Cùng Trời Với Thú

Chương 15: A Chiếu phát huy, diệt sạch cả nhà.

Vụ Thỉ Dực

18/01/2018

Sở Chước tốn rất nhiều thời gian, mới thu thập hết linh nhũ thạch ở nơi này.

Đây là một công việc đòi hỏi sự cẩn thận, tuy rằng Linh Mục Hầu rất muốn giúp nàng, đáng tiếc nó quá nhỏ, khí lực không đủ. Sau khi nó làm vỡ vụn một khối linh nhũ thạch, Sở Chước lấy ra một trái cây từ trong túi áo đưa cho nó, khiến cho nó ôm trái cây đối nó mà nói là vô cùng to lớn đến bên cạnh chơi.

Cẩn thận thu thập tốt linh nhũ thạch đặt vào trong hộp ngọc phong kín rồi thì Sở Chước đi xem linh tuyền đó.

Nàng ngồi xổm ở bên cạnh linh tuyền, bắn ra một luồng linh thức từ trong tư duy, kiểm tra tình huống phía dưới linh tuyền. Đáng tiếc hiện tại nàng chỉ có Ngưng Mạch cảnh, linh thức cũng không cường đại, ngay lập tức đã không thể tiếp tục xâm nhập, vẫn chưa thể tra rõ ràng phần dưới cùng của linh tuyền này là cái gì.

Nếu như có thể lưu trữ vật còn sống không gian giới tử thì tốt rồi.

Sở Chước nghĩ đến đời trước ở Đại Hoang giới, có nghe nói qua một loại không gian giới tử có thể thăng cấp trưởng thành, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Cái loại không gian giới tử này bình thường là cường giả Thần Hoàng cảnh mới có thể xây dựng kiến tạo. Lấy ra một khối đất hỗn độn từ trong hư không hỗn độn, dung nhập với mảnh vụn của đại lục bị nghiền nát, đặt trong không gian đặc thù, lại đặt vào một ít thiên tài địa bảo, làm cho nó chậm rãi sinh trưởng thành một không gian thuộc tính có thể tùy thân mang theo. Thêm vào đó càng nhiều thiên tài địa bảo thì càng tốt, không gian cũng sẽ càng nhanh thăng cấp, thậm chí có thể sinh trưởng thành linh mạch, cùng với hình thành hoàn cảnh sinh ra rồi dựng dục các loại thiên tài địa bảo.

Đây là bản lĩnh cao cường chỉ có cường giả Thần Hoàng cảnh mới có.

Nhưng mà Sở Chước còn nghe nói, có vài thần thú cũng có bản lĩnh như vậy, hơn nữa thần thú đã tự mang loại bản lĩnh này từ nhỏ, có được một cái không gian giới tử hình thành tự nhiên. Khác biệt với nhân loại phải tự tay thành lập, đây mới là sự khác nhau giữa thần thú và nhân loại, cũng có thể thấy được đây là thiên vị của ông trời đối với thần thú.

Tuy rằng đáng tiếc, nhưng Sở Chước sống nhiều năm như vậy, sau khi trải qua nhiều như vậy, đã rõ ràng đạo lý làm người không thể quá tham lam. Ở giữa ranh giới lấy và bỏ cần phải có một mức độ, nếu không ông trời sẽ lấy đi số mệnh đã ban cho. Không có số mệnh mà đòi hỏi nhiều, hết thảy rất nhanh sẽ đi đến tận cùng.

Cho nên Sở Chước cũng không nghĩ tới muốn lấy đi hết miệng linh tuyền này.

Nàng lấy ra mười cái chai siêu dung lượng từ trong Trữ Nạp Giới, đặt tới trong linh tuyền lấy linh thủy.

Mấy cái chai siêu dung lượng này là nàng gián đoạn mua vào trong ba năm nay, cũng là cái chai có lượng cất chứa lớn nhất mà Tấn Thiên đại lục có khả năng chế tạo. Bên trong có càn khôn khác, có thể chứa đựng nước nhiều hơn mấy ngàn lần so với bản thân chúng nó vừa thoạt nhìn.

Trên người Sở Chước có không ít đủ loại đồ chơi nhỏ, mấy thứ này đều là thói quen ở đời trước sau khi từng trải kinh nghiệm mang đến, ở thời điểm mấu chốt nói chung có thể phát huy công dụng.

Sau khi đều đổ đầy linh tuyền trong mười cái chai, Sở Chước liếc mắt nhìn linh tuyền đó một cái, phát hiện nước trong linh tuyền cũng không giảm một chút nào thì nàng có thể xác định linh thủy trong linh tuyền này còn có rất nhiều. Đáng tiếc chỗ bí cảnh này đợi Võ Thịnh kế thừa truyền thừa của nó rồi, sẽ đẩy người đi ra ngoài, hơn nữa về sau sẽ không mở ra nữa, muốn đến lần thứ hai cũng không có khả năng.

Tiếc nuối liếc mắt nhìn linh tuyền đó một cái, Sở Chước kêu gọi mấy yêu thú, rồi rời khỏi nơi này.

Dọc đường, Sở Chước bắt đầu leo lên thạch nhũ chằng chịt lộn xộn, thế cho nên không có chú ý tới phía sau A Chiếu cũng không có rời khỏi theo, mà là tiếp tục ngồi xổm ở bên cạnh linh tuyền, nghiêng đầu nhìn linh tuyền, vươn móng vuốt ra thử tính chất linh thủy.

Ở khi móng vuốt của nó vươn vào nước linh tuyền, mực nước linh tuyền liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng giảm xuống. Thẳng cho đến khi chỉ còn lại có một tầng mỏng, A Chiếu mới thu hồi móng vuốt, lại liếc mắt xem xét miệng linh tuyền này một cái, rồi mới rời đi.

Linh tuyền này là linh tủy pha loãng từ dưới đất sinh ra, linh tủy dưới lòng đất không biết hình thành bao nhiêu năm, hơn nữa chôn dấu được sâu, nghiễm nhiên hòa thành một thể với bí cảnh này, lấy cũng không tốt. Hiện tại lấy xong miệng linh tuyền này, chỉ cần dưới lòng đất có linh hồn tủy, lại qua mấy trăm năm nữa, rất nhanh lại sẽ gom góp thành một miệng linh tuyền.

Đường đi vòng vèo, Sở Chước tính toán thời gian, bắt đầu có mục đích đi tới nơi truyền thừa bí cảnh này.



Đời trước là Võ Thịnh đạt được truyền thừa, Sở Chước cũng không biết truyền thừa này là cái gì, chính xác là cũng không rõ ràng lắm bí cảnh này là vị đại thần nào để lại, vị đại nhân này lại làm cái gì.

Hiện tại chuyện nàng đang chuẩn bị làm là, thi ân cho Tẩy Kiếm Tông giống như đời trước.

Sở Chước cầm kiếm đi qua ở trong thông đạo tối tăm ẩm ướt, khi đi qua một con đường đầy sâu hút máu, nàng lấy ra linh phù thuộc tính hỏa đập tới.

Sâu hút máu bị lửa nướng vang lên tiếng lốp bốp, trong không khí bay tới mùi vị thịt nướng.

Sâu hút máu bám vào trên vách núi đá bắt đầu lúc nhúc, ngoại hình của chúng nó có màu đỏ sậm, làm cho vách núi có màu nâu tối ban đầu được trang trí như màu máu. Khi chúng nó yên lặng bất động, mặc kệ là người hay là yêu thú đều sẽ xem nhẹ tồn tại của chúng nó, một khi bước vào địa bàn sâu hút máu, sẽ bị tường sâu bao vây, hút khô máu thịt của người hoặc yêu thú, chỉ để lại bộ xương trắng trông vô cùng thê thảm.

Lúc này khi sâu hút máu nhúc nhích, xúc tu thịt phóng ra dày đặc, ai thấy cũng sợ hãi trong lòng.

Sở Chước cũng giống như rất nhiều nữ hài tử bình thường, đối với loại loài bò sát mềm nhũn này có một loại tâm tính chán ghét trời sinh. Khi chúng nó tuôn tới chỗ nàng, nàng một tay cầm kiếm một tay đập phù, rút kiếm chém sâu hút máu đi qua thành hai đoạn, đập phù hỏa thiêu, hai động tác không trì hoãn.

Chiếu vốn là đứng ở trên vai nàng nhìn, thấy sâu hút máu càng ngày càng nhiều, không biết sống chết nhào tới, phá lệ ghê tởm. Nó nhất thời nổi giận, hé miệng, phun qua một luồng linh hỏa ẩn chứa lực hủy diệt, nháy mắt đã đốt cháy triệt để một động sâu hút máu ngay cả mẩu vụn cũng không còn.

Sở Chước duy trì động tác cầm kiếm bổ chém, sau đó quay đầu nhìn về phía tiểu yêu thú trên vai.

Tiểu yêu thú nghiêng đầu, vô tội nhìn nàng, lại bắt đầu bán manh tệ hại, làm cho người ta tin tưởng nó thật là một tiểu yêu thú cấp thấp.

Đời trước rốt cuộc lòng nàng rộng lớn bao nhiêu, mới có thể cho phép loại yêu thú đáng sợ không biết này theo bên người, thậm chí vẫn chưa thành lập khế ước ngang hàng không thương hại lẫn nhau với nó.

Chỉ là đời này rốt cuộc Sở Chước trải qua rất nhiều chuyện, khi đã tẩy đi tất cả ngây thơ lương thiện đơn thuần trong khung. Nhưng bởi vì từng con yêu thú này đã bầu bạn với nàng vượt qua đoạn thời gian gian nan lúc ban đầu đó, dĩ nhiên trở thành tồn tại tốt đẹp trong trí nhớ, cũng không đành lòng hoài nghi nó, thậm chí làm ra hành động làm cho nó hiểu lầm.

Bình thường A Chiếu nhìn giống như đứa nhỏ đầu gấu, kì thực tâm cao khí ngạo, không dễ dàng làm cho nó tín nhiệm một người. Nếu không có đời trước nàng chưa từng trải qua rất nhiều chuyện còn ngốc hồ đồ tín nhiệm nó, cùng nó kết bạn đồng hành, chưa từng thăm dò qua, thậm chí có rất nhiều bao dung, cũng sẽ không đạt được nó hoàn toàn tín nhiệm.

Đây là lần đầu tiên sau trùng sinh, Sở Chước nhìn thấy A Chiếu ra tay, mà khi bình thường, nó giống như đứa nhỏ đầu gấu ham chơi, nghiễm nhiên chính là một tiểu yêu thú cấp thấp không có tác dụng gì. Sở Chước thấy rằng, sở dĩ A Chiếu không ra tay, đại khái là vì che giấu thân phận của nó, nếu không rất dễ dàng làm cho người ta nhìn thấu nó bất thường.

A Chiếu là yêu thú thuộc tính hỏa, linh hỏa của nó trời sinh tự mang tính hủy diệt, có thể đốt vạn vật thế gian đều thành hư vô, đây cũng là nguyên nhân A Chiếu không dễ dàng ra tay.

Sở Chước cảm thấy A Chiếu nhất định là đại yêu thú ở trên cấp mười hai, mà yêu thú cấp mười hai thuộc tính hỏa cũng không tính là nhiều, nhưng nàng lại không tìm ra tên gọi giống loài. Có lẽ là nơi nàng đi qua quá ít, về mặt tri thức không đủ rộng lớn, cho nên mới không hiểu rõ ràng lắm chủng loài của A Chiếu.

Sở Chước thu hồi kiếm, ôm tiểu yêu thú trên vai đến trong lòng, một bàn tay ấn xoa đầu nó, không nói gì thêm.

A Chiếu dùng cái đuôi quét tay nàng ra, không cho nàng lại tiếp tục xoa, chưa từng có người hoặc thú nào dám can đảm xoa đầu nó, người này thì lại xoa đến là vui vẻ, nếu không... Hừ!

Mặt bị bộ lông cản trở có chút đỏ lên, đầu tiểu yêu thú vùi vào ngực nàng.

Sở Chước liền một tay ôm tiểu yêu thú, một tay cầm kiếm, xuyên qua địa bàn sâu hút máu, tiếp tục đi lên phía trước.



Không thể không nói đám sâu hút máu này thật đáng thương, đời trước bị A Chiếu một ngụm linh hỏa phun chết, đời này cũng một ngụm linh hỏa phun chết, hơn nữa là diệt sạch toàn tộc, một con cũng không còn.

Kế tiếp, lại gặp được một đám Hôi Nham Thú.

Bình thường khi Hôi Nham Thú bất động, thì cuộn thân mình thành một cục, giống y hệt như một khối nham thạch, xác ngoài cứng rắn giống như nham thạch bình thường. Nhưng khi động đến chúng nó, giống như một khối nham thạch sinh ra tay chân, lăn lộn đặc biệt nhanh, đánh nhau với loại yêu thú thân thể cứng rắn này, vô cùng không may.

Sở Chước vốn nghĩ muốn đi qua mà không kinh động đám Hôi Nham Thú kia, nào biết trên đường một con Hôi Nham Thú đột nhiên tỉnh lại, tiếp theo tất cả Hôi Nham Thú đều bừng tỉnh, đều ào ào giống tảng đá lăn tới hướng Sở Chước.

Sở Chước không thể không bắt đầu chạy trốn.

Sử dụng kiếm chém chúng nó tuyệt đối là không khôn ngoan, dùng lửa thiêu cũng không thể thực hiện, nếu không phải là hỏa linh phù cấp năm, cũng vô dụng đối với chúng nó. Trừ bỏ trốn ra, thật đúng là không biết phải đánh nhau thế nào với đám Hôi Nham Thú này.

Sở Chước thiếu chút nữa mệt thành cún.

Lần này A Chiếu cũng không có phun lửa, bình tĩnh ngồi xổm ở trên vai nàng nhìn nàng chạy trốn.

Chỉ là một cái bí cảnh nho nhỏ ở huyền thế giới, nếu ngay cả những thứ này cũng không đối phó được, về sau đi đến thế giới rất cao cấp, gặp được càng nhiều chuyện, nói chung nàng không thể nhiều lần đều dựa vào người khác, dù sao cũng phải tự mình trưởng thành lên. A Chiếu hy vọng làm cho Sở Chước trưởng thành lên, về sau cùng đi Đại Hoang giới xưng vương xưng bá, tự nhiên không thể để cho nàng quá yếu.

Rốt cuộc chạy ra khỏi địa bàn Hôi Nham Thú, Sở Chước tê liệt ngã trên mặt đất không ngừng mà thở, linh khí trong cơ thể khô kiệt, sắc mặt hơi trắng bệch.

Nàng lấy ra một bình nhỏ nước linh tuyền lưu trữ trước đó, đổ cho mình một ngụm, bổ túc linh khí trong cơ thể, mới cảm giác tốt hơn một chút.

Nghỉ ngơi một lát, Sở Chước đứng lên tiếp tục đi.

Đại khái lại đi một canh giờ, đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau xa xa truyền đến.

Tinh thần Sở Chước chấn động, cũng biết hiện tại những người đó đã vì truyền thừa mà đánh nhau.

Nàng biết tu vi của mình đối với đám người Chiêm Hòa Trạch mà nói là cực kì thấp, căn bản là không đủ nhìn, nếu mạo muội đi qua như vậy, chắc chắn biến thành vật hi sinh chịu chết. Cho nên nàng đợi một lát, mãi cho đến khi tiếng đánh nhau không còn, ước lượng thời gian, Sở Chước mới chầm chậm mà đi tới mục đích.

Khi sắp đến mục đích, xa xa đã ngửi được trong không khí một cỗ mùi máu tươi bay tới.

May mắn nơi này là truyền thừa, bình thường yêu thú không thể tới đây, nếu không mùi vị huyết tinh ở đây đã hấp dẫn yêu thú cao cấp tới, đến lúc đó những người này không chết cũng rơi mất nửa cái mạng.

Rốt cuộc khi đợi Sở Chước đi đến mục đích, chỉ thấy bốn người nằm trên đất.

Thoạt nhìn giống như đồng quy vu tận (cùng chết).

Nhưng mà Sở Chước vẫn chạy đi qua tới chỗ Chiêm Hòa Trạch té xuống trên mặt đất, lật người hắn lại, chỉ thấy lồng ngực của hắn thâm đen, hiển nhiên là trúng độc đã sâu, có lẽ sẽ mất mạng ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Trời Với Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook