Cùng Trời Với Thú

Chương 570: Huyền Ảnh ngủ tấn cấp.

Vụ Thỉ Dực

22/04/2023

Nghe được tin tức ngoài ý muốn như thế, Sở Chước quét đi tâm tình phức tạp vừa rồi, từ trên Vân Sơn nhảy xuống, đi đến trước mặt Bạch Hiên.

"Có tin tức của ai?" Nàng vui sướng hỏi.

Bạch Hiên thấy nàng hiếm khi vui mừng lộ rõ trên nét mặt, không khỏi có chút ngoài ý muốn, nháy mắt hiểu rõ vị đại nhân này sau khi chuyển thế trùng tu chú trọng tình cảm đối với nhóm đồng bọn đời này. Quả nhiên sau khi chuyển thế trùng tu, những trách nhiệm đã từng trầm trọng kia đã như mây khói, hiện nay có được, mới là đáng giá coi trọng.

Như thế cũng tốt.

Hắn liếc mắt nhìn Phong Chiếu theo sát mà đến một cái, cũng không thần bí cái gì, nói: "Hỏa Lân, Huyền Ảnh mà ngài nói đã có tin tức, Hỏa Lân ở Long đảo, Huyền Ảnh thì ở dưới Băng Nhai Vạn Trượng..."

Nghe xong, Sở Chước không khỏi thoáng nghi ngờ.

Hỏa Lân ở nơi Long tộc thì có thể giải thích được, dù sao nàng đã hóa rồng, có được đi tư cách Long đảo, sẽ xuất hiện ở Long đảo cũng không kỳ quái. Huyền Ảnh ở dưới Băng Nhai Vạn Trượng, thế nào không tới tìm chúng ta?

"Nhất định là nơi đó sống được rất thoải mái, hắn lại đang ngủ." Phong Chiếu vô cùng khẳng định nói.

Sở Chước im lặng, thật là có cái khả năng này.

Tộc Bạch Hổ cách mỗi một đoạn thời gian, đều sẽ có một hai tộc nhân xuất ngoại kinh nghiệm từng trải, coi như là hoạt động vào đời. Lần này có thể phát hiện hành tung Hỏa Lân cùng Huyền Ảnh, ít nhiều cũng nhờ có một tộc Bạch Hổ kinh nghiệm từng trải bên ngoài. Từ lúc thu được tin tức của Bạch Hiên gửi, thì chú ý nhiều đến đặc thù của đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cũng làm cho một ít bằng hữu quan hệ thân thiết hỗ trợ lưu ý, rốt cuộc có được tin tức hai người.

Sở Chước nói cho Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên bọn họ tin tức của Hỏa Lân cùng Huyền Ảnh, hai đứa nhỏ đều vô cùng vui vẻ.

Phong Ly trầm mặc trước sau như một, cũng không thèm để ý đối với bọn họ.

"Thật tốt quá, chủ nhân, chúng ta muốn đi tìm bọn họ sao?" Huyễn Ngu hỏi.

Sở Chước còn chưa hồi đáp, Huyền Uyên nâng lên một gương mặt bánh bao, hỏi nàng: "Chủ nhân, không có tin tức của Tầm Châu ca cùng A Kỳ ca sao? Đệ nhớ bọn họ."

Sở Chước tiếc nuối lắc đầu.

Bích Tầm Châu không có tin tức cũng không sao, Mặc Sĩ Thiên Kỳ xưa nay là người có vận khí quỷ dị lại thích gây sự, đặc biệt thuật luyện đan xuất chúng, dù thế nào cũng có thể nháo ra chút chuyện, làm cho bọn họ nghe được chút tiếng gió nào đó chứ? Nhưng cố tình hắn tựa như thần ẩn, ngay cả tộc Bạch Hổ kết giao bạn bè rộng rãi cũng không thể có được tin tức của hắn, cái này kỳ quái rồi.

Chẳng lẽ... Hắn đã xảy ra chuyện?

Nghĩ đến thực lực của Mặc Sĩ Thiên Kỳ là thấp nhất trong bọn hắn, Sở Chước không thể không lo lắng.

"Yên tâm đi, vận khí của luyện đan sư luôn luôn rất tốt, khả năng bị nhốt ở địa phương nào đó, tìm hai mươi năm còn chưa đi ra được." Phong Chiếu an ủi nói, căn bản sẽ không lo lắng.

Sở Chước nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có khả năng. Đời trước dưới tình huống hung hiểm như vậy, Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn có thể một đường đánh tới Đại Hoang giới, bị phần đông thế lực đuổi giết, kiêu ngạo hoành hành Thanh Lâm Vực, dời đi vực khác, có thể thấy được vận thế rất mạnh, không đạo lý đời này hắn không gánh vác nổi.

"Vậy Tầm Châu ca thì sao?" Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên lo lắng hỏi, bọn họ cũng không muốn Tầm Châu ca biết nấu ăn ngon lại biết chiếu cố bọn họ gặp chuyện không may, về sau sẽ không được ăn ngon nữa.

Sở Chước sờ sờ đầu bọn họ: "Yên tâm, không có việc gì đâu."

Đúng vậy, nàng tin tưởng Tầm Châu ca không có việc gì, tuyệt đối không có việc gì.

Biết tin tức của Hỏa Lân bọn họ, Sở Chước trước tiên là muốn đi tìm người, nhưng mà nàng lập tức phải đối mặt sự thật, áp chế sự xúc động này.

Đầu tiên, Hỏa Lân ở Long đảo.

So với tộc Huyền Vũ sống ở Bắc Minh U Hà, tộc Phượng Hoàng ở Nam Dã Phượng Cốc, tộc Bạch Hổ ở Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, thì Long tộc sống ở nơi càng thêm thần bí xa xôi, ở nơi Canh Bắc, xuyên qua một vùng biển Vô Quy Chi Hải, nơi Long tộc sinh sống, ngay tại một tòa hải đảo trên Vô Quy Chi Hải, cũng được gọi là long đảo.



Long tộc sẽ chọn địa bàn Long đảo ở trên Vô Quy Chi Hải, có hai nguyên nhân: Thứ nhất là Long tộc trời sanh tính kiêu ngạo bá đạo, coi thường làm bạn cùng các tộc, chiếm lấy toàn bộ Vô Quy Chi Hải; thứ hai là hải vực của Vô Quy Chi Hải rất khổng lồ, càng thích hợp cho tộc đàn Long tộc sinh tồn, coi là cấm địa tư nhân, không phải Long tộc thì không thể vào.

"Bọn họ ngay cả thần thú cũng không chào đón sao?" Sở Chước hỏi.

Bạch Hiên lắc đầu, nghĩ đến cái gì, lại nói: "Bạch Ly đại nhân cùng Bạch Húc đại nhân, Bạch Vận đại nhân trước kia thật ra đã đi vào."

"Đi vào thế nào?"

"Đánh đi vào."

Sở Chước: "... ..."

Đối với mấy người Bạch Ly vì sao phải đánh vào địa bàn Long tộc, Sở Chước quyết định vẫn là đừng hỏi thì hơn, tránh cho lại hỏi ra cái đáp án nào đó làm cho người ta không nói được lời nào. Tộc Bạch Hổ tuy rằng là một đám nam thần nữ thần áo trắng bay bay, nhưng bọn hắn mà xúc động tùy hứng lên, thì mặc kệ hết, Bạch Ly và Phong Chiếu chính là một ví dụ.

"Hỏa Lân là Long tộc, Long tộc sẽ không bài xích bản tộc, nàng ở nơi đó kinh nghiệm từng trải cũng tốt, đợi nàng tự mình trở về thôi." Sở Chước lúc này đánh nhịp nói: "Nhưng ngược lại là Huyền Ảnh, có thể đi tìm hắn."

"Cần gì đi tìm? Kêu bản thân hắn tới đây là được." Phong Chiếu không muốn nàng bôn ba vì tiểu đệ này, nói với Bạch Hiên: "Ngươi gửi tin tức cho tên nhóc đang kinh nghiệm từng trải bên ngoài, kêu hắn đi tìm Huyền Ảnh, nói tự hắn chạy trở về đây."

Bạch Hiên liếc mắt nhìn hắn một cái, quyết định ăn ngay nói thật: "Phong Chiếu đại nhân, đang kinh nghiệm từng trải bên ngoài là Bạch Táp, tuổi của hắn còn lớn hơn ngài..." Cho nên không nên gọi hắn tên nhóc con.

Phong Chiếu tùy hứng nói: "Chờ hắn đánh thắng ta rồi nói." Thủ hạ bại tướng trong tay, không đáng để lo.

Bạch Hiên nhớ tới vạn năm trước, Phong Chiếu vẫn chỉ là một tên nhóc con đã một móng vuốt ném bay Bạch Táp đi, một móng vuốt cào đến hổ lông bay loạn, cuối cùng là bộ dạng Bạch Táp khóc chít chít đi tìm trưởng bối, liền nuốt xuống lời muốn nói.

Vạn năm trước không phải là đối thủ, vạn năm sau đồng dạng cũng không phải là đối thủ.

Phong Chiếu có thể được Bạch Hiên và trẻ tuổi tộc Bạch Hổ tôn xưng một tiếng đại nhân, cũng không phải là vì hắn là nhi tử của Bạch Ly, mà là vì thực lực của hắn, thời gian chưa tới vạn năm, hắn đã tu luyện tới Thần Hoàng cảnh, thậm chí khoảng cách Bán Thần cảnh chỉ có một bước ngắn, hơn nữa hắn thân mang thần hỏa, cũng không phải là thần thú phổ thông có thể sánh được.

Bạch Hiên lập tức muốn đi truyền lại tin tức, Sở Chước bọn họ thì ở lại Đông Đô Phong Vân Lâm Hải chờ đợi Huyền Ảnh tới đây.

Nửa năm sau, Huyền Ảnh rốt cục trở về.

Huyền Ảnh đi theo Bạch Táp đến Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, khi nhìn đến Sở Chước bọn họ, trên mặt lộ ra một cái tươi cười hàm hậu, có chút ngượng ngùng nói: "Chủ nhân, lão đại, đệ, đệ không cẩn thận ngủ quên ở dưới Băng Nhai Vạn Trượng."

Sở Chước: "... ..."

Huyền Ảnh sợ bị lão đại đánh, vội vàng lại nói: "Nhưng mà đệ không có trì hoãn tu luyện, tu vi cũng có tiến bộ, đã là Hóa Thần cảnh."

Huyền Uyên cùng Huyễn Ngu nhất thời dùng sợ ánh mắt hãi thán phục lại hâm mộ nhìn hắn. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com

Phong Chiếu đánh giá hắn, nhịn không được xuy một tiếng: "Mi là ngủ tu luyện đi?" Có thể ngủ ở dưới cực đông băng dương đại lục Ứng Long đến mấy ngàn vạn năm, đã sớm luyện ra một thân công phu vừa ngủ vừa tu luyện.

Huyền Ảnh hàm hậu cào xuống đầu.

Sau đó nghe Bạch Táp nói, sở dĩ bọn họ có thể phát hiện Huyền Ảnh, chính là vì nhìn đến dưới Băng Nhai Vạn Trượng có lôi kiếp yêu thú thăng cấp Hóa Thần cảnh, nên đuổi đi qua xem, liền phát hiện đang tấn cấp cũng không phải là tiểu yêu thú mà Bạch Hiên để cho hắn chú ý sao?

Nghe xong Huyền Ảnh trải qua, Sở Chước có chút không nói gì.

Xem ra đám tiểu hỏa bầu bạn của nàng, trừ bỏ Bích Tầm Châu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn chưa tin tức, người nào cũng may mắn hơn nàng, hơn nữa người nào cũng là đám trạch chờ người đi tìm, căn bản sẽ không gặp được nguy hiểm theo như lời Sở Thanh Sương, càng không bị người nào hoặc là thứ gì đến lừa.

Ngày đó hạng mục công việc mà Sở Thanh Sương dặn dò chú ý, quả thật là tất cả người tu luyện tiến vào Hồng Mông cảnh cần phải chú ý, Hồng Mông cảnh cũng quả thật nguy hiểm, hơi không cẩn thận, thân sẽ rơi xuống trong đó, rất nhiều người tu luyện vì sống sót, không từ thủ đoạn.

Nhưng hiển nhiên bọn họ đều không nghĩ tới, Hồng Mông cảnh mặc dù nguy hiểm, nhưng cũng ngoài dự đoán của mọi người.



Tỷ như đám gia hỏa này sau khi đi đến Hồng Mông, vô cùng thông minh lựa chọn địa phương thích hợp cho mình sinh sống, tự mình trạch, chờ người đến tìm, không có trải qua nguy hiểm cái gì.

Sở Chước tuy rằng ngay từ đầu cũng trải qua một phen giãy dụa gian khổ, nhưng bắt đầu từ khi gặp được thiếu chủ Phượng cốc, hết thảy đã không bị khống chế.

Ai có thể biết, trong Hồng Mông cảnh, còn có núi lớn như thế để dựa vào đợi nàng.

Huyền Ảnh trở về làm cho bọn họ vô cùng cao hứng, nhưng Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ không có tin tức, cũng làm cho bọn họ rất lo lắng.

Phong Chiếu để cho Bạch Hiên tiếp tục phái người lưu ý tin tức hai người họ.

Sở Chước tuy rằng muốn tự mình đi tìm, nhưng nàng tu hành không thể bỏ xuống, càng không cần phải nói trên Hồng Mông còn có người khả năng gây bất lợi cho nàng, ở tại địa bàn tộc Bạch Hổ là an toàn nhất rồi.

Hiện tại tu vi nàng rất thấp, căn bản không phải là đối thủ của những người đó, tộc Bạch Hổ cũng nguyện ý che chở nàng đã chuyển thế trùng tu, xem như trả ân tình đời trước nàng cho tộc Bạch Hổ.

Sở Chước đành phải ở lại Đông Đô Phong Vân Lâm Hải tiếp tục tu luyện.

Ngược lại Phong Chiếu đá Phong Ly ra khỏi Phong Vân Lâm Hải, để cho hắn đi tìm những người khác, cũng coi như là cho hắn kinh nghiệm từng trải, tránh cho hắn ngày ngày trạch trong nhà mặc kệ mọi chuyện.

Thẳng đến khi tu vi của nàng thăng cấp đến Thánh Đế cảnh hậu kỳ, thời gian bọn họ đi đến Hồng Mông cảnh đã qua đi năm mươi năm.

Ngày hôm đó, Sở Chước ngồi ngay ngắn ở phía trên đám mây, hô hấp phun nạp thiên địa linh khí, chỗ sâu trong Vân Hải có từng đợt từng đợt tinh hoa mây mù tinh thuần nhè nhẹ ướt sũng thân thể của nàng, quay chung quanh xuyên qua ở bên người nàng, từ xa nhìn lại, giống như tiên nhân ngồi ngay ngắn ở phía trên đám mây.

Linh lực vận hành ở trong cơ thể sau vài chu thiên, Sở Chước mở mắt, triệu tay xuất hiện kiếm Lôi Đình, đạp Vân Hải luyện kiếm.

Kiếm ý tung hoành, Vân Hải tụ tán, kiếm khí cương trào phá vỡ ráng mây ngũ sắc trôi nổi trên đỉnh Vân Sơn, phát ra một tiếng kiếm rít phá tan phía chân trời.

Dưới Vân Hải mấy cục bông đang chơi đùa ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy ráng mây ngũ sắc trên đám mây tuôn ra rời rạc, vạn điều kiếm khí, lăng nhiên trang trọng.

Bạch Hiên và đám tộc nhân trẻ tuổi Bạch Hổ đi ra, trông ngóng nhìn đám mây.

"Chước đại nhân lại tấn cấp rồi?" Bạch Sơ sợ hãi thán phục nói, thần sắc thêm vài phần hâm mộ: "Tốc độ thật nhanh."

Bạch Hiên sờ sờ đầu muội muội: "Không cần hâm mộ, nàng trước khi chuyển thế trùng tu, vốn đã cao thủ là Bán Tthần cảnh, nếu không có... Hiện nay mặc dù không còn ký ức, nhưng tư chất của nàng không tầm thường, thần hồn xa xa cường đại hơn người khác, tốc độ sẽ nhanh như vậy cũng là đương nhiên."

Bạch Sơ cảm thấy huynh trưởng nói đúng, nhưng mà nàng cảm thấy so với hiện tại Sở Chước được giúp đỡ chuyển thế trùng tu tặng, năm đó Phất Chước đại nhân mới là một truyền kỳ.

"Năm đó Phất Chước đại nhân chỉ mới hai ngàn tuổi có thừa, đã bước vào Bán Thần cảnh, lúc ấy nàng cũng không phải là người chuyển thế trùng tu, tư chất bậc này, không nói ở nhân tộc, cho dù là thần thú có được thiên phú huyết mạch cũng không kịp." Một tộc Bạch Hổ khác than nhẹ một tiếng.

"Ở thời kì thượng cổ, nhân tộc cũng không thiếu hạng người kinh tài tuyệt diễm, chẳng có gì lạ."

"Huống hồ xuất thân của Phất Chước đại nhân, so với thần thú chúng ta cũng không sai kém, nếu không có đoạn tuyệt huyết mạch bộ tộc đó, hiện tại tình huống Hồng Mông như thế nào, cũng chưa từng biết được."

Một đám người trẻ tuổi tộc Bạch Hổ nói tới đây, đột nhiên trở nên an tĩnh.

Truyền kỳ vạn năm trước, tuy là thần thú thiên phú tung hoành, cũng phải sợ hãi thán phục, đáng tiếc người cũng đã chôn vùi.

Sở Chước thu kiếm mà đứng, trông ngóng Vân Hải vô tận, trong lòng dâng lên một cỗ hào hùng, thật lâu không tiêu tan.

Sau một lúc lâu, nàng từ đám mây thả người xuống.

Nhìn thấy nam tử tuấn mỹ áo trắng đợi ở nơi này, trên mặt nàng lộ ra tươi cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Trời Với Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook