Chương 289: “Ngươi làm cho tỷ tỷ ta nhìn rất không quen.”
Vụ Thỉ Dực
15/03/2022
Ở đại lục Linh thế giới, người tu luyện Tinh Linh cảnh làm người tu
luyện đỉnh cấp, nếu không có chuyện gì lớn, bình thường sẽ tị thế tiềm
tu, thời điểm tầm thường không dễ dàng xuất hiện trước mặt người khác.
Bọn họ tồn tại, là một loại kinh sợ, cũng là một loại lực lượng cùng tượng trưng địa vị.
Nay thành Tự Do liên tiếp xuất hiện người tu luyện Tinh Linh cảnh, số lượng nhiều, gần như bao gồm lão quái vật tiềm tu đại lục Ứng Long, điều này làm cho đại bộ phận người tu luyện thành Tự Do lâm vào trong một loại trạng thái bối rối, lo lắng có chuyện lớn gì muốn phát sinh hay không. Còn người chứng kiến, sớm đem ánh mắt chăm chú nhìn chặt tán tu minh, muốn dò xét đến tột cùng.
Long mạch dụ hoặc thật sự quá lớn, cho dù tán tu minh muốn độc chiếm, cũng phải nhìn thế lực khác có chịu hay không.
Bởi vì người tu luyện Tinh Linh cảnh xuất hiện, việc long mạch rốt cục không phải bí mật.
Thời gian đám người tu luyện Tinh Linh cảnh đợi ở tán tu minh cũng không dài, ước chừng vài canh giờ liền rời khỏi.
Tuy rằng chỉ có mấy canh giờ, nhưng ý nghĩa đại biểu cũng bất đồng.
Thẳng đến khi tất cả những người tu luyện Tinh Linh cảnh đó rời khỏi, tin tức về long mạch đã truyền khắp toàn bộ thành Tự Do, gây nên sóng to gió lớn ở trong người tu luyện.
Không có người nào biết lão tổ tán tu minh cùng đám người tu luyện Tinh Linh cảnh kia đạt thành hiệp nghị gì, người tu luyện có mắt sắc thấy sắc mặt minh chủ tán tu minh khi tiễn khách, dường như không tốt lắm, nhưng mà không tính quá xấu, điều này làm cho người ta không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Chỉ là, sau khi người tu luyện Tinh Linh cảnh rời khỏi, thành Tự Do vẫn chưa giải trừ mệnh lệnh phong thành.
Điều này làm cho rất nhiều người tu luyện bất mãn, chỉ là dù có bất mãn, cũng không thể rõ ràng chống lại cùng tán tu minh.
Sở Chước bọn họ ngồi ở tại đại sảnh khách điếm, một bên uống linh rượu, một bên lắng nghe những người tu luyện dùng giọng điệu sốt ruột thảo luận tin tức long mạch, so với tùy ý suy đoán một tháng trước, hiện tại bọn họ đã có thể khẳng định đại lục Ứng Long có long mạch, thậm chí bọn họ đã có thể xác định, tán tu minh khẳng định là liên hệ các thế lực đại lục Ứng Long, dự tính ra tay với long mạch.
Một đêm trong đó, tán tu minh lại hấp dẫn chú ý toàn bộ đại lục Ứng Long.
Không chỉ có là tán tu minh, còn có đám người tu luyện Tinh Linh cảnh sau lưng gia tộc hoặc môn phái ngày đó tự mình tới thành Tự Do làm "chỗ dựa" cho vãn bối, cũng hấp dẫn vô số ánh mắt.
Nghe xong một lát, Hỏa Lân lén lút hỏi Sở Chước: "Chủ nhân, đây là phát triển cô nói?"
Sở Chước quay đầu liếc nhìn nàng một cái, không nói chuyện.
Hỏa Lân thấu hiểu gật đầu, tiếp tục nói: "Không nghĩ tới cuối cùng biến thành như vậy, cũng chỉ có tán tu minh làm việc bừa bãi như thế, mới có thể đâm tin tức long mạch đi ra ngoài, hấp dẫn toàn bộ đại lục chú ý, đến lúc đó khẳng định sẽ có càng nhiều người tu luyện chạy tới địa điểm long mạch. Nếu như chúng ta đi theo tiến vào long mạch, cũng không rõ ràng như vậy."
Nói xong mình thong hiểu, Hỏa Lân lại vẻ mặt chờ đợi nhìn nàng: "Chủ nhân ngày đó cô suy nghĩ chính là như thế phải không?"
Sở Chước: "... ..."
Sở Chước nhìn bộ dạng thấu hiểu của nàng, có chút khó xử.
Nàng chưa bao giờ thấy mình có bao nhiêu thông minh, chổ ỷ lại chẳng qua là ký ức đời trước, cùng với trải qua sau đó ban cho tâm tính bình tĩnh, mới có thể từ chuyện trong trí nhớ thúc giục cân đo ra một đại khái. Trên thực tế, nàng là biết tán tu minh sẽ động thủ, thế lực khác đại lục Ứng Long đối với long mạch cũng sẽ không không có phản ứng, bọn họ sẽ hợp tác là bình thường.
Không biết đời trước cũng bởi vì tán tu minh nhúng tay hay không, mới đưa đến tin tức long mạch cuối cùng truyền khắp bốn đại lục đỉnh cấp.
Chỉ là, muốn mở ra long mạch đại lục Ứng Long thật tình không đơn giản như vậy.
Sở Chước há miệng muốn giải thích, cuối cùng buồn bực phát hiện, giải thích nhiều quá ngược lại có vẻ khả nghi.
Quên đi, khiến cho nàng hiểu lầm như vậy đi, dù sao hiện tại có người đại lục Ứng Long mở đường ở phía trước, bọn họ theo ở phía sau lượm tiện nghi là được.
Phong tỏa thành Tự Do làm cũng không bao lâu.
Thứ nhất là tin tức long mạch tựa như ôn dịch, lấy một loại tốc độ đáng sợ thổi quét toàn bộ đại lục Ứng Long, ý nghĩa phong tỏa thành Tự Do đã không lớn. Thứ hai, bọn họ vẫn luôn không thể tra ra người ám sát trưởng lão cùng tặc ăn cắp kho tàng bảo, trong lòng biết lại tra xét đi nữa cũng sẽ không có kết quả gì, ngược lại sẽ đắc tội người tu luyện khác. Thứ ba, bọn họ muốn tập trung tất cả tinh lực đặt ở trên người long mạch, không rảnh lại quan tâm khác.
Dưới đủ loại suy tính, tán tu minh rốt cục quyết định giải trừ phong tỏa trước.
Thành Tự Do mở ra một lần nữa, người tu luyện bị nhốt trong thành gần một tháng rốt cuộc có thể rời khỏi.
Sở Chước bọn họ theo đội ngũ rời khỏi cùng nhau đi ra thành Tự Do.
Lúc rời đi, còn có thể cảm giác được tầm mắt âm thầm xem xét.
Bích Tầm Châu âm thầm nhíu mày, loại tầm mắt này làm cho hắn có một loại cảm giác bị mạo phạm. Hỏa Lân càng trực tiếp, nháy mắt lại mở linh thức, tập trung chủ nhân tầm mắt, sau đó hừ nhẹ một tiếng.
Người tu luyện phụ trách giám thị nháy mắt phun ra một búng máu, cả mặt hoảng hốt, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Uy nghi người tu luyện Nhân Hoàng cảnh không cho phép khiêu khích, đặc biệt là người tu luyện cấp thấp, nếu dám dĩ hạ phạm thượng, nhận phải trừng phạt là khó mà tưởng tượng.
Rời khỏi thành Tự Do, bọn họ cũng không vội mà chạy đi, mà là ngự kiếm ở giữa không trung chậm rì rì đi về phía xa xa.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi ở trên một thanh phi kiếm, trong lòng ôm một túi linh hoa mới tạc khi ra khỏi thành thuận tay đóng gói, trên vai nằm úp sấp một con rùa nhỏ, mình ăn một ngụm, đút bé rùa ăn một ngụm, có chút nhàn nhã.
Hỏa Lân ngự kiếm bay qua đến, vươn tay từ trong lòng hắn lấy đi một đóa linh hoa được chiên xốp giòn, một ngụm đi xuống, chỉ nghe được tiếng răng rắc giòn vang, miệng đầy tiên hương hòa lẫn với một cỗ linh hoa hơi ngọt, lan tràn ở trên đầu lưỡi, ăn ngon đến dừng không được.
Xưa nay đồ ăn chiên dầu cho dù không khỏe mạnh, vẫn làm cho người ta muốn ngừng mà không được, càng không cần phải nói loại chiên giòn như linh hoa này, là đặc sản đại lục Linh thế giới, chỉ cần tay nghề tốt, chiên ra hương vị nhất tuyệt, có rất ít người có thể cự tuyệt.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ sớm liền thăm dò linh hoa tạc nhà ai trong thành Tự Do được ngon nhất, lúc rời đi cũng nhịn không được lại đi đóng gói một túi mới đi.
Bé rùa vô cùng ủng hộ hành vi của hắn, vì ăn được tạc linh hoa, vứt bỏ Tầm Châu ca, nhu thuận ghé vào trên vai luyện đan sư, một người một rùa chia nhau ăn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ liếc mắt nhìn Hỏa Lân đến tranh ăn vặt của hắn một cái, méo mó miệng, rốt cuộc không nói cái gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn về Sở Chước phía trước, hỏi: "Sở tỷ, kế tiếp chúng ta muốn đi đâu? Có phải muốn đi Bàn Long sơn hay không?"
Hiện tại nghe nói long mạch ngay tại Bàn Long sơn.
Sở Chước nói: "Đi Huyền Thiên Tôn đưa thuốc cho vị Vân mạch chủ kia."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ dừng lại, giật mình nhìn nàng: "Cô còn dám tới cửa? Không sợ hắn đánh cô bay đi ra ngoài sao?"
Sở Chước nghiêng đầu nhìn hắn: "Sợ cái gì? Hắn không phải trúng độc sao? Hay là A Kỳ huynh không có tự tin đối với độc đan mình luyện?"
"Đương nhiên là có tự tin." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói như đinh đóng cột, sau đó chỉ thấy Sở Chước nghiêng đầu nhìn hắn cười, tiểu cô nương tươi cười cười ngọt ngào đến hắn cũng nhịn không được cười ngây ngô theo.
Tầm mắt rất nhanh đã bị một người cản trở, Mặc Sĩ Thiên Kỳ phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Hỏa Lân đã từ phi kiếm của mình nhảy đến trên thân kiếm của hắn, há mồm với hắn, không tiếng động nói: Dám ngây người với chủ nhân, không sợ lão đại cào chết ngươi?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bất mãn trừng nàng, cũng không tiếng trả lại một câu: Ta làm sao ngây người? Không hiểu biết cũng đừng có nói lung tung.
Hắn đối với Sở Chước chính là tôn trọng trăm phần trăm, cho dù tuổi nàng nhỏ hơn hắn, như cũ tôn xưng một câu "Sở tỷ", tuyệt đối không có syu nghĩ không phải gì. Chỉ là, cũng không thể phủ nhận bộ dạng của nàng quả thật rất xinh đẹp, chẳng lẽ hắn thưởng thức một chút tiểu mỹ nhân cũng không được sao?
Sở Chước đứng ở trên phi kiếm, không phát hiện mắt đi mày lại giữa một người một yêu.
Bích Tầm Châu thật ra cũng phát hiện, mặt không chút thay đổi dời tầm mắt, đỡ phải bị bọn họ đau mù mắt chó.
Bọn họ một đường đi về phía trước, dần dần rời khỏi thành Tự Do.
Thẳng đến nửa ngày sau, Sở Chước đột nhiên rút ra Toái Tinh kiếm, từ phi kiếm nhảy xuống, trọng kiếm ngang ở trước ngực, âm thanh lạnh lùng nói: "Bước ra."
Giữa không trung đám người Bích Tầm Châu cũng đều rơi xuống.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm tạc linh hoa ăn hơn phân nửa, đội bé rùa, xoẹt xoẹt xoẹt thối lui đến phía sau mọi người, thò đầu nhìn qua.
Chỉ thấy ven đường trên một gốc cây linh mộc cao to, bốn người tu luyện Nhân Hoàng cảnh mặc áo đen lộ ra thân hình, trên mặt bọn họ đeo mặt nạ nửa chừng màu huyền thiết đứt đoạn, chỉ lộ ra bộ vị miệng và cằm.
Thấy thế nào cũng không có hảo ý.
Sở Chước không vô nghĩa cùng bọn họ, cầm kiếm đánh qua.
Một kiếm phá vạn pháp!
Một tiếng ầm vang, linh mộc lúc trước vài người tu luyện ẩn thân bị một kiếm phân thành hai, kiếm khí lan đến gần hai người tu luyện ẩn náu không đủ mau, pháp y trên người bị kiếm khí lạnh lẽo xé rách, lộ ra làn da bị thương.
Cảm giác hơi thở dị thủy tạp phụ trên kiếm khí, sắc mặt hai người tu luyện bị thương khẽ biến, hai người tu luyện khác đã chạy tới.
Hỏa Lân hưng phấn mà nhào đi qua, một quyền xử lý một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, Bích Tầm Châu chém ra băng tơ, cản trở đường đi người tu luyện nhằm phía Sở Chước.
Sở Chước lại xuất kiếm.
Khi kiếm khí đánh úp lại, hai người tu luyện bị thương lúc trước lúc này có điều phòng bị, không bị kiếm khí xuất kỳ bất ý đó gây thương tích, lập tức đánh cùng một chỗ với Sở Chước.
Ở khi chiến đấu bắt đầu, A Chiếu nhảy lên một trên tảng đá dựng đứng ở ven đường, nhìn chiến đấu phía dưới.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng cùng đi qua, quan sát ba chiến đấu với bốn, Hỏa Lân và Bích Tầm Châu thì mỗi yêu xử lý một người, lấy thực lực của bọn họ, rất nhanh có thể quyết định, ngược lại Sở Chước bên kia, xử lý là hai người, tuy rằng nhìn như thành thạo, nhưng trong lúc nhất thời cũng không cách nào giải quyết bọn họ.
Hỏa Lân quăng người tu luyện bị nó đánh đến ngực dẹp xuống một khối cho Bích Tầm Châu, nhảy qua đi giúp Sở Chước.
"Chủ nhân, ta giúp cô, chia cho ta một tên!"
Sở Chước nghe nói như thế, thần sắc chưa biến, kiếm quang đảo qua, thật đúng là chia cho nó một tên.
Người tu luyện bị nàng chia ra cho dù mang mặt nạ, cũng có thể từ trong nháy mắt hắn banh cằm mà cảm giác được hắn tức giận, đám gia hỏa này rõ ràng không để bọn họ vào mắt.
Sở Chước bọn họ thật đúng không để vào mắt, nếu tới là người tu luyện Tinh Linh cảnh, bọn họ khả năng sẽ kiêng kị, nhưng lại chỉ là bốn Nhân Hoàng cảnh, gánh hết bọn họ không thương lượng.
Chỉ có một nhu cầu muốn đối phó, kiếm ý của Sở Chước nháy mắt trở nên lạnh thấu xương, kiếm khí sương lạnh đó giống như có thể đóng băng vạn vật, dị thủy tề phát cùng kiếm khí, ở giữa không trung nổi lên màu ánh sáng sương lạnh.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đột nhiên ồ một tiếng: "Kỳ quái, kiếm khí của Sở tỷ làm sao có thể là thuộc tính băng?"
Bích Tầm Châu trói hai người tu luyện bị đánh cho chết khiếp nói: "Đây không phải thuộc tính băng, mà là dị thủy hóa băng, một loại hình thái khác của dị thủy." Dừng lại, hắn lại nói: "Kiếm ý của chủ nhân lại biến mạnh."
Loại mạnh này, không chỉ có thể hiện ở trên kiếm khí, cũng thể hiện ở trong kiếm ý.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình, thì ra là như vậy.
Lại nhìn một lát, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Bích Tầm Châu đều có thể cảm giác được Sở Chước đang biến cường, đây là sau khi nàng tấn cấp Nhân Hoàng cảnh, lần đầu tiên chiến đấu cùng người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, cho dù tu vi người tu luyện đó cao hơn nàng vài cảnh giới nhỏ, nhưng ở trước mặt kiếm ý của nàng, nháy mắt liền khiếp đảm.
Kiếm ý của nàng cường hãn lạnh thấu xương, mang theo một loại kiên quyết từ trước đến nay chưa từng có.
Trên người người tu luyện chiến đấu cùng Sở Chước rất nhanh liền xuất hiện nhiều miệng kiếm thương, trên mỗi một miệng kiếm thương đều tràn ngập một tầng băng sương, mấy hơi thở sau băng sương hóa thành bọt nước, theo miệng vết thương rơi xuống, mới lộ ra miệng vết thương bị kiếm khí xé rách, lưu lại dị thủy cùng kiếm khí lành lạnh.
Sở Chước phát ra chiến ý càng lẫm liệt.
Nhưng mà người tu luyện bị Sở Chước đè nặng đánh cảm thấy đây cũng không phải là cái thể nghiệm tốt đẹp gì, thậm chí có chút hối hận chống lại nàng, sớm biết nữ nhân này là kiếm tu đã tu ra kiếm ý của mình, chắc chắn tránh nàng.
Đáng tiếc, khi hắn tỉnh ngộ lại đã quá trễ.
Sở Chước quấn đấu cùng hắn một lát, thăm dò hết chiêu số của hắn, thấy không có uy chiêu tất yếu, một kiếm đập qua đầu hắn.
Một màn đập đầu kinh điển lại xuất hiện, ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều cảm thấy ót rất đau.
Sau khi tấn cấp đến Nhân Hoàng cảnh, khí lực của Sở Chước không phải lớn bình thường, một kiếm đó đập lên, tuy là người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, cũng bị đập đến choáng váng đầu mờ mắt, chỉ chống đỡ trong chốc lát, rốt cục xụi lơ trên mặt đất.
Bích Tầm Châu tiến lên, dùng băng tơ trói người lại.
Sở Chước thu kiếm mà đứng, A Chiếu một lần nữa nhảy đến bả vai nàng, cái đuôi quét quét cổ nàng, dùng lông mặt cọ nàng.
Bên kia, Hỏa Lân cũng một quyền đánh ở trên mặt đối thủ, một con mắt gấu mèo rõ ràng xuất hiện, lại một quyền, lúc này đối xứng rồi, cuối cùng chân dài đảo qua đi, quét người nằm trên mặt đất, dẫm nát trên lưng, để hắn không thể động đậy.
Sau khi chiến đấu kết thúc, bốn người tu luyện, một người trọng thương, hai tên hôn mê, một tên là bị thương nhẹ.
Vết thương nhẹ kia là bị Bích Tầm Châu dùng băng tơ trói lại, hắn nhìn xem mấy đồng bạn chung quanh, nhất thời trầm mặc, có chút hối hận nhận cọc nhiệm vụ này.
Đợi khi Sở Chước bọn họ thẩm vấn, không cần bọn họ ra tay thế nào, người tu luyện bị thương nhẹ nhất đó liền nói hết toàn bộ mục đích cùng ý đồ bọn họ đến.
Bọn họ là khách khanh của trưởng lão tán tu minh, tiếp nhận mệnh lệnh tán tu minh, phụ trách giám thị bọn họ, ở sau khi bọn họ rời khỏi thành Tự Do, cần phải ngăn bọn họ lại ở ngoài thành Tự Do, nếu như có thể bắt giữ bọn họ thì rất tốt.
Nhưng ai biết nhóm người này đều là giả heo ăn thịt hổ, rõ ràng có ba người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, thế nhưng ẩn tàng tu vi, làm cho bọn họ tưởng chỉ có hai người, bọn họ xuất động bốn người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, thấy đủ để đối phó.
Bích Tầm Châu nhíu mày, ẩn tàng tu vi trách hắn à?
"Các ngươi ngăn cản chúng ta làm cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt ngốc bạch ngọt hỏi, có được bao nhiêu thuần thì liền có bấy nhiêu thuần khiết.
Người tu luyện đó chần chờ, mới nói chi tiết: "Thượng cấp hoài nghi, việc kho tàng bảo mất trộm có liên quan cùng các ngươi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thiếu chút nữa căng không được biểu tình trên mặt, may mắn hắn trải qua đặc huấn, theo thói quen giả bộ Khốc ca trước mặt người khác ở bên ngoài, có thể căng được mặt, không lộ ra vẻ khác thường. Trong lòng lại cân nhắc, người nào trong tán tu minh thông minh như vậy, thế nhưng thật có thể tra được trên người bọn họ.
Chẳng lẽ là A Chiếu già đầu lưu lại dấu vết gì làm cho bọn họ truy tung đến?
Lúc này, chợt nghe được Sở Chước nói: "Các ngươi hoài nghi không chỉ là chúng ta đi?"
"Đúng, phàm là người tu luyện Nhân Hoàng cảnh lưu lại ở thành Tự Do, đều là đối tượng hoài nghi." Người tu luyện đó nói chi tiết.
Cho nên, tán tu minh phái ra chặn cướp không chỉ có là Sở Chước bọn họ, còn có người tu luyện Nhân Hoàng cảnh khác. Chỉ là những người tu luyện Nhân Hoàng cảnh bị hoài nghi không nóng vội giống như Sở Chước, sau khi phát hiện người liền trực tiếp động thủ đánh người không thương lượng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được không biết nên khóc hay cười, đây có tính là một loại tung lưới không? Hắn còn tưởng rằng tán tu minh thật sự lợi hại như vậy, có thể tra được trên người bọn họ.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn con yêu thú đầu sỏ gây nên nào đó một cái, chỉ thấy nó ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, hai móng vuốt cuộn ở trước mặt, bộ dạng tiểu yêu thú cấp thấp nhỏ yếu, hắn càng nhìn xem càng muốn cười.
"Tán tu minh các ngươi làm việc thật đúng là kiêu ngạo." Hỏa Lân lại nghiền người tu luyện dưới chân vài cái: "Ngươi làm cho tỷ tỷ ta nhìn rất không quen."
Nghe được nàng tự xưng tỷ tỷ, người tu luyện nếm thử qua thiết quyền của nó âm thầm nuốt nước miếng, nhìn gương mặt của nó không nói lời nào.
"Nhìn cái gì? Tìm đánh sao?" Hỏa Lân tăng thêm lực lượng, người tu luyện dưới chân bị nó giẫm đến thống khổ không thôi, rốt cục hôn mê đi.
Người tu luyện duy nhất thanh tỉnh âm thầm nuốt nước miếng, nhìn mấy con hàng hung tàn, không biết bọn họ sẽ xử lý bọn hắn như thế nào.
Hết chương 289.
Bọn họ tồn tại, là một loại kinh sợ, cũng là một loại lực lượng cùng tượng trưng địa vị.
Nay thành Tự Do liên tiếp xuất hiện người tu luyện Tinh Linh cảnh, số lượng nhiều, gần như bao gồm lão quái vật tiềm tu đại lục Ứng Long, điều này làm cho đại bộ phận người tu luyện thành Tự Do lâm vào trong một loại trạng thái bối rối, lo lắng có chuyện lớn gì muốn phát sinh hay không. Còn người chứng kiến, sớm đem ánh mắt chăm chú nhìn chặt tán tu minh, muốn dò xét đến tột cùng.
Long mạch dụ hoặc thật sự quá lớn, cho dù tán tu minh muốn độc chiếm, cũng phải nhìn thế lực khác có chịu hay không.
Bởi vì người tu luyện Tinh Linh cảnh xuất hiện, việc long mạch rốt cục không phải bí mật.
Thời gian đám người tu luyện Tinh Linh cảnh đợi ở tán tu minh cũng không dài, ước chừng vài canh giờ liền rời khỏi.
Tuy rằng chỉ có mấy canh giờ, nhưng ý nghĩa đại biểu cũng bất đồng.
Thẳng đến khi tất cả những người tu luyện Tinh Linh cảnh đó rời khỏi, tin tức về long mạch đã truyền khắp toàn bộ thành Tự Do, gây nên sóng to gió lớn ở trong người tu luyện.
Không có người nào biết lão tổ tán tu minh cùng đám người tu luyện Tinh Linh cảnh kia đạt thành hiệp nghị gì, người tu luyện có mắt sắc thấy sắc mặt minh chủ tán tu minh khi tiễn khách, dường như không tốt lắm, nhưng mà không tính quá xấu, điều này làm cho người ta không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Chỉ là, sau khi người tu luyện Tinh Linh cảnh rời khỏi, thành Tự Do vẫn chưa giải trừ mệnh lệnh phong thành.
Điều này làm cho rất nhiều người tu luyện bất mãn, chỉ là dù có bất mãn, cũng không thể rõ ràng chống lại cùng tán tu minh.
Sở Chước bọn họ ngồi ở tại đại sảnh khách điếm, một bên uống linh rượu, một bên lắng nghe những người tu luyện dùng giọng điệu sốt ruột thảo luận tin tức long mạch, so với tùy ý suy đoán một tháng trước, hiện tại bọn họ đã có thể khẳng định đại lục Ứng Long có long mạch, thậm chí bọn họ đã có thể xác định, tán tu minh khẳng định là liên hệ các thế lực đại lục Ứng Long, dự tính ra tay với long mạch.
Một đêm trong đó, tán tu minh lại hấp dẫn chú ý toàn bộ đại lục Ứng Long.
Không chỉ có là tán tu minh, còn có đám người tu luyện Tinh Linh cảnh sau lưng gia tộc hoặc môn phái ngày đó tự mình tới thành Tự Do làm "chỗ dựa" cho vãn bối, cũng hấp dẫn vô số ánh mắt.
Nghe xong một lát, Hỏa Lân lén lút hỏi Sở Chước: "Chủ nhân, đây là phát triển cô nói?"
Sở Chước quay đầu liếc nhìn nàng một cái, không nói chuyện.
Hỏa Lân thấu hiểu gật đầu, tiếp tục nói: "Không nghĩ tới cuối cùng biến thành như vậy, cũng chỉ có tán tu minh làm việc bừa bãi như thế, mới có thể đâm tin tức long mạch đi ra ngoài, hấp dẫn toàn bộ đại lục chú ý, đến lúc đó khẳng định sẽ có càng nhiều người tu luyện chạy tới địa điểm long mạch. Nếu như chúng ta đi theo tiến vào long mạch, cũng không rõ ràng như vậy."
Nói xong mình thong hiểu, Hỏa Lân lại vẻ mặt chờ đợi nhìn nàng: "Chủ nhân ngày đó cô suy nghĩ chính là như thế phải không?"
Sở Chước: "... ..."
Sở Chước nhìn bộ dạng thấu hiểu của nàng, có chút khó xử.
Nàng chưa bao giờ thấy mình có bao nhiêu thông minh, chổ ỷ lại chẳng qua là ký ức đời trước, cùng với trải qua sau đó ban cho tâm tính bình tĩnh, mới có thể từ chuyện trong trí nhớ thúc giục cân đo ra một đại khái. Trên thực tế, nàng là biết tán tu minh sẽ động thủ, thế lực khác đại lục Ứng Long đối với long mạch cũng sẽ không không có phản ứng, bọn họ sẽ hợp tác là bình thường.
Không biết đời trước cũng bởi vì tán tu minh nhúng tay hay không, mới đưa đến tin tức long mạch cuối cùng truyền khắp bốn đại lục đỉnh cấp.
Chỉ là, muốn mở ra long mạch đại lục Ứng Long thật tình không đơn giản như vậy.
Sở Chước há miệng muốn giải thích, cuối cùng buồn bực phát hiện, giải thích nhiều quá ngược lại có vẻ khả nghi.
Quên đi, khiến cho nàng hiểu lầm như vậy đi, dù sao hiện tại có người đại lục Ứng Long mở đường ở phía trước, bọn họ theo ở phía sau lượm tiện nghi là được.
Phong tỏa thành Tự Do làm cũng không bao lâu.
Thứ nhất là tin tức long mạch tựa như ôn dịch, lấy một loại tốc độ đáng sợ thổi quét toàn bộ đại lục Ứng Long, ý nghĩa phong tỏa thành Tự Do đã không lớn. Thứ hai, bọn họ vẫn luôn không thể tra ra người ám sát trưởng lão cùng tặc ăn cắp kho tàng bảo, trong lòng biết lại tra xét đi nữa cũng sẽ không có kết quả gì, ngược lại sẽ đắc tội người tu luyện khác. Thứ ba, bọn họ muốn tập trung tất cả tinh lực đặt ở trên người long mạch, không rảnh lại quan tâm khác.
Dưới đủ loại suy tính, tán tu minh rốt cục quyết định giải trừ phong tỏa trước.
Thành Tự Do mở ra một lần nữa, người tu luyện bị nhốt trong thành gần một tháng rốt cuộc có thể rời khỏi.
Sở Chước bọn họ theo đội ngũ rời khỏi cùng nhau đi ra thành Tự Do.
Lúc rời đi, còn có thể cảm giác được tầm mắt âm thầm xem xét.
Bích Tầm Châu âm thầm nhíu mày, loại tầm mắt này làm cho hắn có một loại cảm giác bị mạo phạm. Hỏa Lân càng trực tiếp, nháy mắt lại mở linh thức, tập trung chủ nhân tầm mắt, sau đó hừ nhẹ một tiếng.
Người tu luyện phụ trách giám thị nháy mắt phun ra một búng máu, cả mặt hoảng hốt, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Uy nghi người tu luyện Nhân Hoàng cảnh không cho phép khiêu khích, đặc biệt là người tu luyện cấp thấp, nếu dám dĩ hạ phạm thượng, nhận phải trừng phạt là khó mà tưởng tượng.
Rời khỏi thành Tự Do, bọn họ cũng không vội mà chạy đi, mà là ngự kiếm ở giữa không trung chậm rì rì đi về phía xa xa.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi ở trên một thanh phi kiếm, trong lòng ôm một túi linh hoa mới tạc khi ra khỏi thành thuận tay đóng gói, trên vai nằm úp sấp một con rùa nhỏ, mình ăn một ngụm, đút bé rùa ăn một ngụm, có chút nhàn nhã.
Hỏa Lân ngự kiếm bay qua đến, vươn tay từ trong lòng hắn lấy đi một đóa linh hoa được chiên xốp giòn, một ngụm đi xuống, chỉ nghe được tiếng răng rắc giòn vang, miệng đầy tiên hương hòa lẫn với một cỗ linh hoa hơi ngọt, lan tràn ở trên đầu lưỡi, ăn ngon đến dừng không được.
Xưa nay đồ ăn chiên dầu cho dù không khỏe mạnh, vẫn làm cho người ta muốn ngừng mà không được, càng không cần phải nói loại chiên giòn như linh hoa này, là đặc sản đại lục Linh thế giới, chỉ cần tay nghề tốt, chiên ra hương vị nhất tuyệt, có rất ít người có thể cự tuyệt.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ sớm liền thăm dò linh hoa tạc nhà ai trong thành Tự Do được ngon nhất, lúc rời đi cũng nhịn không được lại đi đóng gói một túi mới đi.
Bé rùa vô cùng ủng hộ hành vi của hắn, vì ăn được tạc linh hoa, vứt bỏ Tầm Châu ca, nhu thuận ghé vào trên vai luyện đan sư, một người một rùa chia nhau ăn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ liếc mắt nhìn Hỏa Lân đến tranh ăn vặt của hắn một cái, méo mó miệng, rốt cuộc không nói cái gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn về Sở Chước phía trước, hỏi: "Sở tỷ, kế tiếp chúng ta muốn đi đâu? Có phải muốn đi Bàn Long sơn hay không?"
Hiện tại nghe nói long mạch ngay tại Bàn Long sơn.
Sở Chước nói: "Đi Huyền Thiên Tôn đưa thuốc cho vị Vân mạch chủ kia."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ dừng lại, giật mình nhìn nàng: "Cô còn dám tới cửa? Không sợ hắn đánh cô bay đi ra ngoài sao?"
Sở Chước nghiêng đầu nhìn hắn: "Sợ cái gì? Hắn không phải trúng độc sao? Hay là A Kỳ huynh không có tự tin đối với độc đan mình luyện?"
"Đương nhiên là có tự tin." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói như đinh đóng cột, sau đó chỉ thấy Sở Chước nghiêng đầu nhìn hắn cười, tiểu cô nương tươi cười cười ngọt ngào đến hắn cũng nhịn không được cười ngây ngô theo.
Tầm mắt rất nhanh đã bị một người cản trở, Mặc Sĩ Thiên Kỳ phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Hỏa Lân đã từ phi kiếm của mình nhảy đến trên thân kiếm của hắn, há mồm với hắn, không tiếng động nói: Dám ngây người với chủ nhân, không sợ lão đại cào chết ngươi?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bất mãn trừng nàng, cũng không tiếng trả lại một câu: Ta làm sao ngây người? Không hiểu biết cũng đừng có nói lung tung.
Hắn đối với Sở Chước chính là tôn trọng trăm phần trăm, cho dù tuổi nàng nhỏ hơn hắn, như cũ tôn xưng một câu "Sở tỷ", tuyệt đối không có syu nghĩ không phải gì. Chỉ là, cũng không thể phủ nhận bộ dạng của nàng quả thật rất xinh đẹp, chẳng lẽ hắn thưởng thức một chút tiểu mỹ nhân cũng không được sao?
Sở Chước đứng ở trên phi kiếm, không phát hiện mắt đi mày lại giữa một người một yêu.
Bích Tầm Châu thật ra cũng phát hiện, mặt không chút thay đổi dời tầm mắt, đỡ phải bị bọn họ đau mù mắt chó.
Bọn họ một đường đi về phía trước, dần dần rời khỏi thành Tự Do.
Thẳng đến nửa ngày sau, Sở Chước đột nhiên rút ra Toái Tinh kiếm, từ phi kiếm nhảy xuống, trọng kiếm ngang ở trước ngực, âm thanh lạnh lùng nói: "Bước ra."
Giữa không trung đám người Bích Tầm Châu cũng đều rơi xuống.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm tạc linh hoa ăn hơn phân nửa, đội bé rùa, xoẹt xoẹt xoẹt thối lui đến phía sau mọi người, thò đầu nhìn qua.
Chỉ thấy ven đường trên một gốc cây linh mộc cao to, bốn người tu luyện Nhân Hoàng cảnh mặc áo đen lộ ra thân hình, trên mặt bọn họ đeo mặt nạ nửa chừng màu huyền thiết đứt đoạn, chỉ lộ ra bộ vị miệng và cằm.
Thấy thế nào cũng không có hảo ý.
Sở Chước không vô nghĩa cùng bọn họ, cầm kiếm đánh qua.
Một kiếm phá vạn pháp!
Một tiếng ầm vang, linh mộc lúc trước vài người tu luyện ẩn thân bị một kiếm phân thành hai, kiếm khí lan đến gần hai người tu luyện ẩn náu không đủ mau, pháp y trên người bị kiếm khí lạnh lẽo xé rách, lộ ra làn da bị thương.
Cảm giác hơi thở dị thủy tạp phụ trên kiếm khí, sắc mặt hai người tu luyện bị thương khẽ biến, hai người tu luyện khác đã chạy tới.
Hỏa Lân hưng phấn mà nhào đi qua, một quyền xử lý một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, Bích Tầm Châu chém ra băng tơ, cản trở đường đi người tu luyện nhằm phía Sở Chước.
Sở Chước lại xuất kiếm.
Khi kiếm khí đánh úp lại, hai người tu luyện bị thương lúc trước lúc này có điều phòng bị, không bị kiếm khí xuất kỳ bất ý đó gây thương tích, lập tức đánh cùng một chỗ với Sở Chước.
Ở khi chiến đấu bắt đầu, A Chiếu nhảy lên một trên tảng đá dựng đứng ở ven đường, nhìn chiến đấu phía dưới.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng cùng đi qua, quan sát ba chiến đấu với bốn, Hỏa Lân và Bích Tầm Châu thì mỗi yêu xử lý một người, lấy thực lực của bọn họ, rất nhanh có thể quyết định, ngược lại Sở Chước bên kia, xử lý là hai người, tuy rằng nhìn như thành thạo, nhưng trong lúc nhất thời cũng không cách nào giải quyết bọn họ.
Hỏa Lân quăng người tu luyện bị nó đánh đến ngực dẹp xuống một khối cho Bích Tầm Châu, nhảy qua đi giúp Sở Chước.
"Chủ nhân, ta giúp cô, chia cho ta một tên!"
Sở Chước nghe nói như thế, thần sắc chưa biến, kiếm quang đảo qua, thật đúng là chia cho nó một tên.
Người tu luyện bị nàng chia ra cho dù mang mặt nạ, cũng có thể từ trong nháy mắt hắn banh cằm mà cảm giác được hắn tức giận, đám gia hỏa này rõ ràng không để bọn họ vào mắt.
Sở Chước bọn họ thật đúng không để vào mắt, nếu tới là người tu luyện Tinh Linh cảnh, bọn họ khả năng sẽ kiêng kị, nhưng lại chỉ là bốn Nhân Hoàng cảnh, gánh hết bọn họ không thương lượng.
Chỉ có một nhu cầu muốn đối phó, kiếm ý của Sở Chước nháy mắt trở nên lạnh thấu xương, kiếm khí sương lạnh đó giống như có thể đóng băng vạn vật, dị thủy tề phát cùng kiếm khí, ở giữa không trung nổi lên màu ánh sáng sương lạnh.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đột nhiên ồ một tiếng: "Kỳ quái, kiếm khí của Sở tỷ làm sao có thể là thuộc tính băng?"
Bích Tầm Châu trói hai người tu luyện bị đánh cho chết khiếp nói: "Đây không phải thuộc tính băng, mà là dị thủy hóa băng, một loại hình thái khác của dị thủy." Dừng lại, hắn lại nói: "Kiếm ý của chủ nhân lại biến mạnh."
Loại mạnh này, không chỉ có thể hiện ở trên kiếm khí, cũng thể hiện ở trong kiếm ý.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình, thì ra là như vậy.
Lại nhìn một lát, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Bích Tầm Châu đều có thể cảm giác được Sở Chước đang biến cường, đây là sau khi nàng tấn cấp Nhân Hoàng cảnh, lần đầu tiên chiến đấu cùng người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, cho dù tu vi người tu luyện đó cao hơn nàng vài cảnh giới nhỏ, nhưng ở trước mặt kiếm ý của nàng, nháy mắt liền khiếp đảm.
Kiếm ý của nàng cường hãn lạnh thấu xương, mang theo một loại kiên quyết từ trước đến nay chưa từng có.
Trên người người tu luyện chiến đấu cùng Sở Chước rất nhanh liền xuất hiện nhiều miệng kiếm thương, trên mỗi một miệng kiếm thương đều tràn ngập một tầng băng sương, mấy hơi thở sau băng sương hóa thành bọt nước, theo miệng vết thương rơi xuống, mới lộ ra miệng vết thương bị kiếm khí xé rách, lưu lại dị thủy cùng kiếm khí lành lạnh.
Sở Chước phát ra chiến ý càng lẫm liệt.
Nhưng mà người tu luyện bị Sở Chước đè nặng đánh cảm thấy đây cũng không phải là cái thể nghiệm tốt đẹp gì, thậm chí có chút hối hận chống lại nàng, sớm biết nữ nhân này là kiếm tu đã tu ra kiếm ý của mình, chắc chắn tránh nàng.
Đáng tiếc, khi hắn tỉnh ngộ lại đã quá trễ.
Sở Chước quấn đấu cùng hắn một lát, thăm dò hết chiêu số của hắn, thấy không có uy chiêu tất yếu, một kiếm đập qua đầu hắn.
Một màn đập đầu kinh điển lại xuất hiện, ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều cảm thấy ót rất đau.
Sau khi tấn cấp đến Nhân Hoàng cảnh, khí lực của Sở Chước không phải lớn bình thường, một kiếm đó đập lên, tuy là người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, cũng bị đập đến choáng váng đầu mờ mắt, chỉ chống đỡ trong chốc lát, rốt cục xụi lơ trên mặt đất.
Bích Tầm Châu tiến lên, dùng băng tơ trói người lại.
Sở Chước thu kiếm mà đứng, A Chiếu một lần nữa nhảy đến bả vai nàng, cái đuôi quét quét cổ nàng, dùng lông mặt cọ nàng.
Bên kia, Hỏa Lân cũng một quyền đánh ở trên mặt đối thủ, một con mắt gấu mèo rõ ràng xuất hiện, lại một quyền, lúc này đối xứng rồi, cuối cùng chân dài đảo qua đi, quét người nằm trên mặt đất, dẫm nát trên lưng, để hắn không thể động đậy.
Sau khi chiến đấu kết thúc, bốn người tu luyện, một người trọng thương, hai tên hôn mê, một tên là bị thương nhẹ.
Vết thương nhẹ kia là bị Bích Tầm Châu dùng băng tơ trói lại, hắn nhìn xem mấy đồng bạn chung quanh, nhất thời trầm mặc, có chút hối hận nhận cọc nhiệm vụ này.
Đợi khi Sở Chước bọn họ thẩm vấn, không cần bọn họ ra tay thế nào, người tu luyện bị thương nhẹ nhất đó liền nói hết toàn bộ mục đích cùng ý đồ bọn họ đến.
Bọn họ là khách khanh của trưởng lão tán tu minh, tiếp nhận mệnh lệnh tán tu minh, phụ trách giám thị bọn họ, ở sau khi bọn họ rời khỏi thành Tự Do, cần phải ngăn bọn họ lại ở ngoài thành Tự Do, nếu như có thể bắt giữ bọn họ thì rất tốt.
Nhưng ai biết nhóm người này đều là giả heo ăn thịt hổ, rõ ràng có ba người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, thế nhưng ẩn tàng tu vi, làm cho bọn họ tưởng chỉ có hai người, bọn họ xuất động bốn người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, thấy đủ để đối phó.
Bích Tầm Châu nhíu mày, ẩn tàng tu vi trách hắn à?
"Các ngươi ngăn cản chúng ta làm cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt ngốc bạch ngọt hỏi, có được bao nhiêu thuần thì liền có bấy nhiêu thuần khiết.
Người tu luyện đó chần chờ, mới nói chi tiết: "Thượng cấp hoài nghi, việc kho tàng bảo mất trộm có liên quan cùng các ngươi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thiếu chút nữa căng không được biểu tình trên mặt, may mắn hắn trải qua đặc huấn, theo thói quen giả bộ Khốc ca trước mặt người khác ở bên ngoài, có thể căng được mặt, không lộ ra vẻ khác thường. Trong lòng lại cân nhắc, người nào trong tán tu minh thông minh như vậy, thế nhưng thật có thể tra được trên người bọn họ.
Chẳng lẽ là A Chiếu già đầu lưu lại dấu vết gì làm cho bọn họ truy tung đến?
Lúc này, chợt nghe được Sở Chước nói: "Các ngươi hoài nghi không chỉ là chúng ta đi?"
"Đúng, phàm là người tu luyện Nhân Hoàng cảnh lưu lại ở thành Tự Do, đều là đối tượng hoài nghi." Người tu luyện đó nói chi tiết.
Cho nên, tán tu minh phái ra chặn cướp không chỉ có là Sở Chước bọn họ, còn có người tu luyện Nhân Hoàng cảnh khác. Chỉ là những người tu luyện Nhân Hoàng cảnh bị hoài nghi không nóng vội giống như Sở Chước, sau khi phát hiện người liền trực tiếp động thủ đánh người không thương lượng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được không biết nên khóc hay cười, đây có tính là một loại tung lưới không? Hắn còn tưởng rằng tán tu minh thật sự lợi hại như vậy, có thể tra được trên người bọn họ.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn con yêu thú đầu sỏ gây nên nào đó một cái, chỉ thấy nó ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, hai móng vuốt cuộn ở trước mặt, bộ dạng tiểu yêu thú cấp thấp nhỏ yếu, hắn càng nhìn xem càng muốn cười.
"Tán tu minh các ngươi làm việc thật đúng là kiêu ngạo." Hỏa Lân lại nghiền người tu luyện dưới chân vài cái: "Ngươi làm cho tỷ tỷ ta nhìn rất không quen."
Nghe được nàng tự xưng tỷ tỷ, người tu luyện nếm thử qua thiết quyền của nó âm thầm nuốt nước miếng, nhìn gương mặt của nó không nói lời nào.
"Nhìn cái gì? Tìm đánh sao?" Hỏa Lân tăng thêm lực lượng, người tu luyện dưới chân bị nó giẫm đến thống khổ không thôi, rốt cục hôn mê đi.
Người tu luyện duy nhất thanh tỉnh âm thầm nuốt nước miếng, nhìn mấy con hàng hung tàn, không biết bọn họ sẽ xử lý bọn hắn như thế nào.
Hết chương 289.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.