Cùng Trời Với Thú

Chương 93: Sở cô nương lộ ra ngang ngược

Vụ Thỉ Dực

05/07/2018

Editor: ChieuNinh

Khích Thành Huân cũng nhịn không được nhìn về phía Bích Tầm Châu, dĩ nhiên phát hiện cho tới bây giờ, hắn ta vẫn luôn không có mở miệng, đều là do một nam một nữ bên cạnh đáp lời cùng hắn, có vẻ cao lãnh mà thần bí.

Tuy nói quả thật có vài phần ý tứ lên mặt, nhưng tu vi của hắn ta bày ra đó, xem như tiền bối, nên như thế.

Lập tức, giọng điệu của Khích Thành Huân mang theo vài phần thận trọng, nói: "Không biết nguyện vọng của Bích tiền bối như thế nào?"

Bích Tầm Châu nhìn lướt qua Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, chỉ thấy hai người này đều là vẻ mặt vô tội nhìn hắn, biểu tình nhất trí thần kỳ, trong lòng hơi hơi quất xuống.

Hắn rũ mắt, lạnh nhạt hỏi: "Nếu như chúng ta gia nhập, liệu có nhiệm vụ gì mang tính cưỡng chế? Nhiệm vụ trả thù lao lại phân phối như thế nào?"

Khích Thành Huân vội nói: "Xin tiền bối yên tâm, cũng không có nhiệm vụ cưỡng chế, có thể tự mình lựa chọn đi hoặc không đi, hơn nữa phân phối nhiệm vụ và trả thù lao cũng có quy củ nhất định..."

Tiếp theo Bích Tầm Châu lại hỏi một ít quy tắc và nội dung tương quan, đợi sau khi nghe được Khích Thành Huân nói, chỉ có những tổ đội người thí luyện mới có thể có được một ít tin tức đại lục Hắc Xuyên, đây là rất hiếm có của người thí luyện tự do. Hắn trầm ngâm một lát, nhân tiện nói: "Như thế, chúng ta liền gia nhập đi."

Đám người Khích Thành Huân lộ rõ vui mừng trên nét mặt, vô cùng cao hứng.

Khích Thành Huân là người tu luyện Nhân Vương cảnh tầng tám, cũng là đội trưởng đội Thiên Thôn. Ở đại lục đỉnh cấp như đại lục Nghiễm Nguyên, tu vi của hắn cũng không tính là cái gì. Càng không cần phải nói người tu luyện dám đến đến đại lục Hắc Xuyên tham gia thử luyện đại đa số tu vi cũng không thấp. Mà cạnh tranh kịch liệt, mạnh hiếp yếu ở đây càng trần trụi, tranh đoạt tài nguyên, cướp của giết người chỗ nào cũng có.

Hiếm khi ở bên ngoài gặp được người tu luyện lỡ vào nơi đây, mà bọn họ đối mặt với trăm ngàn yêu thú ma hóa, vẫn có thể bình an trốn đi, thậm chí trực tiếp chôn giết chúng nó ở dưới sông băng, có thể thấy được thực lực không tầm thường. Đối với người tu luyện như vậy, chỉ cần sau khi bọn họ tiến vào thành Hắc Xuyên, sớm hay muộn sẽ bị đội ngũ người thí luyện khác kết nạp, không bằng mời bọn họ nhập đội ngũ của mình trước thời gian.

Đây cũng là mục đích đám người Khích Thành Huân đánh ngay từ đầu, vừa rồi mới sẽ khách khí với đám người Sở Chước như thế, không có giấu diếm cái gì.

Đương nhiên, Bích Tầm Châu tu vi sâu không lường được, tuyệt đối cao hơn hắn, bản thân Khích Thành Huân sẽ không đưa hắn lập tức làm cấp dưới của mình mà phân phối chỉ huy, mà là để cho bọn họ làm thành viên gia nhập đặc thù, như thế coi như là một loại kinh sợ đối ngoại.

