Cùng Trời Với Thú

Chương 80: Người từ bên ngoài đến đại lục Thiên Thượng Hải.

Vụ Thỉ Dực

31/05/2018

Đoàn người Sở Chước tiến vào khoang thuyền, đóng cửa lại, ngăn cách tất cả tầm mắt.

Phong Hành Tuyết đứng ở ngoài cửa, sắc mặt biến hóa liên tục, vô cùng âm lệ.

Bị vả mặt kỳ thực cũng không đau, nhưng bị vả mặt trước mặt mọi người, đó là một loại giẫm lên tôn nghiêm, tư vị cũng không dễ chịu.

Phong Hành Tuyết ngay cả tâm giết người cũng có, cũng không dám nghĩ ở trong đầu, ngay cả ý niệm trong đầu cũng không dám có, sợ dị thủy trong thức hải nhận thấy được, chỉ có thể nhẫn nại xuống cổ sát ý đó, hít sâu vài hơi mới có thể dằn xuống lệ khí này.

Bên cạnh, một đệ tử Tuyết Y lâu tức giận bất bình nói: "Hành Tuyết tiểu thư, nữ nhân đó bắt nạt người như thế, có muốn hay không..."

"Câm miệng!" Phong Hành Tuyết ánh mắt như đao thổi qua: "Sở tỷ tỷ và ta tình như tỷ muội, nàng như thế cũng là ta có sai trước."

Nghe nói như thế, đệ tử Tuyết Y lâu vẻ mặt kinh ngạc, quả thực không thể tin được đây là lời Phong Hành Tuyết sẽ nói, nghe qua thế nào cũng cảm thấy rất vớ vẩn. Bọn họ không thừa nhận là Phong Hành Tuyết sửa tính tình, chẳng lẽ là Phong Hành Tuyết có cái nhược điểm rơi vào trong tay đám người này, mới có thể bị đánh mà không đánh trả.

Chẳng lẽ, Phong Hành Tuyết thật sự coi đối phương làm tỷ muội?

Trong lòng Phong Hành Tuyết đang rất khó chịu, nghe được lời đệ tử Tuyết Y lâu nói, tự nhiên trong lòng không vui.

Nhưng nàng ta cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Nếu có thể ra tay với Sở Chước, nàng ta đã sớm giết rồi, làm sao sẽ để lại làm cho chính mình khó chịu chứ? Chỉ là vì không có biện pháp động thủ, mới có thể nhẫn nại lần nữa, cẩn thận bới móc, thử thăm dò điểm mấu chốt của Sở Chước.

Lần thử này hiển nhiên thất bại, chứng minh Sở Chước cũng không phải một người không đầu óc.

Trái lại, nàng thật sự thông minh, cuối cùng trước tiên có thể nhận thấy được ý đồ của mình.

Phong Hành Tuyết có chút thất bại, nhưng mà từ chuyện lần này thì hiểu rõ ràng, Sở Chước cũng không phải là người luôn nhường nhịn. Nếu như vượt qua điểm mấu chốt của nàng, căn bản là sẽ không để cho người ta mặt mũi.

Phong Hành Tuyết trách cứ xong đệ tử Tuyết Y lâu, cho đến khi tâm tình bình phục được không kém lắm, mới đi tìm Sở Chước.

Sau khi cửa mở ra, chỉ thấy mấy người ngồi trong phòng, Sở Chước ngồi ở bên cửa sổ, trong lòng ôm một con tiểu yêu thú, Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi ở bên cạnh, ba người như là đang nói gì đó.

Thấy nàng ta tiến vào, ánh mắt ba người đều nhìn qua.

Phong Hành Tuyết đi đến trước mặt Sở Chước, có chút ủy khuất nói: "Sở tỷ tỷ, ngươi đừng giận ta, lần sau ta không làm như vậy là được."

Nghe nói như thế, da mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều nhịn không được mà co rút.

Tiểu quỷ này quả nhiên là thứ khó chơi, làm sao lại nhiều tâm nhãn như vậy, như thế cũng được sao?

Nếu như lúc ấy Sở Chước không giải thích, tùy nàng ta nói, chỉ sợ Sở Chước liền phải đắc tội những người tu luyện này. Cho dù bọn họ cũng không phải đệ tử danh môn đại phái gì đó, nhưng bọn họ cũng có người thân bằng hữu. Nếu như truyền đi ra, làm cho người ta cảm thấy Sở Chước là hạng người lòng dạ hạn hẹp, thì Sở Chước sẽ biến thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt rất nhiều người tu luyện. Ai biết có một ngày nào đó, có thể sẽ bị người thân bằng hữu những người tu luyện đó hại ngầm sau lưng hay không?

Người tu luyện hành tẩu bên ngoài, cực kỵ kết thù kết oán với người khác.

Sở Chước sờ sờ mặt nàng ta bị đánh vừa rồi, ôn hòa hỏi: "Đau không?"

Phong Hành Tuyết: "... Kỳ thực không đau."

"Thật không?"

Phong Hành Tuyết không biết nàng có ý tứ gì, đột nhiên im bặt, sợ hãi nhìn nàng, người không biết chuyện, còn tưởng rằng Sở Chước đang ức hiếp người khác.

Đương nhiên, lúc này Sở Chước quả thật là đang ức hiếp người ta.

Sở Chước một tay đặt ở trên vai nàng ta, nói lời thấm thía: "Hành Tuyết, đừng để cho ta giết ngươi."

Sắc mặt Phong Hành Tuyết khẽ biến, vội vàng nói: "Sở tỷ tỷ, ngươi yên tâm, về sau ta sẽ không lại làm loại chuyện này, thật sự! Ngươi kêu ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không đi hướng tây, ta thề."

"Ta không tin lời thề." Sở Chước chậm rãi nói.

Trên trán Phong Hành Tuyết thấm ra mồ hôi tinh mịn, miệng khô lưỡi nóng, tâm tư thay đổi thật nhanh, thầm nghĩ làm thế nào qua cửa ải này mới tốt.

Sở Chước mắt lạnh nhìn, thẳng đến khi sắc mặt Phong Hành Tuyết càng phát ra tái nhợt, mới nói: "Lần này thì quên đi, nếu như có lần sau, chắc hẳn ngươi cũng biết hậu quả."

Phong Hành Tuyết bị dọa đến run rẩy một, cũng đã không nói nên lời.

"Được rồi, chúng ta cũng nán lại ở Thiên Thượng Hải lâu rồi, trở về đi." Sở Chước còn nói thêm.

Phong Hành Tuyết sửng sốt: "Không ở lại thêm một thời gian sao? Sở tỷ tỷ không tìm linh thảo sao?"

"Ta sợ còn tiếp tục tìm nữa, ngươi lại gây chuyện cho ta." Sở Chước ý vị thâm trường nói.

Sắc mặt Phong Hành Tuyết trắng nhợt, lúc này không dám cười ngọt ngào làm nũng đùa bỡn giống như trước kia để hồ đồ cho qua, mà yên lặng câm miệng.



Đợi sau khi Phong Hành Tuyết rời khỏi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới nói: "Tiểu quỷ này rất không thành thật, Sở cô nương, nàng ta có thể lại thiết cạm bẫy cho cô hay không?"

Sở Chước vuốt lông trên lưng A Chiếu: "Lấy tính cách của nàng ta, quả thật nàng ta sẽ không nhận mệnh, chỉ cần cho nàng ta cơ hội, vẫn sẽ như thế."

"Một khi đã như vậy, vậy còn không bằng..." Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm cái thủ thế cắt cổ.

Sở Chước lắc đầu: "Phong Hành Tuyết còn sống càng có ích hơn đã chết."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghĩ đến mẫu thân của Phong Hành Tuyết —— chủ lầu Tật Phong, nếu như Phong Hành Tuyết thực sự gặp chuyện không may, lão bà đó tuyệt đối sẽ giết tất cả những người tiếp xúc qua Phong Hành Tuyết, căn bản mặc kệ có phải ngộ sát hay không, tính cách đó cũng không khác gì Phong Hành Tuyết.

Như vậy xem ra, quả thật là còn sống thì có tác dụng hơn đã chết.

Thuyền Tuyết Y lâu lập tức trở về địa điểm xuất phát.

Đệ tử Tuyết Y lâu trên thuyền đều nhẹ nhàng thở ra, bọn họ là bị phái tới bảo hộ Phong Hành Tuyết, nếu như vị tiểu thư này muốn đi tới khu vực nguy hiểm nào đó, bọn họ thật đúng là không có biện pháp, may mắn rốt cục phải về đại lục.

Lần này Phong Hành Tuyết bị Sở Chước vả mặt trước mặt mọi người, sau đó bị uy hiếp một phen, nên an phận không ít.

Phong Hành Tuyết vì suy nghĩ cho tính mạng của mình, không dám tiếp tục đi thử điểm mấu chốt của Sở Chước, thậm chí không cần Sở Chước phân phó, nàng ta cũng đã thu phục những đệ tử Tuyết Y lâu trên thuyền, không cho bọn họ truyền ra ngoài chuyện lần này ở Thiên Thượng Hải.

Cho dù Phong Hành Tuyết muốn mượn tay trưởng bối để trừ bỏ Sở Chước, nhưng nàng ta càng lo lắng trưởng bối còn chưa có ra tay giết chết Sở Chước, Sở Chước đã giết chết nàng ta trước rồi.

Trải qua trong khoảng thời gian này, làm cho nàng ta có chút không dám coi thường thủ đoạn của Sở Chước.

***

Một tháng sau, bọn họ bình an trở về đại lục Thiên Thượng Hải.

Cuối cùng khi thuyền đến cảng đại lục, đám người Sở Chước rõ ràng cảm giác được không khí đại lục Thiên Thượng Hải không đúng.

"Phát sinh chuyện gì?" Phong Hành Tuyết ngăn lại một đệ tử Tuyết Y lâu tuần tra ở cảng hỏi.

Đệ tử đó thấy là Phong Hành Tuyết, cũng không giấu diếm, dùng giọng hưng phấn nói: "Hành Tuyết tiểu thư, mấy ngày trước, đại lục Thiên Thượng Hải có người tu luyện đại lục khác tới. Người tu luyện này ngồi tàu con thoi thật khí phái, nghe nói là từ đại lục rất cao cấp đến. Những người đó hiện tại đang làm khách ở Tuyết Y lâu chúng ta đó..."

Đệ tử đó một trận đốp đốp chát chát nói xong, chung quanh, đệ tử Tuyết Y lâu cũng khó giấu hưng phấn trên mặt.

Đám người Sở Chước và Bích Tầm Châu nghe tin tức này, cũng không ngoài ý muốn, trong lòng có một loại cảm giác "Rốt cục đến rồi".

Không nghĩ tới những người đó tới nhanh như vậy.

Ngược lại vẻ mặt Phong Hành Tuyết cảm thấy hứng thú: "Biết bọn họ là từ đại lục nào đến không? Những người tu luyện đó có tu vi gì? Bọn họ đến đại lục chúng ta là muốn làm cái gì?"

"Cái này chúng ta cũng không biết, nếu Hành Tuyết tiểu thư muốn biết, thì ngài về Tuyết Bình Châu sẽ biết, nghe nói những người tu luyện này hiện tại đang làm khách tại Tuyết Bình Châu." Nói xong, đệ tử đó lộ ra thần sắc cùng chung quang vinh, cảm thấy những người từ bên ngoài đến lựa chọn Tuyết Bình Châu, là một loại tôn trọng với Tuyết Y lâu.

Phàm là thế lực đại lục khác đi đến đại lục bản địa làm khách, đều do thế lực lớn nhất bản đại lục ra mặt chiêu đãi.

Tuyết Y lâu là thế lực đệ nhất đại lục Thiên Thượng Hải, tự nhiên do Tuyết Y lâu ra mặt chiêu đãi khách nhân đường xa mà đến.

Phong Hành Tuyết lại hỏi vài câu, đệ tử đó nhất nhất hồi đáp, nghe được không kém rồi, mới thả người đi.

Đám người Sở Chước ở bên cạnh cũng nghe vừa vặn, trong lúc đó Sở Chước âm thầm đánh giá người trên cảng, phát hiện trừ bỏ đệ tử Tuyết Y lâu hưng phấn ra, thần sắc trên mặt người tu luyện khác cũng không thấy có bao nhiêu cao hứng.

Suy nghĩ một chút thì hiểu rõ vì sao.

Dù sao giữa đại lục và đại lục trong Linh thế giới mặc dù có thông đạo không gian để trao đổi, nhưng trừ phi tất yếu, có rất ít người tu luyện sẽ hoan nghênh người tu luyện đại lục khác đến—— giống như Sở Chước là không cẩn thận xông tới đều phải cẩn thận không nói cho người khác. Dù sao tài nguyên tu luyện đại lục là có giới hạn, người tu luyện đại lục khác chạy tới đoạt lấy chính là tài nguyên của đại lục mình, ai sẽ cam lòng chứ?

Lần này người từ bên ngoài đi đến đại lục Thiên Thượng Hải, còn không biết bọn họ có thân phận gì, mục đích đến đại lục Thiên Thượng Hải là cái gì. Trước khi những thứ này còn chưa được làm rõ ràng không trách nhóm người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải sẽ lo lắng.

Hơn nữa gần đây Tuyết Y lâu làm việc ở đại lục Thiên Thượng Hải khiến cho chấn động không nhỏ, đột nhiên lại tới một đám thế lực ngoại lai không biết mục đích, sao có thể không cảnh giác chứ?

Sau khi rời khỏi cảng, đoàn người ngồi trên xe yêu thú, quyết định trước đi thành Nam Hạng nghỉ ngơi một đêm.

Đi đến khách điếm, Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ tập trung đến sương phòng Sở Chước, Phong Hành Tuyết làm tổ ở trong sương phòng của mình, đang cân nhắc những người từ ngoài đến.

"Những người đó chính là người sau lưng Tuyết Y lâu sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ khẩn cấp hỏi.

Sở Chước lắc đầu: "Mặc dù không biết có phải hay không, nhưng có thể khẳng định, đại lục Thiên Thượng Hải nhất định không yên ổn, A Kỳ, tốt nhất huynh phải chuẩn bị sẵn sàng."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt mê mang: "Chuẩn bị cái gì?"

"Chuẩn bị rời khỏi Thiên Thượng Hải."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhất thời không nói gì.



Tiếp theo Bích Tầm Châu hỏi: "Chủ nhân, nếu trong đối phương có người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, đến lúc đó chúng ta phải như thế nào?"

Sở Chước nhún nhún vai: "Trước xem người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải đi, nếu thực sự tra được trên người chúng ta, đành phải chạy trốn."

Nói nghe sao mà đơn giản nhẹ nhàng, Bích Tầm Châu có chút cạn lời.

Nhưng mà Sở Chước cũng không phải bị động chờ bị người ta thu thập, đặc biệt nàng biết Mộc Linh chi tâm ngay tại trên người đoàn người bọn họ. Sớm hay muộn Tuyết Y lâu sẽ tra được trên người bọn họ thôi. Cho dù có cái bia đỡ đạn Phong Hành Tuyết này thì cũng chắn không được bao lâu, mà mặt mũi Phong Hành Tuyết có lớn hơn nữa, cũng không hơn được lợi ích Tuyết Y lâu, không bằng chủ động xuất kích.

Lập tức Sở Chước liền phân phó Bích Tầm Châu một phen.

Hôm sau, khi bọn họ rời khỏi thành Nam Hạng, chỉ có Sở Chước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và hai con yêu thú A Chiếu, Huyền Uyên, không thấy bóng dáng Bích Tầm Châu.

"Sở tỷ tỷ, vị Bích ca ca đâu?" Phong Hành Tuyết tò mò hỏi.

Sở Chước ý vị thâm trường liếc nhìn nàng một: "Ta để hắn đi làm chút chuyện."

"Chuyện gì? Nếu như phiền toái, có thể cho người Tuyết Y lâu đi làm." Phong Hành Tuyết thử thăm dò hỏi.

Sở Chước vỗ vỗ khuôn mặt nàng ta, hòa khí nói: "Hành Tuyết, ngươi lại quên lời của ta sao?"

Phong Hành Tuyết ở dưới ánh mắt của nàng, mạnh mẽ rụt lui bả vai, không dám thăm dò cái gì nữa.

Nhưng mà Bích Tầm Châu rời khỏi, làm cho nàng ta ít nhiều có chút lo lắng.

Nàng ta nhớ tới lần trước ở Thiên Thượng Hải, một đám người chạy trốn khỏi khi đảo Thiên Diệp chìm xuống biển, cũng không gặp bóng dáng của Bích Tầm Châu, còn tưởng rằng hắn theo đảo Thiên Diệp chìm xuống biển mà bị cuốn vào trong biển, không biết sống chết. Nào biết mấy tháng sau, Bích Tầm Châu đột nhiên xuất hiện, mang nàng ta đi khỏi Tuyết Bình Châu, làm cho nàng ta không chút nào dám xem thường đoàn người Sở Chước.

Lúc này Bích Tầm Châu rời khỏi, khẳng định là đi làm chuyện gì.

Chỉ là hiện tại nàng ta bị Sở Chước quản chế, cho dù là biết rõ không đúng, cũng không dám lại tra xét.

Phong Hành Tuyết có chút rầu rĩ không vui, đáng tiếc lúc này không có ai quan tâm tâm tình của nàng ta.

Sau khi rời khỏi thành Nam Hạng, Sở Chước liền chia tay với Phong Hành Tuyết.

"Sở tỷ tỷ, ngươi muốn đi đâu? Muốn cùng ta đi Tuyết Bình Châu hay không?" Phong Hành Tuyết hỏi.

Sở Chước lắc đầu: "Ta cũng có chỗ đi, ngươi không cần hỏi nhiều."

Phong Hành Tuyết chu miệng lên, tuy rằng trong lòng có chút không cam lòng, trên mặt không dám nói cái gì, đành phải nhìn theo Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ rời khỏi.

Trở lại trên đường, khi Sở Chước có rảnh, sẽ đặc huấn Mặc Sĩ Thiên Kỳ một phen.

Khi Sở Chước đề xuất muốn đặc huấn cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ mê mang: "Đặc huấn cái gì?"

"Huấn luyện phản ứng bộ mặt của huynh, đừng có chuyện gì đều hiện ở trên mặt, giống Mộc Linh chi tâm..."

Vừa nói xong, chỉ thấy sắc mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ thay đổi, vì thế Sở Chước không khách khí để cho Huyền Uyên phun nước lên mặt hắn. Hơn nữa nói với Huyền Uyên: "Huyền Uyên, đệ theo dõi hắn, nếu hắn dám lộ ra thần sắc có chút không thích hợp, trực tiếp phun hắn."

Bé rùa hiếm khi tiếp nhận mệnh lệnh của chủ nhân, rất cao hứng, lập tức đáp:【Được nha, chủ nhân yên tâm.】

Vì thế mấy ngày kế tiếp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ trôi qua rất khổ bức.

Bé rùa là một hài tử ngoan rất nghe lời, nếu Sở Chước để cho nó nhìn chằm chằm Mặc Sĩ Thiên Kỳ, như vậy thì nó nhìn chằm chằm, chỉ cần Mặc Sĩ Thiên Kỳ lộ ra biểu tình có chút không thích hợp, thì phun một ngụm nước đi qua.

Từ lúc Sở Chước tấn thăng đến Không Minh cảnh, bé rùa cũng được lợi ích, thân thể lớn một vòng không nói, uy lực cột nước cũng trở nên mạnh hơn, phun ở trên mặt thì đau ơi là đau. Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy da mặt nóng rát hừng hực, lại bị bé rùa tiếp tục phun như vậy, có lẽ da mặt cũng bị rách.

Thẳng đến khi bọn họ đến bờ Vụ Trạch, Mặc Sĩ Thiên Kỳ rốt cục học được khống chế biểu tình.

Ít nhất ở trước mặt người bên ngoài, hắn từ một tên ngốc bạch ngọt biến thành khốc nam mặt không chút thay đổi, không có biểu tình tuyệt đối không nên có. Mặc kệ người ngoài nói đến Mộc Linh chi tâm như thế nào, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều là một bộ mặt không chút thay đổi, giống như những thứ đó không liên quan tới hắn.

Đương nhiên, đừng tưởng rằng tính cách Mặc Sĩ Thiên Kỳ như vậy mà thay đổi, hắn chính là bưng ở bên ngoài, thời điểm không có người ngoài, thì cả người tê liệt, khôi phục bộ dạng trước kia.

Cho nên nói, bản chất ngốc bạch ngọt vẫn là ngốc bạch ngọt, không phải một chút huấn luyện là có thể thay đổi.

Sau khi trở lại bờ Vụ trạch, Sở Chước mang theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ trở về thành Thái Khê.

Dọc theo đường đi này, khi Sở Chước ngẫu nhiên đi qua một ít thành trấn đông người, sẽ đặc biệt đi nghe một chút tin tức đường nhỏ, thế mới biết ảnh hưởng của những người từ ngoài đến đối với đại lục Thiên Thượng Hải. Bọn họ đi đến đại lục Thiên Thượng Hải không lâu, Tuyết Y lâu liền phát thiếp mời rộng khắp, mời người tất cả thế lực đại lục Thiên Thượng Hải đến Tuyết Bình Châu dự tiệc.

Cái gọi là yến hội, đó là tổ chức vì hoan nghênh người tu luyện ngoại lai.

Hành động này làm cho các thế lực đại lục Thiên Thượng Hải rất không vui, nhưng mà vì Tuyết Y lâu cường thế, căn cứ vào suy tính nào đó, các thế lực vẫn phái người đi qua.

Sở Chước trở lại thành Thái Khê, lập tức thỉnh cầu gặp La Phong Vũ, cũng không nghĩ tới La Phong Vũ cũng không ở trong thành Thái Khê.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Trời Với Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook