Chương 534: Thịt Kim Thai Thạch.
Vụ Thỉ Dực
15/03/2023
Nửa tháng sau, dưới sự cẩn trọng của Lục Đạt, Ngọc Trọc Châu rốt cục đã được luyện chế thành công.
Ngọc Trọc Châu vừa luyện thành, nở rộ vầng sáng màu xanh nhu hòa, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chất chứa năng lượng cũng không cực đại, nhưng hai người Ốc Cổ Tộc lại coi là trân bảo quý hiếm, đây là bảo vật mà người Ốc Cổ Tộc chuẩn bị ở hành tẩu trong rừng cây hoang thú, trình độ bảo chứng lớn nhất có thể là an toàn của bọn họ.
Lục Đạt không nghĩ tới bản thân mình thật sự có thể luyện ra Ngọc Trọc Châu, phá lệ cao hứng, cẩn thận nâng Ngọc Trọc Châu luyện tốt đến trước mặt Sở Chước, nói: "Tiền bối, đây là Ngọc Trọc Châu, ngài chỉ cần nhỏ giọt tinh huyết lên là được."
Sở Chước tiếp nhận Ngọc Trọc Châu, đặt ở trong tay, dò linh thức vào, phát hiện không có chỗ dị thường nào, thiết nghĩ hai người Ốc Cổ Tộc này cũng không dám giỏ trò.
Nàng bức ra một giọt tinh huyết từ trong cơ thể, tinh huyết rơi xuống Ngọc Trọc Châu, rất nhanh hòa hợp vào nhau.
Ngọc Trọc Châu nở rộ một luồng ánh sáng sáng ngời, lập tức Sở Chước đã cảm giác được biến hóa trong cơ thể, nàng khẽ động tâm niệm, thu Ngọc Trọc Châu đã nhận chủ trong linh phủ, Ngọc Trọc Châu chiếm cứ ở trong linh phủ, ánh sáng xanh lá nhu hòa bao vây toàn bộ tlinh phủ lại, nháy mắt hơi thở trên người nàng biến mất.
Hai người Ốc Cổ Tộc trừng to mắt nhìn nàng.
Rõ ràng lúc người này ở ngay tại trước mặt, nhưng một chút cũng không cảm giác được hơi thở của nàng, giống như người đã hư không biến mất không thấy.
Sở Chước vươn tay, Ngọc Trọc Châu xuất hiện trong tay nàng một lần nữa.
Sở Chước nửa nhận lấy Ngọc Trọc Châu, nhìn về phía hai người Ốc Cổ Tộc, phát hiện phương thức sử dụng Ngọc Trọc Châu giữa nàng và bọn họ bất đồng, người Ốc Cổ Tộc chính là sau khi để Ngọc Trọc Châu nhận chủ, đeo ở trên người, tuyệt đối sẽ không nhét vào trong cơ thể, mà người tu luyện có thể nhét vào linh phủ, ẩn tàng hơi thở của mình rất tốt.
Hai bên bất đồng, có lẽ cái đó có liên quan đến hệ thống tu luyện của người Ốc Cổ Tộc.
Trong khoảng thời gian này, Sở Chước cũng nghiên cứu qua hai người Ốc Cổ Tộc Lục Đạt và Lục Đóa, phát hiện phương thức bọn họ tu luyện vô cùng thô sơ, vẫn chưa hình thành hệ thống tu luyện đầy đủ, bọn họ cũng không giống người tu luyện bình thường chú ý tu luyện thức hải cùng linh phủ, mà là chú trọng tôi thể, có được khí lực cường hãn, tứ chi linh hoạt, có thể cho bọn họ chiến đấu rất tốt cùng hoang thú trong rừng cây, chỉ có phát hiện Diễm Nguyệt Thạch có thể sử dụng tu luyện, xem như một loại tiến bộ, làm cho bọn họ có thể chậm rãi rèn luyện lục phủ ngũ tạng.
Hiểu rõ điểm ấy, Sở Chước cũng lại buông xuống sự kiện này.
Nàng dự tính rời khỏi nơi đây, đi về phía ở ngoài đại lục Hoang Trạch.
Lần trước Lục Đạt lỡ miệng nói ra, từ trong đóa nàng biết hiện tại phiến địa phương này, được xưng là nơi Hoang Trạch lạc hậu, người tu luyện từ Đai Hoang giới đến, bình thường đều tụ tập ở bên ngoài Hoang Trạch, nơi đó càng phồn hoa hơn nơi này, muốn tìm người cũng càng thuận tiện.
Quyết định rời khỏi, Sở Chước liền ở trong rừng cây, chọn một địa phương, thả hai người Ốc Cổ Tộc.
Nể tình bọn họ hỗ trợ nàng thành công luyện ra Ngọc Trọc Châu, hơn nữa an phận giữ mình, Sở Chước cũng không dự tính giết bọn họ.
Thẳng đến khi Sở Chước biến mất ở trong rừng, hai người Ốc Cổ Tộc còn mê mang chưa hồi thần, thẳng đến khi cảm giác hơi thở hoang thú tiếp cận, bọn họ vội vội vàng vàng dùng Ngọc Trọc Châu ẩn giấu hơi thở đi, trốn trong động một cái cây, hai người mới xác định, cái người da trắng đáng sợ kia rốt cục rời khỏi, hơn nữa không có giết bọn họ.
Xác nhận xong điểm ấy, hai người vô cùng hứng ôm lấy nhau, liều mạng hôn lên, thiên tính không còn áp lực, lập tức đã củi khô bốc lửa...
Củi khô lửa bốc đến một nửa, người đột nhiên xuất hiện ngoài cửa động lại dọa mềm bọn họ.
Hai người ôm lấy nhau, hoảng sợ nhìn nữ tu vác một thanh trọng kiếm trước động cây, trên thân trọng kiếm dày đặc mũi nhọn lạnh lẽo làm cho lưng bọn họ phát lạnh, Lục Đạt thấy thứ gì đó dưới thân có nguy cơ rời khỏi cơ thể bất cứ lúc nào. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Sở Chước mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, một phen kéo Lục Đóa ra, một cước đá Lục Đạt đến trong động cây.
Lục Đóa nơm nớp lo sợ nhìn nàng, mặc kệ nàng hỏi cái gì, đều biết gì nói nấy, không có nửa phần lập lờ, cũng không dám lừa gạt nàng tại nơi này, chỉ mong nàng không muốn giết bọn họ.
May mắn, nàng vẫn chưa làm cái gì, lại biến mất ở trong rừng cây.
Lần này, hai người Ốc Cổ Tộc không dám làm cái gì nữa, chỉ sợ người da trắng đó lại giết trở về, Lục Đạt cảm thấy đến lúc đó đồ gì đó dưới thân hắn thật sự không bảo vệ được.
"Lục Đoá Nhi, vị tiền đó bối vừa mới trở về làm gì?" Lục Đạt cẩn thận hỏi, một bên nhìn xung quanh ở trong rừng cây, sợ Sở Chước lại xuất hiện.
"Nàng hỏi nơi sở tại các bộ lạc người Ốc Cổ Tộc chúng ta, còn có chung quanh có cái gì..."
Sở Chước hỏi thật sự hỗn tạp, trong lúc nhất thời Lục Đóa cũng đoán không ra nàng muốn làm cái gì. Nhưng mà mặc kệ nàng muốn làm cái gì, chỉ cần nàng không còn nhìn chăm chú vào hai người bọn họ, vậy thì không thành vấn đề.
Sau khi hai người nói xong, cũng không dám dừng lại nữa, tránh đi hoang thú khổng lồ trong rừng cây, đi về hướng bộ lạc bọn họ.
Sở Chước lại một mình một người đi tới.
Lúc này có Ngọc Trọc Châu, nàng có thể ẩn tàng hơi thở của mình rất tốt, ở khi đi qua địa bàn một con hoang thú khổng lồ, nàng đặc biệt thí nghiệm, phát hiện con hoang thú đó cũng không thể nhận thấy được nàng tồn tại, làm cho nàng rất kinh hỉ với hiệu quả của Ngọc Trọc Châu.
Có Ngọc Trọc Châu, cũng có một tầng bảo đảm sinh mệnh, làm cho nàng càng có tin tưởng đi ra Hoang Trạch.
Như thế, cuối cùng nàng cũng đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói ngày đó của Sở Thanh Sương, đi đến Hồng Mông chi cảnh rồi, lợi dụng hết thảy tồn tại có thể lợi dụng, chỉ cần có thể làm cho bọn họ sống sót rất tốt, đều có thể lợi dụng.
Giải quyết xong uy hiếp đến từ hoang thú, Sở Chước tìm một địa phương ngồi xuống, bắt đầu vẽ bản đồ Hoang Trạch.
Nàng vẽ bản đồ vô cùng thô sơ, căn cứ Lục Đóa kể lại mà vẽ, độ chuẩn xác còn chờ thương thảo, nhưng mà cũng làm cho nàng có điều hiểu biết đối với hoàn cảnh rừng cây phụ cận.
Sở Chước ánh mắt từ trong đó rơi xuống nơi của Kim Thai Thạch Lâm.
Thịt Kim Thai Thạch là tinh hoa dị thạch dựng dục thiên nhiên, đặt ở Đại Hoang giới, đủ để cho người tu luyện tranh đoạt vỡ đầu, nhưng đối với người Ốc Cổ Tộc mà nói, chỉ là công cụ bọn hắn dùng để lấy nhựa Thiên Âm Quỷ Đằng mà thôi.
Sở Chước quyết định đi tới Kim Thai Thạch Lâm một chuyến.
Nàng thu hồi bản đồ đã vẽ, lặng yên không một tiếng động xuyên qua rừng cây.
Tốn thời gian mấy ngày, Sở Chước bình an xuyên qua rừng cây, đi tới nơi của Kim Thai Thạch Lâm.
Thiên không ánh mặt trời nóng bức rắc rơi trên mặt đất, phơi nắng mặt đất khô héo hoang vắng, ngẫu nhiên có thể thấy được một ít khô cỏ trên mặt, lộn xộn ương ngạnh sinh trưởng.
Giữa bầu trời bay qua một đám hoang cầm, nơi chúng nó qua phủ xuống trên đầu một bóng râm.
Hoang cầm vừa bay qua, mặt đất vốn khô nứt lại lung lay, lập tức phá vỡ, một người bò ra từ bên trong, cả người đều dính bùn khối khô nứt, vô cùng bẩn thỉu.
Sở Chước vỗ vỗ bùn khối cùng tro bụi trên người, nhìn nhìn cầm điểu giữa bầu trời, tiếp tục xuôi theo đi tới Kim Thai Thạch Lâm.
Kim Thai Thạch Lâm ở phía trên một mảnh đất hoang, trên mặt đất có thể tùy ý thấy được thạch lâm màu vàng nhạt tán loạn, mà thạch lâm này cũng không cao, mỗi một khối ước chừng chỉ có độ cao nửa người, bộ vị khác thì chôn sâu dưới đất, dưới lòng đất dựng dục ra thạch thịt trân quý rất thưa thớt.
Liếc mắt nhìn lại một cái, những thạch lâm này có bộ dạng vô cùng kì quặc, càng giống một mộ địa có vô số mộ bia đứng thẳng.
Sở Chước đi vào Kim Thai Thạch Lâm, nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm lối vào Kim Thai Thạch Lâm dưới lòng đất. Ấn theo Lục Đạt bọn họ nói, cách mỗi mười năm, sẽ có người Ốc Cổ Tộc tới đây lấy thịt Kim Thai Thạch, bọn họ vì lấy thịt Kim Thai Thạch, sớm đã đào ra mấy cái thông đạo dưới lòng đất để thuận tiện thâm nhập, bình thường không có ai cnah giữ, chỉ có khi cần mới có thể tới đây.
Phụ cận phiến Kim Thai Thạch Lâm này còn có mấy bộ lạc người Ốc Cổ Tộc thành lập, ngẫu nhiên sẽ có người Ốc Cổ Tộc đi ngang qua nơi đây, chỉ cần không bị bọn họ phát hiện, thì sẽ không có chuyện gì.
Sở Chước tìm nửa ngày, rốt cục tìm được một lối vào tương đối bí ẩn.
Nàng lấy ra một đóa hoa hải đăng, treo ở bên hông, run run tro bụi dính trên ống tay áo, liền nhảy xuống lối vào.
Lối vào thông đạo một đường quanh co đi xuống, một hồi lâu sau, hai chân mới chấm đất.
Hoa hải đăng nở rộ ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, có thể tinh tường nhìn thấy dị thạch chung quanh, chúng nó hình thành một con đường bằng đá thiên nhiên, có cao có thấp có rộng có hẹp, bốn phương thông suốt, không biết thông tới phương nào. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Sở Chước vươn tay sờ sờ dị thạch, vào tay lạnh lẽo, hoàn toàn không có nhiệt độ cao như trên mặt đất, có thể thấy được nơi đây đã cách mặt đất rất sâu. Nhìn đến những dị thạch này, nàng không khỏi nhớ tới Thạch gia đại lục Tinh Triệu, có được chút bản lĩnh thạch thành tinh, nếu như có Thạch Nghịch đó ở đây, nhất định có thể không cần cố sức chút nào tìm ra thạch thịt trân quý.
Sở Chước cất bước tìm kiếm.
Tuy rằng Lục Đạt bọn họ từng nói, Kim Thai Thạch Lâm trừ bỏ một ít hoang thú nhỏ yếu, ít có nguy hiểm, nhưng nàng vẫn rất là cẩn thận, Ngọc Trọc Châu bao vây ở linh phủ, hoàn toàn thu liễm hết hơi thở của mình.
Một hoang thú nhỏ cả người lông đỏ, giống như sóc đi qua, cái đuôi lông xù quét qua phần chân nàng, không hề cảm giác được nàng tồn tại.
Sở Chước tâm niệm vừa động, vươn tay xách cái đuôi to kia lên.
Dị chuột lông đỏ đều xù lông cả người lên, hai móng ôm đuôi to của mình bị túm lấy, một đôi mắt màu đen trợn tròn, hoảng sợ nhìn nàng.
Tuy rằng con này chính là vật lông xù, nhưng hiển nhiên Sở Chước không yêu thích nhiều lắm ——yêu thích của nàng sớm bị tiểu thần thú giả heo ăn thịt hổ nào đó chiếm hết rồi, không chút khách khí lấy ra một sợi dây thừng cứng cỏi, trói chân dị chuột lông đỏ, để cho nó dẫn đường ở phía trước.
Thông đạo nơi này quanh co khúc khủy, cộng thêm hàng năm bị người Ốc Cổ Tộc tiến vào thu thập thạch thịt, tốc độ thạch thịt sinh trưởng không bằng tốc độ bọn họ thu thập, có lẽ lưu lại không nhiều lắm, vận khí của nàng xưa nay không lớn lắm, phỏng chừng tìm thật lâu cũng tìm không thấy, không bằng tìm một thổ dân trong thạch lâm hỗ trợ.
Dị chuột lông đỏ cú xui xẻo như vậy đụng vào bên chân nàng.
Sở Chước nhìn thuộc tính dị chuột lông đỏ, phát hiện là hoang thú thuộc tính hỏa, liền lấy ra một ít thứ gì đó thuộc tính hỏa cho nó ăn, hỏa tinh thạch cùng yêu la quả cũng không ít.
Dị chuột lông đỏ mới đầu có chút sợ hãi, ở dưới sự nuôi nấng của nàng, dần dần thả lỏng, ôm một viên hỏa tinh thạch, sôi nổi dẫn đường ở phía trước.
Sở Chước đi theo dị chuột lông đỏ.
Đi qua như thế mấy ngày ở trong thạch, sau đó càng chạy càng sâu, dị chuột lông đỏ đột nhiên nhảy lên trên một khối thạch lâm cao to, kêu chít chít với nàng.
Sở Chước đi qua, nhìn kỹ rồi, mới phát hiện nơi đó có mấy khối dị thạch vây quanh không gian, lối vào rất nhỏ hẹp, một bàn tay cũng không thể thò vào, Sở Chước dùng trọng kiếm cẩn thận khoét mở dị thạch chung quanh, mất rất nhiều sức lực, mới khoét ra một cái không gian chứa một bàn tay đi vào, nàng đưa hoa hải đăng đi qua, dưới ánh sáng hoa hải đăng, nhìn đến trong không gian bị bao vây lấy một cái thai nhi cuộn mình, tựa như thai nhi lớn chừng mấy tháng còn ở trong cơ thể mẹ, cả người đều là thịt núc ních, hiện ra màu vàng nhàn nhạt.
Là thịt Kim Thai Thạch.
Sở Chước không khỏi cảm thán tạo hóa thần kỳ, thịt Kim Thai Thạch, thật đúng là thứ do dị thạch thuộc tính kim dựng dục ra.
Sở Chước khoét mở dị thạch chung quanh, khoét đến có thể lấy ra đầy đủ toàn bộ thịt Kim Thai Thạch, dùng một cái gỗ ngọc thượng đẳng chứa đựng nó, sau đó lại lấp đầy dị thạch bị khoét mở trở lại.
Ngay tại khi Sở Chước cất xong thịt Kim Thai Thạch, đột nhiên dị chuột lông đỏ đang ôm hỏa tinh thạch bên cạnh kêu lên một tiếng chit chít thê lương.
Ngọc Trọc Châu vừa luyện thành, nở rộ vầng sáng màu xanh nhu hòa, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chất chứa năng lượng cũng không cực đại, nhưng hai người Ốc Cổ Tộc lại coi là trân bảo quý hiếm, đây là bảo vật mà người Ốc Cổ Tộc chuẩn bị ở hành tẩu trong rừng cây hoang thú, trình độ bảo chứng lớn nhất có thể là an toàn của bọn họ.
Lục Đạt không nghĩ tới bản thân mình thật sự có thể luyện ra Ngọc Trọc Châu, phá lệ cao hứng, cẩn thận nâng Ngọc Trọc Châu luyện tốt đến trước mặt Sở Chước, nói: "Tiền bối, đây là Ngọc Trọc Châu, ngài chỉ cần nhỏ giọt tinh huyết lên là được."
Sở Chước tiếp nhận Ngọc Trọc Châu, đặt ở trong tay, dò linh thức vào, phát hiện không có chỗ dị thường nào, thiết nghĩ hai người Ốc Cổ Tộc này cũng không dám giỏ trò.
Nàng bức ra một giọt tinh huyết từ trong cơ thể, tinh huyết rơi xuống Ngọc Trọc Châu, rất nhanh hòa hợp vào nhau.
Ngọc Trọc Châu nở rộ một luồng ánh sáng sáng ngời, lập tức Sở Chước đã cảm giác được biến hóa trong cơ thể, nàng khẽ động tâm niệm, thu Ngọc Trọc Châu đã nhận chủ trong linh phủ, Ngọc Trọc Châu chiếm cứ ở trong linh phủ, ánh sáng xanh lá nhu hòa bao vây toàn bộ tlinh phủ lại, nháy mắt hơi thở trên người nàng biến mất.
Hai người Ốc Cổ Tộc trừng to mắt nhìn nàng.
Rõ ràng lúc người này ở ngay tại trước mặt, nhưng một chút cũng không cảm giác được hơi thở của nàng, giống như người đã hư không biến mất không thấy.
Sở Chước vươn tay, Ngọc Trọc Châu xuất hiện trong tay nàng một lần nữa.
Sở Chước nửa nhận lấy Ngọc Trọc Châu, nhìn về phía hai người Ốc Cổ Tộc, phát hiện phương thức sử dụng Ngọc Trọc Châu giữa nàng và bọn họ bất đồng, người Ốc Cổ Tộc chính là sau khi để Ngọc Trọc Châu nhận chủ, đeo ở trên người, tuyệt đối sẽ không nhét vào trong cơ thể, mà người tu luyện có thể nhét vào linh phủ, ẩn tàng hơi thở của mình rất tốt.
Hai bên bất đồng, có lẽ cái đó có liên quan đến hệ thống tu luyện của người Ốc Cổ Tộc.
Trong khoảng thời gian này, Sở Chước cũng nghiên cứu qua hai người Ốc Cổ Tộc Lục Đạt và Lục Đóa, phát hiện phương thức bọn họ tu luyện vô cùng thô sơ, vẫn chưa hình thành hệ thống tu luyện đầy đủ, bọn họ cũng không giống người tu luyện bình thường chú ý tu luyện thức hải cùng linh phủ, mà là chú trọng tôi thể, có được khí lực cường hãn, tứ chi linh hoạt, có thể cho bọn họ chiến đấu rất tốt cùng hoang thú trong rừng cây, chỉ có phát hiện Diễm Nguyệt Thạch có thể sử dụng tu luyện, xem như một loại tiến bộ, làm cho bọn họ có thể chậm rãi rèn luyện lục phủ ngũ tạng.
Hiểu rõ điểm ấy, Sở Chước cũng lại buông xuống sự kiện này.
Nàng dự tính rời khỏi nơi đây, đi về phía ở ngoài đại lục Hoang Trạch.
Lần trước Lục Đạt lỡ miệng nói ra, từ trong đóa nàng biết hiện tại phiến địa phương này, được xưng là nơi Hoang Trạch lạc hậu, người tu luyện từ Đai Hoang giới đến, bình thường đều tụ tập ở bên ngoài Hoang Trạch, nơi đó càng phồn hoa hơn nơi này, muốn tìm người cũng càng thuận tiện.
Quyết định rời khỏi, Sở Chước liền ở trong rừng cây, chọn một địa phương, thả hai người Ốc Cổ Tộc.
Nể tình bọn họ hỗ trợ nàng thành công luyện ra Ngọc Trọc Châu, hơn nữa an phận giữ mình, Sở Chước cũng không dự tính giết bọn họ.
Thẳng đến khi Sở Chước biến mất ở trong rừng, hai người Ốc Cổ Tộc còn mê mang chưa hồi thần, thẳng đến khi cảm giác hơi thở hoang thú tiếp cận, bọn họ vội vội vàng vàng dùng Ngọc Trọc Châu ẩn giấu hơi thở đi, trốn trong động một cái cây, hai người mới xác định, cái người da trắng đáng sợ kia rốt cục rời khỏi, hơn nữa không có giết bọn họ.
Xác nhận xong điểm ấy, hai người vô cùng hứng ôm lấy nhau, liều mạng hôn lên, thiên tính không còn áp lực, lập tức đã củi khô bốc lửa...
Củi khô lửa bốc đến một nửa, người đột nhiên xuất hiện ngoài cửa động lại dọa mềm bọn họ.
Hai người ôm lấy nhau, hoảng sợ nhìn nữ tu vác một thanh trọng kiếm trước động cây, trên thân trọng kiếm dày đặc mũi nhọn lạnh lẽo làm cho lưng bọn họ phát lạnh, Lục Đạt thấy thứ gì đó dưới thân có nguy cơ rời khỏi cơ thể bất cứ lúc nào. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Sở Chước mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, một phen kéo Lục Đóa ra, một cước đá Lục Đạt đến trong động cây.
Lục Đóa nơm nớp lo sợ nhìn nàng, mặc kệ nàng hỏi cái gì, đều biết gì nói nấy, không có nửa phần lập lờ, cũng không dám lừa gạt nàng tại nơi này, chỉ mong nàng không muốn giết bọn họ.
May mắn, nàng vẫn chưa làm cái gì, lại biến mất ở trong rừng cây.
Lần này, hai người Ốc Cổ Tộc không dám làm cái gì nữa, chỉ sợ người da trắng đó lại giết trở về, Lục Đạt cảm thấy đến lúc đó đồ gì đó dưới thân hắn thật sự không bảo vệ được.
"Lục Đoá Nhi, vị tiền đó bối vừa mới trở về làm gì?" Lục Đạt cẩn thận hỏi, một bên nhìn xung quanh ở trong rừng cây, sợ Sở Chước lại xuất hiện.
"Nàng hỏi nơi sở tại các bộ lạc người Ốc Cổ Tộc chúng ta, còn có chung quanh có cái gì..."
Sở Chước hỏi thật sự hỗn tạp, trong lúc nhất thời Lục Đóa cũng đoán không ra nàng muốn làm cái gì. Nhưng mà mặc kệ nàng muốn làm cái gì, chỉ cần nàng không còn nhìn chăm chú vào hai người bọn họ, vậy thì không thành vấn đề.
Sau khi hai người nói xong, cũng không dám dừng lại nữa, tránh đi hoang thú khổng lồ trong rừng cây, đi về hướng bộ lạc bọn họ.
Sở Chước lại một mình một người đi tới.
Lúc này có Ngọc Trọc Châu, nàng có thể ẩn tàng hơi thở của mình rất tốt, ở khi đi qua địa bàn một con hoang thú khổng lồ, nàng đặc biệt thí nghiệm, phát hiện con hoang thú đó cũng không thể nhận thấy được nàng tồn tại, làm cho nàng rất kinh hỉ với hiệu quả của Ngọc Trọc Châu.
Có Ngọc Trọc Châu, cũng có một tầng bảo đảm sinh mệnh, làm cho nàng càng có tin tưởng đi ra Hoang Trạch.
Như thế, cuối cùng nàng cũng đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói ngày đó của Sở Thanh Sương, đi đến Hồng Mông chi cảnh rồi, lợi dụng hết thảy tồn tại có thể lợi dụng, chỉ cần có thể làm cho bọn họ sống sót rất tốt, đều có thể lợi dụng.
Giải quyết xong uy hiếp đến từ hoang thú, Sở Chước tìm một địa phương ngồi xuống, bắt đầu vẽ bản đồ Hoang Trạch.
Nàng vẽ bản đồ vô cùng thô sơ, căn cứ Lục Đóa kể lại mà vẽ, độ chuẩn xác còn chờ thương thảo, nhưng mà cũng làm cho nàng có điều hiểu biết đối với hoàn cảnh rừng cây phụ cận.
Sở Chước ánh mắt từ trong đó rơi xuống nơi của Kim Thai Thạch Lâm.
Thịt Kim Thai Thạch là tinh hoa dị thạch dựng dục thiên nhiên, đặt ở Đại Hoang giới, đủ để cho người tu luyện tranh đoạt vỡ đầu, nhưng đối với người Ốc Cổ Tộc mà nói, chỉ là công cụ bọn hắn dùng để lấy nhựa Thiên Âm Quỷ Đằng mà thôi.
Sở Chước quyết định đi tới Kim Thai Thạch Lâm một chuyến.
Nàng thu hồi bản đồ đã vẽ, lặng yên không một tiếng động xuyên qua rừng cây.
Tốn thời gian mấy ngày, Sở Chước bình an xuyên qua rừng cây, đi tới nơi của Kim Thai Thạch Lâm.
Thiên không ánh mặt trời nóng bức rắc rơi trên mặt đất, phơi nắng mặt đất khô héo hoang vắng, ngẫu nhiên có thể thấy được một ít khô cỏ trên mặt, lộn xộn ương ngạnh sinh trưởng.
Giữa bầu trời bay qua một đám hoang cầm, nơi chúng nó qua phủ xuống trên đầu một bóng râm.
Hoang cầm vừa bay qua, mặt đất vốn khô nứt lại lung lay, lập tức phá vỡ, một người bò ra từ bên trong, cả người đều dính bùn khối khô nứt, vô cùng bẩn thỉu.
Sở Chước vỗ vỗ bùn khối cùng tro bụi trên người, nhìn nhìn cầm điểu giữa bầu trời, tiếp tục xuôi theo đi tới Kim Thai Thạch Lâm.
Kim Thai Thạch Lâm ở phía trên một mảnh đất hoang, trên mặt đất có thể tùy ý thấy được thạch lâm màu vàng nhạt tán loạn, mà thạch lâm này cũng không cao, mỗi một khối ước chừng chỉ có độ cao nửa người, bộ vị khác thì chôn sâu dưới đất, dưới lòng đất dựng dục ra thạch thịt trân quý rất thưa thớt.
Liếc mắt nhìn lại một cái, những thạch lâm này có bộ dạng vô cùng kì quặc, càng giống một mộ địa có vô số mộ bia đứng thẳng.
Sở Chước đi vào Kim Thai Thạch Lâm, nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm lối vào Kim Thai Thạch Lâm dưới lòng đất. Ấn theo Lục Đạt bọn họ nói, cách mỗi mười năm, sẽ có người Ốc Cổ Tộc tới đây lấy thịt Kim Thai Thạch, bọn họ vì lấy thịt Kim Thai Thạch, sớm đã đào ra mấy cái thông đạo dưới lòng đất để thuận tiện thâm nhập, bình thường không có ai cnah giữ, chỉ có khi cần mới có thể tới đây.
Phụ cận phiến Kim Thai Thạch Lâm này còn có mấy bộ lạc người Ốc Cổ Tộc thành lập, ngẫu nhiên sẽ có người Ốc Cổ Tộc đi ngang qua nơi đây, chỉ cần không bị bọn họ phát hiện, thì sẽ không có chuyện gì.
Sở Chước tìm nửa ngày, rốt cục tìm được một lối vào tương đối bí ẩn.
Nàng lấy ra một đóa hoa hải đăng, treo ở bên hông, run run tro bụi dính trên ống tay áo, liền nhảy xuống lối vào.
Lối vào thông đạo một đường quanh co đi xuống, một hồi lâu sau, hai chân mới chấm đất.
Hoa hải đăng nở rộ ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, có thể tinh tường nhìn thấy dị thạch chung quanh, chúng nó hình thành một con đường bằng đá thiên nhiên, có cao có thấp có rộng có hẹp, bốn phương thông suốt, không biết thông tới phương nào. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Sở Chước vươn tay sờ sờ dị thạch, vào tay lạnh lẽo, hoàn toàn không có nhiệt độ cao như trên mặt đất, có thể thấy được nơi đây đã cách mặt đất rất sâu. Nhìn đến những dị thạch này, nàng không khỏi nhớ tới Thạch gia đại lục Tinh Triệu, có được chút bản lĩnh thạch thành tinh, nếu như có Thạch Nghịch đó ở đây, nhất định có thể không cần cố sức chút nào tìm ra thạch thịt trân quý.
Sở Chước cất bước tìm kiếm.
Tuy rằng Lục Đạt bọn họ từng nói, Kim Thai Thạch Lâm trừ bỏ một ít hoang thú nhỏ yếu, ít có nguy hiểm, nhưng nàng vẫn rất là cẩn thận, Ngọc Trọc Châu bao vây ở linh phủ, hoàn toàn thu liễm hết hơi thở của mình.
Một hoang thú nhỏ cả người lông đỏ, giống như sóc đi qua, cái đuôi lông xù quét qua phần chân nàng, không hề cảm giác được nàng tồn tại.
Sở Chước tâm niệm vừa động, vươn tay xách cái đuôi to kia lên.
Dị chuột lông đỏ đều xù lông cả người lên, hai móng ôm đuôi to của mình bị túm lấy, một đôi mắt màu đen trợn tròn, hoảng sợ nhìn nàng.
Tuy rằng con này chính là vật lông xù, nhưng hiển nhiên Sở Chước không yêu thích nhiều lắm ——yêu thích của nàng sớm bị tiểu thần thú giả heo ăn thịt hổ nào đó chiếm hết rồi, không chút khách khí lấy ra một sợi dây thừng cứng cỏi, trói chân dị chuột lông đỏ, để cho nó dẫn đường ở phía trước.
Thông đạo nơi này quanh co khúc khủy, cộng thêm hàng năm bị người Ốc Cổ Tộc tiến vào thu thập thạch thịt, tốc độ thạch thịt sinh trưởng không bằng tốc độ bọn họ thu thập, có lẽ lưu lại không nhiều lắm, vận khí của nàng xưa nay không lớn lắm, phỏng chừng tìm thật lâu cũng tìm không thấy, không bằng tìm một thổ dân trong thạch lâm hỗ trợ.
Dị chuột lông đỏ cú xui xẻo như vậy đụng vào bên chân nàng.
Sở Chước nhìn thuộc tính dị chuột lông đỏ, phát hiện là hoang thú thuộc tính hỏa, liền lấy ra một ít thứ gì đó thuộc tính hỏa cho nó ăn, hỏa tinh thạch cùng yêu la quả cũng không ít.
Dị chuột lông đỏ mới đầu có chút sợ hãi, ở dưới sự nuôi nấng của nàng, dần dần thả lỏng, ôm một viên hỏa tinh thạch, sôi nổi dẫn đường ở phía trước.
Sở Chước đi theo dị chuột lông đỏ.
Đi qua như thế mấy ngày ở trong thạch, sau đó càng chạy càng sâu, dị chuột lông đỏ đột nhiên nhảy lên trên một khối thạch lâm cao to, kêu chít chít với nàng.
Sở Chước đi qua, nhìn kỹ rồi, mới phát hiện nơi đó có mấy khối dị thạch vây quanh không gian, lối vào rất nhỏ hẹp, một bàn tay cũng không thể thò vào, Sở Chước dùng trọng kiếm cẩn thận khoét mở dị thạch chung quanh, mất rất nhiều sức lực, mới khoét ra một cái không gian chứa một bàn tay đi vào, nàng đưa hoa hải đăng đi qua, dưới ánh sáng hoa hải đăng, nhìn đến trong không gian bị bao vây lấy một cái thai nhi cuộn mình, tựa như thai nhi lớn chừng mấy tháng còn ở trong cơ thể mẹ, cả người đều là thịt núc ních, hiện ra màu vàng nhàn nhạt.
Là thịt Kim Thai Thạch.
Sở Chước không khỏi cảm thán tạo hóa thần kỳ, thịt Kim Thai Thạch, thật đúng là thứ do dị thạch thuộc tính kim dựng dục ra.
Sở Chước khoét mở dị thạch chung quanh, khoét đến có thể lấy ra đầy đủ toàn bộ thịt Kim Thai Thạch, dùng một cái gỗ ngọc thượng đẳng chứa đựng nó, sau đó lại lấp đầy dị thạch bị khoét mở trở lại.
Ngay tại khi Sở Chước cất xong thịt Kim Thai Thạch, đột nhiên dị chuột lông đỏ đang ôm hỏa tinh thạch bên cạnh kêu lên một tiếng chit chít thê lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.