Cùng Trời Với Thú

Chương 40: Sói Kim Cương giải thích.

Vụ Thỉ Dực

28/02/2018

Tấn Thiên đại lục linh khí loãng, không chỉ có hạn chế con đường luyện võ của người tu luyện, đồng thời ở phương diện luyện đan, luyện khí cũng bị hạn chế, khiến cho trình độ hai mặt này cũng không cao.

Người tu luyện trên Tấn Thiên đại lục khi xuất hành đã có thói quen dùng Tật Phong thú và yêu thú thay đi bộ, rất ít người dùng pháp bảo do luyện khí sư luyện chế ra, càng không cần phải nói loại pháp bảo tàu con thoi có thể phi hành xuyên qua không gian này. Lấy trình độ luyện khí hiện tại của Tấn Thiên đại lục, bọn họ căn bản là không có gặp qua.

Yến Nhã Chính không có nhìn người ở đây, hắn ôm người trong lòng, bay lên trời, tiến vào pháp bảo phi hành treo ở giữa không trung.

Tiếp theo, liền thấy một người vạm vỡ đi ra, nói với người tu luyện ở đây: "Còn đây là pháp bảo phi hành, là một cái linh thuyền, có thể xuyên qua không gian, mời chư vị bước lên."

Dứt lời, lấy người vạm vỡ đó làm chủ dẫn đầu một đám người đi lên, bọn họ đều là thuộc hạ của Yến Nhã Chính, trừ bỏ vài người là hắn mang từ Linh thế giới tới đây, còn lại là hắn thu nhận ở Tấn Thiên đại lục. Sau khi trải qua sàn lọc, hắn quyết định mang đến Linh thế giới.

Người Tấn Thiên đại lục thấy thế, cũng đều đi lên theo.

Người tu luyện Không Minh cảnh có thể ngự kiếm phi hành, còn lại người tu luyện dưới Không Minh cảnh, là do các trưởng bối sư môn mang đi theo bên người.

Sở Chước và Sở Thanh Từ đều do người tu luyện Sở gia mang đi theo, lập tức thì đi đến một chỗ tương đương như phòng khách.

Chiếc linh thuyền này là loại pháp bảo phi hành nhỏ, ngay cả tàu cũng không thể gọi, còn là pháp bảo phi hành hiếm thấy trong Linh thế giới, dòng họ đại môn phái mới có. Sở Chước đánh giá chung quanh, phát hiện không gian của nó quả thật nhỏ lại, cũng không trách Yến Nhã Chính chỉ cho người Tấn Thiên đại lục bảy mươi quân số.

Trong lúc nhóm người tu luyện Tấn Thiên đại lục tò mò đánh giá chiếc linh thuyền này, chỉ thấy Yến Nhã Chính từ một cửa thông đạo đi tới.

Yến Nhã Chính thần sắc đạm mạc, ánh mắt mỏi mệt khiến cho hắn càng phát ra thanh tuyển nho nhã, nhân vật như vậy, đừng nói Tấn Thiên đại lục, cho dù là ở Linh thế giới, cũng là cực kì hiếm thấy.

Điều này làm cho mọi người càng phát ra kinh ngạc với thân phận của Yến Nhã Chính, đáng tiếc hắn vẫn chưa lộ ra nhiều lắm.

Lúc này Từ Nô Song đã được hắn dàn xếp xong, Yến Nhã Chính qua đây, là nhắc nhở người ở đây một ít hạng mục công việc cần chú ý.

"Một tháng là có thể đến Linh thế giới, ở sau khi linh thuyền tiến vào thông đạo không gian, bởi vì thông đạo không gian không ổn định, đặc biệt lúc ấy có xóc nảy phát sinh, chư vị chuẩn bị tâm lý thật tốt, đến lúc đó cũng chớ kích động, chỉ cần không rời khỏi linh thuyền, thì sẽ vô sự."

Tiếp theo lại đơn giản giới thiệu bố cục bên trong của thuyền con thoi với bọn hắn một phen. Chiếc linh thuyền này tổng cộng có hai mươi gian phòng, trừ bỏ năm gian phòng Yến Nhã Chính cấp cho thuộc hạ, còn lại mười lăm phòng để cho người ở đây tự mình phân phối.

Nói xong những thứ này, Yến Nhã Chính liếc mắt nhìn mọi người ở đây một cái, ánh mắt dừng lại, rồi mới rời khỏi, để lại mấy thuộc hạ ở lại chờ, sắp xếp cho những người này.

Sở Chước đứng ở bên cạnh người Sở gia, ở sau khi Yến Nhã Chính thu hồi ánh mắt, nàng cũng nhìn qua, trong mắt lộ ra vài phần suy nghĩ sâu xa.

Đợi Yến Nhã Chính rời khỏi, lại thấy người vạm vỡ đầu lĩnh lúc trước đó nâng một cái cốc diệu ngọc bảo giám lớn cỡ bàn tay đi đến phía trước đầu linh thuyền.

Hắn đưa linh khí vào trong diệu ngọc bảo giám đó, vốn là một cái cốc bảo giám đen kịt giống như được thắp sáng đèn, nở rộ ánh sáng trắng nhu hòa, ánh sáng trắng càng lúc càng thịnh, cuối cùng tụ tập ở một viên trân châu trên diệu ngọc bảo giám, hóa thành một chùm sáng.

Chùm sáng xuyên thấu linh thuyền, vươn thẳng tới một chỗ trong hư không phía trước.

Người vạm vỡ hét lớn một tiếng, linh thuyền đứng yên lặng ở giữa không trung hưu một cái bay đi tới nơi chùm tia sáng, phá vỡ không gian, tiến vào một thông đạo không gian.

Người trong Linh thuyền bất ngờ không kịp phòng bị, vừa vặn thiếu chút nữa té ngã xuống thì vội vàng ổn định thân thể, vẫn có một vài người trực tiếp té ngã, rất chật vật.

Đám người người vạm vỡ nhịn không được cong môi lên, mặt lộ vẻ khinh miệt.

"Chư vị, linh thuyền đã tiến vào thông đạo không gian, tuy rằng thông đạo không gian này được diệu ngọc bảo giám định vị, cũng không thể cam đoan nó là cực ổn định. Rất nhiều thông đạo không gian nhìn như ổn định kì thực cất dấu nhân tố không ổn định, cái này phải xem vận khí của chúng ta." Nói đến vận khí, người vạm vỡ nhịn không được lại cười một tiếng.

Nghe được tiếng cười của hắn trong lòng mọi người có chút không vui.

Người vạm vỡ là thuộc hạ Yến Nhã Chính cực nể trọng, là đi cùng Yến Nhã Chính từ Linh thế giới tới, vô cùng xem thường người tu luyện Tấn Thiên đại lục. Hắn cảm thấy đại lục linh khí loãng này có thể dựng dục ra người tài ba gì? Quý trọng nhất của đại lục cằn cỗi này cũng chỉ có cái địa mạch quặng Toái Tinh thạch kia, đáng tiếc là không thể lấy đi, cuối cùng ngược lại bị Tấn Thiên đại lục bắt bí, không thể không kết thành đồng minh cùng bọn họ.

Đột nhiên, linh thuyền lại tròng trành.

Sở Chước sớm có chuẩn bị, thân thể theo xóc nảy đu đưa, cũng không có té ngã xuống, ngược lại Sở Thanh Từ ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, mắt thấy thân thể nàng nghiêng lệch, Sở Chước vươn tay kéo nàng một cái.

Sở Thanh Từ nhìn qua, ánh mắt chớp lên, bắt lấy tay nàng dễ như trở bàn tay, hai người nâng đỡ cho nhau, ổn định thân thể ở trong xóc nảy.

Trong mắt Sở Chước lộ ra vài phần ý cười, cô nương này thoạt nhìn cũng không phải khó trị như vậy.

