Chương 578: “Đánh mạnh vô trứng trứng của hắn.”
Vụ Thỉ Dực
02/05/2023
Người tu luyện tụ tập ở đây mặc kệ là kẻ cướp đường hay là đội săn bắn, đều là chạy đến vì bảo vật không biết tên.
Trong lúc chưa biết rõ ràng bảo vật là cái gì, cũng có ba người tu luyện Thần Hoàng cảnh uy hiếp, người tu luyện nghỉ tạm ở trong đám hỏa nham duy trì một sự cân bằng vi diệu, vẫn chưa xuống tay với người chung quanh, ăn ý cho phép bọn họ tới gần, thậm chí vô cùng hào phóng cùng nhau chia sẻ tin tức có được.
Hiện tại mục tiêu của bọn họ đều là nhất trí, lại có đội trưởng ba đoàn cướp đường trở thành mục tiêu, càng làm cho bọn họ thầm đấu đá với bọn hắn.
Sở Chước bọn họ nghe xong tin tức đầy một lỗ tai, cũng hiểu rõ nhóm người này dự tính.
Bọn họ cũng không muốn chính diện đối đầu với ba Thần Hoàng cảnh —— cũng không có thực lực đó, nhưng cũng không bởi vậy mà buông tha cho tra xét bảo vật, liền lén đạt thành hiệp nghị nhất trí, cũng âm thầm bày ra một cái kế hoạch làm cho ba đoàn đại cướp đường vô cùng đau đầu, dự tính sắp xếp chút phiền toái cho ba đoàn cướp đường, làm cho bọn họ không chú ý bọn hắn.
Sở Chước bọn họ yên lặng lắng nghe xong âm thầm tin tức truyền lưu đến kế hoạch, quyết định cái gì cũng không làm, đợi chờ cơ hội.
Không, cũng không tính là cái gì cũng không làm, chỉ cần người đến chỗ này, đều đã thành là một khâu trong kế hoạch.
Sở Chước không khỏi âm thầm tán thưởng, mặc kệ là ở nơi nào, thì cũng không thiếu người thông minh, người thông minh lại lớn mật lại càng không thiếu.
Nàng nhìn về phía cồn cát ngoài hỏa nham.
Toàn bộ Nhật Thực Hỏa Nhai kỳ thực là một mảnh đất cát nhìn không đến cuối cùng bị địa hỏa đốt cháy thành màu đỏ, trên mặt cát phân bố hỏa nham lớn lớn nhỏ nhỏ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít hồng châu phân bố trên mặt cát.
Những hồng châu đó kỳ thực là một loại ốc đảo sa mạc, chẳng qua bởi vì thực vật sinh trưởng ở trong đó đều là linh thực thuộc tính hỏa, tắm lửa mà sinh, thân lá đỏ bừng, từ xa nhìn lại, tựa như một mảnh rừng rậm màu đỏ rực, bởi vậy có danh xưng là hồng châu.
Hồng châu cũng không giống ốc đảo của giới thế tục, chuyên môn cung cấp cho người lữ hành nghỉ tạm, ngược lại càng nguy hiểm hơn bên ngoài. Trong đó sinh tồn không ít con kiến rắn độc vô cùng kịch độc, còn có một vài mãnh thú thích sống ở trong hồng châu, cả người chúng nó là bảo bối, cũng là thứ muốn mạng người.
Cách hỏa nham không xa có một hồng châu.
Hồng châu giống nhau đều hòa thành hợp một thể cùng toàn bộ Nhật Thực Hỏa Nhai, ngắm nhìn từ xa xa, giống như ảo ảnh không chân thực.
Khu vực hồng châu bị người của ba đoàn đại cướp đường vây quanh.
Khi bảo quang hiện ra, cho dù chung quanh bị ba đoàn đại cướp đường đặc biệt bày ra cấm chế che giấu, vẫn làm cho người tu luyện canh giữ bên ngoài hồng châu nhìn thấy một màn này, nhất thời ồ lên.
"Thực sự có bảo vật?" Tào lão đại và người trong hỏa nham đều không tưởng tượng nổi.
Sở Chước đứng ở trên hỏa nham, ngắm nhìn nơi bảo quang hiện ra.
Tiểu yêu thú ghé vào trên vai nàng nâng đầu lên trông ngóng xa xa, dị đồng tử lướt qua một luồng u quang, dùng cái đuôi tìm kiếm cổ của nàng, hấp dẫn nàng chú ý, sau đó truyền âm nói:【Quả thật là có dị bảo, còn là vật gì, ta cũng không thể thấy rõ ràng.】
Sở Chước vâng một tiếng, hỏi:【Huynh cảm thấy sẽ là thứ có hình dáng gì?】
Thiên tài địa bảo nhiều loại, chủng loại không đồng nhất, bảo quang này thẩm thấu ra, chỉ là linh quang chợt lóe, Sở Chước cũng không thể phán đoán nó rốt cuộc là vật gì.
【Mặc kệ là cái gì, đi thì sẽ biết.】Phong Chiếu có chút nóng lòng muốn thử, hắn đối với bảo vật có thể lấy được hay không cũng không có hứng thú, lại phá lệ yêu thích loại quá trình giải bí tìm bảo vật này.
Thần thú Bạch Hổ chính là một đám lòng hiếu kỳ nặng lại bốc đồng như vậy.
Có thể là bảo vật sắp xuất thế, thời gian kế tiếp, người canh giữ ở hỏa nham lại bắt giữ được vài lần bảo quang, làm cho tâm tư người ta càng thêm rục rịch.
Bảo quang liên tiếp tiết ra, chỉ nói rõ một vấn đề, bảo vật đó đã không giấu được, không phải sắp xuất thế, mà chính là thứ ngăn cản nó trở nên yếu đi.
Mặc kệ là loại gì, đều làm cho nhóm người tu luyện lửa nóng trong lòng.
Ngay tại khi người tu luyện tụ tập ở trong hỏa nham không thể nhẫn nhịn nữa, muốn thực thi kế hoạch trước tiên, thì không gian trên không hồng châu vặn vẹo, sau đó không lâu đã có một cái vết nứt không gian bị xé mở, một đám người đi ra từ trong đó.
Trong đó đầu lĩnh là hai người tu luyện Thần Hoàng cảnh.
Bọn họ đứng lơ lửng ở giữa không trung, nhìn xuống hồng châu phía dưới, thần sắc lạnh nhạt, hồn nhiên không thèm để ý chung quanh còn có rất nhiều tầm mắt xem xét.
Nhóm người này xuất hiện, khiến cho mọi người chú ý, ba vị đội trưởng đoàn cướp đường trong hồng châu không thể không hiện thân, bay đến giữa không trung theo, nghênh đón đám khách không mời mà đến này.
Chỉ là đợi khi đối phương lên tiếng, thì sắc mặt ba đội trưởng cướp đường biến đổi cực nhanh, cuối cùng thỉnh nhóm người này đến trong hồng châu.
Đợi đến khi bọn hắn biến mất hẳn phía dưới hồng châu, đám người trong hỏa nham cũng bùng nổ.
"Thế nhưng là L ngườ iệt Hỏa Đảo i."
"Làm sao người Liệt Hỏa Đảo có thể đến đây?"
"Nhất định là tin tức bảo vật xuất thế rơi vào trong tai bọn họ, Liệt Hỏa Đảo làm sao có thể sẽ khoanh tay đứng nhìn?"
"Liệt Hỏa Đảo cũng đến đây, chỉ sợ ba đoàn cướp đường đánh chủ ý sẽ phải thất bại."
"Không chỉ là chủ ý của bọn hắn thất bại, chúng ta có lẽ cũng không diễn được rồi."
... ...
Một đám người ầm ầm thảo luận, cuối cùng nhịn không được lắc đầu than thở.
Khi người Liệt Hỏa Đảo đến, hai tiểu động vật Huyền Uyên, Huyễn Ngu cũng ở sau lưng Sở Chước, thò đầu xem xét. Mãi cho đến khi bọn họ rời khỏi, hai tiểu động vật nhìn Sở Chước, có chút lo lắng.
"Chủ nhân, cái người xấu họ Yến kia cũng đến đây." Huyền Uyên nãi thanh nãi khí nói: "Chúng ta đánh chết hắn."
"Nhưng bên người hắn có cao thủ Thần Hoàng cảnh." Huyễn Ngu lo lắng nói.
Tào lão đại thấy hai đứa nhỏ lo lo lắng lắng, nhịn không được hỏi: "Các ngươi nói người xấu... sẽ không phải là nói người Liệt Hỏa Đảo chứ?" Thấy bọn họ trầm mặc nhìn qua, Tào lão đại kinh sợ trừng to mắt, thất thanh nói: "Các ngươi thế nhưng chọc phải Liệt Hỏa Đảo?"
Sở Chước liếc hắn một cái: "Hẳn là vậy."
"Hẳn là?" Tào lão đại thật sự không rõ, vì sao bây giờ nàng còn bình tĩnh như thế, chẳng lẽ nàng không sợ sao?
Làm một người mới đi đến Hồng Mông không lâu, liền chọc phải Phượng chủ, lại trêu chọc tới Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo, dường như cũng không có gì. Tây Cảnh có lợi hại đi nữa, có thể lợi hại qua được Phượng chủ bảo vệ con sao?
Cho nên đám người Sở Chước vô cùng bình tĩnh.
Bọn họ chính là người có chổ dựa, cùng lắm thì triệu một đám Bạch Hổ lông xù đến cùng nhau gây sự.
Sở Chước không để ý tới Tào lão đại lo lắng tiều tụy, tụ lại cùng nhau mở cuộc họp.
"Yến Nhã Chính đến đây, xem ra việc này lại sẽ phát sinh trắc trở, đến lúc đó các đệ đều phải cẩn thận." Sở Chước dặn dò Huyền Ảnh bọn họ.
Huyễn Ngu là đứa nhát gan, không cần dặn dò thì đã vội vàng gật đầu, Huyền Ảnh thực sự nghe lời, chỉ có Tiểu Huyền Vũ bạo lực mười phần nói: "Đánh mạnh trứng trứng của hắn."
Sở Chước: "... ..."
Tào lão đại: "... ..."
Sở Chước nhịn không được nhìn về phía Phong Chiếu.
Tiểu yêu thú nào đó vẻ mặt vô tội đáng yêu nhìn nàng, đợi nàng dời tầm mắt rồi, thì vươn móng vuốt ra sờ sờ đầu tiểu chính thái, làm tốt lắm.
Trước khi đến Tây Cảnh, Sở Chước đã có dự cảm, khả năng sẽ hội ngộ đến Yến Nhã Chính, nhưng không nghĩ tới sẽ lại gặp được hắn nhanh như vậy.
Tuy là như thế, nhưng vẫn chưa đánh mất kế hoạch của nàng.
Nàng sờ sờ xuống mặt mình, có Ngọc Chuyển Nhan ở đây, chỉ cần không phải tu vi Bán Thần chi cảnh, cũng không thể nhìn thấu qua ngụy trang của nàng, cũng có thể chống đỡ một trận. Nếu như không được, cùng lắm thì lại đánh một trận với Yến Nhã Chính, ai thua ai thắng còn không nhất định đâu.
Người Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo đã đến, nháy mắt đánh vỡ bình tĩnh Nhật Thực Hỏa Nhai, cũng quấy rầy kế hoạch của rất nhiều người.
May mắn, Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo có thể to lớn đến thế nào đi nữa, cũng không có biện pháp ngăn cản bảo vật sắp xuất thế không bày ra trước mặt mọi người, theo bảo quang liên tiếp lộ ra ngoài, ngay cả cấm chế cũng không ngăn cản được, trong chỗ sâu Nhật Thực Hỏa Nhai hấp dẫn toàn bộ ánh mắt tất cả sinh linh Tây Cảnh.
Rốt cục, trong một đêm lửa cháy hừng hực, địa hỏa nhiệt liệt thiêu cháy cũng không cách nào ngăn cản hơi thở dị bảo xuất thế, cùng với bảo quang cùng hỏa quang phóng lên cao, toàn bộ Nhật Thực Hỏa Nhai giống như bao phủ ở dưới một mảnh thánh quang.
Mọi người đều đứng lơ lửng ở giữa không trung, thần sắc cuồng nhiệt nhìn bảo quang nơi tận trời.
Đúng là chổ hồng châu đó.
Mọi người trong hồng châu đều bay vút lao ra, treo đứng ở giữa không trung, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm địa phương bảo quang cùng hỏa quang giao nhau, cùng đợi bảo vật xuất thế.
Bảo quang chiếu sáng đỏ lên thiên không tối đen của Nhật Thực Hỏa Nhai, giằng co như thế thời gian chừng nửa khắc mới ngừng xuống.
Khi bảo quang trở nên yếu đi, rốt cục làm cho người ta thấy rõ ràng tình huống phía dưới.
Chỉ thấy phía dưới một vùng biển lửa đó, không còn là hồng châu linh thực trải rộng nữa, nơi đó xuất hiện một tòa cung điện màu vàng, cung điện nửa vùi ở trong biển cát cùng biển lửa, chỉ lộ ra nửa lối vào, bị biển lửa làm nổi bật lên Kim Bích Huy Hoàng (tường vàng).
Trên đất trống trước cung điện, có một thanh cự kiếm màu vàng cắm nghiêng vào lòng đất.
Cự kiếm màu vàng đó giống như chí bảo trấn điện, trang trọng trầm ổn, phát ra hơi thở kinh người, sinh linh trong chỗ sâu Nhật Thực Hỏa Nhai đều bị nó kinh sợ, hãi hùng tránh đi xa xa.
Trong lúc nhất thời, Nhật Thực Hỏa Nhai lâm vào yên tĩnh.
Mọi người nhìn chăm chú vào cung điện cùng cự kiếm bự nửa vùi ở trong biển cát cùng biển lửa, trong lúc nhất thời không biết bảo vật này là cự kiếm màu vàng, hay là cung điện nửa khép đó.
Lúc này, Liệt Hỏa Đảo một người tu luyện Thần Hoàng cảnh phút chốc đi đến trước cự kiếm màu vàng, giơ tay đặt ở chuôi kiếm, dùng sức rút lên.
Nhưng mà, cự kiếm màu vàng đó lại lù lù bất động.
Người tu luyện Thần Hoàng cảnh lắp bắp kinh hãi, nhưng cũng không giận, ngược lại kinh hỉ không thôi.
Hắn thử vài lần, đều không có thể lay động cự kiếm màu vàng, chỉ có thể tiếc nuối lui tới bên cạnh, để những người khác đến thử một lần.
Tiếp theo, lại có mấy người tu luyện Thần Hoàng cảnh đều thử một lần, trong đó bao gồm ba đội trưởng đoàn cướp đường, đáng tiếc không một người nào có thể rút được cự kiếm màu vàng.
Sở Chước bọn họ tránh ở trong đám người, an tĩnh nhìn một màn này.
Mãi cho đến khi Yến Nhã Chính đứng bên người một vị người tu luyện Thần Hoàng cảnh của Liệt Hỏa Đảo tiến lên, Sở Chước trầm mắt.
Mặc kệ khi nào, Yến Nhã Chính đều là một nhân vật cực thanh nhã, khóe môi tươi cười vừa vặn, phá lệ hấp dẫn lực chú ý.
Khi nhìn đến người trẻ tuổi này ra tay, người chung quanh cũng không ôm hy vọng, chỉ có ánh mắt của người Liệt Hỏa Đảo nhìn chăm chú vào hắn có thêm vài phần nóng bỏng.
Yến Nhã Chính vươn tay nắm lấy chuôi kiếm.
Cự kiếm màu vàng nhẹ nhàng mà rung động, rung động này tuy nhỏ, nhưng ở đây đều là người tu luyện tai thính mắt tinh, nhìn xem vô cùng rõ ràng, nháy mắt cất tiếng ồ lên.
Cự kiếm màu vàng nhẹ nhàng mà rung động ở trong tay Yến Nhã Chính, chậm rãi bị hắn nhổ ra cách mặt đất.
Sở Chước trái tim hơi co lại, trong lòng có một thanh âm vang lên: Ngăn cản hắn!
"Dừng tay!"
Một tiếng hét to từ phía chân trời truyền đến, Sở Chước theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy một người tuổi còn trẻ đang lấy tốc độ kinh người tiến lên, muốn đoạt qua cự kiếm màu vàng từ trong tay Yến Nhã Chính đã muốn rút ra một nửa.
Yến Nhã Chính theo bản năng nắm chặt chuôi kiếm.
Nháy mắt, tay hai người đều nắm ở trên chuôi kiếm.
Người chung quanh thấy một màn như vậy, lại ồ lên.
"Các ngươi là ai, dám sinh sự ở Tây Cảnh ta." Một người tu luyện Thần Hoàng cảnh Liệt Hỏa Đảo tức giận quát một tiếng, vung chưởng đánh tới người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi không sợ chút nào, vẫn cướp đoạt quyền khống chế cự kiếm màu vàng cùng Yến Nhã Chính.
Mắt thấy một chưởng đó sắp hạ xuống, một bóng dáng đỏ rực tóc mượt như nhung xuất hiện, ngăn lại một chưởng này.
Nhìn đến người ngăn lại một chưởng này, đám người Sở Chước nhịn không được ồ lên một tiếng.
Trong lúc chưa biết rõ ràng bảo vật là cái gì, cũng có ba người tu luyện Thần Hoàng cảnh uy hiếp, người tu luyện nghỉ tạm ở trong đám hỏa nham duy trì một sự cân bằng vi diệu, vẫn chưa xuống tay với người chung quanh, ăn ý cho phép bọn họ tới gần, thậm chí vô cùng hào phóng cùng nhau chia sẻ tin tức có được.
Hiện tại mục tiêu của bọn họ đều là nhất trí, lại có đội trưởng ba đoàn cướp đường trở thành mục tiêu, càng làm cho bọn họ thầm đấu đá với bọn hắn.
Sở Chước bọn họ nghe xong tin tức đầy một lỗ tai, cũng hiểu rõ nhóm người này dự tính.
Bọn họ cũng không muốn chính diện đối đầu với ba Thần Hoàng cảnh —— cũng không có thực lực đó, nhưng cũng không bởi vậy mà buông tha cho tra xét bảo vật, liền lén đạt thành hiệp nghị nhất trí, cũng âm thầm bày ra một cái kế hoạch làm cho ba đoàn đại cướp đường vô cùng đau đầu, dự tính sắp xếp chút phiền toái cho ba đoàn cướp đường, làm cho bọn họ không chú ý bọn hắn.
Sở Chước bọn họ yên lặng lắng nghe xong âm thầm tin tức truyền lưu đến kế hoạch, quyết định cái gì cũng không làm, đợi chờ cơ hội.
Không, cũng không tính là cái gì cũng không làm, chỉ cần người đến chỗ này, đều đã thành là một khâu trong kế hoạch.
Sở Chước không khỏi âm thầm tán thưởng, mặc kệ là ở nơi nào, thì cũng không thiếu người thông minh, người thông minh lại lớn mật lại càng không thiếu.
Nàng nhìn về phía cồn cát ngoài hỏa nham.
Toàn bộ Nhật Thực Hỏa Nhai kỳ thực là một mảnh đất cát nhìn không đến cuối cùng bị địa hỏa đốt cháy thành màu đỏ, trên mặt cát phân bố hỏa nham lớn lớn nhỏ nhỏ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít hồng châu phân bố trên mặt cát.
Những hồng châu đó kỳ thực là một loại ốc đảo sa mạc, chẳng qua bởi vì thực vật sinh trưởng ở trong đó đều là linh thực thuộc tính hỏa, tắm lửa mà sinh, thân lá đỏ bừng, từ xa nhìn lại, tựa như một mảnh rừng rậm màu đỏ rực, bởi vậy có danh xưng là hồng châu.
Hồng châu cũng không giống ốc đảo của giới thế tục, chuyên môn cung cấp cho người lữ hành nghỉ tạm, ngược lại càng nguy hiểm hơn bên ngoài. Trong đó sinh tồn không ít con kiến rắn độc vô cùng kịch độc, còn có một vài mãnh thú thích sống ở trong hồng châu, cả người chúng nó là bảo bối, cũng là thứ muốn mạng người.
Cách hỏa nham không xa có một hồng châu.
Hồng châu giống nhau đều hòa thành hợp một thể cùng toàn bộ Nhật Thực Hỏa Nhai, ngắm nhìn từ xa xa, giống như ảo ảnh không chân thực.
Khu vực hồng châu bị người của ba đoàn đại cướp đường vây quanh.
Khi bảo quang hiện ra, cho dù chung quanh bị ba đoàn đại cướp đường đặc biệt bày ra cấm chế che giấu, vẫn làm cho người tu luyện canh giữ bên ngoài hồng châu nhìn thấy một màn này, nhất thời ồ lên.
"Thực sự có bảo vật?" Tào lão đại và người trong hỏa nham đều không tưởng tượng nổi.
Sở Chước đứng ở trên hỏa nham, ngắm nhìn nơi bảo quang hiện ra.
Tiểu yêu thú ghé vào trên vai nàng nâng đầu lên trông ngóng xa xa, dị đồng tử lướt qua một luồng u quang, dùng cái đuôi tìm kiếm cổ của nàng, hấp dẫn nàng chú ý, sau đó truyền âm nói:【Quả thật là có dị bảo, còn là vật gì, ta cũng không thể thấy rõ ràng.】
Sở Chước vâng một tiếng, hỏi:【Huynh cảm thấy sẽ là thứ có hình dáng gì?】
Thiên tài địa bảo nhiều loại, chủng loại không đồng nhất, bảo quang này thẩm thấu ra, chỉ là linh quang chợt lóe, Sở Chước cũng không thể phán đoán nó rốt cuộc là vật gì.
【Mặc kệ là cái gì, đi thì sẽ biết.】Phong Chiếu có chút nóng lòng muốn thử, hắn đối với bảo vật có thể lấy được hay không cũng không có hứng thú, lại phá lệ yêu thích loại quá trình giải bí tìm bảo vật này.
Thần thú Bạch Hổ chính là một đám lòng hiếu kỳ nặng lại bốc đồng như vậy.
Có thể là bảo vật sắp xuất thế, thời gian kế tiếp, người canh giữ ở hỏa nham lại bắt giữ được vài lần bảo quang, làm cho tâm tư người ta càng thêm rục rịch.
Bảo quang liên tiếp tiết ra, chỉ nói rõ một vấn đề, bảo vật đó đã không giấu được, không phải sắp xuất thế, mà chính là thứ ngăn cản nó trở nên yếu đi.
Mặc kệ là loại gì, đều làm cho nhóm người tu luyện lửa nóng trong lòng.
Ngay tại khi người tu luyện tụ tập ở trong hỏa nham không thể nhẫn nhịn nữa, muốn thực thi kế hoạch trước tiên, thì không gian trên không hồng châu vặn vẹo, sau đó không lâu đã có một cái vết nứt không gian bị xé mở, một đám người đi ra từ trong đó.
Trong đó đầu lĩnh là hai người tu luyện Thần Hoàng cảnh.
Bọn họ đứng lơ lửng ở giữa không trung, nhìn xuống hồng châu phía dưới, thần sắc lạnh nhạt, hồn nhiên không thèm để ý chung quanh còn có rất nhiều tầm mắt xem xét.
Nhóm người này xuất hiện, khiến cho mọi người chú ý, ba vị đội trưởng đoàn cướp đường trong hồng châu không thể không hiện thân, bay đến giữa không trung theo, nghênh đón đám khách không mời mà đến này.
Chỉ là đợi khi đối phương lên tiếng, thì sắc mặt ba đội trưởng cướp đường biến đổi cực nhanh, cuối cùng thỉnh nhóm người này đến trong hồng châu.
Đợi đến khi bọn hắn biến mất hẳn phía dưới hồng châu, đám người trong hỏa nham cũng bùng nổ.
"Thế nhưng là L ngườ iệt Hỏa Đảo i."
"Làm sao người Liệt Hỏa Đảo có thể đến đây?"
"Nhất định là tin tức bảo vật xuất thế rơi vào trong tai bọn họ, Liệt Hỏa Đảo làm sao có thể sẽ khoanh tay đứng nhìn?"
"Liệt Hỏa Đảo cũng đến đây, chỉ sợ ba đoàn cướp đường đánh chủ ý sẽ phải thất bại."
"Không chỉ là chủ ý của bọn hắn thất bại, chúng ta có lẽ cũng không diễn được rồi."
... ...
Một đám người ầm ầm thảo luận, cuối cùng nhịn không được lắc đầu than thở.
Khi người Liệt Hỏa Đảo đến, hai tiểu động vật Huyền Uyên, Huyễn Ngu cũng ở sau lưng Sở Chước, thò đầu xem xét. Mãi cho đến khi bọn họ rời khỏi, hai tiểu động vật nhìn Sở Chước, có chút lo lắng.
"Chủ nhân, cái người xấu họ Yến kia cũng đến đây." Huyền Uyên nãi thanh nãi khí nói: "Chúng ta đánh chết hắn."
"Nhưng bên người hắn có cao thủ Thần Hoàng cảnh." Huyễn Ngu lo lắng nói.
Tào lão đại thấy hai đứa nhỏ lo lo lắng lắng, nhịn không được hỏi: "Các ngươi nói người xấu... sẽ không phải là nói người Liệt Hỏa Đảo chứ?" Thấy bọn họ trầm mặc nhìn qua, Tào lão đại kinh sợ trừng to mắt, thất thanh nói: "Các ngươi thế nhưng chọc phải Liệt Hỏa Đảo?"
