Chương 431: Đại gia hắn chính là cao không thể chạm thì sao
Vụ Thỉ Dực
02/11/2022
Tiếng kêu đó như là bị cái gì cắn xé một cái, thảm thiết vô cùng, làm cho người nghe đều cảm thấy đau đớn.
Mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trên, thiên không bị thân thể cao lớn của quạ tê cốt bao trùm như cũ, khiến người ta nhìn không thấu tình huống mặt trên, chỉ có thể từ trong thanh âm đó biết được phía trên còn có một con quạ tê cốt bọn họ nhìn không tới, hơn nữa đúng là dẫn đầu đàn quạ tê cốt này tiến đến săn bắn bọn họ, cũng là nó phát ra mệnh lệnh.
Trước đó trong vòng chiến đấu, bọn họ cũng đã cảm giác được rõ ràng, đàn quạ tê cốt này cũng không phải là làm việc bằng bản năng, mà là bị một con quạ tê cốt càng cường đại khống chế.
Con quạ tê cốt cường đại đó hẳn là sống ở trên cùng, bọn họ nhìn không tới bóng dáng của nó, chỉ có thể từ trong hành động nó dùng thanh âm chấn vỡ hàn âm linh mà đoán ra. Cũng bởi vì có quạ tê cốt vô cùng lợi hại, đám người Bát Thần Cung cùng Khúc Sơn Hà mới có thể thấy rằng bọn họ không thể tránh được kiếp nạn này.
Nhưng mà lúc này, tiếng kêu thê lương vô cùng của quạ tê cốt, làm cho đám quạ tê cốt vốn một lòng công kích người tu luyện bắt đầu xao động lên, trở nên rất bất an, công kích dần dần yếu đi.
"Là lão đại!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh hỉ nói.
Thần sắc của Hỏa Lân và Bích Tầm Châu cũng theo đó mà buông lỏng, chỉ có Sở Chước ngẩng đầu nhìn chằm chằm thiên không bị quạ tê cốt dày đặc che kín, giống như đang tìm kiếm bóng dáng người kia hoặc là con thú nào đó.
Khúc Sơn Hà nghe được Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói thì sửng sốt, sâu sắc phát hiện thần sắc Bích Tầm Châu và Hỏa Lân bọn họ có chút bất đồng, tâm tư thay đổi thật nhanh, lập tức thì hiểu rõ lão đại trong miệng Mặc Sĩ Thiên Kỳ hẳn là con tiểu yêu thú vẫn luôn đi theo Sở Chước giống như sủng vật. Nếu không phải khi ở sơn cốc, hắn bị nó cào một móng vuốt, có lẽ hắn cũng sẽ giống như người, coi lầm cho rằng nó là tiểu yêu thú như yêu sủng, cũng không để ở trong lòng.
Nghĩ đến đây, thân thể buộc chặt của Khúc Sơn Hà buông lỏng, biết lần này lại tránh được một kiếp.
Quả nhiên, giữa bầu trời quạ tê cốt xao động bất an, đặc biệt khi tiếng kêu của con quạ tê cốt giữa không trung quàng quạc mà dừng, đám quạ tê cốt sau một lúc xao động, giống như là nhận được mệnh lệnh, đột nhiên đều lui ra, lộ ra thiên không bị che.
Giữa không trung như cũ là một mảnh sương mù xanh dày đặc nhìn không tới cuối cùng, dưới sương mù dày đặc, là một con quạ tê cốt thoạt nhìn rất thê thảm, nó nghiêng ngả lảo đảo bay xuống dưới, ầm một tiếng rơi xuống trên đất.
Khi nhìn đến nam nhân đứng ở trên lưng quạ tê cốt, mọi người kinh hỉ kêu ra tiếng.
"Lão đại!"
"Lão đại!"
"A Chiếu!"
Áo trắng như tuyết, cùng lông đen của quạ tê cốt, cốt cánh màu xanh đen hình thành đối lập mãnh liệt, chói mắt như vậy, giống như phá vỡ sương mù dày đặc đầy trời, thế giới chỉ còn lại một mình hắn.
Khúc Sơn Hà hơi co con ngươi lại, tiếng lòng chấn động.
Hắn tuy rằng không biết nam nhân này là ai, nhưng khí thế trên người hắn thu liễm mà như không thu, khiến người ta khó mà xem nhẹ, đang tuyên cáo hắn cường đại.
Phong Chiếu nhảy xuống từ trên lưng quạ tê cốt, nhìn qua bọn họ, trên mặt lộ ra tươi cười khinh cuồng, nói: "Xem ra các người đều cũng không tệ lắm."
Hắn chọn được thời cơ ra tay vô cùng tốt, làm cho bọn họ có được kinh nghiệm từng trải đồng thời, ra tay ở vào thời điểm mấu chốt, đá bay con quạ tê cốt đầu lĩnh giữa không trung.
Huyền Ảnh thương tích đầy mình khôi phục hình người, y phục trên người rách tung toé, lộ ra thương tích khắp nơi trên da thịt, máu chảy đỏ thẫm, thoạt nhìn rất chật vật. Trừ bỏ Bích Tầm Châu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ được bảo hộ ở sâu tận bên trong, người còn lại cũng là giống vậy, đều biến thành thương tích đầy mình, nhưng mà đều không phải là vết thương trí mạng.
"Lão đại, chúng ta làm sao không tệ, đều bị thương rồi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ một bên kháng nghị, một bên phát linh đan cho mọi người, ngay cả Khúc Sơn Hà cũng có được một lọ.
Mọi người thấy cũng không có việc gì, vội tiếp nhận linh đan, cũng không quản mặt đất có phải bẩn thỉu hay không, ngồi trên đất, dùng linh đan chữa thương.
Nếu Phong Chiếu đã ra tay, có hắn ở, bọn họ đương nhiên cái gì cũng không cần lo lắng, đây là một loại tín nhiệm không cần nói rõ với hắn.
Khúc Sơn Hà nhìn đến bọn họ biểu hiện, lại một lần nữa khẳng định suy đoán trong lòng, nam nhân áo trắng này quả nhiên thực lực phi phàm, nếu không nhóm người này sẽ không ở lúc quạ tê cốt chưa lui, có thể yên tâm mà bắt đầu trị liệu như thế.
Lại nhìn đám quạ tê cốt xa xa, quả nhiên không có ý tứ công kích.
Tâm tình của hắn có chút phức tạp, cũng ngồi xuống theo, lại đổ ra linh đan trị liệu trong bình đan.
Lần này hắn rốt cục có tâm tình cảm thụ hiệu quả linh đan, đột nhiên phát hiện từ khi ở trong sơn cốc, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cho linh đan đều là cực phẩm, lại nhìn hắn không coi linh đan cực phẩm là thứ gì to tát, có thể khẳng định những linh đan này khẳng định là hắn tự tay luyện chế, hơn nữa quá trình luyện chế rất là đơn giản.
Phong Chiếu không để ý tới Mặc Sĩ Thiên Kỳ kháng nghị, hắn đi đến bên cạnh Sở Chước, tiếp nhận linh đan trong tay nàng, bóp vỡ một viên thoa lên vết thương ngoài da cho nàng.
Sở Chước nâng lên một gương mặt mang máu, lộ ra tươi cười ấm áp với hắn, nói: "Ta không sao, huynh cũng không có việc gì đi?" Thương thế này Sở Chước còn không để ở trong mắt, đau thì đau chút, thói quen là tốt rồi.
Phong Chiếu lôi kéo tay nàng, thản nhiên nói: "Ta có thể có chuyện gì? Nhưng thật ra con chim này, sáng quắc, nàng thấy nó thế nào?"
Sở Chước theo hắn nói mà nhìn qua con chim, chỉ thấy con quạ tê cốt bị Phong Chiếu đá bay đến thần phục trên mặt đất, hai cánh rũ xuống, lông trên người rối bời, bộ dạng ủ rũ, thoạt nhìn rất nghẹn khuất đáng thương.
Ở khi Phong Chiếu nhìn qua, nó cúi đầu gào thét một tiếng, nhìn càng đáng thương.
Sở Chước có chút buồn cười, Phong Chiếu là thần thú trời sinh, đối với yêu thú vốn có áp chế trời sinh, lúc trước hắn không ra tay, chẳng qua là muốn khảo nghiệm bọn họ, thẳng đến người Bát Thần Cung dùng phù không gian rời khỏi, hắn nhìn thấy đã đến lúc, nên mới ra tay. Có hắn ra tay, đàn quạ tê cốt mới Thánh Đế cảnh này, căn bản không đủ cho uy áp của hắn áp chế.
"Không tệ." Sở Chước nói.
Trên mặt Phong Chiếu lộ ra thần sắc miễn cưỡng, nói: "Nàng đã cảm thấy không tệ, vậy để cho nó mang bọn ta đi ra ngoài, xem như cho nó một cơ hội."
Lời này tuy là cuồng vọng một ít, nhưng yêu thú có thể được Bạch Ly Cực Chủ cho cơ hội cũng không nhiều, nếu là yêu thú khác, đã sớm cam tâm tình nguyện làm yên xe này rồi. Bộ dạng của quạ tê cốt thật sự xấu xí, mùi trên người cũng không dễ ngửi, Phong Chiếu vẫn chưa để nó vào mắt, để cho nó chở bọn họ rời khỏi, coi như là đại gia hắn bố thí.
Tuy rằng thoạt nhìn có chút không công bằng, nhưng làm một con thần thú trời sinh, đó là cao không thể bám víu như vậy.
Sở Chước nhìn bộ dạng cuồng vọng của hắn, chỉ là cúi đầu cười.
Mọi người tốn một canh giờ, ngoại thương trên người rốt cục chữa khỏi không ít, cũng bởi vì Phong Chiếu ra tay được sớm, mọi người bị thương cũng không tính là nặng, không có thương tổn đến kinh mạch nội phủ, không tốn bao nhiêu thời gian.
Bởi vì con quạ tê cốt đầu lĩnh thần phục, quạ tê cốt khác thối lui đến một dặm xa xa ở ngoài, vẫn chưa rời khỏi, bay ở giữa không trung nhìn bên này, như là kiêng kị Phong Chiếu, lại không bỏ xuống được lão đại của chúng nó.
Khi nghe nói muốn cho con quạ tê cốt này dẫn bọn hắn rời khỏi cốc đá ngầm sương mù, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ đều rất cao hứng, vẫn chưa thấy có cái gì, chỉ có Khúc Sơn Hà mặt đơ như gỗ, lại quá mở rộng tầm mắt.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói, người tiến vào cốc đá ngầm sương mù, thế nhưng còn có thể để cho quạ tê cốt làm yên xe đưa bọn họ rời khỏi, là hắn rất không biết, hay là nhóm người này quá lợi hại vậy?
Sự thật chứng minh, lợi hại không phải này nhóm người, mà là con thần thú nào đó.
Quạ tê cốt Thánh Đế cảnh có bản thể khổng lồ, khi mở cánh ra, ước chừng dài có trăm trượng, chính là thừa sức chở vài người cũng không nói chơi. Mọi người đi theo Phong Chiếu nhảy lên lưng quạ tê cốt, tính cả Khúc Sơn Hà mặt đơ như gỗ như cũ.
Đợi mọi người đứng vững, Phong Chiếu vỗ lưng quạ tê cốt, nói: "Đi thôi."
Quạ tê cốt run run cánh, kêu một tiếng khàn khàn, đập cánh bay lên giữa không trung.
Xa xa quạ tê cốt thấy lão đại bọn chúng chạy, khan kêu lên theo, vốn là muốn đi theo cùng, bị con quạ tê cốt đó kêu một tiếng, đành phải dừng lại, trơ mắt nhìn nó bay đi hướng trời cao.
Quạ bay tê cốt thật sự cao, cao đến khi làm cho người tu luyện cảm giác được áp lực trên trời cao, mới bay qua phiến nham thạch vây quanh đó. Người đứng ở lưng quạ tê cốt tranh thủ nhìn lại, ở dưới sương mù dày đặc vây quanh, mơ hồ có thể thấy được sơn mạch nham thạch cao to màu đen đó, cứng rắn mà lặng im, mãi mãi đứng lặng im.
Ngay cả quạ tê cốt cũng cần bay cao như vậy mới có thể bay ra, có thể thấy được vây quanh sơn mạch nơi này cao bao nhiêu, chẳng trách người tu luyện chỉ có thể đi vào trong sơn mạch nhờ thông đạo tự nhiên hình thành, không thể tiến vào từ giữa không trung, càng không cần phải nói thiên không là địa bàn của quạ tê cốt, tiến vào từ giữa không trung, dễ dàng khiến cho quạ tê cốt chú ý.
Trận gió kịch liệt đập vào mặt, mọi người áp chế thân thể, để tránh bị trận gió thổi bay.
Quạ tê cốt bay qua một cụm lại một cụm sơn mạch cao to, sơn mạch bị sương mù xanh dày đặc bao phủ, ở trong từng trận gió do quạ tê cốt đập cánh, sương mù bắt đầu khởi động, sơn mạch màu đen như ẩn như hiện ở trong sương mù.
Giờ khắc này, Khúc Sơn Hà có một loại cảm giác không chân thực.
Cùng so sánh với hắn, đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật ra rất tò mò đối với cốc đá ngầm sương mù, nhân cơ hội thăm dò quan sát tình huống cốc đá ngầm sương mù, đáng tiếc quạ tê cốt bay được rất cao, phía dưới bị sương mù xanh bao phủ, không thể thấy rõ ràng tình huống của nó, chỉ có thể mơ hồ biết được, nơi này sơn mạch tung hoành, vây quanh vô số thung lũng, hình thành tình huống đặc biệt chỉ cốc đá ngầm sương mù mới có.
Quạ tê cốt liên tục phi hành ước chừng thời gian nửa tháng, rốt cục đi đến rìa cốc đá ngầm sương mù.
Nó đáp xuống, dừng lại ở bên cạnh chỗ một tòa sơn mạch thấp bé, kêu một tiếng khàn với người tu luyện trên lưng.
Mọi người nhảy xuống từ trên lưng nó, nhìn lại phía trước, phát hiện phía trước sương mù xanh đen đã rất nhạt, có thể nhìn thấy sơn mạch xanh lá xa xa, cùng liên hệ tới tình huống sương mù xanh dày đặc trong cốc đá ngầm sương mù, trừ bỏ Huân Tinh Linh thảo, thì địa phương khác đều không có một ngọn cỏ, hình thành đối lập mãnh liệt.
Bởi vậy có thể thấy được, bọn họ đã phải rời khỏi cốc đá ngầm sương mù.
Khúc Sơn Hà có chút mê mang, nhanh như vậy liền bình an rời khỏi cốc đá ngầm sương mù, làm cho cảm giác không chân thực trong lòng hắn càng mãnh liệt .
"Khàn —— "
Quạ tê cốt lại kêu một tiếng, cũng không biết có phải mọi người ảo giác hay không, phát hiện ánh mắt nó nhìn về phía Phong Chiếu vô cùng khiếp sợ, giống như sợ hắn làm cái gì với nó.
Phong Chiếu không chút để ý nói với nó: "Tới đây được rồi, đi đi."
Quạ tê cốt có được lời chắc chắn của hắn, như được đại xá, lại kêu một tiếng với Phong Chiếu, giương cánh mà đi.
Đối với quạ tê cốt mà nói, chỉ có cốc đá ngầm sương mù mới là nơi chúng nó sinh tồn, rời khỏi cốc đá ngầm sương mù, không có yêu trùng trong sương mù xanh dày đặc trong cốc làm thức ăn, sẽ làm chúng nó không thể quen được. Cho nên con quạ tê cốt rất lo lắng Phong Chiếu sẽ bắt nó đi theo rời khỏi, sợ Phong Chiếu thay đổi chủ ý, cho nên nó bay nhanh chạy trốn.
Sau khi quạ tê cốt rời khỏi, mọi người liền ngự kiếm phi hành, dọc theo sơn mạch rời khỏi cốc đá ngầm sương mù.
Rìa cốc đá ngầm sương mù cũng đều phân bố đá sỏi màu đen, nhưng mà màu đen trên đá sỏi này ít hơn, không phát ra mùi nặng như tảng đá trong cốc.
Trên đường rời khỏi, bọn họ gặp được một ít người tu luyện chuẩn bị tiến vào cốc đá ngầm sương mù.
Hàng năm đều có vô số người tu luyện tiến vào cốc đá ngầm sương mù tìm kiếm cơ duyên, đáng tiếc chết thảm ở trong đó cũng không thiếu, có thể chân chính tìm được cơ duyên đều là một ít người xem trọng vận khí cùng thực lực.
Sương mù xanh đen dày đặc càng ngày càng ít, đá sỏi mặt đất màu đen cũng trở nên rất thưa thớt theo, dần dần có thể nhìn đến thổ nhưỡng lộ ra, trên thổ nhưỡng còn có thể nhìn đến một ít cỏ dại ương ngạnh sinh trưởng.
Thẳng đến khi lại phi hành thêm thời gian nửa ngày, bọn họ rốt cục rời xa khu vực cốc đá ngầm sương mù, tiến vào đến trong núi rừng bình thường.
Mọi người chọn một chỗ núi rừng có suối nước thì dừng lại, dự tính sơ lược làm chút tu chỉnh, hơn nữa rửa mặt một phen lại rời khỏi, bằng không một thân mùi thối này, thật sự là khảo nghiệm khứu giác.
Bích Tầm Châu chuyển bồn tắm do tảng đá chế thành từ trong túi càn khôn ra, lại đổ nước ấm vào trong, cho Sở Chước bọn họ rửa mặt.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ nhanh chóng chạy tới rửa mặt, cảm khái nói: "Ta chưa từng thấy mình thối qua như vậy, nhất định phải thoải mái mà gột rửa một phen."
Bích Tầm Châu rất chiếu cố hai người nữ, làm một cái sơn động, để cho các nàng vào bên trong rửa sạch, còn vài nam tu, tẩy rửa ngay tại bên dòng suối ngoài sơn động cách đó không xa là được, dù sao mọi người đều là hùng, nên có đều có, không cần tránh đi.
Sau khi tẩy sạch ba lần, Sở Chước mới bò ra khỏi bồn tắm.
Vận chuyển một vòng linh lực ở trong cơ thể, bọt nước trên người liền biến mất, ngay cả đầu tóc cũng hong khô, nàng thay quần áo sạch sẽ, còn thân y phục bẩn thối thay ra thì trực tiếp hủy diệt, mới đi ra sơn động.
Khi bước ra, thì ngửi được một trận hương vị thức ăn.
Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy sườn núi trước sơn động, một đám người đã rửa mặt sạch sẽ ngồi ở chỗ kia uống trà nói chuyện phiếm, Bích Tầm Châu lấy ra công cụ nấu cơm, đang nướng thịt, ba đứa bé rùa cùng Huyễn Ngu, Huyền Ảnh tâm tư đơn thuần, vây quanh ở bên người hắn gào khóc đòi ăn.
Hỏa Lân và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang thổi nước nói chuyện phiếm với Khúc Sơn Hà ——thử đào bới tổ tông mười tám đời đối phương lẫn nhau, xem thủ đoạn của ai có vẻ cao hơn, Phong Chiếu một mình một người cao lãnh ngồi trên tảng đá ở bên dòng suối, như cũ là áo trắng bồng bềnh, ngạo thế độc lập, trong lúc nhất thời thế nhưng không người nào dám tiến đến bên cạnh hắn.
So với tiểu yêu thú khả ái, sau khi biến thành hình người, trên người hắn trong lúc lơ đãng toát ra uy áp của người tu luyện cao cấp, sẽ làm cho người ta không tự giác cách xa, càng không cần phải nói hắn ở địa vị cao lâu, thần bí khó lường, người chưa quen thuộc với hắn, rất khó thân cận cùng hắn, ở Bạch Ly Sơn, duy nhất có thể thân cận cùng hắn, cũng chỉ có một mình Trường Thừa.
Nhìn thấy Sở Chước bước ra, mọi người đều chào hỏi cùng nàng.
Sở Chước cười cười với bọn họ, nâng bước đi đến bên dòng suối.
Ánh mắt Khúc Sơn Hà rơi xuống trên người nàng, thấy nàng tự nhiên đi đến bên dòng suối, không khỏi có chút tò mò quan hệ của nàng cùng nam tử áo trắng đó, cho dù hắn không biết thì cũng sẽ không thật sự coi bọn họ trở thành chủ nhân cùng yêu sủng —— tuy rằng phương thức hai người ở chung thoạt nhìn rất giống. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, một người tu luyện có thể làm cho quạ tê cốt Thánh Đế cảnh nghe lệnh làm việc, căn bản không có khả năng sẽ làm yêu sủng cho một nữ tu Tinh Linh cảnh.
Cho nên quan hệ giữa bọn họ liền có chút ý vị sâu xa.
Khi nghĩ như vậy, chỉ thấy Sở Chước đi đến phía sau Phong Chiếu, sau đó tự nhiên mà ngồi vào trên tảng đá bên cạnh hắn, theo bóng dáng xem ra, hai người vô cùng thân mật ngồi chung một khối đái, hơn nữa nam nhân áo trắng đó còn giơ tay cầm tay nàng.
Khúc Sơn Hà nháy mắt cảm thấy mình đã hiểu ra.
Mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trên, thiên không bị thân thể cao lớn của quạ tê cốt bao trùm như cũ, khiến người ta nhìn không thấu tình huống mặt trên, chỉ có thể từ trong thanh âm đó biết được phía trên còn có một con quạ tê cốt bọn họ nhìn không tới, hơn nữa đúng là dẫn đầu đàn quạ tê cốt này tiến đến săn bắn bọn họ, cũng là nó phát ra mệnh lệnh.
Trước đó trong vòng chiến đấu, bọn họ cũng đã cảm giác được rõ ràng, đàn quạ tê cốt này cũng không phải là làm việc bằng bản năng, mà là bị một con quạ tê cốt càng cường đại khống chế.
Con quạ tê cốt cường đại đó hẳn là sống ở trên cùng, bọn họ nhìn không tới bóng dáng của nó, chỉ có thể từ trong hành động nó dùng thanh âm chấn vỡ hàn âm linh mà đoán ra. Cũng bởi vì có quạ tê cốt vô cùng lợi hại, đám người Bát Thần Cung cùng Khúc Sơn Hà mới có thể thấy rằng bọn họ không thể tránh được kiếp nạn này.
Nhưng mà lúc này, tiếng kêu thê lương vô cùng của quạ tê cốt, làm cho đám quạ tê cốt vốn một lòng công kích người tu luyện bắt đầu xao động lên, trở nên rất bất an, công kích dần dần yếu đi.
"Là lão đại!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh hỉ nói.
Thần sắc của Hỏa Lân và Bích Tầm Châu cũng theo đó mà buông lỏng, chỉ có Sở Chước ngẩng đầu nhìn chằm chằm thiên không bị quạ tê cốt dày đặc che kín, giống như đang tìm kiếm bóng dáng người kia hoặc là con thú nào đó.
Khúc Sơn Hà nghe được Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói thì sửng sốt, sâu sắc phát hiện thần sắc Bích Tầm Châu và Hỏa Lân bọn họ có chút bất đồng, tâm tư thay đổi thật nhanh, lập tức thì hiểu rõ lão đại trong miệng Mặc Sĩ Thiên Kỳ hẳn là con tiểu yêu thú vẫn luôn đi theo Sở Chước giống như sủng vật. Nếu không phải khi ở sơn cốc, hắn bị nó cào một móng vuốt, có lẽ hắn cũng sẽ giống như người, coi lầm cho rằng nó là tiểu yêu thú như yêu sủng, cũng không để ở trong lòng.
Nghĩ đến đây, thân thể buộc chặt của Khúc Sơn Hà buông lỏng, biết lần này lại tránh được một kiếp.
Quả nhiên, giữa bầu trời quạ tê cốt xao động bất an, đặc biệt khi tiếng kêu của con quạ tê cốt giữa không trung quàng quạc mà dừng, đám quạ tê cốt sau một lúc xao động, giống như là nhận được mệnh lệnh, đột nhiên đều lui ra, lộ ra thiên không bị che.
Giữa không trung như cũ là một mảnh sương mù xanh dày đặc nhìn không tới cuối cùng, dưới sương mù dày đặc, là một con quạ tê cốt thoạt nhìn rất thê thảm, nó nghiêng ngả lảo đảo bay xuống dưới, ầm một tiếng rơi xuống trên đất.
Khi nhìn đến nam nhân đứng ở trên lưng quạ tê cốt, mọi người kinh hỉ kêu ra tiếng.
"Lão đại!"
"Lão đại!"
"A Chiếu!"
Áo trắng như tuyết, cùng lông đen của quạ tê cốt, cốt cánh màu xanh đen hình thành đối lập mãnh liệt, chói mắt như vậy, giống như phá vỡ sương mù dày đặc đầy trời, thế giới chỉ còn lại một mình hắn.
Khúc Sơn Hà hơi co con ngươi lại, tiếng lòng chấn động.
Hắn tuy rằng không biết nam nhân này là ai, nhưng khí thế trên người hắn thu liễm mà như không thu, khiến người ta khó mà xem nhẹ, đang tuyên cáo hắn cường đại.
Phong Chiếu nhảy xuống từ trên lưng quạ tê cốt, nhìn qua bọn họ, trên mặt lộ ra tươi cười khinh cuồng, nói: "Xem ra các người đều cũng không tệ lắm."
Hắn chọn được thời cơ ra tay vô cùng tốt, làm cho bọn họ có được kinh nghiệm từng trải đồng thời, ra tay ở vào thời điểm mấu chốt, đá bay con quạ tê cốt đầu lĩnh giữa không trung.
Huyền Ảnh thương tích đầy mình khôi phục hình người, y phục trên người rách tung toé, lộ ra thương tích khắp nơi trên da thịt, máu chảy đỏ thẫm, thoạt nhìn rất chật vật. Trừ bỏ Bích Tầm Châu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ được bảo hộ ở sâu tận bên trong, người còn lại cũng là giống vậy, đều biến thành thương tích đầy mình, nhưng mà đều không phải là vết thương trí mạng.
"Lão đại, chúng ta làm sao không tệ, đều bị thương rồi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ một bên kháng nghị, một bên phát linh đan cho mọi người, ngay cả Khúc Sơn Hà cũng có được một lọ.
Mọi người thấy cũng không có việc gì, vội tiếp nhận linh đan, cũng không quản mặt đất có phải bẩn thỉu hay không, ngồi trên đất, dùng linh đan chữa thương.
Nếu Phong Chiếu đã ra tay, có hắn ở, bọn họ đương nhiên cái gì cũng không cần lo lắng, đây là một loại tín nhiệm không cần nói rõ với hắn.
Khúc Sơn Hà nhìn đến bọn họ biểu hiện, lại một lần nữa khẳng định suy đoán trong lòng, nam nhân áo trắng này quả nhiên thực lực phi phàm, nếu không nhóm người này sẽ không ở lúc quạ tê cốt chưa lui, có thể yên tâm mà bắt đầu trị liệu như thế.
Lại nhìn đám quạ tê cốt xa xa, quả nhiên không có ý tứ công kích.
Tâm tình của hắn có chút phức tạp, cũng ngồi xuống theo, lại đổ ra linh đan trị liệu trong bình đan.
Lần này hắn rốt cục có tâm tình cảm thụ hiệu quả linh đan, đột nhiên phát hiện từ khi ở trong sơn cốc, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cho linh đan đều là cực phẩm, lại nhìn hắn không coi linh đan cực phẩm là thứ gì to tát, có thể khẳng định những linh đan này khẳng định là hắn tự tay luyện chế, hơn nữa quá trình luyện chế rất là đơn giản.
Phong Chiếu không để ý tới Mặc Sĩ Thiên Kỳ kháng nghị, hắn đi đến bên cạnh Sở Chước, tiếp nhận linh đan trong tay nàng, bóp vỡ một viên thoa lên vết thương ngoài da cho nàng.
Sở Chước nâng lên một gương mặt mang máu, lộ ra tươi cười ấm áp với hắn, nói: "Ta không sao, huynh cũng không có việc gì đi?" Thương thế này Sở Chước còn không để ở trong mắt, đau thì đau chút, thói quen là tốt rồi.
Phong Chiếu lôi kéo tay nàng, thản nhiên nói: "Ta có thể có chuyện gì? Nhưng thật ra con chim này, sáng quắc, nàng thấy nó thế nào?"
Sở Chước theo hắn nói mà nhìn qua con chim, chỉ thấy con quạ tê cốt bị Phong Chiếu đá bay đến thần phục trên mặt đất, hai cánh rũ xuống, lông trên người rối bời, bộ dạng ủ rũ, thoạt nhìn rất nghẹn khuất đáng thương.
Ở khi Phong Chiếu nhìn qua, nó cúi đầu gào thét một tiếng, nhìn càng đáng thương.
Sở Chước có chút buồn cười, Phong Chiếu là thần thú trời sinh, đối với yêu thú vốn có áp chế trời sinh, lúc trước hắn không ra tay, chẳng qua là muốn khảo nghiệm bọn họ, thẳng đến người Bát Thần Cung dùng phù không gian rời khỏi, hắn nhìn thấy đã đến lúc, nên mới ra tay. Có hắn ra tay, đàn quạ tê cốt mới Thánh Đế cảnh này, căn bản không đủ cho uy áp của hắn áp chế.
"Không tệ." Sở Chước nói.
Trên mặt Phong Chiếu lộ ra thần sắc miễn cưỡng, nói: "Nàng đã cảm thấy không tệ, vậy để cho nó mang bọn ta đi ra ngoài, xem như cho nó một cơ hội."
Lời này tuy là cuồng vọng một ít, nhưng yêu thú có thể được Bạch Ly Cực Chủ cho cơ hội cũng không nhiều, nếu là yêu thú khác, đã sớm cam tâm tình nguyện làm yên xe này rồi. Bộ dạng của quạ tê cốt thật sự xấu xí, mùi trên người cũng không dễ ngửi, Phong Chiếu vẫn chưa để nó vào mắt, để cho nó chở bọn họ rời khỏi, coi như là đại gia hắn bố thí.
Tuy rằng thoạt nhìn có chút không công bằng, nhưng làm một con thần thú trời sinh, đó là cao không thể bám víu như vậy.
Sở Chước nhìn bộ dạng cuồng vọng của hắn, chỉ là cúi đầu cười.
Mọi người tốn một canh giờ, ngoại thương trên người rốt cục chữa khỏi không ít, cũng bởi vì Phong Chiếu ra tay được sớm, mọi người bị thương cũng không tính là nặng, không có thương tổn đến kinh mạch nội phủ, không tốn bao nhiêu thời gian.
Bởi vì con quạ tê cốt đầu lĩnh thần phục, quạ tê cốt khác thối lui đến một dặm xa xa ở ngoài, vẫn chưa rời khỏi, bay ở giữa không trung nhìn bên này, như là kiêng kị Phong Chiếu, lại không bỏ xuống được lão đại của chúng nó.
Khi nghe nói muốn cho con quạ tê cốt này dẫn bọn hắn rời khỏi cốc đá ngầm sương mù, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ đều rất cao hứng, vẫn chưa thấy có cái gì, chỉ có Khúc Sơn Hà mặt đơ như gỗ, lại quá mở rộng tầm mắt.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói, người tiến vào cốc đá ngầm sương mù, thế nhưng còn có thể để cho quạ tê cốt làm yên xe đưa bọn họ rời khỏi, là hắn rất không biết, hay là nhóm người này quá lợi hại vậy?
Sự thật chứng minh, lợi hại không phải này nhóm người, mà là con thần thú nào đó.
Quạ tê cốt Thánh Đế cảnh có bản thể khổng lồ, khi mở cánh ra, ước chừng dài có trăm trượng, chính là thừa sức chở vài người cũng không nói chơi. Mọi người đi theo Phong Chiếu nhảy lên lưng quạ tê cốt, tính cả Khúc Sơn Hà mặt đơ như gỗ như cũ.
Đợi mọi người đứng vững, Phong Chiếu vỗ lưng quạ tê cốt, nói: "Đi thôi."
Quạ tê cốt run run cánh, kêu một tiếng khàn khàn, đập cánh bay lên giữa không trung.
Xa xa quạ tê cốt thấy lão đại bọn chúng chạy, khan kêu lên theo, vốn là muốn đi theo cùng, bị con quạ tê cốt đó kêu một tiếng, đành phải dừng lại, trơ mắt nhìn nó bay đi hướng trời cao.
Quạ bay tê cốt thật sự cao, cao đến khi làm cho người tu luyện cảm giác được áp lực trên trời cao, mới bay qua phiến nham thạch vây quanh đó. Người đứng ở lưng quạ tê cốt tranh thủ nhìn lại, ở dưới sương mù dày đặc vây quanh, mơ hồ có thể thấy được sơn mạch nham thạch cao to màu đen đó, cứng rắn mà lặng im, mãi mãi đứng lặng im.
Ngay cả quạ tê cốt cũng cần bay cao như vậy mới có thể bay ra, có thể thấy được vây quanh sơn mạch nơi này cao bao nhiêu, chẳng trách người tu luyện chỉ có thể đi vào trong sơn mạch nhờ thông đạo tự nhiên hình thành, không thể tiến vào từ giữa không trung, càng không cần phải nói thiên không là địa bàn của quạ tê cốt, tiến vào từ giữa không trung, dễ dàng khiến cho quạ tê cốt chú ý.
Trận gió kịch liệt đập vào mặt, mọi người áp chế thân thể, để tránh bị trận gió thổi bay.
Quạ tê cốt bay qua một cụm lại một cụm sơn mạch cao to, sơn mạch bị sương mù xanh dày đặc bao phủ, ở trong từng trận gió do quạ tê cốt đập cánh, sương mù bắt đầu khởi động, sơn mạch màu đen như ẩn như hiện ở trong sương mù.
Giờ khắc này, Khúc Sơn Hà có một loại cảm giác không chân thực.
Cùng so sánh với hắn, đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật ra rất tò mò đối với cốc đá ngầm sương mù, nhân cơ hội thăm dò quan sát tình huống cốc đá ngầm sương mù, đáng tiếc quạ tê cốt bay được rất cao, phía dưới bị sương mù xanh bao phủ, không thể thấy rõ ràng tình huống của nó, chỉ có thể mơ hồ biết được, nơi này sơn mạch tung hoành, vây quanh vô số thung lũng, hình thành tình huống đặc biệt chỉ cốc đá ngầm sương mù mới có.
Quạ tê cốt liên tục phi hành ước chừng thời gian nửa tháng, rốt cục đi đến rìa cốc đá ngầm sương mù.
Nó đáp xuống, dừng lại ở bên cạnh chỗ một tòa sơn mạch thấp bé, kêu một tiếng khàn với người tu luyện trên lưng.
Mọi người nhảy xuống từ trên lưng nó, nhìn lại phía trước, phát hiện phía trước sương mù xanh đen đã rất nhạt, có thể nhìn thấy sơn mạch xanh lá xa xa, cùng liên hệ tới tình huống sương mù xanh dày đặc trong cốc đá ngầm sương mù, trừ bỏ Huân Tinh Linh thảo, thì địa phương khác đều không có một ngọn cỏ, hình thành đối lập mãnh liệt.
Bởi vậy có thể thấy được, bọn họ đã phải rời khỏi cốc đá ngầm sương mù.
Khúc Sơn Hà có chút mê mang, nhanh như vậy liền bình an rời khỏi cốc đá ngầm sương mù, làm cho cảm giác không chân thực trong lòng hắn càng mãnh liệt .
"Khàn —— "
Quạ tê cốt lại kêu một tiếng, cũng không biết có phải mọi người ảo giác hay không, phát hiện ánh mắt nó nhìn về phía Phong Chiếu vô cùng khiếp sợ, giống như sợ hắn làm cái gì với nó.
Phong Chiếu không chút để ý nói với nó: "Tới đây được rồi, đi đi."
Quạ tê cốt có được lời chắc chắn của hắn, như được đại xá, lại kêu một tiếng với Phong Chiếu, giương cánh mà đi.
Đối với quạ tê cốt mà nói, chỉ có cốc đá ngầm sương mù mới là nơi chúng nó sinh tồn, rời khỏi cốc đá ngầm sương mù, không có yêu trùng trong sương mù xanh dày đặc trong cốc làm thức ăn, sẽ làm chúng nó không thể quen được. Cho nên con quạ tê cốt rất lo lắng Phong Chiếu sẽ bắt nó đi theo rời khỏi, sợ Phong Chiếu thay đổi chủ ý, cho nên nó bay nhanh chạy trốn.
Sau khi quạ tê cốt rời khỏi, mọi người liền ngự kiếm phi hành, dọc theo sơn mạch rời khỏi cốc đá ngầm sương mù.
Rìa cốc đá ngầm sương mù cũng đều phân bố đá sỏi màu đen, nhưng mà màu đen trên đá sỏi này ít hơn, không phát ra mùi nặng như tảng đá trong cốc.
Trên đường rời khỏi, bọn họ gặp được một ít người tu luyện chuẩn bị tiến vào cốc đá ngầm sương mù.
Hàng năm đều có vô số người tu luyện tiến vào cốc đá ngầm sương mù tìm kiếm cơ duyên, đáng tiếc chết thảm ở trong đó cũng không thiếu, có thể chân chính tìm được cơ duyên đều là một ít người xem trọng vận khí cùng thực lực.
Sương mù xanh đen dày đặc càng ngày càng ít, đá sỏi mặt đất màu đen cũng trở nên rất thưa thớt theo, dần dần có thể nhìn đến thổ nhưỡng lộ ra, trên thổ nhưỡng còn có thể nhìn đến một ít cỏ dại ương ngạnh sinh trưởng.
Thẳng đến khi lại phi hành thêm thời gian nửa ngày, bọn họ rốt cục rời xa khu vực cốc đá ngầm sương mù, tiến vào đến trong núi rừng bình thường.
Mọi người chọn một chỗ núi rừng có suối nước thì dừng lại, dự tính sơ lược làm chút tu chỉnh, hơn nữa rửa mặt một phen lại rời khỏi, bằng không một thân mùi thối này, thật sự là khảo nghiệm khứu giác.
Bích Tầm Châu chuyển bồn tắm do tảng đá chế thành từ trong túi càn khôn ra, lại đổ nước ấm vào trong, cho Sở Chước bọn họ rửa mặt.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ nhanh chóng chạy tới rửa mặt, cảm khái nói: "Ta chưa từng thấy mình thối qua như vậy, nhất định phải thoải mái mà gột rửa một phen."
Bích Tầm Châu rất chiếu cố hai người nữ, làm một cái sơn động, để cho các nàng vào bên trong rửa sạch, còn vài nam tu, tẩy rửa ngay tại bên dòng suối ngoài sơn động cách đó không xa là được, dù sao mọi người đều là hùng, nên có đều có, không cần tránh đi.
Sau khi tẩy sạch ba lần, Sở Chước mới bò ra khỏi bồn tắm.
Vận chuyển một vòng linh lực ở trong cơ thể, bọt nước trên người liền biến mất, ngay cả đầu tóc cũng hong khô, nàng thay quần áo sạch sẽ, còn thân y phục bẩn thối thay ra thì trực tiếp hủy diệt, mới đi ra sơn động.
Khi bước ra, thì ngửi được một trận hương vị thức ăn.
Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy sườn núi trước sơn động, một đám người đã rửa mặt sạch sẽ ngồi ở chỗ kia uống trà nói chuyện phiếm, Bích Tầm Châu lấy ra công cụ nấu cơm, đang nướng thịt, ba đứa bé rùa cùng Huyễn Ngu, Huyền Ảnh tâm tư đơn thuần, vây quanh ở bên người hắn gào khóc đòi ăn.
Hỏa Lân và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang thổi nước nói chuyện phiếm với Khúc Sơn Hà ——thử đào bới tổ tông mười tám đời đối phương lẫn nhau, xem thủ đoạn của ai có vẻ cao hơn, Phong Chiếu một mình một người cao lãnh ngồi trên tảng đá ở bên dòng suối, như cũ là áo trắng bồng bềnh, ngạo thế độc lập, trong lúc nhất thời thế nhưng không người nào dám tiến đến bên cạnh hắn.
So với tiểu yêu thú khả ái, sau khi biến thành hình người, trên người hắn trong lúc lơ đãng toát ra uy áp của người tu luyện cao cấp, sẽ làm cho người ta không tự giác cách xa, càng không cần phải nói hắn ở địa vị cao lâu, thần bí khó lường, người chưa quen thuộc với hắn, rất khó thân cận cùng hắn, ở Bạch Ly Sơn, duy nhất có thể thân cận cùng hắn, cũng chỉ có một mình Trường Thừa.
Nhìn thấy Sở Chước bước ra, mọi người đều chào hỏi cùng nàng.
Sở Chước cười cười với bọn họ, nâng bước đi đến bên dòng suối.
Ánh mắt Khúc Sơn Hà rơi xuống trên người nàng, thấy nàng tự nhiên đi đến bên dòng suối, không khỏi có chút tò mò quan hệ của nàng cùng nam tử áo trắng đó, cho dù hắn không biết thì cũng sẽ không thật sự coi bọn họ trở thành chủ nhân cùng yêu sủng —— tuy rằng phương thức hai người ở chung thoạt nhìn rất giống. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, một người tu luyện có thể làm cho quạ tê cốt Thánh Đế cảnh nghe lệnh làm việc, căn bản không có khả năng sẽ làm yêu sủng cho một nữ tu Tinh Linh cảnh.
Cho nên quan hệ giữa bọn họ liền có chút ý vị sâu xa.
Khi nghĩ như vậy, chỉ thấy Sở Chước đi đến phía sau Phong Chiếu, sau đó tự nhiên mà ngồi vào trên tảng đá bên cạnh hắn, theo bóng dáng xem ra, hai người vô cùng thân mật ngồi chung một khối đái, hơn nữa nam nhân áo trắng đó còn giơ tay cầm tay nàng.
Khúc Sơn Hà nháy mắt cảm thấy mình đã hiểu ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.