Chương 554: Địa bàn của Phong túng túng.
Vụ Thỉ Dực
05/04/2023
Vài lần xé rách không gian, thẳng đến khi xác nhận chạy trốn cũng đủ xa, sau đó Phong Chiếu mới dừng lại.
Sở Chước nhìn nhìn bốn phía, nơi này là một mảnh rừng rậm, xa xa là núi non cao ngất, tiếng nước chảy róc rách xa xa truyền đến, cùng với tiếng kêu hoang thú không biết tên, giữa bầu trời ngẫu nhiên có hoang cầm bay qua đỉnh đầu phủ xuống bóng râm, gió thổi vi vu, bốn phía ngát hương hoa, là một địa phương vô cùng yên tĩnh bình thản.
Phong Chiếu lôi kéo nàng đi trong núi rừng.
Sở Chước nhìn nhìn hắn, lại nhìn xem bốn phía, hỏi: "A Chiếu, đây là nơi nào?"
"Địa phương cách Phượng cốc hơi xa, ừ, ta nhớ rõ ở gần đây có một vài loài nấm Lân Vân, chúng nó có thể giúp người tu luyện che giấu hơi thở trên người..."
Sở Chước nghe xong, cảm thấy loài nấm Lân Vân này, cùng Ngọc Trọc Châu có cách làm khác nhau, kết quả đều có kỳ diệu như nhau.
Theo lời Phong Chiếu nói xong không lâu, Sở Chước cũng nhìn thấy cách đó không xa dưới vách núi đó một cụm nấm đồ sộ.
Nấm rất rất lớn, mỗi một đóa nghiễm nhiên tựa như một cái nhàto lớn, chúng nó hình dạng khác nhau, đủ mọi màu sắc, có màu sắc tiên diễm đến vừa nhìn thì chính là nấm độc, có nấm màu xám trắng ánh sáng ảm đạm, chúng nó chẳng phân biệt được màu sắc chen chúc tại cùng nơi, ngược lại càng hiện ra nguy nga, hình thành một cụm nấm vô cùng đồ sộ.
Đàn nấm quanh co khúc khuỷu từ dưới vách núi xa xa đến, ngàn vạn đóa vây quanh cùng một chỗ, chi chi chít chít một mảnh, lại có tính ẩn tàng đặc thù này, người trốn ở trong đó, quả thật khó mà bị phát hiện.
Sở Chước nhìn nhìn, cảm thấy đám nấm này nghiễm nhiên chính là một thế giới nhi đồng.
Phong Chiếu lôi kéo Sở Chước đi đến trước một quả nấm màu xám lam, điểm xuyết màu da cam bảo thạch, cái tán che dài ước cỡ hơn hai mươi trượng, trên thân trụ dưới tán ô thế nhưng giống như một cái nhà ở, có cửa có cửa sổ, không biết, còn tưởng rằng có người từng ở tại nơi đây.
Nơi này nghiễm nhiên chính là một cái nhà bằng nấm.
Nhưng lại là một căn nhà nấm ánh sáng màu mộng ảo.
Phong Chiếu hưng trí bừng bừng lôi kéo Sở Chước đi vào, hận không thể hơi thở phát ra chung quanh nấm, che giấu hành tung bọn họ, làm cho tất cả mọi người tìm không thấy bọn họ.
Không gian trong nấm quả nhiên rất lớn.
Nấm màu xám lam nhìn như mềm mại, kì thực cứng rắn, bên trong cho dù bị vét rỗnh, cũng không ảnh hưởng lực sinh mệnh của nó, vách tường cũng rất cứng rắn, Sở Chước đưa tay sờ sờ, thật đúng như suy nghĩ đây là con người kiến trúc tạo tường. Không gian trong thân nấm mặc dù giống phòng ở, tự nhiên không có bài trí gì, một mảnh trống rỗng, giống như một gian nhà mới vừa xây cất, còn đợi chủ nhân đến tự tay trang trí, bỏ thêm vào.
Sở Chước rất có hứng thú nhìn quanh, cười hỏi hắn: "Sẽ không phải là huynh muốn nghỉ chân ở nơi này đi?"
"Ừ, chúng ta tạm thời cứ ở nơi này có được không?" Phong Chiếu vẻ mặt chờ đợi nhìn nàng.
Sở Chước bật cười, theo dõi biểu cảm của hắn, hỏi: "Huynh là tưởng muốn trốn người nào sao?"
Phong Chiếu: "... Không có."
Sở Chước nga một tiếng, nhìn bộ dạng chết không chịu thừa nhận của hắn, cũng không dây dưa ở trên sự kiện này, đang rề rà di chuyển trong phòng, liền bắt đầu móc đồ từ trong túi càn khôn, quyết định biến phòng nấm có hình dạng chút, cũng sinh hoạt được thoải mái một chút.
Huyễn Ngu cùng sóc lông đỏ vẫn luôn tránh ở trong túi linh thú rốt cục bước ra.
Nhìn đến Phong Chiếu, Huyễn Ngu vô cùng kinh hỉ, dị chuột lông đỏ sợ tới mức đuôi to nổ tung thành một vòng, liền muốn lẻn đến trên vai Sở Chước, sau đó bị một lực lượng đá bay, bị Huyễn Ngu ôm lấy.
"Lão đại, huynh tới lúc nào?" Huyễn Ngu cao hứng hỏi, dị chuột lông đỏ đụng đến trong lòng nàng, sợ hãi nhìn Phong Chiếu.
"Ở khi chủ nhân bị con chim thúi bức hôn." Bên cạnh Huyền Uyên đã hóa thành hình người hồi đáp.
Sở Chước: "... ..." Có thể đừng nhắc tới việc này nữa hay không?
Quả nhiên, liền thấy dáng vẻ hớn hở trên mặt Phong Chiếu nhất thời biến mất, thần sắc lạnh thấu, Huyễn Ngu cùng dị chuột lông đỏ sợ tới mức ôm lấy nhau lạnh run, chỉ có Huyền Uyên là không bị ảnh hưởng, bước hai cái chân ngắn đi theo bên cạnh Sở Chước, giúp nàng bố trí phòng nấm, vô cùng tri kỷ đáng yêu.
Chưa tới nửa canh giờ, phòng nấm đã được bố trí như khuông như dạng, tạm thời nghỉ chân tuyệt đối không thành vấn đề.
Làm xong hết thảy, Sở Chước và Phong Chiếu ngồi xuống nói chuyện.
"A Chiếu, huynh có tin tức của Tầm Châu ca bọn họ không?" Sở Chước chờ đợi nhìn hắn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
"Không có." Phong Chiếu trả lời vô cùng rõ ràng: "Sau khi ta đi đến Hồng Mông chi cảnh, thì vẫn luôn đi tìm nàng, không gặp được những người khác." Cũng không có lòng dạ suy tư đi để ý tới các tiểu đệ mất liên lạc này.
Sở Chước làm sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, nhất thời có chút không nói gì, nhưng mà tình huống Hồng Mông chi cảnh cũng làm cho nàng hiểu rõ, công dụng lực khế ước ở Hồng Mông chi cảnh cũng không lớn, nàng không thể lại dựa vào lực khế ước tìm được đồng bạn mất liên kết, chỉ có thể dựa vào vận khí, tựa như gặp được Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên, hoàn toàn như là dựa vào vận khí.
Phong Chiếu có thể tìm được nàng, đó là bởi vì hắn sử dụng thiên diễn chi thuật.
Thiên diễn chi thuật chỉ có người tu luyện Thần Hoàng cảnh mới có thể sử dụng, lấy hi sinh tu vi hoặc thọ nguyên làm đại giới, thọ nguyên của thần thú tuy rằng muốn dài lâu hơn nhân tộc, nhưng cũng không phải dùng cách hi sinh như vậy.
Sở Chước trầm ngâm xuống, còn chưa làm ra dự tính, chợt nghe đến Phong Chiếu nói: "Nàng không cần lo lắng cho bọn họ, Hồng Mông chi cảnh tuy rằng nguy hiểm, cũng là một nơi vô cùng thích hợp kinh nghiệm từng trải, nàng có thể giúp bọn hắn nhất thời, không thể giúp bọn hắn cả đời, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình cường đại lên."
Sở Chước nhịn không được nhìn hắn.
Phong Chiếu vẻ mặt lãnh khốc, đây vốn là cách sinh tồn ở giới tu luyện.
Sau một lúc lâu, Sở Chước chậm rì rì nói: "Huynh nói đúng, nhưng mà ta cảm thấy... kỳ thực huynh không muốn bọn họ đi tìm bọn họ đi?"
Đó là đương nhiên rồi, một đám gia hỏa chen chúc ồn ào cùng một chỗ, thật sự là phiền.
Phong Chiếu vẻ mặt vô tội nhìn nàng, bộ dạng trong veo đẹp đẽ quý khí, cứng rắn mà thêm vài phần bộ dạng tiểu yêu thú bán manh.
Sở Chước có chút buồn cười, cuối cùng quyết định kiềm chế sự tình này xuống. Đúng theo như lời của Phong Chiếu, nàng có thể giúp bọn hắn nhất thời, lại không giúp được bọn họ cả đời, chỉ có bọn họ tự mình cường đại lên, mới là vốn để sinh tồn. Cho nên nàng cũng không vội vã đi tìm bọn họ, quyết định trước tự đi tu luyện.
Phong Chiếu đối với quyết định của nàng tự nhiên rất cao hứng, nói: "Nơi này linh lực không tệ, chung quanh hoang thú cũng nhiều, nàng có thể tu luyện ở trong này."
Sở Chước nhịn không được nhìn hắn.
Trên mặt Phong Chiếu rất trấn định: "Thế nào?"
"Không có gì." Sở Chước lắc đầu, không nói cái gì nữa.
Nhưng ánh mắt của nàng, ngược lại làm cho trong lòng Phong Chiếu có chút phát treo, cảm thấy nàng cái gì đều hiểu rõ, chẳng qua là nhân nhượng hắn, cho nên cái gì cũng không nói. Đối với cái này, trong lòng Phong Chiếu có chút không biết tư vị, nhưng lại lập tức cao hứng lên, vậy không phải chứng minh Chước Chước thích vô cùng thích hắn đó sao, biết rõ có vấn đề, vẫn nguyện ý nhân nhượng hắn.
Trong lúc nhất thời, Phong đại gia cao hứng quyết định dứt bỏ những sự tình đó, cùng nàng vui vui vẻ vẻ ở trong này tu hành là tốt rồi.
Bọn họ đang dần ổn định ở trong rừng nấm, ngoại giới tin tức vẫn đứt quãng truyền tới.
Kỳ thực là Sở Chước để cho Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên đặc biệt đi hỏi thăm.
Rừng nấm tuy rằng bí ẩn, nhưng hai đứa nhỏ đều là có vẻ ham chơi, làm sao đợi yên một chỗ, cả ngày chạy ra bên ngoài, đến trong núi rừng bên ngoài rừng nấm đuổi thú truy cầm, ngẫu nhiên sẽ hội ngộ được người đi ngang qua, từ chỗ bọn họ nghe lén được tin tức ngoại giới, trong đó cũng có về việc Phượng cốc.
Chuyện phát sinh trong ngày sinh nhật của Phượng chủ, lấy một cái tốc độ khủng bố, nhanh chóng truyền ra ở Hồng Mông chi cảnh, chỉ cần là địa phương có người tu luyện, thì có thể nghe đồn về nó.
Thật sự là địa vị của Phượng chủ ở Hồng Mông chi cảnh quá mức cao thượng, không có người nào nghĩ đến, thế nhưng có người dám gây sự ở ngày sinh nhật của Phượng chủ, trực tiếp xông vào trong Phượng cốc, chống lại Phượng chủ. Sau đó chuyện phát sinh lại càng ra ngoài dự đoán, người gây sự toàn thân trở ra, Phượng thiếu chủ bị đánh đến phá lệ thê thảm, Phượng chủ cũng đánh một trận cùng nữ tử xiêm áo trắng ngày đó xuất hiện ở trên không trung, không người nào biết kết quả một trận chiến này, ai thua ai thắng.
Phượng chủ cùng nữ tử áo trắng đó đánh ba ngày ở trên hư không trung, ba ngày sau chỉ có Phượng chủ trở về một mình.
Lúc ấy khách khứa còn ngưng lại ở trong Phượng cốc khi nhìn thấy Phượng chủ trở về, phát hiện thần sắc của nàng thản nhiên, Phượng chủ tự mình ra mặt biểu đạt xin lỗi không thể chiêu đãi bọn hắn, liền cho người ta tiễn khách, sau đó mệnh lệnh người hầu chỉnh đốn Phượng cốc bị hủy, vẫn chưa ra lệnh truy sát nào với người xâm nhập Phượng cốc cũng đánh Phượng thiếu chủ.
Hết thảy bình tĩnh đến không tưởng tượng nổi.
Mọi người không khỏi suy đoán, chẳng lẽ Phượng chủ cùng nữ tử áo trắng đã đạt thành hiệp nghị gì? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Tiếp theo lại có một suy đoán không tưởng tượng nổi, thực lực của nữ tử áo trắng đó thế nhưng thực sự không phân cao thấp cùng Phượng chủ, mới làm Phượng chủ luôn bao che cho con không hề truy cứu đối với chuyện lần này.
Khi Huyễn Ngu và Huyền Uyên đ mang tin tức này về cho Sở Chước, Sở Chước cũng rất ngoài ý muốn.
Ánh mắt nàng từ từ chuyển sang trên người tiểu yêu thú đang ngồi xổm ở trên một quả nấm nhỏ, đang dùng móng vuốt trái gấp lên móng phải chơi, tiểu yêu thú nâng đầu lông lên, một đôi mắt tròn xoe, bộ dạng nghiêng đầu bán manh, giống như đang hỏi nàng nhìn cái gì, hắn làm chuyện gì không tốt sao?
Sở Chước: "... ..."
Sở Chước vươn tay về phía hắn, tiểu yêu thú vui thích bổ nhào vào trong lòng nàng.
"Bạch Ly đại nhân hiện tại là tu vi gì?" Sở Chước nắm bắt móng vuốt lông của hắn hỏi.
【Không phân cao thấp cùng Phượng chủ.】
Cái đáp án này cũng không ngoài ý muốn, nếu không Phượng chủ cũng sẽ không cái gì cũng không tỏ vẻ, hai người đó đánh qua một trận, sau đó hẳn là đạt thành hiệp nghị gì rồi.
Nghi vậy, Sở Chước lại hỏi hắn: "Các huynh và Đông Đô Phong Vân Lâm Hải có quan hệ gì?"
【Nơi đó là địa bàn Bạch Hổ tộc.】Phong Chiếu nói:【Mẹ ta là thần thú Bạch Hổ.】
Đông Đô Phong Vân Lâm Hải là địa bàn của tộc Bạch Hổ, cho nên nơi đó Bạch Hổ cũng vô cùng tôn kính đối với Bạch Ly thực lực cường đại, nên đối với thái độ của Bạch Hiên cũng là nói được thông. So với nhân tộc sinh sản dễ dàng, thần thú dựng dục hậu đại không dễ, mặc kệ là đến từ nơi đâu, thần thú đối với chủng tộc của mình thì vô cùng thừa nhận.
"Bạch Ly đại nhân hẳn là không phải Bạch Hổ ở Đông Đô Phong Vân Lâm Hải đi?" Sở Chước lại hỏi.
【Không biết, dù sao bà ấy ở nơi nào cũng lăn lộn rất tốt.】Phong Chiếu đáp.
Sở Chước: "... ..."
Sở Chước xoa xoa đầu lông của hắn, cuối cùng không nói cái gì.
Bên ngoài phong vân biến hóa không lan đến gần rừng nấm bên này, ở sau khi Phong Chiếu quyết định đã vòng rừng nấm làm địa bàn, thì mãnh thú đến phụ cận rừng nấm đều trở thành vật sở hữu của hắn, cũng bố trí xuống trận pháp ở chung quanh, người bình thường không thể dễ dàng tiếp cận.
Làm xong hết thảy, hắn liền biến thành tiểu yêu thú, thường xuyên chạy đến trước mặt Sở Chước bán manh, hoàn toàn không cho rằng sỉ nhục hổ thẹn.
Ngày hôm đó, Sở Chước tu luyện xong một đoạn thời gian, đang định đi trong rừng chọn một con hoang thú luyện kiếm, đột nhiên liền thấy Huyễn Ngu và Huyền Uyên từ bên ngoài trở về.
Rừng nấm bị Phong Chiếu vòng làm địa bàn, sau đó liền theo đuổi hai đứa nhỏ này tự mình đi chơi, chỉ cần không chạy quá xa, đều có không nguy hiểm, Sở Chước cũng không quản bọn họ.
Thấy bọn họ đột nhiên trở về, Sở Chước liền cười hỏi: "Các muội lại đi nơi nào chơi?"
Hai đứa nhỏ nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó lại thăm dò nhìn về phía phòng nấm.
Sở Chước vừa nhìn, trực giác là có việc, đang muốn hỏi thăm, thì thấy từ phía sau Huyễn Ngu bò ra một con ấu tể Bạch Hổ, chỉ vài cái đã nhảy đến trên đầu tiểu loli, ngồi ở đằng kia nhìn nàng.
Sở Chước: "... ..."
Sở Chước nhìn nhìn bốn phía, nơi này là một mảnh rừng rậm, xa xa là núi non cao ngất, tiếng nước chảy róc rách xa xa truyền đến, cùng với tiếng kêu hoang thú không biết tên, giữa bầu trời ngẫu nhiên có hoang cầm bay qua đỉnh đầu phủ xuống bóng râm, gió thổi vi vu, bốn phía ngát hương hoa, là một địa phương vô cùng yên tĩnh bình thản.
Phong Chiếu lôi kéo nàng đi trong núi rừng.
Sở Chước nhìn nhìn hắn, lại nhìn xem bốn phía, hỏi: "A Chiếu, đây là nơi nào?"
"Địa phương cách Phượng cốc hơi xa, ừ, ta nhớ rõ ở gần đây có một vài loài nấm Lân Vân, chúng nó có thể giúp người tu luyện che giấu hơi thở trên người..."
Sở Chước nghe xong, cảm thấy loài nấm Lân Vân này, cùng Ngọc Trọc Châu có cách làm khác nhau, kết quả đều có kỳ diệu như nhau.
Theo lời Phong Chiếu nói xong không lâu, Sở Chước cũng nhìn thấy cách đó không xa dưới vách núi đó một cụm nấm đồ sộ.
Nấm rất rất lớn, mỗi một đóa nghiễm nhiên tựa như một cái nhàto lớn, chúng nó hình dạng khác nhau, đủ mọi màu sắc, có màu sắc tiên diễm đến vừa nhìn thì chính là nấm độc, có nấm màu xám trắng ánh sáng ảm đạm, chúng nó chẳng phân biệt được màu sắc chen chúc tại cùng nơi, ngược lại càng hiện ra nguy nga, hình thành một cụm nấm vô cùng đồ sộ.
Đàn nấm quanh co khúc khuỷu từ dưới vách núi xa xa đến, ngàn vạn đóa vây quanh cùng một chỗ, chi chi chít chít một mảnh, lại có tính ẩn tàng đặc thù này, người trốn ở trong đó, quả thật khó mà bị phát hiện.
Sở Chước nhìn nhìn, cảm thấy đám nấm này nghiễm nhiên chính là một thế giới nhi đồng.
Phong Chiếu lôi kéo Sở Chước đi đến trước một quả nấm màu xám lam, điểm xuyết màu da cam bảo thạch, cái tán che dài ước cỡ hơn hai mươi trượng, trên thân trụ dưới tán ô thế nhưng giống như một cái nhà ở, có cửa có cửa sổ, không biết, còn tưởng rằng có người từng ở tại nơi đây.
Nơi này nghiễm nhiên chính là một cái nhà bằng nấm.
Nhưng lại là một căn nhà nấm ánh sáng màu mộng ảo.
Phong Chiếu hưng trí bừng bừng lôi kéo Sở Chước đi vào, hận không thể hơi thở phát ra chung quanh nấm, che giấu hành tung bọn họ, làm cho tất cả mọi người tìm không thấy bọn họ.
Không gian trong nấm quả nhiên rất lớn.
Nấm màu xám lam nhìn như mềm mại, kì thực cứng rắn, bên trong cho dù bị vét rỗnh, cũng không ảnh hưởng lực sinh mệnh của nó, vách tường cũng rất cứng rắn, Sở Chước đưa tay sờ sờ, thật đúng như suy nghĩ đây là con người kiến trúc tạo tường. Không gian trong thân nấm mặc dù giống phòng ở, tự nhiên không có bài trí gì, một mảnh trống rỗng, giống như một gian nhà mới vừa xây cất, còn đợi chủ nhân đến tự tay trang trí, bỏ thêm vào.
Sở Chước rất có hứng thú nhìn quanh, cười hỏi hắn: "Sẽ không phải là huynh muốn nghỉ chân ở nơi này đi?"
"Ừ, chúng ta tạm thời cứ ở nơi này có được không?" Phong Chiếu vẻ mặt chờ đợi nhìn nàng.
Sở Chước bật cười, theo dõi biểu cảm của hắn, hỏi: "Huynh là tưởng muốn trốn người nào sao?"
Phong Chiếu: "... Không có."
Sở Chước nga một tiếng, nhìn bộ dạng chết không chịu thừa nhận của hắn, cũng không dây dưa ở trên sự kiện này, đang rề rà di chuyển trong phòng, liền bắt đầu móc đồ từ trong túi càn khôn, quyết định biến phòng nấm có hình dạng chút, cũng sinh hoạt được thoải mái một chút.
Huyễn Ngu cùng sóc lông đỏ vẫn luôn tránh ở trong túi linh thú rốt cục bước ra.
Nhìn đến Phong Chiếu, Huyễn Ngu vô cùng kinh hỉ, dị chuột lông đỏ sợ tới mức đuôi to nổ tung thành một vòng, liền muốn lẻn đến trên vai Sở Chước, sau đó bị một lực lượng đá bay, bị Huyễn Ngu ôm lấy.
"Lão đại, huynh tới lúc nào?" Huyễn Ngu cao hứng hỏi, dị chuột lông đỏ đụng đến trong lòng nàng, sợ hãi nhìn Phong Chiếu.
"Ở khi chủ nhân bị con chim thúi bức hôn." Bên cạnh Huyền Uyên đã hóa thành hình người hồi đáp.
Sở Chước: "... ..." Có thể đừng nhắc tới việc này nữa hay không?
Quả nhiên, liền thấy dáng vẻ hớn hở trên mặt Phong Chiếu nhất thời biến mất, thần sắc lạnh thấu, Huyễn Ngu cùng dị chuột lông đỏ sợ tới mức ôm lấy nhau lạnh run, chỉ có Huyền Uyên là không bị ảnh hưởng, bước hai cái chân ngắn đi theo bên cạnh Sở Chước, giúp nàng bố trí phòng nấm, vô cùng tri kỷ đáng yêu.
Chưa tới nửa canh giờ, phòng nấm đã được bố trí như khuông như dạng, tạm thời nghỉ chân tuyệt đối không thành vấn đề.
Làm xong hết thảy, Sở Chước và Phong Chiếu ngồi xuống nói chuyện.
"A Chiếu, huynh có tin tức của Tầm Châu ca bọn họ không?" Sở Chước chờ đợi nhìn hắn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
"Không có." Phong Chiếu trả lời vô cùng rõ ràng: "Sau khi ta đi đến Hồng Mông chi cảnh, thì vẫn luôn đi tìm nàng, không gặp được những người khác." Cũng không có lòng dạ suy tư đi để ý tới các tiểu đệ mất liên lạc này.
Sở Chước làm sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, nhất thời có chút không nói gì, nhưng mà tình huống Hồng Mông chi cảnh cũng làm cho nàng hiểu rõ, công dụng lực khế ước ở Hồng Mông chi cảnh cũng không lớn, nàng không thể lại dựa vào lực khế ước tìm được đồng bạn mất liên kết, chỉ có thể dựa vào vận khí, tựa như gặp được Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên, hoàn toàn như là dựa vào vận khí.
Phong Chiếu có thể tìm được nàng, đó là bởi vì hắn sử dụng thiên diễn chi thuật.
Thiên diễn chi thuật chỉ có người tu luyện Thần Hoàng cảnh mới có thể sử dụng, lấy hi sinh tu vi hoặc thọ nguyên làm đại giới, thọ nguyên của thần thú tuy rằng muốn dài lâu hơn nhân tộc, nhưng cũng không phải dùng cách hi sinh như vậy.
Sở Chước trầm ngâm xuống, còn chưa làm ra dự tính, chợt nghe đến Phong Chiếu nói: "Nàng không cần lo lắng cho bọn họ, Hồng Mông chi cảnh tuy rằng nguy hiểm, cũng là một nơi vô cùng thích hợp kinh nghiệm từng trải, nàng có thể giúp bọn hắn nhất thời, không thể giúp bọn hắn cả đời, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình cường đại lên."
Sở Chước nhịn không được nhìn hắn.
Phong Chiếu vẻ mặt lãnh khốc, đây vốn là cách sinh tồn ở giới tu luyện.
Sau một lúc lâu, Sở Chước chậm rì rì nói: "Huynh nói đúng, nhưng mà ta cảm thấy... kỳ thực huynh không muốn bọn họ đi tìm bọn họ đi?"
Đó là đương nhiên rồi, một đám gia hỏa chen chúc ồn ào cùng một chỗ, thật sự là phiền.
Phong Chiếu vẻ mặt vô tội nhìn nàng, bộ dạng trong veo đẹp đẽ quý khí, cứng rắn mà thêm vài phần bộ dạng tiểu yêu thú bán manh.
Sở Chước có chút buồn cười, cuối cùng quyết định kiềm chế sự tình này xuống. Đúng theo như lời của Phong Chiếu, nàng có thể giúp bọn hắn nhất thời, lại không giúp được bọn họ cả đời, chỉ có bọn họ tự mình cường đại lên, mới là vốn để sinh tồn. Cho nên nàng cũng không vội vã đi tìm bọn họ, quyết định trước tự đi tu luyện.
Phong Chiếu đối với quyết định của nàng tự nhiên rất cao hứng, nói: "Nơi này linh lực không tệ, chung quanh hoang thú cũng nhiều, nàng có thể tu luyện ở trong này."
Sở Chước nhịn không được nhìn hắn.
Trên mặt Phong Chiếu rất trấn định: "Thế nào?"
"Không có gì." Sở Chước lắc đầu, không nói cái gì nữa.
Nhưng ánh mắt của nàng, ngược lại làm cho trong lòng Phong Chiếu có chút phát treo, cảm thấy nàng cái gì đều hiểu rõ, chẳng qua là nhân nhượng hắn, cho nên cái gì cũng không nói. Đối với cái này, trong lòng Phong Chiếu có chút không biết tư vị, nhưng lại lập tức cao hứng lên, vậy không phải chứng minh Chước Chước thích vô cùng thích hắn đó sao, biết rõ có vấn đề, vẫn nguyện ý nhân nhượng hắn.
Trong lúc nhất thời, Phong đại gia cao hứng quyết định dứt bỏ những sự tình đó, cùng nàng vui vui vẻ vẻ ở trong này tu hành là tốt rồi.
Bọn họ đang dần ổn định ở trong rừng nấm, ngoại giới tin tức vẫn đứt quãng truyền tới.
Kỳ thực là Sở Chước để cho Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên đặc biệt đi hỏi thăm.
Rừng nấm tuy rằng bí ẩn, nhưng hai đứa nhỏ đều là có vẻ ham chơi, làm sao đợi yên một chỗ, cả ngày chạy ra bên ngoài, đến trong núi rừng bên ngoài rừng nấm đuổi thú truy cầm, ngẫu nhiên sẽ hội ngộ được người đi ngang qua, từ chỗ bọn họ nghe lén được tin tức ngoại giới, trong đó cũng có về việc Phượng cốc.
Chuyện phát sinh trong ngày sinh nhật của Phượng chủ, lấy một cái tốc độ khủng bố, nhanh chóng truyền ra ở Hồng Mông chi cảnh, chỉ cần là địa phương có người tu luyện, thì có thể nghe đồn về nó.
Thật sự là địa vị của Phượng chủ ở Hồng Mông chi cảnh quá mức cao thượng, không có người nào nghĩ đến, thế nhưng có người dám gây sự ở ngày sinh nhật của Phượng chủ, trực tiếp xông vào trong Phượng cốc, chống lại Phượng chủ. Sau đó chuyện phát sinh lại càng ra ngoài dự đoán, người gây sự toàn thân trở ra, Phượng thiếu chủ bị đánh đến phá lệ thê thảm, Phượng chủ cũng đánh một trận cùng nữ tử xiêm áo trắng ngày đó xuất hiện ở trên không trung, không người nào biết kết quả một trận chiến này, ai thua ai thắng.
Phượng chủ cùng nữ tử áo trắng đó đánh ba ngày ở trên hư không trung, ba ngày sau chỉ có Phượng chủ trở về một mình.
Lúc ấy khách khứa còn ngưng lại ở trong Phượng cốc khi nhìn thấy Phượng chủ trở về, phát hiện thần sắc của nàng thản nhiên, Phượng chủ tự mình ra mặt biểu đạt xin lỗi không thể chiêu đãi bọn hắn, liền cho người ta tiễn khách, sau đó mệnh lệnh người hầu chỉnh đốn Phượng cốc bị hủy, vẫn chưa ra lệnh truy sát nào với người xâm nhập Phượng cốc cũng đánh Phượng thiếu chủ.
Hết thảy bình tĩnh đến không tưởng tượng nổi.
Mọi người không khỏi suy đoán, chẳng lẽ Phượng chủ cùng nữ tử áo trắng đã đạt thành hiệp nghị gì? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Tiếp theo lại có một suy đoán không tưởng tượng nổi, thực lực của nữ tử áo trắng đó thế nhưng thực sự không phân cao thấp cùng Phượng chủ, mới làm Phượng chủ luôn bao che cho con không hề truy cứu đối với chuyện lần này.
Khi Huyễn Ngu và Huyền Uyên đ mang tin tức này về cho Sở Chước, Sở Chước cũng rất ngoài ý muốn.
Ánh mắt nàng từ từ chuyển sang trên người tiểu yêu thú đang ngồi xổm ở trên một quả nấm nhỏ, đang dùng móng vuốt trái gấp lên móng phải chơi, tiểu yêu thú nâng đầu lông lên, một đôi mắt tròn xoe, bộ dạng nghiêng đầu bán manh, giống như đang hỏi nàng nhìn cái gì, hắn làm chuyện gì không tốt sao?
Sở Chước: "... ..."
Sở Chước vươn tay về phía hắn, tiểu yêu thú vui thích bổ nhào vào trong lòng nàng.
"Bạch Ly đại nhân hiện tại là tu vi gì?" Sở Chước nắm bắt móng vuốt lông của hắn hỏi.
【Không phân cao thấp cùng Phượng chủ.】
Cái đáp án này cũng không ngoài ý muốn, nếu không Phượng chủ cũng sẽ không cái gì cũng không tỏ vẻ, hai người đó đánh qua một trận, sau đó hẳn là đạt thành hiệp nghị gì rồi.
Nghi vậy, Sở Chước lại hỏi hắn: "Các huynh và Đông Đô Phong Vân Lâm Hải có quan hệ gì?"
【Nơi đó là địa bàn Bạch Hổ tộc.】Phong Chiếu nói:【Mẹ ta là thần thú Bạch Hổ.】
Đông Đô Phong Vân Lâm Hải là địa bàn của tộc Bạch Hổ, cho nên nơi đó Bạch Hổ cũng vô cùng tôn kính đối với Bạch Ly thực lực cường đại, nên đối với thái độ của Bạch Hiên cũng là nói được thông. So với nhân tộc sinh sản dễ dàng, thần thú dựng dục hậu đại không dễ, mặc kệ là đến từ nơi đâu, thần thú đối với chủng tộc của mình thì vô cùng thừa nhận.
"Bạch Ly đại nhân hẳn là không phải Bạch Hổ ở Đông Đô Phong Vân Lâm Hải đi?" Sở Chước lại hỏi.
【Không biết, dù sao bà ấy ở nơi nào cũng lăn lộn rất tốt.】Phong Chiếu đáp.
Sở Chước: "... ..."
Sở Chước xoa xoa đầu lông của hắn, cuối cùng không nói cái gì.
Bên ngoài phong vân biến hóa không lan đến gần rừng nấm bên này, ở sau khi Phong Chiếu quyết định đã vòng rừng nấm làm địa bàn, thì mãnh thú đến phụ cận rừng nấm đều trở thành vật sở hữu của hắn, cũng bố trí xuống trận pháp ở chung quanh, người bình thường không thể dễ dàng tiếp cận.
Làm xong hết thảy, hắn liền biến thành tiểu yêu thú, thường xuyên chạy đến trước mặt Sở Chước bán manh, hoàn toàn không cho rằng sỉ nhục hổ thẹn.
Ngày hôm đó, Sở Chước tu luyện xong một đoạn thời gian, đang định đi trong rừng chọn một con hoang thú luyện kiếm, đột nhiên liền thấy Huyễn Ngu và Huyền Uyên từ bên ngoài trở về.
Rừng nấm bị Phong Chiếu vòng làm địa bàn, sau đó liền theo đuổi hai đứa nhỏ này tự mình đi chơi, chỉ cần không chạy quá xa, đều có không nguy hiểm, Sở Chước cũng không quản bọn họ.
Thấy bọn họ đột nhiên trở về, Sở Chước liền cười hỏi: "Các muội lại đi nơi nào chơi?"
Hai đứa nhỏ nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó lại thăm dò nhìn về phía phòng nấm.
Sở Chước vừa nhìn, trực giác là có việc, đang muốn hỏi thăm, thì thấy từ phía sau Huyễn Ngu bò ra một con ấu tể Bạch Hổ, chỉ vài cái đã nhảy đến trên đầu tiểu loli, ngồi ở đằng kia nhìn nàng.
Sở Chước: "... ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.