Sau khi linh thuyền tiến vào thông đạo không gian, vài lần xóc nảy, làm cho đám người tu luyện lần đầu tiên cưỡi pháp bảo phi hành xuyên qua không gian rất khó chịu. May mắn sau vài canh giờ, linh thuyền dần dần ổn định lại, động tĩnh xóc nảy trở nên nhỏ đi nhiều.

***

Yến Nhã Chính trở lại trong gian phòng thuyền con thoi, đi đến trước giường, rũ mắt nhìn nữ tử hơi thở mỏng manh trên giường, trong mắt lộ ra vài phần vẻ thương tiếc.



"Nô Song, là ta hại nàng." Yến Nhã Chính nhẹ nhàng nói.

Hắn đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của nàng, cất giọng mềm dịu: "Tuy rằng Tẩy Kiếm Tông và Tuần Hoa Tông không có điều tra ra là ai hại nàng đến nỗi này, nhưng trong lòng ta đã có cân nhắc, nàng yên tâm, ta chắc chắn báo thù cho nàng."

Ở Tấn Thiên đại lục, bọn họ thân cô thế yếu, không làm gì được được bọn chúng, chỉ có thể cùng hợp tác. Nhưng chỉ cần đến Tinh Triệu đại lục, còn sợ nhóm người này sao? Làm sao mà hắn không biết Tẩy Kiếm Tông phái người đi điều tra chẳng qua là làm cho hắn thấy, trên thực tế, Tẩy Kiếm Tông chưa bao giờ từng tin tưởng qua hắn. Có lẽ duy nhất vui vẻ thật lòng cho cọc hôn sự này, chỉ có Phong chủ Từ Văn của Kim Đao phong.

Cửa bị gõ vang, người vạm vỡ đẩy cửa tiến vào, nói: "Thiếu chủ, đã sắp xếp đám người kia thỏa đáng."

Yến Nhã Chính ngồi ở trên giường, nâng mắt nhìn qua, hỏi: "Tẩy Kiếm Tông và Sở gia Lăng Dương an bài ở nơi nào?"

"Ba gian bên trái và phòng thứ năm, cách xa với Tuần Hoa Tông." Người vạm vỡ hồi đáp.

Yến Nhã Chính gật đầu: "Tả Bưu, ngươi phái người đi nhìn chằm chằm người của ba tông môn này, chẳng qua đừng khiến cho bọn họ chú ý."

Tả Bưu đáp ứng một tiếng, có chút khó hiểu nói: "Thiếu chủ, đám người Huyền thế giới này thực đáng giận, không bằng chúng ta chế tạo chút ngoài ý muốn ở thông đạo không gian, giết tất cả bọn họ là được."

Ánh mắt Yến Nhã Chính nặng nề nhìn qua đây.

Trong lòng Tả Bưu hơi run sợ, vội vàng cúi đầu, thỉnh tội nói: "Thiếu chủ, là thuộc hạ đi quá giới hạn."

Yến Nhã Chính lạnh giọng nói: "Tấn Thiên đại lục tuy rằng là một đại lục cấp thấp, nhưng đừng quên rằng nếu như dốc sức lực toàn bộ đại lục, cũng là một cọc phiền toái? Huống hồ kết thù kết oán cùng với một đại lục, không bằng cùng kết giao thân thiết, coi như là để lại một con đường cho chính mình."

Tuy rằng Yến Nhã Chính làm ra việc mưu đoạt địa mạch Đoạn Tinh nhai, nhưng đây là chuyện thường của con người, người tu luyện cường giả vi tôn, chỉ cần dựa vào bản lĩnh lấy được thứ gì đó, thì chính là của mình, mặc kệ quá trình có ti bỉ vô sỉ hay không.

Nếu như không có bản lĩnh, vậy chỉ có thể lui, đừng oán người ngoài.

Lần này sau khi mưu đoạt địa mạch thất bại, Yến Nhã Chính cũng không oán người ngoài, cho nên hắn rất rõ ràng đề xuất hợp tác cùng Tấn Thiên đại lục, lấy việc này để triệt tiêu hậu quả mang đến, lấy cái này để bảo toàn bản thân.

Hắn làm việc xưa nay đều có kết cấu, đắc tội một hai thế lực thì con được, nếu như đắc tội thế lực toàn bộ đại lục, cho dù đó chỉ là đại lục cấp thấp, ai có thể cam đoan trong một ngày nào đó đại lục cấp thấp này không có người kinh tài tuyệt diễm phá tan gông cùm đi đến Linh thế giới trả thù?

Trong linh thuyền, người Tấn Thiên đại lục đến từ tinh anh các môn phái, nếu thực sự toàn bộ chết ở trong thông đạo không gian, không có bị phát hiện thì thôi, nếu như bị người biết, còn không biết người thế lực khác nhìn hắn thế nào.

Yến Nhã Chính vẫy tay, để cho Tả Bưu đi xuống, tiếp tục ngồi ở bên giường nhìn Từ Nô Song trên giường.

Sau một lúc lâu, hắn khẽ thở dài, đứng dậy rời khỏi.

***

Linh thuyền là phong bế, mắt thường không thể nhìn được tình huống bên ngoài linh thuyền, linh thức của người tu luyện thật ra cũng có thể xuyên qua linh thuyền, nhìn đến tình huống bên ngoài thông đạo không gian. Nhưng cần phải cực kì cẩn thận, để tránh linh thức bị lực không gian không ổn định trong thông đạo không gian cắn nát.

Người tu luyện ở trên Không Minh cảnh đơn giản liếc mắt nhìn một cái, thì đã thu hồi linh thức, không dám thả ra nữa.

Người tu luyện dưới Không Minh cảnh, thì dưới sự dặn dò của trưởng bối sư môn, cũng không có mạo muội thả linh thức đi ra, loại chuyện thỏa mãn lòng hiếu kỳ này, cũng phải ở dưới tình huống tuyệt đối an toàn.

Nếu như linh thức bị thương, cũng là phiền toái.

Không gian mỗi một gian phòng cũng không tính là lớn, càng không cần phải nói so sánh với gian phòng trong nhà, nghĩ muốn nằm ngủ giống bình thường như vậy thì càng không thể nào. May mắn một đám người tu luyện đều không phải là người ham hưởng lạc, đối với hoàn cảnh cũng không phải để ý như vậy, có thể dùng ngồi thiền thay thế giấc ngủ, bình thường ba bữa, lại lấy Ích Cốc đan thay thế.

Nhưng mà một đám người ở trong một căn phòng, có nhiều bất tiện.

Sở Chước ôm A Chiếu, dùng linh thức nhìn xuống hai con yêu thú trong túi linh thú, chúng nó đều ngoan ngoãn đợi, không có chạy đến.

Ôm yêu thú giống như Sở Chước còn có Sở Thanh Từ bên cạnh nàng.

Băng Mục Sư biến thành một con sư tử con ngoan ngoãn ở trong lòng chủ nhân, một đoàn lông xù, giống như quả cầu tuyết, không cần nói có bao nhiêu manh. Mặc dù Sở Chước đã có nhiều yêu thú như vậy, nhưng khi nhìn đến cục bông ấu tể Băng Mục Sư này, vẫn sinh ra vài phần yêu thích.

A Chiếu nhìn chằm chằm Băng Mục Sư, đang nghĩ có nên cho nó một móng vuốt hay không.

Băng Mục Sư cảm giác được sát khí của lão đại, lạnh run làm tổ ở trong lòng chủ nhân, không hiểu vì sao lão đại lại một bộ dạng muốn đánh nó, nó lại không làm gì chuyện xấu, càng không tranh vị trí lão đại của nó mà.

Sở Thanh Từ cảm giác được cảm xúc khế ước thú không đúng, liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, sau đó đứng dậy cách xa nàng một chút.

Sở Chước: "... ..."

Lộ trình kế tiếp, Sở Thanh Từ lúc nào cũng cách một khoảng cách với Sở Chước, điều này làm cho những người khác của Sở gia vô cùng khó hiểu.



"Thanh Từ làm sao vậy? Không phải cảm tình giữa con và A Chước rất tốt sao?" Sở Khai Hào cười hỏi.

Sở Chước và đám người Sở Thanh Từ, Sở Nguyên Triết xem như là đệ tử cùng thế hệ của Sở gia, bọn họ cùng nhau tu hành ở rừng trúc Thanh Tâm, tình nghĩa tự nhiên không tầm thường. Phần lớn các trưởng bối đều coi bọn họ như là tiểu bầu bạn chơi với nhau vô cùng tốt.

Sở Thanh Từ lạnh như băng nói: "Băng Mục sợ hãi."

Sở Khai Hào sửng sốt, nhìn về phía Sở Chước, thấy nàng ôm tiểu yêu thú dị đồng tử cấp thấp, một bộ dạng vô hại, thật sự nhìn không ra làm sao nàng làm cho người ta sợ hãi, chẳng lẽ là con Băng Mục Sư quá mức nhát gan?

Sở Khai Hào nghĩ không ra, thì hỏi khế ước thú của hắn, một con sói Kim Cương loại hình chiến đấu.

Sói Kim Cương bật cười một tiếng, truyền âm nói:【Tiểu cô nương kia cũng thật khó lường, bên người có hơi thở yêu thú cao cấp, cực kì cường đại.】

Sở Khai Hào gật đầu, truyền âm nói:【Nàng khế ước thú là một con Uyên Đồ Huyền Quy cấp mười.】

Sói Kim Cương lại bật cười một tiếng, cảm thấy chủ nhân này thế nào mà ngốc như vậy:【Con Uyên Đồ Huyền Quy cấp mười sinh ra mới bao lâu, vẫn đang là một ấu tể, căn bản là không phải!】

Cho dù là yêu thú cao cấp, khi mới sinh ra, chỉ có oai uy yêu thú cao cấp, lại không có thực lực tương ứng, chỉ có thể lấy uy áp hù dọa người khác. Nếu thực sự đánh nhau, còn không nhất định đánh thắng được một yêu thú cấp thấp trưởng thành trong thời kì hưng thịnh, nhiều nhất là phòng ngự lợi hại một ít.

Nói đến trình độ này, làm sao Sở Khai Hào còn không rõ, nhất thời vô cùng kinh ngạc.

Lúc này, lại nghe được sói Kim Cương nói:【Sở gia các ngươi thực khó lường, không nghĩ tới bây giờ còn có người huyết mạch thuần túy như vậy, tương lai nàng thành tựu cũng không thấp, nhất định sẽ giống như tổ tiên thành lập Sở gia... 】

Sở Khai Hào không nghĩ tới sói Kim Cương đánh giá Sở Chước cao như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Sói Kim Cương là một Lang vương đã biến hóa, ở Sở gia chỉ ru rú trong nhà, hàng năm tu luyện ở trong bí cảnh với Sở Khai Hào. Đây cũng là lần đầu tiên nó nhìn thấy Sở Chước, đối với A Chiếu từng coi là lão đại ở Sở gia lại hoàn toàn không biết gì cả, nhưng không ảnh hưởng nó cảm giác được cái hơi thở nguy hiểm khủng bố mà run rẩy.

Con tiểu yêu thú thật khó lường, không có thực lực nhất định, thật đúng nhìn không thấu nó ngụy trang.

Sói Kim Cương vung vẫy đuôi, ý vị thâm trường nhìn chủ nhân trầm tư, không có nói cho hắn phát hiện của mình, đỡ phải biến khéo thành vụng. Hậu nhân Sở gia thế nhưng đã có thể hấp dẫn được tồn tại cường đại như vậy đến, bầu bạn ở bên người nàng, có thể thấy được huyết mạch trên người hậu nhân này rất thuần túy, không phải người khác của Sở gia có thể so sánh được.

Sở Khai Hào suy tư chỉ trong chốc lát, nhìn thoáng qua sói Kim Cương, than thở nói: "Chính mạch ngũ phòng quả nhiên không giống người thường..."

Bên kia, Sở Chước cách một khoảng cách nói chuyện phiếm với Sở Thanh Từ.

"Vì sao ngươi cũng đến đây?" Sở Chước hỏi.

Sở Thanh Từ ôm Băng Mục Sư, vẫn là rất ngoan ngoãn trả lời: "Phụ thân để cho ta tới."

Sở Chước im, đột nhiên muốn tách đầu tộc trưởng ra nhìn một chút bên trong là cái gì, chỉ cần là người có đầu óc đều biết việc này nguy hiểm cỡ nào, tốt nhất là phái người thực lực thích hợp đi. Thế nhưng còn tâm tư lớn như vậy cho hai cô nương tuổi không lớn cùng nhau đi đến, Sở Chước tự mình biết việc của mình, cho nên nàng đến không có gì, nhưng Sở Thanh Từ... chậc.

Sở Thanh Từ mặt băng bó, nói: "Ngươi có thể đến, ta cũng có thể đến! Ta sẽ cố gắng, chờ đứng vững chân ở Linh thế giới, tìm được cơ hội, sẽ tiếp đón người trong gia tộc đến."

Sở Chước: "... Thực rất giỏi, cố lên!"

Sở Thanh Từ ừm một tiếng, nàng ôm Băng Mục Sư, khốc khốc không thèm nhắc lại.

***

Linh thuyền ở trong thông đạo không gian một đường đi tới trước, người trên linh thuyền lần đầu tiên cưỡi loại đồ này, đối với thỉnh thoảng sẽ tròng trành một chút nhắc nhở bọn họ tồn tại thông đạo không gian vô cùng kiêng kị. Tự nhiên sẽ không chạy ra bên ngoài tìm chết, đều rất an phận ở trong phòng ngồi thiền hoặc nghỉ ngơi, không có việc cần thiết, sẽ không đi ra ngoài.

Sở Chước cũng rất an phận, nhưng ba con yêu thú đã có thể nghẹn hỏng rồi.

Ba con đều quen phóng túng ở Tẩy Kiếm Tông, đột nhiên chỉ có thể ở trong túi linh thú, Ngọc Bích Băng Nhện và Uyên Đồ Huyền Quy đều ủ rũ ủ rũ. Uyên Đồ Huyền Quy còn tốt, ít nhất người Sở gia đều biết nó tồn tại, thỉnh thoảng có thể bước ra thông khí. Ngọc Bích Băng Nhện lại không được, cho dù nó có thể ngụy trang thành yêu thú cấp thấp, lại không lừa được khế ước thú người Sở gia ở đây.

Lần này trong những người Sở gia đi Linh thế giới, trừ bỏ khế ước thú của Sở Chước và Sở Thanh Từ, khế ước thú của những người khác đều đã trưởng thành, hơn nữa có ba con khế ước thú đã sớm biến hóa. Khế ước thú biến hóa so với nhân loại thì cảm giác càng sâu sắc, có rất ít yêu thú cao cấp có thể lừa gạt cảm giác của chúng nó.

Sở Chước tạm thời không muốn lộ ra tồn tại của Ngọc Bích Băng Nhện, đành phải để cho nó ủy khuất đợi ở trong túi linh thú.

Khi còn có vài ngày thì đến mục đích, A Chiếu và Huyền Uyên rốt cuộc nhịn không được đi hóng gió.

Sở Chước cũng không lo lắng cho chúng nó, từ sau khi Huyền Uyên hung tàn thiếu chút nữa độc chết Từ Nô Song, Sở Chước đã ý thức được lợi hại của đứa nhỏ đầu gấu này, lại có A Chiếu đi cùng, lúc này đây nàng rất yên tâm mà để cho chúng nó đi ra ngoài.

Sở Chước mới mở mắt từ trong nhập định, phát hiện một thuộc hạ của Yến Nhã Chính gõ cửa tiến vào.

Thuộc hạ đó đầu tiên là khách khí chắp tay ân cần thăm hỏi với Sở Khai Hào, tiếp theo nói rõ ý mình đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Trời Với Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook