Chương 564: Phong túng túng bao che khuyết điểm.
Vụ Thỉ Dực
16/04/2023
Sở Chước liếc mắt một cái thì nhận ra người nọ là Phong Ly.
Gần hai mươi năm không thấy, hắn vẫn chưa có biến hóa gì, như cũ là một bộ trường bào đỏ như máu, đầu bạc da tuyết trắng, môi đỏ mọng răng nanh, giống như một vampire. Lúc này hắn ngồi xếp bằng trong đó, trên người tiết ra tràn đầy đại lượng sát khí, sát khí hội tụ ở bên người hắn, xoay tròn mà lên, dây dưa cùng luồng tiên thiên thanh khí giữa không trung.
Thấy một màn như vậy, làm sao còn không rõ.
Phong Ly lúc này, tất nhiên là muốn bắt giữ tiên thiên thanh khí, bởi vì tính đặc thù của tiên thiên thanh khí, không thể dùng thủ đoạn của người tu luyện đến bắt giữ, cho nên hắn không tiếc dùng sát khí tự thân đến trấn áp nó, bởi vì sát khí lộ ra ngoài một lượng lớn, từ lòng đất lao ra, phóng lên cao ở trên không đầm lầy, khiến cho ngoại giới chú ý.
Sát khí áp chế tiên thiên thanh khí ở đây, tiên thiên thanh khí tự nhiên muốn chạy trốn, không khỏi tiết lộ ra hành tung, cũng khiến người bên ngoài nhận thấy được tiên thiên thanh khí tồn tại.
Hai người đã đến vẫn chưa thay đổi thế cục hiện tại.
Phong Ly mở choàng mắt, một đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía bọn họ, rồi lại lập tức nhắm lại, hết sức chuyên chú đối phó tiên thiên thanh khí.
Một cái liếc mắt này cũng làm cho Sở Chước bọn họ hiểu rõ, Phong Ly tuy rằng toàn tâm toàn ý áp chế tiên thiên thanh khí, nhưng hắn vẫn chưa thả lỏng cảnh giác đối với chung quanh, chỉ là vì người xuất hiện là bọn họ, cho nên hắn vẫn chưa có phản ứng gì.
Sở Chước nhịn không được nhìn về phía Phong Chiếu, hiểu rõ Phong Ly đây là tin tưởng hắn.
Phong Chiếu tung một cái trận bàn, bảo vệ chung quanh lại, lôi kéo Sở Chước đứng ở một bên, không vội mà đi.
Sở Chước nhìn nhìn tiên thiên thanh khí quấn cùng một chỗ với sát khí, nhịn không được hỏi: "A Chiếu, có phải huynh đã sớm phát hiện Phong Ly ở đây hay không?" Nếu không hắn cũng sẽ không thẳng tắp mà hướng đến nơi đây.
Phong Chiếu ừ một tiếng: "Trên người Phong Ly có dấu ấn của ta." Nói tới đây, sắc mặt hắn có chút không vui, hậm hực nói: "Đi đến Hồng Mông rồi, ta không cảm giác dấu ấn trên người của bọn nàng, trừ phi khoảng cách tương đối gần."
Nếu bằng không, khi mẹ hắn đánh hắn, hắn đã sớm mang Phong Ly ra bên ngoài bị đánh thay hắn rồi.
Ngược lại không nghĩ tới Phong Ly sẽ tránh ở nơi đây, còn bị y gặp được một cái tiên thiên thanh khí, Phong Chiếu cũng là khi tiếp cận đảo, mới cảm giác được dấu ấn hắn đặt ở trên người Phong Ly, theo dấu ấn mà đến, giảm đi một ít đường vòng so với những người khác.
Sở Chước nghe xong, hé miệng cười, nói: "Cho dù Phong Ly có mặt, Bạch Ly đại nhân muốn đánh người, cũng có thể tìm lý do khác." Ấn theo cách nói của Bạch Ly thì, làm nương muốn đánh con của mình, còn phải tìm lý do hay sao? Phong Chiếu đánh chủ ý rõ ràng là không thành.
Phong Chiếu gặp ý cười trên mặt nàng, có chút thẹn thùng, lại không chịu thừa nhận mình rất chắc hẳn phải vậy, quay đầu nhìn về phía tiên thiên thanh khí giữa không trung.
"Gia hỏa này cũng thật biết trốn." Phong Chiếu nhịn không được có chút giận chó đánh mèo: "Có lẽ hắn đến Hồng Mông không lâu sau đó, thì vẫn luôn ở tại nơi đây, lại cho hắn thêm chút thời gian, sợi tiên thiên thanh khí này có thể bị hắn thu phục."
Nghe xong, Sở Chước nhịn không được liếc mắt nhìn khối không khí bên ngoài một cái, nhớ tới đám người tu luyện vì sợi tiên thiên thanh khí này mà tranh đoạt mà đánh nhau, hiểu rõ ý tứ của hắn. Nếu bọn họ không tới đây, những người đó sớm hay muộn gì sẽ nghĩ biện pháp xông tới, phá hỏng Phong Ly thu phục tiên thiên thanh khí, làm cho hắn thất bại trong gang tấc. Nhưng mà hiện tại có Phong Chiếu ở đây, bọn họ muốn cướp thức ăn trong miệng hổ, cũng không dễ dàng như vậy. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Cho nên vận khí của Phong Ly coi như là không tệ.
Chính như lúc này, Sở Chước nhìn thấy Phong Ly rồi, đã lập tức buông bỏ sợi tiên thiên thanh khí này, ở lại nơi đây hộ pháp cho hắn.
Hai người đợi không lâu sau, thì đã phát hiện người tu luyện bên ngoài đã chuẩn bị xông vào trong khối không khí.
Sát khí cùng tiên thiên thanh khí dây dưa với nhau, hình thành một khối không khí khổng lồ, đồng thời cũng ẩn giấu đi tình huống trong khối không khí, người bên ngoài mặc dù không biết tình huống trong khối không khí, nhưng cũng có thể quan sát ra một hai, hiểu rõ nếu không có sát khí này dây dưa, thì sợi tiên thiên thanh khí này đã sớm thoát ly rời đi, ẩn giấu chính mình rồi.
Nếu bọn họ muốn lấy được tiên thiên thanh khí, phải đi vào trong khối không khí, chầm chậm mưu đồ từ bên trong.
Biết rõ khối không khí nguy hiểm, nhưng bởi vì tiền tài mà liều, chim chết vì ăn, mặc kệ như thế nào, đều muốn tiến lên xông vào một lần.
Sở Chước không có linh thức cường hãn như Phong Chiếu, không biết tình huống bên ngoài, nhưng nghe hắn chuyển giọng, cũng biết người đến ý đồ không tốt.
Bọn họ vốn vì sợi tiên thiên thanh khí này, một lời không hợp thì đã đánh nhanh, sau đó ở trong sự khuyên bảo của người bên cạnh, rốt cục bắt tay giảng hòa, dự tính trước tiên tiến đến xem tình huống, sau đó lại tự dựa vào bản lĩnh riêng mà giành lấy tiên thiên thanh khí.
"Tự dựa vào bản lĩnh riêng?" Phong Chiếu bật cười một tiếng: "Có bổn đại gia ở đây, người nào dám tự dựa vào bản lĩnh."
Dứt lời, hắn thu vào tay áo trường bào, một con mãnh thú từ tử diễm biến ảo mà thành xuất hiện ở bên chân hắn, mãnh thú đó cả người liệt diễm màu tím, giống như che một tầng da lông màu tím đẹp đẽ, bốn vó nhè nhẹ giẫm xuống từng đợt từng đợt bạch diễm, một đôi mắt cũng là bạch diễm hình thành.
Phong Chiếu không chút để ý nâng lên một cốc đèn lưu ly bạch diễm, rõ ràng là Tịch Diệt Thần Hỏa cực nguy hiểm, nhưng ở trên tay hắn lại vô cùng ôn thuần, lực đốt hủy của nó cẩn thận tránh đi Sở Chước, không hề thương tổn đến nàng mảy may.
Rốt cục, một người tu luyện Thần Hoàng cảnh xuyên qua khối không khí.
Chỉ là hắn còn chưa thấy rõ ràng tình huống trong khối không khí, đã bị một mãnh thú do tử diễm hình thành chụp một móng vuốt đá bay đi ra ngoài.
Tịch Diệt Thần Hỏa, cũng không phải là dễ chọc như vậy đâu.
Người tu luyện Thần Hoàng cảnh bị đánh ra khối không khí thì đều mê mang cả người, hắn bay ngược đi ra ngoài, hung hăng đụng vào vách núi cách đó không xa, phát ra tiếng ầm vang một trận.
Người tu luyện khác đang muốn vào đi thấy thế, chấn động rồi.
"Bàn lão, ngài không có việc gì chứ?" Một phu nhân mỹ diễm tiến lên nâng hắn dậy.
"Bàn lão, phát sinh chuyện gì? Tình huống bên trong như thế nào?" Có người lo lắng hỏi.
Người tu luyện được gọi là Bàn lão trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: "Là, là... Thần hỏa."
"Thần hỏa?"
Mọi người vẻ sợ hãi cả kinh, trực giác nơi sát khí này cùng tiên thiên thanh khí quấn đấu, có phải còn dựng dục một luồng thần hỏa gì đó hay không? Nếu là như thế, bọn họ muốn lấy được tiên thiên thanh khí, vậy cũng không còn dễ dàng nữa rồi
"Cũng không phải là như thế." Trên mặt Bàn lão vẫn mang ý sợ hãi: "Thần hỏa đó hóa thành một con mãnh thú... hình như là bị khống chế."
Nghe xong, người tu luyện ở đây hai mặt nhìn nhau, trực giác nhớ tới mười năm trước, vào ngày sinh nhật của Phượng chủ, một người trẻ tuổi nào đó kiêu ngạo xông vào Phượng cốc, sử dụng thần hỏa đến xuất thần nhập hóa, khi đối đầu cùng Phượng chủ thế nhưng không rơi xuống hạ phong, từ đó về sau một trận chiến thành danh, truyền thuyết về hắn trong Hồng Mông chi cảnh cũng không ít.
"Chẳng lẽ là hắn?"
Có thể đến chỗ này, tu vi thấp nhất cũng là Hóa Thần cảnh, bọn họ không sợ người tu luyện bên cạnh, bởi vì chênh lệch tu vi giữa bọn họ cũng không lớn, lại phần lớn là người quen thuộc. Nhưng ngày đó người trẻ tuổi xông vào Phượng cốc, bọn họ thậm chí không biết hắn là thân phận gì, đến từ thế lực phương nào, chỉ biết là đối phương rất mạnh, mạnh đến khả năng lại là một cường giả Bán Thần cảnh.
Nếu là hắn, bọn họ muốn lấy được sợi tiên thiên thanh khí này, căn bản là không có khả năng.
Trong lúc nhất thời, không có một người nào dám đi vào nữa.
Phong Chiếu nhìn nhìn tình huống bên ngoài, trong lòng có chút vừa lòng, sợ hãi là được rồi.
Đáng tiếc còn chưa thanh tịnh được bao lâu, lại có một đám người xông tới, trong đó cũng có một đám người Phượng Lưu Thanh cùng Yến Nhã Chính.
Nhìn đến hai người này, tử diễm giữa lông mày Phong Chiếu nhảy lên càng lợi hại, nếu không phải Phong Ly đang ở thời kì mấu chốt, hắn nhất định lao ra giết chết hai tên này.
"Đó chính là tiên thiên thanh khí?" Phượng Lưu Thanh tò mò nhìn tiên thiên thanh khí và sát khí quấn đấu với nhau, hỏi người bên cạnh: "Các ngươi có biết sát khí này từ đâu mà đến?"
Người tu luyện đến nơi đây sớm hơn bọn hắn đều biết thân phận của hắn, không dám đắc tội hắn, đều cười khổ lắc đầu, hồi đáp: "Chúng ta tới đây cũng không lâu, không biết sát khí này từ đâu mà đến, nó vô cùng nguy hiểm, Phượng thiếu chủ vẫn nên cẩn thận chút." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Phượng Lưu Thanh liếc mắt nhìn người hồi đáp một cái, nhận ra là trưởng lão thế lực nhị lưu nào đó, tu vi đã đạt Thần Hoàng cảnh, chẳng qua là giai đoạn đầu Thần Hoàng cảnh, cũng không tính là cường đại.
Ở Hồng Mông, có tồn tại cảnh giới Bán Thần bậc này như Phượng chủ, Thần Hoàng cảnh không tính là cái gì.
Yến Nhã Chính nhìn khối không khí, thần chợt lóe, hỏi bọn hắn: "Tại sao các ngươi không đi vào?"
Những người khác tuy rằng không nhận biết Yến Nhã Chính —— lại còn là tiểu tử Thánh Đế cảnh, bọn họ còn chưa để vào mắt, chỉ là nhìn đến hai Thần Hoàng cảnh đi theo bên người hắn, lại ra vẻ quen biết cùng Phượng thiếu chủ, dưới tình huống không biết thân phận hắn, cũng không nên đắc tội hắn, liền nói sơ lược tình huống lúc trước Bàn lão gặp phải trở ra cùng bọn hắn.
Sau khi nghe xong, thần sắc của Phượng Lưu Thanh và Yến Nhã Chính đồng thời thay đổi.
"Là con hổ nhóc đó!" Phượng Lưu Thanh nghiến răng nghiến lợi.
Yến Nhã Chính rũ mắt xuống, trong lòng biết nếu là Phong Chiếu đó có mặt, thì Sở Chước tất nhiên cũng ở đây.
Ngày đó ở Phượng cốc, hắn cũng chính mắt thấy một màn Phong Chiếu kiêu ngạo xông vào Phượng cốc cướp người, hiểu rõ quan hệ giữa hắn cùng Sở Chước, thì trong lòng có chút tiếc nuối, rõ ràng hắn và Sở Chước nhận thức ở đại lục Tấn Thiên trước hết, lại không nghĩ tới cuối cùng bọn họ sẽ đi đến một bước này, khó mà hữu nghị rồi, mà Sở Chước có thể lại được thần thú tán thành.
Phượng Lưu Thanh vừa vung tay áo bào: "Một khi đã như vậy, bản thiếu chủ liền đi vào gặp gỡ hắn."
"Thiếu chủ không thể!"
Đám người Mai cô đều kêu gọi hắn, không nói hai lời, đều ngăn hắn lại.
Loại thời điểm này, cũng không quản dĩ hạ phạm thượng cái gì, trước cứ ngăn cản ấu tể Phượng Hoàng sắp sửa đi chịu chết rồi nói sau.
Yến Nhã Chính thấy Phượng Lưu Thanh bị thuộc hạ Phượng cốc ngăn cản, xem ra không thể trông cậy vào hắn, liền dùng một ánh mắt với một người tu luyện Thần Hoàng cảnh bên người.
Người nọ hơi hơi gật đầu, tinh thần phấn chấn mà đi.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người hắn.
Lập tức đã có người nhận ra người tu luyện chuẩn bị tiến vào khối không khí: "Là Dương Viêm trưởng lão đảo Tây Cảnh Liệt Hỏa?"
Tây Cảnh Liệt Hỏa đảo ở Hồng Mông cũng thuộc loại thế lực nhất lưu, thành lập thế lực bất đồng cùng thần thú khác, cái thế lực này có vẻ càng thêm thần bí khó lường, cho đến hôm nay, không người nào biết người chủ sự Liệt Hỏa đảo là ai, thành viên trong đảo lại là như thế nào, chỉ biết nó rất không dễ đối phó.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, trưởng lão Dương Viêm nhanh chóng biến mất ở bên trong khối không khí.
Chẳng qua cũng chỉ một lát, hắn cũng bị đánh ra ngoài, hơn nữa bộ dạng càng chật vật hơn lúc Bàn lão trước đó, ngay cả đầu tóc đều bị cháy sạch hết bảy tám phần, pháp bào trên người cũng đông một lổ, tây một lổ, lộ ra thân thể bị thần hỏa làm phỏng.
Những người khác thấy một màn như vậy, phát hiện lúc trước Bàn lão có thể toàn thân trở ra ngoài, coi như là đối phương thủ hạ lưu tình.
Yến Nhã Chính lướt người lên trước, nâng trưởng lão Dương Viêm chật vật ngã trên mặt đất dậy, nhìn đến thương thế trên người hắn, thần sắc có chút ngưng trọng.
Trưởng lão Dương Viêm chẳng qua là sự thăm dò, thử một lần liền biết thái độ của Phong Chiếu.
Phượng Lưu Thanh nhìn đến kết cục của trưởng lão Dương Viêm, nhất thời cũng không kêu gào đi vào nữa, tuy rằng được sủng đến không biết trời cao đất rộng, nhưng mà có tự mình hiểu lấy, hắn cũng không phải là đối thủ của con cọp con đó.
Đúng lúc này, trong khối không khí vang lên một trận tiếng kêu gào, giống như dã thú gầm rú, vang vọng toàn bộ hòn đảo, giữa không trung sát khí và tiên thiên thanh khí cũng không tiếp tục giằng co, bắt đầu thôn phệ lẫn nhau.
Gần hai mươi năm không thấy, hắn vẫn chưa có biến hóa gì, như cũ là một bộ trường bào đỏ như máu, đầu bạc da tuyết trắng, môi đỏ mọng răng nanh, giống như một vampire. Lúc này hắn ngồi xếp bằng trong đó, trên người tiết ra tràn đầy đại lượng sát khí, sát khí hội tụ ở bên người hắn, xoay tròn mà lên, dây dưa cùng luồng tiên thiên thanh khí giữa không trung.
Thấy một màn như vậy, làm sao còn không rõ.
Phong Ly lúc này, tất nhiên là muốn bắt giữ tiên thiên thanh khí, bởi vì tính đặc thù của tiên thiên thanh khí, không thể dùng thủ đoạn của người tu luyện đến bắt giữ, cho nên hắn không tiếc dùng sát khí tự thân đến trấn áp nó, bởi vì sát khí lộ ra ngoài một lượng lớn, từ lòng đất lao ra, phóng lên cao ở trên không đầm lầy, khiến cho ngoại giới chú ý.
Sát khí áp chế tiên thiên thanh khí ở đây, tiên thiên thanh khí tự nhiên muốn chạy trốn, không khỏi tiết lộ ra hành tung, cũng khiến người bên ngoài nhận thấy được tiên thiên thanh khí tồn tại.
Hai người đã đến vẫn chưa thay đổi thế cục hiện tại.
Phong Ly mở choàng mắt, một đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía bọn họ, rồi lại lập tức nhắm lại, hết sức chuyên chú đối phó tiên thiên thanh khí.
Một cái liếc mắt này cũng làm cho Sở Chước bọn họ hiểu rõ, Phong Ly tuy rằng toàn tâm toàn ý áp chế tiên thiên thanh khí, nhưng hắn vẫn chưa thả lỏng cảnh giác đối với chung quanh, chỉ là vì người xuất hiện là bọn họ, cho nên hắn vẫn chưa có phản ứng gì.
Sở Chước nhịn không được nhìn về phía Phong Chiếu, hiểu rõ Phong Ly đây là tin tưởng hắn.
Phong Chiếu tung một cái trận bàn, bảo vệ chung quanh lại, lôi kéo Sở Chước đứng ở một bên, không vội mà đi.
Sở Chước nhìn nhìn tiên thiên thanh khí quấn cùng một chỗ với sát khí, nhịn không được hỏi: "A Chiếu, có phải huynh đã sớm phát hiện Phong Ly ở đây hay không?" Nếu không hắn cũng sẽ không thẳng tắp mà hướng đến nơi đây.
Phong Chiếu ừ một tiếng: "Trên người Phong Ly có dấu ấn của ta." Nói tới đây, sắc mặt hắn có chút không vui, hậm hực nói: "Đi đến Hồng Mông rồi, ta không cảm giác dấu ấn trên người của bọn nàng, trừ phi khoảng cách tương đối gần."
Nếu bằng không, khi mẹ hắn đánh hắn, hắn đã sớm mang Phong Ly ra bên ngoài bị đánh thay hắn rồi.
Ngược lại không nghĩ tới Phong Ly sẽ tránh ở nơi đây, còn bị y gặp được một cái tiên thiên thanh khí, Phong Chiếu cũng là khi tiếp cận đảo, mới cảm giác được dấu ấn hắn đặt ở trên người Phong Ly, theo dấu ấn mà đến, giảm đi một ít đường vòng so với những người khác.
Sở Chước nghe xong, hé miệng cười, nói: "Cho dù Phong Ly có mặt, Bạch Ly đại nhân muốn đánh người, cũng có thể tìm lý do khác." Ấn theo cách nói của Bạch Ly thì, làm nương muốn đánh con của mình, còn phải tìm lý do hay sao? Phong Chiếu đánh chủ ý rõ ràng là không thành.
Phong Chiếu gặp ý cười trên mặt nàng, có chút thẹn thùng, lại không chịu thừa nhận mình rất chắc hẳn phải vậy, quay đầu nhìn về phía tiên thiên thanh khí giữa không trung.
"Gia hỏa này cũng thật biết trốn." Phong Chiếu nhịn không được có chút giận chó đánh mèo: "Có lẽ hắn đến Hồng Mông không lâu sau đó, thì vẫn luôn ở tại nơi đây, lại cho hắn thêm chút thời gian, sợi tiên thiên thanh khí này có thể bị hắn thu phục."
Nghe xong, Sở Chước nhịn không được liếc mắt nhìn khối không khí bên ngoài một cái, nhớ tới đám người tu luyện vì sợi tiên thiên thanh khí này mà tranh đoạt mà đánh nhau, hiểu rõ ý tứ của hắn. Nếu bọn họ không tới đây, những người đó sớm hay muộn gì sẽ nghĩ biện pháp xông tới, phá hỏng Phong Ly thu phục tiên thiên thanh khí, làm cho hắn thất bại trong gang tấc. Nhưng mà hiện tại có Phong Chiếu ở đây, bọn họ muốn cướp thức ăn trong miệng hổ, cũng không dễ dàng như vậy. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Cho nên vận khí của Phong Ly coi như là không tệ.
Chính như lúc này, Sở Chước nhìn thấy Phong Ly rồi, đã lập tức buông bỏ sợi tiên thiên thanh khí này, ở lại nơi đây hộ pháp cho hắn.
Hai người đợi không lâu sau, thì đã phát hiện người tu luyện bên ngoài đã chuẩn bị xông vào trong khối không khí.
Sát khí cùng tiên thiên thanh khí dây dưa với nhau, hình thành một khối không khí khổng lồ, đồng thời cũng ẩn giấu đi tình huống trong khối không khí, người bên ngoài mặc dù không biết tình huống trong khối không khí, nhưng cũng có thể quan sát ra một hai, hiểu rõ nếu không có sát khí này dây dưa, thì sợi tiên thiên thanh khí này đã sớm thoát ly rời đi, ẩn giấu chính mình rồi.
Nếu bọn họ muốn lấy được tiên thiên thanh khí, phải đi vào trong khối không khí, chầm chậm mưu đồ từ bên trong.
Biết rõ khối không khí nguy hiểm, nhưng bởi vì tiền tài mà liều, chim chết vì ăn, mặc kệ như thế nào, đều muốn tiến lên xông vào một lần.
Sở Chước không có linh thức cường hãn như Phong Chiếu, không biết tình huống bên ngoài, nhưng nghe hắn chuyển giọng, cũng biết người đến ý đồ không tốt.
Bọn họ vốn vì sợi tiên thiên thanh khí này, một lời không hợp thì đã đánh nhanh, sau đó ở trong sự khuyên bảo của người bên cạnh, rốt cục bắt tay giảng hòa, dự tính trước tiên tiến đến xem tình huống, sau đó lại tự dựa vào bản lĩnh riêng mà giành lấy tiên thiên thanh khí.
"Tự dựa vào bản lĩnh riêng?" Phong Chiếu bật cười một tiếng: "Có bổn đại gia ở đây, người nào dám tự dựa vào bản lĩnh."
Dứt lời, hắn thu vào tay áo trường bào, một con mãnh thú từ tử diễm biến ảo mà thành xuất hiện ở bên chân hắn, mãnh thú đó cả người liệt diễm màu tím, giống như che một tầng da lông màu tím đẹp đẽ, bốn vó nhè nhẹ giẫm xuống từng đợt từng đợt bạch diễm, một đôi mắt cũng là bạch diễm hình thành.
Phong Chiếu không chút để ý nâng lên một cốc đèn lưu ly bạch diễm, rõ ràng là Tịch Diệt Thần Hỏa cực nguy hiểm, nhưng ở trên tay hắn lại vô cùng ôn thuần, lực đốt hủy của nó cẩn thận tránh đi Sở Chước, không hề thương tổn đến nàng mảy may.
Rốt cục, một người tu luyện Thần Hoàng cảnh xuyên qua khối không khí.
Chỉ là hắn còn chưa thấy rõ ràng tình huống trong khối không khí, đã bị một mãnh thú do tử diễm hình thành chụp một móng vuốt đá bay đi ra ngoài.
Tịch Diệt Thần Hỏa, cũng không phải là dễ chọc như vậy đâu.
Người tu luyện Thần Hoàng cảnh bị đánh ra khối không khí thì đều mê mang cả người, hắn bay ngược đi ra ngoài, hung hăng đụng vào vách núi cách đó không xa, phát ra tiếng ầm vang một trận.
Người tu luyện khác đang muốn vào đi thấy thế, chấn động rồi.
"Bàn lão, ngài không có việc gì chứ?" Một phu nhân mỹ diễm tiến lên nâng hắn dậy.
"Bàn lão, phát sinh chuyện gì? Tình huống bên trong như thế nào?" Có người lo lắng hỏi.
Người tu luyện được gọi là Bàn lão trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: "Là, là... Thần hỏa."
"Thần hỏa?"
Mọi người vẻ sợ hãi cả kinh, trực giác nơi sát khí này cùng tiên thiên thanh khí quấn đấu, có phải còn dựng dục một luồng thần hỏa gì đó hay không? Nếu là như thế, bọn họ muốn lấy được tiên thiên thanh khí, vậy cũng không còn dễ dàng nữa rồi
"Cũng không phải là như thế." Trên mặt Bàn lão vẫn mang ý sợ hãi: "Thần hỏa đó hóa thành một con mãnh thú... hình như là bị khống chế."
Nghe xong, người tu luyện ở đây hai mặt nhìn nhau, trực giác nhớ tới mười năm trước, vào ngày sinh nhật của Phượng chủ, một người trẻ tuổi nào đó kiêu ngạo xông vào Phượng cốc, sử dụng thần hỏa đến xuất thần nhập hóa, khi đối đầu cùng Phượng chủ thế nhưng không rơi xuống hạ phong, từ đó về sau một trận chiến thành danh, truyền thuyết về hắn trong Hồng Mông chi cảnh cũng không ít.
"Chẳng lẽ là hắn?"
Có thể đến chỗ này, tu vi thấp nhất cũng là Hóa Thần cảnh, bọn họ không sợ người tu luyện bên cạnh, bởi vì chênh lệch tu vi giữa bọn họ cũng không lớn, lại phần lớn là người quen thuộc. Nhưng ngày đó người trẻ tuổi xông vào Phượng cốc, bọn họ thậm chí không biết hắn là thân phận gì, đến từ thế lực phương nào, chỉ biết là đối phương rất mạnh, mạnh đến khả năng lại là một cường giả Bán Thần cảnh.
Nếu là hắn, bọn họ muốn lấy được sợi tiên thiên thanh khí này, căn bản là không có khả năng.
Trong lúc nhất thời, không có một người nào dám đi vào nữa.
Phong Chiếu nhìn nhìn tình huống bên ngoài, trong lòng có chút vừa lòng, sợ hãi là được rồi.
Đáng tiếc còn chưa thanh tịnh được bao lâu, lại có một đám người xông tới, trong đó cũng có một đám người Phượng Lưu Thanh cùng Yến Nhã Chính.
Nhìn đến hai người này, tử diễm giữa lông mày Phong Chiếu nhảy lên càng lợi hại, nếu không phải Phong Ly đang ở thời kì mấu chốt, hắn nhất định lao ra giết chết hai tên này.
"Đó chính là tiên thiên thanh khí?" Phượng Lưu Thanh tò mò nhìn tiên thiên thanh khí và sát khí quấn đấu với nhau, hỏi người bên cạnh: "Các ngươi có biết sát khí này từ đâu mà đến?"
Người tu luyện đến nơi đây sớm hơn bọn hắn đều biết thân phận của hắn, không dám đắc tội hắn, đều cười khổ lắc đầu, hồi đáp: "Chúng ta tới đây cũng không lâu, không biết sát khí này từ đâu mà đến, nó vô cùng nguy hiểm, Phượng thiếu chủ vẫn nên cẩn thận chút." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Phượng Lưu Thanh liếc mắt nhìn người hồi đáp một cái, nhận ra là trưởng lão thế lực nhị lưu nào đó, tu vi đã đạt Thần Hoàng cảnh, chẳng qua là giai đoạn đầu Thần Hoàng cảnh, cũng không tính là cường đại.
Ở Hồng Mông, có tồn tại cảnh giới Bán Thần bậc này như Phượng chủ, Thần Hoàng cảnh không tính là cái gì.
Yến Nhã Chính nhìn khối không khí, thần chợt lóe, hỏi bọn hắn: "Tại sao các ngươi không đi vào?"
Những người khác tuy rằng không nhận biết Yến Nhã Chính —— lại còn là tiểu tử Thánh Đế cảnh, bọn họ còn chưa để vào mắt, chỉ là nhìn đến hai Thần Hoàng cảnh đi theo bên người hắn, lại ra vẻ quen biết cùng Phượng thiếu chủ, dưới tình huống không biết thân phận hắn, cũng không nên đắc tội hắn, liền nói sơ lược tình huống lúc trước Bàn lão gặp phải trở ra cùng bọn hắn.
Sau khi nghe xong, thần sắc của Phượng Lưu Thanh và Yến Nhã Chính đồng thời thay đổi.
"Là con hổ nhóc đó!" Phượng Lưu Thanh nghiến răng nghiến lợi.
Yến Nhã Chính rũ mắt xuống, trong lòng biết nếu là Phong Chiếu đó có mặt, thì Sở Chước tất nhiên cũng ở đây.
Ngày đó ở Phượng cốc, hắn cũng chính mắt thấy một màn Phong Chiếu kiêu ngạo xông vào Phượng cốc cướp người, hiểu rõ quan hệ giữa hắn cùng Sở Chước, thì trong lòng có chút tiếc nuối, rõ ràng hắn và Sở Chước nhận thức ở đại lục Tấn Thiên trước hết, lại không nghĩ tới cuối cùng bọn họ sẽ đi đến một bước này, khó mà hữu nghị rồi, mà Sở Chước có thể lại được thần thú tán thành.
Phượng Lưu Thanh vừa vung tay áo bào: "Một khi đã như vậy, bản thiếu chủ liền đi vào gặp gỡ hắn."
"Thiếu chủ không thể!"
Đám người Mai cô đều kêu gọi hắn, không nói hai lời, đều ngăn hắn lại.
Loại thời điểm này, cũng không quản dĩ hạ phạm thượng cái gì, trước cứ ngăn cản ấu tể Phượng Hoàng sắp sửa đi chịu chết rồi nói sau.
Yến Nhã Chính thấy Phượng Lưu Thanh bị thuộc hạ Phượng cốc ngăn cản, xem ra không thể trông cậy vào hắn, liền dùng một ánh mắt với một người tu luyện Thần Hoàng cảnh bên người.
Người nọ hơi hơi gật đầu, tinh thần phấn chấn mà đi.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người hắn.
Lập tức đã có người nhận ra người tu luyện chuẩn bị tiến vào khối không khí: "Là Dương Viêm trưởng lão đảo Tây Cảnh Liệt Hỏa?"
Tây Cảnh Liệt Hỏa đảo ở Hồng Mông cũng thuộc loại thế lực nhất lưu, thành lập thế lực bất đồng cùng thần thú khác, cái thế lực này có vẻ càng thêm thần bí khó lường, cho đến hôm nay, không người nào biết người chủ sự Liệt Hỏa đảo là ai, thành viên trong đảo lại là như thế nào, chỉ biết nó rất không dễ đối phó.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, trưởng lão Dương Viêm nhanh chóng biến mất ở bên trong khối không khí.
Chẳng qua cũng chỉ một lát, hắn cũng bị đánh ra ngoài, hơn nữa bộ dạng càng chật vật hơn lúc Bàn lão trước đó, ngay cả đầu tóc đều bị cháy sạch hết bảy tám phần, pháp bào trên người cũng đông một lổ, tây một lổ, lộ ra thân thể bị thần hỏa làm phỏng.
Những người khác thấy một màn như vậy, phát hiện lúc trước Bàn lão có thể toàn thân trở ra ngoài, coi như là đối phương thủ hạ lưu tình.
Yến Nhã Chính lướt người lên trước, nâng trưởng lão Dương Viêm chật vật ngã trên mặt đất dậy, nhìn đến thương thế trên người hắn, thần sắc có chút ngưng trọng.
Trưởng lão Dương Viêm chẳng qua là sự thăm dò, thử một lần liền biết thái độ của Phong Chiếu.
Phượng Lưu Thanh nhìn đến kết cục của trưởng lão Dương Viêm, nhất thời cũng không kêu gào đi vào nữa, tuy rằng được sủng đến không biết trời cao đất rộng, nhưng mà có tự mình hiểu lấy, hắn cũng không phải là đối thủ của con cọp con đó.
Đúng lúc này, trong khối không khí vang lên một trận tiếng kêu gào, giống như dã thú gầm rú, vang vọng toàn bộ hòn đảo, giữa không trung sát khí và tiên thiên thanh khí cũng không tiếp tục giằng co, bắt đầu thôn phệ lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.