Cùng Trời Với Thú

Chương 29: Bích Tầm Châu không muốn làm lão nhị.

Vụ Thỉ Dực

28/02/2018

Sở Chước cũng không biết thời điểm mình bế quan đúc kiếm, A Chiếu đã mang theo Ngọc Bích Băng Nhện gây sự ở bên ngoài.

Nhưng mà cho dù có biết, nàng cũng không có biện pháp ngăn cản, đừng nhìn A Chiếu bình thường mặc cho nàng vân vê nhào nặn, cái vẻ yêu thú sủng vật, có đôi khi nó gấu lên, thì không chút thoái nhượng, ngay cả nàng cũng không có biện pháp ngăn cản.

Nên may mắn là, thực lực của A Chiếu và Ngọc Bích Băng Nhện cũng không kém, mỗi lần làm xong việc bỏ chạy, rất ít sẽ để người bắt được cái đuôi chúng nó.

Bích Tầm Châu vốn là một yêu thú cẩn thận lại lãnh ngạo, nào biết bị A Chiếu dạy dỗ vài năm, sau đó càng ngày càng thích gây sự. Còn hiện tại, Sở Chước tin tưởng Bích Tầm Châu vẫn là rất ngoan.

Đương đương đương, tiếng va chạm vang lên ở trong phòng luyện khí phong bế, tia lửa bắn ra bốn phía.

Thiếu nữ trước lò lửa mặc một bộ quần áo vải thô thanh đạm, tay áo rộng thùng thình và làn váy đều buộc lại, lộ ra cánh tay tinh tế trơn bóng, trên da thịt không thể tránh khỏi bị vết bẩn màu đen hoặc nâu dính vào, hỗn hợp với mồ hôi ồ ạt chảy xuống nhỏ giọt trên quần áo. Nghênh đón địa hỏa màu hồng quả quýt trong lò lửa, chiếu sáng lên gương mặt dịu dàng, thần sắc trầm tĩnh, động tác búa nện đánh trên tay lại vô cùng vững vàng hữu lực, phôi kiếm ở trong sự rèn luyện lặp đi lặp lại mà dần dần thành hình.

Trong góc phòng, một con rùa nhỏ an ổn ngâm linh thủy Ngũ Hành Hoạt như cũ, trong tiếng búa nện đánh cực có quy luật mà đi vào giấc ngủ.

Khi A Chiếu và Ngọc Bích Băng Nhện trở về, vừa vặn thấy một màn như vậy.

【Kiếm muốn thành hình, thực nhanh!】Ngọc Bích Băng Nhện kinh ngạc nói.

A Chiếu nhảy đến bên cạnh chỗ để tài liệu, trả lời: 【Sáng quắc tư chất rất tốt, nàng học cái gì cũng rất nhanh.】

Ngọc Bích Băng Nhện nhất thời không muốn nói chuyện với nó, chỉ cần vừa kéo đến trên người chủ nhân Sở Chước này, lão đại của nó sẽ vô cùng bảo vệ nàng, mặc kệ tốt hay xấu, thoạt nhìn giống như là tên không não.

Tôn nghiêm yêu thú cao cấp đâu?

Nửa tháng này, Ngọc Bích Băng Nhện và A Chiếu mỗi ngày đều đã ra ngoài đi dạo, hoặc là đi theo dõi Yến Nhã Chính và Từ Nô Song muốn gây sự, hoặc là đi tìm một ít đồ ăn cho Sở Chước bổ sung linh lực. Nhưng mà phần lớn thời gian, chúng nó vẫn là ở trong phòng luyện khí cùng Sở Chước, nhìn nàng đánh bóng tài liệu từng chút một, hòa tan, rèn giũa, đúc... tất cả Toái Tinh thạch

Trừ bỏ phôi kiếm trong tay Sở Chước đang rèn luyện ra, bên cạnh còn có một phần tài liệu còn đang xử lý.

Lần này linh khí Sở Chước cần đúc là hai loại, một loại là Toái Tinh kiếm, một loại bây giờ còn là một đống tài liệu đang được xử lý, nhìn không ra là cái gì. Hơn nữa phần tài liệu luyện khí chưa xử lý tốt này đều dùng là Toái Tinh thạch cao cấp, Sở Chước dùng tới hơn phân nửa Toái Tinh thạch cấp chín và cấp mười lần này được đến, chính là vì đúc thanh vũ khí này.

Điều này làm cho mấy con yêu thú đều rất ngạc nhiên, rốt cuộc nàng muốn làm kiểu dạng linh khí gì.

Nhưng mà có thể đoán được, thanh linh khí này phẩm chất nhất định không thấp.

Một tháng sau, một thanh Toái Tinh kiếm cấp năm rốt cuộc đúc thành công.

Sở Chước tưới nước linh tuyền đã chuẩn bị tốt lên, Toái Tinh kiếm phát ra tiếng động xèo xèo, nhanh chóng hấp thu linh lực trong nước linh tuyền, thân kiếm màu bạc càng phát ra ánh sáng như tuyết, vô cùng sắc bén.

Sở Chước cắt đầu ngón tay nhỏ ra một giọt máu, bắn lên.

Sau khi Toái Tinh kiếm hấp thu giọt máu này, thân kiếm sáng lên một màu đỏ máu, sự sắc sảo bao trùm cả thân kiếm, sau một lúc lâu mới biến mất.

Khi huyết sắc biến mất, thân kiếm màu bạc sắc sảo biến thành một màu tối lạnh lùng sắc bén, nhè nhẹ phiếm hàn mang lạnh lẽo, lập tức thì thu liễm lại bình thường.

Sở Chước vỗ về kiếm đúc tốt, trong lòng có vài phần vừa lòng.

Dùng nước linh tuyền để tẩy qua kiếm quả nhiên không đồng dạng với Toái Tinh kiếm phổ thông, bên ngoài vụng về bên trong xuất sắc, thích hợp dùng để giả heo ăn thịt hổ.

Lúc đúc kiếm, dùng nước linh tuyền tưới tẩy rửa phôi kiếm hết lần này tới lần khác cũng là bỏ đi tạp chất trong tài liệu, đề cao phẩm chất bản thân tài liệu. Đây là thường thức rèn khí đời trước nàng học được ở linh thế giới, nhưng mà nước linh tuyền hiếm có, trừ bỏ nắm chắc bao hàm luyện khí đại tông môn ra, những người khác muốn dùng nước linh tuyền rửa kiếm căn bản không có khả năng, càng không cần phải nói Tấn Thiên đại lục loại Huyền thế giới linh khí loãng này.

Có nước linh tuyền tẩy kiếm, cấp bậc Toái Tinh kiếm có thể muốn cao hơn một đại bậc so với ban đầu, nhìn như là cấp năm, kỳ thực phẩm chất của nó đã đạt tới cấp sáu.

Đừng xem thường một bậc lớn này, bình thường khi đang chiến đấu, chính là một cấp này sẽ tạo thành kết quả không tưởng được.

Rốt cuộc đúc xong Toái Tinh kiếm rồi, Sở Chước đặt tới bên cạnh, sau đó bắt đầu rèn tài liệu bán thành phẩm ở bên cạnh.

Lúc này Sở Chước đã ở trong phòng luyện khí bế quan một tháng, nhưng mà lúc trước nàng thuê ba tháng, còn có hai tháng, là nàng dự phòng để đúc một thanh linh khí khác.

Sở Chước tiếp tục cố gắng rèn luyện tài liệu, lặp đi lặp lại rèn luyện lần thứ hai, lần thứ ba...

Muôn vàn thử thách ai cũng như thế.

Thời gian dài rèn luyện rất tiêu hao thể lực, linh lực và tinh thần, thậm chí đối thân thể mà nói là gánh nặng không thể thừa nhận. Nếu không phải Sở Chước tốn hai năm thời gian bò đỉnh Tẩy Thiên, rèn luyện thân thể đến trạng thái tốt nhất, căn bản không thể thừa nhận rèn nặng nề như thế.

Mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng búa nện đập đương đương đương, nghe được nhiều, mấy con yêu thú phát hiện trong tiếng rèn luyện này ẩn chứa nhịp điệu kỳ diệu nào đó, thế nhưng không giống tạp âm gây phiền lòng, ngược lại ở đây trong loại thanh âm có quy luật này, dễ dàng có thể đi vào cảnh giới quên mình (vong ngã), lĩnh ngộ huyền diệu trong đó.

Đây rõ ràng chính là một loại thuật luyện khí cực cao.

Luyện khí sư lấy luyện khí nhập đạo, luyện khí cũng có thể tu luyện.

Ngọc Bích Băng Nhện nhịn không được cẩn thận quan sát thiếu nữ trước lò lửa, yêu thú bình thường đều không quá chú trọng bên ngoài nhân loại, chỉ chú trọng thực lực. Cho nên Bích Tầm Châu cũng không có trông mặt mà bắt hình dong, xuyên thấu qua bề ngoài gầy yếu trời sinh của Sở Chước, có thể càng rõ ràng nhìn thấy bên trong của nàng.

Tư chất của nàng nó không biết có được hay không, nhưng tâm tính Sở Chước, năng lực và tính bền bỉ không thể nghi ngờ là người tốt nhất trong số nhân loại nó gặp qua.

Đây là con đường căn bản người tu luyện nhân loại đi lên cường giả.



Có tư chất như vậy, hơn nữa có một "yêu thú" cao cấp tương trợ có thể đến từ Đại Hoang giới, thành tựu tương lai của người này nhất định bất phàm.

Ngọc Bích Băng Nhện nghĩ, đối với khế ước giữa mình và Sở Chước, lần đầu tiên không có tâm kháng cự, ngược lại muốn đi theo nàng, nhìn nàng có thể mang chúng nó đi bao xa.

Cho dù nó là một yêu thú cấp mười hai, có đôi khi không thừa nhận cũng không được, vận khí của nhân loại thường hay có được kỳ diệu hơn yêu thú. Dù sao bọn họ có thể có được số phận nhóm yêu thú không thể tưởng được, đi được xa hơn.

Theo Sở Chước rèn luyện, tài liệu trong tay nàng dần dần lộ ra hình dạng phôi thể.

Ngọc Bích Băng Nhện nhìn trong chốc lát, nhịn không được hỏi:【Lão đại, ngươi cảm thấy hình dạng phôi thể này, có giống cán dù không?】

A Chiếu:【Không phải giống, chính là.】

Huyền Uyên phụ họa nói:【Là cán dù!】

Ngọc Bích Băng Nhện liếc mắt nhìn bé rùa đang ngâm mình ở trong linh thủy Ngũ Hành Hoạt một cái, không quan tâm nó, tiếp tục nói:【Chẳng lẽ thanh vũ khí này là chủ nhân muốn làm thành dù?】

So với dù, không phải kiếm càng thích hợp làm vũ khí sao? Kiếm là đứng đầu trong tất cả hung khí, làm sao đều so với dù rồi?

Hơn nữa, Sở Chước đến Tẩy Kiếm Tông học là kiếm, cũng không phải là là nữ tử dùng dù.

A Chiếu liếc mắt nhìn cán dù đó một cái, gặm nhấm chân gà nướng béo ngậy, không sao cả nói:【Dù cũng không sao, dù sao trong lòng sáng quắc có tính toán.】

Ngọc Bích Băng Nhện nghe xong, vô cùng sáng suốt không nói thêm nữa.

Tốn thời gian hai tháng, vũ khí thứ hai của Sở Chước rốt cuộc ra lò, nhưng mà cũng là bán thành phẩm.

Bởi vì nó chỉ có một khung xương, còn khuyết thiếu mặt dù, giai đoạn hiện tại, Sở Chước cũng tìm không ra tài liệu làm mặt dù có phẩm chất xứng đôi với khung dù này.

Sở Chước tỉ mỉ chăm chút khung dù trong tay, trải qua nước linh tuyền lặp đi lặp lại tưới tẩy, đã hoàn toàn loại bỏ tạp chất trong tài liệu. Bởi vì tài liệu sử dụng là Toái Tinh thạch cao cấp, khung dù hiện ra một màu đỏ thẫm, màu sắc cũng không nồng đậm mỹ lệ, nhưng lại làm cho người ta vừa thấy thì đã biết là phẩm chất bất phàm.

Phẩm chất cái khung dù này, trực tiếp đến gần Linh Khí cấp mười đỉnh phong, đã có hình thức ban đầu của bảo khí.

Trong lòng Sở Chước có chút vui mừng, đợi nàng tìm được mặt dù thích hợp, rèn hoàn thành nó, về sau nàng sẽ có một linh khí bản mạng có thể bầu bạn với nàng rất lâu, cho dù tu luyện đến trên Nhân Hoàng cảnh, cũng không cần phát sầu cấp bậc linh khí bản mạng không theo kịp, phải đúc lại linh khí bản mạng.

"Ừ, vậy kêu là Toái Tinh dù đi." Sở Chước đặt tên cho nó.

Lấy Toái Tinh thạch làm tài liệu đúc, kêu Toái Tinh dù cũng không quá mức.

Tuy là dù, cũng là lợi khí giết người, chỗ chóp dù phá lệ bén nhọn, không nói cơ thể con người, cho dù là yêu thú cao cấp, chỉ sợ cũng có thể để cho nó đâm một cái là thủng lỗ máu.

Thấy Sở Chước cầm lấy cán dù vung vài cái, mang theo một trận tiếng ào ào không mũi nhọn, tuy chỉ là cán dù, nhưng nháy mắt phát ra dòng khí và hàn mang lạnh lẽo, giống như một thanh linh kiếm cao cấp tùy ý xuất ra, khí thế sắc bén vạn phần. (hàn mang: có thể hiểu như là sự chuyển động lạnh lẽo sắc bén của không khí khi vũ khí vung lên. Đao phong, phong nhận cũng có thể hình dung như vậy. Ở trong phim kiếm hiệp sẽ dễ thấy hiệu ứng này)

Mấy con yêu thú dường như có chút thấu hiểu vì sao nàng muốn tạo một cái dù.

Dù vừa công kích cũng phòng ngự, quả thật là một vũ khí tốt, khi nữ tử sử dụng, cũng sẽ không quá mức đột ngột.

Sở Chước thu hồi khung dù bán thành phẩm lại, dù này là linh khí bản mạng của nàng, giai đoạn hiện tại sẽ không sử dụng nó, có thể giấu diếm bao lâu thì giấu diếm bấy lâu.

Tiếp theo, Sở Chước nắm chặt thời gian chế tạo vỏ kiếm cho Toái Tinh kiếm cấp năm.

"Kế tiếp, ta muốn tìm một ít tài liệu có thể làm mặt dù. Tầm Châu, nếu ngươi có phát hiện gì, có thể nói cho ta biết." Sở Chước bớt chút thời gian nói với Ngọc Bích Băng Nhện.

Mặc dù Ngọc Bích Băng Nhện không rõ vì sao nàng đặc biệt nói loại chuyện này cùng với mình, nhưng cũng chứng minh chủ nhân tín nhiệm mình, thì ghi nhớ ở trong lòng.

Vỏ kiếm chế tạo xong, Sở Chước lấy Toái Tinh kiếm tra vào vỏ, rốt cục mang theo ba con yêu thú rời khỏi gian phòng luyện khí đợi gần ba tháng này.

Khi Sở Chước đi trở về phòng luyện khí, người đăng ký liếc nhìn nàng một cái, cười nói: "Vị sư muội này ở trong phòng luyện khí bế quan ba tháng, cũng thật đủ lâu, chẳng lẽ không thuận lợi?"

Sở Chước ngại ngùng nói: "Lần đầu tiên đúc kiếm, lo lắng làm không tốt lãng phí tài liệu, cho nên giai đoạn trước thì tìm kiếm hồi lâu, may mắn cuối cùng vẫn là thành công đúc tạo ra."

Thấy nàng không có ý tứ lấy kiếm ra để cho người ta quan sát, đệ tử đó cũng khó mà nói cái gì.

Đợi Sở Chước rời khỏi rồi, đệ tử đó nhìn bóng dáng nàng, chép miệng, lấy ra một khối truyền âm thạch, nhỏ giọng nói: "Lưu sư huynh, người ngài cho ta nhìn chăm chú hôm nay đã xuất quan, rời khỏi phòng luyện khí."

Lưu sư huynh nhận được tin tức lập tức đưa tin tức đến chỗ Từ Nô Song ở Kim Đao phong.

Sau khi Từ Nô Song được tin tức, cũng không quản sắc trời đã không còn sớm, liền đi tới khách viện dưới chân núi tìm Yến Nhã Chính.

"Yến sư huynh, Sở Chước đã bước ra khỏi phòng luyện khí."

Yến Nhã Chính nghe xong, hơi hơi rũ mắt, nói: "Nô Song sư muội, kế hoạch bắt đầu thôi."

Từ Nô Song gật đầu, nhìn mặt Yến Nhã Chính anh tuấn phi phàm trong ánh sáng mịt mờ, trong lòng lại vô cớ dâng lên vài phần bất an.

***



Trở lại sân viện chân núi Phù Thiên Phong, Sở Chước thoải mái mà rửa mặt một phen, xử lý cho mình nhẹ nhàng khoan khoái, thế này mới để cho nô bộc Phù Thiên Phong đưa tới bữa tối.

Một người ba yêu tụ cùng một chỗ ăn bữa tối.

Linh thước (gạo), linh nhưỡng (rượu), linh thái (rau cải)... đều là đồ ăn ẩn chứa linh lực. Tuy rằng phẩm chất không cao, nhưng cũng chỉ có đệ tử nội môn Tẩy Kiếm Tông mới có đãi ngộ, đây là Chiêm Hòa Trạch đặc biệt phân phó nô bộc cung cấp cái ăn cho nàng.

Sở Chước nâng bát linh cơm, kẹp một cái đùi gà cho A Chiếu, kẹp chút linh thước và món ăn mặn cho Huyền Uyên, thức ăn chay mặn phối hợp, lại kẹp chút thức ăn chay cho Bích Tầm Châu, lấy ra mấy hạt linh quả cho nó.

Ngọc Bích Băng Nhện băng hệ cũng không thích ăn thịt, ưa đồ chay, tốt nhất là đồ ăn băng hệ.

Ngọc Bích Băng Nhện nhịn không được lại xem xét Sở Chước vài lần, phát hiện Sở Chước dường như rất hiểu rõ thói quen và khẩu vị mấy con yêu thú chúng nó, sẽ rất ít khi cho chúng nó ăn thứ gì đó chán ghét. Cũng không biết là nàng thật cẩn thận, hay là thứ ngự thú sư Sở gia nhất định phải học, cho dù là ngự thú sư, thực sự rất ít có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, làm rõ ràng khẩu vị và thói quen nhóm yêu thú.

Hôm sau, Sở Chước lại bị Chiêm Hòa Trạch phái người kêu tới.

Ba con yêu thú thì ở lại trong sân.

Ngọc Bích Băng Nhện nhịn không được nói:【Ta phát hiện, dường như chủ nhân rất hiểu biết thói quen của chúng ta.】

A Chiếu liếc mắt nhìn nó một cái, đột nhiên một móng vuốt chụp qua.

Ngọc Bích Băng Nhện: 【... ... 】 Làm sao lại chụp nó?

Uyên Đồ Huyền Quy bò khỏi bồn nước, chậm rì rì nói: 【Đó là bởi vì chủ nhân quan tâm chúng ta.】

Ngọc Bích Băng Nhện xem xét liếc mắt yêu thú rất không phân rõ phải trái một cái, quyết đoán câm miệng, quyết định về sau có lời nói gì về tình cảm của chủ nhân Sở Chước này, tuyệt đối không thể nói với A Chiếu này lão đại, nói ngược lại sẽ bị đánh.

A Chiếu nhảy xuống cái bàn, nói với Ngọc Bích Băng Nhện: 【Lão nhị, đi thôi.】

Ngọc Bích Băng Nhện: 【... ... 】 Lão nhị là ý tứ cái lông gì?

【Về sau sáng quắc hẳn là còn có thể khế ước yêu thú khác, đến lúc đó thì ấn theo trình tự trước sau đặt tên đi. 】A Chiếu nói, hiện tại thì nó đã có thói quen nhận mệnh đối với Sở Chước đi tới đâu sẽ lượm yêu thú tới đó.

Dù sao mặc kệ đến bao nhiêu, đều là tiểu đệ của nó!

Ngọc Bích Băng Nhện nhìn về phía con rùa nhỏ đó, hỏi: 【Huyền Uyên thì sao? Nó còn tới sớm hơn ta.】

【Nó tuổi quá nhỏ, giai đoạn hiện tại nhất định là đứa kéo chân sau, không đảm đương nổi lão Nhị này.】A Chiếu duỗi móng vuốt vỗ vỗ nó, nói lời thấm thía:【Ngươi tuổi khá lớn, lại là đại yêu thú có thể biến hóa, gánh được rất tốt danh hiệu lão Nhị này.】

Nhưng nghe qua lão nhị cứ thấy là lạ thế nào, cứ cảm thấy chúng nó giống như thành một đám thổ phỉ chuyên vào nhà cướp của.

A Chiếu chưa cho nó thời gian rối rắm, thì đã thúc giục nó cùng nhau ra cửa.

***

Chiêm Hòa Trạch nghe nói Sở Chước từ Đúc phong trở về, thì kêu nàng đi lên, một là thói quen quan tâm, hai là vì chuyện khác.

Biết được lần này Sở Chước đúc ra một thanh Toái Tinh kiếm cấp năm, Chiêm Hòa Trạch không khỏi có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu rõ lần này Sở Chước đúc kiếm thì phẩm cấp Toái Tinh thạch khẳng định là không kém. Cấp bậc Toái Tinh thạch trong Đoạn Tinh nhai không đồng nhất, chỉ cần ngươi có năng lực lấy vào tay chính là của ngươi, Tẩy Kiếm Tông cũng sẽ không tính toán chi li ở trên việc này.

Lập tức nhân tiện nói: "Không tệ, Toái Tinh kiếm cấp năm có thể bầu bạn với con đi được xa hơn, hy vọng về sau con tiếp tục cố gắng."

Sở Chước hé miệng cười đáp ứng một tiếng.

"Nay con đã có được Toái Tinh kiếm thuộc về mình, kế tiếp cũng là muốn đi đỉnh Tẩy Thiên luyện kiếm?" Chiêm Hòa Trạch lại hỏi.

Sở Chước gật đầu, Toái Tinh kiếm Tẩy Kiếm Tông căn bản vốn không có hệ thống kiếm quyết, nếu đệ tử muốn học Toái Tinh kiếm, thì phải đi bò Tẩy Thiên phong, bò hết đỉnh Tẩy Thiên rồi, có thể đến trên đỉnh núi Tẩy Thiên phong luyện kiếm.

Chỗ đỉnh núi Tẩy Thiên phong có một mặt tường kiếm, mặt tường kiếm này là tiền bối các đời Tẩy Kiếm Tông để lại, mỗi một người có kiếm pháp thành công, đều để lại ở đó một kiếm. Lâu dài, thì biến thành một mặt tường kiếm, có một câu nói trong kiếm đều có kiếm ý, cũng cung cấp cho hậu nhân lĩnh ngộ quan sát. Phàm là đệ tử muốn tập kiếm, đều phải đi tường kiếm quan sát kiếm ý trong đó, lấy đó để lĩnh ngộ ra kiếm đạo của mình.

Mà lĩnh ngộ này cũng xem nhận thức cá nhân, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu chính là bấy nhiêu.

Đó chính là đặc sắc Toái Tinh kiếm pháp của Tẩy Kiếm Tông.

Không có kiếm quyết, mới là kiếm quyết của nó.

Chiêm Hòa Trạch cười nói: "Cũng nên như thế, vậy thì con cố gắng thôi. Nhưng mà có khả năng trong mấy ngày này, Tẩy Kiếm Tông sẽ có chút không yên ổn, con phải cẩn thận một chút." Lo lắng nàng nghĩ nhiều, lại thêm một câu: "Ở trong tông môn, hẳn là vẫn an toàn."

Trên mặt Sở Chước lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng lại động, thì cũng hiểu rõ ràng ý tứ của Chiêm Hòa Trạch.

Trải qua thời gian lâu như vậy, Tẩy Kiếm Tông sắp sửa chuẩn bị xử lý Yến Nhã Chính. Nếu Yến Nhã Chính thật sự muốn ra tay với Đoạn Tinh nhai của Tẩy Kiếm Tông, Tẩy Kiếm Tông không có khả năng ngồi xem mặc kệ, chắc chắn trước tiên phá hư kế hoạch của hắn, vạch trần việc này. Mặc dù không biết Tẩy Kiếm Tông muốn làm như thế nào, Chiêm Hòa Trạch đã có thể nhắc nhở nàng, nói vậy bên trong nhất định còn có nội tình không rõ ràng khác, không thể cam đoan không có tí sơ hở nào.

Tâm tư Sở Chước thay đổi thật nhanh, trên mặt thì vô cùng cảm kích đáp ứng một tiếng.

Chiêm Hòa Trạch nói với nàng một tiếng, chẳng qua chỉ là dự phòng vạn nhất mà thôi. Tuy Yến Nhã Chính đó là đệ tử Tuần Hoa Tông, nhưng trong khoảng thời gian này Tẩy Kiếm Tông lén tra xét nhiều phen, mới phát hiện thân phận của hắn dường như có chút kỳ quái. Chiêm Hòa Trạch cũng lo lắng Yến Nhã Chính hoài nghi Sở Chước phá hư đại sự của hắn, nếu như hắn đối phó với Sở Chước thì thật không ổn.

Lần này Sở Chước ra tay cứu Tần Cảnh đi, cũng trước tiên nói cho Tẩy Kiếm Tông một tiếng, với Tẩy Kiếm Tông mà nói đã là đại ân, tự nhiên không thể trơ mắt nhìn nàng gặp chuyện không may.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Trời Với Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook