Chương 368: Nương của Huyền Quy?
Vụ Thỉ Dực
28/07/2022
Sở Chước quét linh thức ra bên ngoài phát hiện cách động phủ không xa,
một thiếu nữ mặc quần áo màu sắc rực rỡ, mặt tròn ánh mắt tròn đang công kích động phủ, miệng kêu: "Con rùa nhỏ, nhanh chút bước ra, chúng ta
đánh một trận!"
Sở Chước tâm khẽ động, đại khái hiểu rõ thiếu nữ này là người phương nào, quay đầu nói với bé rùa đang ghé vào bên người Bích Tầm Châu vùi đầu ăn thịt nướng: "Huyền Uyên, bên ngoài đến đây một tiểu tỷ xinh đẹp tỷ, muốn tìm đệ đánh một trận."
Nháy mắt, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn người ngẩng đầu nhìn qua.
Huyền Uyên cũng không ngẩng đầu lên nói:【Nàng là Hải Thố, chủ nhân, tỷ nói cho nàng, đệ không đánh nhau.】
Huyễn Ngu vừa ăn vừa thuật lại lời Huyền Uyên nói cho Sở Chước.
Sở Chước nghe xong, nghĩ đến đám bán yêu ở tại Hắc Gai Lâm phương Bắc, ôm tiểu yêu thú đứng dậy, nói: "Mọi người ăn trước, ta đi ra xem."
Mọi người nghe xong, rất yên tâm mà giao chuyện này cho nàng, dự tính ăn trước lại đi vô giúp vui.
Sở Chước đi ra động phủ, tiếp được một phong ba thủy linh thiếu nữ đánh tới.
Khi phát hiện từ trong động phủ bước ra cũng không phải con rùa nhỏ đó, mà là một nhân tu, Hải Thố hoảng sợ, khi muốn thu hồi phong ba thủy linh đánh ra thì đã quá muộn.
Nhưng mà đợi khi nàng phát hiện, nhân tu này dễ dàng đón đỡ công kích của nàng, nàng kinh hãi trong lòng.
"Ngươi là ai?" Hải Thố cảnh giác hỏi, nàng nhìn không ra tu vi của Sở Chước, trong lòng biết khẳng định là rất cao, nói không chừng còn cao hơn con rùa nhỏ cướp động phủ của nàng nữa, nhất thời trong lòng căng thẳng, hỏi: "Con huyền quy trong động phủ đâu? Ngươi có phải hay không đối với nó..."
Sở Chước thấy nàng cả mặt khẩn trương, không khỏi có chút kinh ngạc, chớp mắt, hờ hững nói: "Ngươi nói con huyền quy? Bị ta đánh một trận đuổi đi."
"Nó đi nơi nào?" Hải Thố vội hỏi.
"Ta nào biết đâu? Dù sao nó bị thương rất nặng ..."
"Ngươi, ngươi thế nhưng tổn thương nó!" Hải Thố thiếu chút nữa xù lông.
Sở Chước dù có hứng thú nhìn nàng: "Ngươi tức giận như vậy làm chi? Ta nghe nói động phủ này vốn là của ngươi, là con huyền quy cướp đoạt động phủ của ngươi, ngươi hẳn là hận nó mới đúng chứ?"
"Mới không có, chúng ta là cạnh tranh công bằng, ai thua thì người đó rời khỏi." Hải Thố phản bác.
Sở Chước nga một tiếng, ý vị thâm trường nhìn nàng.
Hải Thố lại sửng sốt, rất nhanh phản ứng kịp, nhân tu này rõ ràng đùa giỡn chơi đùa nàng, nếu không làm sao có thể kiên nhẫn vòng quanh cùng nàng, mặc nàng kêu gào như thế? Nàng tuy rằng không phải rất thông minh, nhưng cũng không phải rất ngốc, chỉ điểm ấy cũng không nhìn ra được.
Trong lòng buông lỏng, Hải Thố vội thu hồi thần sắc trên mặt, cung kính nói: "Hải Thố gặp qua tiền bối! Mong rằng tiền bối báo cho vãn bối biết, không biết huyền quy trong động phủ ở nơi nào?"
Sở Chước cười nói: "Nó tự nhiên ở bên trong, đợi lát nữa liền bước ra."
Hải Thố có được đáp án, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nàng thấy Sở Chước thần thái thân thiện, tu vi mặc dù cao thâm, lại thu liễm hơi thở, không chút để người khác cảm giác được áp lực, không khỏi hảo cảm lên, hỏi: "Vị tiền bối này, không biết ngài cùng con huyền quy đó là quan hệ gì?"
"Nga, cái này à, nó là con ta." Sở Chước mặt không đổi sắc nói.
Hải Thố chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt giật mình: "Thì ra nó là rùa nhi tử tiền bối ngài cùng huyền quy sinh ra."
Sở Chước: "... ..."
Phong Chiếu: "... ..."
Sở Chước ho nhẹ một tiếng, yêu thú Thiên Hà có phải đều ngốc như vậy hay không? Hay là con Hải Thố này cùng bán yêu là trường hợp đặc biệt thôi?
Đợi huyền quy ăn uống no đủ, khi bước ra, liền nhìn đến cách động phủ không xa, Hải Thố cô nương đang trò chuyện thật vui vẻ với Sở Chước.
Hải Thố cõng một cái xiên hồng gai từ Bụi Gai luyện chế mà thành, mặc một bộ quần áo màu sắc rực rỡ, quả nhiên xinh đẹp hoạt bát.
Nàng thấy Huyền Uyên bước ra, vội vẫy vẫy tay với nó, nói: "Rùa nhỏ, thì ra là mẹ ngươi tới tìm ngươi, sao ngươi không nói với ta? Ngươi có phải rời khỏi Thiên Hà cùng với mẹ ngươi hay không? Bán yêu rìa Tây Bắc này làm sao bây giờ? Ngươi mặc kệ à?"
Mọi người: "... ..." Ai là nương Huyền Uyên?
Bé rùa cũng là vẻ mặt không hiểu ra sao, mắt đậu đen có chút choáng váng:【Mẹ ta ở đâu?】
Hải Thố chỉ vào Sở Chước.
Sở Chước vẻ mặt thánh mẫu cười, vô cùng vô tội.
Bé rùa mắt đậu đen càng hôn mê, trong lòng cũng vô cùng buồn bực:【Đây là chủ nhân của ta, cốt linh chủ nhân chỉ lớn hơn ta mười tuổi, nàng làm sao có thể sinh ra ta?】
Hải Thố chớp chớp ánh mắt, đúng lý hợp tình nói: "Cái này thì có là cái gì? Nhân tu cùng yêu tu chúng ta là bất đồng, nghe nói nhân tu thiên phú khác thường, mười tuổi có thể sinh con cũng không thiếu."
Bé rùa càng hôn mê.
Một đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng bị nữ yêu này nói cho choáng váng, rốt cuộc là ai dạy nàng loại nhận thức nhân tri sai lầm này?
Hải Thố tu vi không cao, tu vi Nhân Vương cảnh tầng tám, ở Đại Hoang giới tu vi bậc này không tính là cái gì.
Còn động phủ trong rừng Bụi Gai, kỳ thực đều không phải là là nàng tự mình làm ra, mà là trước kia một yêu tutiềm tu ở trong rừng Bụi Gai lưu lại.
Sau đó yêu tu đó rời khỏi Thiên Hà, động phủ này thuận tiện tiện nghi Hải Thố lớn lên ở trong rừng Bụi Gai.
Lúc trước Huyền Uyên mang theo một đám bán yêu đi đến Bụi Gai Lâm, phát hiện phiến Bụi Gai Lâm này không chỉ có bí ẩn, hơn nữa thủy tảo phong phú tươi tốt, bầy cá đông đúc, là một bãi chăn nuôi thiên nhiên trong nước, mặc kệ con yêu thú nào an gia ở trong này, cũng không lo ăn uống, rất thích hợp để cho bán yêu bị bắt làm hại trốn tránh sinh sống, nên đã chạy tới đánh một hồi cùng nguyên chủ nhân trong rừng Bụi Gai, làm cho Bụi Gai Lâm đổi chủ.
Địa bàn Hải Thố cứ như vậy bị một Uyên Đồ Huyền Quy hiếu chiến cướp đoạt.
Hải Thố tuy rằng không tranh với đời, tính cách đơn thuần, nhưng bị một con huyền quy tuổi còn nhỏ hơn nàng tranh giành địa bàn, tự nhiên mất hứng, vì thế cũng không có việc gì thì liền chạy tới tìm bé rùa đánh một trận, xem như ma luyện chiến đấu của mình.
Bé rùa đánh bại Hải Thố, trừ bỏ cướp động phủ của nàng, vẫn chưa đuổi nàng đi, mà là để cho nàng ở tại phía Đông Bụi Gai Lâm.
Trong thời gian hơn một năm, một rùa một thỏ này thường xuyên đánh nhau luận bàn, trong bất tri bất giác, cũng nói chuyện được lẫn nhau. Biết lai lịch Huyền Uyên, cùng với mọi chuyện nó làm, làm cho nàng tràn ngập tò mò, trong bất tri bất giác, cùng Huyền Uyên lui tới trở nên thường xuyên.
Hải Thố là đứa tính tình hoạt bát đơn thuần, rất nhanh cũng quen thuộc cùng nhóm bán yêu Tây Bắc bên này, vô cùng đồng tình cùng tình cảnh của bán yêu, là yêu tu Thiên Hà, hiếm có không khinh bỉ bán yêu.
Sở Chước nói hai ba câu đã thăm dò hết tổ tông mười tám đời nhà Hải Thố, đối với con thỏ biển đơn thuần này vẫn rất thích.
Nàng nói với Hải Thố: "Lúc trước đa tạ ngươi chiếu cố Huyền Uyên, còn bán yêu Tây Bắc, ngươi yên tâm đi, Huyền Uyên chúng ta là đứa nhỏ chiết chịu trách nhiệm, nó sẽ không bỏ mặc kệ."
Hải Thố hai mắt sáng lấp lánh nhìn Sở Chước, nói: "Nương Huyền quy, người yên tâm, có gì cần giúp cứ việc nói, vãn bối cũng có thể tẫn lực non nớt."
Mọi người: "... ..." Nương Huyền quy là cái quỷ gì?
Sở Chước không thay đổi sắc mặt nói: "Vậy cảm ơn ngươi. Ta nghe Huyền Uyên nói, ngươi cùng Kim Hô Tây Bắc giao tình không tệ, đến lúc đó còn muốn phiền toái ngươi hỗ trợ dẫn đường."
Huyền Uyên: = =! Nó chưa nói nha!
"Người yên tâm, giao cho ta." Hải Thố vỗ ngực, cảm thấy nương huyền quy thật sự là người tốt, thì ra nhân tu bên ngoài cũng không phải người người đều là xấu xa.
Mọi người nhìn thấy Sở Chước cùng Hải Thố tán gẫu đến khí thế ngất trời, lại nhìn xem tiểu yêu thú ngồi xổm ở trên vai Sở Chước vẻ mặt thâm trầm, đều có loại cảm giác không thể nhìn thẳng.
Sở Chước là nương huyền quy, vậy Phong Chiếu tính là cái gì?
Thẳng đến Hải Thố rời khỏi rồi, một đám người mới quay lại động phủ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm bé rùa lại đây, gõ gõ mai rùa nó, hắc hắc cười nói: "Huyền Uyên, vừa rồi tiểu cô nương đó rất khả ái, hơn nữa rất quan tâm đệ, có phải đệ tìm nàng dâu hay không hả?"
Nháy mắt, tất cả yêu đều nhìn qua.
Sở Chước không biết Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm sao có thể ra được một cái kết luận này, không nói gì nhìn hắn.
Huyền Uyên một đôi mắt đậu đen càng ngây người, ngơ ngác nói:【Nàng rất om sòm, tuyệt không ôn nhu, cũng không biết nấu ăn ngon, tuổi còn lớn hơn đệ, đệ không cần kiểu nàng dâu này.】
Chúng yêu: "... ..."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn muốn hỏi, Bích Tầm Châu ho nhẹ một tiếng, nói: "Đừng nuôi hỏng đứa nhỏ."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đành phải xám xịt chạy tới nói thầm cùng Hỏa Lân.
Sở Chước bọn họ nghỉ ngơi ở trong động phủ một ngày, hôm sau liền đi hồng xuyên quả lâm Tây Bắc cùng Hải Thố.
Dọc theo đường đi, Hải Thố líu ríu nói không ngừng: "Nương Huyền quy, đây đều là đồng bọn của người sao? Mọi người là từ đâu tới đây? Chuyện bán yêu người dự tính làm sao bây giờ?"
Sở Chước hòa khí nói: "Bọn họ đều là bằng hữu và thân nhân của ta, chúng ta từ vực ngoại lai, còn chuyện bán yêu, ta còn muốn nhìn xem. Nhưng mà Hải Thố cô nương có thể nhiệt tâm giúp bọn họ như thế, ta thực sự kinh ngạc, không nghĩ tới trong yêu tu còn có Hải Thố cô nương nhiệt tâm trợ yêu như vậy..."
Hải Thố có chút ngượng ngùng cười rộ lên, sờ sờ cái ót, nói: "Ta cảm thấy bán yêu rất đáng thương, bọn họ vốn là yêu thú chưa mở trí, cho bọn hắn thời gian, nói không chừng có thể mở được trí, tương lai có thể đi lên một con đường tu luyện. Lại ở thời điểm cái gì cũng không biết, bị đổi hình đan cứng rắn hủy đi, còn phải gặp phải nhiều không công bằng như vậy."
Mọi người nghe nói như thế, nhịn không được nhìn nàng.
Sở Chước vươn tay sờ sờ đầu tiểu cô nương, khẽ thở dài: "Đúng vậy, đạo lý này rõ ràng rất dễ dàng hiểu, lại có người nhiều như vậy cũng không để ở trong lòng."
Trong lòng Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng có chút khó chịu, hơi hơi nheo mắt lại, trên mặt lộ ra thần sắc âm u, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Rất nhanh liền đến hồng xuyên quả lâm.
Rất xa, liền nhìn đến đó một mảnh Hồng Gai Lâm cao to tươi tốt, trên đầu lộ vẻ từng quả trái cây màu đỏ, điểm xuyết ở trên bụi gai đỏ tươi, mê người lại nguy hiểm.
"Trong rừng hồng xuyên có ảo trận thiên nhiên, không cẩn thận sẽ lâm vào ảo cảnh, sẽ bị thương." Hải Thỏ giới thiệu cho bọn họ: "Có trận pháp này ở, nhóm bán yêu trốn ở chỗ này, cũng sẽ không bị phát hiện."
Sở Chước nhìn nhìn Hồng Gai Lâm, quay đầu nhìn về phía Huyễn Ngu.
Huyễn Ngu liếc mắt quét một cái liền nhìn ra tình huống ảo trận, nói với Sở Chước: "Chủ nhân, ảo trận này cũng không lợi hại, nhưng mà nếu để cho muội bố trí một chút, nó có thể thăng mấy cấp."
Hải Thố giật mình nhìn tiểu loli.
Sở Chước khen ngợi sờ sờ đầu nàng, nói với Hải Thố: "Hải Thố, ngươi có thể giúp ta thông báo một chút bán yêu trong Hồng Gai Lâm không?"
Hải Thố cô nương rất sảng khoái lĩnh mệnh, biến thành thỏ biển lớn chừng một bàn tay, tiến vào trong rừng Hồng Gai Lâm.
Trong chốc lát sau, vài bán yêu theo đuôi thỏ biển bước ra.
Cầm đầu là một bán yêu trên trán có vảy màu vàng bất quy tắc, dung mạo đồng dạng vô cùng yêu dã, chỉ tiếc từ má phải đến cằm có một vết sẹo cháy đen, lấy tình huống giới tu luyện, có thể lưu lại vết sẹo như vậy, có thể thấy được thủ pháp người tổn thương hắn không giống bình thường.
Phục Thanh cùng Ưu Từ cũng ở.
"Huyền quy đại nhân, là ngài sao?" Bán yêu trên gương mặt có sẹo kích động nói.
Bé rùa đã thu nhỏ đi ghé vào trên vai Bích Tầm Châu, nói với hắn:【Là ta, Kim Hô, đây là đồng bạn của ta... 】
Phục Thanh cùng Ưu Từ cũng lên trước cung kính hành lễ với Sở Chước.
Kim Hô không cảm giác tu vi đám người Sở Chước, đồng dạng cung kính tiến lên hành lễ, nói: "Mấy vị đại nhân, ta nghe Phục Thanh nói về mọi người, cảm tạ mọi người giúp đỡ."
Sở Chước mỉm cười, nói: "Không cần như thế, Huyền Uyên chịu ân huệ của các ngươi, chúng ta giúp các ngươi là nên làm."
Kim Hô là người thông minh, biết nàng nói là cái gì, trong lòng có vài phần chua sót.
Lúc trước bọn họ cùng đường mạt lộ, đúng lúc được con huyền quy cứu, vì báo đáp ân cứu mạng của nó, mới sẽ mang nó đi chỗ tâm linh thủy.
Kim Hô vốn không hiểu biết tâm linh thủy, chỉ cảm thấy thứ đó bất thường, sau đó dưới cơ duyên xảo hợp, từ chỗ một yêu tu biết được tâm linh thủy này là chuẩn bị cho bốn vị tôn giả trấn sông Thiên Hà.
Nếu không phải bị bọn họ bức bách như thế, hắn cũng đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng mang một con huyền quy đi trộm.
Chỉ sợ chờ khi bọn hắn phát hiện tâm linh thủy bị trộm, Thiên Hà sẽ không bình tĩnh, đến lúc đó còn không biết bao nhiêu bán yêu bị hại.
Nghĩ đến đây, Kim Hô nặng trịch trong lòng, trên mặt cũng không dám biểu lộ mảy may, cung kính mời Sở Chước đoàn người vào Hồng Gai Lâm.
Sở Chước phát hiện, Kim Hô đối với ảo trận trong rừng Hồng Gai Lâm r6et1 hiểu biết, mỗi bước đi đều thâm ý sâu sắc, làm cho nàng có chút ngoài ý muốn.
Kim Hô là một bán yêu vô cùng thông minh, so với Phục Thanh khôn khéo lộ ra ngoài, Kim Hô thông minh là một loại đại khí trầm ổn, làm việc không sốt ruột không nóng nảy. Hắn đã biến hóa có hai mươi bảy năm, trải qua rất nhiều chuyện, nhìn thấu thế sự, mới lắng đọng lại thành tính cách như vậy.
Lấy bán yêu ba mươi năm thọ linh, tiếp qua ba năm, hắn sẽ ngã xuống.
Cái này đối với bán yêu mà nói, là một chuyện rất bình thường.
Tựa hồ là nhìn ra đám người Sở Chước nghi hoặc, Kim Hô chủ động nói: "Ta trước kia hầu hạ qua một nhân tu, nhân tu nọ là trận pháp sư, tinh thông ảo trận, thấy ta có hứng thú, liền dạy ta một ít..."
Nói tới đây, trên mặt hắn lộ ra thần sắc buồn bã.
Sở Chước liếc nhìn hắn một cái, mặc dù không quá hiểu rõ hắn vì sao lộ ra loại vẻ mặt này, nhưng có thể khẳng định, hắn cùng trận pháp sư đó kết cục không tốt lắm.
Xuyên qua Hồng Gai Lâm, đi đến một chỗ vách đá, trên vách đá có thể thấy được vô số vết nứt không biết kéo dài tới nơi đâu, có thể cất chứa bán yêu tiến vào, vừa thấy liền biết, đây là đường lui của bán yêu.
Trước vách đá, vài toà nhà gỗ chỉ dùng bụi gai để đắp thành, một đám bán yêu đứng ở trước nhà gỗ, dùng một loại ánh mắt khiếp đảm nhìn người vào.
Sở Chước nhìn nhìn, phát hiện nơi này có đến hơn trăm bán yêu.
Kim Hô mang theo bọn họ một đường tiến đến một gian nhà gỗ diện tích lớn nhất, có chút ngượng ngùng nói: "Mấy vị đại nhân, nơi đây tài nguyên đơn sơ, không có gì để chiêu đãi."
Đám người Sở Chước không nói gì, theo hắn vào nhà, ngồi xuống ở một địa phương giống như phòng.
Sở Chước cũng không đợi Kim Hô nói chuyện, đi thẳng vào vấn đề nói: "Chuyện giữa các ngươi cùng Huyền Uyên, ta đã nghe Huyền Uyên nói, bởi vì Huyền Uyên che chở, bán yêu các ngươi mới có thể lựa chọn đến Hắc Gai Lâm trốn tránh tránh họa. Chỉ là cái này cũng không phải là kế lâu dài, Huyền Uyên không phải yêu thú Thiên Hà, nó sớm hay muộn phải rời khỏi."
Kim Hô từ lúc từng nghe Phục Thanh nói về bọn họ, liền biết sẽ là kết quả này, cho nên hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn đang muốn nói cái gì, lại nghe đến nữ tu đó nói: "Nhưng mà, các ngươi quả thật có ân huệ với Huyền Uyên, chúng ta sẽ không ngồi xem mặc kệ, không biết các ngươi có nguyện vọng gì, cứ việc nói, chúng ta có thể giúp tự nhiên sẽ tận lực hỗ trợ."
Kim Hô chỉ là trầm mặc cúi đầu, không nói gì.
Phục Thanh âm thầm kéo kéo tay áo Kim Hô, trên mặt lộ ra vẻ lo âu, một bên nhìn Sở Chước.
Sở Chước lộ ra tươi cười ôn hòa với nàng, ý bảo nàng không cần khẩn trương.
Lòng Phục Thanh bỗng nhiên buông lỏng, hốc mắt nóng lên, đột nhiên nhịn không được muốn rơi lệ.
Kim Hô do dự một lát, nhìn về phía Hải Thố, đột nhiên nói: "Hải Thố cô nương, có thể mời cô đi ra ngoài trước không? Có chút chuyện, chúng ta không muốn liên lụy cô vào, để tránh mang đến nguy hiểm cho cô."
Hải Thố ngơ ngác, đang muốn nói mình không ngại, thì thấy Sở Chước cười cười với nàng, hòa khí nói: "Hải Thố cô nương, chổ ta có một vài thứ, phiền toái cô đi ra ngoài giao cho bán yêu khác."
Nói xong, giao một cái túi càn khôn cho nàng.
Hải Thố đành phải nói: "Vậy được rồi."
Đợi sau khi Hải Thố rời khỏi, Kim Hô hít một hơi thật sâu, hỏi Sở Chước: "Vị đại nhân này, cô cũng biết tâm linh thủy là vật gì sao?"
Hết chương 368.
Sở Chước tâm khẽ động, đại khái hiểu rõ thiếu nữ này là người phương nào, quay đầu nói với bé rùa đang ghé vào bên người Bích Tầm Châu vùi đầu ăn thịt nướng: "Huyền Uyên, bên ngoài đến đây một tiểu tỷ xinh đẹp tỷ, muốn tìm đệ đánh một trận."
Nháy mắt, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn người ngẩng đầu nhìn qua.
Huyền Uyên cũng không ngẩng đầu lên nói:【Nàng là Hải Thố, chủ nhân, tỷ nói cho nàng, đệ không đánh nhau.】
Huyễn Ngu vừa ăn vừa thuật lại lời Huyền Uyên nói cho Sở Chước.
Sở Chước nghe xong, nghĩ đến đám bán yêu ở tại Hắc Gai Lâm phương Bắc, ôm tiểu yêu thú đứng dậy, nói: "Mọi người ăn trước, ta đi ra xem."
Mọi người nghe xong, rất yên tâm mà giao chuyện này cho nàng, dự tính ăn trước lại đi vô giúp vui.
Sở Chước đi ra động phủ, tiếp được một phong ba thủy linh thiếu nữ đánh tới.
Khi phát hiện từ trong động phủ bước ra cũng không phải con rùa nhỏ đó, mà là một nhân tu, Hải Thố hoảng sợ, khi muốn thu hồi phong ba thủy linh đánh ra thì đã quá muộn.
Nhưng mà đợi khi nàng phát hiện, nhân tu này dễ dàng đón đỡ công kích của nàng, nàng kinh hãi trong lòng.
"Ngươi là ai?" Hải Thố cảnh giác hỏi, nàng nhìn không ra tu vi của Sở Chước, trong lòng biết khẳng định là rất cao, nói không chừng còn cao hơn con rùa nhỏ cướp động phủ của nàng nữa, nhất thời trong lòng căng thẳng, hỏi: "Con huyền quy trong động phủ đâu? Ngươi có phải hay không đối với nó..."
Sở Chước thấy nàng cả mặt khẩn trương, không khỏi có chút kinh ngạc, chớp mắt, hờ hững nói: "Ngươi nói con huyền quy? Bị ta đánh một trận đuổi đi."
"Nó đi nơi nào?" Hải Thố vội hỏi.
"Ta nào biết đâu? Dù sao nó bị thương rất nặng ..."
"Ngươi, ngươi thế nhưng tổn thương nó!" Hải Thố thiếu chút nữa xù lông.
Sở Chước dù có hứng thú nhìn nàng: "Ngươi tức giận như vậy làm chi? Ta nghe nói động phủ này vốn là của ngươi, là con huyền quy cướp đoạt động phủ của ngươi, ngươi hẳn là hận nó mới đúng chứ?"
"Mới không có, chúng ta là cạnh tranh công bằng, ai thua thì người đó rời khỏi." Hải Thố phản bác.
Sở Chước nga một tiếng, ý vị thâm trường nhìn nàng.
Hải Thố lại sửng sốt, rất nhanh phản ứng kịp, nhân tu này rõ ràng đùa giỡn chơi đùa nàng, nếu không làm sao có thể kiên nhẫn vòng quanh cùng nàng, mặc nàng kêu gào như thế? Nàng tuy rằng không phải rất thông minh, nhưng cũng không phải rất ngốc, chỉ điểm ấy cũng không nhìn ra được.
Trong lòng buông lỏng, Hải Thố vội thu hồi thần sắc trên mặt, cung kính nói: "Hải Thố gặp qua tiền bối! Mong rằng tiền bối báo cho vãn bối biết, không biết huyền quy trong động phủ ở nơi nào?"
Sở Chước cười nói: "Nó tự nhiên ở bên trong, đợi lát nữa liền bước ra."
Hải Thố có được đáp án, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nàng thấy Sở Chước thần thái thân thiện, tu vi mặc dù cao thâm, lại thu liễm hơi thở, không chút để người khác cảm giác được áp lực, không khỏi hảo cảm lên, hỏi: "Vị tiền bối này, không biết ngài cùng con huyền quy đó là quan hệ gì?"
"Nga, cái này à, nó là con ta." Sở Chước mặt không đổi sắc nói.
Hải Thố chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt giật mình: "Thì ra nó là rùa nhi tử tiền bối ngài cùng huyền quy sinh ra."
Sở Chước: "... ..."
Phong Chiếu: "... ..."
Sở Chước ho nhẹ một tiếng, yêu thú Thiên Hà có phải đều ngốc như vậy hay không? Hay là con Hải Thố này cùng bán yêu là trường hợp đặc biệt thôi?
Đợi huyền quy ăn uống no đủ, khi bước ra, liền nhìn đến cách động phủ không xa, Hải Thố cô nương đang trò chuyện thật vui vẻ với Sở Chước.
Hải Thố cõng một cái xiên hồng gai từ Bụi Gai luyện chế mà thành, mặc một bộ quần áo màu sắc rực rỡ, quả nhiên xinh đẹp hoạt bát.
Nàng thấy Huyền Uyên bước ra, vội vẫy vẫy tay với nó, nói: "Rùa nhỏ, thì ra là mẹ ngươi tới tìm ngươi, sao ngươi không nói với ta? Ngươi có phải rời khỏi Thiên Hà cùng với mẹ ngươi hay không? Bán yêu rìa Tây Bắc này làm sao bây giờ? Ngươi mặc kệ à?"
Mọi người: "... ..." Ai là nương Huyền Uyên?
Bé rùa cũng là vẻ mặt không hiểu ra sao, mắt đậu đen có chút choáng váng:【Mẹ ta ở đâu?】
Hải Thố chỉ vào Sở Chước.
Sở Chước vẻ mặt thánh mẫu cười, vô cùng vô tội.
Bé rùa mắt đậu đen càng hôn mê, trong lòng cũng vô cùng buồn bực:【Đây là chủ nhân của ta, cốt linh chủ nhân chỉ lớn hơn ta mười tuổi, nàng làm sao có thể sinh ra ta?】
Hải Thố chớp chớp ánh mắt, đúng lý hợp tình nói: "Cái này thì có là cái gì? Nhân tu cùng yêu tu chúng ta là bất đồng, nghe nói nhân tu thiên phú khác thường, mười tuổi có thể sinh con cũng không thiếu."
Bé rùa càng hôn mê.
Một đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng bị nữ yêu này nói cho choáng váng, rốt cuộc là ai dạy nàng loại nhận thức nhân tri sai lầm này?
Hải Thố tu vi không cao, tu vi Nhân Vương cảnh tầng tám, ở Đại Hoang giới tu vi bậc này không tính là cái gì.
Còn động phủ trong rừng Bụi Gai, kỳ thực đều không phải là là nàng tự mình làm ra, mà là trước kia một yêu tutiềm tu ở trong rừng Bụi Gai lưu lại.
Sau đó yêu tu đó rời khỏi Thiên Hà, động phủ này thuận tiện tiện nghi Hải Thố lớn lên ở trong rừng Bụi Gai.
Lúc trước Huyền Uyên mang theo một đám bán yêu đi đến Bụi Gai Lâm, phát hiện phiến Bụi Gai Lâm này không chỉ có bí ẩn, hơn nữa thủy tảo phong phú tươi tốt, bầy cá đông đúc, là một bãi chăn nuôi thiên nhiên trong nước, mặc kệ con yêu thú nào an gia ở trong này, cũng không lo ăn uống, rất thích hợp để cho bán yêu bị bắt làm hại trốn tránh sinh sống, nên đã chạy tới đánh một hồi cùng nguyên chủ nhân trong rừng Bụi Gai, làm cho Bụi Gai Lâm đổi chủ.
Địa bàn Hải Thố cứ như vậy bị một Uyên Đồ Huyền Quy hiếu chiến cướp đoạt.
Hải Thố tuy rằng không tranh với đời, tính cách đơn thuần, nhưng bị một con huyền quy tuổi còn nhỏ hơn nàng tranh giành địa bàn, tự nhiên mất hứng, vì thế cũng không có việc gì thì liền chạy tới tìm bé rùa đánh một trận, xem như ma luyện chiến đấu của mình.
Bé rùa đánh bại Hải Thố, trừ bỏ cướp động phủ của nàng, vẫn chưa đuổi nàng đi, mà là để cho nàng ở tại phía Đông Bụi Gai Lâm.
Trong thời gian hơn một năm, một rùa một thỏ này thường xuyên đánh nhau luận bàn, trong bất tri bất giác, cũng nói chuyện được lẫn nhau. Biết lai lịch Huyền Uyên, cùng với mọi chuyện nó làm, làm cho nàng tràn ngập tò mò, trong bất tri bất giác, cùng Huyền Uyên lui tới trở nên thường xuyên.
Hải Thố là đứa tính tình hoạt bát đơn thuần, rất nhanh cũng quen thuộc cùng nhóm bán yêu Tây Bắc bên này, vô cùng đồng tình cùng tình cảnh của bán yêu, là yêu tu Thiên Hà, hiếm có không khinh bỉ bán yêu.
Sở Chước nói hai ba câu đã thăm dò hết tổ tông mười tám đời nhà Hải Thố, đối với con thỏ biển đơn thuần này vẫn rất thích.
Nàng nói với Hải Thố: "Lúc trước đa tạ ngươi chiếu cố Huyền Uyên, còn bán yêu Tây Bắc, ngươi yên tâm đi, Huyền Uyên chúng ta là đứa nhỏ chiết chịu trách nhiệm, nó sẽ không bỏ mặc kệ."
Hải Thố hai mắt sáng lấp lánh nhìn Sở Chước, nói: "Nương Huyền quy, người yên tâm, có gì cần giúp cứ việc nói, vãn bối cũng có thể tẫn lực non nớt."
Mọi người: "... ..." Nương Huyền quy là cái quỷ gì?
Sở Chước không thay đổi sắc mặt nói: "Vậy cảm ơn ngươi. Ta nghe Huyền Uyên nói, ngươi cùng Kim Hô Tây Bắc giao tình không tệ, đến lúc đó còn muốn phiền toái ngươi hỗ trợ dẫn đường."
Huyền Uyên: = =! Nó chưa nói nha!
"Người yên tâm, giao cho ta." Hải Thố vỗ ngực, cảm thấy nương huyền quy thật sự là người tốt, thì ra nhân tu bên ngoài cũng không phải người người đều là xấu xa.
Mọi người nhìn thấy Sở Chước cùng Hải Thố tán gẫu đến khí thế ngất trời, lại nhìn xem tiểu yêu thú ngồi xổm ở trên vai Sở Chước vẻ mặt thâm trầm, đều có loại cảm giác không thể nhìn thẳng.
Sở Chước là nương huyền quy, vậy Phong Chiếu tính là cái gì?
Thẳng đến Hải Thố rời khỏi rồi, một đám người mới quay lại động phủ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm bé rùa lại đây, gõ gõ mai rùa nó, hắc hắc cười nói: "Huyền Uyên, vừa rồi tiểu cô nương đó rất khả ái, hơn nữa rất quan tâm đệ, có phải đệ tìm nàng dâu hay không hả?"
Nháy mắt, tất cả yêu đều nhìn qua.
Sở Chước không biết Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm sao có thể ra được một cái kết luận này, không nói gì nhìn hắn.
Huyền Uyên một đôi mắt đậu đen càng ngây người, ngơ ngác nói:【Nàng rất om sòm, tuyệt không ôn nhu, cũng không biết nấu ăn ngon, tuổi còn lớn hơn đệ, đệ không cần kiểu nàng dâu này.】
Chúng yêu: "... ..."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn muốn hỏi, Bích Tầm Châu ho nhẹ một tiếng, nói: "Đừng nuôi hỏng đứa nhỏ."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đành phải xám xịt chạy tới nói thầm cùng Hỏa Lân.
Sở Chước bọn họ nghỉ ngơi ở trong động phủ một ngày, hôm sau liền đi hồng xuyên quả lâm Tây Bắc cùng Hải Thố.
Dọc theo đường đi, Hải Thố líu ríu nói không ngừng: "Nương Huyền quy, đây đều là đồng bọn của người sao? Mọi người là từ đâu tới đây? Chuyện bán yêu người dự tính làm sao bây giờ?"
Sở Chước hòa khí nói: "Bọn họ đều là bằng hữu và thân nhân của ta, chúng ta từ vực ngoại lai, còn chuyện bán yêu, ta còn muốn nhìn xem. Nhưng mà Hải Thố cô nương có thể nhiệt tâm giúp bọn họ như thế, ta thực sự kinh ngạc, không nghĩ tới trong yêu tu còn có Hải Thố cô nương nhiệt tâm trợ yêu như vậy..."
Hải Thố có chút ngượng ngùng cười rộ lên, sờ sờ cái ót, nói: "Ta cảm thấy bán yêu rất đáng thương, bọn họ vốn là yêu thú chưa mở trí, cho bọn hắn thời gian, nói không chừng có thể mở được trí, tương lai có thể đi lên một con đường tu luyện. Lại ở thời điểm cái gì cũng không biết, bị đổi hình đan cứng rắn hủy đi, còn phải gặp phải nhiều không công bằng như vậy."
Mọi người nghe nói như thế, nhịn không được nhìn nàng.
Sở Chước vươn tay sờ sờ đầu tiểu cô nương, khẽ thở dài: "Đúng vậy, đạo lý này rõ ràng rất dễ dàng hiểu, lại có người nhiều như vậy cũng không để ở trong lòng."
Trong lòng Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng có chút khó chịu, hơi hơi nheo mắt lại, trên mặt lộ ra thần sắc âm u, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Rất nhanh liền đến hồng xuyên quả lâm.
Rất xa, liền nhìn đến đó một mảnh Hồng Gai Lâm cao to tươi tốt, trên đầu lộ vẻ từng quả trái cây màu đỏ, điểm xuyết ở trên bụi gai đỏ tươi, mê người lại nguy hiểm.
"Trong rừng hồng xuyên có ảo trận thiên nhiên, không cẩn thận sẽ lâm vào ảo cảnh, sẽ bị thương." Hải Thỏ giới thiệu cho bọn họ: "Có trận pháp này ở, nhóm bán yêu trốn ở chỗ này, cũng sẽ không bị phát hiện."
Sở Chước nhìn nhìn Hồng Gai Lâm, quay đầu nhìn về phía Huyễn Ngu.
Huyễn Ngu liếc mắt quét một cái liền nhìn ra tình huống ảo trận, nói với Sở Chước: "Chủ nhân, ảo trận này cũng không lợi hại, nhưng mà nếu để cho muội bố trí một chút, nó có thể thăng mấy cấp."
Hải Thố giật mình nhìn tiểu loli.
Sở Chước khen ngợi sờ sờ đầu nàng, nói với Hải Thố: "Hải Thố, ngươi có thể giúp ta thông báo một chút bán yêu trong Hồng Gai Lâm không?"
Hải Thố cô nương rất sảng khoái lĩnh mệnh, biến thành thỏ biển lớn chừng một bàn tay, tiến vào trong rừng Hồng Gai Lâm.
Trong chốc lát sau, vài bán yêu theo đuôi thỏ biển bước ra.
Cầm đầu là một bán yêu trên trán có vảy màu vàng bất quy tắc, dung mạo đồng dạng vô cùng yêu dã, chỉ tiếc từ má phải đến cằm có một vết sẹo cháy đen, lấy tình huống giới tu luyện, có thể lưu lại vết sẹo như vậy, có thể thấy được thủ pháp người tổn thương hắn không giống bình thường.
Phục Thanh cùng Ưu Từ cũng ở.
"Huyền quy đại nhân, là ngài sao?" Bán yêu trên gương mặt có sẹo kích động nói.
Bé rùa đã thu nhỏ đi ghé vào trên vai Bích Tầm Châu, nói với hắn:【Là ta, Kim Hô, đây là đồng bạn của ta... 】
Phục Thanh cùng Ưu Từ cũng lên trước cung kính hành lễ với Sở Chước.
Kim Hô không cảm giác tu vi đám người Sở Chước, đồng dạng cung kính tiến lên hành lễ, nói: "Mấy vị đại nhân, ta nghe Phục Thanh nói về mọi người, cảm tạ mọi người giúp đỡ."
Sở Chước mỉm cười, nói: "Không cần như thế, Huyền Uyên chịu ân huệ của các ngươi, chúng ta giúp các ngươi là nên làm."
Kim Hô là người thông minh, biết nàng nói là cái gì, trong lòng có vài phần chua sót.
Lúc trước bọn họ cùng đường mạt lộ, đúng lúc được con huyền quy cứu, vì báo đáp ân cứu mạng của nó, mới sẽ mang nó đi chỗ tâm linh thủy.
Kim Hô vốn không hiểu biết tâm linh thủy, chỉ cảm thấy thứ đó bất thường, sau đó dưới cơ duyên xảo hợp, từ chỗ một yêu tu biết được tâm linh thủy này là chuẩn bị cho bốn vị tôn giả trấn sông Thiên Hà.
Nếu không phải bị bọn họ bức bách như thế, hắn cũng đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng mang một con huyền quy đi trộm.
Chỉ sợ chờ khi bọn hắn phát hiện tâm linh thủy bị trộm, Thiên Hà sẽ không bình tĩnh, đến lúc đó còn không biết bao nhiêu bán yêu bị hại.
Nghĩ đến đây, Kim Hô nặng trịch trong lòng, trên mặt cũng không dám biểu lộ mảy may, cung kính mời Sở Chước đoàn người vào Hồng Gai Lâm.
Sở Chước phát hiện, Kim Hô đối với ảo trận trong rừng Hồng Gai Lâm r6et1 hiểu biết, mỗi bước đi đều thâm ý sâu sắc, làm cho nàng có chút ngoài ý muốn.
Kim Hô là một bán yêu vô cùng thông minh, so với Phục Thanh khôn khéo lộ ra ngoài, Kim Hô thông minh là một loại đại khí trầm ổn, làm việc không sốt ruột không nóng nảy. Hắn đã biến hóa có hai mươi bảy năm, trải qua rất nhiều chuyện, nhìn thấu thế sự, mới lắng đọng lại thành tính cách như vậy.
Lấy bán yêu ba mươi năm thọ linh, tiếp qua ba năm, hắn sẽ ngã xuống.
Cái này đối với bán yêu mà nói, là một chuyện rất bình thường.
Tựa hồ là nhìn ra đám người Sở Chước nghi hoặc, Kim Hô chủ động nói: "Ta trước kia hầu hạ qua một nhân tu, nhân tu nọ là trận pháp sư, tinh thông ảo trận, thấy ta có hứng thú, liền dạy ta một ít..."
Nói tới đây, trên mặt hắn lộ ra thần sắc buồn bã.
Sở Chước liếc nhìn hắn một cái, mặc dù không quá hiểu rõ hắn vì sao lộ ra loại vẻ mặt này, nhưng có thể khẳng định, hắn cùng trận pháp sư đó kết cục không tốt lắm.
Xuyên qua Hồng Gai Lâm, đi đến một chỗ vách đá, trên vách đá có thể thấy được vô số vết nứt không biết kéo dài tới nơi đâu, có thể cất chứa bán yêu tiến vào, vừa thấy liền biết, đây là đường lui của bán yêu.
Trước vách đá, vài toà nhà gỗ chỉ dùng bụi gai để đắp thành, một đám bán yêu đứng ở trước nhà gỗ, dùng một loại ánh mắt khiếp đảm nhìn người vào.
Sở Chước nhìn nhìn, phát hiện nơi này có đến hơn trăm bán yêu.
Kim Hô mang theo bọn họ một đường tiến đến một gian nhà gỗ diện tích lớn nhất, có chút ngượng ngùng nói: "Mấy vị đại nhân, nơi đây tài nguyên đơn sơ, không có gì để chiêu đãi."
Đám người Sở Chước không nói gì, theo hắn vào nhà, ngồi xuống ở một địa phương giống như phòng.
Sở Chước cũng không đợi Kim Hô nói chuyện, đi thẳng vào vấn đề nói: "Chuyện giữa các ngươi cùng Huyền Uyên, ta đã nghe Huyền Uyên nói, bởi vì Huyền Uyên che chở, bán yêu các ngươi mới có thể lựa chọn đến Hắc Gai Lâm trốn tránh tránh họa. Chỉ là cái này cũng không phải là kế lâu dài, Huyền Uyên không phải yêu thú Thiên Hà, nó sớm hay muộn phải rời khỏi."
Kim Hô từ lúc từng nghe Phục Thanh nói về bọn họ, liền biết sẽ là kết quả này, cho nên hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn đang muốn nói cái gì, lại nghe đến nữ tu đó nói: "Nhưng mà, các ngươi quả thật có ân huệ với Huyền Uyên, chúng ta sẽ không ngồi xem mặc kệ, không biết các ngươi có nguyện vọng gì, cứ việc nói, chúng ta có thể giúp tự nhiên sẽ tận lực hỗ trợ."
Kim Hô chỉ là trầm mặc cúi đầu, không nói gì.
Phục Thanh âm thầm kéo kéo tay áo Kim Hô, trên mặt lộ ra vẻ lo âu, một bên nhìn Sở Chước.
Sở Chước lộ ra tươi cười ôn hòa với nàng, ý bảo nàng không cần khẩn trương.
Lòng Phục Thanh bỗng nhiên buông lỏng, hốc mắt nóng lên, đột nhiên nhịn không được muốn rơi lệ.
Kim Hô do dự một lát, nhìn về phía Hải Thố, đột nhiên nói: "Hải Thố cô nương, có thể mời cô đi ra ngoài trước không? Có chút chuyện, chúng ta không muốn liên lụy cô vào, để tránh mang đến nguy hiểm cho cô."
Hải Thố ngơ ngác, đang muốn nói mình không ngại, thì thấy Sở Chước cười cười với nàng, hòa khí nói: "Hải Thố cô nương, chổ ta có một vài thứ, phiền toái cô đi ra ngoài giao cho bán yêu khác."
Nói xong, giao một cái túi càn khôn cho nàng.
Hải Thố đành phải nói: "Vậy được rồi."
Đợi sau khi Hải Thố rời khỏi, Kim Hô hít một hơi thật sâu, hỏi Sở Chước: "Vị đại nhân này, cô cũng biết tâm linh thủy là vật gì sao?"
Hết chương 368.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.