng nguy hiểm: Nhưng vì gặp tai nạn giao thông, nên thần kinh của cô ấy gặp vấn đề lớn.
Hai tháng sau đó, cô ấy bắt đầu xuất hiện triệu chứng Alzheimer giai đoạn đầu.
Thậm chí, có những chuyện vô cùng quan trọng trong lòng cô ấy, cũng theo thời gian mà tan biến mất.
Bao gồm khoảng thời gian cô ấy mang thai, thậm chí ngay cả chuyện vì sao cô ấy lại chia tay với Khúc Thương Ly, cô ấy cũng không biết.
Sau đó, những lúc Khúc Thương Ly đến tìm cô ấy, đều bị người nhà họ Tống chặn lại.
Tống Chỉ Manh vẫn luôn vô cùng để ý, tại sao khi đó anh ấy một đi không trở lại Nên nên lúc Khúc Thương Ly xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy mới nói với mọi người, cô ấy căn bản không biết người đàn ông này.
Lúc này đầu óc Khúc Thương Ly rất hỗn loạn, cảm giác đau khổ và áy náy xen nhau.
Anh ấy dùng hết sáu năm để hình thành hàng rào lí trí, giấu phần tình cảm sâu tận đáy lòng kia đi.
Vốn dĩ anh định cứ như vậy nuôi Khúc Nhất Phàm lớn lên thành người.
Nhưng bây giờ Tống Chỉ Manh đột nhiên trở lại, hơn nữa còn mang theo chân tướng tàn nhẫn như vậy.
Nếu có thể, Khúc Thương Ly tình nguyện để hai người chia xa vì hiểu lâm, cũng không muốn nhìn thấy một người phụ nữ lạc quan sáng sủa như Tống Chỉ Manh phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Bệnh Alzheimer ban đầu là mất trí nhớ, sau đó sẽ biến thành mất tiếng, mất khả năng vận động… Sẽ quên hết tất cả.
Đừng nói là người bên cạnh, cho dù mình là ai, cô ấy cũng sẽ không biết.
Tống Chỉ Manh là người kiêu ngạo như vậy, nếu như cô ấy biết mình sẽ biến thành như vậy, cô ấy nhất định sẽ kết thúc sinh mạng trước khi bản thân thay đối trở thành như vậy.
Nghĩ đến đây, thậm chí Khúc Thương Ly cảm thấy những oán hận trong suốt sáu năm qua của mình căn bản không là gì cả Lời nói của Lệ Hữu Tuấn vẫn không ngừng vang lên bên tai anh ấy: “Sở dĩ khi đó người nhà họ Tống không để hai người gặp nhau là vì không muốn Tống Chỉ Manh chịu kích thích thêm nữa, sợ bệnh tình của chị ấy nặng thêm. Chuyện này chị ấy cũng không biết, người nhà họ Tống lừa gạt rất tốt.
Nếu không phải do gần đây Tống Chỉ Manh thường xuyên tới thành phố Ninh Giang gặp anh, sợ răng người nhà chị ấy cũng không định nói cho tôi biết”
“Bọn họ không có mặt mũi nào gặp anh, cũng không có mặt mũi nào đối diện với con gái mình, nên họ hi vọng tôi tới nói với anh, xin anh cố gắng đừng kích thích chị ấy, cũng đừng nói cho chị ấy biết chuyện chị ấy bị bệnh, bọn họ đang nghĩ cách kéo dài thời gian phát bệnh”
Khúc Thương Ly cứ như vậy gục lên tay lái, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Thậm chí anh ấy cũng không biết mình đã ngồi đó bao lâu nữa, cho đến khi tay trượt xuống, đè lên còi xe.
“Bíp bíp bíp.
Ngay lập tức, xe phát ra âm thanh chói tai.
Khúc Thương Ly lập tức tỉnh táo lại, Tống Chỉ Manh đang bận rộn trong bếp cũng bị âm thanh này doạ sợ hết hồn, chén trong tay cầm không chắc, trực tiếp rơi vào nồi Dầu nóng trong nồi bản tung toé, trực tiếp bản lên mu bàn tay cô ấy.
“AI Tống Chỉ Manh bị dầu làm bỏng hét lên, cái muỗng trên tay cũng ném đi, trực tiếp đập vào chảo dầu Dầu tràn ra, bén lửa, sau đó lửa bùng lên trong bếp.
Nhất thời, phòng bếp hỗn loạn như một nồi cháo.
Lúc này Khúc Thương Ly còn ở trong xe, sau khi tỉnh táo lại, anh ấy cũng không nhúc nhích.
Bởi vì anh ấy còn chưa biết mình nên đối mặt với Tống Chỉ Manh thế nào đây.
Nhưng đúng lúc đó, Khúc Nhất Phàm đột nhiên từ trong nhà vọt ra, la lớn với bên ngoài: “Cha ơi cứu mạng, cháy rồi, phòng bếp cháy rồi, cô còn đang ở bên trong!”
Tống Chỉ Manh còn ở bên trong?
Nghe vậy, sắc mặt Khúc Thương Ly thay đổi, vội vàng vọt ra.
Bước nhanh vào nhà, phòng bếp đã bốc ra khói đen.
“Tống Chỉ Manh, Tống Chỉ Manh!”
Nghe tiếng Khúc Thương Ly, Tống Chỉ Manh trực tiếp ngồi bệt xuống, nức nở gọi: “Khúc Thương Ly, cứu mạng!”
Trái tim Khúc Thương Ly trầm xuống, anh ấy vừa cởi âu phục, vừa liều mạng chạy vào phòng bếp.
Cũng may lửa không lớn, khi Khúc Thương Ly xông vào, anh đóng ga trước, phủ âu phục lên trên ngọn lửa Ngọn lửa bị dập tắt rất nhanh, nhưng lúc này, Tống Chỉ Manh vẫn rúc trong góc run lẩy bẩy.
Cô ấy thấy Khúc Thương Ly xông vào, rõ ràng là muốn nhào vào lòng anh, nhưng cô ấy sợ, hai chân run rẩy, đứng lên không nổi.
Khúc Thương Ly vừa tức giận vừa nóng nảy, trực tiếp xông lại.
“Cô có bị ngu hay không? Cháy nhà cũng không biết đường chạy? Ngồi đó chờ bị thiêu chết đúng không?”
Tống Chỉ Manh tủi thân nhìn anh.
“Tôi… Tôi chỉ muốn nấu cho anh một bữa cơm thôi mà..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.