Sở Chước liếc hắn một cái: "Hẳn là vậy."
"Hẳn là?" Tào lão đại thật sự không rõ, vì sao bây giờ nàng còn bình tĩnh như thế, chẳng lẽ nàng không sợ sao?
Làm một người mới đi đến Hồng Mông không lâu, liền chọc phải Phượng chủ, lại trêu chọc tới Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo, dường như cũng không có gì. Tây Cảnh có lợi hại đi nữa, có thể lợi hại qua được Phượng chủ bảo vệ con sao?
Cho nên đám người Sở Chước vô cùng bình tĩnh.
Bọn họ chính là người có chổ dựa, cùng lắm thì triệu một đám Bạch Hổ lông xù đến cùng nhau gây sự.
Sở Chước không để ý tới Tào lão đại lo lắng tiều tụy, tụ lại cùng nhau mở cuộc họp.
"Yến Nhã Chính đến đây, xem ra việc này lại sẽ phát sinh trắc trở, đến lúc đó các đệ đều phải cẩn thận." Sở Chước dặn dò Huyền Ảnh bọn họ.
Huyễn Ngu là đứa nhát gan, không cần dặn dò thì đã vội vàng gật đầu, Huyền Ảnh thực sự nghe lời, chỉ có Tiểu Huyền Vũ bạo lực mười phần nói: "Đánh mạnh trứng trứng của hắn."
Sở Chước: "... ..."
Tào lão đại: "... ..."
Sở Chước nhịn không được nhìn về phía Phong Chiếu.
Tiểu yêu thú nào đó vẻ mặt vô tội đáng yêu nhìn nàng, đợi nàng dời tầm mắt rồi, thì vươn móng vuốt ra sờ sờ đầu tiểu chính thái, làm tốt lắm.
Trước khi đến Tây Cảnh, Sở Chước đã có dự cảm, khả năng sẽ hội ngộ đến Yến Nhã Chính, nhưng không nghĩ tới sẽ lại gặp được hắn nhanh như vậy.
Tuy là như thế, nhưng vẫn chưa đánh mất kế hoạch của nàng.
Nàng sờ sờ xuống mặt mình, có Ngọc Chuyển Nhan ở đây, chỉ cần không phải tu vi Bán Thần chi cảnh, cũng không thể nhìn thấu qua ngụy trang của nàng, cũng có thể chống đỡ một trận. Nếu như không được, cùng lắm thì lại đánh một trận với Yến Nhã Chính, ai thua ai thắng còn không nhất định đâu.
Người Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo đã đến, nháy mắt đánh vỡ bình tĩnh Nhật Thực Hỏa Nhai, cũng quấy rầy kế hoạch của rất nhiều người.
May mắn, Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo có thể to lớn đến thế nào đi nữa, cũng không có biện pháp ngăn cản bảo vật sắp xuất thế không bày ra trước mặt mọi người, theo bảo quang liên tiếp lộ ra ngoài, ngay cả cấm chế cũng không ngăn cản được, trong chỗ sâu Nhật Thực Hỏa Nhai hấp dẫn toàn bộ ánh mắt tất cả sinh linh Tây Cảnh.
Rốt cục, trong một đêm lửa cháy hừng hực, địa hỏa nhiệt liệt thiêu cháy cũng không cách nào ngăn cản hơi thở dị bảo xuất thế, cùng với bảo quang cùng hỏa quang phóng lên cao, toàn bộ Nhật Thực Hỏa Nhai giống như bao phủ ở dưới một mảnh thánh quang.
Mọi người đều đứng lơ lửng ở giữa không trung, thần sắc cuồng nhiệt nhìn bảo quang nơi tận trời.
Đúng là chổ hồng châu đó.
Mọi người trong hồng châu đều bay vút lao ra, treo đứng ở giữa không trung, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm địa phương bảo quang cùng hỏa quang giao nhau, cùng đợi bảo vật xuất thế.
Bảo quang chiếu sáng đỏ lên thiên không tối đen của Nhật Thực Hỏa Nhai, giằng co như thế thời gian chừng nửa khắc mới ngừng xuống.
Khi bảo quang trở nên yếu đi, rốt cục làm cho người ta thấy rõ ràng tình huống phía dưới.
Chỉ thấy phía dưới một vùng biển lửa đó, không còn là hồng châu linh thực trải rộng nữa, nơi đó xuất hiện một tòa cung điện màu vàng, cung điện nửa vùi ở trong biển cát cùng biển lửa, chỉ lộ ra nửa lối vào, bị biển lửa làm nổi bật lên Kim Bích Huy Hoàng (tường vàng).
Trên đất trống trước cung điện, có một thanh cự kiếm màu vàng cắm nghiêng vào lòng đất.
Cự kiếm màu vàng đó giống như chí bảo trấn điện, trang trọng trầm ổn, phát ra hơi thở kinh người, sinh linh trong chỗ sâu Nhật Thực Hỏa Nhai đều bị nó kinh sợ, hãi hùng tránh đi xa xa.
Trong lúc nhất thời, Nhật Thực Hỏa Nhai lâm vào yên tĩnh.
Mọi người nhìn chăm chú vào cung điện cùng cự kiếm bự nửa vùi ở trong biển cát cùng biển lửa, trong lúc nhất thời không biết bảo vật này là cự kiếm màu vàng, hay là cung điện nửa khép đó.
Lúc này, Liệt Hỏa Đảo một người tu luyện Thần Hoàng cảnh phút chốc đi đến trước cự kiếm màu vàng, giơ tay đặt ở chuôi kiếm, dùng sức rút lên.
Nhưng mà, cự kiếm màu vàng đó lại lù lù bất động.
Người tu luyện Thần Hoàng cảnh lắp bắp kinh hãi, nhưng cũng không giận, ngược lại kinh hỉ không thôi.
Hắn thử vài lần, đều không có thể lay động cự kiếm màu vàng, chỉ có thể tiếc nuối lui tới bên cạnh, để những người khác đến thử một lần.
Tiếp theo, lại có mấy người tu luyện Thần Hoàng cảnh đều thử một lần, trong đó bao gồm ba đội trưởng đoàn cướp đường, đáng tiếc không một người nào có thể rút được cự kiếm màu vàng.
Sở Chước bọn họ tránh ở trong đám người, an tĩnh nhìn một màn này.
Mãi cho đến khi Yến Nhã Chính đứng bên người một vị người tu luyện Thần Hoàng cảnh của Liệt Hỏa Đảo tiến lên, Sở Chước trầm mắt.
Mặc kệ khi nào, Yến Nhã Chính đều là một nhân vật cực thanh nhã, khóe môi tươi cười vừa vặn, phá lệ hấp dẫn lực chú ý.
Khi nhìn đến người trẻ tuổi này ra tay, người chung quanh cũng không ôm hy vọng, chỉ có ánh mắt của người Liệt Hỏa Đảo nhìn chăm chú vào hắn có thêm vài phần nóng bỏng.
Yến Nhã Chính vươn tay nắm lấy chuôi kiếm.
Cự kiếm màu vàng nhẹ nhàng mà rung động, rung động này tuy nhỏ, nhưng ở đây đều là người tu luyện tai thính mắt tinh, nhìn xem vô cùng rõ ràng, nháy mắt cất tiếng ồ lên.
Cự kiếm màu vàng nhẹ nhàng mà rung động ở trong tay Yến Nhã Chính, chậm rãi bị hắn nhổ ra cách mặt đất.
Sở Chước trái tim hơi co lại, trong lòng có một thanh âm vang lên: Ngăn cản hắn!
"Dừng tay!"
Một tiếng hét to từ phía chân trời truyền đến, Sở Chước theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy một người tuổi còn trẻ đang lấy tốc độ kinh người tiến lên, muốn đoạt qua cự kiếm màu vàng từ trong tay Yến Nhã Chính đã muốn rút ra một nửa.
Yến Nhã Chính theo bản năng nắm chặt chuôi kiếm.
Nháy mắt, tay hai người đều nắm ở trên chuôi kiếm.
Người chung quanh thấy một màn như vậy, lại ồ lên.
"Các ngươi là ai, dám sinh sự ở Tây Cảnh ta." Một người tu luyện Thần Hoàng cảnh Liệt Hỏa Đảo tức giận quát một tiếng, vung chưởng đánh tới người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi không sợ chút nào, vẫn cướp đoạt quyền khống chế cự kiếm màu vàng cùng Yến Nhã Chính.
Mắt thấy một chưởng đó sắp hạ xuống, một bóng dáng đỏ rực tóc mượt như nhung xuất hiện, ngăn lại một chưởng này.
Nhìn đến người ngăn lại một chưởng này, đám người Sở Chước nhịn không được ồ lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.