Cùng Trời Với Thú

Chương 400: Cái này cũng đủ xui xẻo

Vụ Thỉ Dực

04/09/2022

Có thanh âm dù sao cũng tốt hơn mãi im lặng, nếu không một vùng thế giới băng tuyết yên tĩnh, gần như làm cho người ta tưởng rằng không có cuối cùng.

Nghe thanh âm này, tinh thần mọi người rung lên, cùng chung chí hướng chạy tới nguồn gốc thanh âm.

Bọn họ cũng không đi bao xa, vòng qua một đoạn cầu thang bậc băng quanh co khúc chiết, liền cảm giác được gió thổi đến mặt, cơn gió đó mới đầu là rất mỏng manh, giống gió mùa xuân khe khẽ phất qua hai gò má. Chờ bọn hắn chạy tới phía trước một đoạn đường, khi càng ngày càng tiếp cận nguồn gốc thanh âm, tiếng gió chung quanh biến mạnh, gió nhẹ biến thành cuồng phong đập vào mặt.

Thẳng đến khi dần dần tiếp cận, mới phát hiện thanh âm kỳ quái lúc trước nghe được, kỳ thực là gió mạnh khi thổi qua vết nứt phát ra thanh âm, giống vạn quỷ quật đang gào khóc thảm thiết, lại giống như tiếng yêu quái nào đó sụt sùi nức nở, trải qua vết nứt cải tạo, trở nên cực không chân thực.

Băng bậc giống như đã đến cuối cùng, chỗ cuối cùng là vô số vết nứt, vết nứt có lớn có nhỏ, hình thái khác nhau, bị cánh tay gió thiên nhiên ma luyện thành bộ dạng vô cùng kì quặc.

Đứng ở trước một chỗ vết nứt cực lớn, Sở Chước bọn họ bị gió tàn sát bừa bãi thổi đến cũng không mở mắt ra được, thân thể đong đong đưa đưa ở trong gió, giống như ngay sau đó, sẽ bị cuồng phong cuộn xoắn đến giữa không trung.

Thân thể lắc lư theo cuồng phong, bọn họ không thể tiến thêm một bước nào nữa, đành phải tìm một chỗ vết nứt, thấy nơi đó có một không gian cản gió, vội trốn vào, để tránh cuồng phong thật sự ở khắp mọi nơi quét đi.

Cuồng phong này không biết từ đâu mà đến, chúng nó xuyên qua ở trong vết nứt, thậm chí hình thành dòng gió xoáy xoáy mắt thường có thể thấy được.

"Gió chỗ này ghê gớm thật!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ run run nói, ôm chặt áo choàng trên người.

Bọn họ mặc dù có hỏa tinh thạch, trên trình độ nhất định thì cũng có tác dụng giữ ấm, nhưng một đường đi xuống này, đã không biết xâm nhập sâu bao nhiêu trượng đến dưới lòng đất, tại trong thế giới chung quanh đều là do băng ngưng tụ mà thành, nhiệt độ không khí càng thêm lạnh lẽo, trong lúc hoảng hốt, làm cho bọn họ có một loại ảo giác ngay cả hỏa tinh thạch cũng không cách nào cung cấp ấm áp.

Trừ cái đó ra, vì phòng ngừa bị băng sương mù băng cung ăn mòn thân thể, bọn họ từ đầu tới cuối đều duy trì linh lực ra ngoài, để bảo vệ ngăn cách thân thể cùng băng sương mù, như thế hao phí không ít linh lực, chỉ có thể hấp thu linh thạch cực phẩm đến bổ sung linh lực trôi mất. Nếu không phải bọn họ ở Thủy Linh vực phát tài một khoản tiền, được không ít linh thạch cực phẩm, chỉ sợ cũng không nỡ tiêu phí như thế.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói được Cung Vũ Lương tán thành, hắn vẻ mặt lo lắng nói: "Chúng ta hẳn là đi xuống dưới rồi, cũng không biết hiện tại đi đến nơi nào, có phải đã rời khỏi phạm vi băng cung hay không..."

Nếu không thì sẽ không có gió lớn điên cuồng như vậy, ngược lại giống như đã thoát ly phạm vi băng cung.

Phong Chiếu chui ra từ trong hõm vai Sở Chước, ngẩng đầu nhìn xem chung quanh, dùng cái đuôi vòng ở cổ nàng, vươn ra một cái lông móng vuốt chỉ vào một bên sườn.

Sở Chước quay đầu nhìn qua, phát hiện nơi đó có một động băng không biết thông tới phương nào, so sánh động băng này cùng với vết nứt chung quanh, có vẻ khéo léo linh lung, chỉ chứa một người đi qua.

Sở Chước bọn họ cũng không soi mói, thấy có một con đường có thể tránh cuồng phong tạp ở trên mặt, thật cẩn thận mò mẫm đi qua.

Vì phòng ngừa bị cuồng phong chổ nào cũng có thổi đi, Sở Chước để cho Bích Tầm Châu dùng băng tơ của hắn cột mọi người lại cùng một chỗ, tựa như xuyên một chuỗi bánh chưng.

Đối với cái này, mọi người trên mặt đều lộ ra biểu tình =口 =.

Sở Chước cũng không thèm để ý, do Huyền Ảnh mở đường ở phía trước nhất, nàng đi tiếp theo, kế tiếp là Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Hỏa Lân sau cùng.

Động băng rất tối tăm thiếu ánh sáng, có thể nghe được tiếng gió ở khắp mọi nơi, giống tiếng ma quỷ gào khóc, phá lệ khiếp người.

Bọn họ một đường tìm kiếm đi tới, xuyên qua sâu động băng thẳm chật hẹp, trước mặt rộng mở trong sáng.

Một ánh sáng màu xanh nhạt đâm vào ánh mắt có chút đau đớn, đợi ánh mắt thích ứng ánh sáng chung quanh, chỉ thấy chung quanh là một không gian rất rộng rãi bao la, cách đó không xa có một con sông quanh co màu xanh lam, nước sông yên tĩnh chảy xuôi, không biết chảy về phía nào, nước gợn nổi lên từng cơn sóng nước xanh biển mỹ lệ, ở trong thế giới bị băng tuyết đọng lại, đẹp đến tựa như ảo mộng. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d

Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn có chút sững sờ.

"Đây là cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại nhịn không được tò mò thăm hỏi.

Không có ai trả lời hắn, dù sao bọn họ cũng không biết vì sao nơi này có một con sông xanh lam, cách tiếng gió gào thét bên ngoài, nó an tĩnh đến quỷ dị.

Không khí lạnh đến nước đóng thành băng, theo lý thuyết, không nên sẽ có loại tồn tại con sông chưa kết băng này.

Sở Chước nhịn không được tiến lên vài bước, chậm rãi đi đến trước sông, rốt cục phát hiện, sông này cũng không phải là màu xanh lam, mà là trong đáy sông của nó trải một loại tảng đá màu xanh lam.

Mọi người tò mò thăm dò quan sát, ngay cả Cung Vũ Lương tự xưng là kiến thức rộng rãi đều nhìn xem có chút kinh dị.

Sở Chước nhìn nhìn, không thể xác định sông này không có nguy hiểm, liền nói với Bích Tầm Châu: "Tầm Châu ca, huynh lấy tảng đá lên đi."

Bích Tầm Châu ứng một tiếng, mười ngón bắn ra, đầu ngón tay xuất hiện một sợi băng tơ, vèo một cái băng tơ bay vào giữa sông, chỉ thẳng một tảng đá xanh lam dưới đáy sông, cột nó lại, lôi kéo về sau.

Sợi băng tơ cột tảng đá phá nước lao ra, phát ra một tiếng dao động rất nhỏ.

Khi tảng đá theo băng tơ bay tới bọn họ, Sở Chước trực giác nguy hiểm, mở Toái Tinh dù ra, cản trở tảng đá cắn tới bọn họ.

Tảng đá đó cắn ở trên Toái Tinh dù, bị hồ quang điện nổi lên trên mặt dù Toái Tinh điện lốp bốp bùm bùm rung động, sau đó bịch một tiếng rơi trên mặt đất.



Sở Chước dời Toái Tinh dù, vừa nhìn mặt đất, phát hiện thứ màu xanh lam đó nào phải là tảng đá gì, rõ ràng chính là một loại cá kỳ quái màu xanh lam, đầu lớn vô cùng, chiếm cứ ba phần tư bộ phận thân thể, bộ phận thân thể rất ngắn nhỏ, nhìn vốn không có bao nhiêu thịt, không khiến người ta thèm ăn nổi.

Phong Chiếu nhìn nhìn, nói với Sở Chước:【Là cá Lam Tê.】. ngôn tình sủng

"Cá Lam Tê?" Sở Chước lên tiếng: "Có ích lợi gì sao?"

Phong Chiếu dừng lại, chậm rì rì nói:【Rất hữu dụng, nó tuy rằng kêu là cá Lam Tê, nhưng mà là một loại tài liệu luyện khí, vốn có câu nói 'Sống vì cá Lam Tê, chết vì đá Lam Tê'. Đá Lam Tê là tài liệu luyện khí cấp mười hai, có hiệu quả co rút thân thể, thời kì thượng cổ người tu luyện thường dùng nó tới nâng cao cấp bậc linh khí. Toái Tinh dù của nàng nên thăng cấp rồi.】

Toái Tinh dù của Sở Chước chỉ có cấp mười, ở đại lục Linh thế giới thì nhìn cũng không tệ lắm, nhưng sau khi đi đến Đại Hoang giới, ngay cả bán thần khí cũng có, linh khí cấp mười liền có vẻ không đủ nhìn.

Cần phải thăng cấp!

Sở Chước nghe xong, vẻ mặt ngoài ý muốn, cá Lam Tê nghe qua thật thần kỳ.

Trên mặt đất con cá Lam Tê bị hồ quang điện của Toái Tinh dù điện đến run rẩy rốt cục phản ứng lại, nhảy bắn trên mặt đất, đập rơi xuống mặt đất phát ra thanh âm bình bịch bình bịch, nếu như có người tiếp cận, liền há miệng với bọn họ, lộ ra một hàm răng nhọn như cá mập.

Ấn theo ý tứ của Phong Chiếu, chỉ cần làm cho nó rời khỏi nước, sau khi tử vong tự nhiên, có thể thu hoạch một viên đá Lam Tê.

Vì thế Sở Chước xê dịch con cá Lam Tê muốn nhảy bắn về phía trong nước sang bên cạnh, chính là không cho nó về trong sông, đợi nó giãy dụa dần dần trở nên yếu đi, cá Lam Tê tựa như tảng đá màu xanh lam trong sông này, dần dần từ một con cá biến thành một tảng đá, ở trên đầu to lớn, thân cá lui ở dưới đầu, liền giống như một viên tảng đá. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác.

Thẳng đến xác nhận cá Lam Tê tử vong rồi, Sở Chước lấy đầu nhọn của Toái Tinh dù chọc chọc nó, lật bụng, ngạc nhiên phát hiện, đây hoàn toàn chính là một viên tảng đá xanh lam tròn vo, làm sao có bộ dạng của cá.

Tạo vật thiên nhiên thật sự là kỳ diệu.

Mọi người phát ra một trận tiếng sợ hãi thán phục, đều tò mò thăm dò là thứ gì.

Sở Chước nói lại một lần Phong Chiếu giải thích truyền âm cho nàng, Hỏa Lân bọn họ nghe được thì hai mắt tỏa ánh sáng nhìn về phía cá Lam Tê ở dưới đáy sông, ngay cả Cung Vũ Lương cũng không ngoại lệ.

Người tu luyện sở dĩ thích thăm dò bí cảnh, phát hiện động phủ thượng cổ, muốn chiếm tiên cơ trước, đó là vì các loại tài nguyên tu luyện. Cá Lam Tê này chính là trong băng cung dựng dục mà thành một loại tài nguyên tu luyện, hơn nữa là tất cả người tu luyện đều cần. Ngẫm lại, có đá Lam Tê, về sau linh khí bản mạng của bọn họ khi muốn thăng cấp, liền thuận tiện hơn, cũng không cần lại đi tìm khắp nơi tài liệu luyện khí tương quan...

Cung Vũ Lương vốn tưởng rằng băng cung này kỳ thực không có tài nguyên gì, chỉ có băng hàn khí đả thương người, nào biết đâu bọn họ may mắn như vậy, rốt cục tìm được một chỗ tài nguyên.

Nhưng lại còn là mới nghe lần đầu, nếu như vì không biết mà bỏ qua, chẳng phải là làm cho người ta rất đỗi đau lòng?

Như thế, Cung Vũ Lương cũng càng thêm khẳng định lai lịch Sở Chước bọn họ bất phàm, nếu không thì làm sao có thể ngay cả loại cá Lam Tê li kì cổ quái gì đó đều nhận thức? Thế lực phía sau bọn họ khẳng định là một cái thế lực lịch sử lâu đời, mới có thể để cho Sở Chước tuổi còn trẻ, liền có được kiến thức bất phàm bậc này.

Cung Vũ Lương hoàn toàn hiểu sai căn bản không biết hết thảy những điều này là truyền thừa của thần thú nào đó, lúc này đối với đoàn người Sở Chước đó là kính nể vô cùng, tâm tư muốn làm quan hệ thân thiết càng thêm khắc sâu, lại khôn còn hoài nghi.

Xác định tác dụng của cá Lam Tê, Sở Chước bọn họ bắt đầu vớt cá Lam Tê trong sông.

Sông cá Lam Tê sinh sống là một con sông lạnh, nước sông băng lãnh vô cùng, lại quanh năm không kết băng, ấn theo cách Phong Chiếu giảng giải mà nói, một giọt nước sông hàn, có thể khiến cho một con linh sông đông lại thành băng.

Nghe xong, Sở Chước quyết định đợi vớt lên cá Lam Tê xong, cũng lấy chút nước hàn sông mang đi.

【Không cần phiền toái như thế.】Phong Chiếu từ trên vai Sở Chước nhảy xuống, đi đến bờ sông.

Đám người Bích Tầm Châu đang vớt nhìn thấy hắn, theo bản năng nhìn qua, cho rằng lão đại bọn họ có gì chỉ giáo.

Phong Chiếu thì không có chỉ giáo, đại gia hắn trực tiếp động móng vuốt. Chỉ thấy hắn nhảy đến phía trên hàn sông, thân thể treo ở trên hàn sông, móng vuốt chụp lên mặt sông, tiếp theo chỉ thấy nước hàn sông rầm rì lưu động biến mất, mang theo cả cá Lam Tê giữa hàn sông vui vẻ sau khi bị đánh thức cùng nhau, thu vào trong không gian của hắn.

Không gian của Phong Chiếu rất lớn, hơn nữa là một cái không gian vô cùng hoàn thiện, tựa như một cái đại lục, trong không gian có thể mô phỏng ra hoàn cảnh mà sinh linh cần sinh tồn. Phong Chiếu hành động, đúng là chuẩn bị làm ra một chỗ hàn sông đặt ở trong không gian, chuẩn bị dùng để nuôi cá Lam Tê.

Cá Lam Tê thì là không chê ít, cùng với một lần vớt hết chúng nó, không bằng nuôi dưỡng, dù sao Bạch Ly Sơn nuôi dưỡng một núi thú, làm lão đại dù sao cũng phải chuẩn bị chút thứ tốt cho các tiểu đệ.

Phong Chiếu chỉ lấy đi một phần ba, thừa lại để bọn họ chia nhau vớt.

Sở Chước biết ý tứ của Phong Chiếu, Phong Chiếu lấy đi một phần ba, nàng tự nhiên cũng ngượng ngùng lại đi chia phần, liền để Bích Tầm Châu cùng Cung Vũ Lương bọn họ đi chia nhau.

Cung Vũ Lương đã hoàn toàn trợn tròn mắt được không?

Hắn vốn còn tưởng rằng đó là một con tiểu yêu thú thực lực cường đại, nào biết đâu cũng là một con tiểu yêu thú có một không gian có thể nuôi vật sống... Không đúng, yêu thú là không có biện pháp có không gian, có không gian là thần thú, đây là một trong những thiên phú kỹ năng của thần thú.

Con tiểu nhỏ yêu thú này kỳ thực là con thần thú.



Nhưng trên người hắn hoàn toàn không có hơi thở thần thú có được không?

Cung Vũ Lương bị Phong Chiếu khiến cho có chút sụp đổ.

Thẳng đến khi Hỏa Lân tìm hắn phân chia cá Lam Tê, hắn còn chưa phản ứng kịp, cả người đơ như gỗ, nói: "Tùy ý đi, các ngươi chia phần như thế nào thì như thế đó."

Hỏa Lân vẻ mặt thân thiết nói: "Vậy ấn đầu người mà chia, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Cung Vũ Lương tự nhiên không ý kiến, nếu không phải đi theo Sở Chước bọn họ, hắn cũng không có biện pháp đi đến nơi đây, càng không cần phải nói phát hiện cá Lam Tê, cho dù bọn họ không cho hắn, hắn cũng không dám có ý kiến. Nhưng mà hiển nhiên Sở Chước bọn họ làm việc coi như quang minh lỗi lạc, sẽ không bắt nạt người khác ở phương diện này, ai gặp thì có phần.

Hỏa Lân cũng không bắt nạt hắn, quyết định bộ phận Phong Chiếu thu đi đó cũng tính đến trên đầu bọn họ, để cho Bích Tầm Châu tiếp tục bắt cá, nàng phụ trách kiểm kê.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng trí bừng bừng nghiên cứu cá Lam Tê trên đất, phát hiện chúng nó tựa như một viên dạ minh châu màu xanh lam, còn có thể sáng lên, nếu đến địa phương không có ánh sáng, còn có thể dùng nó để chiếu sáng, quả nhiên là một thứ cực kì hiếm hoi.

Cung Vũ Lương liếc mắt nhìn Sở Chước đi bờ hàn sông một cái, nhỏ giọng nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Mặc Sĩ công tử, con tiểu yêu thú đó..."

"Hắn là lão đại của chúng ta." Mặc Sĩ Thiên Kỳ thuận miệng nói.

Cung Vũ Lương chấn động thân thể, thanh âm ép tới càng thấp: "Lão đại các huynh kỳ thực là thần thú đi?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười hắc hắc một tiếng: "Đây là tất nhiên, lão đại chúng ta cũng là thần thú vô cùng lợi hại." Còn là Bạch Ly Vực Chủ đấy.

Có được đáp án khẳng định, Cung Vũ Lương nhẹ thở phào, tiếp theo lại nhịn không được hỏi: "Vì sao trên người hắn không có hơi thở thần thú..." Trong lòng lại rối rắm nghĩ, Sở Chước cái người này rốt cuộc là lai lịch gì, ngay cả thần thú đều làm yêu sủng cho nàng, quả thực kiêu ngạo không chịu nổi, nhất định là có lai lịch lớn.

"Cái này ta cũng không biết, lão đại chúng ta chỉ thích như vậy, ngươi đừng đến trước mặt hắn nói lung tung, cũng đừng đi hiến ân cần cho Sở tỷ, cẩn thận lão đại cào chết ngươi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ thuận miệng nói.

Cung Vũ Lương: "... ..."

Thẳng đến khi trong hồ chỉ còn lại có hơn mười con cá Lam Tê, Sở Chước đột nhiên lên tiếng: "Tầm Châu ca, được rồi."

Bích Tầm Châu dừng động tác, nhìn nhìn cá Lam Tê trong hàn sông đang giương một hàm răng nhọn uy hiếp với bọn họ, lập tức liền hiểu rõ ý tứ của Sở Chước, liền thu tay lại không vớt nữa.

Chừa chút tiếp tục nuôi dưỡng đi.

Đều chia phần xong cá Lam Tê vớt lên được, mọi người liền bắt đầu cân nhắc đường kế tiếp.

Thừa dịp bọn họ đang vớt cá, Sở Chước đã chuyển một vòng ở trong không gian, phát hiện ngoại trừ con hàn sông chảy qua, không có bất luận lối ra nào, hàn sông này cũng không biết là đến từ nơi nào, đi về nơi đâu. Sở Chước đứng tại bờ hàn sông, cẩn thận nghiên cứu địa phương cuối hàn sông biến mất, không gian bị cả con hàn sông nhồi vào, nghĩ đến cái lạnh của hàn sông, cho dù có linh lực hộ thể, cũng không cách nào ẩn núp, liền buông tha ý niệm tìm tòi nghiên cứu hàn sông trong đầu.

Chỉ có thể đi vòng vèo ven đường.

Nghe xong Sở Chước nói chuyện, mọi người quay lại đường cũ.

Trên đường quay lại, bọn họ như cũ là để cho Bích Tầm Châu dùng băng tơ cột chung lại, như thế cũng có vài phần bảo đảm an toàn.

Trong bóng đêm, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vui rạo rực nói: "Không nghĩ tới băng cung này cũng có thứ tốt, quả nhiên là động phủ thượng cổ, cá Lam Tê hẳn là sinh linh thời kì thượng cổ, hiện tại đã bị tiệt chủng. Không nghĩ tới thượng cổ thật nhiều thứ tốt, cũng không biết còn có thứ tốt khác hay không, dù sao băng cung lớn như vậy..."

Cung Vũ Lương cho hắn gáo nước lạnh: "Ta cảm thấy lấy hoàn cảnh ác liệt của băng cung, khả năng không có thứ tốt gì, có thể bình an rời khỏi cũng không tệ rồi."

"Không nhất định nha! Cung huynh đệ, làm người không thể không tin tưởng như vậy, không chừng ngay sau đó có thể gặp được thứ tốt... A a a —— "

Nghe được Mặc Sĩ Thiên Kỳ đột nhiên hét thảm một tiếng, mọi người giật nảy mình, vội hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ giọng nói có chút run: "Sở tỷ, lão đại, Tầm Châu ca, Hỏa Lân tỷ, tay của ta bị kẹt rồi ..."

Mọi người: "... ..."

Sở Chước lấy ra một cái đèn, ném một viên đá Lam Tê vừa rồi lấy được vào trong chao đèn, ánh sáng u lam chiếu sáng lên chung quanh, cũng làm cho mọi người thấy rõ ràng tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị kẹt lấy.

Có thể là lúc trước tìm kiếm vách tường băng đi tới, lúc này tay hắn rơi vào trong một chỗ vách tường băng, toàn bộ cổ tay đều nhét vào trong một động băng nhỏ, nhìn bộ dạng tội nghiệp của hắn, dường như rút không được.

"Thế nào rồi?" Sở Chước hỏi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt cầu xin: "Lấy không được, ta cũng không biết là sao lại thế này, băng dính chặt tay."

Mọi người: "... ..." Cái này cũng đủ xui xẻo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Trời Với Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook