Cùng Trời Với Thú

Chương 83: Thiên Thượng Hải phong bế.

Vụ Thỉ Dực

03/06/2018

Sở Chước đi đến Tuyết Y lâu, tự nhiên muốn gặp "Bằng hữu" Tuyết Y lâu một chút.

Phong Hành Tuyết làm "Bằng hữu", nghe được đệ tử Tuyết Y lâu truyền đạt tin tức, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, rồi lập tức trấn định lại, hỏi: "Hiện tại Sở tỷ tỷ đi đến Tuyết Y lâu? Nàng ở nơi nào?"

"Đúng vậy, hiện tại nàng được an bài ở khách viện Nhân Gian phường."

Phong Hành Tuyết nghe xong, thần sắc ngưng lại.

Nhân Gian phường và Tuyết Y lâu xưa nay không hợp, thế nhưng Sở Chước là đệ tử Nhân Gian phường, cái này có chút không xong.

Nghĩ đến Sở Chước uy hiếp, chính mình lại hai lần ba lượt đưa tới trong tay nàng, Phong Hành Tuyết kiêng kị nàng không thôi, thật sự không muốn nhìn thấy nàng ở Tuyết Y lâu. Đáng tiếc mặc kệ nàng ta có nguyện ý hay không, Sở Chước đã đi đến Tuyết Y lâu, hơn nữa còn lấy thân phận đệ tử Nhân Gian phường đến.

Phong Hành Tuyết cáu giận trong lòng, trên mặt cũng không dám hiển lộ mảy may, tập tức sửa sang lại y phục, rồi đi tìm Sở Chước.

Việc Phong Hành Tuyết đi khách viện gặp bằng hữu, tự nhiên có đệ tử chuyên môn bẩm báo chủ lầu Tật Phong trước tiên.

Gần đây vì Tuyết Y lâu tổ chức yến hội, người tu luyện đến Tuyết Bình Châu càng ngày càng nhiều, chủ lầu Tật Phong biết đức hạnh của nữ nhi mình, vì phòng nàng ta gây chuyện, nên bắt nàng ta ở trong Tật Phong lầu, phái người lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng ta, để tránh cho nàng ta không biết trời cao đất rộng, tại loại thời điểm này chọc phải mầm tai vạ, ngay cả bà ta cũng gánh vác không được.

Chủ lầu Tật Phong nghe nói chuyện nữ nhi đi tìm "Bằng hữu", ánh mắt hơi hơi nheo lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Bằng hữu của Hành Tuyết, khi đó cũng đã ở đảo Thiên Diệp đi?"

Bình cô hiểu rõ ràng ý tứ của bà ta: "Đúng vậy, người tu luyện lúc ấy ở trên đảo Thiên Diệp, còn thừa lại năm người chúng ta không có tra xét, trong đó cũng có cái người kêu là Sở Chước này. Nghe nói nàng ta và Mặc Sĩ Thiên Kỳ của Đan Hà tông là bằng hữu, mấy tháng trước thì hai người hành tung bất định, người của chúng ta không thể tìm được bọn họ."

Lần này Tuyết Y lâu gần như đều đắc tội hết toàn bộ thế lực đại lục Thiên Thượng Hải, lại không thể tìm ra Mộc Linh chi tâm ở trên người những người tu luyện này, cái này làm cho bọn họ vô cùng tức giận. Mà năm người thừa lại không thể tra xét này, trong đó ba người là đệ tử thế lực lớn Kinh Hồng Các, Tuyết Y lâu không thể bắt giữ rõ ràng, chỉ có thể âm thầm tra xét nhìn chằm chằm. Thừa lại là hai người Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ không có danh tiếng gì, vốn tưởng rằng là dễ dàng bắt giữ nhất, nào biết không thể xác định hành tung hai người này, Tuyết Y lâu vẫn luôn không thể bắt được bọn họ.

Thời gian trước bọn họ lại xuất hiện, có thể có Phong Hành Tuyết ở đó, thế nhưng chạy đến Thiên Thượng Hải, lại càng không thể xuống tay.

Nay khen ngược, Sở Chước này tự mình đi đến Tuyết Y lâu...

Lập tức, chủ lầu Tật Phong thấp giọng phân phó Bình cô vài câu, Bình cô rời khỏi rất nhanh.

***

Sở Chước hẹn gặp mặt Phong Hành Tuyết ở trong hoa viên nhỏ gần khách viện Tuyết Y lâu an bài cho khách nhân nghỉ ngơi.

Trong hoa viên nhỏ này trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, tuy rằng đều không phải là linh thảo có thể luyện đan, đa số cũng là linh thực hiếm có, bốn mùa hoa nở không tàn, cả vườn xuân - sắc thịnh cảnh, đẹp không sao tả xiết.

Khi Phong Hành Tuyết đi đến, thì nhìn thấy thiếu nữ ôm một con tiểu yêu thú đứng ở trong khóm hoa.

Dung mạo thanh lệ, khí chất thanh thuần, thon nhỏ yếu mềm, đứng ở bên trong bách hoa, nghiễm nhiên chính là một tiểu cô nương mỹ lệ lại gầy yếu, người tu luyện nam đi ngang qua đều nhịn không được nhìn vài lần, thậm chí có chút rục rịch, trực tiếp chạy tới gần.

Phong Hành Tuyết thấy một màn như vậy, da mặt có chút vặn vẹo.

Không có người nào rõ ràng nữ nhân đáng sợ này hơn nàng ta, cái gì thanh thuần tốt đẹp đều là gạt người, khi tàn nhẫn lên, quả thực chính là một ma nữ, mấy nam nhân đó đều bị bề ngoài nàng ta lừa gạt rồi.

Nghĩ đến dị thủy trong thức hải, trong lòng Phong Hành Tuyết lại tức giận đau khổ, hận không thể lột ngụy trang của Sở Chước xuống trước mặt mọi người.

"Sở tỷ tỷ, ngươi tới rồi."

Sở Chước vừa cự tuyệt một người tu luyện nam đến gần, chợt nghe thấy tiếng của Phong Hành Tuyết. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô nương mặc áo lụa mỏng màu trắng đi tới chỗ của nàng, bộ dạng đáng yêu, vẻ mặt cười ngọt ngào, nghiễm nhiên chính là một tiểu cô nương khả ái.

Nhưng mà nhóm người tu luyện nam ở chung quanh sau khi nghe nói nàng ta là Phong Hành Tuyết, lập tức nhượng bộ lui binh, thái độ đối lập rõ ràng đối với Sở Chước.

Nếu là bình thường, Phong Hành Tuyết không thiếu được muốn phát tác đánh người, nhưng lúc này nàng ta không có tâm tình này.

"Sở tỷ tỷ tới lúc nào? Nghe nói ngươi và người Nhân Gian phường đến cùng nhau, thì ra Sở tỷ tỷ là đệ tử Nhân Gian phường, cũng không nói cho ta biết một tiếng." Nàng ta giống như thầm oán nói.

Sở Chước đột nhiên giữ chặt tay nàng ta, ống tay áo rộng thùng thình che khuất tay hai người, cũng che tầm mắt của người ngoài, không biết dưới ống tay áo, bàn tay đó đã đè lại mạch máu của người khác.

Trong lòng Phong Hành Tuyết lộp bộp một cái, vội vàng nói: "Sở tỷ tỷ hiếm khi được đến Tuyết Y lâu, không bằng ta dẫn ngươi đi tham quan một chút."

"Được." Sở Chước nghiêng tay cười với nàng ta, dáng tươi cười tôn lên tiểu yêu thú manh manh trên vai, vô cùng đáng yêu.

Da mặt Phong Hành Tuyết lại cứng ngắc vài phần.

Hai người lập tức rời khỏi hoa viên nhỏ người đến người đi, đi đến một chỗ rừng trúc càng thanh u.

Sở Chước ôm A Chiếu đến trong lòng, cười nhìn Phong Hành Tuyết, hỏi: "Hành Tuyết, mấy ngày nay trôi qua thế nào?"

"Rất tốt, cảm ơn Sở tỷ tỷ quan tâm. Nhưng mà bởi vì Tuyết Y lâu có khách quý, mẫu thân của ta vẫn luôn phái người nhìn ta chằm chằm, cũng không cho ta ra khỏi địa giới Tật Phong lầu, cũng không thể nhìn thấy khách quý thế nào." Phong Hành Tuyết vẻ mặt tiếc nuối nói.

Sở Chước như có chút suy nghĩ nhìn nàng ta, lại hỏi: "Những khách quý này không biết là ở đâu?"

"Ngay tại Tây Tuyết Lĩnh Đông Bắc bên kia." Phong Hành Tuyết chỉ một phương hướng.

Sở Chước khẽ động tâm niệm, khóe môi lộ ra một nụ cười như có như không.

Thì ra là thế, chẳng trách nàng có thể cảm giác được Tầm Châu ở bên kia...

Tầm mắt của Phong Hành Tuyết vẫn luôn chưa rời khỏi gương mặt của nàng, đột nhiên phát hiện trên mặt nàng hình như ý cười như có như không, thì gan không khỏi có chút run lên, cứ cảm thấy nàng cười đến rất đáng sợ, làm cho trong lòng nàng ta sợ hãi vô cớ.



Trong lúc đang sợ hãi, đã thấy nàng nâng mắt nhìn qua đây, da mặt Phong Hành Tuyết lại cứng ngắc vài phần.

Nữ nhân này sẽ không thật sự đang đánh cái chủ ý phá hư gì chứ?

"Nghe nói yến hội Tuyết Y lâu các ngươi ngay tại ngày mai, ngươi sẽ tham dự sao?" Sở Chước lại hỏi.

Phong Hành Tuyết chu miệng lên: "Mẫu thân ta nói ta tuổi còn nhỏ, không cho ta đi đâu." Khi Phong Hành Tuyết nói lời này, có chút bất mãn, cảm thấy mẫu thân nàng ta rõ ràng là hạn chế nàng ta khắp mọi nơi, càng là không cho nàng ta gây sự, nàng ta càng muốn làm.

Sở Chước liếc nhìn nàng ta một cái, không nói cái gì.

Phong Hành Tuyết giả vờ giả vịt mà dẫn dắt Sở Chước đi một vòng ở địa bàn Tật Phong lầu, cảm thấy nói chuyện cũng đủ rồi, thì đưa Sở Chước về khách viện.

Ai ngờ vừa muốn ra khỏi địa giới Tật Phong lầu, thì thấy Bình cô nghênh diện đi tới.

Phong Hành Tuyết hơi khẩn trương trong lòng, trên mặt cười nói: "Bình di, sao người lại ở đây? Ở chỗ của nương không phải bề bộn nhiều việc sao?"

Bình cô hành lễ với nàng ta, cười nói: "Nghe nói bằng hữu tiểu thư đến đây, chủ lầu cho ta tới đây nhìn một cái, để tránh cho tiểu thư chiêu đãi không chu toàn."

Phong Hành Tuyết nhất thời vô cùng bất mãn, sẵng giọng: "Nương thật là, ta đã trưởng thành, sẽ kết giao bằng hữu, Bình di không đến căn bản không sao..."

Lại là một phen làm nũng, mới giới thiệu hai người với nhau.

Bình cô tu vi là Linh Quang cảnh tầng tám, xem như tiền bối, Sở Chước cười hành lễ cho bà ta.

"Sở cô nương là bằng hữu tiểu thư, tuyệt đối không cần nhiều lễ như vậy." Bình cô cười nói, tự mình đi tới làm như nâng đỡ.

Sở Chước nhìn hai tay đang đỡ mình, động tác dừng lại, lại tùy bà ta nâng dậy.

A Chiếu nheo mắt lại, nhìn lão bà trước mặt, trong mắt sát ý chợt lóe rồi biến mất.

Sở Chước giống như là biết sát ý của nó, ôm nó từ trên vai đến trong lòng, vỗ về lưng nó.

Bình cô lại nói vài câu cùng với các nàng, nhìn thì chính là một trưởng bối quan tâm vãn bối, sau một lúc lâu mới rời khỏi.

Đợi sau khi bà ta rời khỏi, Sở Chước nhìn về phía Phong Hành Tuyết, cười tủm tỉm nói: "Đạo đãi khách của Tuyết Y lâu các ngươi thực đặc biệt nhỉ."

Phong Hành Tuyết có chút không rõ ý tứ của nàng, nhưng cũng biết Sở Chước sẽ không vô duyên vô cớ nói loại lời này, khẩn trương nói: "Sở tỷ tỷ, ngươi có ý tứ gì, chẳng lẽ Bình di nàng..."

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Phong Hành Tuyết vội vàng câm miệng.

Nàng ta cũng không phải người ngu ngốc, làm sao không rõ chuyện vừa rồi Bình di làm.

"Sở tỷ tỷ, ta..." Phong Hành Tuyết vội vàng giải thích, chỉ sợ nàng hiểu lầm.

"Được rồi, ta đã biết." Sở Chước giống như một chút cũng không để ý, rất sảng khoái ôm tiểu yêu thú trong lòng rời khỏi.

Phong Hành Tuyết nhìn theo bóng dáng nàng tiến vào khách viện, nghĩ đến vừa rồi bộ dạng Sở Chước như cười như không, càng phát ra lo lắng, do dự một lát, xoay người chạy tới chỗ mẫu thân.

Khi nàng ta vừa đến, đúng lúc nghe được Bình cô nói: "... Không có phản ứng, xem ra Mộc Linh chi tâm không có ở trên người nàng ta."

Trong lòng Phong Hành Tuyết bỗng dưng nhẹ thở ra, nàng ta vẫn luôn lo lắng nếu như Mộc Linh chi tâm ở trên người Sở Chước thì làm sao bây giờ, Sở Chước nhất định sẽ không nhường lại, đến lúc đó nàng kẹp ở giữa, lại phải chịu khổ.

"Nương, Bình di!" Phong Hành Tuyết mở miệng kêu.

Chủ lầu Tật Phong và Bình cô ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Phong Hành Tuyết đứng ở nơi đó, vẻ mặt tức giận.

Bình cô biết nàng ta là vì hành vi vừa rồi của mình mà tức giận, nhất thời có chút áy náy, không biết nên nói như thế nào, đành phải nhìn về phía chủ lầu Tật Phong.

Chủ lầu Tật Phong cũng không coi là gì, nói: "Tại sao hài nhi của ta tức giận?"

"Nương, sao người có thể để cho Bình di làm loại chuyện này? Sở tỷ tỷ là bằng hữu của con, về sau nhất định không cần lại làm loại chuyện này nữa, nếu không thì con sẽ tức giận." Phong Hành Tuyết ra vẻ tức giận.

Bình thường chủ lầu Tật Phong vẫn là rất thuận theo nữ nhi này, lập tức sảng khoái đáp ứng một tiếng.

Nếu Mộc Linh chi tâm không ở trên người Sở Chước, chủ lầu Tật Phong tự nhiên sẽ không hạn chế nữ nhi kết giao bằng hữu.

Phong Hành Tuyết lại oán giận vài câu, mới thở phì phì rời khỏi, đợi trở lại trong phòng, vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra.

Mẫu thân của nàng ta là một người khôn khéo, nếu như để cho bà nhìn ra cái gì, nàng ta cũng không gánh nổi.

***

Sở Chước mang theo A Chiếu trở lại khách viện nghỉ ngơi, sau khi đóng cửa lại, xoa bóp móng vuốt của nó, nhỏ giọng nói: "Không cần tức giận, hành động này của Tuyết Y lâu cũng có thể rửa sạch tình nghi của ta. Chắc hẳn bọn họ biết Mộc Linh chi tâm không ở trên người ta, nhất định sẽ không còn nhìn ta chằm chằm."

A Chiếu vẫn mất hứng, lão bà đó cũng dám dùng pháp bảo như vậy đến tra xét thân thể Sở Chước, đây dĩ nhiên là một loại mạo phạm, nếu như là người tu luyện cao cấp, có thể chụp chết bà ta ngay tại chỗ.

Bình cô đó tưởng Sở Chước chính là người tu luyện Không Minh cảnh, sẽ không phát hiện, mới có thể làm được không kiêng nể gì như vậy.



Nhưng A Chiếu và Sở Chước đều phát hiện trước tiên, nếu không phải trở ngại nơi này là Tuyết Y lâu, thì đã sớm chất vấn.

A Chiếu là tên lòng dạ hẹp hòi, thù này liền nhớ kỹ.

Đêm đó, Sở Chước lại cảm giác được phương hướng Bích Tầm Châu đang ở, liền nhắm mắt đánh tọa.

Ở thời gian Sở Chước tu luyện, A Chiếu nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên nhảy lên song cửa sổ, nhảy vài cái đã lên đến mái hiên, rồi lập tức biến mất ở trong đêm đen.

Hôm sau, Sở Chước từ trong tu luyện mở mắt ra, lại không thấy được bóng dáng A Chiếu.

Sở Chước nhíu mày lại, rồi lập tức giãn ra.

Có đôi khi nàng vẫn cứ quên A Chiếu cũng không phải là một con tiểu yêu thú, có thể nói nó sâu không lường được. Hai đời, nàng cũng chưa thể biết rõ ràng thực lực của A Chiếu, nhưng có thể khẳng định là, cũng không cần lo lắng cho nó, nó có thực lực tuyệt đối bảo hộ được mình.

Nàng thấy rằng, muốn lo lắng ngược lại là Tuyết Y lâu.

Chẳng lẽ A Chiếu còn đang mang thù, vụng trộm đi gây sự?

Sở Chước suy nghĩ lại, rồi nhanh chóng dứt bỏ chuyện này, xử lý bản thân xong, thì đi ra cửa tới chỗ La Phong Vũ.

***

Hôm nay là ngày Tuyết Y lâu tổ chức yến hội cho đám người tu luyện ngoại lai đã đến kia, môn phái danh vọng đại lục Thiên Thượng Hải đều đến đây.

Sở Chước xen lẫn trong người tu luyện Nhân Gian phường, cũng không dễ gây chú ý, nên dễ dàng hòa vào đám đông.

Một đám người được nghênh đến một phòng khách vô cùng lớn, chung quanh phòng khách trồng đầy linh mây gió tuyết cấp sáu, từng đóa trong suốt như hoa tuyết linh nở rộ, mỗi khi gió thổi qua, sẽ phát ra một trận tiếng nhạc du dương.

Đợi sau khi mọi người vào ngồi, năm vị chủ lầu Nhân Vương cảnh Tuyết Y lâu đột nhiên đứng dậy, đi tới chỗ cửa, bày ra dáng vẻ cung kính.

Rất nhanh, mọi người liền nhìn thấy mười người tu luyện Tuyết Y lâu cung kính đón tiến vào.

Mười người tu luyện này mặc thống nhất áo bào màu đen, trên mặt đeo mặt nạ Băng Ngọc linh thức ngăn cách, mặt nạ đó vô cùng mỏng, che ở trên mặt, giống như dán vào làn da, khiến cho ngũ quan thoạt nhìn càng lộ vẻ lạnh như băng, vô cùng thần bí.

Trừ những thứ đó ra, làm cho người ta kinh hãi là, trên người mười người này đều phát ra uy áp ở trên Nhân Vương cảnh. Trong đó có một người tu vi lại sâu không lường được, ở đây không người nào có thể dọ thám biết tu vi của hắn, chỉ cảm thấy người này khí thế như núi cao như vực sâu, nặng nề đặt ở trong lòng, làm cho người ta chỉ liếc hắn một cái cũng không dám.

Người ở đây, mặc kệ là tu vi gì, đều nhịn không được trắng mặt, bắp chân có chút phát run.

Sở Chước cũng giống như người chung quanh, cúi đầu, giống như sợ hãi tu vi này, không dám nhìn nhiều. Trong lòng lại ở trong uy áp này mà cảm giác được một loại cảm giác thân thiết đã lâu.

Đây là người tu luyện Nhân Hoàng cảnh.

Nàng cũng từng đi đến cái độ cao này, từng ở đại lục Linh thế giới, bị người sợ hãi kinh hoàng như thế.

"Chư vị tôn giả, thỉnh vào ngồi." Chủ lầu Tật Phong cung kính nói.

Người tu luyện Nhân Hoàng cảnh cầm đầu ngồi ở vị trí đứng đầu, chín người tu luyện Nhân Vương cảnh còn lại ngồi ở vị trí bên cạnh hắn, phía dưới mới là các thế lực người cầm quyền đại lục Thiên Thượng Hải. Thậm chí ngay cả chủ nhà Tuyết Y lâu này, cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí bên dưới, cẩn thận tiếp xúc.

Tuy nói cường giả vi tôn, nhưng còn chưa có cái chuyện cường long áp địa đầu xà thế này. Đám địa đầu xà Tuyết Y lâu lại bày ra tư thái thấp như vậy ở trước mặt những người này, làm cho những người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải nhìn ở trong mắt, trong lòng không phải tư vị.

"Tôn giả, đây chính là chưởng môn các môn phái đại lục Thiên Thượng Hải chúng ta, đặc biệt tới đây nghênh đón các ngài." Chủ lầu Tật Phong cười nói.

Lời này làm cho sắc mặt những người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải ở phía dưới nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Cái tên người tu luyện Nhân Hoàng cảnh giống như vô cùng tùy ý quét mắt liếc nhìn người trong đại sảnh một cái. Mỗi một người bị hắn quét đến vốn đang đầy ngập tức giận, nháy mắt biến mất không còn, còn lại chỉ có một loại sợ hãi giống như trái tim bị bóp chặt.

Người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, ở đại lục Linh thế giới cực khó gặp, mỗi khi xuất hiện một người, đều trở thành nhân vật đứng đầu đại lục, uy thế này cũng không phải người bình thường có khả năng đạt tới.

Nhìn đến bộ dạng sợ hãi những người đó, vị "Tôn giả" kia dường như vừa lòng một ít.

Chủ lầu Tật Phong thấy tôn giả không phản ứng, liền vỗ tay ba tiếng, tiếp theo chỉ thấy một đám thiếu nữ dung mạo tuyệt sắc mặc lụa mỏng màu trắng, bưng các loại thức ăn mùi thơm sốc mũi tiến vào, rất nhanh trong không khí tung bay đầy mùi thơm thức ăn.

Chủ lầu Tật Phong tự mình đổi lại linh rượu cho vị tôn giả cầm đầu thượng vị.

Bộ dạng nịnh nọt này, đám người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải nhìn thấy càng phát ra tức giận, trong lòng hận chết bà ta.

Vị tôn giả Nhân Hoàng cảnh kia vẫn chưa chạm vào đồ ăn trên bàn, thấy không khí trong đại sảnh hơi đình trệ, hắn thản nhiên cười một cái, mở miệng nói: "Chư vị Thiên Thượng Hải, chúng ta đến Thiên Thượng Hải này, chỉ có một mục đích, đó là Mộc Linh chi tâm."

Trong đại sảnh vô cùng an tĩnh, mọi người trầm mặc nhìn hắn.

"Chúng ta cũng không có lòng xấu xa đối với đại lục Thiên Thượng Hải, chỉ cần có được tất cả Mộc Linh chi tâm, sẽ rời khỏi ngay. Mộc Linh chi tâm là sở hữu của Nguyệt Nữ tộc, căn cứ vào Nguyệt Nữ tộc ở tại Thiên Thượng Hải, còn thừa lại hai viên Mộc Linh chi tâm, chỉ cần vào tay..."

Còn chưa có nói xong, đột nhiên chợt nghe thấy bên ngoài vang lên một trận tiếng động xôn xao lớn.

Người Tuyết Y lâu nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc không vui.

Chủ lầu Như Âm xin lỗi một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, quát: "Chuyện gì? Ồn ào thế còn thể thống gì?"

Một gã đệ tử Tuyết Y lâu hoang mang rối loạn chạy tới, ở cửa đại sảnh đã kêu lên: "Chư vị chủ lầu, không tốt rồi, Thiên Thượng Hải đột nhiên phong bế!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Trời Với Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook