Chương 590: Thời Chi Hạp.
Vụ Thỉ Dực
15/05/2023
Rời khỏi thành Thiên Điệp, Phong Chiếu vẫn còn tức giận khó yên, hơn nữa bên cạnh còn có một cha Sở ồn ào e sợ cho thiên hạ không loạn, hai bố
vợ con rể thiếu chút nữa thì dắt tay nhau đánh thẳng vào Liệt Hỏa Đảo
lại nháo một hồi.
Vẫn là Sở Chước kịp lúc ngăn cản bọn họ.
"Không cần thiết lãng phí thời gian ở trong này." Sở Chước nói: "Nói không chừng Yến Nhã Chính vẫn chưa ở Liệt Hỏa Đảo."
"Vậy thì ở đâu?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi lại.
"Đánh mông hắn!" Huyền Uyên lập tức nói tiếp.
Huyễn Ngu gật đầu phụ họa.
Sở Chước: "... ..."
Sở Chước ấn ấn cái trán, nói: "Xem phản ứng của mấy vị Liệt Hỏa Đảo lúc trước đó, bọn họ rõ ràng rất kiêng kị A Chiếu, nếu như biết A Chiếu có mặt, hẳn là sẽ không tự động đưa lên cửa, cho dù đưa lên cửa, cũng sẽ mang thêm nhiều người đến. Bởi vậy có thể thấy được, lúc ấy ở trong động phủ tội yêu thượng cổ, Yến Nhã Chính vẫn chưa nói thân phận chân thật của chúng ta cho người của Liệt Hỏa Đảo, Liệt Hỏa Đảo mới có thể chỉ mang có mấy người như vậy liền tới cửa. Nhưng mà ta cảm thấy, Yến Nhã Chính hẳn là còn chưa trở lại Liệt Hỏa Đảo, không thể tới kịp nói cho bọn họ."
Tuy nói bốn Thần Hoàng cảnh ở trong mắt người tu luyện khác, là vô cùng cường hãn, nhưng chống lại Phong Chiếu cùng Phong Ly, thật sự không đủ xem.
Cũng không phải là tu luyện đến Thần Hoàng cảnh thì có thể lấy số lượng nghiền áp, Thần Hoàng cảnh cũng chia cấp bậc, mặc kệ là Phong Chiếu có được thần hỏa, hay là Phong Ly có được bất tử thân, thực lực của bọn họ muốn lợi hại xa hơn người tu luyện Thần Hoàng cảnh phổ thông, hai người liên thủ, bốn Thần Hoàng cảnh phổ thông quả thật không đủ xem.
Lúc này Liệt Hỏa Đảo xem như bởi vì tin tức thiếu linh thông mà thất thủ.
Sở Chước phân tích cũng có vài phần đạo lý, Liệt Hỏa Đảo xem như là hậu thuẫn của Yến Nhã Chính ở Hồng Mông, hắn không đến mức hố người một nhà đi?
Liệt Hỏa Đảo lần này sẽ tìm tới đây, cũng là bởi vì nhận ra Sở Nguyên Thương, thật sự là Sở Nguyên Thương vài lần ba lượt phá hỏng chuyện của Liệt Hỏa Đảo s, đã lọt vào sổ đen của Liệt Hỏa Đảo, đối với hắn lại vô cùng chú ý. Khi bọn hắn xuất hiện ở thành Thiên Điệp, người Liệt Hỏa Đảo không nhận ra Phong Chiếu cùng Phong Ly, cũng nhận ra Sở Nguyên Thương đã ngụy trang qua trước tiên.
Trừ cái đó ra, trong Liệt Hỏa Đảo không ít cao thủ, nếu như liên hợp lại, lấy số lượng nghiền áp, Phong Chiếu bọn họ cũng chiếm không được chỗ tốt.
Cho nên Sở Chước thật sự không muốn bọn họ đi mạo hiểm, lãng phí thời gian ở trong này.
Thấy Sở Chước kiên trì, Phong Chiếu và Sở Nguyên Thương chỉ phải tiếc nuối buông tha cho quyết định này.
"Không có việc gì, con rể, về sau có thời gian chúng ta tiếp tục qua đó." Sở Nguyên Thương an ủi.
Phong Chiếu vẻ mặt tán thành gật đầu: "Đến lúc đó kêu theo đám cọp con ở Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, xem coi có nghiền chết bọn họ không." Liệt Hỏa Đảo người đông thế mạnh, cọp con Đông Đô Phong Vân Lâm Hải cũng không ít.
Sở Nguyên Thương cao hứng nói: "Tốt tốt, đáng tiếc Hồng Mông không có Bách tộc, bằng không chúng ta cũng có thể liên hợp Bách tộc đánh tới cửa."
Bố vợ con rể hai người lập tức liền đạt thành hiệp nghị, một người một thú không hiểu sao nói xong có bao nhiêu đắc ý, trong lúc nhất thời giả vờ giả vịt thương tiếc lẫn nhau, đều thấy đối phương là tri kỷ, đáng giá kết giao.
Mọi người: "... ..." Thái độ này thay đổi cũng quá là nhanh rồi.
Sở Chước hắn liếc nhìn bọn mắt một cái, thầm nghĩ Bách tộc nguyên khí đại thương, đến nay còn chưa khôi phục, đã đủ đáng thương, cũng đừng dày vò Bách tộc nữa.
Rời khỏi Tây Cảnh, bọn họ đi tới Trung Châu trên Hồng Mông chi cảnh.
Ông cố Sở Khai Hà ở trong bí cảnh ngay tại nơi Trung Châu.
Trung Châu là thiên đường của hoang thú, rất nhiều hoang thú khổng lồ nguy hiểm đều tụ tập ở Trung Châu, ít có người tu luyện dám trắng trợn không kiêng nể gì mà xuyên qua Trung Châu. Nhưng mà Trung Châu tuy rằng nguy hiểm, bảo vật lại rất nhiều, nơi này có rất nhiều bí cảnh bị hoang thú chiếm cứ, người tu luyện khát vọng tài nguyên tu luyện, cũng càng phong phú hơn địa phương khác, hấp dẫn vô số người tu luyện bí quá hoá liều.
"Trung Châu thật sự có nhiều bí cảnh như vậy? Là kiểu dạng bí cảnh gì?" Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ hai mắt sáng lấp lánh nhìn Sở Nguyên Thương.
Sở Nguyên Thương nói: "Đại để bí cảnh phân chia làm hai loại, một loại là linh vận phúc địa từ tự nhiên hình thành, một loại là động phủ hoặc nơi truyền thừa do con người mở ra. Theo ta được biết, bí cảnh Trung Châu nếu như do hoang thú chiếm cứ, đều lấy tự nhiên hình thành là chính, hoang thú mặc dù không có trí lực, cũng không cách nào tu luyện biến hóa, nhưng chúng nó đối với bí cảnh có một loại thân cận theo bản năng, trở thành người thủ hộ bí cảnh. Mà bởi vì bí cảnh được lưu lại, cho tới nay mới chỉ bị người ta phát hiện, có ba cái, hai cái trong đó đã bị thăm dò gần như hết rồi, chỉ còn lại có một cái, cũng là thần bí nhất ..."
Bí cảnh hiện tại Sở Khai Hà đang ở, chính là bí cảnh do con người mở ra, cũng là một cái thần bí nhất.
Người tu luyện Hồng Mông gắn liền danh xưng này với Thời Chi Hạp, bên trong nguy cơ trùng điệp, một khi đi vào, không thể dễ dàng bước ra, Sở Khai Hà tiến vào Thời Chi Hạp đã có gần trăm năm, đây cũng là nguyên nhân vì sao ngoại giới hiểu biết rất ít về Sở Khai Hà. So với Sở Nguyên Thương thường xuyên lưu lạc, gây sự khắp nơi ở Hồng Mông, thì Sở Khai Hà quả thật có vẻ thần bí.
Kỳ thực Thời Chi Hạp cũng không xem như do con người mở ra, phải nói là từ tự nhiên hình thành cùng con người thi lực chồng lên mà thành bí cảnh, nó bảo lưu lại rất nhiều nhân tố tự nhiên hình thành, cũng là nguy hiểm nhất.
"Nó thật sự rất nguy hiểm, khuê nữ, cha cũng không hy vọng con đi." Sở Nguyên Thương lo lắng nói.
Sở Chước thần sắc bình tĩnh, không có chút sợ hãi: "Trước đi xem một chút."
Sở Nguyên Thương lo lắng ưu sầu nhìn nàng, biết khuê nữ tự có chủ ý, đành phải nhìn về phía con rể, muốn cho hắn khuyên nhủ Sở Chước.
Nào biết đâu vừa nhìn qua, chỉ thấy con rể không chịu thua kém đã biến thành một con tiểu yêu thú, nhảy đến trong lòng của khuê nữ hắn, hai móng lông xù bám tay nàng, vẻ mặt nhu thuận khả ái, rõ ràng chính là không muốn khuyên.
Sở Nguyên Thương nhất thời tức không có chỗ đánh, muốn xách hắn lên quăng đến chân trời, đành nhắm mắt làm ngơ.
Dần dần tiếp cận Trung Châu, trên đường bắt đầu trở nên không bình tĩnh, rất dễ dàng đã bị hoang cầm bay trên trời cùng hoang thú chạy dưới đất tập kích, ngay cả Phong Chiếu, cũng không thể không cẩn thận vài phần, sau vài lần xé rách không gian, khi đi ra từ không gian, vẫn phải chú ý một chút hoàn cảnh chung quanh, tránh cho không cẩn thận một cái, xông lầm vào địa bàn hoang thú khổng lồ.
Vài hoang thú khổng lồ có thực lực, có thể so với Thần Hoàng cảnh, thậm chí khả năng rất cao, da thịt cứng rắn thô ráp, thuật pháp sắc bén đối với chúng nó thương hại không lớn, người tu luyện nếu chống lại chúng nó, rất dễ dàng mất mệnh.
Lịch ——
Ách a ——
Tiếng của hoang thú cùng hoang cầm không biết tên xa xa truyền đến, một đám người tránh ở trong vết nứt phía dưới sơn cốc.
So với người tu luyện nhỏ bé, hoang cầm bay qua giữa bầu trời, giống như cá Côn Bằng giương cánh, phủ xuống mặt đất một bóng râm dầy đặc.
Thẳng đến khi hoang cầm bay qua, bọn họ mới cẩn thận xuyên qua ở trong rừng.
Lại thật cẩn thận như thế chạy hơn nửa tháng đi đường, rốt cục đi đến bí cảnh Thời Chi Hạp.
Sở Nguyên Thương vén lên lá cây to như bồn tắm ở trước mặt, chỉ vào phía trước nói: "Thời Chi Hạp ở đây, bên kia có một đám hoang thú sinh hoạt, chúng nó tốc độ vô cùng mau, nếu như đi vào, phải thật cẩn thận, đừng khiến cho chúng nó chú ý."
Đám người Sở Chước thuận theo tay hắn chỉ nhìn lại, phát hiện lối vào bí cảnh Thời Chi Hạp là một hẻm núi, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, chỉ có từ trong đó tiết ra một tia lực lượng quỷ bí, làm cho người ta biết nó bất phàm.
Lối vào sinh trưởng một mảnh lùm cây thấp bé, hoang thú sống ở trong đó đầu cũng không lớn, con nào cũng nhanh nhẹn vô cùng, phần mỏ bén nhọn giống như loài chim nào đó, đã có bốn vó hữu lực cùng móng vuốt như hoang thú, vừa nhìn thì biết ngau là không dễ chọc.
Chúng nó dùng bộ mỏ bén nhọn mổ quả mọng trong lùm cây, một đôi mắt cảnh giác chuyển động nhìn quanh, hơi có gió thổi cỏ lay, đều sẽ khiến cho chúng nó chú ý. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác.
Sở Chước quan sát một lát, hỏi cha tiện nghi: "Ngài trước kia đã tới sao?"
Sở Nguyên Thương thản nhiên nói: "Sao lại không đến? Biết ông cố của con bị vậy hãm ở trong Thời Chi Hạp, ta đã vài lần muốn đi vào, nhưng bởi vì thực lực không đủ, đành phải thôi."
Lúc trước khi Sở Nguyên Thương đi đến Hồng Mông, tu vi chỉ có Thánh Đế cảnh, mấy năm nay tu luyện ở Hồng Mông, tu vi tăng trưởng cực nhanh, hiện nay đã là Hóa Thần cảnh trung kỳ, khả có thể đột phá bất cứ lúc nào, tấn cấp đến Hóa Thần cảnh hậu kỳ, Thần Hoàng cảnh chẳng qua là vấn đề thời gian. Sở Nguyên Thương có tốc độ tu luyện cực nhanh, là khó gặp trong Bách tộc, chỉ là tư chất của hắn vốn đã tốt rồi, hơn nữa hắn trải qua cực kì thần bí, ở trong Bách tộc có địa vị không thể thể xem thường, cũng chẳng có gì là lạ.
"Vậy hiện tại, ngài dám đi vào?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại xấu miệng hỏi một câu.
Sở Nguyên Thương cười tủm tỉm nói: "Khuê nữ của ta cũng muốn đi vào, làm cha thì sao có thể sợ? Nói không chừng trở ra, còn có thể tìm được tổ phụ, lão nhân gi ông ấy nếu không có ngã xuống, hiện tại tu vi hẳn là đã là Thần Hoàng cảnh." ChieuNinh@dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Nghe xong, đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại là một trận sợ hãi thán phục, ngũ phòng Sở gia này quả nhiên đều là nhân vật thiên tài tu luyện, đáng tiếc thời vận không tốt, nhân khẩu rất thưa thớt.
Sở Chước nhìn chằm chằm lối vào bí cảnh Thời Chi Hạp một lát, lại hỏi: "Cha, có phải có rất nhiều người tu luyện đều đi vào hay không?"
Thật lâu không nghe được trả lời, Sở Chước quay đầu nhìn lại, đã thấy cha nàng đang dùng một loại thần sắc muốn khóc lại không khóc nhìn nàng, nàng nhìn xem mà da mặt cương nhẹ, không biết hắn lại thế nào.
Những người khác cũng không hiểu ra sao nhìn cha Sở, mặc dù cũng đã hiểu rõ lề lối của cha Sở, vẫn bị hắn khiến cho quýnh quáng chẳng biết làm sao.
Sở Nguyên Thương hít mũi một cái, cảm động nói: "Khuê nữ, đây là lần đầu tiên con kêu cha, cha thật sự là rất cao hứng."
Sở Chước hết chỗ nói rồi, nói: "Mặc kệ nói như thế nào, trên danh nghĩa chúng ta quả thật là cha và con gái."
Sở Nguyên Thương vẫn vô cùng cảm động, nếu không phải Phong Chiếu giương giương mắt hổ theo dõi hắn, hắn cũng muốn ôm khuê nữ đến trong lòng mà xoa xoa một phen, để biểu đạt tình thương của cha lan tràn như cỏ dại của hắn.
Trước kia không có biện pháp chiếu cố khuê nữ lớn lên, hiện tại hắn đành phải làm bồi thường nhiều chút.
"Thời Chi Hạp rất nổi danh ở Hồng Mông, có vài người tu luyện khi tu luyện gặp phải bình cảnh, sẽ đến nơi này tìm kiếm cơ duyên đột phá, chỉ là đại đa số tiến vào thì không có tin tức nữa, có rất ít người có thể bước ra từ trong đó." Nói tới đây, Sở Nguyên Thương biến sắc, nói: "Khuê nữ, con có biết vì sao Thời Chi Hạp có tên này không?"
Sở Chước chần chờ xuống, suy tư nói: "Chẳng lẽ có liên quan cùng thời gian?"
"Đúng là như thế." Sở Nguyên Thương thần sắc nghiêm túc, ngược lại với bộ dạng không đáng tin lúc trước: "Nếu là mọi người đi vào, khả năng sẽ đánh mất ở trong sông thời gian, chi bằng nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ bản tâm, đừng quên sơ tâm."
Một đám người nghiêm túc gật đầu.
Thời gian là một loại trong quy tắc thuộc về tự nhiên, quy tắc tự nhiên khắp nơi là tồn tại khó khăn chạm đến nhất, nghe nói ngay cả thần cũng không dám dễ dàng đụng chạm.
Thời Chi Hạp lưu lại quy tắc thời gian, người tu luyện hơi không cẩn thận, sẽ đánh mất ở trong sông dài thời gian, cuối cùng mất đi ở trong thiên địa.
Lúc trước người tu luyện phát hiện Thời Chi Hạp là một vị nhân tộc đại năng, hắn ở thành thần Thời Chi Hạp, sau khi thành thần liền cải tạo Thời Chi Hạp thành một cái bí cảnh, đều ghi lại công pháp đến tâm đắc tu luyện trước khi hắn thành thần ở trong Thời Chi Hạp, liền phi thăng thành thần.
Bởi vì có duyên cớ này, Thời Chi Hạp trở thành tồn tại cực kì thần bí trong Hồng Mông, rất nhiều người tu luyện không thể đột phá, đều lựa chọn đến Thời Chi Hạp tìm kiếm cơ duyên đột phá, mong muốn giống vị đại năng năm đó, phi thăng thành thần ở Thời Chi Hạp.
Vẫn là Sở Chước kịp lúc ngăn cản bọn họ.
"Không cần thiết lãng phí thời gian ở trong này." Sở Chước nói: "Nói không chừng Yến Nhã Chính vẫn chưa ở Liệt Hỏa Đảo."
"Vậy thì ở đâu?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi lại.
"Đánh mông hắn!" Huyền Uyên lập tức nói tiếp.
Huyễn Ngu gật đầu phụ họa.
Sở Chước: "... ..."
Sở Chước ấn ấn cái trán, nói: "Xem phản ứng của mấy vị Liệt Hỏa Đảo lúc trước đó, bọn họ rõ ràng rất kiêng kị A Chiếu, nếu như biết A Chiếu có mặt, hẳn là sẽ không tự động đưa lên cửa, cho dù đưa lên cửa, cũng sẽ mang thêm nhiều người đến. Bởi vậy có thể thấy được, lúc ấy ở trong động phủ tội yêu thượng cổ, Yến Nhã Chính vẫn chưa nói thân phận chân thật của chúng ta cho người của Liệt Hỏa Đảo, Liệt Hỏa Đảo mới có thể chỉ mang có mấy người như vậy liền tới cửa. Nhưng mà ta cảm thấy, Yến Nhã Chính hẳn là còn chưa trở lại Liệt Hỏa Đảo, không thể tới kịp nói cho bọn họ."
Tuy nói bốn Thần Hoàng cảnh ở trong mắt người tu luyện khác, là vô cùng cường hãn, nhưng chống lại Phong Chiếu cùng Phong Ly, thật sự không đủ xem.
Cũng không phải là tu luyện đến Thần Hoàng cảnh thì có thể lấy số lượng nghiền áp, Thần Hoàng cảnh cũng chia cấp bậc, mặc kệ là Phong Chiếu có được thần hỏa, hay là Phong Ly có được bất tử thân, thực lực của bọn họ muốn lợi hại xa hơn người tu luyện Thần Hoàng cảnh phổ thông, hai người liên thủ, bốn Thần Hoàng cảnh phổ thông quả thật không đủ xem.
Lúc này Liệt Hỏa Đảo xem như bởi vì tin tức thiếu linh thông mà thất thủ.
Sở Chước phân tích cũng có vài phần đạo lý, Liệt Hỏa Đảo xem như là hậu thuẫn của Yến Nhã Chính ở Hồng Mông, hắn không đến mức hố người một nhà đi?
Liệt Hỏa Đảo lần này sẽ tìm tới đây, cũng là bởi vì nhận ra Sở Nguyên Thương, thật sự là Sở Nguyên Thương vài lần ba lượt phá hỏng chuyện của Liệt Hỏa Đảo s, đã lọt vào sổ đen của Liệt Hỏa Đảo, đối với hắn lại vô cùng chú ý. Khi bọn hắn xuất hiện ở thành Thiên Điệp, người Liệt Hỏa Đảo không nhận ra Phong Chiếu cùng Phong Ly, cũng nhận ra Sở Nguyên Thương đã ngụy trang qua trước tiên.
Trừ cái đó ra, trong Liệt Hỏa Đảo không ít cao thủ, nếu như liên hợp lại, lấy số lượng nghiền áp, Phong Chiếu bọn họ cũng chiếm không được chỗ tốt.
Cho nên Sở Chước thật sự không muốn bọn họ đi mạo hiểm, lãng phí thời gian ở trong này.
Thấy Sở Chước kiên trì, Phong Chiếu và Sở Nguyên Thương chỉ phải tiếc nuối buông tha cho quyết định này.
"Không có việc gì, con rể, về sau có thời gian chúng ta tiếp tục qua đó." Sở Nguyên Thương an ủi.
Phong Chiếu vẻ mặt tán thành gật đầu: "Đến lúc đó kêu theo đám cọp con ở Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, xem coi có nghiền chết bọn họ không." Liệt Hỏa Đảo người đông thế mạnh, cọp con Đông Đô Phong Vân Lâm Hải cũng không ít.
Sở Nguyên Thương cao hứng nói: "Tốt tốt, đáng tiếc Hồng Mông không có Bách tộc, bằng không chúng ta cũng có thể liên hợp Bách tộc đánh tới cửa."
Bố vợ con rể hai người lập tức liền đạt thành hiệp nghị, một người một thú không hiểu sao nói xong có bao nhiêu đắc ý, trong lúc nhất thời giả vờ giả vịt thương tiếc lẫn nhau, đều thấy đối phương là tri kỷ, đáng giá kết giao.
Mọi người: "... ..." Thái độ này thay đổi cũng quá là nhanh rồi.
Sở Chước hắn liếc nhìn bọn mắt một cái, thầm nghĩ Bách tộc nguyên khí đại thương, đến nay còn chưa khôi phục, đã đủ đáng thương, cũng đừng dày vò Bách tộc nữa.
Rời khỏi Tây Cảnh, bọn họ đi tới Trung Châu trên Hồng Mông chi cảnh.
Ông cố Sở Khai Hà ở trong bí cảnh ngay tại nơi Trung Châu.
Trung Châu là thiên đường của hoang thú, rất nhiều hoang thú khổng lồ nguy hiểm đều tụ tập ở Trung Châu, ít có người tu luyện dám trắng trợn không kiêng nể gì mà xuyên qua Trung Châu. Nhưng mà Trung Châu tuy rằng nguy hiểm, bảo vật lại rất nhiều, nơi này có rất nhiều bí cảnh bị hoang thú chiếm cứ, người tu luyện khát vọng tài nguyên tu luyện, cũng càng phong phú hơn địa phương khác, hấp dẫn vô số người tu luyện bí quá hoá liều.
"Trung Châu thật sự có nhiều bí cảnh như vậy? Là kiểu dạng bí cảnh gì?" Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ hai mắt sáng lấp lánh nhìn Sở Nguyên Thương.
Sở Nguyên Thương nói: "Đại để bí cảnh phân chia làm hai loại, một loại là linh vận phúc địa từ tự nhiên hình thành, một loại là động phủ hoặc nơi truyền thừa do con người mở ra. Theo ta được biết, bí cảnh Trung Châu nếu như do hoang thú chiếm cứ, đều lấy tự nhiên hình thành là chính, hoang thú mặc dù không có trí lực, cũng không cách nào tu luyện biến hóa, nhưng chúng nó đối với bí cảnh có một loại thân cận theo bản năng, trở thành người thủ hộ bí cảnh. Mà bởi vì bí cảnh được lưu lại, cho tới nay mới chỉ bị người ta phát hiện, có ba cái, hai cái trong đó đã bị thăm dò gần như hết rồi, chỉ còn lại có một cái, cũng là thần bí nhất ..."
Bí cảnh hiện tại Sở Khai Hà đang ở, chính là bí cảnh do con người mở ra, cũng là một cái thần bí nhất.
Người tu luyện Hồng Mông gắn liền danh xưng này với Thời Chi Hạp, bên trong nguy cơ trùng điệp, một khi đi vào, không thể dễ dàng bước ra, Sở Khai Hà tiến vào Thời Chi Hạp đã có gần trăm năm, đây cũng là nguyên nhân vì sao ngoại giới hiểu biết rất ít về Sở Khai Hà. So với Sở Nguyên Thương thường xuyên lưu lạc, gây sự khắp nơi ở Hồng Mông, thì Sở Khai Hà quả thật có vẻ thần bí.
Kỳ thực Thời Chi Hạp cũng không xem như do con người mở ra, phải nói là từ tự nhiên hình thành cùng con người thi lực chồng lên mà thành bí cảnh, nó bảo lưu lại rất nhiều nhân tố tự nhiên hình thành, cũng là nguy hiểm nhất.
"Nó thật sự rất nguy hiểm, khuê nữ, cha cũng không hy vọng con đi." Sở Nguyên Thương lo lắng nói.
Sở Chước thần sắc bình tĩnh, không có chút sợ hãi: "Trước đi xem một chút."
Sở Nguyên Thương lo lắng ưu sầu nhìn nàng, biết khuê nữ tự có chủ ý, đành phải nhìn về phía con rể, muốn cho hắn khuyên nhủ Sở Chước.
Nào biết đâu vừa nhìn qua, chỉ thấy con rể không chịu thua kém đã biến thành một con tiểu yêu thú, nhảy đến trong lòng của khuê nữ hắn, hai móng lông xù bám tay nàng, vẻ mặt nhu thuận khả ái, rõ ràng chính là không muốn khuyên.
Sở Nguyên Thương nhất thời tức không có chỗ đánh, muốn xách hắn lên quăng đến chân trời, đành nhắm mắt làm ngơ.
Dần dần tiếp cận Trung Châu, trên đường bắt đầu trở nên không bình tĩnh, rất dễ dàng đã bị hoang cầm bay trên trời cùng hoang thú chạy dưới đất tập kích, ngay cả Phong Chiếu, cũng không thể không cẩn thận vài phần, sau vài lần xé rách không gian, khi đi ra từ không gian, vẫn phải chú ý một chút hoàn cảnh chung quanh, tránh cho không cẩn thận một cái, xông lầm vào địa bàn hoang thú khổng lồ.
Vài hoang thú khổng lồ có thực lực, có thể so với Thần Hoàng cảnh, thậm chí khả năng rất cao, da thịt cứng rắn thô ráp, thuật pháp sắc bén đối với chúng nó thương hại không lớn, người tu luyện nếu chống lại chúng nó, rất dễ dàng mất mệnh.
Lịch ——
Ách a ——
Tiếng của hoang thú cùng hoang cầm không biết tên xa xa truyền đến, một đám người tránh ở trong vết nứt phía dưới sơn cốc.
So với người tu luyện nhỏ bé, hoang cầm bay qua giữa bầu trời, giống như cá Côn Bằng giương cánh, phủ xuống mặt đất một bóng râm dầy đặc.
Thẳng đến khi hoang cầm bay qua, bọn họ mới cẩn thận xuyên qua ở trong rừng.
Lại thật cẩn thận như thế chạy hơn nửa tháng đi đường, rốt cục đi đến bí cảnh Thời Chi Hạp.
Sở Nguyên Thương vén lên lá cây to như bồn tắm ở trước mặt, chỉ vào phía trước nói: "Thời Chi Hạp ở đây, bên kia có một đám hoang thú sinh hoạt, chúng nó tốc độ vô cùng mau, nếu như đi vào, phải thật cẩn thận, đừng khiến cho chúng nó chú ý."
Đám người Sở Chước thuận theo tay hắn chỉ nhìn lại, phát hiện lối vào bí cảnh Thời Chi Hạp là một hẻm núi, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, chỉ có từ trong đó tiết ra một tia lực lượng quỷ bí, làm cho người ta biết nó bất phàm.
Lối vào sinh trưởng một mảnh lùm cây thấp bé, hoang thú sống ở trong đó đầu cũng không lớn, con nào cũng nhanh nhẹn vô cùng, phần mỏ bén nhọn giống như loài chim nào đó, đã có bốn vó hữu lực cùng móng vuốt như hoang thú, vừa nhìn thì biết ngau là không dễ chọc.
Chúng nó dùng bộ mỏ bén nhọn mổ quả mọng trong lùm cây, một đôi mắt cảnh giác chuyển động nhìn quanh, hơi có gió thổi cỏ lay, đều sẽ khiến cho chúng nó chú ý. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác.
Sở Chước quan sát một lát, hỏi cha tiện nghi: "Ngài trước kia đã tới sao?"
Sở Nguyên Thương thản nhiên nói: "Sao lại không đến? Biết ông cố của con bị vậy hãm ở trong Thời Chi Hạp, ta đã vài lần muốn đi vào, nhưng bởi vì thực lực không đủ, đành phải thôi."
Lúc trước khi Sở Nguyên Thương đi đến Hồng Mông, tu vi chỉ có Thánh Đế cảnh, mấy năm nay tu luyện ở Hồng Mông, tu vi tăng trưởng cực nhanh, hiện nay đã là Hóa Thần cảnh trung kỳ, khả có thể đột phá bất cứ lúc nào, tấn cấp đến Hóa Thần cảnh hậu kỳ, Thần Hoàng cảnh chẳng qua là vấn đề thời gian. Sở Nguyên Thương có tốc độ tu luyện cực nhanh, là khó gặp trong Bách tộc, chỉ là tư chất của hắn vốn đã tốt rồi, hơn nữa hắn trải qua cực kì thần bí, ở trong Bách tộc có địa vị không thể thể xem thường, cũng chẳng có gì là lạ.
"Vậy hiện tại, ngài dám đi vào?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại xấu miệng hỏi một câu.
Sở Nguyên Thương cười tủm tỉm nói: "Khuê nữ của ta cũng muốn đi vào, làm cha thì sao có thể sợ? Nói không chừng trở ra, còn có thể tìm được tổ phụ, lão nhân gi ông ấy nếu không có ngã xuống, hiện tại tu vi hẳn là đã là Thần Hoàng cảnh." ChieuNinh@dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Nghe xong, đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại là một trận sợ hãi thán phục, ngũ phòng Sở gia này quả nhiên đều là nhân vật thiên tài tu luyện, đáng tiếc thời vận không tốt, nhân khẩu rất thưa thớt.
Sở Chước nhìn chằm chằm lối vào bí cảnh Thời Chi Hạp một lát, lại hỏi: "Cha, có phải có rất nhiều người tu luyện đều đi vào hay không?"
Thật lâu không nghe được trả lời, Sở Chước quay đầu nhìn lại, đã thấy cha nàng đang dùng một loại thần sắc muốn khóc lại không khóc nhìn nàng, nàng nhìn xem mà da mặt cương nhẹ, không biết hắn lại thế nào.
Những người khác cũng không hiểu ra sao nhìn cha Sở, mặc dù cũng đã hiểu rõ lề lối của cha Sở, vẫn bị hắn khiến cho quýnh quáng chẳng biết làm sao.
Sở Nguyên Thương hít mũi một cái, cảm động nói: "Khuê nữ, đây là lần đầu tiên con kêu cha, cha thật sự là rất cao hứng."
Sở Chước hết chỗ nói rồi, nói: "Mặc kệ nói như thế nào, trên danh nghĩa chúng ta quả thật là cha và con gái."
Sở Nguyên Thương vẫn vô cùng cảm động, nếu không phải Phong Chiếu giương giương mắt hổ theo dõi hắn, hắn cũng muốn ôm khuê nữ đến trong lòng mà xoa xoa một phen, để biểu đạt tình thương của cha lan tràn như cỏ dại của hắn.
Trước kia không có biện pháp chiếu cố khuê nữ lớn lên, hiện tại hắn đành phải làm bồi thường nhiều chút.
"Thời Chi Hạp rất nổi danh ở Hồng Mông, có vài người tu luyện khi tu luyện gặp phải bình cảnh, sẽ đến nơi này tìm kiếm cơ duyên đột phá, chỉ là đại đa số tiến vào thì không có tin tức nữa, có rất ít người có thể bước ra từ trong đó." Nói tới đây, Sở Nguyên Thương biến sắc, nói: "Khuê nữ, con có biết vì sao Thời Chi Hạp có tên này không?"
Sở Chước chần chờ xuống, suy tư nói: "Chẳng lẽ có liên quan cùng thời gian?"
"Đúng là như thế." Sở Nguyên Thương thần sắc nghiêm túc, ngược lại với bộ dạng không đáng tin lúc trước: "Nếu là mọi người đi vào, khả năng sẽ đánh mất ở trong sông thời gian, chi bằng nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ bản tâm, đừng quên sơ tâm."
Một đám người nghiêm túc gật đầu.
Thời gian là một loại trong quy tắc thuộc về tự nhiên, quy tắc tự nhiên khắp nơi là tồn tại khó khăn chạm đến nhất, nghe nói ngay cả thần cũng không dám dễ dàng đụng chạm.
Thời Chi Hạp lưu lại quy tắc thời gian, người tu luyện hơi không cẩn thận, sẽ đánh mất ở trong sông dài thời gian, cuối cùng mất đi ở trong thiên địa.
Lúc trước người tu luyện phát hiện Thời Chi Hạp là một vị nhân tộc đại năng, hắn ở thành thần Thời Chi Hạp, sau khi thành thần liền cải tạo Thời Chi Hạp thành một cái bí cảnh, đều ghi lại công pháp đến tâm đắc tu luyện trước khi hắn thành thần ở trong Thời Chi Hạp, liền phi thăng thành thần.
Bởi vì có duyên cớ này, Thời Chi Hạp trở thành tồn tại cực kì thần bí trong Hồng Mông, rất nhiều người tu luyện không thể đột phá, đều lựa chọn đến Thời Chi Hạp tìm kiếm cơ duyên đột phá, mong muốn giống vị đại năng năm đó, phi thăng thành thần ở Thời Chi Hạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.