Chương 583: Cha vợ tranh giành.
Vụ Thỉ Dực
11/05/2023
"Là bộ xương khô mang bọn ta đến."
Sở Chước nói xong, chỉ sang xương khô một mình quỳ ở đằng kia cách đó không xa, linh hỏa trong mắt nó đã tắt, an tĩnh quỳ tại nơi đó, hòa thành một thể cùng ngôi sao hắc ám, khiến cho người ta trong lúc vô tình dễ dàng xem nhẹ tồn tại của nó.
Hiện tại đã biết lai lịch cung điện này rồi, Sở Chước cũng có suy đoán với sự tồn tại của xương khô.
Đám binh xương khô hiển nhiên là người thủ hộ do chủ nhân động phủ lưu lại, tội yêu tuy không phải Thần tộc, lại có được huyết mạch Thần tộc, tội yêu trước khi chết rút ra thần hỏa trong cơ thể, hội tụ vào trong mắt những xương khô này, khiến cho chúng trở thành một khối con rối bất tử bất diệt, làm người thủ hộ động phủ, chỉ cho phép người đặc biệt tiến vào.
Mà người đặc biệt đó... có lẽ là Thần tộc, có lẽ là Bách tộc.
Ánh mắt Sở Nguyên Thương nhìn lại theo phương hướng nàng chỉ, tiếp theo nhịn không được tự hào nói: "Không hổ là khuê nữ của ta, cái gì cũng không cần làm, liền sẽ có người thủ hộ động phủ mang con tới đây, tốt hơn chúng ta nhiều."
Ngữ khí kiêu ngạo này, người không biết, còn tưởng rằng là công lao của hắn.
Gặp được Sở Nguyên Thương không lâu, người ở đây đều đã nhìn ra bản chất của hắn, là người không đứng đắn. Cố tình lại biết rất nhiều bí mật, ngay cả bí mật động phủ thượng cổ cũng bị hắn biết, hơn nữa biết được phỏng chừng muốn nhiều hơn bọn họ tưởng tượng.
Phong Chiếu không khỏi xem kỹ người này một lần nữa.
Sở Nguyên Thương hồn nhiên vô tình mặc cho bọn họ xem, cười tủm tỉm nhìn Sở Chước, giống như muốn nhìn ra đóa hoa ở trên mặt nàng: "Khuê nữ, cha còn chưa thấy qua con lớn lên sẽ có hình dáng thế nào đâu, con mang trên mặt là mặt nạ gì? Chính là Nguyệt Hồ Ly ẩn mặt?"
Thấy Sở Chước rơi ánh mắt xuống mặt nạ trên tay hắn, Sở Nguyên Thương giải thích: "Đây là một pháp bảo Nguyệt Hồ Ly thời kì thượng cổ lưu lại—— Nguyệt Hồ Ly ẩn mặt, nghe nói Nguyệt Hồ Ly có thiên diện (nghìn mặt), có thể che giấu dung mạo chân thực nhất của bọn họ. Bộ tộc bọn họ chế tạo Nguyệt Hồ Ly ẩn mặt có thể che giấu dung mạo của người tu luyện, không phải Bán Thần cảnh thì không thể lén nhìn thấu, là ta vô ý có được ở trong một chỗ bí cảnh Hồng Mông, rất hữu dụng."
Sở Chước lấy Ngọc Chuyển Nhan trên mặt xuống, lộ ra dung mạo ban đầu.
Sở Nguyên Thương hai mắt sáng quắc nhìn, hai mắt xẹt qua tia sáng kỳ dị, Phong Chiếu nhìn thấy mà trong đầu rất không thoải mái.
"Ngươi xem đủ rồi chưa? Xem đủ rồi, thì tới nói một chút động phủ thượng cổ này, là như thế nào?" Phong Chiếu che ở trước mặt Sở Chước, cho dù là cha, cũng không thể nhìn xem khuê nữ mình chằm chằm như vậy chứ? Đó là ánh mắt gì hả?
Sở Nguyên Thương phục hồi tinh thần lại, nhịn không được liếc mắt trừng hắn một cái, ánh mắt rơi xuống quan tài đá.
Không hề nghi ngờ, Hồng Mông Kim Kiếm là một thanh bán thần khí tội yêu luyện chế ra, có được khả năng cắt qua không gian, nhưng vì sao Mông Kim Kiếm dẫn bọn họ tới đây, vì sao nơi đây lại đặt một khối quan tài đá cùng thi thể, là có ý nghĩa gì?
Mọi người trăm suy tư không thể lý giải.
Lúc này, Sở Chước nhịn không được hỏi: "Vì sao kiếm này kêu là Mông Kim Kiếm? Chính là có liên quan hệ với Hồng Mông chi cảnh?"
Mọi người lại sửng sốt.
Phong Chiếu nói tiếp: "Động phủ này đã là động phủ tội yêu thời kì thượng cổ lưu lại, vì sao tội yêu phải lưu lại động phủ ở Hồng Mông? Chẳng lẽ cùng vạn năm trước ..."
"A!" Sở Nguyên Thương kêu một tiếng.
Mọi người đang tại tự hỏi, bị hắn dọa hoảng sợ, đều trừng to mắt nhìn hắn.
Sở Nguyên Thương lại phút chốc đi đến trước mặt Sở Chước, hai mắt sáng quắc nhìn nàng, nhìn xem đến khi nàng cứng ngắc cả người, hắn thất vọng nói: "Khuê nữ, con chưa thức tỉnh sao?"
Sở Chước bất động thanh sắc nói: "Thức tỉnh cái gì?"
Sở Nguyên Thương vừa nhìn, liền biết nàng là cái gì cũng không biết, càng thêm thất vọng.
Sở Chước nhìn xem cha tiện nghi thất vọng, lại nhìn nhìn Phong Chiếu, hắn trả lại cho nàng một cái thần sắc vô cùng vô tội.
"Ta phải thức tỉnh như thế nào? Có phải ta chưa thức tỉnh, thì ta cũng chỉ có thể vẫn luôn là người phàm hay không?" Sở Chước hỏi.
Sở Nguyên Thương vẻ mặt khó xử nhìn nàng: "Khuê nữ, mấy chuyện này ta nói không tính, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến con tu hành. Nhưng mà con yên tâm, cho dù con không thức tỉnh, con cũng là khuê nữ của cha, điểm ấy sẽ không thay đổi."
Sở Chước à một tiếng, thần sắc thản nhiên.
Sở Nguyên Thương nhìn xem lại thương tâm lên, cảm thấy cảm tình của hắn và khuê nữ quả nhiên có vết rách, thực khiến hắn thương tâm.
Cuối cùng vẫn là Phong Chiếu nhìn không nổi, chen ở giữa bọn họ: "Bản tọa đang hỏi ngươi, ngươi có biết—— Tư Túc Phất Chước vạn năm trước?"
Sở Chước trừng to mắt.
Sở Nguyên Thương vẻ mặt mê mang nhìn hắn, sau đó suy tư nói: "Nghe nói qua, nghe nói vạn năm trước hiến tế tại Hồng Mông, vì bảo toàn Hồng Mông chi cảnh, bị chết rất thảm, sau khi nàng qua đời, Hồng Mông không dám nhắc đến tên nàng."
Sở Chước: "... ..." Thì ra nàng trước khi chuyển thế trùng tu bị chết thảm như vậy?
"Ngươi hỏi cái này làm chi?" Sở Nguyên Thương hỏi.
Phong Chiếu bỗng dưng cười cười với hắn, dán vẻ vô tội: "Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi."
Khi Sở Nguyên Thương đang kỳ quái, thì thấy tiểu tử đó tiến đến trước mặt khuê nữ hắn, nói: "Xem ra hắn giấu diếm không ít thứ, nàng yên tâm, về sau có rất nhiều cơ hội moi ra."
Tâm tình Sở Chước có chút phức tạp gật đầu, nàng liếc mắt nhìn cha tiện nghi một cái.
Tiếp theo, bọn họ tiếp tục nghiên cứu quan tài đá, cùng với thi thể nữ trong quan tài đá.
Đã xác định đây là tội yêu, Phong Chiếu cũng từ bỏ dự tính bỏ nguyên thần Thần tộc trong dưỡng hồn thạch vào trong thi thể nàng—— tránh cho những Thần tộc đó được tiện nghi, mà là tìm kiếm manh mối một lần nữa.
Quan tài đá bóng loáng, không có bất luận tin tức gì, nữ thi thể trong quan tài đá mặc dù bảo tồn được cực kì tươi mới, trong sức trên người không gì là không tinh xảo, nhưng căn cứ vào tôn trọng đối với người chết, bọn họ cũng không dự tính làm cái gì với nàng ấy—— còn hành vi lúc trước Phong Chiếu lấy kiếm chọc gương mặt của nàng khiêu khích, Sở Chước bọn họ coi như không phát sinh.
Đột nhiên, Phong Chiếu vỗ nắp quan tài, nắp quan tài nặng nề lật mặt lại, bị hắn nâng một tay.
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ mặt trái của nắp quan tài cũng không phải là trơn bóng trơn nhẵn, mặt trên vẽ một loạt ký hiệu sắp xếp, ký hiệu rất huyền ảo, phong cách cổ xưa mà thần bí, nhìn xem lâu, thức hải ong một cái chấn động lên, không khỏi dời ánh mắt.
Chỉ có Phong Chiếu và Phong Ly không dời ánh mắt đi.
Sở Chước bọn họ nhìn hai người này, bọn họ một người trước là tội yêu, một người là thần thú có được truyền thừa đã lâu, nói không chừng có thể xem hiểu những ký hiệu đó.
Hai người quả thật có thể xem hiểu, ký hiệu này là một loại bùa tội yêu phát minh, vẫn chưa truyền lưu đến ngoại giới, chỉ có tội yêu có thể xem hiểu. Phong Chiếu sẽ hiểu, là vì truyền thừa của hắn.
Hai người xem xong ký hiệu rất nhanh, cũng đọc hiểu được ý tứ của ký hiệu.
"Mặt trên nói cái gì?" Sở Chước hỏi.
Phong Ly mặt không chút thay đổi, Phong Chiếu ngẩng đầu nhìn nàng, cười cười trấn an nàng.
"Phong Ly, mi nói." Phong Chiếu nói.
Phong Ly vẫn nhìn chằm chằm ký hiệu trên nắp quan tài, thanh âm khàn khàn: "... Tội yêu không được hai tộc thừa nhận, lại truyền thừa huyết mạch từ hai tộc, chỉ cần tẩy sạch một mạch máu trong đó, thì có thể trở thành một tộc khác còn lại. Chủ nhân động phủ này là tội yêu Bi Nguyệt, nàng và một đàn tội yêu sinh sống ở tại Độ Tội Uyên, muốn tẩy đi máu Bách tộc, một lần nữa trở thành Thần tộc, vì thế, bọn họ rời khỏi Độ Tội Uyên, muốn đi tới linh túc tứ phương, tìm gặp tộc trưởng Bách tộc, khẩn cầu ban xuống Thời Mệnh Châu..."
Mãi cho đến khi thanh âm của Phong Ly chấm dứt, một đám người đều kinh ngạc nghe.
Phong Ly thất thần nhìn nữ tử trong quan tài đá, lẩm bẩm: "Thời Mệnh Châu, chỉ cần có Thời Mệnh Châu, có thể tẩy đi một nửa máu, ta muốn tẩy đi máu Thần tộc..."
Sở Nguyên Thương liếc hắn một cái, than thở một tiếng, lấy ra Hồng Mông Kim Kiếm.
Hắn nói: "Ta vẫn luôn tưởng Hồng Mông sinh ra tại trăm vạn năm trước, từ sau khi đại chiến thượng cổ mới xuất thế, không ngờ tới, đã sớm tồn tại. Chỉ sợ ở thời kỳ thượng cổ, Hồng Mông cũng từng là một bộ phận trong đại lục thượng cổ."
Phong Chiếu liếc hắn một cái, môi hơi mím lại, thấp giọng nói: "Tư Túc Phất Chước đó là một vị Bách tộc cuối cùng trên Hồng Mông."
Sở Nguyên Thương khẽ động thần sắc, không nói gì.
Hiển nhiên hắn đã sớm biết, chủ là bận tâm cái gì đó, lúc trước giả vờ như không biết, bởi vậy khi Phong Ly đọc hiểu ký hiệu tội yêu lưu lại, làm cho hắn chấn động trong lòng, vừa rồi mới trầm mặc thừa nhận.
Hậu nhân Bách tộc truyền thừa tại Hồng Mông chi cảnh, chính là Tư Túc Phất Chước, cũng là một vị Bách tộc cuối cùng trong Hồng Mông, thực lực cường hãn, người ngoài khó sánh được, cũng đã ở vạn năm trước, đồng quy cùng Hồng Mông, chuyển thế trùng tu.
Sở Chước thu hết lời hai người nói vào trong tai, nỗi lòng khó yên, cuối cùng hóa thành một hơi thở dài nhàn nhạt trong lòng.
Đó không phải nàng than thở, giống như đến từ chính trước chuyển thế trùng tu lưu lại.
