Chương 501: Đi tới Cửu U Minh.
Vụ Thỉ Dực
10/02/2023
Nửa tháng sau, Hỏa Lân xuất quan.
Nghe nói bọn họ muốn đi Cửu U Minh, Hỏa Lân rất là cao hứng, bẻ ngón tay đến răng rắc rung động, cười nói: "Vừa vặn, ta cũng muốn thử xem thực lực hiện tại như thế nào, Cửu U Minh là một nơi kinh nghiệm từng trải rất tốt."
Huyễn Ngu nâng trận bàn ảo trận mình mới luyện chế ra gần đây, nghe được tiếng bẻ ngón tay đó, nhớ lại đau đớn năm đó khi bị nàng đánh, hết hồn hết vía.
Những người khác cũng chuẩn bị hoàn tất, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Khi chuẩn bị tích trữ, Bích Tầm Châu đột nhiên hỏi: "Chủ nhân, cần thông báo cho Khúc tiền bối một tiếng không?"
Từ lúc Sở Chước quay về Bạch Ly sơn tiềm tu, Khúc Sơn Hà cũng ở lại đây tu hành thời gian mười năm, sau đó phát hiện tu hành đến bình cảnh, như thế nào cũng không thể đột phá, liền quyết định rời khỏi Bạch Ly Sơn, tự mình đến bên ngoài kinh nghiệm từng trải.
Sau đó nghe nói hắn trở về Thanh Lâm Vực một chuyến, xử lý một ít sản nghiệp của mình ở lại Thanh Lâm Vực, thì sẽ ôm của cải chạy tới Phạm Tiên Vực, đến Tuyết Vụ Đảo làm trưởng lão khách khanh của hắn Tuyết Thần Cung, nghe nói ở nơi đó làm được không tệ, đầu óc linh hoạt, rất được Sở Thanh Sương nể trọng.
Kế tiếp hắn liền đóng tại Tuyết Vụ Đảo không rời đi, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng nhau hành động với người Bách tộc, âm thầm tra xét chuyện của Thần Giáng Điện, dù sao một khắc cũng không nhàn rỗi, cuộc sống trôi qua cô đọng lại phấn khích.
Sở Chước liếc hắn một cái, nói: "Chỉ sợ là kêu không trở lại."
Bích Tầm Châu: "... Bởi vì Thanh Sương cô nương?"
Sở Chước vẻ mặt kinh ngạc: "Tầm Châu ca cũng biết?"
Bích Tầm Châu lạnh mặt.
Sở Chước hiểu rõ, Tầm Châu ca chính là thoạt nhìn có chút rét lạnh vạn sự không quan tâm, kỳ thực cái gì cũng nhìn ở trong mắt, là người suy tư cực tinh tế ở trong đám thú bọn họ, sẽ phát hiện cũng không có gì ngoài ý muốn.
Đối với chuyện Khúc Sơn Hà âm thâm mờ ám chạy đuổi theo đại tỷ nhà nàng, Sở Chước cũng không thèm để ý, dù sao trong lòng đại tỷ nàng chỉ có Bách tộc cùng Tuyết Thần Cung, là một vị trưởng tỷ cùng cung chủ vô cùng làm hết phận sự, tâm tư đó của Khúc Sơn Hà, chỉ sợ tiếp qua mấy trăm năm cũng đánh không động được cô nương Tuyết Linh tộc.
Sở Chước vô cùng yên tâm.
Biết Khúc Sơn Hà là kêu không trở lại, sau đó Bích Tầm Châu cũng không nói gì nữa.
Những người khác đại khái đã hiểu rõ Khúc Sơn Hà là chạy đi không trở lại, đối với cái này cũng không có gì đáng tiếc. Khi ở Phạm Tiên Vực, bọn họ cũng đã hiểu rõ tâm tư Sở Chước muốn Khúc Sơn Hà cột vào trên thuyền hậu nhân Bách tộc này, đối với hành động nàng để Khúc Sơn Hà ở lại chỗ của hậu nhân Bách tộc, cũng rất thấu hiểu.
Ngày bọn họ rời khỏi Bạch Ly Sơn ấy, nhóm thú trong Bạch Ly Sơn đều đi ra tiễn đưa, vẻ mặt không nỡ, luyến tiếc món ngon của Tầm Châu ca, luyến tiếc linh đan của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, luyến tiếc mấy bầu bạn Hỏa Lân, Huyền Ảnh, Huyễn Ngu và Huyền Uyên cùng nhau gặp rắc rối cùng nhau chơi đùa.
Còn Sở Chước, đó là nàng dâu của lão đại bọn hắn, không con thú nào dám biểu đạt không nỡ.
Kim Ô giao một cái túi càn khôn cho Sở Chước, nói: "Bên trong có một chút vật tránh ma quỷ, ta nghĩ mọi người hẳn là có thể sử dụng được."
Sở Chước không cự tuyệt, cảm kích nói: "Đa tạ Kim Ô cô nương, lần sau khi chúng ta trở về, cũng sẽ mang thứ tốt về cho mọi người."
Kim Ô cười cười cởi mở, lắc tay với nàng, chúc bọn họ thuận buồm xuôi gió.
Xuyên chiến hạm lập tức liền biến mất ở xa xa, tiến vào thông đạo không gian.
Bích Tầm Châu dùng liên hoa bảo giám định vị xong nơi đến, liền nói cùng Sở Chước bọn họ những gì mình đã tra được về việc Cửu U Minh trong khoảng thời gian này.
Cửu U Minh cũng không ở trên mười tám vực Đại Hoang, mà là ở nơi giao giới hai khối đại lục Thanh Lâm Vực cùng Xích Diễm Vực, nơi đó là một bãi đất hoang vắng, chen lẫn ở giữa hai lãnh thổ, giống như một không gian tách biệt, Cửu U Minh liền ở trong nơi bãi đất hoang vắng (Hoang Khư).
Cái gọi là nơi bãi đất hoang vắng, đó là đại lục phế bỏ khác biệt với nơi người tu luyện cư trú, nó có linh khí loãng, vạn vật khó sinh, thuộc về mảnh nhỏ đại lục, hoặc là một ít đại lục vỡ vụn tự mình sinh thành ở trong hư không hỗn độn, đại lục cũng không kiên cố, có rất ít người tu luyện sẽ lựa chọn tu hành hoặc kinh nghiệm từng trải tại nơi bãi đất hoang vắng kiểu này, hoàn toàn bị sinh linh chán ghét mà vứt bỏ.
Đại đa số nơi trong bãi đất hoang vắng ẩn chứa không ít nguy hiểm, không người nào biết được dưới bãi đất hoang vắng đó, có phải cất dấu nguy cơ không muốn người khác biết, hoặc là vết nứt không gian đáng sợ ngưng lại ở trong sông dài năm tháng hay không, vô ý một cái, không biết sẽ bị cuốn đến không gian nào, có thể là ma địa ma nhân cư trú, cũng có thể là nơi khác đáng sợ không muốn người ta biết.
Cho nên rất nhiều người tu luyện đối với nơi bãi đất hoang vắng đều ôm thái độ không thân thiện, tu vi chưa đạt tới trình độ nhất định, sẽ có rất ít người dừng lại ở nơi bãi đất hoang vắng.
Lần này Sở Chước và Chuyên Tôn Văn Địch ước định nơi tập hợp, là ở nơi bãi đất hoang vắng.
Còn Cửu U Minh, nó là có tiếng hung hiểm ác ở Đại Hoang giới, tuy có truyền thuyết đại chiến thượng cổ, nhưng truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, không người nào biết truyền thuyết của nó có thực sự hay không, hơn nữa Cửu U Minh vẫn luôn bị vây ở trạng thái đóng cửa, cho dù biết nó là chiến trường thượng cổ, lưu lại không ít bảo vật, cũng bởi vì Cửu U Minh đóng cửa, không dễ gì mà vào được, lâu dài, liền làm người ta quên đi.
"Không có ngọc điệp mở ra Cửu U Minh, vậy tà tu và Âm Thi Vương cũng không thể đi vào? Vậy bọn chúng ở nơi nào?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vuốt cằm hỏi.
Bích Tầm Châu lắc đầu: "Đều không phải là như thế, về việc Cửu U Minh đóng cửa, kỳ thực ta cũng không thể tìm hiểu ra được, bởi vì rất nhiều người cũng không hiểu cái gọi là đóng cửa đóng cửa là như thế nào, cũng có người nói, bọn họ từng đi qua Cửu U Minh, thiếu chút nữa bị vây hãm ở trong đó không ra được, trải qua cửu tử nhất sinh thì mới thoát ra được..."
Theo Bích Tầm Châu tự thuật, một đám người đều lâm vào trầm tư.
"Chẳng lẽ lúc trước người Thần Thiên Đấu Giá Hành là gạt chúng ta? Ngọc điệp đó căn bản là không phải cái chìa khóa mở ra Cửu U Minh?" Hỏa Lân nhịn không được hoài nghi.
"Hẳn là sẽ không, chủ tử sau lưng Thần Thiên Đấu Giá Hành là Khuyết thị, Khuyết thị hẳn là sẽ không cho loại tin tức sai lầm này." Sở Chước lắc đầu phủ định suy đoán này.
Một đám người nói chuyện một lát, cũng không thể nói ra đại khái, chỉ có đợi khi đến Cửu U Minh rồi lại xem tình huống.
Lưu lại Bích Tầm Châu ở trong phòng khống chế, những người khác đều đi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị nghênh đón Cửu U Minh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi tiếp cận Thanh Lâm Vực, xuyên chiến hạm quay đầu, đi tới không gian giao giới Thanh Lâm Vực cùng Xích Diễm Vực.
Như thế lại xuyên qua mấy ngày ở thông đạo không gian, dần dần liền nhìn thấy một chỗ bình phong không gian bạc nhược, xuyên qua bình phong không gian s, một khối đại lục màu xám không có sức sống xuất hiện ở phía trước.
Mọi người tụ tập ở trong phòng khống chế, xuyên thấu qua mặt thủy tinh phòng thủy khống chế, nhìn đại lục màu xám hoang vắng bên ngoài.
Không có một ngọn cỏ, vạn vật không sự sống.
Thậm chí ngay cả trong không khí cũng không cảm giác được linh lực, đây hoàn toàn là một cái đại lục bị phế bỏ, lại không giống đại lục hoàn toàn tịch diệt, bởi vì ở bên trong phế bỏ, ẩn chứa một loại năng lượng nguy hiểm, làm cho người tu luyện không dám đi tìm tòi nghiên cứu.
Sở Chước nhìn chằm chằm đại lục bên ngoài, khuôn mặt bình tĩnh.
Phong Chiếu biến thành tiểu yêu thú, lười biếng ghé vào trên vai nàng, một đôi dị đồng tử cũng nhìn chằm chằm đại lục bên ngoài.
Như thế thời gian phi hành lại thêm một ngày, rốt cục ở chỗ rìa đại lục, gặp được mấy chiếc xuyên chiến hạm, đều là xuyên chiến hạm đến từ Thanh Lâm Vực.
Ngoài xuyên chiến hạm có người tu luyện tuần tra, nhìn thấy bọn họ đi tới, đang muốn tiến lên ngăn lại, liền bị một người tu luyện ngăn lại.
"Là người một nhà."
Ngữ khí của người tu luyện ngăn lại có chút kích động, hai mắt nhìn chằm chằm xuyên chiến hạm bay tới đây.
Xuyên chiến hạm mở cửa hạm ra, một đám người tu luyện đi xuống.
Người tu luyện Thanh Lâm Vực thấy thế, phát hiện người tới mặc dù có vài Thánh Đế cảnh, nhưng số lượng người có phải quá ít hay không?
"Sở cô nương, Hỏa cô nương, Huyền Ảnh tiền bối, Mặc Sĩ công tử..." Đan Hạc Lương đi qua, trên mặt lộ ra tươi cười kinh hỉ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiến lên vỗ tay hoan nghênh với hắn, cười nói: "Đan công tử, sao huynh ở chỗ này?"
"Ta đi theo nghĩa tỷ tới đây." Đan Hạc Lương cười đến thoải mái, vội mời bọn họ đi xuyên chiến hạm Bát Thần Cung.
Trên đường, Đan Hạc Lương nhỏ giọng nói cùng bọn họ tình huống hiện tại.
Lần này người tu luyện Thanh Lâm Vực đi tới Cửu U Minh có năm tên Hóa Thần cảnh, trong đó có cung chủ cùng thánh nữ Bát Thần Cung, bảo chủ Thạch Âm Bảo, đảo chủ Kinh Hồng Đảo, cung chủ Kính Nguyệt Cung.
Bởi vì phải đợi Sở Chước bọn họ, cho nên sau khi đi đến nơi bãi đất hoang vắng, Tôn Trác Đan liền đề nghị nghỉ ngơi hồi phục tại đây, để cho người đi tra xét tình huống Cửu U Minh, những người khác cũng không ý kiến, chỉ cần Bát Thần Cung xung phong, cái gì cũng dễ nói.
Đan Hạc Lương vẻ mặt đau khổ nói: "Ngày đó bởi vì việc Âm Thi Vương chạy trốn, bọn họ toàn trách móc đến trên người Bát Thần Cung, chúng ta lại không thể giải thích, chỉ có thể nuốt vào quả đắng này. Lần này đến Cửu U Minh, kỳ thực chúng ta cũng không quá nắm chắc, không có ai là ngốc tử, càng không muốn hi sinh vô ích, cho nên liền đẩy Bát Thần Cung đi lên trước..."
Từ lúc Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch chân chính trở về, Bát Thần Cung qua thủ đoạn lôi đình lại thay đổi đi, trở nên lung lạc không ít, hơn nữa Âm Thi Vương quả thật tính là trách nhiệm của bọn họ, cho nên Bát Thần Cung cũng dốc hết sức gánh vác.
Tuy rằng như thế có điểm ngốc, nhưng làm hậu nhân Bách tộc, bọn họ bản tính thuần khiết, sẽ không trốn tránh trách nhiệm của chính mình.
Đi đến xuyên chiến hạm của Bát Thần Cung, chỉ thấy Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch tự mình xuống nghênh đón.
Một màn này làm cho người vài thế lực khác thầm giật mình, hoàn toàn không rõ vài tiểu bối Thánh Đế cảnh cùng Tinh Linh cảnh làm sao lại để cho hai người tu luyện Hóa Thần cảnh Bát Thần Cung tự mình bước ra đón chào, bọn họ trăm suy tư không thể lý giải, cũng không biết hai người nghênh không chỉ là Sở Chước, còn có Bạch Ly Vực Chủ.
Tôn Trác Đan và Chuyên Tôn Văn Địch thấy Sở Chước thì rất cao hứng, cảm ứng thân cận trời sinh giữa Bách tộc với nhau khó mà xóa đi, ở trong lòng bọn họ, dĩ nhiên coi Sở Chước trở thành hậu đại Bách tộc.
Ánh mắt bọn họ rơi xuống tiểu yêu thú trên vai Sở Chước, biết Bạch chủ cũng tới đây, ngược lại không còn lo lắng như vậy.
"Muội không nên đến." Chuyên Tôn Văn Địch nhịn không được thở dài.
Đoàn người Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút ngạc nhiên nhìn Chuyên Tôn Văn Địch, ấn tượng của bọn họ đối với thánh nữ, còn dừng lại ở sắc bén sang quý của thánh nữ giả, cùng với thủ đoạn lôi đình, rất có tâm cơ, thánh nữ thật này có vẻ thân thiết lại có chút quan tâm, làm cho bọn họ thật sự không quen.
Đan Hạc Lương trừng mắt nhìn sang bọn họ, nghĩa tỷ trong trí nhớ của hắn chính là bộ dáng này.
Sở Chước cười nói: "Chuyên Tôn tiền bối xin yên tâm, chúng ta cũng sẽ không đồng hành cùng các ngươi, ta là đến tra xét vài thứ."
Trong lòng Tôn Trác Đan khẽ động: "Chính là vì chiến trường thượng cổ mà đến sao?"
Sở Chước mỉm cười gật đầu.
Như thế, hai người rốt cục hiểu rõ ý đồ Sở Chước đến đây, đều nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải trực diện Âm Thi Vương là tốt rồi.
Bọn họ yên tâm, Sở Chước đã có chút lo lắng: "Âm Thi Vương hiện tại không biết là tu vi gì, hai vị tiền bối..."
Tông Trác Đan vô tình nói: "Không cần lo lắng cho bọn ta, chúng ta sống đến từng tuổi này, còn có cái gì mà chưa thấy qua, nếu như không được, thì chạy trốn, nhất định sẽ không làm hi sinh uổng phí." Hiện tại hậu nhân Bách tộc quá ít, không chịu nổi tiêu hao, Tôn Trác Đan bọn họ cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên sẽ không để cho mình hi sinh vô ích.
Nghe xong, Sở Chước cũng không khuyên nữa, mà thăm dò chuyện Cửu U Minh.
Nghe nói bọn họ muốn đi Cửu U Minh, Hỏa Lân rất là cao hứng, bẻ ngón tay đến răng rắc rung động, cười nói: "Vừa vặn, ta cũng muốn thử xem thực lực hiện tại như thế nào, Cửu U Minh là một nơi kinh nghiệm từng trải rất tốt."
Huyễn Ngu nâng trận bàn ảo trận mình mới luyện chế ra gần đây, nghe được tiếng bẻ ngón tay đó, nhớ lại đau đớn năm đó khi bị nàng đánh, hết hồn hết vía.
Những người khác cũng chuẩn bị hoàn tất, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Khi chuẩn bị tích trữ, Bích Tầm Châu đột nhiên hỏi: "Chủ nhân, cần thông báo cho Khúc tiền bối một tiếng không?"
Từ lúc Sở Chước quay về Bạch Ly sơn tiềm tu, Khúc Sơn Hà cũng ở lại đây tu hành thời gian mười năm, sau đó phát hiện tu hành đến bình cảnh, như thế nào cũng không thể đột phá, liền quyết định rời khỏi Bạch Ly Sơn, tự mình đến bên ngoài kinh nghiệm từng trải.
Sau đó nghe nói hắn trở về Thanh Lâm Vực một chuyến, xử lý một ít sản nghiệp của mình ở lại Thanh Lâm Vực, thì sẽ ôm của cải chạy tới Phạm Tiên Vực, đến Tuyết Vụ Đảo làm trưởng lão khách khanh của hắn Tuyết Thần Cung, nghe nói ở nơi đó làm được không tệ, đầu óc linh hoạt, rất được Sở Thanh Sương nể trọng.
Kế tiếp hắn liền đóng tại Tuyết Vụ Đảo không rời đi, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng nhau hành động với người Bách tộc, âm thầm tra xét chuyện của Thần Giáng Điện, dù sao một khắc cũng không nhàn rỗi, cuộc sống trôi qua cô đọng lại phấn khích.
Sở Chước liếc hắn một cái, nói: "Chỉ sợ là kêu không trở lại."
Bích Tầm Châu: "... Bởi vì Thanh Sương cô nương?"
Sở Chước vẻ mặt kinh ngạc: "Tầm Châu ca cũng biết?"
Bích Tầm Châu lạnh mặt.
Sở Chước hiểu rõ, Tầm Châu ca chính là thoạt nhìn có chút rét lạnh vạn sự không quan tâm, kỳ thực cái gì cũng nhìn ở trong mắt, là người suy tư cực tinh tế ở trong đám thú bọn họ, sẽ phát hiện cũng không có gì ngoài ý muốn.
Đối với chuyện Khúc Sơn Hà âm thâm mờ ám chạy đuổi theo đại tỷ nhà nàng, Sở Chước cũng không thèm để ý, dù sao trong lòng đại tỷ nàng chỉ có Bách tộc cùng Tuyết Thần Cung, là một vị trưởng tỷ cùng cung chủ vô cùng làm hết phận sự, tâm tư đó của Khúc Sơn Hà, chỉ sợ tiếp qua mấy trăm năm cũng đánh không động được cô nương Tuyết Linh tộc.
Sở Chước vô cùng yên tâm.
Biết Khúc Sơn Hà là kêu không trở lại, sau đó Bích Tầm Châu cũng không nói gì nữa.
Những người khác đại khái đã hiểu rõ Khúc Sơn Hà là chạy đi không trở lại, đối với cái này cũng không có gì đáng tiếc. Khi ở Phạm Tiên Vực, bọn họ cũng đã hiểu rõ tâm tư Sở Chước muốn Khúc Sơn Hà cột vào trên thuyền hậu nhân Bách tộc này, đối với hành động nàng để Khúc Sơn Hà ở lại chỗ của hậu nhân Bách tộc, cũng rất thấu hiểu.
Ngày bọn họ rời khỏi Bạch Ly Sơn ấy, nhóm thú trong Bạch Ly Sơn đều đi ra tiễn đưa, vẻ mặt không nỡ, luyến tiếc món ngon của Tầm Châu ca, luyến tiếc linh đan của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, luyến tiếc mấy bầu bạn Hỏa Lân, Huyền Ảnh, Huyễn Ngu và Huyền Uyên cùng nhau gặp rắc rối cùng nhau chơi đùa.
Còn Sở Chước, đó là nàng dâu của lão đại bọn hắn, không con thú nào dám biểu đạt không nỡ.
Kim Ô giao một cái túi càn khôn cho Sở Chước, nói: "Bên trong có một chút vật tránh ma quỷ, ta nghĩ mọi người hẳn là có thể sử dụng được."
Sở Chước không cự tuyệt, cảm kích nói: "Đa tạ Kim Ô cô nương, lần sau khi chúng ta trở về, cũng sẽ mang thứ tốt về cho mọi người."
Kim Ô cười cười cởi mở, lắc tay với nàng, chúc bọn họ thuận buồm xuôi gió.
Xuyên chiến hạm lập tức liền biến mất ở xa xa, tiến vào thông đạo không gian.
Bích Tầm Châu dùng liên hoa bảo giám định vị xong nơi đến, liền nói cùng Sở Chước bọn họ những gì mình đã tra được về việc Cửu U Minh trong khoảng thời gian này.
Cửu U Minh cũng không ở trên mười tám vực Đại Hoang, mà là ở nơi giao giới hai khối đại lục Thanh Lâm Vực cùng Xích Diễm Vực, nơi đó là một bãi đất hoang vắng, chen lẫn ở giữa hai lãnh thổ, giống như một không gian tách biệt, Cửu U Minh liền ở trong nơi bãi đất hoang vắng (Hoang Khư).
Cái gọi là nơi bãi đất hoang vắng, đó là đại lục phế bỏ khác biệt với nơi người tu luyện cư trú, nó có linh khí loãng, vạn vật khó sinh, thuộc về mảnh nhỏ đại lục, hoặc là một ít đại lục vỡ vụn tự mình sinh thành ở trong hư không hỗn độn, đại lục cũng không kiên cố, có rất ít người tu luyện sẽ lựa chọn tu hành hoặc kinh nghiệm từng trải tại nơi bãi đất hoang vắng kiểu này, hoàn toàn bị sinh linh chán ghét mà vứt bỏ.
Đại đa số nơi trong bãi đất hoang vắng ẩn chứa không ít nguy hiểm, không người nào biết được dưới bãi đất hoang vắng đó, có phải cất dấu nguy cơ không muốn người khác biết, hoặc là vết nứt không gian đáng sợ ngưng lại ở trong sông dài năm tháng hay không, vô ý một cái, không biết sẽ bị cuốn đến không gian nào, có thể là ma địa ma nhân cư trú, cũng có thể là nơi khác đáng sợ không muốn người ta biết.
Cho nên rất nhiều người tu luyện đối với nơi bãi đất hoang vắng đều ôm thái độ không thân thiện, tu vi chưa đạt tới trình độ nhất định, sẽ có rất ít người dừng lại ở nơi bãi đất hoang vắng.
Lần này Sở Chước và Chuyên Tôn Văn Địch ước định nơi tập hợp, là ở nơi bãi đất hoang vắng.
Còn Cửu U Minh, nó là có tiếng hung hiểm ác ở Đại Hoang giới, tuy có truyền thuyết đại chiến thượng cổ, nhưng truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, không người nào biết truyền thuyết của nó có thực sự hay không, hơn nữa Cửu U Minh vẫn luôn bị vây ở trạng thái đóng cửa, cho dù biết nó là chiến trường thượng cổ, lưu lại không ít bảo vật, cũng bởi vì Cửu U Minh đóng cửa, không dễ gì mà vào được, lâu dài, liền làm người ta quên đi.
"Không có ngọc điệp mở ra Cửu U Minh, vậy tà tu và Âm Thi Vương cũng không thể đi vào? Vậy bọn chúng ở nơi nào?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vuốt cằm hỏi.
Bích Tầm Châu lắc đầu: "Đều không phải là như thế, về việc Cửu U Minh đóng cửa, kỳ thực ta cũng không thể tìm hiểu ra được, bởi vì rất nhiều người cũng không hiểu cái gọi là đóng cửa đóng cửa là như thế nào, cũng có người nói, bọn họ từng đi qua Cửu U Minh, thiếu chút nữa bị vây hãm ở trong đó không ra được, trải qua cửu tử nhất sinh thì mới thoát ra được..."
Theo Bích Tầm Châu tự thuật, một đám người đều lâm vào trầm tư.
"Chẳng lẽ lúc trước người Thần Thiên Đấu Giá Hành là gạt chúng ta? Ngọc điệp đó căn bản là không phải cái chìa khóa mở ra Cửu U Minh?" Hỏa Lân nhịn không được hoài nghi.
"Hẳn là sẽ không, chủ tử sau lưng Thần Thiên Đấu Giá Hành là Khuyết thị, Khuyết thị hẳn là sẽ không cho loại tin tức sai lầm này." Sở Chước lắc đầu phủ định suy đoán này.
Một đám người nói chuyện một lát, cũng không thể nói ra đại khái, chỉ có đợi khi đến Cửu U Minh rồi lại xem tình huống.
Lưu lại Bích Tầm Châu ở trong phòng khống chế, những người khác đều đi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị nghênh đón Cửu U Minh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi tiếp cận Thanh Lâm Vực, xuyên chiến hạm quay đầu, đi tới không gian giao giới Thanh Lâm Vực cùng Xích Diễm Vực.
Như thế lại xuyên qua mấy ngày ở thông đạo không gian, dần dần liền nhìn thấy một chỗ bình phong không gian bạc nhược, xuyên qua bình phong không gian s, một khối đại lục màu xám không có sức sống xuất hiện ở phía trước.
Mọi người tụ tập ở trong phòng khống chế, xuyên thấu qua mặt thủy tinh phòng thủy khống chế, nhìn đại lục màu xám hoang vắng bên ngoài.
Không có một ngọn cỏ, vạn vật không sự sống.
Thậm chí ngay cả trong không khí cũng không cảm giác được linh lực, đây hoàn toàn là một cái đại lục bị phế bỏ, lại không giống đại lục hoàn toàn tịch diệt, bởi vì ở bên trong phế bỏ, ẩn chứa một loại năng lượng nguy hiểm, làm cho người tu luyện không dám đi tìm tòi nghiên cứu.
Sở Chước nhìn chằm chằm đại lục bên ngoài, khuôn mặt bình tĩnh.
Phong Chiếu biến thành tiểu yêu thú, lười biếng ghé vào trên vai nàng, một đôi dị đồng tử cũng nhìn chằm chằm đại lục bên ngoài.
Như thế thời gian phi hành lại thêm một ngày, rốt cục ở chỗ rìa đại lục, gặp được mấy chiếc xuyên chiến hạm, đều là xuyên chiến hạm đến từ Thanh Lâm Vực.
Ngoài xuyên chiến hạm có người tu luyện tuần tra, nhìn thấy bọn họ đi tới, đang muốn tiến lên ngăn lại, liền bị một người tu luyện ngăn lại.
"Là người một nhà."
Ngữ khí của người tu luyện ngăn lại có chút kích động, hai mắt nhìn chằm chằm xuyên chiến hạm bay tới đây.
Xuyên chiến hạm mở cửa hạm ra, một đám người tu luyện đi xuống.
Người tu luyện Thanh Lâm Vực thấy thế, phát hiện người tới mặc dù có vài Thánh Đế cảnh, nhưng số lượng người có phải quá ít hay không?
"Sở cô nương, Hỏa cô nương, Huyền Ảnh tiền bối, Mặc Sĩ công tử..." Đan Hạc Lương đi qua, trên mặt lộ ra tươi cười kinh hỉ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiến lên vỗ tay hoan nghênh với hắn, cười nói: "Đan công tử, sao huynh ở chỗ này?"
"Ta đi theo nghĩa tỷ tới đây." Đan Hạc Lương cười đến thoải mái, vội mời bọn họ đi xuyên chiến hạm Bát Thần Cung.
Trên đường, Đan Hạc Lương nhỏ giọng nói cùng bọn họ tình huống hiện tại.
Lần này người tu luyện Thanh Lâm Vực đi tới Cửu U Minh có năm tên Hóa Thần cảnh, trong đó có cung chủ cùng thánh nữ Bát Thần Cung, bảo chủ Thạch Âm Bảo, đảo chủ Kinh Hồng Đảo, cung chủ Kính Nguyệt Cung.
Bởi vì phải đợi Sở Chước bọn họ, cho nên sau khi đi đến nơi bãi đất hoang vắng, Tôn Trác Đan liền đề nghị nghỉ ngơi hồi phục tại đây, để cho người đi tra xét tình huống Cửu U Minh, những người khác cũng không ý kiến, chỉ cần Bát Thần Cung xung phong, cái gì cũng dễ nói.
Đan Hạc Lương vẻ mặt đau khổ nói: "Ngày đó bởi vì việc Âm Thi Vương chạy trốn, bọn họ toàn trách móc đến trên người Bát Thần Cung, chúng ta lại không thể giải thích, chỉ có thể nuốt vào quả đắng này. Lần này đến Cửu U Minh, kỳ thực chúng ta cũng không quá nắm chắc, không có ai là ngốc tử, càng không muốn hi sinh vô ích, cho nên liền đẩy Bát Thần Cung đi lên trước..."
Từ lúc Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch chân chính trở về, Bát Thần Cung qua thủ đoạn lôi đình lại thay đổi đi, trở nên lung lạc không ít, hơn nữa Âm Thi Vương quả thật tính là trách nhiệm của bọn họ, cho nên Bát Thần Cung cũng dốc hết sức gánh vác.
Tuy rằng như thế có điểm ngốc, nhưng làm hậu nhân Bách tộc, bọn họ bản tính thuần khiết, sẽ không trốn tránh trách nhiệm của chính mình.
Đi đến xuyên chiến hạm của Bát Thần Cung, chỉ thấy Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch tự mình xuống nghênh đón.
Một màn này làm cho người vài thế lực khác thầm giật mình, hoàn toàn không rõ vài tiểu bối Thánh Đế cảnh cùng Tinh Linh cảnh làm sao lại để cho hai người tu luyện Hóa Thần cảnh Bát Thần Cung tự mình bước ra đón chào, bọn họ trăm suy tư không thể lý giải, cũng không biết hai người nghênh không chỉ là Sở Chước, còn có Bạch Ly Vực Chủ.
Tôn Trác Đan và Chuyên Tôn Văn Địch thấy Sở Chước thì rất cao hứng, cảm ứng thân cận trời sinh giữa Bách tộc với nhau khó mà xóa đi, ở trong lòng bọn họ, dĩ nhiên coi Sở Chước trở thành hậu đại Bách tộc.
Ánh mắt bọn họ rơi xuống tiểu yêu thú trên vai Sở Chước, biết Bạch chủ cũng tới đây, ngược lại không còn lo lắng như vậy.
"Muội không nên đến." Chuyên Tôn Văn Địch nhịn không được thở dài.
Đoàn người Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút ngạc nhiên nhìn Chuyên Tôn Văn Địch, ấn tượng của bọn họ đối với thánh nữ, còn dừng lại ở sắc bén sang quý của thánh nữ giả, cùng với thủ đoạn lôi đình, rất có tâm cơ, thánh nữ thật này có vẻ thân thiết lại có chút quan tâm, làm cho bọn họ thật sự không quen.
Đan Hạc Lương trừng mắt nhìn sang bọn họ, nghĩa tỷ trong trí nhớ của hắn chính là bộ dáng này.
Sở Chước cười nói: "Chuyên Tôn tiền bối xin yên tâm, chúng ta cũng sẽ không đồng hành cùng các ngươi, ta là đến tra xét vài thứ."
Trong lòng Tôn Trác Đan khẽ động: "Chính là vì chiến trường thượng cổ mà đến sao?"
Sở Chước mỉm cười gật đầu.
Như thế, hai người rốt cục hiểu rõ ý đồ Sở Chước đến đây, đều nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải trực diện Âm Thi Vương là tốt rồi.
Bọn họ yên tâm, Sở Chước đã có chút lo lắng: "Âm Thi Vương hiện tại không biết là tu vi gì, hai vị tiền bối..."
Tông Trác Đan vô tình nói: "Không cần lo lắng cho bọn ta, chúng ta sống đến từng tuổi này, còn có cái gì mà chưa thấy qua, nếu như không được, thì chạy trốn, nhất định sẽ không làm hi sinh uổng phí." Hiện tại hậu nhân Bách tộc quá ít, không chịu nổi tiêu hao, Tôn Trác Đan bọn họ cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên sẽ không để cho mình hi sinh vô ích.
Nghe xong, Sở Chước cũng không khuyên nữa, mà thăm dò chuyện Cửu U Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.