Chương 611: Rời khỏi Thời Chi Hạp.
Vụ Thỉ Dực
23/06/2023
Cha Sở tuy rằng không đáng tin, nhưng mà rất dễ dỗ, Sở Chước cam đoan
với hắn mặc kệ như thế nào nhất định sẽ nhận hắn làm cha, lại dỗ vài
câu, rốt cục hắn khôi phục bình thường.
Dỗ xong cha Sở, Sở Chước cũng không có tâm tình lại tiếp tục ngẩn người hoặc là tự hỏi nhân sinh đại sự nữa.
Nên đến rồi cũng sẽ đến, đắn đo có nhiều thì cũng không làm nên chuyện gì.
Mặc kệ như thế nào, đời này nàng cũng không phải là một mình, bên cạnh còn có rất nhiều người quan tâm nàng, một đường đi tới cùng với nàng, thậm chí năm đó Sở Nguyên Thương làm nên, cũng làm cho nàng vô cùng cảm động.
Vì thế một đám người lại dày vò không gian của Phong Chiếu, thuận tiện mò hai con cá kỳ quái lên nướng ăn.
Sở Nguyên Thương triển lãm cho bọn họ tay nghề nấu nướng của hắn, mấy năm nay, hắn tìm kiếm hậu nhân Bách tộc khắp nơi, thành lập Bách tộc tụ cư cho bọn họ, lao tâm lao lực, đã đi rất nhiều nơi, bí cảnh kinh nghiệm từng trải cũng không thiếu, ngẫu nhiên gặp được thiên tài địa bảo nào đó, cũng sẽ thử qua miệng nghiện, có thể nói không có gì là hắn không dám ăn.
Hắn làm một con cá kỳ quái thành vài món ăn, đưa bộ phận non mềm trên người quái cá kỳ cho Sở Chước, vẻ mặt nữ nhi nô (nô lệ của con gái).
Đối với loại hành vi thiên vị bất công này của hắn, mọi người vui lòng đón nhận.
Cá kỳ quái vốn đã vô cùng mỹ vị, trải qua nấu nướng rồi, hương vị lại càng mỹ vị không thể nói.
Nhưng mà đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưởng qua cá kỳ quái do Bích Tầm Châu làm vẫn rất là đáng tiếc, Sở Nguyên Thương có tay nghề không tệ, nhưng cùng so với Bích Tầm Châu, vẫn kém rất nhiều.
"Nếu như Tầm Châu ca ở đây thì tốt rồi." Huyền Uyên đột nhiên lầu bầu nói.
Lời này cũng khiến cho Huyền Ảnh bọn họ nhớ nhung Bích Tầm Châu, sau khi đi đến Hồng Mông chi cảnh, tin tức của mọi người đều lục tục truyền đến, chỉ có Bích Tầm Châu, giống như biến mất ở trên Hồng Mông chi cảnh. Bọn họ đương nhiên không muốn tin tưởng khả năng Bích Tầm Châu đã phát sinh bất trắc, trong lòng vẫn đang suy đoán khả năng hắn đang bị vây hãm ở địa phương nào đó, vẫn luôn không có biện pháp bước ra, mới không có tin tức.
"Chủ nhân, Tầm Châu ca không có việc gì chứ?" Tiểu Huyền Vũ nâng lên một gương mặt dính đầy dầu mỡ hỏi Sở Chước.
Sở Chước nói: "Khẳng định không có việc gì." Trong lòng lại cân nhắc, đợi rời khỏi Thời Chi Hạp, lại đi tìm xem.
Huyền Uyên vẫn tín nhiệm với nàng, nghe xong thì nhếch miệng cười rộ lên, chỉ có Mặc Sĩ Thiên Kỳ không dễ qua loa như vậy, trong lòng ít nhiều đều có chút lo lắng.
Ăn xong cá kỳ quái, một đám người đều khôi phục tâm tình, liền trở về cung điện bên kia.
Sở Khai Hà ngồi dưới chân một gốc cây đào già ở trước cung điện, trên cây đào treo rất nhiều quả đào đỏ au, phát ra mùi thơm ngát mê người.
Sở Khai Hà mở mắt ra, thấy mọi người trở về, ánh mắt dừng lại ở trên người Sở Chước, vội đứng lên: "Ngài..."
"Ông cố, gọi con là A Chước đi." Sở Chước ngăn ông lại: "Đời này của con, được bộ tộc Tinh Diệu cứu giúp mới có thể sống sót, các người chính là thân nhân của con, điểm ấy là không thay đổi."
Bộ tộc Tinh Diệu tuy có trách nhiệm thủ hộ, nhưng bởi vì có bọn họ, nàng mới có thể sống sót. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Sở Nguyên Thương nghe được thì rất vui vẻ, nói phụ họa: "Đúng vậy, tổ phụ, khuê nữ của con là đứa hiếu thuận, ông cứ nghe nàng đi."
Sở Khai Hà không nói gì nhìn tôn tử cười ngây ngô, da mặt thoáng run rẩy, cuối cùng không nói cái gì.
Bọn họ cao hứng là tốt rồi.
Bọn họ lại nghỉ ngơi ở trong không gian Phong Chiếu một lát, mới trở lại Thời Chi Hạp.
Sở Chước bọn họ đến Thời Chi Hạp, một là vì tìm kiếm ông cố Sở Khai Hà, hai là vì kinh nghiệm từng trải, hai mục đích này hiện tại đã đạt tới, ở lại Thời Chi Hạp mặc dù vẫn có thể có thu hoạch, nhưng Sở Chước đã quyết định rời khỏi.
Những người khác tự nhiên là đi cùng nàng.
Sở Khai Hà đến Thời Chi Hạp kinh nghiệm từng trải, nay cũng coi như ổn thỏa, Sở Nguyên Thương là dáng vẻ nữ nhi nô, khuê nữ đi nơi đâu thì đi nơi đó, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ càng không ý kiến.
Lần này đến Thời Chi Hạp, mọi người thu hoạch cũng không ít, ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng liên tục tấn cấp hai tiểu cảnh giới ở trong khoảng thời gian ngắn.
"Lão đại, Phong Ly đâu?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghĩ đến còn có Phong Ly không thấy bóng dáng.
Phong Chiếu nói: "Không sao, chúng ta đi ra bên ngoài chờ hắn là được."
Lấy thực lực của Phong Ly, căn bản không cần người khác lo lắng, trong Thời Chi Hạp không ít cơ duyên, nói không chừng Phong Ly có kỳ ngộ khác, cơ hội hiếm có, Phong Chiếu cũng mặc kệ hắn.
Vì thế mọi người cùng nhau rời khỏi Thời Chi Hạp.
Tốn thời gian mấy tháng, bọn họ rốt cục rời khỏi, trở lại sơn cốc trước Thời Chi Hạp.
Đám hoang thú loại nhỏ trong lùm cây ở trước sơn cốc cảm giác được trong sơn cốc biến hóa, nhanh nhẹn nhìn qua, nhưng mà khi một cỗ khí thế khổng lồ tràn ngập mở ra, đám hoang thú loại nhỏ sợ tới mức quỳ rạp xuống, không dám nhúc nhích, còn có dư lực công kích gì nữa?
Đoàn người Sở Chước chậm rãi đi ra.
Nhìn đến đám hoang thú loại nhỏ phản ứng, ánh mắt mọi người cũng không khỏi nhìn về phía Phong Chiếu.
Lúc tiến vào, cho dù Phong Chiếu là Thần Hoàng cảnh, đám hoang thú này vẫn công kích không lầm, nhưng lúc này lại nằm rạp xuống, không thể không nói rõ Phong Chiếu cường đại, hắn ở Thời Chi Hạp thu hoạch cũng không ít.
"Lão đại, hiện tại huynh là tu vi gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa sùng bái lại tò mò.
Mấy con tiểu động vật khác cũng theo dõi hắn, bọn họ bản năng cảm giác được Phong Chiếu sâu không lường được, nhưng rốt cuộc tu vi thấp, không có biện pháp nhìn ra chuẩn xác tu vi hiện tại của hắn là cái gì.
Phong Chiếu bí hiểm nói: "Bọn mi cứ nói xem?"
"Đệ có biết đâu." Nếu biết, sẽ không đi hỏi rồi.
Phong Chiếu không nói gì, ánh mắt lại rơi đến trên người Sở Chước.
Sở Chước cười cười với hắn.
Sở Khai Hà thấy thế, trong lòng khẽ động, rốt cục giật mình. Lấy thực lực của Phong Chiếu, hắn đã có thể thành thần phi thăng, nhưng hắn lại áp chế tu vi ở nửa bước Bán Thần cảnh, nay xem ra, hiển nhiên là vì Sở Chước.
Rời khỏi Thời Chi Hạp, bọn họ xuyên qua Trung Châu, nhắm về phía Đông Đô Phong Vân Lâm Hải mà đi.
So sánh với trốn trốn tránh tránh khi đến, trên đường trở về xuôi gió xuôi nước, cho dù là hoang thú thực lực cường hãn ở Trung Châu, đều không dám đến gây chuyện. Phong Chiếu xé mở không gian, mang theo mọi người đi tới, không kiêng nể gì buông ra khí thế trên người, một đường nghiền áp đi qua.
Như thế thời gian chưa được mấy ngày, bọn họ trở về đến Đông Đô Phong Vân Lâm Hải.
Trong Lâm Hải có mấy con Bạch Hổ con đang chơi đùa, phát hiện hơi thở của bọn họ, miệng phát ra tiếng hổ gầm trong suốt mà non nớt, mấy con Bạch Hổ con lớn nhỏ không đồng nhất bước cái chân ngắn chạy tới, phe phẩy cái đuôi lao thẳng tới Sở Chước.
Phong Chiếu đảo tay áo qua, đã quét bay mấy cục bông trắng.
Đám trắng tròn tròn bị bao vây nhe răng với hắn, đều xoay người, hai móng khép lại ở trước mặt, kêu ngao ô ngao ô với Sở Chước.
Sở Chước nhìn xem mà buồn cười, bộ tộc Bạch Hổ đều là chủng tộc biết bán manh như vậy sao? Đáng yêu như vậy, cũng không trách năm đó Tư Túc Phất Chước sẽ quan hệ thân thiết cùng bọn họ.
Sở Chước ngồi xổm xuống, lần lượt sờ qua, sờ sờ đầu, được nhóm tiểu Bạch Hổ cọ cọ.
Ngay tại khi nàng đến gần sờ qua, mấy bóng dáng áo trắng bay bay nhảy xuống từ phía trên biển mây, là đám người Bạch Húc, Bạch Vận cùng Bạch Hiên.
Mấy người nhìn thấy Sở Chước bọn họ trở về, đều rất cao hứng, chờ ánh mắt bọn hắn rơi xuống trên trán Sở Chước, thần sắc không khỏi ngưng đọng.
"Ngài, ngài..." Bạch Vận che miệng lại, kích động đến nói không ra lời.
Sở Chước biết vì sao nàng ấy sẽ như thế, cười cười với nàng ấy.
Một hồi lâu, Bạch Húc bọn họ mới hoãn lại đây, bước lên phía trước: "Ngài hiện tại là Tư Túc đại nhân, hay là..."
"Ta là Sở Chước." Sở Chước cười nói với bọn họ: "Nhưng mà may mắn ở trong Thời Chi Hạp, có thể thức tỉnh lực lượng Tư Túc."
Người của tộc Bạch Hổ nghe xong, lại là một trận kích động, thức tỉnh lực lượng Tư Túc rồi, thì Sở Chước ở trong mắt bọn họ, có vẻ càng thêm thân cận, ngay cả những con Bạch Hổ con cũng không cách nào kháng cự lực lượng Tư Túc trên người nàng, mới sẽ trực tiếp nhào qua như vậy.
Tuy rằng cao hứng, nhưng thần sắc của Bạch Vận trở nên ảm đạm rất nhanh.
Bạch Húc nghênh đón bọn họ phía trên biển mây, Sở Chước thuận tiện giới thiệu đám người Sở Khai Hà cho bọn họ, bởi vì là nàng mang tới đây, bộ tộc Bạch Hổ cũng rất hoan nghênh.
"Bạch Ly đại nhân đang ở đâu?" Sở Chước dò hỏi.
Bạch Húc cùng Bạch Vận liếc nhau, Bạch Húc cười nói: "Bạch Ly đại nhân vẫn luôn chưa về." Thấy nàng nhíu mày, vội nói: "Ngài không cần lo lắng, thực lực của Bạch Ly đại nhân không tầm thường, nhất định không có việc gì."
Sở Chước nhận được lực lượng Tư Túc xong, ký ức ít nhiều cũng truyền thừa được một chút, hiểu rõ Bạch Ly trong khoảng thời gian này đang làm cái gì, năm đó Tư Túc Phất Chước lấy thân tế thiên địa, Bạch Ly lấy bộ tộc Bạch Hổ ra thề, nhất định phải giết sạch kẻ địch của bộ tộc Tư Túc.
Kẻ địch của bộ tộc Tư Túc là kẻ hủy diệt trời sinh.
Bọn chúng cũng không thèm để ý thế giới này như thế nào, nếu thế giới hủy diệt rồi, bọn chúng có thể cùng nhau bị hủy hay không. Ý nghĩa tồn tại của bọn chúng, tức là hủy diệt, hoàn toàn tương phản với Tư Túc ứng thiên mệnh mà sinh. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Chính như thế giới này, có quang minh thì sẽ có hắc ám, có thủ hộ thì chỉ có hủy diệt.
Kẻ hủy diệt này là kẻ địch của bộ tộc Tư Túc.
Bởi vì bọn chúng mạnh mẽ mở ra thông đạo không gian thông tới ma địa, ý đồ hủy diệt Hồng Mông, bị cường giả trên Hồng Mông liên thủ giết hại.
Tư Túc Phất Chước lấy thân tế thiên địa, bảo vệ được Hồng Mông, bọn họ đều muốn tàn sát tiêu diệt hết thảy kẻ hủy diệt, lại chưa nghĩ còn có một con cá lọt lưới, nhưng lại làm cho đối phương tránh được bọn họ, tu tới Bán Thần cảnh.
Bạch Ly trong khoảng thời gian này, đang đuổi giết hắn.
Muốn chém giết một Bán Thần cảnh không dễ dàng, nhưng mà Bạch Ly vẫn chưa buông bỏ, thậm chí đã liên hợp với Phượng Chủ và các cường giả Bán Thần cảnh.
Sở Chước biết Bạch Ly làm như thế là vì chính mình, trong lòng vừa cảm động lại vừa lo lắng.
Đợi người của bộ tộc Bạch Hổ rời khỏi, nàng nói với Phong Chiếu: "A Chiếu, huynh có thể liên hệ Bạch Ly đại nhân không?"
Phong Chiếu lắc đầu: "Không được, mẹ ta hiện tại không ở Hồng Mông cảnh, không có biện pháp liên hệ với bà." Người tu luyện tuy có khả năng thông thiên triệt địa, nhưng nếu là khoảng cách không gian quá xa, căn bản không thể liên hệ được đối phương, đây cũng là một loại khuyết điểm.
Sở Chước kinh ngạc nói: "Nàng rời khỏi Hồng Mông?"
Những người khác nghe vậy, cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì Hồng Mông còn chưa mở ra, cũng không thể tùy ý ra vào.
"Cũng không tính là vậy." Phong Chiếu giải thích: "Bọn họ chính là ở ngoài không gian Hồng Mông, cũng không xem như rời khỏi Hồng Mông, hơn nữa tu luyện đến sau Bán Thần cảnh, trở ngại bình phong Hồng Mông đối với chúng ta cũng không lớn, muốn rời khỏi cũng đơn giản."
Năm đó Hồng Mông gặp tai ương, đại năng trong Hồng Mông liên thủ thiết kế chứa nhiều hạn chế, khiến cho Hồng Mông độc lập ở ngoài Đại Hoang giới, cũng là vì bảo hộ Hồng Mông chi cảnh. Nhưng mà hạn chế này là người tu luyện dưới Bán Thần cảnh chỉ có thể nắm giữ Hồng Mông lệnh ra vào, sau Bán Thần cảnh, tác dụng của Hồng Mông lệnh đối với bọn họ cũng không lớn, Phong Chiếu cũng sau khi thấy được quy tắc Bán Thần cảnh, mới hiểu được.
Cho nên Bạch Ly bọn họ muốn rời khỏi Hồng Mông thì rất đơn giản.
Nhưng mà ở ngoài Hồng Mông, còn có rất nhiều không gian bị hỗn độn khí tràn ngập, nếu như người nọ chạy trốn tới không gian ở ngoài Hồng Mông, Bạch Ly muốn giết gã cũng cần phí chút thời gian.
Nghe xong hắn giải thích, Sở Chước tuy rằng lo lắng, nhưng cũng biết hiện tại không có biện pháp làm được gì.
Duy nhất yên tâm là, Bạch Ly không phải hành động một mình, còn có Phượng chủ Nam Dã Phượng Cốc, Bán Thần cảnh của tộc Huyền Vũ cùng Long tộc bọn họ đi cùng nhau.
Nghĩ đến Long tộc, Sở Chước không khỏi nghĩ đến Hỏa Lân còn đang tu luyện trên long đảo, nàng cảm thấy có lẽ có thể đi long đảo bên kia đi một chuyến.
Dỗ xong cha Sở, Sở Chước cũng không có tâm tình lại tiếp tục ngẩn người hoặc là tự hỏi nhân sinh đại sự nữa.
Nên đến rồi cũng sẽ đến, đắn đo có nhiều thì cũng không làm nên chuyện gì.
Mặc kệ như thế nào, đời này nàng cũng không phải là một mình, bên cạnh còn có rất nhiều người quan tâm nàng, một đường đi tới cùng với nàng, thậm chí năm đó Sở Nguyên Thương làm nên, cũng làm cho nàng vô cùng cảm động.
Vì thế một đám người lại dày vò không gian của Phong Chiếu, thuận tiện mò hai con cá kỳ quái lên nướng ăn.
Sở Nguyên Thương triển lãm cho bọn họ tay nghề nấu nướng của hắn, mấy năm nay, hắn tìm kiếm hậu nhân Bách tộc khắp nơi, thành lập Bách tộc tụ cư cho bọn họ, lao tâm lao lực, đã đi rất nhiều nơi, bí cảnh kinh nghiệm từng trải cũng không thiếu, ngẫu nhiên gặp được thiên tài địa bảo nào đó, cũng sẽ thử qua miệng nghiện, có thể nói không có gì là hắn không dám ăn.
Hắn làm một con cá kỳ quái thành vài món ăn, đưa bộ phận non mềm trên người quái cá kỳ cho Sở Chước, vẻ mặt nữ nhi nô (nô lệ của con gái).
Đối với loại hành vi thiên vị bất công này của hắn, mọi người vui lòng đón nhận.
Cá kỳ quái vốn đã vô cùng mỹ vị, trải qua nấu nướng rồi, hương vị lại càng mỹ vị không thể nói.
Nhưng mà đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưởng qua cá kỳ quái do Bích Tầm Châu làm vẫn rất là đáng tiếc, Sở Nguyên Thương có tay nghề không tệ, nhưng cùng so với Bích Tầm Châu, vẫn kém rất nhiều.
"Nếu như Tầm Châu ca ở đây thì tốt rồi." Huyền Uyên đột nhiên lầu bầu nói.
Lời này cũng khiến cho Huyền Ảnh bọn họ nhớ nhung Bích Tầm Châu, sau khi đi đến Hồng Mông chi cảnh, tin tức của mọi người đều lục tục truyền đến, chỉ có Bích Tầm Châu, giống như biến mất ở trên Hồng Mông chi cảnh. Bọn họ đương nhiên không muốn tin tưởng khả năng Bích Tầm Châu đã phát sinh bất trắc, trong lòng vẫn đang suy đoán khả năng hắn đang bị vây hãm ở địa phương nào đó, vẫn luôn không có biện pháp bước ra, mới không có tin tức.
"Chủ nhân, Tầm Châu ca không có việc gì chứ?" Tiểu Huyền Vũ nâng lên một gương mặt dính đầy dầu mỡ hỏi Sở Chước.
Sở Chước nói: "Khẳng định không có việc gì." Trong lòng lại cân nhắc, đợi rời khỏi Thời Chi Hạp, lại đi tìm xem.
Huyền Uyên vẫn tín nhiệm với nàng, nghe xong thì nhếch miệng cười rộ lên, chỉ có Mặc Sĩ Thiên Kỳ không dễ qua loa như vậy, trong lòng ít nhiều đều có chút lo lắng.
Ăn xong cá kỳ quái, một đám người đều khôi phục tâm tình, liền trở về cung điện bên kia.
Sở Khai Hà ngồi dưới chân một gốc cây đào già ở trước cung điện, trên cây đào treo rất nhiều quả đào đỏ au, phát ra mùi thơm ngát mê người.
Sở Khai Hà mở mắt ra, thấy mọi người trở về, ánh mắt dừng lại ở trên người Sở Chước, vội đứng lên: "Ngài..."
"Ông cố, gọi con là A Chước đi." Sở Chước ngăn ông lại: "Đời này của con, được bộ tộc Tinh Diệu cứu giúp mới có thể sống sót, các người chính là thân nhân của con, điểm ấy là không thay đổi."
Bộ tộc Tinh Diệu tuy có trách nhiệm thủ hộ, nhưng bởi vì có bọn họ, nàng mới có thể sống sót. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Sở Nguyên Thương nghe được thì rất vui vẻ, nói phụ họa: "Đúng vậy, tổ phụ, khuê nữ của con là đứa hiếu thuận, ông cứ nghe nàng đi."
Sở Khai Hà không nói gì nhìn tôn tử cười ngây ngô, da mặt thoáng run rẩy, cuối cùng không nói cái gì.
Bọn họ cao hứng là tốt rồi.
Bọn họ lại nghỉ ngơi ở trong không gian Phong Chiếu một lát, mới trở lại Thời Chi Hạp.
Sở Chước bọn họ đến Thời Chi Hạp, một là vì tìm kiếm ông cố Sở Khai Hà, hai là vì kinh nghiệm từng trải, hai mục đích này hiện tại đã đạt tới, ở lại Thời Chi Hạp mặc dù vẫn có thể có thu hoạch, nhưng Sở Chước đã quyết định rời khỏi.
Những người khác tự nhiên là đi cùng nàng.
Sở Khai Hà đến Thời Chi Hạp kinh nghiệm từng trải, nay cũng coi như ổn thỏa, Sở Nguyên Thương là dáng vẻ nữ nhi nô, khuê nữ đi nơi đâu thì đi nơi đó, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ càng không ý kiến.
Lần này đến Thời Chi Hạp, mọi người thu hoạch cũng không ít, ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng liên tục tấn cấp hai tiểu cảnh giới ở trong khoảng thời gian ngắn.
"Lão đại, Phong Ly đâu?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghĩ đến còn có Phong Ly không thấy bóng dáng.
Phong Chiếu nói: "Không sao, chúng ta đi ra bên ngoài chờ hắn là được."
Lấy thực lực của Phong Ly, căn bản không cần người khác lo lắng, trong Thời Chi Hạp không ít cơ duyên, nói không chừng Phong Ly có kỳ ngộ khác, cơ hội hiếm có, Phong Chiếu cũng mặc kệ hắn.
Vì thế mọi người cùng nhau rời khỏi Thời Chi Hạp.
Tốn thời gian mấy tháng, bọn họ rốt cục rời khỏi, trở lại sơn cốc trước Thời Chi Hạp.
Đám hoang thú loại nhỏ trong lùm cây ở trước sơn cốc cảm giác được trong sơn cốc biến hóa, nhanh nhẹn nhìn qua, nhưng mà khi một cỗ khí thế khổng lồ tràn ngập mở ra, đám hoang thú loại nhỏ sợ tới mức quỳ rạp xuống, không dám nhúc nhích, còn có dư lực công kích gì nữa?
Đoàn người Sở Chước chậm rãi đi ra.
Nhìn đến đám hoang thú loại nhỏ phản ứng, ánh mắt mọi người cũng không khỏi nhìn về phía Phong Chiếu.
Lúc tiến vào, cho dù Phong Chiếu là Thần Hoàng cảnh, đám hoang thú này vẫn công kích không lầm, nhưng lúc này lại nằm rạp xuống, không thể không nói rõ Phong Chiếu cường đại, hắn ở Thời Chi Hạp thu hoạch cũng không ít.
"Lão đại, hiện tại huynh là tu vi gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa sùng bái lại tò mò.
Mấy con tiểu động vật khác cũng theo dõi hắn, bọn họ bản năng cảm giác được Phong Chiếu sâu không lường được, nhưng rốt cuộc tu vi thấp, không có biện pháp nhìn ra chuẩn xác tu vi hiện tại của hắn là cái gì.
Phong Chiếu bí hiểm nói: "Bọn mi cứ nói xem?"
"Đệ có biết đâu." Nếu biết, sẽ không đi hỏi rồi.
Phong Chiếu không nói gì, ánh mắt lại rơi đến trên người Sở Chước.
Sở Chước cười cười với hắn.
Sở Khai Hà thấy thế, trong lòng khẽ động, rốt cục giật mình. Lấy thực lực của Phong Chiếu, hắn đã có thể thành thần phi thăng, nhưng hắn lại áp chế tu vi ở nửa bước Bán Thần cảnh, nay xem ra, hiển nhiên là vì Sở Chước.
Rời khỏi Thời Chi Hạp, bọn họ xuyên qua Trung Châu, nhắm về phía Đông Đô Phong Vân Lâm Hải mà đi.
So sánh với trốn trốn tránh tránh khi đến, trên đường trở về xuôi gió xuôi nước, cho dù là hoang thú thực lực cường hãn ở Trung Châu, đều không dám đến gây chuyện. Phong Chiếu xé mở không gian, mang theo mọi người đi tới, không kiêng nể gì buông ra khí thế trên người, một đường nghiền áp đi qua.
Như thế thời gian chưa được mấy ngày, bọn họ trở về đến Đông Đô Phong Vân Lâm Hải.
Trong Lâm Hải có mấy con Bạch Hổ con đang chơi đùa, phát hiện hơi thở của bọn họ, miệng phát ra tiếng hổ gầm trong suốt mà non nớt, mấy con Bạch Hổ con lớn nhỏ không đồng nhất bước cái chân ngắn chạy tới, phe phẩy cái đuôi lao thẳng tới Sở Chước.
Phong Chiếu đảo tay áo qua, đã quét bay mấy cục bông trắng.
Đám trắng tròn tròn bị bao vây nhe răng với hắn, đều xoay người, hai móng khép lại ở trước mặt, kêu ngao ô ngao ô với Sở Chước.
Sở Chước nhìn xem mà buồn cười, bộ tộc Bạch Hổ đều là chủng tộc biết bán manh như vậy sao? Đáng yêu như vậy, cũng không trách năm đó Tư Túc Phất Chước sẽ quan hệ thân thiết cùng bọn họ.
Sở Chước ngồi xổm xuống, lần lượt sờ qua, sờ sờ đầu, được nhóm tiểu Bạch Hổ cọ cọ.
Ngay tại khi nàng đến gần sờ qua, mấy bóng dáng áo trắng bay bay nhảy xuống từ phía trên biển mây, là đám người Bạch Húc, Bạch Vận cùng Bạch Hiên.
Mấy người nhìn thấy Sở Chước bọn họ trở về, đều rất cao hứng, chờ ánh mắt bọn hắn rơi xuống trên trán Sở Chước, thần sắc không khỏi ngưng đọng.
"Ngài, ngài..." Bạch Vận che miệng lại, kích động đến nói không ra lời.
Sở Chước biết vì sao nàng ấy sẽ như thế, cười cười với nàng ấy.
Một hồi lâu, Bạch Húc bọn họ mới hoãn lại đây, bước lên phía trước: "Ngài hiện tại là Tư Túc đại nhân, hay là..."
"Ta là Sở Chước." Sở Chước cười nói với bọn họ: "Nhưng mà may mắn ở trong Thời Chi Hạp, có thể thức tỉnh lực lượng Tư Túc."
Người của tộc Bạch Hổ nghe xong, lại là một trận kích động, thức tỉnh lực lượng Tư Túc rồi, thì Sở Chước ở trong mắt bọn họ, có vẻ càng thêm thân cận, ngay cả những con Bạch Hổ con cũng không cách nào kháng cự lực lượng Tư Túc trên người nàng, mới sẽ trực tiếp nhào qua như vậy.
Tuy rằng cao hứng, nhưng thần sắc của Bạch Vận trở nên ảm đạm rất nhanh.
Bạch Húc nghênh đón bọn họ phía trên biển mây, Sở Chước thuận tiện giới thiệu đám người Sở Khai Hà cho bọn họ, bởi vì là nàng mang tới đây, bộ tộc Bạch Hổ cũng rất hoan nghênh.
"Bạch Ly đại nhân đang ở đâu?" Sở Chước dò hỏi.
Bạch Húc cùng Bạch Vận liếc nhau, Bạch Húc cười nói: "Bạch Ly đại nhân vẫn luôn chưa về." Thấy nàng nhíu mày, vội nói: "Ngài không cần lo lắng, thực lực của Bạch Ly đại nhân không tầm thường, nhất định không có việc gì."
Sở Chước nhận được lực lượng Tư Túc xong, ký ức ít nhiều cũng truyền thừa được một chút, hiểu rõ Bạch Ly trong khoảng thời gian này đang làm cái gì, năm đó Tư Túc Phất Chước lấy thân tế thiên địa, Bạch Ly lấy bộ tộc Bạch Hổ ra thề, nhất định phải giết sạch kẻ địch của bộ tộc Tư Túc.
Kẻ địch của bộ tộc Tư Túc là kẻ hủy diệt trời sinh.
Bọn chúng cũng không thèm để ý thế giới này như thế nào, nếu thế giới hủy diệt rồi, bọn chúng có thể cùng nhau bị hủy hay không. Ý nghĩa tồn tại của bọn chúng, tức là hủy diệt, hoàn toàn tương phản với Tư Túc ứng thiên mệnh mà sinh. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Chính như thế giới này, có quang minh thì sẽ có hắc ám, có thủ hộ thì chỉ có hủy diệt.
Kẻ hủy diệt này là kẻ địch của bộ tộc Tư Túc.
Bởi vì bọn chúng mạnh mẽ mở ra thông đạo không gian thông tới ma địa, ý đồ hủy diệt Hồng Mông, bị cường giả trên Hồng Mông liên thủ giết hại.
Tư Túc Phất Chước lấy thân tế thiên địa, bảo vệ được Hồng Mông, bọn họ đều muốn tàn sát tiêu diệt hết thảy kẻ hủy diệt, lại chưa nghĩ còn có một con cá lọt lưới, nhưng lại làm cho đối phương tránh được bọn họ, tu tới Bán Thần cảnh.
Bạch Ly trong khoảng thời gian này, đang đuổi giết hắn.
Muốn chém giết một Bán Thần cảnh không dễ dàng, nhưng mà Bạch Ly vẫn chưa buông bỏ, thậm chí đã liên hợp với Phượng Chủ và các cường giả Bán Thần cảnh.
Sở Chước biết Bạch Ly làm như thế là vì chính mình, trong lòng vừa cảm động lại vừa lo lắng.
Đợi người của bộ tộc Bạch Hổ rời khỏi, nàng nói với Phong Chiếu: "A Chiếu, huynh có thể liên hệ Bạch Ly đại nhân không?"
Phong Chiếu lắc đầu: "Không được, mẹ ta hiện tại không ở Hồng Mông cảnh, không có biện pháp liên hệ với bà." Người tu luyện tuy có khả năng thông thiên triệt địa, nhưng nếu là khoảng cách không gian quá xa, căn bản không thể liên hệ được đối phương, đây cũng là một loại khuyết điểm.
Sở Chước kinh ngạc nói: "Nàng rời khỏi Hồng Mông?"
Những người khác nghe vậy, cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì Hồng Mông còn chưa mở ra, cũng không thể tùy ý ra vào.
"Cũng không tính là vậy." Phong Chiếu giải thích: "Bọn họ chính là ở ngoài không gian Hồng Mông, cũng không xem như rời khỏi Hồng Mông, hơn nữa tu luyện đến sau Bán Thần cảnh, trở ngại bình phong Hồng Mông đối với chúng ta cũng không lớn, muốn rời khỏi cũng đơn giản."
Năm đó Hồng Mông gặp tai ương, đại năng trong Hồng Mông liên thủ thiết kế chứa nhiều hạn chế, khiến cho Hồng Mông độc lập ở ngoài Đại Hoang giới, cũng là vì bảo hộ Hồng Mông chi cảnh. Nhưng mà hạn chế này là người tu luyện dưới Bán Thần cảnh chỉ có thể nắm giữ Hồng Mông lệnh ra vào, sau Bán Thần cảnh, tác dụng của Hồng Mông lệnh đối với bọn họ cũng không lớn, Phong Chiếu cũng sau khi thấy được quy tắc Bán Thần cảnh, mới hiểu được.
Cho nên Bạch Ly bọn họ muốn rời khỏi Hồng Mông thì rất đơn giản.
Nhưng mà ở ngoài Hồng Mông, còn có rất nhiều không gian bị hỗn độn khí tràn ngập, nếu như người nọ chạy trốn tới không gian ở ngoài Hồng Mông, Bạch Ly muốn giết gã cũng cần phí chút thời gian.
Nghe xong hắn giải thích, Sở Chước tuy rằng lo lắng, nhưng cũng biết hiện tại không có biện pháp làm được gì.
Duy nhất yên tâm là, Bạch Ly không phải hành động một mình, còn có Phượng chủ Nam Dã Phượng Cốc, Bán Thần cảnh của tộc Huyền Vũ cùng Long tộc bọn họ đi cùng nhau.
Nghĩ đến Long tộc, Sở Chước không khỏi nghĩ đến Hỏa Lân còn đang tu luyện trên long đảo, nàng cảm thấy có lẽ có thể đi long đảo bên kia đi một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.