Chương 78: “Ta quyết định phong bế Thiên Thượng Hải”.
Vụ Thỉ Dực
31/05/2018
Bởi vì phải đợi vải
Lôi Vân Diệp tôi luyện lôi thành hình, cho nên đoàn người Sở Chước phải ở lại đảo Thiên Diệp một đoạn thời gian.
Nguyệt Thụ an bài bọn họ ở trong nhà mình, trong phòng nhỏ ở linh mộc cổ, khi đẩy cửa sổ ra, thì có thể nhìn thấy bên ngoài biển xanh một màu, còn có bờ cát màu bạc, cảnh biển ngăn cách với thế giới bên ngoài, yên tĩnh tươi đẹp.
Chỗ xa hơn, là khu Lôi Trạch lôi vân dầy đặc, cùng bên này yên tĩnh tuyệt đẹp hình thành đối lập mãnh liệt.
Từ trong đó cũng đó có thể thấy được, kết giới bộ tộc Nguyệt Nữ, uy lực có thể so với tự nhiên, đây là thiên phú thần thông đặc biệt bộ tộc Nguyệt Nữ mới có.
Trong khoảng thời gian ở lại đảo Thiên Diệp này, cao hứng nhất phải kể tới là Huyền Uyên và âm cát dị thủy, mỗi ngày đều có thể chạy đến trong biển chơi, gây sóng gió, lật nước quấy biển, rất nhiều yêu thú trong biển đều bị chúng nó dọa xuất hiện.
Đối với cái này, Sở Chước chỉ có thể vô cùng thật xin lỗi nhóm yêu thú đã bị kinh hách mà đưa cho chúng nó linh quả linh nhưỡng do Nguyệt Thụ cung cấp, mới không có làm cho chúng nó cùng nhau kháng nghị.
"Không sao cả, hiếm khi được náo nhiệt." Nguyệt Thụ vô cùng săn sóc nói: "Mọi người hiếm khi tới nơi này, khiến cho chúng nó chơi đi, huống hồ vùng này quả thật quá mức an tĩnh, có đôi khi ta thực sự không quen."
Nói xong, hắn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, khiến cho cây mầm nhỏ rung động không thôi.
Loại thời điểm này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được lại muốn vươn tay sờ sờ cây mầm nhỏ đó một hồi.
Ngẫu nhiên Nguyệt Hưởng đảo kế bên cũng sẽ đã chạy tới tìm bọn họ chơi.
Tuy rằng Nguyệt Hưởng cũng sắp trưởng thành, nhưng còn chưa có trưởng thành đi, theo Nguyệt Nữ tộc, chưa trưởng thành đều là đứa nhỏ, cho nên ham chơi một chút hoàn toàn không có gì, Nguyệt Kiến chưa bao giờ trói buộc thiên tính bọn họ.
Lúc này Sở Chước mới hiểu được, vì sao Nguyệt Nữ tộc rõ ràng có năng lực làm ra một Thiên Thượng Hải, lại không chịu nổi một kích như vậy, bởi vì đám Nguyệt Nữ tộc đều là thích xem náo nhiệt. Tuy rằng bọn họ có cuộc sống ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng qua mỗi một đoạn thời gian, thì thích chạy đến trước mặt người khác, lén tham gia náo nhiệt cọ sát với nhân loại.
Dùng lời nói thông tục mà nói, xem như một loại vào đời, lĩnh hội náo nhiệt nhân loại.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đảo của Nguyệt Nữ tộc thường xuyên xuất hiện ở trước mặt nhân loại.
Sở Chước cảm khái trong lòng, Nguyệt Nữ tộc thật sự là một chủng tộc mâu thuẫn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại cảm thấy không có gì: "Mặc kệ chủng tộc gì, đã có linh trí tồn tại, tự nhiên sẽ hướng tới hết thảy vật mới lạ. Nếu nói mới lạ và náo nhiệt, có lẽ tất cả chủng tộc cũng không sánh bằng nhân tộc đi. Sức sáng tạo của nhân tộc là đáng sợ nhất, tuy rằng nguồn gốc những thứ đó đều là nhân loại thúc đẩy."
Sở Chước không nghĩ tới hắn sẽ nói ra loại lời này, nhưng không thể không thừa nhận hắn nói rất đúng.
Cuối cùng ngay cả Nguyệt Kiến cũng đã chạy tới.
Nguyên nhân là, Bích Tầm Châu làm hải sản thật sự rất mỹ vị, hương thơm tung bay vạn dặm, Nguyệt Kiến ở đảo Nguyệt Hoa bên cạnh nhẫn nại hai ngày thì nhịn không được nữa.
Trăng sáng sao thưa, một đám người ngồi ở bờ cát đốt lửa trại tiến lên ăn hải sản nướng.
Nguyệt Thụ, Nguyệt Hưởng và Sở Chước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyền Uyên đã muốn đánh thành một đoàn, nếu như không biết chuyện, còn tưởng rằng bọn họ là tiểu bầu bạn đã quen biết nhiều năm.
Nguyệt Kiến có chút xấu hổ nói: "Vốn là mời mọi người đến làm khách, không nghĩ tới lại phải ăn của mọi người..."
Sở Chước vẫy tay, rộng rãi nói: "Cái này không có gì, mọi người thích thì Tầm Châu càng cao hứng đó. Tầm Châu ca, có phải hay không?"
Bích Tầm Châu lạnh lùng thản nhiên đáp ứng một tiếng, trong lửa than chợt lóe chợt lóe, gương mặt mỹ nhân mặc dù băng lãnh lại đẹp đến càng xuất trần thoát tục.
Nguyệt Thụ và Nguyệt Hưởng kêu lên: "Tầm Châu ca, đệ muốn ăn cá muối nướng."
Bích Tầm Châu nhịn không được liếc mắt nhìn bọn hắn một, chỉ thấy hai đứa nhỏ vị thành niên lâu năm dùng ánh mắt sạch sẽ ẩm ướt nhìn hắn, giống như hai con thỏ nhỏ, da mặt nhịn không được co rút mấy cái.
Cái gì Tầm Châu ca? Hai đứa này còn lớn tuổi hơn hắn đấy!
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười đến thiếu chút nữa lăn lộn, nhưng ở khi Bích Tầm Châu thản nhiên liếc mắt quét qua một, thì vội vàng yên lặng cầm cá nướng vừa nướng xong ăn. Cá nướng được xối nước linh quả đặc biệt ngon, hương vị vô cùng tốt, ăn thế nào cũng không ngấy.
Kỹ năng nấu nướng của Bích Tầm Châu quả nhiên phi phàm, ngay cả ba đứa nhỏ lâu năm Nguyệt Nữ tộc đều bị chinh phục.
Sở Chước cũng cầm lấy một con cá nướng ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Nguyệt Kiến.
"Nguyệt Kiến cô nương, lúc trước người cứu cô là ai, cô biết không?"
Nguyệt Kiến cố gắng suy nghĩ một lúc, sau đó mờ mịt nói: "Ta quên hỏi tên của hắn, nhưng mà nghe người ngoài gọi hắn là phường chủ."
"Phường chủ?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Bích Tầm Châu đều nhìn qua đây.
"Đúng vậy, hắn là người tốt, sau khi cứu ta đến đại lục, tuy rằng ta vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, vừa nhìn chính là một sự liên lụy, nhưng không có bỏ ta lại mặc kệ, mà là để cho người ta phải chăm sóc ta thật tốt. Ta có thể dưỡng thương tốt trở về, ít nhiều nhờ hắn." Nguyệt Kiến nói tới đây, có chút ngượng ngùng.
Đối phương cứu nàng, kết quả nàng cái gì cũng chưa biểu hiện, thì rời khỏi đại lục trở về Thiên Thượng Hải.
"Ở đại lục Thiên Thượng Hải, bình thường được gọi là phường chủ, giống như chỉ có mười một vị phường chủ của Nhân Gian phường. Trong đó, một người là phường chủ Nhân Gian phường, mười vị khác là phân phường chủ." Sở Chước nói, đều nói một lần đặc thù của mười vị phân phường chủ nàng chứng kiến qua, hỏi nàng ấy có phải một người trong đó hay không.
Ai ngờ Nguyệt Kiến lại lắc đầu: "Cũng không phải, vị phường chủ kia là người tu luyện Nhân Vương cảnh, khi ta rời khỏi đại lục, vốn là muốn đi giải thích cùng với hắn, nào biết đâu lúc ấy hắn đang bế quan. Vì không tốt quấy rầy hắn, nên ta đành phải về trước."
Sở Chước nghe đến đó, đã hiểu rõ ràng người cứu nàng là ai.
"Nhất định là phường chủ Nhân Gian phường—— tiền bối Cung Ngọa Vân." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng nói: "Nhân Gian phường chỉ có tiền bối Cung Ngọa Vân là một người tu luyện Nhân Vương cảnh."
Rốt cục biết tên ân nhân cứu mạng, Nguyệt Kiến cũng vô cùng vui vẻ, càng cao hứng là, Sở Chước thế nhưng cũng là đệ tử Nhân Gian phường.
"Cũng thật hữu duyên, phường chủ của mọi người đã cứu ta, mọi người lại cứu Nguyệt Thụ, tất cả đều là ân nhân Nguyệt Nữ tộc chúng ta." Nguyệt Kiến lôi kéo tay Sở Chước, cao hứng nói.
Sở Chước cũng vì chuyện trùng hợp này mà khiến cho có chút kinh ngạc, cuối cùng không thể không cảm khái thứ gọi là duyên phận này.
Đêm nay, mọi người ở bên bờ cát đốt lửa nướng ăn đều rất cao hứng, tình hữu nghị của đoàn người Sở Chước và ba tộc nhân Nguyệt Nữ tộc cuối cùng cũng càng khắc sâu. Dĩ nhiên nhân tộc được đám Nguyệt Nữ tộc đơn thuần này xem thành bằng hữu quan trọng.
Vài ngày sau, rốt cuộc động vật biển đưa một ít vải Lôi Vân Diệp được nhúng qua lôi lại đây để cho Sở Chước xem xét.
Một đám người và yêu thú đều ngồi xổm ở bên bờ biển tiếp nhận.
Đám động vật biển thuộc tính lôi kia chậm rãi đi đến đảo Thiên Diệp, đồng hành cùng chúng nó còn có vải Lôi Vân Diệp phiêu đãng ở trên mặt biển.
Lúc này vải Lôi Vân Diệp đó đã hoàn toàn bất đồng lúc mới gặp, màu ánh sáng của chúng nó thoạt nhìn càng thêm xinh tươi đẹp đẽ, chất vải cũng càng bóng loáng tinh tế, vừa thấy thì đã biết phẩm chất bất phàm, bộ dạng không phải cái loại vải thô thủ công khi mới nhìn.
Nguyệt Thụ vội vàng lấy ra linh quả linh nhưỡng chuẩn bị tốt, cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Bích Tầm Châu phân phát ra, làm phí vất vả cho động vật biển này.
Sở Chước kiểm tra một lần vải Lôi Vân Diệp nhóm động vật biển mang về đến, vào tay hơi lạnh, sau khi rời mặt biển, hiện ra dưới ánh mặt trời, chiết xạ mây màu sương mù nhợt nhạt, mây màu sương mù vô cùng nhạt, cũng rất rõ ràng.
Sở Chước không khỏi ngây ngẩn cả người.
A Chiếu nhìn nhìn, đột nhiên một móng vuốt cào đi qua.
"Roẹt" một tiếng, khối vải Lôi Vân Diệp bị cào rách ra một động.
A Chiếu chụp móng vuốt nói:【Còn chưa được, thời gian nhúng lôi ngắn.】
"Lão đại nói, vải Lôi Vân Diệp này còn cần nhúng lôi thêm một đoạn thời gian." Bích Tầm Châu truyền lời lại.
Sở Chước nhìn đến hành động của A Chiếu, thì hiểu rõ ràng vải Lôi Vân Diệp này còn không đủ tư cách, đành phải nói với Nguyệt Thụ: "Nguyệt Thụ, có thể lại phiền toái những động vật biển này mang đi qua nhúng lôi nửa tháng không?"
"Không thành vấn đề."
Nguyệt Thụ lại chạy tới nói thầm với đám động vật biển kia một hồi, lại dùng linh quả linh nhưỡng làm phần thưởng, để cho chúng nó lại đi một chuyến.
Một đám yêu thú lập tức mang theo vải Lôi Vân Diệp đi tới hướng khu vực Lôi Trạch, tiểu bộ dạng ngay thẳng đó, làm cho Sở Chước cũng có chút ngượng ngùng, giống như đang chiếm của tiện nghi chúng nó.
Nguyệt Thụ lại hoàn toàn không có khái niệm này, cảm thấy cho chúng nó linh quả linh nhưỡng là đủ rồi, ngay thẳng giống như bầy yêu thú này.
Thời gian kế tiếp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thăm dò qua Nguyệt Hưởng và Nguyệt Kiến, sau khi nhận được cho phép đi hai đảo khác đào linh thảo, thì kích động chạy tới đào linh thảo.
Đảo Nguyệt Hoa của Nguyệt Kiến từng bị Tuyết Y lâu tai họa qua, phẩm cấp linh thảo trên đảo mặc dù cao, nhưng số lượng không nhiều lắm, số lượng linh thảo không có nhiều như trên đảo Nguyệt Hưởng.
Đảo của Nguyệt Hưởng sẽ rất ít xuất hiện ở trước mặt người khác, cho nên số lượng linh thảo trên đảo của hắn thật sự là vừa nhiều lại tốt, làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở đó đến thiếu chút nữa thì ở lại trên đảo không muốn đi rồi.
Nguyệt Hưởng vô cùng hoan nghênh Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã đến, thậm chí còn chủ động giúp hắn đào linh thảo.
Để tạ lễ cảm tạ Nguyệt Hưởng cho phép hắn lên đảo đào linh thảo, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa một ít cực phẩm linh đan tự mình luyện chế cho hắn.
Ai ngờ Nguyệt Hưởng nhìn linh đan, lại lắc đầu nói: "Bộ tộc Nguyệt Nữ chúng ta trời sinh trời dưỡng, cho dù bị thương cũng chỉ có thể tự mình khỏi hẳn, linh đan của nhân tộc không có tác dụng với chúng ta."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ sửng sốt, lập tức thì nghĩ đến thương thế của Nguyệt Kiến: "Nguyệt Kiến cô nương cũng là như thế này sao?"
"Đúng vậy, nếu Mộc Linh chi tâm của Nguyệt Kiến tỷ tỷ còn, thương thế của nàng căn bản không cần hai mươi năm mới có thể tốt lên. Nhưng Mà hiện tại nàng không có Mộc Linh chi tâm, nếu như bị thương, chỉ có thể tự mình cố gắng, chậm rãi dưỡng thương." Nói tới đây, Nguyệt Hưởng lại bắt đầu phẫn nộ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cào xuống đầu: "Mộc Linh chi tâm trên người của ta..."
"Đó là Nguyệt Thụ đưa cho huynh, Nguyệt Thụ tuổi còn nhỏ, rất dễ dàng có thể lại ngưng tụ ra hạt Mộc Linh chi tâm thứ hai, ngược lại nó không sao." Nguyệt Hưởng nói.
Cuối cùng, Nguyệt Hưởng vẫn nhận lấy linh đan Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa.
Nhưng mà Nguyệt Hưởng sang tay mượn nó đi chăn nuôi Huyền Uyên và Bích Tầm Châu.
"Tầm Châu ca, huynh vất vả rồi, cho huynh đan linh." Nguyệt Hưởng miệng rất ngọt nói với Bích Tầm Châu đang nấu cơm.
Bích Tầm Châu: "... Cảm ơn."
Nguyệt Thụ thấy thế, cũng lấy ra cực phẩm linh đan lần trước Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa cho hắn chăn nuôi Huyền Uyên và Bích Tầm Châu, lời nói giống như Nguyệt Hưởng, hiển nhiên là đang học hắn.
Bích Tầm Châu có chút mệt tim, hai cái lão nam hài này mở miệng ra là "Tầm Châu ca", làm cho hắn nghe được không phải tư vị, hắn còn trẻ tuổi hơn bọn họ đó.
Đến cuối cùng, ngay cả Sở Chước cũng đổi giọng gọi hắn "Tầm Châu ca".
Quên đi, nói chung "Tầm Châu ca" còn dễ nghe hơn "Lão nhị".
Bích Tầm Châu tự an ủi mình như thế.
Như thế lại qua nửa tháng, đội nhóm động vật biển lại chậm rãi trở về.
Lần này phẩm chất vải Lôi Vân Diệp nhóm động vật biển mang về đến tốt hơn tháng trước, ít nhất A Chiếu vung một móng vuốt không thể cào rách nó. Hơn nữa dưới ánh mặt trời, vải Lôi Vân Diệp rạng rỡ sinh huy, dĩ nhiên bộ dạng không có thô ráp như vải Lôi Vân Diệp trước đó. Nếu như Hầu Tiến Tửu lúc trước phát hiện vải Lôi Vân Diệp có mặt ở đây, hắn tuyệt đối không nhận ra đây là vải Lôi Vân Diệp.
Trải qua hơn nửa tháng nhúng lôi, vải Lôi Vân Diệp rốt cục chân chính trở thành tài liệu luyện khí mười phẩm.
Sở Chước phải cảm tạ động vật biển này một phen, lấy linh đan làm tạ lễ, nhận được nhóm động vật biển yêu thích, đều tỏ vẻ lần sau nàng còn muốn rèn luyện cái gì, đều giao cho chúng nó.
Nếu vải Lôi Vân Diệp rốt cục thành phẩm, vậy là có thể làm mặt dù của Toái Tinh dù.
Vì thế những ngày kế tiếp, Sở Chước đều làm tổ ở trong phòng luyện chế mặt dù, những người khác còn đang rong chơi khắp nơi trên các đảo.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ như cũ là mỗi ngày giống như đánh máu gà đào linh thảo khắp nơi, Bích Tầm Châu phụ trách ba bữa của bọn họ, Huyền Uyên và âm cát dị thủy mỗi ngày đến trong biển gây sóng gió, quấy nhiễu đến mức một đám động vật biển đều rời nhà bỏ trốn, quyết định đợi chừng nào hai cái tên này rời khỏi rồi trở về.
Dù sao cũng sẽ không lâu lắm.
Huyền Uyên ở biển trong chơi đã đời, thì đi lên bờ, đi tìm Bích Tầm Châu đòi ăn.
【Tầm Châu ca, linh khí bản mạng của chủ nhân khi nào thì có thể làm xong?】Huyền Uyên vừa ăn hải sản vừa hỏi.
"Không biết, đại khái mấy ngày nay đi." Bích Tầm Châu ngẩng đầu nhìn phương hướng linh mộc cổ, mơ mơ hồ hồ nhìn đến phòng gỗ thấp thoáng trong lá cây.
Huyền Uyên chậm rì rì nga một tiếng, lại tiếp tục nói:【Lão đại mỗi ngày đều ở với chủ nhân, đệ cũng muốn đi xem chủ nhân làm mặt dù như thế nào.】
Bích Tầm Châu nghe đến đó, sờ sờ mai rùa của nó.
Thật sự là đứa bé ngốc, ngươi sáp đi qua sẽ bị quăng ra đó, buổi tối mỗi ngày bị một móng vuốt đánh ra tới rùa nhìn cũng rất là đáng thương.
Huyền Uyên ăn uống no đủ, duỗi duỗi tứ chi, lắc lắc cái đuôi, liền đi tới phương hướng linh mộc cổ.
Đi đến trước linh mộc cổ, một con rùa nhỏ cố gắng bò lên trên cây.
"Ồ, Huyền Uyên, ngươi đã về rồi?" Trên cây, Nguyệt Thụ nhìn thấy Huyền Uyên, cao hứng nói, vớt nó lên: "Đi, đến nếm thử linh nhưỡng ta làm gần đây, lần này ta bỏ thêm một ít linh thảo, không biết hương vị như thế nào."
Huyền Uyên:【Được nha!】
Nguyệt Thụ làm linh nhưỡng uống vô cùng ngon, bé rùa lập tức quên chuyện muốn đi tìm chủ nhân.
Đợi bé rùa ăn uống no đủ, rốt cục khi muốn đi xem linh khí bản mạng của chủ nhân làm được thế nào, đến trong phòng, mới phát hiện người không ở đó.
Ngẩng đầu nhìn lại, mới nhìn thấy người đang thử dù ở bờ biển.
Nguyệt Thụ liền mang theo nó xuống cây, đi đến hướng bờ biển.
***
Sở Chước bế quan mười ngày, rốt cục luyện chế xong linh khí bản mạng —— Toái Tinh dù.
Mặt của cây dù đầy đủ của Toái Tinh Dù là một loại màu đỏ thẫm vô cùng xinh đẹp, nhan sắc này không giống màu đỏ chót, cũng không giống màu đỏ sậm, là một loại màu ánh sáng vừa đúng. Dưới ánh mặt trời phá lệ tươi sống sáng ngời, cũng không chói mắt. Cán dù cũng là màu đỏ thẫm, nhưng mà màu sắc này càng thâm trầm hơn một ít, đây là màu ánh sáng vốn có của Toái Tinh thạch cấp mười và cấp chín.
Sở Chước mở Toái Tinh Dù ra, mặt dù che khuất ánh mặt trời, thoạt nhìn giống như là tiểu thư thế gia thế tục giới đang che dù.
Đột nhiên, nàng nhảy lên cao cao, khi thu hồi dù trong tay lại, hóa thành một thanh kiếm dù.
Mũ dù sắc bén, phiếm hàn quang lành lạnh, trong thoải mái có kiếm khí quét ngang mà ra, đánh ở trên một khối cự thạch bên bờ biển, cự thạch đó theo tiếng mà vỡ ra, hóa thành bột mịn.
Từng đạo kiếm khí mạnh mẽ bắn ra, quét ngang bốn phía, nơi có thể tới, hạt cát nổ tung, bọt nước văng khắp nơi.
Thậm chí trong phút chốc đó, Toái Tinh dù lại mở ra, nhanh chóng biến thành một thanh dù lớn, ngăn cản cát đá bọt nước văng tới tung tóe.
Tâm theo niệm động, Tói Tinh dù ở giữa không trung hóa thành bộ dạng phổ thông một lần nữa, trở lại trong tay Sở Chước.
Sở Chước bật dù, mặt dù hơi hơi dương lên, lộ ra dung mạo hàm chứa kiếm ý sắc bén của nàng, giống như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, làm không khí đọng lại.
Đám người Nguyệt Thụ và Nguyệt Kiến đã chạy tới vây xem thì sắc mặt hơi trắng, thẳng đến khi Sở Chước đột nhiên lộ ra một nụ cười tươi, mới cảm giác được không khí dịu đi, khôi phục bình thường.
Sở Chước thu hồi dù, cười nói với bọn họ: "Vải Lôi Vân Diệp hiệu quả vô cùng tốt, lần này cần đa tạ các ngươi, mượn sân bãi trận địa của các ngươi rèn luyện nó."
Nguyệt Kiến dịu dàng cười nói: "Có thể giúp đỡ mọi người, ta cũng thật vui vẻ."
Nếu Toái Tinh dù đã luyện chế hoàn thành, đám người Sở Chước liền đề xuất cáo từ.
Ba Nguyệt Nữ tộc đều vô cùng không nỡ, cực không nỡ là hai đứa nhỏ lâu năm Nguyệt Hưởng và Nguyệt Thụ. Bọn họ cũng đều biết, lần này mấy người Sở Chước rời khỏi, thì không biết đến khi nào thì gặp lại. Hơn nữa bọn họ vì tránh né nhân loại tham lam, khả năng một đoạn thời gian rất dài cũng sẽ không xuất hiện trước mặt người khác, chỉ có thể sinh hoạt ở khu vực Lôi Trạch này.
Người trẻ tuổi đều là hướng tới ngoại giới, cho dù ngoại giới rất nguy hiểm.
Nguyệt Kiến cũng là vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Mấy ngày nay, ta nghĩ rất nhiều, vì Nguyệt Nữ tộc, ta quyết định phong bế Thiên Thượng Hải."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây kinh ngạc nhìn nàng ấy.
Nguyệt Thụ an bài bọn họ ở trong nhà mình, trong phòng nhỏ ở linh mộc cổ, khi đẩy cửa sổ ra, thì có thể nhìn thấy bên ngoài biển xanh một màu, còn có bờ cát màu bạc, cảnh biển ngăn cách với thế giới bên ngoài, yên tĩnh tươi đẹp.
Chỗ xa hơn, là khu Lôi Trạch lôi vân dầy đặc, cùng bên này yên tĩnh tuyệt đẹp hình thành đối lập mãnh liệt.
Từ trong đó cũng đó có thể thấy được, kết giới bộ tộc Nguyệt Nữ, uy lực có thể so với tự nhiên, đây là thiên phú thần thông đặc biệt bộ tộc Nguyệt Nữ mới có.
Trong khoảng thời gian ở lại đảo Thiên Diệp này, cao hứng nhất phải kể tới là Huyền Uyên và âm cát dị thủy, mỗi ngày đều có thể chạy đến trong biển chơi, gây sóng gió, lật nước quấy biển, rất nhiều yêu thú trong biển đều bị chúng nó dọa xuất hiện.
Đối với cái này, Sở Chước chỉ có thể vô cùng thật xin lỗi nhóm yêu thú đã bị kinh hách mà đưa cho chúng nó linh quả linh nhưỡng do Nguyệt Thụ cung cấp, mới không có làm cho chúng nó cùng nhau kháng nghị.
"Không sao cả, hiếm khi được náo nhiệt." Nguyệt Thụ vô cùng săn sóc nói: "Mọi người hiếm khi tới nơi này, khiến cho chúng nó chơi đi, huống hồ vùng này quả thật quá mức an tĩnh, có đôi khi ta thực sự không quen."
Nói xong, hắn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, khiến cho cây mầm nhỏ rung động không thôi.
Loại thời điểm này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được lại muốn vươn tay sờ sờ cây mầm nhỏ đó một hồi.
Ngẫu nhiên Nguyệt Hưởng đảo kế bên cũng sẽ đã chạy tới tìm bọn họ chơi.
Tuy rằng Nguyệt Hưởng cũng sắp trưởng thành, nhưng còn chưa có trưởng thành đi, theo Nguyệt Nữ tộc, chưa trưởng thành đều là đứa nhỏ, cho nên ham chơi một chút hoàn toàn không có gì, Nguyệt Kiến chưa bao giờ trói buộc thiên tính bọn họ.
Lúc này Sở Chước mới hiểu được, vì sao Nguyệt Nữ tộc rõ ràng có năng lực làm ra một Thiên Thượng Hải, lại không chịu nổi một kích như vậy, bởi vì đám Nguyệt Nữ tộc đều là thích xem náo nhiệt. Tuy rằng bọn họ có cuộc sống ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng qua mỗi một đoạn thời gian, thì thích chạy đến trước mặt người khác, lén tham gia náo nhiệt cọ sát với nhân loại.
Dùng lời nói thông tục mà nói, xem như một loại vào đời, lĩnh hội náo nhiệt nhân loại.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đảo của Nguyệt Nữ tộc thường xuyên xuất hiện ở trước mặt nhân loại.
Sở Chước cảm khái trong lòng, Nguyệt Nữ tộc thật sự là một chủng tộc mâu thuẫn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại cảm thấy không có gì: "Mặc kệ chủng tộc gì, đã có linh trí tồn tại, tự nhiên sẽ hướng tới hết thảy vật mới lạ. Nếu nói mới lạ và náo nhiệt, có lẽ tất cả chủng tộc cũng không sánh bằng nhân tộc đi. Sức sáng tạo của nhân tộc là đáng sợ nhất, tuy rằng nguồn gốc những thứ đó đều là nhân loại thúc đẩy."
Sở Chước không nghĩ tới hắn sẽ nói ra loại lời này, nhưng không thể không thừa nhận hắn nói rất đúng.
Cuối cùng ngay cả Nguyệt Kiến cũng đã chạy tới.
Nguyên nhân là, Bích Tầm Châu làm hải sản thật sự rất mỹ vị, hương thơm tung bay vạn dặm, Nguyệt Kiến ở đảo Nguyệt Hoa bên cạnh nhẫn nại hai ngày thì nhịn không được nữa.
Trăng sáng sao thưa, một đám người ngồi ở bờ cát đốt lửa trại tiến lên ăn hải sản nướng.
Nguyệt Thụ, Nguyệt Hưởng và Sở Chước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyền Uyên đã muốn đánh thành một đoàn, nếu như không biết chuyện, còn tưởng rằng bọn họ là tiểu bầu bạn đã quen biết nhiều năm.
Nguyệt Kiến có chút xấu hổ nói: "Vốn là mời mọi người đến làm khách, không nghĩ tới lại phải ăn của mọi người..."
Sở Chước vẫy tay, rộng rãi nói: "Cái này không có gì, mọi người thích thì Tầm Châu càng cao hứng đó. Tầm Châu ca, có phải hay không?"
Bích Tầm Châu lạnh lùng thản nhiên đáp ứng một tiếng, trong lửa than chợt lóe chợt lóe, gương mặt mỹ nhân mặc dù băng lãnh lại đẹp đến càng xuất trần thoát tục.
Nguyệt Thụ và Nguyệt Hưởng kêu lên: "Tầm Châu ca, đệ muốn ăn cá muối nướng."
Bích Tầm Châu nhịn không được liếc mắt nhìn bọn hắn một, chỉ thấy hai đứa nhỏ vị thành niên lâu năm dùng ánh mắt sạch sẽ ẩm ướt nhìn hắn, giống như hai con thỏ nhỏ, da mặt nhịn không được co rút mấy cái.
Cái gì Tầm Châu ca? Hai đứa này còn lớn tuổi hơn hắn đấy!
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười đến thiếu chút nữa lăn lộn, nhưng ở khi Bích Tầm Châu thản nhiên liếc mắt quét qua một, thì vội vàng yên lặng cầm cá nướng vừa nướng xong ăn. Cá nướng được xối nước linh quả đặc biệt ngon, hương vị vô cùng tốt, ăn thế nào cũng không ngấy.
Kỹ năng nấu nướng của Bích Tầm Châu quả nhiên phi phàm, ngay cả ba đứa nhỏ lâu năm Nguyệt Nữ tộc đều bị chinh phục.
Sở Chước cũng cầm lấy một con cá nướng ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Nguyệt Kiến.
"Nguyệt Kiến cô nương, lúc trước người cứu cô là ai, cô biết không?"
Nguyệt Kiến cố gắng suy nghĩ một lúc, sau đó mờ mịt nói: "Ta quên hỏi tên của hắn, nhưng mà nghe người ngoài gọi hắn là phường chủ."
"Phường chủ?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Bích Tầm Châu đều nhìn qua đây.
"Đúng vậy, hắn là người tốt, sau khi cứu ta đến đại lục, tuy rằng ta vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, vừa nhìn chính là một sự liên lụy, nhưng không có bỏ ta lại mặc kệ, mà là để cho người ta phải chăm sóc ta thật tốt. Ta có thể dưỡng thương tốt trở về, ít nhiều nhờ hắn." Nguyệt Kiến nói tới đây, có chút ngượng ngùng.
Đối phương cứu nàng, kết quả nàng cái gì cũng chưa biểu hiện, thì rời khỏi đại lục trở về Thiên Thượng Hải.
"Ở đại lục Thiên Thượng Hải, bình thường được gọi là phường chủ, giống như chỉ có mười một vị phường chủ của Nhân Gian phường. Trong đó, một người là phường chủ Nhân Gian phường, mười vị khác là phân phường chủ." Sở Chước nói, đều nói một lần đặc thù của mười vị phân phường chủ nàng chứng kiến qua, hỏi nàng ấy có phải một người trong đó hay không.
Ai ngờ Nguyệt Kiến lại lắc đầu: "Cũng không phải, vị phường chủ kia là người tu luyện Nhân Vương cảnh, khi ta rời khỏi đại lục, vốn là muốn đi giải thích cùng với hắn, nào biết đâu lúc ấy hắn đang bế quan. Vì không tốt quấy rầy hắn, nên ta đành phải về trước."
Sở Chước nghe đến đó, đã hiểu rõ ràng người cứu nàng là ai.
"Nhất định là phường chủ Nhân Gian phường—— tiền bối Cung Ngọa Vân." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng nói: "Nhân Gian phường chỉ có tiền bối Cung Ngọa Vân là một người tu luyện Nhân Vương cảnh."
Rốt cục biết tên ân nhân cứu mạng, Nguyệt Kiến cũng vô cùng vui vẻ, càng cao hứng là, Sở Chước thế nhưng cũng là đệ tử Nhân Gian phường.
"Cũng thật hữu duyên, phường chủ của mọi người đã cứu ta, mọi người lại cứu Nguyệt Thụ, tất cả đều là ân nhân Nguyệt Nữ tộc chúng ta." Nguyệt Kiến lôi kéo tay Sở Chước, cao hứng nói.
Sở Chước cũng vì chuyện trùng hợp này mà khiến cho có chút kinh ngạc, cuối cùng không thể không cảm khái thứ gọi là duyên phận này.
Đêm nay, mọi người ở bên bờ cát đốt lửa nướng ăn đều rất cao hứng, tình hữu nghị của đoàn người Sở Chước và ba tộc nhân Nguyệt Nữ tộc cuối cùng cũng càng khắc sâu. Dĩ nhiên nhân tộc được đám Nguyệt Nữ tộc đơn thuần này xem thành bằng hữu quan trọng.
Vài ngày sau, rốt cuộc động vật biển đưa một ít vải Lôi Vân Diệp được nhúng qua lôi lại đây để cho Sở Chước xem xét.
Một đám người và yêu thú đều ngồi xổm ở bên bờ biển tiếp nhận.
Đám động vật biển thuộc tính lôi kia chậm rãi đi đến đảo Thiên Diệp, đồng hành cùng chúng nó còn có vải Lôi Vân Diệp phiêu đãng ở trên mặt biển.
Lúc này vải Lôi Vân Diệp đó đã hoàn toàn bất đồng lúc mới gặp, màu ánh sáng của chúng nó thoạt nhìn càng thêm xinh tươi đẹp đẽ, chất vải cũng càng bóng loáng tinh tế, vừa thấy thì đã biết phẩm chất bất phàm, bộ dạng không phải cái loại vải thô thủ công khi mới nhìn.
Nguyệt Thụ vội vàng lấy ra linh quả linh nhưỡng chuẩn bị tốt, cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Bích Tầm Châu phân phát ra, làm phí vất vả cho động vật biển này.
Sở Chước kiểm tra một lần vải Lôi Vân Diệp nhóm động vật biển mang về đến, vào tay hơi lạnh, sau khi rời mặt biển, hiện ra dưới ánh mặt trời, chiết xạ mây màu sương mù nhợt nhạt, mây màu sương mù vô cùng nhạt, cũng rất rõ ràng.
Sở Chước không khỏi ngây ngẩn cả người.
A Chiếu nhìn nhìn, đột nhiên một móng vuốt cào đi qua.
"Roẹt" một tiếng, khối vải Lôi Vân Diệp bị cào rách ra một động.
A Chiếu chụp móng vuốt nói:【Còn chưa được, thời gian nhúng lôi ngắn.】
"Lão đại nói, vải Lôi Vân Diệp này còn cần nhúng lôi thêm một đoạn thời gian." Bích Tầm Châu truyền lời lại.
Sở Chước nhìn đến hành động của A Chiếu, thì hiểu rõ ràng vải Lôi Vân Diệp này còn không đủ tư cách, đành phải nói với Nguyệt Thụ: "Nguyệt Thụ, có thể lại phiền toái những động vật biển này mang đi qua nhúng lôi nửa tháng không?"
"Không thành vấn đề."
Nguyệt Thụ lại chạy tới nói thầm với đám động vật biển kia một hồi, lại dùng linh quả linh nhưỡng làm phần thưởng, để cho chúng nó lại đi một chuyến.
Một đám yêu thú lập tức mang theo vải Lôi Vân Diệp đi tới hướng khu vực Lôi Trạch, tiểu bộ dạng ngay thẳng đó, làm cho Sở Chước cũng có chút ngượng ngùng, giống như đang chiếm của tiện nghi chúng nó.
Nguyệt Thụ lại hoàn toàn không có khái niệm này, cảm thấy cho chúng nó linh quả linh nhưỡng là đủ rồi, ngay thẳng giống như bầy yêu thú này.
Thời gian kế tiếp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thăm dò qua Nguyệt Hưởng và Nguyệt Kiến, sau khi nhận được cho phép đi hai đảo khác đào linh thảo, thì kích động chạy tới đào linh thảo.
Đảo Nguyệt Hoa của Nguyệt Kiến từng bị Tuyết Y lâu tai họa qua, phẩm cấp linh thảo trên đảo mặc dù cao, nhưng số lượng không nhiều lắm, số lượng linh thảo không có nhiều như trên đảo Nguyệt Hưởng.
Đảo của Nguyệt Hưởng sẽ rất ít xuất hiện ở trước mặt người khác, cho nên số lượng linh thảo trên đảo của hắn thật sự là vừa nhiều lại tốt, làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở đó đến thiếu chút nữa thì ở lại trên đảo không muốn đi rồi.
Nguyệt Hưởng vô cùng hoan nghênh Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã đến, thậm chí còn chủ động giúp hắn đào linh thảo.
Để tạ lễ cảm tạ Nguyệt Hưởng cho phép hắn lên đảo đào linh thảo, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa một ít cực phẩm linh đan tự mình luyện chế cho hắn.
Ai ngờ Nguyệt Hưởng nhìn linh đan, lại lắc đầu nói: "Bộ tộc Nguyệt Nữ chúng ta trời sinh trời dưỡng, cho dù bị thương cũng chỉ có thể tự mình khỏi hẳn, linh đan của nhân tộc không có tác dụng với chúng ta."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ sửng sốt, lập tức thì nghĩ đến thương thế của Nguyệt Kiến: "Nguyệt Kiến cô nương cũng là như thế này sao?"
"Đúng vậy, nếu Mộc Linh chi tâm của Nguyệt Kiến tỷ tỷ còn, thương thế của nàng căn bản không cần hai mươi năm mới có thể tốt lên. Nhưng Mà hiện tại nàng không có Mộc Linh chi tâm, nếu như bị thương, chỉ có thể tự mình cố gắng, chậm rãi dưỡng thương." Nói tới đây, Nguyệt Hưởng lại bắt đầu phẫn nộ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cào xuống đầu: "Mộc Linh chi tâm trên người của ta..."
"Đó là Nguyệt Thụ đưa cho huynh, Nguyệt Thụ tuổi còn nhỏ, rất dễ dàng có thể lại ngưng tụ ra hạt Mộc Linh chi tâm thứ hai, ngược lại nó không sao." Nguyệt Hưởng nói.
Cuối cùng, Nguyệt Hưởng vẫn nhận lấy linh đan Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa.
Nhưng mà Nguyệt Hưởng sang tay mượn nó đi chăn nuôi Huyền Uyên và Bích Tầm Châu.
"Tầm Châu ca, huynh vất vả rồi, cho huynh đan linh." Nguyệt Hưởng miệng rất ngọt nói với Bích Tầm Châu đang nấu cơm.
Bích Tầm Châu: "... Cảm ơn."
Nguyệt Thụ thấy thế, cũng lấy ra cực phẩm linh đan lần trước Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa cho hắn chăn nuôi Huyền Uyên và Bích Tầm Châu, lời nói giống như Nguyệt Hưởng, hiển nhiên là đang học hắn.
Bích Tầm Châu có chút mệt tim, hai cái lão nam hài này mở miệng ra là "Tầm Châu ca", làm cho hắn nghe được không phải tư vị, hắn còn trẻ tuổi hơn bọn họ đó.
Đến cuối cùng, ngay cả Sở Chước cũng đổi giọng gọi hắn "Tầm Châu ca".
Quên đi, nói chung "Tầm Châu ca" còn dễ nghe hơn "Lão nhị".
Bích Tầm Châu tự an ủi mình như thế.
Như thế lại qua nửa tháng, đội nhóm động vật biển lại chậm rãi trở về.
Lần này phẩm chất vải Lôi Vân Diệp nhóm động vật biển mang về đến tốt hơn tháng trước, ít nhất A Chiếu vung một móng vuốt không thể cào rách nó. Hơn nữa dưới ánh mặt trời, vải Lôi Vân Diệp rạng rỡ sinh huy, dĩ nhiên bộ dạng không có thô ráp như vải Lôi Vân Diệp trước đó. Nếu như Hầu Tiến Tửu lúc trước phát hiện vải Lôi Vân Diệp có mặt ở đây, hắn tuyệt đối không nhận ra đây là vải Lôi Vân Diệp.
Trải qua hơn nửa tháng nhúng lôi, vải Lôi Vân Diệp rốt cục chân chính trở thành tài liệu luyện khí mười phẩm.
Sở Chước phải cảm tạ động vật biển này một phen, lấy linh đan làm tạ lễ, nhận được nhóm động vật biển yêu thích, đều tỏ vẻ lần sau nàng còn muốn rèn luyện cái gì, đều giao cho chúng nó.
Nếu vải Lôi Vân Diệp rốt cục thành phẩm, vậy là có thể làm mặt dù của Toái Tinh dù.
Vì thế những ngày kế tiếp, Sở Chước đều làm tổ ở trong phòng luyện chế mặt dù, những người khác còn đang rong chơi khắp nơi trên các đảo.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ như cũ là mỗi ngày giống như đánh máu gà đào linh thảo khắp nơi, Bích Tầm Châu phụ trách ba bữa của bọn họ, Huyền Uyên và âm cát dị thủy mỗi ngày đến trong biển gây sóng gió, quấy nhiễu đến mức một đám động vật biển đều rời nhà bỏ trốn, quyết định đợi chừng nào hai cái tên này rời khỏi rồi trở về.
Dù sao cũng sẽ không lâu lắm.
Huyền Uyên ở biển trong chơi đã đời, thì đi lên bờ, đi tìm Bích Tầm Châu đòi ăn.
【Tầm Châu ca, linh khí bản mạng của chủ nhân khi nào thì có thể làm xong?】Huyền Uyên vừa ăn hải sản vừa hỏi.
"Không biết, đại khái mấy ngày nay đi." Bích Tầm Châu ngẩng đầu nhìn phương hướng linh mộc cổ, mơ mơ hồ hồ nhìn đến phòng gỗ thấp thoáng trong lá cây.
Huyền Uyên chậm rì rì nga một tiếng, lại tiếp tục nói:【Lão đại mỗi ngày đều ở với chủ nhân, đệ cũng muốn đi xem chủ nhân làm mặt dù như thế nào.】
Bích Tầm Châu nghe đến đó, sờ sờ mai rùa của nó.
Thật sự là đứa bé ngốc, ngươi sáp đi qua sẽ bị quăng ra đó, buổi tối mỗi ngày bị một móng vuốt đánh ra tới rùa nhìn cũng rất là đáng thương.
Huyền Uyên ăn uống no đủ, duỗi duỗi tứ chi, lắc lắc cái đuôi, liền đi tới phương hướng linh mộc cổ.
Đi đến trước linh mộc cổ, một con rùa nhỏ cố gắng bò lên trên cây.
"Ồ, Huyền Uyên, ngươi đã về rồi?" Trên cây, Nguyệt Thụ nhìn thấy Huyền Uyên, cao hứng nói, vớt nó lên: "Đi, đến nếm thử linh nhưỡng ta làm gần đây, lần này ta bỏ thêm một ít linh thảo, không biết hương vị như thế nào."
Huyền Uyên:【Được nha!】
Nguyệt Thụ làm linh nhưỡng uống vô cùng ngon, bé rùa lập tức quên chuyện muốn đi tìm chủ nhân.
Đợi bé rùa ăn uống no đủ, rốt cục khi muốn đi xem linh khí bản mạng của chủ nhân làm được thế nào, đến trong phòng, mới phát hiện người không ở đó.
Ngẩng đầu nhìn lại, mới nhìn thấy người đang thử dù ở bờ biển.
Nguyệt Thụ liền mang theo nó xuống cây, đi đến hướng bờ biển.
***
Sở Chước bế quan mười ngày, rốt cục luyện chế xong linh khí bản mạng —— Toái Tinh dù.
Mặt của cây dù đầy đủ của Toái Tinh Dù là một loại màu đỏ thẫm vô cùng xinh đẹp, nhan sắc này không giống màu đỏ chót, cũng không giống màu đỏ sậm, là một loại màu ánh sáng vừa đúng. Dưới ánh mặt trời phá lệ tươi sống sáng ngời, cũng không chói mắt. Cán dù cũng là màu đỏ thẫm, nhưng mà màu sắc này càng thâm trầm hơn một ít, đây là màu ánh sáng vốn có của Toái Tinh thạch cấp mười và cấp chín.
Sở Chước mở Toái Tinh Dù ra, mặt dù che khuất ánh mặt trời, thoạt nhìn giống như là tiểu thư thế gia thế tục giới đang che dù.
Đột nhiên, nàng nhảy lên cao cao, khi thu hồi dù trong tay lại, hóa thành một thanh kiếm dù.
Mũ dù sắc bén, phiếm hàn quang lành lạnh, trong thoải mái có kiếm khí quét ngang mà ra, đánh ở trên một khối cự thạch bên bờ biển, cự thạch đó theo tiếng mà vỡ ra, hóa thành bột mịn.
Từng đạo kiếm khí mạnh mẽ bắn ra, quét ngang bốn phía, nơi có thể tới, hạt cát nổ tung, bọt nước văng khắp nơi.
Thậm chí trong phút chốc đó, Toái Tinh dù lại mở ra, nhanh chóng biến thành một thanh dù lớn, ngăn cản cát đá bọt nước văng tới tung tóe.
Tâm theo niệm động, Tói Tinh dù ở giữa không trung hóa thành bộ dạng phổ thông một lần nữa, trở lại trong tay Sở Chước.
Sở Chước bật dù, mặt dù hơi hơi dương lên, lộ ra dung mạo hàm chứa kiếm ý sắc bén của nàng, giống như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, làm không khí đọng lại.
Đám người Nguyệt Thụ và Nguyệt Kiến đã chạy tới vây xem thì sắc mặt hơi trắng, thẳng đến khi Sở Chước đột nhiên lộ ra một nụ cười tươi, mới cảm giác được không khí dịu đi, khôi phục bình thường.
Sở Chước thu hồi dù, cười nói với bọn họ: "Vải Lôi Vân Diệp hiệu quả vô cùng tốt, lần này cần đa tạ các ngươi, mượn sân bãi trận địa của các ngươi rèn luyện nó."
Nguyệt Kiến dịu dàng cười nói: "Có thể giúp đỡ mọi người, ta cũng thật vui vẻ."
Nếu Toái Tinh dù đã luyện chế hoàn thành, đám người Sở Chước liền đề xuất cáo từ.
Ba Nguyệt Nữ tộc đều vô cùng không nỡ, cực không nỡ là hai đứa nhỏ lâu năm Nguyệt Hưởng và Nguyệt Thụ. Bọn họ cũng đều biết, lần này mấy người Sở Chước rời khỏi, thì không biết đến khi nào thì gặp lại. Hơn nữa bọn họ vì tránh né nhân loại tham lam, khả năng một đoạn thời gian rất dài cũng sẽ không xuất hiện trước mặt người khác, chỉ có thể sinh hoạt ở khu vực Lôi Trạch này.
Người trẻ tuổi đều là hướng tới ngoại giới, cho dù ngoại giới rất nguy hiểm.
Nguyệt Kiến cũng là vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Mấy ngày nay, ta nghĩ rất nhiều, vì Nguyệt Nữ tộc, ta quyết định phong bế Thiên Thượng Hải."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây kinh ngạc nhìn nàng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.