Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ
Chương 256: Chuyên mục vợ chồng
Song
06/06/2021
Khi hai người tắm rửa xong xuôi và đi xuống, hai đứa trẻ đã được gửi đến nhà trẻ.
Lâm Mộc bưng bữa sáng nóng hổi ra, Lâm Mộc là người miền Bắc, một củ khoai tây có thể làm ra hàng chục món ăn khác nhau.
Hôm nay, Lâm Mộc không chỉ làm mì, mà còn làm bánh bao cùng một số món trứng quê hương và đồ ăn kèm.
“Xin mời ông chủ và mợ chủ ăn sáng”
Tô Kim Thư mỉm cười đi đến bàn và liếc nhìn đồ ăn trên bàn.
“Lâm Mộc, tay nghề của bà thật giỏi, sau này tôi có thể học nấu ăn với bà được không?”
Lâm Mộc nghe vậy thì không khỏi trợn mắt, bà vội vàng gật đầu: “Đương nhiên có thể, mợ chủ thông minh như vậy, chắc chắn học một biết mười.”
Sau khi hai người ăn sáng xong, Lục Anh Khoa đã lái xe đến cửa Sau khi lên xe, Tô Kim Thư có vẻ hơi lơ đễnh và lười biếng.
Dù sao thì đêm qua cơ thể cô đã rỗng, hôm nay tỉnh dậy có chút không khỏe Xe vừa chuyển động, cô mơ màng ngủ thiếp đi dựa vào vai Lệ Hữu Tuấn.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu lại liếc nhìn cô, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Lát sau, anh bế cô và đặt cô vào vòng tay của mình.
Xe nhanh chóng lái đến tầng dưới của tòa nhà trụ sở tập đoàn Lệ Thiên.
Lục Anh Khoa dừng xe lại, anh ta nhìn thấy Trợ lý Lâm đứng ở bên đường, vẫy tay chào mình.
Lúc này Tô Kim Thư mới mở mắt, cô bàng hoàng nhìn quanh: “Anh Lệ, đây là đâu?”
Nếu không được tận mắt chứng kiến, cô có chết cũng không tin ông chủ máu lạnh của mình lại làm ra chuyện như thế này.
Nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của trợ lý Lâm, Lệ Hữu Tuấn hảng giọng: “E hèm.”
Trợ lý Lâm rốt cục định thần lại: “Ông chủ.
Lệ Hữu Tuấn gật đầu: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
Trợ lý Lâm gật đầu, đưa một túi tài liệu: “Mọi thứ đã sẵn sàng, tất cả đều ở bên trong”
Lệ Hữu Tuấn cầm lấy túi, xe ô tô quay đầu rời đi nhanh chóng.
Trợ lý Lâm đứng đó với vẻ mặt sững sờ: Xong rồi, có vẻ như lần này ông chủ chơi lớn thật rồi.
Nhưng…
Nếu sau này trở lại nhà họ Lệ, ông chủ sẽ giải thích thế nào?
Thế này có bị tính là tiền trảm hậu tấu không?
Sau 15 phút, ô tô lại dừng lại Nhưng vào lúc này, Tô Kim Thư tựa vào vòng tay của Lệ Hữu Tuấn, càng ngày càng ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại Lệ Hữu Tuấn cúi đầu, bóp má cô: “Dậy đi.”
“Anh Lệ, đừng nghịch nữa…”
Tô Kim Thư mơ hồ càu nhàu.
Má nhỏ của cô dụi dụi vào ngực anh vài cái rồi ngủ tiếp Lệ Hữu Tuấn không nói nên lời Trợ lý Lâm gật đầu, đưa một túi t “Mọi thứ đã sẵn sàng, tất cả trong”
Lệ Hữu Tuấn cầm lấy túi, xe ô tô quay đầu rời đi nhanh chóng.
Trợ lý Lâm đứng đó với vẻ mặt sững sờ: Xong rồi, có vẻ như lần này ông chủ chơi lớn thật rồi.
Nhưng…
Nếu sau này trở lại nhà họ Lệ, ông chủ sẽ giải thích thế nào?
Thế này có bị tính là tiền trảm hậu tấu không?
bên Sau 15 phút, ô tô lại dừng lại Nhưng vào lúc này, Tô Kim Thư tựa vào vòng tay của Lệ Hữu Tuấn, càng ngày càng ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại Lệ Hữu Tuấn cúi đầu, bóp má cô: “Dậy đi.”
“Anh Lệ, đừng nghịch nữa…”
Tô Kim Thư mơ hồ càu nhàu.
Má nhỏ của cô dụi dụi vào ngực anh vài cái rồi ngủ tiếp, Lệ Hữu Tuấn không nói nên lời Tối qua anh thấy cô ấy khóc đến nỗi khản cả giọng, nên anh chỉ làm hai lần, tuy mỗi lần hơi lâu nhưng thực sự chỉ được hai lần.
Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng của cô gái nhỏ này, chẳng khác gì anh đã khoét rỗng cơ thể cô.
“Chúng ta đã đến nơi rồi.”
Hữu Tuấn đưa tay ra và bóp mặt cô nữa.
Tô Kim Thư đã dậy rồi Cô ngủ rất ngon, nhưng cô cảm thấy có ai đó đang bóp mặt mình liên tục, cô đột nhiên nổi giận.
“Chát!”
Cô bực bội giơ tay ra, đánh vào tay của Lệ Hữu Tuấn.
Tô Kim Thư thì thầm: “Đáng ghét, đừng nghịch nữa, tôi muốn một ngủ.
Lục Anh Khoa ngồi hàng ghế đầu, mặt đen xì. Mợ chủ bị đánh thức, cơn giận này.
quả không tầm thường Vì vậy, anh ta hắng giọng: “Ông chủ, làm gì bây giờ? Hay đợi đến khi mợ chủ tỉnh lại?”
“Không cần, tôi ôm cô ấy vào luôn.”
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn Tô Kim Thư, ôm cô lên rồi xuống xe.
Lục Anh Khoa xách túi hồ sơ đi theo.
Nếu Tô Kim Thư biết cô ấy đi đâu bây giờ, cô ấy chắc chắn sẽ cầu xin Lệ Hữu Tuấn tát thẳng vào mặt cô ấy để cô tỉnh lại.
Lệ Hữu Tuấn ôm cô và đi thẳng vào sảnh đón khách VỊP.
Vì là lần đầu tiên đến đây nên anh sững sờ khi nhìn thấy khá nhiều cửa số ở sảnh.
Ngay sau đó, một nhân viên nữ bước đến với một nụ cười và hỏi rất ngọt ngào: “Thưa ngài, ngài cần làm thủ tục gì?”
Lục Anh Khoa đưa qua túi tài liệu trong tay cho cô ấy.
Sau khi nhìn thấy thông tin trong túi hồ sơ, vẻ mặt của nhân viên ngay lập tức trở nên kính trọng: “Bên trong có phòng phục vụ VIP, mời đi theo tôi.”
Một lúc sau, Lệ Hữu Tuấn ngơ ngác ôm lấy Tô Kim Thư, vào studio chụp ảnh Sau khi hai người ngồi xuống, nhiếp ảnh gia loay hoay hồi lâu, sau đó liều mạng trầm giọng nói: “Thưa ngài, nếu vợ ngài cứ nhằm mắt, thì bức ảnh này cũng không có tác dụng…”
Lệ Hữu Tuấn cau mày, cuối cùng nín nhịn, đánh thức Tô Kim Thư: “Ngoan, tỉnh dậy nào”
Tô Kim Thư bị làm phiền liên tục, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Cô kinh ngạc nhìn xung quanh, “Đây là đâu?”
Ngay khi cô ấy nhìn lên và nhìn thấy chiếc máy ảnh trước mặt, cô ấy càng bối rối hơn: “Chúng ta sắp chụp ảnh sao?”
Lệ Hữu Tuấn gật đầu, “Chụp xong rồi ngủ, nhé?”
Tô Kim Thư gật đầu.
Dù gì thì hai người cũng quen nhau lâu như vậy, hình như còn chưa chụp chung một tấm hình nào, hôm nay đến đây chụp ảnh cũng không tệ.
Nhìn thấy Tô Kim Thư cuối cùng cũng tỉnh lại, nhiếp ảnh gia thở phào nhẹ nhõm: “Hai vị ngồi gần một chút, nhớ mỉm cười.”
Tô Kim Thư nở một nụ cười rạng r, trong lòng trầm tư: Không phải Lệ Hữu Tuấn cùng thời đại với cô sao? Tại sao chụp một bức ảnh mà cũng cần nghiêm túc thế này?
Những bức ảnh nhanh chóng được rửa ra, Lệ Hữu Tuấn dẫn cô vào một phòng VIP.
Tô Kim Thư vẫn còn đang bối rối, cô vừa nghiêng đầu vừa điền thông tin: “Anh Lệ, chúng ta có phải đang làm thủ tục gì không?”
Lệ Hữu Tuấn gật đầu: “Ừ”
“Đây là thủ tục gì? Tại sao còn cần điền thông tin của mình? Còn chuyên mục vợ chồng này…
Tô Kim Thư đột nhiên im lặng.
Lâm Mộc bưng bữa sáng nóng hổi ra, Lâm Mộc là người miền Bắc, một củ khoai tây có thể làm ra hàng chục món ăn khác nhau.
Hôm nay, Lâm Mộc không chỉ làm mì, mà còn làm bánh bao cùng một số món trứng quê hương và đồ ăn kèm.
“Xin mời ông chủ và mợ chủ ăn sáng”
Tô Kim Thư mỉm cười đi đến bàn và liếc nhìn đồ ăn trên bàn.
“Lâm Mộc, tay nghề của bà thật giỏi, sau này tôi có thể học nấu ăn với bà được không?”
Lâm Mộc nghe vậy thì không khỏi trợn mắt, bà vội vàng gật đầu: “Đương nhiên có thể, mợ chủ thông minh như vậy, chắc chắn học một biết mười.”
Sau khi hai người ăn sáng xong, Lục Anh Khoa đã lái xe đến cửa Sau khi lên xe, Tô Kim Thư có vẻ hơi lơ đễnh và lười biếng.
Dù sao thì đêm qua cơ thể cô đã rỗng, hôm nay tỉnh dậy có chút không khỏe Xe vừa chuyển động, cô mơ màng ngủ thiếp đi dựa vào vai Lệ Hữu Tuấn.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu lại liếc nhìn cô, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Lát sau, anh bế cô và đặt cô vào vòng tay của mình.
Xe nhanh chóng lái đến tầng dưới của tòa nhà trụ sở tập đoàn Lệ Thiên.
Lục Anh Khoa dừng xe lại, anh ta nhìn thấy Trợ lý Lâm đứng ở bên đường, vẫy tay chào mình.
Lúc này Tô Kim Thư mới mở mắt, cô bàng hoàng nhìn quanh: “Anh Lệ, đây là đâu?”
Nếu không được tận mắt chứng kiến, cô có chết cũng không tin ông chủ máu lạnh của mình lại làm ra chuyện như thế này.
Nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của trợ lý Lâm, Lệ Hữu Tuấn hảng giọng: “E hèm.”
Trợ lý Lâm rốt cục định thần lại: “Ông chủ.
Lệ Hữu Tuấn gật đầu: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
Trợ lý Lâm gật đầu, đưa một túi tài liệu: “Mọi thứ đã sẵn sàng, tất cả đều ở bên trong”
Lệ Hữu Tuấn cầm lấy túi, xe ô tô quay đầu rời đi nhanh chóng.
Trợ lý Lâm đứng đó với vẻ mặt sững sờ: Xong rồi, có vẻ như lần này ông chủ chơi lớn thật rồi.
Nhưng…
Nếu sau này trở lại nhà họ Lệ, ông chủ sẽ giải thích thế nào?
Thế này có bị tính là tiền trảm hậu tấu không?
Sau 15 phút, ô tô lại dừng lại Nhưng vào lúc này, Tô Kim Thư tựa vào vòng tay của Lệ Hữu Tuấn, càng ngày càng ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại Lệ Hữu Tuấn cúi đầu, bóp má cô: “Dậy đi.”
“Anh Lệ, đừng nghịch nữa…”
Tô Kim Thư mơ hồ càu nhàu.
Má nhỏ của cô dụi dụi vào ngực anh vài cái rồi ngủ tiếp Lệ Hữu Tuấn không nói nên lời Trợ lý Lâm gật đầu, đưa một túi t “Mọi thứ đã sẵn sàng, tất cả trong”
Lệ Hữu Tuấn cầm lấy túi, xe ô tô quay đầu rời đi nhanh chóng.
Trợ lý Lâm đứng đó với vẻ mặt sững sờ: Xong rồi, có vẻ như lần này ông chủ chơi lớn thật rồi.
Nhưng…
Nếu sau này trở lại nhà họ Lệ, ông chủ sẽ giải thích thế nào?
Thế này có bị tính là tiền trảm hậu tấu không?
bên Sau 15 phút, ô tô lại dừng lại Nhưng vào lúc này, Tô Kim Thư tựa vào vòng tay của Lệ Hữu Tuấn, càng ngày càng ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại Lệ Hữu Tuấn cúi đầu, bóp má cô: “Dậy đi.”
“Anh Lệ, đừng nghịch nữa…”
Tô Kim Thư mơ hồ càu nhàu.
Má nhỏ của cô dụi dụi vào ngực anh vài cái rồi ngủ tiếp, Lệ Hữu Tuấn không nói nên lời Tối qua anh thấy cô ấy khóc đến nỗi khản cả giọng, nên anh chỉ làm hai lần, tuy mỗi lần hơi lâu nhưng thực sự chỉ được hai lần.
Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng của cô gái nhỏ này, chẳng khác gì anh đã khoét rỗng cơ thể cô.
“Chúng ta đã đến nơi rồi.”
Hữu Tuấn đưa tay ra và bóp mặt cô nữa.
Tô Kim Thư đã dậy rồi Cô ngủ rất ngon, nhưng cô cảm thấy có ai đó đang bóp mặt mình liên tục, cô đột nhiên nổi giận.
“Chát!”
Cô bực bội giơ tay ra, đánh vào tay của Lệ Hữu Tuấn.
Tô Kim Thư thì thầm: “Đáng ghét, đừng nghịch nữa, tôi muốn một ngủ.
Lục Anh Khoa ngồi hàng ghế đầu, mặt đen xì. Mợ chủ bị đánh thức, cơn giận này.
quả không tầm thường Vì vậy, anh ta hắng giọng: “Ông chủ, làm gì bây giờ? Hay đợi đến khi mợ chủ tỉnh lại?”
“Không cần, tôi ôm cô ấy vào luôn.”
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn Tô Kim Thư, ôm cô lên rồi xuống xe.
Lục Anh Khoa xách túi hồ sơ đi theo.
Nếu Tô Kim Thư biết cô ấy đi đâu bây giờ, cô ấy chắc chắn sẽ cầu xin Lệ Hữu Tuấn tát thẳng vào mặt cô ấy để cô tỉnh lại.
Lệ Hữu Tuấn ôm cô và đi thẳng vào sảnh đón khách VỊP.
Vì là lần đầu tiên đến đây nên anh sững sờ khi nhìn thấy khá nhiều cửa số ở sảnh.
Ngay sau đó, một nhân viên nữ bước đến với một nụ cười và hỏi rất ngọt ngào: “Thưa ngài, ngài cần làm thủ tục gì?”
Lục Anh Khoa đưa qua túi tài liệu trong tay cho cô ấy.
Sau khi nhìn thấy thông tin trong túi hồ sơ, vẻ mặt của nhân viên ngay lập tức trở nên kính trọng: “Bên trong có phòng phục vụ VIP, mời đi theo tôi.”
Một lúc sau, Lệ Hữu Tuấn ngơ ngác ôm lấy Tô Kim Thư, vào studio chụp ảnh Sau khi hai người ngồi xuống, nhiếp ảnh gia loay hoay hồi lâu, sau đó liều mạng trầm giọng nói: “Thưa ngài, nếu vợ ngài cứ nhằm mắt, thì bức ảnh này cũng không có tác dụng…”
Lệ Hữu Tuấn cau mày, cuối cùng nín nhịn, đánh thức Tô Kim Thư: “Ngoan, tỉnh dậy nào”
Tô Kim Thư bị làm phiền liên tục, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Cô kinh ngạc nhìn xung quanh, “Đây là đâu?”
Ngay khi cô ấy nhìn lên và nhìn thấy chiếc máy ảnh trước mặt, cô ấy càng bối rối hơn: “Chúng ta sắp chụp ảnh sao?”
Lệ Hữu Tuấn gật đầu, “Chụp xong rồi ngủ, nhé?”
Tô Kim Thư gật đầu.
Dù gì thì hai người cũng quen nhau lâu như vậy, hình như còn chưa chụp chung một tấm hình nào, hôm nay đến đây chụp ảnh cũng không tệ.
Nhìn thấy Tô Kim Thư cuối cùng cũng tỉnh lại, nhiếp ảnh gia thở phào nhẹ nhõm: “Hai vị ngồi gần một chút, nhớ mỉm cười.”
Tô Kim Thư nở một nụ cười rạng r, trong lòng trầm tư: Không phải Lệ Hữu Tuấn cùng thời đại với cô sao? Tại sao chụp một bức ảnh mà cũng cần nghiêm túc thế này?
Những bức ảnh nhanh chóng được rửa ra, Lệ Hữu Tuấn dẫn cô vào một phòng VIP.
Tô Kim Thư vẫn còn đang bối rối, cô vừa nghiêng đầu vừa điền thông tin: “Anh Lệ, chúng ta có phải đang làm thủ tục gì không?”
Lệ Hữu Tuấn gật đầu: “Ừ”
“Đây là thủ tục gì? Tại sao còn cần điền thông tin của mình? Còn chuyên mục vợ chồng này…
Tô Kim Thư đột nhiên im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.