Cạnh tranh giữa người thí luyện càng kịch liệt, tàn sát lẫn nhau không ít, chỉ có thăng cấp thực lực đội ngũ của mình, mới có thể tránh cho đội ngũ khác chèn ép, thôn tính.

Ở sau khi Bích Tầm Châu quyết định bọn họ gia nhập đội Thiên Thôn của Khích Thành Huân, không khí càng thêm hòa hợp, mọi người nói chuyện cũng tùy ý rất nhiều.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền nhân cơ hội đáp lời cùng bọn họ. Đợi khi biết Khích Thành Huân là người tu luyện Nhân Vương cảnh tầng tám, ở đại lục Nghiễm Nguyên cũng không tính là cái gì, thì ngược lại trong lòng co rút miệng thì hít khí lạnh, mơ hồ hiểu rõ ràng thực lực của đại lục đỉnh cấp như đại lục Nghiễm Nguyên. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Linh thế giới không ít đại lục, giữa đại lục cũng có phân chia mạnh yếu, đại lục giống như Thiên Thượng Hải, chỉ có thể xem như đại lục ngoài rìa, linh khí và tài nguyên cũng không tính là rất tốt. Càng là áp sát vào trung tâm Linh thế giới, cấp bậc đại lục rất cao, linh khí cũng càng nồng đậm, đại lục Nghiễm Nguyên và mấy cái đại lục đỉnh cấp, đó là nằm ở giải đất trung tâm.

Lập tức, ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền sáng lên.

Tài nguyên phong phú, tốt, thuyết minh linh thảo càng nhiều chủng loại, linh thảo cao cấp càng nhiều, còn có vô số đại hội đấu đan, hắn đều có chút chờ mong đi những đại lục đó du lịch một phen.

Buổi tối khi nghỉ ngơi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ kích động nói: "Sở tỷ, người tu luyện quả nhiên hẳn là phải tới bên ngoài đi nhiều một chút, mới có thể mở mang kiến thức. Lúc nào cũng luyện đan ở tại trong tông môn, chẳng trách cấp bậc của ta thấp như vậy, hiện tại mới là luyện đan sư cấp bảy..."

Sở Chước liếc mắt nhìn ngốc bạch ngọt này một cái, cảm thấy nếu lời này để cho luyện đan sư nghe được, không đánh chết hắn là không được.

Lấy tư chất của hắn như vậy, thế nhưng còn ngại của mình tiến bộ nhỏ, luyện đan sư cấp bảy mới hai mươi ba tuổi trừ bỏ Đại Hoang giới ra, Linh thế giới căn bản là tìm không ra mấy người, càng không cần phải nói luyện đan sư Đại Hoang giới, cũng không có khả năng giống như hắn. Chỉ cần sau khi hiểu rõ, linh khí trong cơ thể cũng theo cùng, mỗi lò đều có thể ra cực phẩm linh đan, quả thực trời sinh để dùng đến đả kích người khác.

May mắn nàng không phải luyện đan sư, nếu không bị hắn đả kích như vậy, Sở Chước cũng muốn đánh hắn.

"Đó là bởi vì tu vi của huynh theo không kịp thuật luyện đan của huynh, trước hết huynh hẳn là nắm chặt thăng cấp tu vi mới đúng." Sở Chước không khách khí dội nước lạnh.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... Sở tỷ, cô không thể ngẫu nhiên hồ đồ một chút sao?"

Đối mặt với vẻ mặt ai oán của hắn, Sở Chước ôm A Chiếu, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nếu chúng ta dẫn huynh ra ngoài, tự nhiên sẽ phụ trách đối với huynh."

Vì thế Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại bị Sở Chước cảm động một phen, quyết định ở tại đại lục Hắc Xuyên này, phải cẩn thận mà tu luyện, không cô phụ một lòng thành khẩn bảo vệ của nàng.

Bích Tầm Châu và A Chiếu nhìn ngốc bạch ngọt lại bị Sở Chước lừa dối, đối hắn đã hết chỗ nói rồi.

***

Ba ngày sau, rốt cục bọn họ đến thành Hắc Xuyên.

Thành Hắc Xuyên là thành lập ở bên trong một mảnh rừng rậm băng tuyết.

Từ xa nhìn lại, có thể nhìn thấy thành trì nguy nga thành lập ở trên tuyết sơn, những tảng đá đen cực lớn hình vuông xây thành tường thành, trải qua phong sương tuyết mưa ăn mòn, để lại hơi thở lịch sử rất nặng. Chung quanh là một mảnh rừng tuyết vô biên vô hạn, trên linh mộc cao to bao trùm băng lăng thật dày, chỉ là màu sắc của băng lăng là màu xám và màu đen hỗn hợp, thêm vài phần hơi thở âm trầm rét lạnh.

Một con đường rộng mở xuyên qua rừng tuyết, từ chân núi kéo thẳng hướng trên núi, giống như một cự long chiếm cứ trên mặt đất.

Xe trượt tuyết xuyên qua rừng tuyết, đi tới hướng thành trì.

Trên đường có rất nhiều xe trượt tuyết cùng loại đi qua, lui tới, ngay ngắn có trật tự, những thứ này đều là người thí luyện đang muốn ra vào thành.

Trừ những thứ đó ra, trong rừng tuyết cũng có một vài người tu luyện đang đốn củi.

Khích Thành Huân giới thiệu: "Linh mộc ở đại lục Hắc Xuyên quanh năm chịu ma phong ăn mòn, có thể dùng để chế tác rất nhiều công cụ, chúng nó không giống pháp bảo, sẽ không bị ma phong ăn mòn. Bình thường chúng ta sử dụng một ít công cụ xuất hành đều là dùng linh mộc nơi này đến chế tạo."

Sở Chước nhìn một lát, đột nhiên hỏi: "Khích đại ca, vì sao đại lục Hắc Xuyên sẽ có ma phong? Ma phong này là từ đâu tới đây? Chẳng lẽ đại lục này kỳ thực là đại lục Ma tộc?"

Khích Thành Huân sửng sốt, nói: "Có lẽ không phải là đại lục Ma tộc. Nghe nói năm đó khi đại lục Hắc Xuyên được phát hiện, thì nó đã là như thế này. Nơi này trừ bỏ yêu thú ra, thì không có người tu luyện, có lẽ không chịu không nổi ma phong ăn mòn mà diệt sạch, hoặc là sớm đã rời khỏi đại lục Hắc Xuyên, đến đại lục khác tìm kiếm nơi có thể sinh tồn. Còn ma phong, chúng ta cũng không biết là nó tồn tại thế nào, vấn đề này bây giờ còn không người nào có thể tra xét được rõ ràng thấu đáo."



"Thì ra là như vậy."

Xưa nay giữa ma tộc và nhân tộc không có lui tới, đây là vì người tu luyện giữa hai tộc cần hệ thống lực lượng khác biệt. Nhân tộc dựa vào linh lực, còn Ma tộc lại cần ma khí. Hơn nữa bởi vì ma khí mang tính không ổn định, dẫn tới Ma tộc dễ dàng cuồng hóa, Ma tộc cuồng hóa chỉ biết giết chóc, lấy máu thịt làm thức ăn, là nhân tộc thì không thích.

Lâu dài, mâu thuẫn giữa nhân tộc và Ma tộc trở nên gay gắt nghiêm trọng, rất khó làm được chung sống hoà bình.

Vì vậy giữa nhân tộc và Ma tộc, sẽ có rất ít lui tới.

Lập tức xe trượt tuyết đến trước thành Hắc Xuyên.

Đi đến dưới thành, thì mới phát hiện tường thành này càng thêm cao to nguy nga, một cái kết giới nhìn không tới bao phủ cả tòa thành Hắc Xuyên. Khi đám người Sở Chước đi vào, rõ ràng cảm giác được bọn họ xuyên qua một cái kết giới.

Sau khi xuyên qua kết giới, không khí rực rỡ hẳn lên, linh khí nồng đậm đập vào mặt, mỗi một chỗ lỗ chân lông trên thân thể đều giãn ra mở ra.

Kỳ thực linh khí trong thành cũng không tính là nồng đậm, so ra cũng kém hơn cả đại lục Thiên Thượng Hải. Nhưng bọn họ lưu lạc ở bên ngoài hơn một tháng, mỗi ngày đều đối phó với ma phong không chỗ không có, linh lực chỉ có hao tổn không hấp thu, đột nhiên đi đến trong thành không có ma phong, tự nhiên cảm giác được vô cùng thoải mái.

Bởi vì lần đầu tiên đến, Sở Chước giao phí một trăm năm mươi khối linh thạch vào thành, mỗi người nhận được một khối lệnh bài.

Còn A Chiếu và Huyền Uyên, bởi vì là yêu sủng, cho nên không cần giao nộp phí vào thành. Diendanlequydon~ChieuNinh

"Lệnh bài này các ngươi cất kỹ, về sau muốn vào thành, sẽ không cần lại giao phí vào thành." Khích Thành Huân dặn dò.

Mấy người Sở Chước cảm ơn hắn, sau khi thu hồi lệnh bài, theo đám người Khích Thành Huân cùng nhau vào thành.

Sau khi vào thành, thành viên khác của đội Thiên Thôn liền rời đi đi giao nhiệm vụ, Khích Thành Huân thì lại đi cùng đám người Sở Chước mới đến đi tiến hành việc vặt như lĩnh chứng nhận cư trú, lĩnh phòng ở.

Đi đến đại sảnh làm việc thành Hắc Xuyên, phát hiện nơi này trống rỗng, không có ai cả.

"Thông đạo đại lục Hắc Xuyên hàng năm mở ra một lần, khoảng cách mở ra năm nay còn có nửa năm nữa, trong vòng nửa năm này cũng không có người thí luyện nào mới đến, cho nên muốn gặp người quản lý cũng không nhiều." Khích Thành Huân giải thích với bọn họ.

Khích Thành Huân dẫn bọn họ đến địa phương giải quyết công việc cư trú, chỉ thấy một người tu luyện đang chán đến chết ngồi ở chỗ kia phẩm thưởng mấy viên tinh thạch màu đen.

Mấy người Sở Chước nhịn không được nhìn tinh thạch đó thêm vài lần.

Người tu luyện đó phát hiện có người tiến vào, tò mò nhìn qua, khi tầm mắt rơi xuống trên người Bích Tầm Châu và Sở Chước, thì nhịn không được sửng sốt. Theo quán tính, người tu luyện cũng tưởng Bích Tầm Châu là cô nương nữ phẫn nam trang, hơn nữa so với Sở Chước vẫn là tiểu cô nương ngây ngô, Bích Tầm Châu dung mạo xuất chúng, khí chất băng lãnh, cao không thể chạm, càng có thể kích thích ham muốn chinh phục của nam nhân.

Đại lục Hắc Xuyên hoàn cảnh ác liệt, bình thường thật đúng là không có bao nhiêu nữ tu sẽ tới nơi này tham gia thử luyện, hiếm khi nhìn thấy một người, nam tu đó rất kích động.

Sau khi Khích Thành Huân thuyết minh ý đồ đến, người tu luyện đó lấy ra một quyển tập, vừa đăng ký chứng nhận cư trú cho bọn hắn, vừa tò mò nói: "Hiện tại cũng không phải là thời gian đại lục Hắc Xuyên mở ra, làm sao có thể có người thí luyện đến?"

Khích Thành Huân cười giải thích: "Kỳ thực bọn họ là xui xẻo từ vết nứt không gian xông tới, hiện tại thông đạo không gian không mở ra, bọn họ chỉ có thể tạm thời ở lại trước."

Nghe được Khích Thành Huân giải thích, người tu luyện đó bừng tỉnh hiểu ra.

Sở Chước thấy người này không coi là quan trọng, thì cũng hiểu rõ ràng tình huống giống như bọn họ hẳn là không ít, nếu đã không đặc biệt khiến người chú ý, trong lòng cũng an bình rất nhiều. Nàng cũng không hy vọng đi đến một đại lục xa lạ, bị người địa phương nhìn chằm chằm như đề phòng cướp, đời trước nàng đã gặp được chuyện như vậy, vô cùng bất đắc dĩ.

Đại lục Nghiễm Nguyên làm việc, so với trong tưởng tượng của nàng càng đại khí.

Tốn ba ngàn khối linh thạch giải quyết ba phần chứng nhận cư trú, Khích Thành Huân lại dẫn bọn hắn đi chọn phòng ở.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng nhau tiến đến nhìn phòng ở phân phối thành Hắc Xuyên, sắc mặt của hai người đều nhịn không được mà vặn vẹo.

Khích Thành Huân nhìn đến thần sắc hai người, thì hiểu rõ ràng bọn họ không hài lòng phòng ở thành Hắc Xuyên thống nhất phân phối, nên nhịn không được nhìn về phía Bích Tầm Châu chắp tay sau lưng, khí định thần nhàn, thì phát hiện vị lão đại này rất là mặc kệ đàn em, xem ra quan hệ của bọn họ hẳn là rất tốt.

"Khích đại ca, chỉ có loại phòng ở này sao?" Sở Chước hỏi.

Khích Thành Huân biết bọn họ không hài lòng, nói: "Nếu như các ngươi không thích, có thể thuê phòng cho chính mình."

A Chiếu lập tức ấn xuống một móng vuốt, tỏ vẻ đi tìm phòng cho thuê, nó mới không cần cùng chen chúc trong một gian phòng lớn với người không biết, một điểm riêng tư cũng không có. Một ngàn khối linh thạch, chỉ có một tấm giường tính là cái gì? Thành Hắc Xuyên cũng đặc biệt keo kiệt.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không hài lòng, vì thế đều đồng ý đi kiếm phòng cho thuê.

Khích Thành Huân liền dẫn bọn hắn đến đại sảnh phòng ốc cho thuê bên cạnh.

Khi nhìn đến giá cả phòng ốc cho thuê thành Hắc Xuyên, mặt của Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều có chút đen, cái này cũng quá là đắc, quả thực là bịp bợm.

Khích Thành Huân xem sắc mặt bọn họ, trong lòng cũng có chút treo lên. Bình thường sẽ lựa chọn phòng cho thuê, đều là đệ tử thế lực lớn của đại lục Nghiễm Nguyên, cũng không thiếu linh thạch. Bọn họ đến đại lục Hắc Xuyên tham gia thử luyện, tự nhiên muốn ở phòng ở tốt nhất, sẽ không lựa chọn chen chúc cùng người tu luyện phổ thông.

Tuy rằng giá cả mắc đến sắc mặt Sở Chước có chút không tốt, nhưng vẫn khẽ cắn môi thuê lại.

Bọn họ thuê một cái tòa nhà mang sân viện, thời gian thuê nửa năm, tiền thuê mười vạn linh thạch.

Sở Chước thở sâu ở trong lòng, tuy rằng cũng không phải là trả không nổi mười vạn linh thạch, nhưng mỗi một khoản linh thạch nàng đều có chỗ cần dùng, còn phải góp tài chính cho đại lục Tấn Thiên tương lai phát triển trụ cột ở Linh thế giới, cực kỳ thiếu tiền, mỗi một khoản linh thạch có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Khích Thành Huân đưa bọn họ đưa đến rồi, thấy không còn chuyện gì thì cáo từ rời khỏi.

Đợi Khích Thành Huân đi rồi, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng nhau quét tước phòng ở sạch sẽ, sau đó Sở Chước vỗ một chưởng ở trên bàn, nói: "Linh thạch rất không đủ dùng, ta quyết định, thời gian nửa năm ở thành Hắc Xuyên, chúng ta nhất định phải tranh thủ kiếm nhiều linh thạch."



Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Bích Tầm Châu, A Chiếu và Huyền Uyên đều nhìn nàng.

Bọn họ phát hiện, gần đây Sở Chước cực kì mẫn cảm với linh thạch, mỗi lần lời nói đề cập đến linh thạch, sẽ lâm vào trong một loại trạng thái đo lường ngang ngược, làm cho người ta không hiểu không dám chọc nàng.

Vì thế đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ gật đầu thật mạnh: "Nghe lời cô!"

Sắc mặt của Sở Chước mới tốt một ít, nói với Bích Tầm Châu: "Tầm Châu, hôm nay làm chút ăn ngon, chúc mừng chúng ta rốt cục đi đến đại lục mới."

Bích Tầm Châu nhìn nàng vài lần, phát hiện nàng đã khôi phục bình thường, ít nhất hiện tại thoạt nhìn là một muội tử mềm mại dịu dàng săn sóc, rốt cục yên tâm. Đối mặt với chủ nhân đột nhiên liền rơi vào ngang ngược bá khí, ngẫu nhiên áp lực cực lớn. Diendanlequydon~ChieuNinh

Sau khi ăn uống no đủ, hai người ba yêu ngồi cùng một chỗ thương lượng kiếm linh thạch thế nào.

"Ta có thể luyện đan, đến lúc đó thì bán một chút cực phẩm linh đan cấp thấp." Mặc Sĩ Thiên Kỳ tinh thần chấn hưng nói, sau khi nói xong có chút chần chờ nói: "Người nơi này hẳn là sẽ cần linh đan cực phẩm cấp thấp chứ?"

Còn vì sao chỉ bán cực phẩm linh đan cấp thấp, đương nhiên là vì muốn luyện chế chúng cho tốt, còn cực phẩm linh đan ở trên cấp bốn, đó là phải cung cấp ba con yêu thú Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không dự tính bán.

"Ngày mai đi ra xem giá thị trường sẽ biết." Sở Chước hồi đáp.

Bích Tầm Châu nói theo: "Nghe Khích Thành Huân nói, bên ngoài có nội đan da thịt yêu thú thuộc tính kháng ma cũng rất được hoan nghênh, chúng ta có thể đi săn bắn một ít."

Đây cũng là một phương pháp kiếm linh thạch.

A Chiếu ấn móng vuốt:【Bảo vật dưới sông băng, hẳn là càng đáng giá.】

So với ý tưởng kiếm tiền của mấy người phàm Sở Chước, A Chiếu mới là dã tâm bừng bừng, trực tiếp vượt qua những thứ đó, lao thẳng đến bảo vật đại lục Hắc Xuyên mà đi, làm cho đám người Bích Tầm Châu và Sở Chước không lời nào để nói.

Huyền Uyên phụ họa nói:【Nghe lão đại, tìm bảo vật!】

"Chỉ sợ bảo vật đó không phải dễ tìm như vậy, bằng không đại lục Hắc Xuyên này đã sớm bị người ta ném đi mấy lần rồi, làm sao còn có thể để cho nhiều người thí luyện tiến vào như vậy." Bích Tầm Châu nói đúng trọng tâm.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng trí bừng bừng nói: "Ý tưởng của A Chiếu lão đại hay, không biết chúng ta có thể may mắn có được bảo vật đó hay không."

Sở Chước liếc nhìn hắn một cái: "Có lẽ sẽ có đi."

Có một ngốc bạch ngọt vận khí không kém ở đây, vận khí của bọn họ hẳn là cũng sẽ không tệ đi?

***

Nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau thì bọn họ ra cửa đi dạo thành Hắc Xuyên, thuận tiện đi thu thập tư liệu đại lục Hắc Xuyên.

Mặc dù có Khích Thành Huân giải thích, nhưng rất nhiều tin tức đường nhỏ hắn cũng không có nói, cái này phải dựa vào bản thân bọn họ đi thu thập tin.

Đầu tiên bọn họ đi hỏi thăm tình huống bán linh đan trong thành Hắc Xuyên này, tùy tiện tìm một cửa hàng quy cách không lớn đi vào.

Một tiểu nhị ân cần chạy tới, dò hỏi: "Các vị tiền bối muốn mua cái gì? Chúng ta nơi này có các loại linh đan và linh thảo, còn có..."

"Thu linh đan không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi.

Tiểu nhị sửng sốt lại, lập tức cười nói: "Tất nhiên là thu, không biết các ngài có linh đan phẩm cấp gì."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức báo tên vài loại linh đan, tiểu nhị đó nghe được mà không khỏi nhăn mày lại, trên mặt lộ ra vẻ khó xử. Những thứ đó đều là linh đan cấp thấp, người tu luyện dám đến đại lục Hắc Xuyên tu vi cũng không thấp, ít nhất ở phía trên Linh Quang cảnh, rất ít người tu luyện Linh Quang cảnh cần linh đan cấp thấp.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ chậm rì rì lại bổ sung một câu: "Đều là cực phẩm."

"Cực phẩm?" Tiểu nhị giật mình trừng to mắt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thận trọng gật đầu, vẻ mặt không chút thay đổi, căng ngạo lãnh khốc, không tự giác thì bày ra bộ dạng đẹp trai khốc do cột nước của bé rùa rèn luyện ra được. Cố tình bộ dáng này so với thời điểm hắn ngốc bạch ngọt cũng có khuôn mẫu, càng dễ dàng làm cho người ta tin phục.

Đây mới là bộ dạng một thiên tài luyện đan sư nên có, ngốc bạch ngọt thoạt nhìn thật sự là rất không phong cách.

Tiểu nhị cũng bị thái độ của hắn hù đến ngốc lăng sửng sốt, cẩn thận hỏi: "Không biết vị đan sư này có thể có cực phẩm linh đan trung giai?" Sợ hắn hiểu lầm, lại bổ sung nói: "Chúng ta ở đây bán được tốt nhất là linh đan trung giai, nếu là cực phẩm, giá cả sẽ tăng lên gấp mười lần ở trên trụ cột thượng phẩm."

Ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngắm giá cả niêm yết linh đan thượng phẩm bày ở trên quầy, sau khi nhìn đến giá cả đó, tính giá cả tăng thêm mười lần ở trong lòng, hai mắt sáng lên, nhất thời kích động không thôi.

Nga nga nga, cực phẩm linh đan trung giai thì ra quý như vậy sao? Quả nhiên là đại lục Nghiễm Nguyên giàu có khí thô.

Đợi khi tiểu nhị đó mời bọn họ vào một phòng nghỉ, đi thỉnh chưởng quầy tới, Mặc Sĩ Thiên Kỳ một giây từ Khốc ca biến thành ngốc bạch ngọt, kinh hỉ nói: "Sở tỷ, Tầm Châu ca, thì ra linh đan trung giai đáng giá như vậy, có thể bán thật nhiều linh thạch, quăng ra mấy viên, cũng đủ tiền thuê nhà của chúng ta."

Sở Chước ừ một tiếng, cho tới bây giờ, rốt cục tinh tường cảm giác được tốc độ luyện đan sư có tiền có bao nhiêu mau.

Huyền Uyên ngậm một viên cực phẩm linh đan cấp năm ghé vào trên vai Bích Tầm Châu, mắt đậu đen có chút ngốc, sau một lúc lâu mới hỏi:【Đệ còn có thể ăn linh đan không?】

Hiện tại bé rùa mới phát hiện mình ăn linh đan đáng giá như vậy, nhất thời có chút rối rắm.

Hiện tại chủ nhân rất thiếu linh thạch, nó phải tiết kiệm chút đồ ăn, để cho chủ nhân bán nhiều chút linh thạch hay không?

Sở Chước nghe được Bích Tầm Châu chuyển đạt lời nói, hết sức khổ sở trong lòng, cười nói: "Không cần lo lắng, ăn của đệ đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Trời Với Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook