Chương 490: Thần mộ sụp xuống
Vụ Thỉ Dực
26/01/2023
Đều giải quyết hết những người Thần Giáng Điện đó rồi, Sở Chước bọn họ đi đến chỗ hang đá giam giữ người tu luyện Phạm Tiên Vực.
"Sở cô nương, sao mọi người đến đây?" Vân Nhụy tiên tử kinh hỉ hỏi, đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Kinh hỉ giống như nàng còn có những người khác, lúc trước bọn họ tưởng nhóm người này ý đồ xấu xa, không nghĩ tới là người quen của Vân Nhụy tiên tử, chứng minh là bạn không phải địch, có hi vọng chạy ra, tự nhiên là sẽ cao hứng.
Sở Chước cười nói: "Khi chúng ta tìm Phệ Kim Linh Quả ở Thiểm Kim Lâm, trong lúc vô ý xông vào một cái liệt cốc, ở trong liệt cốc phát hiện rất nhiều người tu luyện bị chết ngạt, trong lòng có chút hoài nghi, sau đó không cẩn thận tiến vào trong mộ này..."
Nàng đơn giản nói một lần, hơn nữa có bằng chứng Vi Phong tự mình trải qua, độ tin cậy rất cao.
Trong lòng Vân Nhụy tiên tử và Thất Âm tiên tử đều rất cao hứng, Sở Chước xuất hiện ở ngoài dự đoán của các nàng, lúc trước các nàng bởi vì bán cho Bạch Ly Sơn mặt mũi, nên mới mời Sở Chước cùng nhau tiến vào Thiểm Kim Lâm, sau đó thì tách nhau ra tự làm việc, cũng không biết họ sẽ đi nơi đâu, lại chưa nghĩ tới cuối cùng bọn họ thế nhưng dựa vào nàng mới có thể trốn được.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hai nàng hơi có chút cảm xúc.
Khi Sở Chước nói chuyện cùng Vân Nhụy tiên tử, Khúc Sơn Hà và Huyền Ảnh bọn họ cũng thử thả người bị giam giữ ra, đáng tiếc bọn họ giằng co một lát, phát hiện không thể mở ra cấm chế vây khốn bọn họ. Tất cả công kích đều không hiệu quả với nó, có thể thấy được cấm chế này có bao nhiêu mạnh.
Một người tu luyện nói: "Đạo hữu, những người giam giữ của chúng ta có chìa khóa cởi bỏ cấm chế, các ngươi có thể đi chổ bọn họ tìm xem."
Nghe xong, Hỏa Lân và Bích Tầm Châu đi tìm ba người tu luyện Thánh Đế cảnh, đều lột xuống túi càn khôn của bọn họ, giao cho Huyền Ảnh mở ra.
Huyền Ảnh xóa đi linh thức trên đó rất dễ dàng, nhất nhất tìm xem.
Ba người tu luyện thánh đế cảnh canh giữ trông chừng người tu luyện Phạm Tiên Vực ở nơi đây, một chết hai bị thương, trong đó có một người sau khi bị Trọng Nham Châu đập tổn thương, thì rất nghiêm trọng, đang hấp hối, một người thật ra coi như hoàn hảo không tổn hao gì, bị Huyền Ảnh phong tỏa khí cơ, ủ rũ tê liệt ngồi dưới đất.
Huyền Ảnh đã lập tức tìm ra một cái ngọc bài do hắc ngọc luyện chế thành ở trong một túi càn khôn trong đó, đưa linh lực vào, sau đó nó đặt nó tới trên lan can hang đá, chỉ thấy linh quang chợt lóe, cấm chế liền bị cởi bỏ.
Vài cấm chế hang đá được mở ra, một đám người dìu dắt nhau đi ra.
"Đa tạ ân cứu mạng của vài vị." Người tu luyện Phạm Tiên Vực bước ra rồi, đều cảm kích nói.
Sở Chước thấy linh lực trên người bọn họ khô kiệt, hiển nhiên thời gian bị nhốt tại nơi đây cũng không ngắn, dẫn tới bọn họ không thể vận hành linh lực, cũng không thể hấp thu linh lực, vô cùng suy yếu, liền nói: "Mọi người trước nắm chặt thời gian điều tức, rồi nhanh chóng rời khỏi, tại hạ cũng không biết vị tôn giả Hóa Thần cảnh kia có thể trở về hay không."
Nghe xong, mọi người cũng không nói gì thêm, lúc này lập tức ngồi trên mặt đất, uống vào linh đan, tốn thời gian hai khắc chung khôi phục một thành (10%) linh lực, cũng không muốn dừng lại nữa, nhanh chóng rời khỏi.
Trước khi rời đi, Sở Chước quăng hai người tu luyện Thánh Đế cảnh còn chưa có chết vào trong vạn pháp đỉnh.
Đây chính là người Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng muốn để thử đan, tu vi lại còn là Thánh Đế cảnh, Sở Chước hiểu rõ đạo lý lợi dụng phế vật, đều mang bọn họ đi.
Những người khác nhìn thấy hành vi của Sở Chước, tuy rằng suy đoán Sở Chước hẳn là có pháp khí nào đó có thể chứa vật còn sống, chẳng qua đều không hé răng.
Sở Chước đi ở bên người Thất Âm tiên tử cùng Vân Nhụy tiên tử, hỏi: "Hai vị tiên tử, mọi người phát sinh chuyện gì?"
Thất Âm tiên tử thần sắc tiều tụy, miễn cưỡng nở nụ cười với nàng.
Vân Nhụy tiên tử than thở nói: "Lần này tiến vào Thiểm Kim Lâm không ít người, cũng không nghĩ tới thì ra là một âm mưu, có người muốn sống lại Tà Thần trong mộ này, nhưng lại lấy thần mộc dụ lợi khiến mọi người thân hãm trong đó, lấy thân hiến tế. Sau khi chúng ta phát hiện, mặc dù cực lực thoát đi, lại chưa nghĩ tới trong bọn họ thế nhưng có một người tu luyện Hóa Thần cảnh tọa trấn, bắt lấy chúng ta, giam giữ ở đây ..."
Sở Chước nghe lời nàng ấy nói, trong lòng nhịn không được có chút muốn cười.
Không nghĩ tới chủ nhân thần mộ, thế nhưng bị những người tu luyện này gọi là Tà Thần, chẳng qua loại phương pháp sống lại này, quả thật tà ác, nói là "Tà Thần" cũng không đủ.
"Còn mọi người thì sao, có gặp được nguy hiểm gì?" Vân Nhụy tiên tử quan tâm hỏi một câu, dĩ nhiên đã coi Sở Chước trở thành bằng hữu.
Sở Chước cười nói: "Quả thật gặp được một ít nguy hiểm, nhưng mà coi như may mắn. Còn có, trong mộ này quả thật có thần mộc, nhưng mà thần mộc đó..."
Sở Chước nói một lần cùng bọn họ việc gặp được ở chỗ thần mộc, vẫn chưa đề cập tới việc trái tim trong thần mộ, cùng với thân phận chân thật của chủ nhân thần mộ. Vi Phong tuy biết được chân tướng, nhưng trong lòng hiểu rõ loại chuyện này tốt nhất không cần nói đi ra ngoài, nên bảo trì trầm mặc.
Một đám người nghe mà khóe mắt muốn nứt ra, lửa giận tăng vọt, lập tức đã quyết định, muốn đi nơi thần mộc, mang những đệ tử uổng mạng rời khỏi tà mộ.
Sở Chước không có ý kiến, đồng ý dẫn bọn hắn đi qua.
Mọi người vừa chạy đi vừa tranh thủ khôi phục linh lực, đợi khi trở lại nơicủa thần mộc một lần nữa, bị người tu luyện Phạm Tiên Vực đã khôi phục được linh lực gần đủ.
Khi nhìn đến kén tằm được sắp xếp ngay ngắn ở dưới thần mộc héo rũ, người tu luyện nhận ra đệ tử môn phái của mình, đều bị cực kỳ bi thương.
Sở Chước bọn họ đứng ởi xa xa, để bọn họ đi nhận người, Vi Phong thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó ngẩn người.
Huyền Viêm Môn lần này tới mười mấy người tu luyện, trừ bỏ một người Vi Phong, những người khác hầu hết đã ngã xuống, tổn thất thật lớn.
Không chỉ có là Huyền Viêm Môn, thế lực khác cũng giống vậy. Lúc đến thì trùng trùng điệp điệp, lúc này người còn sống sót cũng là mười không còn một, thậm chí có vài thế lực không đủ thực lực nên bị diệt cả đoàn, có thể nói là trong gần ngàn năm đến nay, lần đầu tiên Phạm Tiên Vực thương vong thảm trọng như thế.
Thẳng đến khi bọn họ đều thu hết tất cả thi thể đi rồi, Vân Nhụy tiên tử bọn họ nhìn về phía thần mộc héo rũ, đều chán nản thất vọng.
Bọn họ vì thần mộc mà đến, nào biết đâu thần mộc là có, nhưng cũng liên lụy tính mạng phần đông người tu luyện, rất không đáng giá.
Lấy nhãn lực của bọn họ, tự nhiên có thể nhìn ra thần mộc khác thường, kỳ thực cho dù là thần mộc héo rũ, đối với người tu luyện mà nói cũng là bảo bối, nhưng không bao gồm thần mộc đã biến thành tà vật. Gốc thần mộc này dung hợp cùng một chỗ với trái tim, lấy máu tươi cùng sinh mệnh làm thức ăn, người tu luyện không chỉ không thể sử dụng, thậm chí phải trừ khử, để tránh lưu lạc đến bên ngoài, bị tà tu nhân cơ hội mà vào.
Người tu luyện Phạm Tiên Vực thương lượng với nhau, Vân Nhụy tiên tử nói cùng Sở Chước bọn họ: "Sở cô nương, các vị đạo hữu, chúng ta muốn phá huỷ gốc thần mộc này, để tránh cho nó lưu lạc đi ra ngoài, trở thành tai họa."
Sở Chước làm sao không rõ ý tứ của bọn họ, vội nói: "Quả thật là nên như vậy, chư vị cao thượng, tại hạ không có ý kiến."
Huyền Ảnh cùng Khúc Sơn Hà cũng đều tỏ vẻ không có ý kiến, còn Hỏa Lân cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ, thực lực rất thấp, ở trước mặt đám người tu luyện Thánh Đế cảnh, làm hậu bối, ý kiến cũng không quan trọng.
Nhưng mà, Sở Chước vẫn nhắc nhở: "Trong mộ này còn có một tôn giả Hóa Thần cảnh, mặc dù không biết hắn ở nơi nào, Vân Nhụy tiên tử, mọi người vẫn phải cẩn thận một chút." Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác.
Vân Nhụy tiên tử hiểu rõ ý tứ của nàng, cảm kích cười cười với nàng.
Ở sau khi người tu luyện Phạm Tiên Vực thương lượng phá huỷ thần mộc như thế nào, Sở Chước bọn họ cáo từ rời khỏi.
Mọi người cho rằng bọn họ kiêng kị không biết người tu luyện Hóa Thần cảnh ở nơi nào, muốn rời khỏi nơi nguy hiểm trước tiên, nên cũng không giữ lại.
Vi Phong cùng nhau rời khỏi với Sở Chước bọn họ.
Sau khi biết quá nhiều bí mật, hắn không có biện pháp ở cùng một chỗ với những tiền bối cao hơn hắn một cái đại cảnh giới đó, không bằng đi theo Sở Chước bọn họ, đợi rời khỏi thần mộ rồi nói sau.
Rời khỏi chổ của thần mộc, Sở Chước bọn họ tìm kiếm hậu nhân Bách tộc ở trong thần mộ.
Bọn họ lại tìm kiếm hồi lâu ở trong thần mộ, gặp được không ít quái vật cùng hoạt tử nhân, còn có một vài đệ tử Thần Giáng Điện đi bắt bớ khắp nơi, chỉ là không gặp được hậu nhân Bách tộc.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút lo lắng hỏi: "Sở tỷ, tỷ có thể cảm giác được người Bách tộc ở nơi này không? Chúng ta có thể xui xẻo gặp phải tôn giả Hóa Thần cảnh đó hay không hả?"
Nghe được hắn nói, mọi người đại biến sắc mặt, kinh sợ nhìn hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đầu tiên là buồn bực, sau đó cả người đều buồn bực hỏng rồi: "Ta, ta chỉ là nói chút thôi, chúng ta không xui xẻo như vậy?" Hắn ngóng trông nhìn về phía Sở Chước và Khúc Sơn Hà, tỏ vẻ mình thực sự không phải miệng quạ đen, nhất định sẽ không gặp được người tu luyện Hóa Thần cảnh đâu.
Sở Chước đang muốn nói gì đó, đột nhiên cảm giác được một hơi thở khủng bố đi về phía bên này.
Không chỉ có Sở Chước, Khúc Sơn Hà bọn họ đã cảm giác được trước tiên, bọn họ đại biến sắc mặt, không chút nghĩ ngợi lao đi về phương hướng ngược lại.
Sở Chước nhanh chóng quăng luyện đan sư miệng quạ đen, Huyễn Ngu cùng bé rùa vào trong vạn pháp đỉnh, dốc hết khí lực bú sữa, lao đi về phía trước, muốn né ra vị tôn giả Hóa Thần cảnh kia.
Một tiếng ầm vang, phía sau vang lên tiếng nổ mạnh.
Nổ mạnh một đường lan tràn mà đến, Sở Chước bọn họ thiếu chút nữa bị đá to từ trên đỉnh rơi xuống mà đập phải, chật vật né ra, một đám người biến thành mặt xám mày tro, nhưng cũng không dám dừng lại, chỉ có thể vẫn luôn chạy trốn về phía trước.
Xem ra, bọn họ rốt cục khắc sâu ý thức được chuyện thực luyện đan sư nào đó quả thật là tên miệng quạ đen, sớm biết vậy thì lúc trước đã không cho hắn nói chuyện. Không, về sau nếu lại đi địa phương nào nguy hiểm, nhất định phải che cái miệng của hắn lại, chỉ cho nói tốt, không được nói xấu.
Một đám người chạy trốn cũng sắp muốn tắt thở, nhưng hơi thở của người tu luyện Hóa Thần cảnh thủy chung bao phủ sau lưng bọn họ, giống như mặc kệ trốn bao xa, đều không thể nào thoát được, trừ phi xé mở không gian, rời khỏi thần mộ.
Nghĩ đến đây, Sở Chước nắm lấy một cái phù không gian, trong lòng nhanh chóng tính toán ở sau bọn họ xé mở phù không gian, có khả năng có thể né tránh được người tu luyện Hóa Thần cảnh đó hay không.
Ngay tại khi Sở Chước cắn răng, muốn xé mở phù không gian, đột nhiên trong lòng nhảy dựng, cảm giác được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn qua.
Phía trước là địa hình dạng tổ ong, ngẩng đầu có thể nhìn thấy trên hai bên vách tường khắp nơi đều là chi chi chít chít thông đạo dạng tổ ong, ở khi bọn họ tiến lên, một đám người cũng từ một bên sườn chạy tới đây.
Khi bốn mắt nhìn nhau, đối phương kinh hô một tiếng: "A Chước!"
"Tỷ!" Sở Chước cũng kinh hỉ kêu một tiếng.
Sở Thanh Sương chạy tới, cầm tay nàng, dồn dập nói: "Đi mau, thần mộ sắp sụp."
"Cái gì?" Một đám người Sở Chước trừng mắt thành chó ngốc, đây là phát triển cái thần kỳ gì vậy?
"Vũ bá thúc đến đây, ông ấy kêu chúng ta trốn trước, thúc ấy đi đối phó với tôn giả Hóa Thần cảnh." Sở Thanh Sương hé miệng, mặt cười phát lạnh: "Gia hỏa đó muốn thả ra nguyên thần Thần tộc thượng cổ bị trấn ở dưới thần mộ, Vũ bá thúc đang ngăn cản hắn."
Tin tức này lộ ra nhiều nội dung lắm, mọi người có chút ngây người, thầm nghĩ Sở Chước đoán quả nhiên là đúng, tôn giả Hóa Thần cảnh kia quả thật là muốn đi tìm nguyên thần của chủ nhân thần mộ, lại còn muốn thả ra, nếu thả nó ra, cho dù chỉ là một nguyên thần, đối với đám người tu luyện bọn họ đây mà nói, cũng quá mức mạnh mẽ.
Đang nói chuyện, đột nhiên toàn bộ thần mộ nổ mạnh trở nên mãnh liệt, đồng thời cũng cảm giác được hơi thở thần mộ sắp sụp xuống hủy diệt.
Có thể làm cho thần cốt sụp xuống hủy diệt, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Hết chương 490.
"Sở cô nương, sao mọi người đến đây?" Vân Nhụy tiên tử kinh hỉ hỏi, đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Kinh hỉ giống như nàng còn có những người khác, lúc trước bọn họ tưởng nhóm người này ý đồ xấu xa, không nghĩ tới là người quen của Vân Nhụy tiên tử, chứng minh là bạn không phải địch, có hi vọng chạy ra, tự nhiên là sẽ cao hứng.
Sở Chước cười nói: "Khi chúng ta tìm Phệ Kim Linh Quả ở Thiểm Kim Lâm, trong lúc vô ý xông vào một cái liệt cốc, ở trong liệt cốc phát hiện rất nhiều người tu luyện bị chết ngạt, trong lòng có chút hoài nghi, sau đó không cẩn thận tiến vào trong mộ này..."
Nàng đơn giản nói một lần, hơn nữa có bằng chứng Vi Phong tự mình trải qua, độ tin cậy rất cao.
Trong lòng Vân Nhụy tiên tử và Thất Âm tiên tử đều rất cao hứng, Sở Chước xuất hiện ở ngoài dự đoán của các nàng, lúc trước các nàng bởi vì bán cho Bạch Ly Sơn mặt mũi, nên mới mời Sở Chước cùng nhau tiến vào Thiểm Kim Lâm, sau đó thì tách nhau ra tự làm việc, cũng không biết họ sẽ đi nơi đâu, lại chưa nghĩ tới cuối cùng bọn họ thế nhưng dựa vào nàng mới có thể trốn được.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hai nàng hơi có chút cảm xúc.
Khi Sở Chước nói chuyện cùng Vân Nhụy tiên tử, Khúc Sơn Hà và Huyền Ảnh bọn họ cũng thử thả người bị giam giữ ra, đáng tiếc bọn họ giằng co một lát, phát hiện không thể mở ra cấm chế vây khốn bọn họ. Tất cả công kích đều không hiệu quả với nó, có thể thấy được cấm chế này có bao nhiêu mạnh.
Một người tu luyện nói: "Đạo hữu, những người giam giữ của chúng ta có chìa khóa cởi bỏ cấm chế, các ngươi có thể đi chổ bọn họ tìm xem."
Nghe xong, Hỏa Lân và Bích Tầm Châu đi tìm ba người tu luyện Thánh Đế cảnh, đều lột xuống túi càn khôn của bọn họ, giao cho Huyền Ảnh mở ra.
Huyền Ảnh xóa đi linh thức trên đó rất dễ dàng, nhất nhất tìm xem.
Ba người tu luyện thánh đế cảnh canh giữ trông chừng người tu luyện Phạm Tiên Vực ở nơi đây, một chết hai bị thương, trong đó có một người sau khi bị Trọng Nham Châu đập tổn thương, thì rất nghiêm trọng, đang hấp hối, một người thật ra coi như hoàn hảo không tổn hao gì, bị Huyền Ảnh phong tỏa khí cơ, ủ rũ tê liệt ngồi dưới đất.
Huyền Ảnh đã lập tức tìm ra một cái ngọc bài do hắc ngọc luyện chế thành ở trong một túi càn khôn trong đó, đưa linh lực vào, sau đó nó đặt nó tới trên lan can hang đá, chỉ thấy linh quang chợt lóe, cấm chế liền bị cởi bỏ.
Vài cấm chế hang đá được mở ra, một đám người dìu dắt nhau đi ra.
"Đa tạ ân cứu mạng của vài vị." Người tu luyện Phạm Tiên Vực bước ra rồi, đều cảm kích nói.
Sở Chước thấy linh lực trên người bọn họ khô kiệt, hiển nhiên thời gian bị nhốt tại nơi đây cũng không ngắn, dẫn tới bọn họ không thể vận hành linh lực, cũng không thể hấp thu linh lực, vô cùng suy yếu, liền nói: "Mọi người trước nắm chặt thời gian điều tức, rồi nhanh chóng rời khỏi, tại hạ cũng không biết vị tôn giả Hóa Thần cảnh kia có thể trở về hay không."
Nghe xong, mọi người cũng không nói gì thêm, lúc này lập tức ngồi trên mặt đất, uống vào linh đan, tốn thời gian hai khắc chung khôi phục một thành (10%) linh lực, cũng không muốn dừng lại nữa, nhanh chóng rời khỏi.
Trước khi rời đi, Sở Chước quăng hai người tu luyện Thánh Đế cảnh còn chưa có chết vào trong vạn pháp đỉnh.
Đây chính là người Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng muốn để thử đan, tu vi lại còn là Thánh Đế cảnh, Sở Chước hiểu rõ đạo lý lợi dụng phế vật, đều mang bọn họ đi.
Những người khác nhìn thấy hành vi của Sở Chước, tuy rằng suy đoán Sở Chước hẳn là có pháp khí nào đó có thể chứa vật còn sống, chẳng qua đều không hé răng.
Sở Chước đi ở bên người Thất Âm tiên tử cùng Vân Nhụy tiên tử, hỏi: "Hai vị tiên tử, mọi người phát sinh chuyện gì?"
Thất Âm tiên tử thần sắc tiều tụy, miễn cưỡng nở nụ cười với nàng.
Vân Nhụy tiên tử than thở nói: "Lần này tiến vào Thiểm Kim Lâm không ít người, cũng không nghĩ tới thì ra là một âm mưu, có người muốn sống lại Tà Thần trong mộ này, nhưng lại lấy thần mộc dụ lợi khiến mọi người thân hãm trong đó, lấy thân hiến tế. Sau khi chúng ta phát hiện, mặc dù cực lực thoát đi, lại chưa nghĩ tới trong bọn họ thế nhưng có một người tu luyện Hóa Thần cảnh tọa trấn, bắt lấy chúng ta, giam giữ ở đây ..."
Sở Chước nghe lời nàng ấy nói, trong lòng nhịn không được có chút muốn cười.
Không nghĩ tới chủ nhân thần mộ, thế nhưng bị những người tu luyện này gọi là Tà Thần, chẳng qua loại phương pháp sống lại này, quả thật tà ác, nói là "Tà Thần" cũng không đủ.
"Còn mọi người thì sao, có gặp được nguy hiểm gì?" Vân Nhụy tiên tử quan tâm hỏi một câu, dĩ nhiên đã coi Sở Chước trở thành bằng hữu.
Sở Chước cười nói: "Quả thật gặp được một ít nguy hiểm, nhưng mà coi như may mắn. Còn có, trong mộ này quả thật có thần mộc, nhưng mà thần mộc đó..."
Sở Chước nói một lần cùng bọn họ việc gặp được ở chỗ thần mộc, vẫn chưa đề cập tới việc trái tim trong thần mộ, cùng với thân phận chân thật của chủ nhân thần mộ. Vi Phong tuy biết được chân tướng, nhưng trong lòng hiểu rõ loại chuyện này tốt nhất không cần nói đi ra ngoài, nên bảo trì trầm mặc.
Một đám người nghe mà khóe mắt muốn nứt ra, lửa giận tăng vọt, lập tức đã quyết định, muốn đi nơi thần mộc, mang những đệ tử uổng mạng rời khỏi tà mộ.
Sở Chước không có ý kiến, đồng ý dẫn bọn hắn đi qua.
Mọi người vừa chạy đi vừa tranh thủ khôi phục linh lực, đợi khi trở lại nơicủa thần mộc một lần nữa, bị người tu luyện Phạm Tiên Vực đã khôi phục được linh lực gần đủ.
Khi nhìn đến kén tằm được sắp xếp ngay ngắn ở dưới thần mộc héo rũ, người tu luyện nhận ra đệ tử môn phái của mình, đều bị cực kỳ bi thương.
Sở Chước bọn họ đứng ởi xa xa, để bọn họ đi nhận người, Vi Phong thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó ngẩn người.
Huyền Viêm Môn lần này tới mười mấy người tu luyện, trừ bỏ một người Vi Phong, những người khác hầu hết đã ngã xuống, tổn thất thật lớn.
Không chỉ có là Huyền Viêm Môn, thế lực khác cũng giống vậy. Lúc đến thì trùng trùng điệp điệp, lúc này người còn sống sót cũng là mười không còn một, thậm chí có vài thế lực không đủ thực lực nên bị diệt cả đoàn, có thể nói là trong gần ngàn năm đến nay, lần đầu tiên Phạm Tiên Vực thương vong thảm trọng như thế.
Thẳng đến khi bọn họ đều thu hết tất cả thi thể đi rồi, Vân Nhụy tiên tử bọn họ nhìn về phía thần mộc héo rũ, đều chán nản thất vọng.
Bọn họ vì thần mộc mà đến, nào biết đâu thần mộc là có, nhưng cũng liên lụy tính mạng phần đông người tu luyện, rất không đáng giá.
Lấy nhãn lực của bọn họ, tự nhiên có thể nhìn ra thần mộc khác thường, kỳ thực cho dù là thần mộc héo rũ, đối với người tu luyện mà nói cũng là bảo bối, nhưng không bao gồm thần mộc đã biến thành tà vật. Gốc thần mộc này dung hợp cùng một chỗ với trái tim, lấy máu tươi cùng sinh mệnh làm thức ăn, người tu luyện không chỉ không thể sử dụng, thậm chí phải trừ khử, để tránh lưu lạc đến bên ngoài, bị tà tu nhân cơ hội mà vào.
Người tu luyện Phạm Tiên Vực thương lượng với nhau, Vân Nhụy tiên tử nói cùng Sở Chước bọn họ: "Sở cô nương, các vị đạo hữu, chúng ta muốn phá huỷ gốc thần mộc này, để tránh cho nó lưu lạc đi ra ngoài, trở thành tai họa."
Sở Chước làm sao không rõ ý tứ của bọn họ, vội nói: "Quả thật là nên như vậy, chư vị cao thượng, tại hạ không có ý kiến."
Huyền Ảnh cùng Khúc Sơn Hà cũng đều tỏ vẻ không có ý kiến, còn Hỏa Lân cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ, thực lực rất thấp, ở trước mặt đám người tu luyện Thánh Đế cảnh, làm hậu bối, ý kiến cũng không quan trọng.
Nhưng mà, Sở Chước vẫn nhắc nhở: "Trong mộ này còn có một tôn giả Hóa Thần cảnh, mặc dù không biết hắn ở nơi nào, Vân Nhụy tiên tử, mọi người vẫn phải cẩn thận một chút." Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác.
Vân Nhụy tiên tử hiểu rõ ý tứ của nàng, cảm kích cười cười với nàng.
Ở sau khi người tu luyện Phạm Tiên Vực thương lượng phá huỷ thần mộc như thế nào, Sở Chước bọn họ cáo từ rời khỏi.
Mọi người cho rằng bọn họ kiêng kị không biết người tu luyện Hóa Thần cảnh ở nơi nào, muốn rời khỏi nơi nguy hiểm trước tiên, nên cũng không giữ lại.
Vi Phong cùng nhau rời khỏi với Sở Chước bọn họ.
Sau khi biết quá nhiều bí mật, hắn không có biện pháp ở cùng một chỗ với những tiền bối cao hơn hắn một cái đại cảnh giới đó, không bằng đi theo Sở Chước bọn họ, đợi rời khỏi thần mộ rồi nói sau.
Rời khỏi chổ của thần mộc, Sở Chước bọn họ tìm kiếm hậu nhân Bách tộc ở trong thần mộ.
Bọn họ lại tìm kiếm hồi lâu ở trong thần mộ, gặp được không ít quái vật cùng hoạt tử nhân, còn có một vài đệ tử Thần Giáng Điện đi bắt bớ khắp nơi, chỉ là không gặp được hậu nhân Bách tộc.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút lo lắng hỏi: "Sở tỷ, tỷ có thể cảm giác được người Bách tộc ở nơi này không? Chúng ta có thể xui xẻo gặp phải tôn giả Hóa Thần cảnh đó hay không hả?"
Nghe được hắn nói, mọi người đại biến sắc mặt, kinh sợ nhìn hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đầu tiên là buồn bực, sau đó cả người đều buồn bực hỏng rồi: "Ta, ta chỉ là nói chút thôi, chúng ta không xui xẻo như vậy?" Hắn ngóng trông nhìn về phía Sở Chước và Khúc Sơn Hà, tỏ vẻ mình thực sự không phải miệng quạ đen, nhất định sẽ không gặp được người tu luyện Hóa Thần cảnh đâu.
Sở Chước đang muốn nói gì đó, đột nhiên cảm giác được một hơi thở khủng bố đi về phía bên này.
Không chỉ có Sở Chước, Khúc Sơn Hà bọn họ đã cảm giác được trước tiên, bọn họ đại biến sắc mặt, không chút nghĩ ngợi lao đi về phương hướng ngược lại.
Sở Chước nhanh chóng quăng luyện đan sư miệng quạ đen, Huyễn Ngu cùng bé rùa vào trong vạn pháp đỉnh, dốc hết khí lực bú sữa, lao đi về phía trước, muốn né ra vị tôn giả Hóa Thần cảnh kia.
Một tiếng ầm vang, phía sau vang lên tiếng nổ mạnh.
Nổ mạnh một đường lan tràn mà đến, Sở Chước bọn họ thiếu chút nữa bị đá to từ trên đỉnh rơi xuống mà đập phải, chật vật né ra, một đám người biến thành mặt xám mày tro, nhưng cũng không dám dừng lại, chỉ có thể vẫn luôn chạy trốn về phía trước.
Xem ra, bọn họ rốt cục khắc sâu ý thức được chuyện thực luyện đan sư nào đó quả thật là tên miệng quạ đen, sớm biết vậy thì lúc trước đã không cho hắn nói chuyện. Không, về sau nếu lại đi địa phương nào nguy hiểm, nhất định phải che cái miệng của hắn lại, chỉ cho nói tốt, không được nói xấu.
Một đám người chạy trốn cũng sắp muốn tắt thở, nhưng hơi thở của người tu luyện Hóa Thần cảnh thủy chung bao phủ sau lưng bọn họ, giống như mặc kệ trốn bao xa, đều không thể nào thoát được, trừ phi xé mở không gian, rời khỏi thần mộ.
Nghĩ đến đây, Sở Chước nắm lấy một cái phù không gian, trong lòng nhanh chóng tính toán ở sau bọn họ xé mở phù không gian, có khả năng có thể né tránh được người tu luyện Hóa Thần cảnh đó hay không.
Ngay tại khi Sở Chước cắn răng, muốn xé mở phù không gian, đột nhiên trong lòng nhảy dựng, cảm giác được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn qua.
Phía trước là địa hình dạng tổ ong, ngẩng đầu có thể nhìn thấy trên hai bên vách tường khắp nơi đều là chi chi chít chít thông đạo dạng tổ ong, ở khi bọn họ tiến lên, một đám người cũng từ một bên sườn chạy tới đây.
Khi bốn mắt nhìn nhau, đối phương kinh hô một tiếng: "A Chước!"
"Tỷ!" Sở Chước cũng kinh hỉ kêu một tiếng.
Sở Thanh Sương chạy tới, cầm tay nàng, dồn dập nói: "Đi mau, thần mộ sắp sụp."
"Cái gì?" Một đám người Sở Chước trừng mắt thành chó ngốc, đây là phát triển cái thần kỳ gì vậy?
"Vũ bá thúc đến đây, ông ấy kêu chúng ta trốn trước, thúc ấy đi đối phó với tôn giả Hóa Thần cảnh." Sở Thanh Sương hé miệng, mặt cười phát lạnh: "Gia hỏa đó muốn thả ra nguyên thần Thần tộc thượng cổ bị trấn ở dưới thần mộ, Vũ bá thúc đang ngăn cản hắn."
Tin tức này lộ ra nhiều nội dung lắm, mọi người có chút ngây người, thầm nghĩ Sở Chước đoán quả nhiên là đúng, tôn giả Hóa Thần cảnh kia quả thật là muốn đi tìm nguyên thần của chủ nhân thần mộ, lại còn muốn thả ra, nếu thả nó ra, cho dù chỉ là một nguyên thần, đối với đám người tu luyện bọn họ đây mà nói, cũng quá mức mạnh mẽ.
Đang nói chuyện, đột nhiên toàn bộ thần mộ nổ mạnh trở nên mãnh liệt, đồng thời cũng cảm giác được hơi thở thần mộ sắp sụp xuống hủy diệt.
Có thể làm cho thần cốt sụp xuống hủy diệt, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Hết chương 490.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.