Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ
Chương 703
Song
06/07/2021
Chờ ròng rã năm năm, cuối cùng cũng chờ được Bởi vì ngay lúc mới nấy, Tô Duy Nam đưa Mộ Mẫn Loan đến phòng nghiên cứu khoa học để gặp Sam.
Giáo sư Sam bày tỏ lấy làm tiếc thì lúc này cô ấy có thể tỉnh lại đã là kỳ tích rồi, nhưng nếu như có thể khôi phục lại bình thường thì đó mới là việc mà người bình thường không hiểu nổi.
Giờ mặc dù Mộ Mãn Loan mở mắt nhưng chỉ như một cái xác chết di động, không phản ứng chút nào với kích thích bên ngoài.
Trái lại, tình huống như vậy khiến cho hy vọng cô có thể tỉnh lại và khôi phục bình thường bị phá hủy hoàn toàn Bây giờ Mộ Mẫn Loan đã biến thành một người sống thực vậy.
Tô Kim Thư không thể tin nổi vào tai mình: “Tại sao lại như Cô không tin nổi ông trời lại đối xử tàn nhẫn với một người như thế, cướp đi con trai của cô ấy không nói, còn suýt chút nữa cướp mất người đàn ông cô yêu.
Khó khăn lắm người ấy mới quay trở lại, nhưng bản thân cô lại trở thành người sống thực vật?
Sao ông trời lại tàn nhãn như thế?
“Anh ơi, để chúng em giúp anh được không?”
Lúc Tô Kim Thư mở lời, giọng nói cô như có vẻ thỉnh cầu.
Cô không biết mình có thể giúp được gì, nhưng nếu không tới xem thử thì cô luôn cảm thấy băn khoăn trong lòng.
Tô Duy Nam do dự một lúc rồi quay đầu nhìn Mộ Mãn Loan vẫn đờ đẫn trên xe lăn như: trước, anh bèn nói: “Anh ở pháo đào lưng chừng núi Wells”
Tô Duy Nam vừa nói dứt câu, Tô Kim Thư đã vội vàng đáp: “Được ạ, bọn em đến ngay đây”
Ánh mắt Tô Duy Nam sáng lên, đột nhiên anh nhớ tới Tân Tấn Tài từng dặn dò một câu trước khi họ xu “Anh có biết cái gì gọi là tìm thêm đường sống nơi cõi chết không?”
Tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Tô Duy Nam vô cùng chói mắt.
Ngay trước một giây Tô Kim Thư cúp máy, anh đột nhiên nói: “Đợi đã, có một việc anh cần nhờ em giúp…”
Lệ Hữu Tuấn lái xe gần một tiếng đồng hồ mới tới được pháo đài ở lưng chừng núi Wells mà Tô Duy Nam nói tới.
Quả nhiên pháo đài ngay giữa sườn núi, lúc họ đến nơi thì sắc trời đã hoàn toàn tối lại.
Dưới ánh hoàng hôn, xe chạy theo đường núi đi lên.
Mới đi được nửa đường trời đã đổ mưa như trút nước.
Trận mưa này rất lớn, cũng ập đến quá nhanh, Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, nhanh chóng đạp chân ga.
Trước khi họ không nhìn thấy rõ đường nữa thì phải lái được xe đến lâu đài nơi lung chừng núi.
Lệ Hữu Tuấn vừa dừng xe lại thì tới đỡ Tô Kim Thư chuẩn bị vào nhà.
Nhưng mà nơi đỗ xe vào đến nhà chỉ cách một khoảng nhỏ, vậy mà người Lệ Hữu Tuấn cũng bị mưa ướt hết.
Tô Kim Thư trốn mình trong lòng anh cũng bị ướt hơn phân nửa.
Hai người đẩy cánh cửa vừa dày vừa nặng ra thì thấy Tô Duy Nam đang đốt củi ở lò sửa trong phòng khách.
Mộ Mẫn Loan thì ngồi trên xe lăng, cách lò sưởi âm tường không xa lắm.
Đúng là cô ấy đnag mở mắt, nhưng mà đáy mắt trong suốt trước kia giờ yên tĩnh như nước đọng, nhìn về phía trước đầy trống rỗng.
“Mẫn Loan?”
Tô Kim Thư đi tới vài bước đến trước mặt Mộ Mẫn Loan, chào cô ấy.
Nhưng ngay cả một chút phản ứng Mộ Mẫn Loan cũng không hề có, thậm chí đôi đồng tử cũng không hề thu lại.
Tô Duy Nam ngồi bên cạnh thản nhiên nói: “Trước lúc hai người tới anh có nhận được điện thoại, tối nay mưa sẽ lớn lắm, sau một tiếng có thể ngọn núi này sẽ bị cô lập. Đợi đến tối mai mưa mới ngừng, khi đó chúng ta mới về được”
Tô Kim Thư lấy khăn mặt lau tóc rồi đi tới bên cạnh cửa sổ.
Nhìn ra ngoài kia, lúc này đây đang sấm vang chớp giật, ánh chớp lóe lên ở bên ngoài, chiếu cả một vùng sáng rực như ban ngày.
Quả nhiên pháo đài giữa núi giống như tên của nó, nằm ở nơi rừng sâu núi thẳm.
Đây là một tòa nhà theo phong cách kiến trúc châu Âu cổ, ngay cả trên tường cũng có không ít tranh vẽ cung đình.
Tô Duy Nam dặn dò: “Đúng rồi, tối nay khi ngủ hai người nhớ đế ửa rồi, bởi vì phía sau núi Wells là khu dân nghèo, ở đó có rất nhiều lưu dân, họ biết quá rõ ngọn núi này nên thường trốn đến khu nhà giàu trộm cắp”
Tô Duy Nam còn chưa nói hết câu, bên ngoài lại vang lên tiếng sấm đùng đoàng.
Không biết tại sao, Tô Kim Thư vô thức cảm thấy tâm tình không yên được.
Cô xoay người từ cửa sổ đi vào, đứng bên cạnh Lệ Hữu Tuấn.
Cũng ngay lúc cô xoay người lại đó, bầu trời lóe lên một tia chớp.
Cô cũng không thấy được ở tường rào bên ngoài lâu đài, có mấy bóng đen như quỷ đang leo vào bên trong…
Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan ở phòng.
trên lầu hai, còn phòng của Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn thì sát vách bên cạnh.
Tối hôm đó, bên ngoài vẫn là sấm chớp và mưa gió đan xen.
Tô Kim Thư mới ngủ được không bao lâu, cô cảm giác được vốn Lệ Hữu Tuấn đang ôm cô bỗng đưa tay ra ngoài Bởi vì động tác của anh hơi mạnh nên Tô Kim Thư cũng tỉnh lại tức thì.
Cô mơ màng ngồi dậy, phát hiện đèn trong phòng ngủ không bật lên, nhưng Lệ Hữu Tuấn cũng đã ngồi dậy.
Cô đang chuẩn bị xoay người bật đèn lên, nhưng tay vừa mới giơ sang đã bị Lệ Hữu Tuấn giữ chặt lại.
“Sao vậy… A?”
Tô Kim Thư còn chưa nói hết câu thì đột nhiên đã bị Lệ Hữu Tuấn che kín miệng.
Cô giật mình nên cũng tỉnh táo hẳn, trừng mắt kinh ngạc nhìn anh, trong ánh mắt tỏ rõ vẻ †Òò mò.
“Hình như bên ngoài có tiếng động gì lạ lắm Lệ Hữu Tuấn hạ thấp giọng xuống, lúc này đây, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, khiến trái tim Tô Kim Thư cũng muốn thót lên.
“Đừng lên tiếng, biết không?”
Tô Kim Thư vội vã gật đầu.
Đến tận lúc đó Lệ Hữu Tuấn mới buông lỏng tay ra, sau đó xay người yên lặng đi về phía cửa.
Cửa phòng ngủ lầu hai vừa mở ra, Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư đã thấy cửa bên phòng sát vách cũng vừa mở, chỉ có điều bên trong không có ánh đèn.
Kỳ lạ, bên cạnh là phòng của Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan mà, sao lại mở cửa vậy.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn Tô Kim Thư một chút, cuối cùng anh cũng không yên lòng để mình cô lại đây, thế là anh nắm lấy tay cô cùng đi sang phòng sát vách.
“Cốc cốc!”
Anh gõ cửa, nhưng bên trong phòng vẫn không sáng đèn lên.
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn trở nên lạnh buốt: “Đi thôi”
Giáo sư Sam bày tỏ lấy làm tiếc thì lúc này cô ấy có thể tỉnh lại đã là kỳ tích rồi, nhưng nếu như có thể khôi phục lại bình thường thì đó mới là việc mà người bình thường không hiểu nổi.
Giờ mặc dù Mộ Mãn Loan mở mắt nhưng chỉ như một cái xác chết di động, không phản ứng chút nào với kích thích bên ngoài.
Trái lại, tình huống như vậy khiến cho hy vọng cô có thể tỉnh lại và khôi phục bình thường bị phá hủy hoàn toàn Bây giờ Mộ Mẫn Loan đã biến thành một người sống thực vậy.
Tô Kim Thư không thể tin nổi vào tai mình: “Tại sao lại như Cô không tin nổi ông trời lại đối xử tàn nhẫn với một người như thế, cướp đi con trai của cô ấy không nói, còn suýt chút nữa cướp mất người đàn ông cô yêu.
Khó khăn lắm người ấy mới quay trở lại, nhưng bản thân cô lại trở thành người sống thực vật?
Sao ông trời lại tàn nhãn như thế?
“Anh ơi, để chúng em giúp anh được không?”
Lúc Tô Kim Thư mở lời, giọng nói cô như có vẻ thỉnh cầu.
Cô không biết mình có thể giúp được gì, nhưng nếu không tới xem thử thì cô luôn cảm thấy băn khoăn trong lòng.
Tô Duy Nam do dự một lúc rồi quay đầu nhìn Mộ Mãn Loan vẫn đờ đẫn trên xe lăn như: trước, anh bèn nói: “Anh ở pháo đào lưng chừng núi Wells”
Tô Duy Nam vừa nói dứt câu, Tô Kim Thư đã vội vàng đáp: “Được ạ, bọn em đến ngay đây”
Ánh mắt Tô Duy Nam sáng lên, đột nhiên anh nhớ tới Tân Tấn Tài từng dặn dò một câu trước khi họ xu “Anh có biết cái gì gọi là tìm thêm đường sống nơi cõi chết không?”
Tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Tô Duy Nam vô cùng chói mắt.
Ngay trước một giây Tô Kim Thư cúp máy, anh đột nhiên nói: “Đợi đã, có một việc anh cần nhờ em giúp…”
Lệ Hữu Tuấn lái xe gần một tiếng đồng hồ mới tới được pháo đài ở lưng chừng núi Wells mà Tô Duy Nam nói tới.
Quả nhiên pháo đài ngay giữa sườn núi, lúc họ đến nơi thì sắc trời đã hoàn toàn tối lại.
Dưới ánh hoàng hôn, xe chạy theo đường núi đi lên.
Mới đi được nửa đường trời đã đổ mưa như trút nước.
Trận mưa này rất lớn, cũng ập đến quá nhanh, Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, nhanh chóng đạp chân ga.
Trước khi họ không nhìn thấy rõ đường nữa thì phải lái được xe đến lâu đài nơi lung chừng núi.
Lệ Hữu Tuấn vừa dừng xe lại thì tới đỡ Tô Kim Thư chuẩn bị vào nhà.
Nhưng mà nơi đỗ xe vào đến nhà chỉ cách một khoảng nhỏ, vậy mà người Lệ Hữu Tuấn cũng bị mưa ướt hết.
Tô Kim Thư trốn mình trong lòng anh cũng bị ướt hơn phân nửa.
Hai người đẩy cánh cửa vừa dày vừa nặng ra thì thấy Tô Duy Nam đang đốt củi ở lò sửa trong phòng khách.
Mộ Mẫn Loan thì ngồi trên xe lăng, cách lò sưởi âm tường không xa lắm.
Đúng là cô ấy đnag mở mắt, nhưng mà đáy mắt trong suốt trước kia giờ yên tĩnh như nước đọng, nhìn về phía trước đầy trống rỗng.
“Mẫn Loan?”
Tô Kim Thư đi tới vài bước đến trước mặt Mộ Mẫn Loan, chào cô ấy.
Nhưng ngay cả một chút phản ứng Mộ Mẫn Loan cũng không hề có, thậm chí đôi đồng tử cũng không hề thu lại.
Tô Duy Nam ngồi bên cạnh thản nhiên nói: “Trước lúc hai người tới anh có nhận được điện thoại, tối nay mưa sẽ lớn lắm, sau một tiếng có thể ngọn núi này sẽ bị cô lập. Đợi đến tối mai mưa mới ngừng, khi đó chúng ta mới về được”
Tô Kim Thư lấy khăn mặt lau tóc rồi đi tới bên cạnh cửa sổ.
Nhìn ra ngoài kia, lúc này đây đang sấm vang chớp giật, ánh chớp lóe lên ở bên ngoài, chiếu cả một vùng sáng rực như ban ngày.
Quả nhiên pháo đài giữa núi giống như tên của nó, nằm ở nơi rừng sâu núi thẳm.
Đây là một tòa nhà theo phong cách kiến trúc châu Âu cổ, ngay cả trên tường cũng có không ít tranh vẽ cung đình.
Tô Duy Nam dặn dò: “Đúng rồi, tối nay khi ngủ hai người nhớ đế ửa rồi, bởi vì phía sau núi Wells là khu dân nghèo, ở đó có rất nhiều lưu dân, họ biết quá rõ ngọn núi này nên thường trốn đến khu nhà giàu trộm cắp”
Tô Duy Nam còn chưa nói hết câu, bên ngoài lại vang lên tiếng sấm đùng đoàng.
Không biết tại sao, Tô Kim Thư vô thức cảm thấy tâm tình không yên được.
Cô xoay người từ cửa sổ đi vào, đứng bên cạnh Lệ Hữu Tuấn.
Cũng ngay lúc cô xoay người lại đó, bầu trời lóe lên một tia chớp.
Cô cũng không thấy được ở tường rào bên ngoài lâu đài, có mấy bóng đen như quỷ đang leo vào bên trong…
Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan ở phòng.
trên lầu hai, còn phòng của Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn thì sát vách bên cạnh.
Tối hôm đó, bên ngoài vẫn là sấm chớp và mưa gió đan xen.
Tô Kim Thư mới ngủ được không bao lâu, cô cảm giác được vốn Lệ Hữu Tuấn đang ôm cô bỗng đưa tay ra ngoài Bởi vì động tác của anh hơi mạnh nên Tô Kim Thư cũng tỉnh lại tức thì.
Cô mơ màng ngồi dậy, phát hiện đèn trong phòng ngủ không bật lên, nhưng Lệ Hữu Tuấn cũng đã ngồi dậy.
Cô đang chuẩn bị xoay người bật đèn lên, nhưng tay vừa mới giơ sang đã bị Lệ Hữu Tuấn giữ chặt lại.
“Sao vậy… A?”
Tô Kim Thư còn chưa nói hết câu thì đột nhiên đã bị Lệ Hữu Tuấn che kín miệng.
Cô giật mình nên cũng tỉnh táo hẳn, trừng mắt kinh ngạc nhìn anh, trong ánh mắt tỏ rõ vẻ †Òò mò.
“Hình như bên ngoài có tiếng động gì lạ lắm Lệ Hữu Tuấn hạ thấp giọng xuống, lúc này đây, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, khiến trái tim Tô Kim Thư cũng muốn thót lên.
“Đừng lên tiếng, biết không?”
Tô Kim Thư vội vã gật đầu.
Đến tận lúc đó Lệ Hữu Tuấn mới buông lỏng tay ra, sau đó xay người yên lặng đi về phía cửa.
Cửa phòng ngủ lầu hai vừa mở ra, Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư đã thấy cửa bên phòng sát vách cũng vừa mở, chỉ có điều bên trong không có ánh đèn.
Kỳ lạ, bên cạnh là phòng của Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan mà, sao lại mở cửa vậy.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn Tô Kim Thư một chút, cuối cùng anh cũng không yên lòng để mình cô lại đây, thế là anh nắm lấy tay cô cùng đi sang phòng sát vách.
“Cốc cốc!”
Anh gõ cửa, nhưng bên trong phòng vẫn không sáng đèn lên.
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn trở nên lạnh buốt: “Đi thôi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.