Chương 242: Luyện Vân Long Đằng đắc ý.
Vụ Thỉ Dực
02/12/2021
A Chiếu dùng cái đuôi vòng ở cổ Sở Chước, khiến cho nàng hoàn hồn.
Vừa rồi một màn Vu Linh Túc không dấu vết đánh cho yêu trùng bị thương, nó cũng thấy được.
Người tu luyện nơi này, mặc kệ là người nào, kỳ thực cũng không phài là đối thủ con yêu trùng này, Vu Linh Túc chỉ có tu vi Nhân Hoàng cảnh, đồng dạng không phải là đối thủ của nó. Nhưng Vu Linh Túc lại có thể không dấu vết đánh cho con yêu trùng này bị thương, vẫn chưa khiến cho người ngoài chú ý, có thể thấy được hắn bất phàm.
A Chiếu nhìn chằm chằm Vu Linh Túc, nhịn không được chậc một tiếng.
Tuy rằng con yêu trùng này hành động đụng vách tường không hiểu ra sao, nhưng cũng bởi vì nó thình lình xảy ra động tác, làm cho áp lực nhóm người tu luyện ở đây chợt giảm, trong lòng chợt thăng vô hạn hy vọng.
Vương trưởng lão la lên nói: "Chư vị, thừa dịp nó bệnh muốn mệnh nó, nhanh chóng chém giết nó."
Con yêu trùng tuy rằng bị đâm đến sọ não rạn nứt, nhưng nó vẫn chưa tử vong, nếu để cho nó tỉnh lại, hơn nữa cùng nhau với yêu trùng khác, chỉ sợ đám người tu luyện lại phải lâm vào khổ chiến.
Không đợi Vương trưởng lão nói xong, người tu luyện khác đã sử xuất chiêu thức cả người, công kích tới địa phương yêu trùng bị thương.
Tinh Sa và Hỏa Lân tốc độ nhanh nhất, yêu hỏa và dị hỏa chỉnh tề cùng lên, dị hỏa Tinh Sa đả thương xúc tu, tại trên máu thịt yêu trùng dễ dàng bị bỏng ra một dấu vết, sau đó nhân cơ hội tiến vào trong cơ thể yêu trùng, phá hư sọ não của nó.
Yêu trùng giãy dụa kịch liệt.
Chung quanh yêu trùng tùy thời mà động bởi vì con trùng to này giãy dụa, không kịp đào tẩu, đã bị xúc tu thô to yêu trùng đủ nghiền áp thành máu thịt. Người tu luyện khác thấy thế, đồng loạt mà lên, thời gian vài hơi thở, đã chặt bỏ đem đầu con yêu trùng này, dịch trùng dâng lên mà ra, tưới lên vách núi bên cạnh, phát ra một trận thanh âm xèo xèo.
Nhóm người tu luyện đều lui ra phía sau, để tránh dịch trùng có độc.
Nhưng mà, con yêu trùng này chợt tử vong, như là vạch trần yêu trùng điên cuồng đánh giết, chung quanh yêu trùng công kích càng mãnh liệt. Chẳng qua yêu trùng có lợi hại đi nữa, cũng không lợi hại như con yêu trùng to bị giết chết, chỉ là số lượng có vẻ nhiều, người tu luyện ở đây đối phó được, nhưng thật ra không vô lực giống như lúc trước.
"Tinh Sa tiên tử, mau thiêu nó, đừng để cho yêu trùng khác cắn nuốt thân thể con trùng vương này." Có người vội vàng kêu lên với Tinh Sa.
Tinh Sa phản ứng kịp, lại vội vàng bắn ra một lũ dị hỏa, thiêu đốt.
Trùng bự rất nhanh đã bị dị hỏa đốt cháy thành tro, nhưng mà chiến đấu còn đang kéo dài.
Nhóm người tu luyện tiếp tục chém giết yêu trùng nhào tới, trên đất chồng chất thi thể yêu trùng như núi. Theo thời gian chiến đấu chuyển dời, mọi người cũng không khỏi nghi hoặc.
Nếu trùng vương đã chém giết rồi, vì sao yêu trùng còn đang điên cuồng công kích?
Chớ không phải là, con đó cũng không phải là trùng vương? Cái suy đoán này khiến mọi người xông mạnh trong lòng, có một loại dự cảm không tốt.
Trên chiến trường hỗn loạn, Sở Chước vừa chiến đấu vừa phân tâm chú ý tình huống Vu Nhân Hoàng bên kia.
Một màn vừa rồi đó, nàng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy hẳn là không phải ảo giác của mình, nhưng nàng lại không rõ, vì sao mình có thể nhìn được, như là có cái gì đang chỉ dẫn nàng, mà những người khác lại không phát hiện, cũng quá kỳ quái rồi.
Loại cảm giác kỳ quái này, làm cho Sở Chước theo bản năng chú ý Vu Nhân Hoàng.
Có thể là vừa rồi đối với trùng bự đó làm cho hắn hao phí lực lượng rất lớn, sắc mặt Vu linh Túc tái nhợt, vẫn đứng ở phía trước nhất, che ở trước mặt Yêu Mi linh lực ngưng trệ, nhưng động tác của hắn dần dần chậm chạp, đã mất lưu loát lúc trước.
Yêu Mi làm sao không phát hiện, mày nhíu lại.
Ở khi một con yêu trùng từ bên cạnh nhào tới, Yêu Mi không chút nghĩ ngợi nhảy lên, tơ lụa tuyết trắng mang theo sát ý sắc bén, chém yêu trùng đó thành hai đoạn, trên tơ lụa lại không một chút dấu vết.
Làm xong, Yêu Mi có chút không khoẻ cau chặt lông mày, nuốt trở về máu vọt tới yết hầu.
Nàng lúc trước bị xúc tu trùng bự tổn thương tới cánh tay, độc trên xúc tu làm cho linh lực của nàng trở nên ngưng trệ, không tốt vận hành, bắt buộc sử dụng linh lực, làm cho kinh mạch của nàng vỡ tan, tổn thương càng thêm tổn thương.
Loại thời điểm nguy hiểm này, nàng bị thương rất không phải lúc, Yêu Mi thần sắc ảm đạm, có chút sốt ruột.
Vu linh Túc mạnh mẽ quay đầu nhìn nàng, một phen giữ lại cổ tay nàng, đẩy nàng qua chổ Nhâm Diêu.
"Vu Linh Túc, chàng dám!" Yêu Mi nổi trận lôi đình.
Thanh âm của nàng bị thanh âm trên chiến trường che giấu.
Nhâm Diêu thấy Yêu Mi bị đẩy qua đây, vẫy tay đánh chết yêu trùng chung quanh, vội vàng kéo nàng đến bên người bảo hộ, hỏi: "Yêu Mi, cô thế nào?"
Yêu Mi không trả lời, một đôi mắt đẹp quyến rũ đang phun hỏa trừng trừng nhìn nam nhân đó.
Vu linh Túc sau khi đẩy nàng đi qua, như cũ đứng ở phía trước nhất, cùng với Nhạc Tu, cản trở yêu trùng chung quanh tập kích tới đây.
Sắc mặt Vu linh Túc càng ngày càng tái nhợt, một đôi mắt đen thùi hơi hơi nheo lại, lúc này ánh mắt của hắn không đen đến quỷ dị bằng lúc trước, có ánh sáng bình thường, chính là đó ánh sáng trở nên có chút ảm đạm.
Đột nhiên, Vu linh Túc thoáng động tác, Yêu Mi hét rầm lên: "Vu Linh Túc, cẩn thận —— "
Mắt thấy một con yêu trùng vỏ ngoài màu đỏ to cỡ nắm tay liền muốn tập kích lên lưng hắn, động tác né tránh của Vu linh Túc không lưu loát bằng bình thường, khi muốn cứng rắn thừa nhận một kích này, một thanh trọng kiếm đỏ sẫm vung tới, đẩy con yêu trùng đó ra, một giọt dị thủy nhào lên, bao lấy con yêu trùng, xoắn thành tro.
Vu linh Túc quay đầu, chỉ thấy nữ tử trong tay cầm trọng kiếm giúp hắn một kích ngay sau đó.
Vu linh Túc liếc nhìn nàng một cái, nói một tiếng cảm ơn, lại chuyên chú chiến đấu trước mặt. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Trong lòng Sở Chước biết hiện tại không phải thời cơ nói chuyện, cho dù lòng vẫn có nghi hoặc, cũng không dám phân tâm, vừa chém giết yêu trùng điên cuồng, vừa chờ đợi kết quả Luyện Vân Long Đằng bên kia.
Khoảng cách yêu trùng đột nhiên bạo - loạn đã qua đi vài canh giờ, Luyện Vân Long Đằng không có tin tức như cũ.
Người tu luyện chết đi dần dần tăng nhiều, người tu luyện sống sót cũng lộ ra trạng thái mệt mỏi, bởi vì yêu trùng thật sự nhiều lắm, giống như vĩnh viễn giết không hết, mặc kệ là Nhân Hoàng cảnh hay là Nhân Vương cảnh, thừa nhận áp lực đều rất nặng.
Khi mọi người ở đây mỏi mệt không chịu nổi, đột nhiên xa xa tiếng vang ầm vang chui ra từ dưới đất mà lên làm cho bọn họ giật mình thật mạnh.
Mọi người theo bản năng nhìn lại nguồn gốc thanh âm, đợi khi nhìn đến thứ đó, hô hấp cứng lại.
Chỉ thấy trong rừng rậm hắc ám dưới đất, một cái gì đó giống như xúc tua kỳ quái chui từ dưới đất lên, nó thể tích khổng lồ, vô số bóng đen giương nanh múa vuốt vung lên, hơn nữa sau khi nó chui ra mặt đất, còn có xu thế dần dần thành lớn, giống như muốn chiếm lấy toàn bộ không gian rừng rậm dưới đất này.
"Đó là cái gì? Chẳng lẽ lại là yêu trùng?"
Nghe tiếng kinh hô thế, thần sắc người tu luyện ở đây trở nên tuyệt vọng.
Vừa rồi con trùng bự đã làm cho bọn họ ăn hết đau khổ, tuy rằng không biết cuối cùng nó vì sao sẽ tự mình không hiểu ra sao chạy tới đụng vách tường, ít nhất có thể khẳng định, lại đến một con, bọn họ vẫn không có khả năng giết chết, có lẽ thật sự phải giao mạng ở nơi này.
"Là Tiểu Vân." Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi theo bên người Bích Tầm Châu thật cao hứng, nhìn đến bộ dạng Luyện Vân Long Đằng giương nanh múa vuốt, dây mây vung được phiêu đãng như vậy, liền biết nó nhất định là tìm ra con trùng vương.
"Tiểu Vân nhất định tìm được trùng vương." Mặc Sĩ Thiên Kỳ khẳng định.
Bích Tầm Châu cũng thở một hơi, bởi vì phải trông chừng mấy ma nhân, không để cho bọn chúng bị yêu trùng gặm nhấm, cho nên hắn vẫn luôn không di động, đợi ở hậu phương, tuy rằng cũng không chiến đấu thế nào, nhưng nhìn yêu trùng xuất hiện càng ngày càng nhiều, cũng có chút lo âu.
Theo Luyện Vân Long Đằng xuất hiện, yêu trùng chung quanh không biết khi nào thì dần dần ngừng chiến đấu.
Khác thường rất nhanh làm cho người tu luyện phát hiện.
"Ồ, yêu trùng có phải giảm bớt hay không?" Có người hỏi.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía lối vào thông đạo, nơi đó vẫn chi chi chít chít yêu trùng ngăn chặn, nhưng chúng nó cũng không điên cuồng mà nhào qua chém giết người ở đây, mà là bồi hồi ở đó, giống như không biết muốn tiếp cận hay không.
Một màn kỳ quái này, tự nhiên làm cho trong lòng người tu luyện bộc phát điểm khả nghi.
Chém giết toàn bộ yêu trùng bên người, thấy yêu trùng khác không nhào tới nữa, bọn họ cũng dừng lại, cảnh giác khả năng sắp đã đến trận chém giết điên cuồng thứ hai.
Người bị thương cũng thở một hơi, vội vàng xuất ra linh đan từ trong túi càn khôn nhét vào miệng.
"Mau nhìn, nó lại đây."
Nghe thanh âm thế, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một dạng bóng đen đặt phía trên ở rừng rậm giống như xúc tua kỳ quái thong thả di động qua bên này. Tuy rằng thong thả, nhưng nó quả thật là hướng người ở đây mà đến, làm cho rất nhiều người căng thẳng thần kinh.
Thẳng đến khi nó dần dần tiếp cận, mọi người mới nhìn rõ, đây cũng không phải yêu trùng, mà là một loại linh thực.
Không gian dưới đất sinh trưởng rất nhiều linh thực, có linh thực cũng không kỳ quái, nhưng đây là một loại linh thực chiến đấu, lực sát thương cũng không phải là phổ thông, sẽ không phải linh thực di động có thể sánh bằng. Tuy nói nó không phải yêu trùng, lực sát thương lại không khác gì yêu trùng lắm, vẫn là làm cho người ta đau đầu.
Hơn nữa, bọn họ có thể từ trên gốc linh thực đó cảm giác được hơi thở yêu trùng, chẳng lẽ linh thực này là yêu trùng thúc giục?
Vừa tưởng như vậy, quả thực muốn điên.
Tổ hợp chiến đấu yêu trùng cùng linh thực, tuyệt bức là muốn mạng người.
Ngay tại khi nhóm người này chuẩn bị nghênh đón chiến đấu sắp đến, gốc linh thực chiến đấu đó đã đi đến trước mặt cách đó không xa, nó vung một sợi dây mây tráng kiện cứng rắn, chậm rãi duỗi lại bên này.
Lúc này, bọn họ cũng thấy rõ ràng trên dây mây kia trói một con yêu trùng.
Đó là một con yêu trùng kỳ quái, cùng so sánh với yêu trùng khác, nó rất nhỏ, cả vật thể mu vàng nhạt, co lại một chỗ tựa như một cục thịt côn trùng màu vàng nhạt.
Ở trong của cảnh giác mọi người, Hỏa Lân đi lên trước, cẩn thận nhìn thoáng qua thứ đó, nói: "Đây là trùng vương?"
Nghe được Hỏa Lân nói, người ở đây có chút mộng.
Trùng vương cái gì?
Yêu trùng nhỏ như vậy, tuy rằng hơi thở là rất nguy hiểm, nhưng giống như sức chiến đấu cũng không ra gì.
Lúc này, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi tới, Sở Chước quay đầu nói với người tu luyện phía sau: "Con vừa rồi quả thật không phải trùng vương, nó mới là. Lúc trước nó vẫn luôn trốn tránh, không có biện pháp tìm được nó, mới có thể làm cho yêu trùng vẫn luôn công kích chúng ta."
Người tu luyện ở đây nhìn về phía đoàn người Sở Chước, ba người này đều rất lạ mặt, bọn họ dường như cũng chưa gặp qua.
Nhưng mà nghe được Sở Chước nói, liên hệ một màn lúc trước đó, liền có chút tin tưởng đây chính là trùng vương, bởi vì trùng vương bị bắt lại, cho nên yêu trùng công kích mới có thể đột nhiên dừng lại, lý giải này rất tốt.
"Linh thực này là..."
Sở Chước cong mắt mà cười, nói: "Đây là linh thực chiến đấu của A Kỳ."
Người ở đây chuyển ánh mắt đến luyện đan sư gà còi bên cạnh Sở Chước, người rõ ràng đối với tập tính luyện đan sư, cũng không nghi ngờ gì. Chỉ là không nghĩ tới luyện đan sư này nhìn tu vi không thế nào, thế nhưng có thể có được loại linh thực chiến đấu đáng sợ này, lai lịch nhóm người này làm cho bọn họ có chút hoài nghi.
Lúc này, Tinh Sa Vân Tiên Hải mang theo vài sư đệ của nàng, còn có bọn người Nhạc Tu, Nhâm Diêu đi tới, vô hình trung áp chế nghi hoặc bọn người tu luyện.
Tinh Sa rất có hứng thú nói: "Thì ra đây là linh thực chiến đấu của Mặc Sĩ công tử, thật không tệ."
"Xem ra là ta xem thường các ngươi rồi." Nhạc Tu đánh giá đoàn người Sở Chước, thấy bọn họ có chút cổ quái.
Tuy nói lúc trước chiến đấu quả thật rất kịch liệt, nhưng mà Nhạc Tu cũng chú ý tới Sở Chước trong góc sáng sủa, bọn họ thủ vững bên cạnh, cũng chiến đấu giống như những người khác, nhưng thoạt nhìn cũng thành thạo, giống như vẫn chưa sử xuất toàn bộ thực lực.
Nhâm Diêu cười cười hướng Sở Chước.
Luyện Vân Long Đằng phát hiện mình biến thành đối tượng mọi người chú ý, càng phát ra đắc ý, vung nó dây mây, quăng con vương trùng bị trói ngã đến trước mặt đám người Sở Chước.
"Tiểu Vân làm tốt lắm." Mặc Sĩ Thiên Kỳ bắt lấy dây mây khác dò tới, chuyển cho nó chút linh lực mộc.
Luyện Vân Long Đằng huy huy dây mây, lại chuyển mấy sợi dây mây lại đây, Mặc Sĩ Thiên Kỳ phát hiện trên mặt đó khắp nơi đều là dấu vết cháy đen, như là bị nọc độc gì đó ăn mòn, trở nên xám xình xịch, nhất thời đau lòng cực kỳ.
"Là nọc độc vương trùng sao? Không có việc gì chứ?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội nhảy lên dây mây Luyện Vân Long Đằng, giúp nó kiểm tra.
Những người khác thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền chạy như vậy, đều có chút không biết nói cái gì cho phải.
Nhưng mà bọn họ cực chú ý, vẫn là con trùng vương đó, nó bị dây mây trói, cuộn thành một cục, cũng không biết sống hay chết, xét thấy nó có thể hiệu lệnh yêu trùng trong Bạch Thạch sào công kích, không ai dám coi khinh nó, càng lo lắng nó lại trốn đi, trốn từ một nơi bí mật gần đó chỉ huy yêu trùng điên cuồng công kích bọn họ.
Vương trưởng lão Chân Hỏa Cung đứng ra, hỏi: "Xin hỏi vị cô nương này, các ngươi muốn xử lý nó như thế nào?"
"Đương nhiên là giết." Sở Chước liếc hắn một cái: "Bằng không lưu lại để cho nó tiếp tục hiệu lệnh yêu trùng công kích chúng ta sao?"
Vương trưởng lão bị nàng nói nghẹn lại, bị một người trẻ tuổi như vậy không khách khí sẵng giọng, làm cho ông thấy thật rất mất mặt, nhưng rốt cuộc trùng vương là đoàn người Sở Chước tìm ra, ông ta không hờn giận kiềm chế xuống, tiếp tục nói: "Tự nhiên phải giết nó, chính là phải giết như thế nào? Đây chính là trùng vương."
Nghe nói như thế, ánh mắt Sở Chước nhìn về phía Vương trưởng lão có chút vi diệu.
Tinh Sa tích cực nói: "Không bằng để cho ta tới giết? Hỏa của ta khác thường, hẳn là có thể giết chết trùng vương nhỉ?"
Sở Chước mỉm cười với nàng: "Tinh Sa cô nương chẳng lẽ không phát hiện, trùng vương này kỳ thực cũng không lợi hại gì sao? Nga, đúng rồi, nọc độc của nó thật ra có chút lợi hại, cái khác cũng không giống như như thế nào, nếu không nó cũng sẽ không trốn lâu như vậy."
Nếu trùng vương lợi hại, nó sẽ không vẫn luôn trốn đi, âm thầm hiệu lệnh yêu trùng bạo động.
Đương nhiên, đây là ở khi chưa bị bắt bắt được, trùng vương bị bắt được, sẽ không tính cái gì.
Hỏa Lân nhìn lên cục trùng vương, có chút không vui nói với A Chiếu: "Lão đại, ngươi xem thứ này, nào có lợi hại như ta?"
A Chiếu khinh bỉ nó:【Nó có thể hiệu lệnh yêu trùng, mi có thể sao?】
Hỏa Lân nghẹn xuống, nó quả thật không thể.
Tinh Sa bắn ra một lũ dị hỏa, bay tới trùng vương.
Tựa như là cảm giác được nguy hiểm, trùng vương vốn cuộn thành cục đột nhiên giãn thân hình ra, nó thoạt nhìn tựa như một con tằm biến dị Thiên Mục, trên lưng có mười đôi mắt kép đỏ tươi, khi ánh mắt nhắm lại thì nhìn không tới, lúc này mở to mắt, có chút làm cho người ta sợ hãi.
"Cẩn thận." Hỏa Lân và Tinh Sa đồng thời kêu một tiếng, ngăn chặn nọc độc phun đến. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Ở khi dị hỏa tập kích trên thân, trùng vương giãy dụa rất lợi hại, từ trong miệng phun ra nọc độc rơi vãi đến khắp nơi, rơi trên mặt đất phát ra thanh âm xèo xèo, lưu lại một dấu vết cháy đen.
Nọc độc cũng có chút dừng ở trên dây mây Luyện Vân Long Đằng, ăn mòn ra một cái hố động cháy đen.
Luyện Vân Long Đằng đau đến vung lên, đập trùng vương lên trên đất. Nó là linh thực, cho dù trúng độc cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, nhiều nhất chặt bỏ dây mây bị nọc độc phun qua là được, nhưng vẫn là rất đau a QAQ
Tinh Sa lại bắn ra vài dị hỏa, dị hỏa tập kích trên thân thể trùng vương, trùng vương ở dưới dị hỏa vây quanh giãy dụa lên, Luyện Vân Long Đằng cảm giác được uy lực dị hỏa đó, vội vàng bỏ qua trùng vương, tùy ý trùng vương bị dị hỏa bao vây lại.
Dị hỏa không hổ là khắc tinh yêu trùng, nhưng mà chớp mắt, con trùng vương đó cứ như vậy bị đốt thành tro tàn.
Phát hiện trùng vương cứ như vậy đã chết, bị chết rõ ràng như vậy, thần sắc người ở đây có chút cổ quái.
Trùng vương tử vong làm cho yêu trùng chung quanh xao động, tựa như trong nháy mắt mất đi mục tiêu, nhóm yêu trùng chuyển chuyển chuyển ở chung quanh, muốn công kích những người tu luyện, nhưng thi thể trùng chồng chất trên mặt đất phát ra hơi thở, lại làm cho chúng nó cảm giác được nguy hiểm.
Vừa rồi một màn Vu Linh Túc không dấu vết đánh cho yêu trùng bị thương, nó cũng thấy được.
Người tu luyện nơi này, mặc kệ là người nào, kỳ thực cũng không phài là đối thủ con yêu trùng này, Vu Linh Túc chỉ có tu vi Nhân Hoàng cảnh, đồng dạng không phải là đối thủ của nó. Nhưng Vu Linh Túc lại có thể không dấu vết đánh cho con yêu trùng này bị thương, vẫn chưa khiến cho người ngoài chú ý, có thể thấy được hắn bất phàm.
A Chiếu nhìn chằm chằm Vu Linh Túc, nhịn không được chậc một tiếng.
Tuy rằng con yêu trùng này hành động đụng vách tường không hiểu ra sao, nhưng cũng bởi vì nó thình lình xảy ra động tác, làm cho áp lực nhóm người tu luyện ở đây chợt giảm, trong lòng chợt thăng vô hạn hy vọng.
Vương trưởng lão la lên nói: "Chư vị, thừa dịp nó bệnh muốn mệnh nó, nhanh chóng chém giết nó."
Con yêu trùng tuy rằng bị đâm đến sọ não rạn nứt, nhưng nó vẫn chưa tử vong, nếu để cho nó tỉnh lại, hơn nữa cùng nhau với yêu trùng khác, chỉ sợ đám người tu luyện lại phải lâm vào khổ chiến.
Không đợi Vương trưởng lão nói xong, người tu luyện khác đã sử xuất chiêu thức cả người, công kích tới địa phương yêu trùng bị thương.
Tinh Sa và Hỏa Lân tốc độ nhanh nhất, yêu hỏa và dị hỏa chỉnh tề cùng lên, dị hỏa Tinh Sa đả thương xúc tu, tại trên máu thịt yêu trùng dễ dàng bị bỏng ra một dấu vết, sau đó nhân cơ hội tiến vào trong cơ thể yêu trùng, phá hư sọ não của nó.
Yêu trùng giãy dụa kịch liệt.
Chung quanh yêu trùng tùy thời mà động bởi vì con trùng to này giãy dụa, không kịp đào tẩu, đã bị xúc tu thô to yêu trùng đủ nghiền áp thành máu thịt. Người tu luyện khác thấy thế, đồng loạt mà lên, thời gian vài hơi thở, đã chặt bỏ đem đầu con yêu trùng này, dịch trùng dâng lên mà ra, tưới lên vách núi bên cạnh, phát ra một trận thanh âm xèo xèo.
Nhóm người tu luyện đều lui ra phía sau, để tránh dịch trùng có độc.
Nhưng mà, con yêu trùng này chợt tử vong, như là vạch trần yêu trùng điên cuồng đánh giết, chung quanh yêu trùng công kích càng mãnh liệt. Chẳng qua yêu trùng có lợi hại đi nữa, cũng không lợi hại như con yêu trùng to bị giết chết, chỉ là số lượng có vẻ nhiều, người tu luyện ở đây đối phó được, nhưng thật ra không vô lực giống như lúc trước.
"Tinh Sa tiên tử, mau thiêu nó, đừng để cho yêu trùng khác cắn nuốt thân thể con trùng vương này." Có người vội vàng kêu lên với Tinh Sa.
Tinh Sa phản ứng kịp, lại vội vàng bắn ra một lũ dị hỏa, thiêu đốt.
Trùng bự rất nhanh đã bị dị hỏa đốt cháy thành tro, nhưng mà chiến đấu còn đang kéo dài.
Nhóm người tu luyện tiếp tục chém giết yêu trùng nhào tới, trên đất chồng chất thi thể yêu trùng như núi. Theo thời gian chiến đấu chuyển dời, mọi người cũng không khỏi nghi hoặc.
Nếu trùng vương đã chém giết rồi, vì sao yêu trùng còn đang điên cuồng công kích?
Chớ không phải là, con đó cũng không phải là trùng vương? Cái suy đoán này khiến mọi người xông mạnh trong lòng, có một loại dự cảm không tốt.
Trên chiến trường hỗn loạn, Sở Chước vừa chiến đấu vừa phân tâm chú ý tình huống Vu Nhân Hoàng bên kia.
Một màn vừa rồi đó, nàng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy hẳn là không phải ảo giác của mình, nhưng nàng lại không rõ, vì sao mình có thể nhìn được, như là có cái gì đang chỉ dẫn nàng, mà những người khác lại không phát hiện, cũng quá kỳ quái rồi.
Loại cảm giác kỳ quái này, làm cho Sở Chước theo bản năng chú ý Vu Nhân Hoàng.
Có thể là vừa rồi đối với trùng bự đó làm cho hắn hao phí lực lượng rất lớn, sắc mặt Vu linh Túc tái nhợt, vẫn đứng ở phía trước nhất, che ở trước mặt Yêu Mi linh lực ngưng trệ, nhưng động tác của hắn dần dần chậm chạp, đã mất lưu loát lúc trước.
Yêu Mi làm sao không phát hiện, mày nhíu lại.
Ở khi một con yêu trùng từ bên cạnh nhào tới, Yêu Mi không chút nghĩ ngợi nhảy lên, tơ lụa tuyết trắng mang theo sát ý sắc bén, chém yêu trùng đó thành hai đoạn, trên tơ lụa lại không một chút dấu vết.
Làm xong, Yêu Mi có chút không khoẻ cau chặt lông mày, nuốt trở về máu vọt tới yết hầu.
Nàng lúc trước bị xúc tu trùng bự tổn thương tới cánh tay, độc trên xúc tu làm cho linh lực của nàng trở nên ngưng trệ, không tốt vận hành, bắt buộc sử dụng linh lực, làm cho kinh mạch của nàng vỡ tan, tổn thương càng thêm tổn thương.
Loại thời điểm nguy hiểm này, nàng bị thương rất không phải lúc, Yêu Mi thần sắc ảm đạm, có chút sốt ruột.
Vu linh Túc mạnh mẽ quay đầu nhìn nàng, một phen giữ lại cổ tay nàng, đẩy nàng qua chổ Nhâm Diêu.
"Vu Linh Túc, chàng dám!" Yêu Mi nổi trận lôi đình.
Thanh âm của nàng bị thanh âm trên chiến trường che giấu.
Nhâm Diêu thấy Yêu Mi bị đẩy qua đây, vẫy tay đánh chết yêu trùng chung quanh, vội vàng kéo nàng đến bên người bảo hộ, hỏi: "Yêu Mi, cô thế nào?"
Yêu Mi không trả lời, một đôi mắt đẹp quyến rũ đang phun hỏa trừng trừng nhìn nam nhân đó.
Vu linh Túc sau khi đẩy nàng đi qua, như cũ đứng ở phía trước nhất, cùng với Nhạc Tu, cản trở yêu trùng chung quanh tập kích tới đây.
Sắc mặt Vu linh Túc càng ngày càng tái nhợt, một đôi mắt đen thùi hơi hơi nheo lại, lúc này ánh mắt của hắn không đen đến quỷ dị bằng lúc trước, có ánh sáng bình thường, chính là đó ánh sáng trở nên có chút ảm đạm.
Đột nhiên, Vu linh Túc thoáng động tác, Yêu Mi hét rầm lên: "Vu Linh Túc, cẩn thận —— "
Mắt thấy một con yêu trùng vỏ ngoài màu đỏ to cỡ nắm tay liền muốn tập kích lên lưng hắn, động tác né tránh của Vu linh Túc không lưu loát bằng bình thường, khi muốn cứng rắn thừa nhận một kích này, một thanh trọng kiếm đỏ sẫm vung tới, đẩy con yêu trùng đó ra, một giọt dị thủy nhào lên, bao lấy con yêu trùng, xoắn thành tro.
Vu linh Túc quay đầu, chỉ thấy nữ tử trong tay cầm trọng kiếm giúp hắn một kích ngay sau đó.
Vu linh Túc liếc nhìn nàng một cái, nói một tiếng cảm ơn, lại chuyên chú chiến đấu trước mặt. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Trong lòng Sở Chước biết hiện tại không phải thời cơ nói chuyện, cho dù lòng vẫn có nghi hoặc, cũng không dám phân tâm, vừa chém giết yêu trùng điên cuồng, vừa chờ đợi kết quả Luyện Vân Long Đằng bên kia.
Khoảng cách yêu trùng đột nhiên bạo - loạn đã qua đi vài canh giờ, Luyện Vân Long Đằng không có tin tức như cũ.
Người tu luyện chết đi dần dần tăng nhiều, người tu luyện sống sót cũng lộ ra trạng thái mệt mỏi, bởi vì yêu trùng thật sự nhiều lắm, giống như vĩnh viễn giết không hết, mặc kệ là Nhân Hoàng cảnh hay là Nhân Vương cảnh, thừa nhận áp lực đều rất nặng.
Khi mọi người ở đây mỏi mệt không chịu nổi, đột nhiên xa xa tiếng vang ầm vang chui ra từ dưới đất mà lên làm cho bọn họ giật mình thật mạnh.
Mọi người theo bản năng nhìn lại nguồn gốc thanh âm, đợi khi nhìn đến thứ đó, hô hấp cứng lại.
Chỉ thấy trong rừng rậm hắc ám dưới đất, một cái gì đó giống như xúc tua kỳ quái chui từ dưới đất lên, nó thể tích khổng lồ, vô số bóng đen giương nanh múa vuốt vung lên, hơn nữa sau khi nó chui ra mặt đất, còn có xu thế dần dần thành lớn, giống như muốn chiếm lấy toàn bộ không gian rừng rậm dưới đất này.
"Đó là cái gì? Chẳng lẽ lại là yêu trùng?"
Nghe tiếng kinh hô thế, thần sắc người tu luyện ở đây trở nên tuyệt vọng.
Vừa rồi con trùng bự đã làm cho bọn họ ăn hết đau khổ, tuy rằng không biết cuối cùng nó vì sao sẽ tự mình không hiểu ra sao chạy tới đụng vách tường, ít nhất có thể khẳng định, lại đến một con, bọn họ vẫn không có khả năng giết chết, có lẽ thật sự phải giao mạng ở nơi này.
"Là Tiểu Vân." Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi theo bên người Bích Tầm Châu thật cao hứng, nhìn đến bộ dạng Luyện Vân Long Đằng giương nanh múa vuốt, dây mây vung được phiêu đãng như vậy, liền biết nó nhất định là tìm ra con trùng vương.
"Tiểu Vân nhất định tìm được trùng vương." Mặc Sĩ Thiên Kỳ khẳng định.
Bích Tầm Châu cũng thở một hơi, bởi vì phải trông chừng mấy ma nhân, không để cho bọn chúng bị yêu trùng gặm nhấm, cho nên hắn vẫn luôn không di động, đợi ở hậu phương, tuy rằng cũng không chiến đấu thế nào, nhưng nhìn yêu trùng xuất hiện càng ngày càng nhiều, cũng có chút lo âu.
Theo Luyện Vân Long Đằng xuất hiện, yêu trùng chung quanh không biết khi nào thì dần dần ngừng chiến đấu.
Khác thường rất nhanh làm cho người tu luyện phát hiện.
"Ồ, yêu trùng có phải giảm bớt hay không?" Có người hỏi.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía lối vào thông đạo, nơi đó vẫn chi chi chít chít yêu trùng ngăn chặn, nhưng chúng nó cũng không điên cuồng mà nhào qua chém giết người ở đây, mà là bồi hồi ở đó, giống như không biết muốn tiếp cận hay không.
Một màn kỳ quái này, tự nhiên làm cho trong lòng người tu luyện bộc phát điểm khả nghi.
Chém giết toàn bộ yêu trùng bên người, thấy yêu trùng khác không nhào tới nữa, bọn họ cũng dừng lại, cảnh giác khả năng sắp đã đến trận chém giết điên cuồng thứ hai.
Người bị thương cũng thở một hơi, vội vàng xuất ra linh đan từ trong túi càn khôn nhét vào miệng.
"Mau nhìn, nó lại đây."
Nghe thanh âm thế, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một dạng bóng đen đặt phía trên ở rừng rậm giống như xúc tua kỳ quái thong thả di động qua bên này. Tuy rằng thong thả, nhưng nó quả thật là hướng người ở đây mà đến, làm cho rất nhiều người căng thẳng thần kinh.
Thẳng đến khi nó dần dần tiếp cận, mọi người mới nhìn rõ, đây cũng không phải yêu trùng, mà là một loại linh thực.
Không gian dưới đất sinh trưởng rất nhiều linh thực, có linh thực cũng không kỳ quái, nhưng đây là một loại linh thực chiến đấu, lực sát thương cũng không phải là phổ thông, sẽ không phải linh thực di động có thể sánh bằng. Tuy nói nó không phải yêu trùng, lực sát thương lại không khác gì yêu trùng lắm, vẫn là làm cho người ta đau đầu.
Hơn nữa, bọn họ có thể từ trên gốc linh thực đó cảm giác được hơi thở yêu trùng, chẳng lẽ linh thực này là yêu trùng thúc giục?
Vừa tưởng như vậy, quả thực muốn điên.
Tổ hợp chiến đấu yêu trùng cùng linh thực, tuyệt bức là muốn mạng người.
Ngay tại khi nhóm người này chuẩn bị nghênh đón chiến đấu sắp đến, gốc linh thực chiến đấu đó đã đi đến trước mặt cách đó không xa, nó vung một sợi dây mây tráng kiện cứng rắn, chậm rãi duỗi lại bên này.
Lúc này, bọn họ cũng thấy rõ ràng trên dây mây kia trói một con yêu trùng.
Đó là một con yêu trùng kỳ quái, cùng so sánh với yêu trùng khác, nó rất nhỏ, cả vật thể mu vàng nhạt, co lại một chỗ tựa như một cục thịt côn trùng màu vàng nhạt.
Ở trong của cảnh giác mọi người, Hỏa Lân đi lên trước, cẩn thận nhìn thoáng qua thứ đó, nói: "Đây là trùng vương?"
Nghe được Hỏa Lân nói, người ở đây có chút mộng.
Trùng vương cái gì?
Yêu trùng nhỏ như vậy, tuy rằng hơi thở là rất nguy hiểm, nhưng giống như sức chiến đấu cũng không ra gì.
Lúc này, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi tới, Sở Chước quay đầu nói với người tu luyện phía sau: "Con vừa rồi quả thật không phải trùng vương, nó mới là. Lúc trước nó vẫn luôn trốn tránh, không có biện pháp tìm được nó, mới có thể làm cho yêu trùng vẫn luôn công kích chúng ta."
Người tu luyện ở đây nhìn về phía đoàn người Sở Chước, ba người này đều rất lạ mặt, bọn họ dường như cũng chưa gặp qua.
Nhưng mà nghe được Sở Chước nói, liên hệ một màn lúc trước đó, liền có chút tin tưởng đây chính là trùng vương, bởi vì trùng vương bị bắt lại, cho nên yêu trùng công kích mới có thể đột nhiên dừng lại, lý giải này rất tốt.
"Linh thực này là..."
Sở Chước cong mắt mà cười, nói: "Đây là linh thực chiến đấu của A Kỳ."
Người ở đây chuyển ánh mắt đến luyện đan sư gà còi bên cạnh Sở Chước, người rõ ràng đối với tập tính luyện đan sư, cũng không nghi ngờ gì. Chỉ là không nghĩ tới luyện đan sư này nhìn tu vi không thế nào, thế nhưng có thể có được loại linh thực chiến đấu đáng sợ này, lai lịch nhóm người này làm cho bọn họ có chút hoài nghi.
Lúc này, Tinh Sa Vân Tiên Hải mang theo vài sư đệ của nàng, còn có bọn người Nhạc Tu, Nhâm Diêu đi tới, vô hình trung áp chế nghi hoặc bọn người tu luyện.
Tinh Sa rất có hứng thú nói: "Thì ra đây là linh thực chiến đấu của Mặc Sĩ công tử, thật không tệ."
"Xem ra là ta xem thường các ngươi rồi." Nhạc Tu đánh giá đoàn người Sở Chước, thấy bọn họ có chút cổ quái.
Tuy nói lúc trước chiến đấu quả thật rất kịch liệt, nhưng mà Nhạc Tu cũng chú ý tới Sở Chước trong góc sáng sủa, bọn họ thủ vững bên cạnh, cũng chiến đấu giống như những người khác, nhưng thoạt nhìn cũng thành thạo, giống như vẫn chưa sử xuất toàn bộ thực lực.
Nhâm Diêu cười cười hướng Sở Chước.
Luyện Vân Long Đằng phát hiện mình biến thành đối tượng mọi người chú ý, càng phát ra đắc ý, vung nó dây mây, quăng con vương trùng bị trói ngã đến trước mặt đám người Sở Chước.
"Tiểu Vân làm tốt lắm." Mặc Sĩ Thiên Kỳ bắt lấy dây mây khác dò tới, chuyển cho nó chút linh lực mộc.
Luyện Vân Long Đằng huy huy dây mây, lại chuyển mấy sợi dây mây lại đây, Mặc Sĩ Thiên Kỳ phát hiện trên mặt đó khắp nơi đều là dấu vết cháy đen, như là bị nọc độc gì đó ăn mòn, trở nên xám xình xịch, nhất thời đau lòng cực kỳ.
"Là nọc độc vương trùng sao? Không có việc gì chứ?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội nhảy lên dây mây Luyện Vân Long Đằng, giúp nó kiểm tra.
Những người khác thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền chạy như vậy, đều có chút không biết nói cái gì cho phải.
Nhưng mà bọn họ cực chú ý, vẫn là con trùng vương đó, nó bị dây mây trói, cuộn thành một cục, cũng không biết sống hay chết, xét thấy nó có thể hiệu lệnh yêu trùng trong Bạch Thạch sào công kích, không ai dám coi khinh nó, càng lo lắng nó lại trốn đi, trốn từ một nơi bí mật gần đó chỉ huy yêu trùng điên cuồng công kích bọn họ.
Vương trưởng lão Chân Hỏa Cung đứng ra, hỏi: "Xin hỏi vị cô nương này, các ngươi muốn xử lý nó như thế nào?"
"Đương nhiên là giết." Sở Chước liếc hắn một cái: "Bằng không lưu lại để cho nó tiếp tục hiệu lệnh yêu trùng công kích chúng ta sao?"
Vương trưởng lão bị nàng nói nghẹn lại, bị một người trẻ tuổi như vậy không khách khí sẵng giọng, làm cho ông thấy thật rất mất mặt, nhưng rốt cuộc trùng vương là đoàn người Sở Chước tìm ra, ông ta không hờn giận kiềm chế xuống, tiếp tục nói: "Tự nhiên phải giết nó, chính là phải giết như thế nào? Đây chính là trùng vương."
Nghe nói như thế, ánh mắt Sở Chước nhìn về phía Vương trưởng lão có chút vi diệu.
Tinh Sa tích cực nói: "Không bằng để cho ta tới giết? Hỏa của ta khác thường, hẳn là có thể giết chết trùng vương nhỉ?"
Sở Chước mỉm cười với nàng: "Tinh Sa cô nương chẳng lẽ không phát hiện, trùng vương này kỳ thực cũng không lợi hại gì sao? Nga, đúng rồi, nọc độc của nó thật ra có chút lợi hại, cái khác cũng không giống như như thế nào, nếu không nó cũng sẽ không trốn lâu như vậy."
Nếu trùng vương lợi hại, nó sẽ không vẫn luôn trốn đi, âm thầm hiệu lệnh yêu trùng bạo động.
Đương nhiên, đây là ở khi chưa bị bắt bắt được, trùng vương bị bắt được, sẽ không tính cái gì.
Hỏa Lân nhìn lên cục trùng vương, có chút không vui nói với A Chiếu: "Lão đại, ngươi xem thứ này, nào có lợi hại như ta?"
A Chiếu khinh bỉ nó:【Nó có thể hiệu lệnh yêu trùng, mi có thể sao?】
Hỏa Lân nghẹn xuống, nó quả thật không thể.
Tinh Sa bắn ra một lũ dị hỏa, bay tới trùng vương.
Tựa như là cảm giác được nguy hiểm, trùng vương vốn cuộn thành cục đột nhiên giãn thân hình ra, nó thoạt nhìn tựa như một con tằm biến dị Thiên Mục, trên lưng có mười đôi mắt kép đỏ tươi, khi ánh mắt nhắm lại thì nhìn không tới, lúc này mở to mắt, có chút làm cho người ta sợ hãi.
"Cẩn thận." Hỏa Lân và Tinh Sa đồng thời kêu một tiếng, ngăn chặn nọc độc phun đến. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Ở khi dị hỏa tập kích trên thân, trùng vương giãy dụa rất lợi hại, từ trong miệng phun ra nọc độc rơi vãi đến khắp nơi, rơi trên mặt đất phát ra thanh âm xèo xèo, lưu lại một dấu vết cháy đen.
Nọc độc cũng có chút dừng ở trên dây mây Luyện Vân Long Đằng, ăn mòn ra một cái hố động cháy đen.
Luyện Vân Long Đằng đau đến vung lên, đập trùng vương lên trên đất. Nó là linh thực, cho dù trúng độc cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, nhiều nhất chặt bỏ dây mây bị nọc độc phun qua là được, nhưng vẫn là rất đau a QAQ
Tinh Sa lại bắn ra vài dị hỏa, dị hỏa tập kích trên thân thể trùng vương, trùng vương ở dưới dị hỏa vây quanh giãy dụa lên, Luyện Vân Long Đằng cảm giác được uy lực dị hỏa đó, vội vàng bỏ qua trùng vương, tùy ý trùng vương bị dị hỏa bao vây lại.
Dị hỏa không hổ là khắc tinh yêu trùng, nhưng mà chớp mắt, con trùng vương đó cứ như vậy bị đốt thành tro tàn.
Phát hiện trùng vương cứ như vậy đã chết, bị chết rõ ràng như vậy, thần sắc người ở đây có chút cổ quái.
Trùng vương tử vong làm cho yêu trùng chung quanh xao động, tựa như trong nháy mắt mất đi mục tiêu, nhóm yêu trùng chuyển chuyển chuyển ở chung quanh, muốn công kích những người tu luyện, nhưng thi thể trùng chồng chất trên mặt đất phát ra hơi thở, lại làm cho chúng nó cảm giác được nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.