Đậy lại nắp quan tài đá một lần nữa, một đám người ngồi ở dưới tinh không, sau một lúc lâu không nói gì.
"Các ngươi cũng biết, linh túc tứ phương, ở thời kỳ thượng cổ, từng là Bách tộc tụ cư, Bách tộc trước đó còn có một vị tộc trưởng..."
"Chúng ta đã biết từ trước rồi." Sở Chước đánh gãy lời hắn nói: "Thậm chí chúng ta đã qua đi linh túc tứ phương, nó ở Cửu U Minh, từng là chiến trường thượng cổ."
Sở Nguyên Thương giật mình nhìn nàng: "Khuê nữ, con nói thật?"
Sở Chước vâng một tiếng, đơn giản nói cho hắn bọn họ như đi Cửu U Minh thế nào, cùng với làm cái gì ở nơi đó. Việc này nói thì rất dài dòng, nhưng Sở Nguyên Thương lại nghe được cực kì nghiêm túc, mãi cho đến cuối cùng, nhịn không được nhìn chằm chằm tay cổ tay nàng.
Sở Chước rất rộng rãi đưa chuỗi hạt trên cổ tay cho hắn.
Sở Nguyên Thương nâng đỡ thật cẩn thận, ánh mắt có chút ẩm ướt, sau đó trên mặt lộ ra tươi cười, nhịn không được lại khen ngợi: "Vẫn là khuê nữ của ta lợi hại, thế nhưng có được vật của tộc trưởng Bách tộc thượng cổ, con là tộc trưởng đời tiếp theo của Bách tộc chúng ta."
Sở Chước thản nhiên nhìn hắn, không có phản ứng gì.
Hết thảy đều ở trong vòng suy đoán của nàng, nếu nàng không đoán sai, Thời Mệnh Châu theo như lời của tội yêu lưu lại tin tức, nói tới có lẽ chính là chuỗi hạt châu thoạt nhìn tầm thường này.
"Đáng tiếc hiện tại ta không thể dùng nó." Sở Chước vẻ mặt tiếc nuối: "Cũng không biết dùng như thế nào."
Ánh mắt Phong Ly gắt gao nhìn chằm chằm nó, Thời Mệnh Châu có thể cho hắn biến thành người Bách tộc thuần túy.
"Không có việc gì, bởi vì con chưa thức tỉnh." Sở Nguyên Thương an ủi nàng: "Khuê nữ, con còn chưa thức tỉnh, cho nên con không thể sử dụng nó, ngày nào đó chờ con thức tỉnh rồi, con chính là tộc trưởng Bách tộc, có thể thúc giục Thời Mệnh Châu, đến lúc đó vạn giới phong vân mặc cho con động, nam nhân thế gian mặc cho chọn lựa."
Phong Chiếu thiếu chút nữa thì bùng nổ: "Ngươi nói một câu cuối cùng là có ý tứ gì?"
Sở Nguyên Thương liếc nhìn hắn một cái, vô tình nói: "Khuê nữ của ta chính là tộc trưởng Bách tộc tương lai, tập hợp nguyện vọng Bách tộc mà sinh, sáng quắc mà đến, nàng muốn hậu cung ba ngàn cũng không thành vấn đề, tuy ngươi là huyết mạch thần thú tôn quý, cũng không thể bá đạo như thế."
Nếu không phải đây là cha tiện nghi của Sở Chước, Phong Chiếu thật sự muốn đá qua một luồng Tịch Diệt Thần Hỏa, đốt trụi hắn ngay cả tro cũng không thừa.
Tên này cũng đặc biệt khiến người chán ghét.
Trước đó hắn còn nghĩ, nhạc phụ này vừa gặp mặt đã kêu hắn con rể, nhìn coi như cũng thuận mắt, nào biết đâu đào hầm ở trong này chờ hắn chứ.
Sở Chước thấy bọn họ châm chọc đối đầu, một người không theo mẫu, một người kiêu ngạo, sớm hay muộn gì cũng sẽ đánh lên, không khỏi có chút đau đầu. Vì cha tiện nghi tương lai không phải chịu tội, Sở Chước đành phải nói sang chuyện khác: "Chúng ta rời khỏi như thế nào đây?"
Sở Nguyên Thương cười nói: "Không có việc gì, có Hồng Mông Kim Kiếm đây."
Sở Chước nghĩ đến cái gì đó, hỏi: "Quyển sách luân hồi đó của Yến Nhã Chính, cũng là bán thần khí?"
Sở Chước nói xong, chỉ sang xương khô một mình quỳ ở đằng kia cách đó không xa, linh hỏa trong mắt nó đã tắt, an tĩnh quỳ tại nơi đó, hòa thành một thể cùng ngôi sao hắc ám, khiến cho người ta trong lúc vô tình dễ dàng xem nhẹ tồn tại của nó.
Hiện tại đã biết lai lịch cung điện này rồi, Sở Chước cũng có suy đoán với sự tồn tại của xương khô.
Đám binh xương khô hiển nhiên là người thủ hộ do chủ nhân động phủ lưu lại, tội yêu tuy không phải Thần tộc, lại có được huyết mạch Thần tộc, tội yêu trước khi chết rút ra thần hỏa trong cơ thể, hội tụ vào trong mắt những xương khô này, khiến cho chúng trở thành một khối con rối bất tử bất diệt, làm người thủ hộ động phủ, chỉ cho phép người đặc biệt tiến vào.
Mà người đặc biệt đó... có lẽ là Thần tộc, có lẽ là Bách tộc.
Ánh mắt Sở Nguyên Thương nhìn lại theo phương hướng nàng chỉ, tiếp theo nhịn không được tự hào nói: "Không hổ là khuê nữ của ta, cái gì cũng không cần làm, liền sẽ có người thủ hộ động phủ mang con tới đây, tốt hơn chúng ta nhiều."
Ngữ khí kiêu ngạo này, người không biết, còn tưởng rằng là công lao của hắn.
Gặp được Sở Nguyên Thương không lâu, người ở đây đều đã nhìn ra bản chất của hắn, là người không đứng đắn. Cố tình lại biết rất nhiều bí mật, ngay cả bí mật động phủ thượng cổ cũng bị hắn biết, hơn nữa biết được phỏng chừng muốn nhiều hơn bọn họ tưởng tượng.
Phong Chiếu không khỏi xem kỹ người này một lần nữa.
Sở Nguyên Thương hồn nhiên vô tình mặc cho bọn họ xem, cười tủm tỉm nhìn Sở Chước, giống như muốn nhìn ra đóa hoa ở trên mặt nàng: "Khuê nữ, cha còn chưa thấy qua con lớn lên sẽ có hình dáng thế nào đâu, con mang trên mặt là mặt nạ gì? Chính là Nguyệt Hồ Ly ẩn mặt?"
Thấy Sở Chước rơi ánh mắt xuống mặt nạ trên tay hắn, Sở Nguyên Thương giải thích: "Đây là một pháp bảo Nguyệt Hồ Ly thời kì thượng cổ lưu lại—— Nguyệt Hồ Ly ẩn mặt, nghe nói Nguyệt Hồ Ly có thiên diện (nghìn mặt), có thể che giấu dung mạo chân thực nhất của bọn họ. Bộ tộc bọn họ chế tạo Nguyệt Hồ Ly ẩn mặt có thể che giấu dung mạo của người tu luyện, không phải Bán Thần cảnh thì không thể lén nhìn thấu, là ta vô ý có được ở trong một chỗ bí cảnh Hồng Mông, rất hữu dụng."
Sở Chước lấy Ngọc Chuyển Nhan trên mặt xuống, lộ ra dung mạo ban đầu.
Sở Nguyên Thương hai mắt sáng quắc nhìn, hai mắt xẹt qua tia sáng kỳ dị, Phong Chiếu nhìn thấy mà trong đầu rất không thoải mái.
"Ngươi xem đủ rồi chưa? Xem đủ rồi, thì tới nói một chút động phủ thượng cổ này, là như thế nào?" Phong Chiếu che ở trước mặt Sở Chước, cho dù là cha, cũng không thể nhìn xem khuê nữ mình chằm chằm như vậy chứ? Đó là ánh mắt gì hả?
Sở Nguyên Thương phục hồi tinh thần lại, nhịn không được liếc mắt trừng hắn một cái, ánh mắt rơi xuống quan tài đá.
Không hề nghi ngờ, Hồng Mông Kim Kiếm là một thanh bán thần khí tội yêu luyện chế ra, có được khả năng cắt qua không gian, nhưng vì sao Mông Kim Kiếm dẫn bọn họ tới đây, vì sao nơi đây lại đặt một khối quan tài đá cùng thi thể, là có ý nghĩa gì?
Mọi người trăm suy tư không thể lý giải.
Lúc này, Sở Chước nhịn không được hỏi: "Vì sao kiếm này kêu là Mông Kim Kiếm? Chính là có liên quan hệ với Hồng Mông chi cảnh?"
Mọi người lại sửng sốt.
Phong Chiếu nói tiếp: "Động phủ này đã là động phủ tội yêu thời kì thượng cổ lưu lại, vì sao tội yêu phải lưu lại động phủ ở Hồng Mông? Chẳng lẽ cùng vạn năm trước ..."
"A!" Sở Nguyên Thương kêu một tiếng.
Mọi người đang tại tự hỏi, bị hắn dọa hoảng sợ, đều trừng to mắt nhìn hắn.
Sở Nguyên Thương lại phút chốc đi đến trước mặt Sở Chước, hai mắt sáng quắc nhìn nàng, nhìn xem đến khi nàng cứng ngắc cả người, hắn thất vọng nói: "Khuê nữ, con chưa thức tỉnh sao?"
Sở Chước bất động thanh sắc nói: "Thức tỉnh cái gì?"
Sở Nguyên Thương vừa nhìn, liền biết nàng là cái gì cũng không biết, càng thêm thất vọng.
Sở Chước nhìn xem cha tiện nghi thất vọng, lại nhìn nhìn Phong Chiếu, hắn trả lại cho nàng một cái thần sắc vô cùng vô tội.
"Ta phải thức tỉnh như thế nào? Có phải ta chưa thức tỉnh, thì ta cũng chỉ có thể vẫn luôn là người phàm hay không?" Sở Chước hỏi.
Sở Nguyên Thương vẻ mặt khó xử nhìn nàng: "Khuê nữ, mấy chuyện này ta nói không tính, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến con tu hành. Nhưng mà con yên tâm, cho dù con không thức tỉnh, con cũng là khuê nữ của cha, điểm ấy sẽ không thay đổi."
Sở Chước à một tiếng, thần sắc thản nhiên.
Sở Nguyên Thương nhìn xem lại thương tâm lên, cảm thấy cảm tình của hắn và khuê nữ quả nhiên có vết rách, thực khiến hắn thương tâm.
Cuối cùng vẫn là Phong Chiếu nhìn không nổi, chen ở giữa bọn họ: "Bản tọa đang hỏi ngươi, ngươi có biết—— Tư Túc Phất Chước vạn năm trước?"
Sở Chước trừng to mắt.
Sở Nguyên Thương vẻ mặt mê mang nhìn hắn, sau đó suy tư nói: "Nghe nói qua, nghe nói vạn năm trước hiến tế tại Hồng Mông, vì bảo toàn Hồng Mông chi cảnh, bị chết rất thảm, sau khi nàng qua đời, Hồng Mông không dám nhắc đến tên nàng."
Sở Chước: "... ..." Thì ra nàng trước khi chuyển thế trùng tu bị chết thảm như vậy?
"Ngươi hỏi cái này làm chi?" Sở Nguyên Thương hỏi.
Phong Chiếu bỗng dưng cười cười với hắn, dán vẻ vô tội: "Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi."
Khi Sở Nguyên Thương đang kỳ quái, thì thấy tiểu tử đó tiến đến trước mặt khuê nữ hắn, nói: "Xem ra hắn giấu diếm không ít thứ, nàng yên tâm, về sau có rất nhiều cơ hội moi ra."
Tâm tình Sở Chước có chút phức tạp gật đầu, nàng liếc mắt nhìn cha tiện nghi một cái.
Tiếp theo, bọn họ tiếp tục nghiên cứu quan tài đá, cùng với thi thể nữ trong quan tài đá.
Đã xác định đây là tội yêu, Phong Chiếu cũng từ bỏ dự tính bỏ nguyên thần Thần tộc trong dưỡng hồn thạch vào trong thi thể nàng—— tránh cho những Thần tộc đó được tiện nghi, mà là tìm kiếm manh mối một lần nữa.
Quan tài đá bóng loáng, không có bất luận tin tức gì, nữ thi thể trong quan tài đá mặc dù bảo tồn được cực kì tươi mới, trong sức trên người không gì là không tinh xảo, nhưng căn cứ vào tôn trọng đối với người chết, bọn họ cũng không dự tính làm cái gì với nàng ấy—— còn hành vi lúc trước Phong Chiếu lấy kiếm chọc gương mặt của nàng khiêu khích, Sở Chước bọn họ coi như không phát sinh.
Đột nhiên, Phong Chiếu vỗ nắp quan tài, nắp quan tài nặng nề lật mặt lại, bị hắn nâng một tay.
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ mặt trái của nắp quan tài cũng không phải là trơn bóng trơn nhẵn, mặt trên vẽ một loạt ký hiệu sắp xếp, ký hiệu rất huyền ảo, phong cách cổ xưa mà thần bí, nhìn xem lâu, thức hải ong một cái chấn động lên, không khỏi dời ánh mắt.
Chỉ có Phong Chiếu và Phong Ly không dời ánh mắt đi.
Sở Chước bọn họ nhìn hai người này, bọn họ một người trước là tội yêu, một người là thần thú có được truyền thừa đã lâu, nói không chừng có thể xem hiểu những ký hiệu đó.
Hai người quả thật có thể xem hiểu, ký hiệu này là một loại bùa tội yêu phát minh, vẫn chưa truyền lưu đến ngoại giới, chỉ có tội yêu có thể xem hiểu. Phong Chiếu sẽ hiểu, là vì truyền thừa của hắn.
Hai người xem xong ký hiệu rất nhanh, cũng đọc hiểu được ý tứ của ký hiệu.
"Mặt trên nói cái gì?" Sở Chước hỏi.
Phong Ly mặt không chút thay đổi, Phong Chiếu ngẩng đầu nhìn nàng, cười cười trấn an nàng.
"Phong Ly, mi nói." Phong Chiếu nói.
Phong Ly vẫn nhìn chằm chằm ký hiệu trên nắp quan tài, thanh âm khàn khàn: "... Tội yêu không được hai tộc thừa nhận, lại truyền thừa huyết mạch từ hai tộc, chỉ cần tẩy sạch một mạch máu trong đó, thì có thể trở thành một tộc khác còn lại. Chủ nhân động phủ này là tội yêu Bi Nguyệt, nàng và một đàn tội yêu sinh sống ở tại Độ Tội Uyên, muốn tẩy đi máu Bách tộc, một lần nữa trở thành Thần tộc, vì thế, bọn họ rời khỏi Độ Tội Uyên, muốn đi tới linh túc tứ phương, tìm gặp tộc trưởng Bách tộc, khẩn cầu ban xuống Thời Mệnh Châu..."
Mãi cho đến khi thanh âm của Phong Ly chấm dứt, một đám người đều kinh ngạc nghe.
Phong Ly thất thần nhìn nữ tử trong quan tài đá, lẩm bẩm: "Thời Mệnh Châu, chỉ cần có Thời Mệnh Châu, có thể tẩy đi một nửa máu, ta muốn tẩy đi máu Thần tộc..."
Sở Nguyên Thương liếc hắn một cái, than thở một tiếng, lấy ra Hồng Mông Kim Kiếm.
Hắn nói: "Ta vẫn luôn tưởng Hồng Mông sinh ra tại trăm vạn năm trước, từ sau khi đại chiến thượng cổ mới xuất thế, không ngờ tới, đã sớm tồn tại. Chỉ sợ ở thời kỳ thượng cổ, Hồng Mông cũng từng là một bộ phận trong đại lục thượng cổ."
Phong Chiếu liếc hắn một cái, môi hơi mím lại, thấp giọng nói: "Tư Túc Phất Chước đó là một vị Bách tộc cuối cùng trên Hồng Mông."
Sở Nguyên Thương khẽ động thần sắc, không nói gì.
Hiển nhiên hắn đã sớm biết, chủ là bận tâm cái gì đó, lúc trước giả vờ như không biết, bởi vậy khi Phong Ly đọc hiểu ký hiệu tội yêu lưu lại, làm cho hắn chấn động trong lòng, vừa rồi mới trầm mặc thừa nhận.
Hậu nhân Bách tộc truyền thừa tại Hồng Mông chi cảnh, chính là Tư Túc Phất Chước, cũng là một vị Bách tộc cuối cùng trong Hồng Mông, thực lực cường hãn, người ngoài khó sánh được, cũng đã ở vạn năm trước, đồng quy cùng Hồng Mông, chuyển thế trùng tu.
Sở Chước thu hết lời hai người nói vào trong tai, nỗi lòng khó yên, cuối cùng hóa thành một hơi thở dài nhàn nhạt trong lòng.
Đó không phải nàng than thở, giống như đến từ chính trước chuyển thế trùng tu lưu lại.
Đậy lại nắp quan tài đá một lần nữa, một đám người ngồi ở dưới tinh không, sau một lúc lâu không nói gì.
"Các ngươi cũng biết, linh túc tứ phương, ở thời kỳ thượng cổ, từng là Bách tộc tụ cư, Bách tộc trước đó còn có một vị tộc trưởng..."
"Chúng ta đã biết từ trước rồi." Sở Chước đánh gãy lời hắn nói: "Thậm chí chúng ta đã qua đi linh túc tứ phương, nó ở Cửu U Minh, từng là chiến trường thượng cổ."
Sở Nguyên Thương giật mình nhìn nàng: "Khuê nữ, con nói thật?"
Sở Chước vâng một tiếng, đơn giản nói cho hắn bọn họ như đi Cửu U Minh thế nào, cùng với làm cái gì ở nơi đó. Việc này nói thì rất dài dòng, nhưng Sở Nguyên Thương lại nghe được cực kì nghiêm túc, mãi cho đến cuối cùng, nhịn không được nhìn chằm chằm tay cổ tay nàng.
Sở Chước rất rộng rãi đưa chuỗi hạt trên cổ tay cho hắn.
Sở Nguyên Thương nâng đỡ thật cẩn thận, ánh mắt có chút ẩm ướt, sau đó trên mặt lộ ra tươi cười, nhịn không được lại khen ngợi: "Vẫn là khuê nữ của ta lợi hại, thế nhưng có được vật của tộc trưởng Bách tộc thượng cổ, con là tộc trưởng đời tiếp theo của Bách tộc chúng ta."
Sở Chước thản nhiên nhìn hắn, không có phản ứng gì.
Hết thảy đều ở trong vòng suy đoán của nàng, nếu nàng không đoán sai, Thời Mệnh Châu theo như lời của tội yêu lưu lại tin tức, nói tới có lẽ chính là chuỗi hạt châu thoạt nhìn tầm thường này.
"Đáng tiếc hiện tại ta không thể dùng nó." Sở Chước vẻ mặt tiếc nuối: "Cũng không biết dùng như thế nào."
Ánh mắt Phong Ly gắt gao nhìn chằm chằm nó, Thời Mệnh Châu có thể cho hắn biến thành người Bách tộc thuần túy.
"Không có việc gì, bởi vì con chưa thức tỉnh." Sở Nguyên Thương an ủi nàng: "Khuê nữ, con còn chưa thức tỉnh, cho nên con không thể sử dụng nó, ngày nào đó chờ con thức tỉnh rồi, con chính là tộc trưởng Bách tộc, có thể thúc giục Thời Mệnh Châu, đến lúc đó vạn giới phong vân mặc cho con động, nam nhân thế gian mặc cho chọn lựa."
Phong Chiếu thiếu chút nữa thì bùng nổ: "Ngươi nói một câu cuối cùng là có ý tứ gì?"
Sở Nguyên Thương liếc nhìn hắn một cái, vô tình nói: "Khuê nữ của ta chính là tộc trưởng Bách tộc tương lai, tập hợp nguyện vọng Bách tộc mà sinh, sáng quắc mà đến, nàng muốn hậu cung ba ngàn cũng không thành vấn đề, tuy ngươi là huyết mạch thần thú tôn quý, cũng không thể bá đạo như thế."
Nếu không phải đây là cha tiện nghi của Sở Chước, Phong Chiếu thật sự muốn đá qua một luồng Tịch Diệt Thần Hỏa, đốt trụi hắn ngay cả tro cũng không thừa.
Tên này cũng đặc biệt khiến người chán ghét.
Trước đó hắn còn nghĩ, nhạc phụ này vừa gặp mặt đã kêu hắn con rể, nhìn coi như cũng thuận mắt, nào biết đâu đào hầm ở trong này chờ hắn chứ.
Sở Chước thấy bọn họ châm chọc đối đầu, một người không theo mẫu, một người kiêu ngạo, sớm hay muộn gì cũng sẽ đánh lên, không khỏi có chút đau đầu. Vì cha tiện nghi tương lai không phải chịu tội, Sở Chước đành phải nói sang chuyện khác: "Chúng ta rời khỏi như thế nào đây?"
Sở Nguyên Thương cười nói: "Không có việc gì, có Hồng Mông Kim Kiếm đây."
Sở Chước nghĩ đến cái gì đó, hỏi: "Quyển sách luân hồi đó của Yến Nhã Chính, cũng là bán thần khí?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.