Cùng Trời Với Thú

Chương 517: Thú tâm cơ Phong túng túng.

Vụ Thỉ Dực

07/03/2023

An bài xong cho Phong Ly, mọi người liền quay về phòng của mình nghỉ ngơi.

Trở lại phòng nghỉ, Sở Chước ngồi ở bên giường, nhìn về phía tiểu yêu thú ngồi xổm ở trên giường, nhịn không được hỏi hắn: "Vì sao huynh đặt tên cho hắn là Phong Ly? Nếu như ta không tính sai, Bạch Ly hẳn là tên của mẫu thân huynh đi?"

Tuy rằng Phong Chiếu vẫn luôn không nói rõ ràng, nhưng Sở Chước nán lại ở Bạch Ly Sơn lâu như vậy, lại quen thuộc với đám thú, ít nhiều cũng biết rõ Bạch chủ đầu tiên của Bạch Ly Vực, đúng là Bạch Ly, cho nên Bạch Ly Vực mới sẽ lấy tên bà làm tên. Mà Bạch Ly cũng là mẫu thân Bạch Hổ của Phong Chiếu, nghe nói sau khi ném Bạch Ly Vực cho nhi tử, thì tiêu sái đi vực ngoại chi cảnh.

Phong Chiếu đặt tên cho Âm Thi Vương, lấy họ của cha, tên của mẹ, thấy thế nào cũng có chút không bình thường.

Nghe thú Bạch Ly Sơn nói, vị Bạch Ly đại nhân kia là một cọp mẹ tính cách hỏa bạo hình thái ngự tỷ, một lời không hợp thì nhào lên đánh, Phong Chiếu làm chuyện loại này, không sợ ngày nào đó mẫu thượng đại nhân trở về, béo đánh hắn đứa nhi tử gấu này một trận?

Mẫu thân muốn đánh nhi tử của mình, đang lúc đập, cũng không thể phản kháng đi?

Tiểu yêu thú khép hai móng lại ở trước mặt, cái đuôi ở phía sau như chèo thuyền mà quét qua quét lại, một đôi dị đồng tử trừng thật tròn vo, bộ dạng vô hạn đáng yêu vô tội.

Sở Chước cười thầm trong lòng, xoa bóp móng vuốt da lông ngắn của hắn, nói: "Biến trở về hình người, nói tiếng người."

Tiểu yêu thú thấy bán manh không thành, đành phải biến trở về hình người, một đôi con ngươi chói sáng xinh đẹp mỉm cười nhìn nàng.

Sở Chước bị hắn nhìn xem mà trên mặt hơi nóng lên, nhưng cố gắng kéo căng giấu giếm e ngại, hỏi hắn: "Huynh có tính toán gì cho Phong Ly không? Thật sự có thể để cho hắn biến thành người một lần nữa?"

"Đó là không có khả năng." Phong Chiếu không chút do dự nói: "Hắn đã sớm chết rồi, bởi vì tà tu luyện hóa thành Âm Thi, có thể lấy một loại phương thức khác sống sót, sớm vi phạm quy tắc sinh tử, cho dù là thần, cũng không thể tùy ý giẫm lên quy tắc sống hay chết trong đó."

Sở Chước nhíu mi, một khi đã như vậy, ngày đó lời hắn nói đáp ứng Âm Thi Vương, chẳng lẽ là lừa y?

"Ta không lừa hắn." Phong Chiếu vội nói, không muốn làm cho nàng cảm thấy mình không đáng tìn nhiệm —— tuy rằng toàn bộ người Đại Hoang giới đều cảm thấy hắn rất không theo mẫu: "Nhưng mà, việc này còn phải xem tình huống, hắn đã có thần trí, có thể khống chế được ham chém giết huyết tinh trong cơ thể chính mình, là người có thể bồi dưỡng thành tài..." Nói tới đây, hắn liếc nhìn nàng một cái: "Hơn nữa, hắn là hậu đại Thần tộc cùng Bách tộc kết hợp dựng dục, dù thế nào cũng sẽ tìm được biện pháp thích hợp cho hắn. Nếu như không được, chỉ có thể dựa vào chuỗi hạt châu trong tay nàng đó."

Sở Chước kinh ngạc cúi đầu, nhìn về phía chuỗi hạt châu trên cổ tay đã không còn chút hơi thở.

Trong lòng nàng rất hoài nghi, chuỗi hạt châu này, thật sự có thể giúp được Phong Ly đã bị luyện hóa thành Âm Thi?

"Nó đã xuất hiện ở trên chiến trường thượng cổ, còn có thể cho nàng nhìn thấy được chuyện đã từng trên chiến trường, chứng minh nó cực kì bất phàm, nếu không Phong Ly cũng sẽ không cướp đoạt nó." Phong Chiếu phân tích nói: "Lòng ta hoài nghi, Phong Ly hẳn là còn có ký ức khác, cho nên hắn mới có thể theo tiềm thức đi đến chiến trường thượng cổ, vì nó mà đến."

Sở Chước biết hắn nói đúng, chỉ là vì chuỗi hạt châu này trừ bỏ có thể mang nàng về chiến trường thượng cổ nhìn đến từng chân thật ra, thì không có chút khác thường nào, khiến cho nàng đối với nó kỳ thực không hề tín nhiệm.

Một chuỗi hạt châu hoàn toàn không có biện pháp để hiểu rõ sử dụng, nàng có thể làm sao bây giờ?

Nếu không phải có một loại cảm giác khó hiểu đối với chủ nhân của hạt châu, nàng cũng sẽ không gắt gao giữ chặt lấy nó, mang nó trên người, không chịu cho Phong Ly.

"Cho nên, hoàn toàn không cần lo lắng." Phong Chiếu mỉm cười với nàng.

Sở Chước: "... ..."

Nàng chưa bao giờ biết, con thần thú này thì ra là một con thú lạc quan, giống như chuyện gì cũng không làm khó được hắn —— bởi vì hắn căn bản liền cảm thấy đó không phải là đại sự gì, có lẽ ở trong lòng hắn, đại sự làm cho hắn có thể cảm thấy trời long đất lở, chắc là ban đầu nàng cự tuyệt kết thành bạn song tu cùng với hắn đi...

Nghĩ như vậy, Sở Chước đột nhiên phát hiện, hình tượng của nàng trong lòng nam nhân này rốt cuộc cao thượng không có giới hạn.

Phong Chiếu vươn tay tới, kéo kéo tay nàng, thấy nàng không cự tuyệt, nhất thời vui rạo rực nói: "Mấy ngày này nàng vất vả rồi, trước nghỉ ngơi một lát."

Sở Chước nga một tiếng, khi bị hắn lôi kéo nằm trên giường, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại ngồi bật dậy, một đôi mắt sáng nhìn thẳng vào hắn.



Phong Chiếu bị nàng nhìn đến không hiểu sao chột dạ, lại không biết mình làm cái gì, đành phải thu liễm tươi cười trên mặt, cũng vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng.

"Chước Chước, còn có chuyện gì? Chẳng lẽ nàng không mệt sao?"

Sở Chước chậm rì rì nói: "Huynh còn chưa có nói cho ta biết, vì sao đặt tên cho hắn là Phong Ly."

Nghe nói như thế, tầm mắt hắn hơi hơi có chút bay bổng, thế nhưng không dám nhìn thẳng nàng.

Quả nhiên có mờ ám.

Sở Chước để sát vào hắn một ít, hơi thở giống đực trên người hắn vây quanh nàng, đồng thời, hơi thở ngọt ngào thuộc về trên người nàng, cũng ăn mòn ngũ cảm của hắn, làm cho hắn rục rịch trong lòng, cảm thấy rằng nắm tay đã không thể thỏa mãn, thật muốn ôm một cái, cọ một cái...

Đang lúc hắn nghĩ có nên biến thành tiểu yêu thú, cọ đến trong lòng nàng hay không, thì phát hiện có một khối nhuyễn ngọc ôn hương dựa vào trong lòng, nghe nàng mềm mại nói: "Huynh nói đi, ta muốn nghe xem."

Phong Chiếu không chút do dự, thốt ra: "Tương lai khi mẹ ta muốn đánh ta, thì đẩy Phong Ly đi qua cho bà ấy đánh, dù sao Phong Ly là thân bất tử, đánh không hỏng."

Sở Chước: "... ..." Tâm cơ hiểm ác này, quả nhiên không thể nghĩ tốt cho hắn.

Sau khi nói xong, Phong Chiếu không dám nhìn nàng, nhưng hai tay không nhịn được, gắt gao ôm người đến trong lòng.

Sở Chước dựa vào hắn, ngẩng đầu nhìn toàn bộ lỗ tai đỏ rực của hắn, lại hỏi hắn: "Vì sao mẹ huynh phải đánh huynh?"

"Nàng không hiểu." Hắn lầu bầu: "Về sau bà ấy nhìn thấy nàng... nhất định sẽ đánh ta."

Sở Chước mờ mịt cả đầu, chẳng lẽ mẹ hắn quy định hắn không thể tìm vợ gì sao, phát hiện hắn tìm vợ, nhất định phải đánh hắn một trận? Nghĩ như vậy, Sở Chước có chút lo lắng, tương lai có thể có chuyện xử lý không tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu hay không? Nhưng mà ở giới tu luyện, lấy tu hành là chính, lại không giống giới thế tục, nữ nhân bị nhốt ở trong một cái hậu trạch, dễ dàng gây ra chuyện, cho nên căn bản không cần lo lắng.

"Vì sao bà ấy nhìn thấy ta sẽ đánh huynh? Muốn đánh cũng đánh ta đi?" Sở Chước tiếp tục thử.

"Nàng không hiểu, bà ấy sẽ không đánh nàng, chỉ biết đánh ta, cảm thấy rằng ta dụ dỗ nàng..." Càng nói, hắn càng lo lắng.

Sở Chước vẫn nghe đến chẳng hiểu được gì cả, nhưng mà cũng hiểu rõ đại khái, gia hỏa này lo lắng tương lai bị mẫu thượng đại nhân đánh, cho nên tìm một tiểu nhi tử cho mẫu thượng đại nhân, tương lai muốn đánh thì đánh tiểu nhi tử.

Đây rõ ràng là cưỡng chế trói buộc, cũng mặc kệ mẹ hắn và Phong Ly có nhận mối liên quan hệ này hay không.

"Không sao cả, mặc kệ bà ấy có thừa nhận hay không, thì Phong Ly đã là Phong Ly, đây là không có biện pháp thay đổi rồi." Phong Chiếu giảo hoạt nói: "Ta chuẩn bị cho bà ấy nhiều thêm một đứa tiểu nhi tử, tránh cho bà ấy chạy khắp nơi."

Sở Chước không lời nào để nói.

Đây rõ ràng là hắn đơn phương tình nguyện, chẳng trách tương lai mẹ hắn muốn đánh hắn, thật sự là tác phong của một đứa nhỏ đầu gấu.

Cuối cùng, Sở Chước và thú tâm cơ • đứa nhỏ đầu gấu nào đó cùng nhau nằm trên giường, ôm tiểu yêu thú củng đến trong lòng cùng nhau ngủ đi.

Xuyên chiến hạm tiến vào Phạm Tiên Vực, liền đi về phía Tù Tiên Hải.

Đến Tù Tiên Hải rồi, bọn họ chuyển sang ngồi thuyền đi Tuyết Vụ Đảo.

Bởi vì bề ngoài Âm Thi Vương quá mức bắt mắt, cho nên sau khi rời khỏi xuyên chiến hạm, Sở Chước liền lấy ra một kiện áo choàng màu đen phủ thêm cho hắn. Cái áo choàng màu đen này có tác dụng đơn giản che đậy linh thức tra xét, chỉ cần không mạnh mẽ xốc lên, sẽ không sẽ bị người khác phát hiện, mà lấy thực lực của Âm Thi Vương, có lẽ cũng không có người nào có thể hất lên được mà mở ra.



Một đám người chậm rãi đi thuyền đến đảo Linh Châu.

Tiếp theo bọn họ tiếp tục đổi thuyền đi Tuyết Vụ Đảo.

Ngay khi bọn họ lên thuyền sau đó không lâu, dưới biển đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, tiếp theo nước biển vang lên rầm rầm, một bóng đen phá nước mà ra, khi muốn công kích người tu luyện trên thuyền, thì lập tức phát hiện cục bông đen ngồi ở lan can chỗ đầu thuyền.

"Long Tê!"

Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều kêu lên, chào hỏi với Long Tê phá nước lao ra.

Long Tê có ngoại hình Long tộc, nhưng cũng không phải là Long tộc chân chính, hai bên vẫn có khác nhau.

Nó một đôi thú đồng tử băng lãnh nhìn Phong Ly khoác áo choàng màu đen trên thuyền, nói:【Có hương vị Thần tộc.】

Phong Chiếu:【Ngươi có thể ngửi được?】

Long Tê lắc lư thân thể, ừ một tiếng:【Hóa thành tro ta cũng ngửi ra được, ta chính là thông linh thú Thần tộc thái cổ luyện chế ra.】Thông linh thú cũng không phải là yêu thú cùng thần thú, chúng nó trời sinh đã bị Thần tộc thái cổ giao cho lực cảm ứng đặc thù, cho dù Phong Ly đã sớm tử vong, vẫn có thể từ trong hơi thở còn sót lại trên người hắn mà cảm giác được huyết mạch Thần tộc thượng cổ lưu lại. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d

Biết là hậu duệ Thần tộc do Phong Chiếu mang tới đây, Long Tê liền quyết định mặc kệ, ngay tại khi nó muốn rời khỏi, bị người trên thuyền gọi lại.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Hỏa Lân cùng Huyền Ảnh bọn họ vô cùng nhiệt tình gọi nó lại, dùng linh đan ngăn cản nó cất bước rời đi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ một bên đút linh đan cho nó, một bên lải nhải cùng với nó: "Long Tê, ngươi sinh sống ở trong này thế nào? Tìm được nàng dâu chưa? Ở chung với đồng bạn trong Tù Tiên Hải có hài hòa..."

Long Tê nuốt linh đan vào, nể tình linh đan, miễn cưỡng trả lời:【Cũng không tệ lắm, nàng dâu thì không tìm được.】

Mọi người tự nhiên nghe không hiểu lời thông linh thú nói, chỉ phải tìm Phong Chiếu làm phiên dịch.

Phong Chiếu đại gia vốn coi thường làm loại chuyện này, nhưng Sở Chước bị nhóm tiểu hỏa bầu bạn phía sau dùng ánh mắt chó cún nhìn chằm chằm, đành phải da mặt dày đi cầu xin hắn, Phong Chiếu làm sao kháng được tiểu cô nương nhà mình yêu cầu, đành phải làm phiên dịch cho bọn hắn.

Vì thế dọc theo đường đi này, mọi người và Long Tê coi như là câu thông tốt đẹp, biết Long Tê sinh sống ở Tuyết Vụ Đảo coi như không tệ, ngẫu nhiên không có việc gì cũng sẽ chạy đến trong Tù Tiên Hải bơi lội, cũng quen thuộc với con thông linh thú to lớn dưới Tù Tiên Hải, chẳng qua một núi không chứa hai hổ, một biển không dung hai bá, cho nên chúng nó thường xuyên sẽ vì chuyện địa bàn mà đánh nhau.

"Vậy các ngươi ai thắng?" Hỏa Lân hưng phấn hỏi, đánh nhau là nàng yêu thích làm nhất.

Bé rùa cùng Huyễn Ngu cũng ghé vào một bên thuyền nhìn Long Tê, ngẫu nhiên nhìn xem bóng đen phía dưới thuyền.

Long Tê không phải là đứa am hiểu nói dối, chỉ phải thành thật nói:【Nó thắng.】

Tất cả mọi người có chút kinh ngạc, thì ra con động vật biển dưới Tù Tiên Hải này lợi hại như vậy? Ngay cả Long Tê cũng đánh không lại? Nhưng mà Long Tê không phục mà nhấn mạnh, bộ dạng con thông linh thú dưới Tù Tiên Hải quá to lớn, cho nên nó mới đánh không lại, đợi nó tiếp tục lớn lên, có một ngày chắc chắn cướp được khối địa bàn này.

Nghe xong, một đám người đều chúc phúc nó tương lai thành công.

Còn hiện tại, mọi người đều là thú độc thân Tuyết Vụ Đảo, tiếp tục tương sát tương hộ đi.

Khi thuyền đến Tuyết Vụ Đảo, bên đảo đã có người đứng ở nơi đó trông ngóng, đợi khi nhìn đến người trên thuyền, nhất thời cực kỳ vui, xa xa đã kêu lên: "A Chước muội muội!"

Sở Chước dựa đến đầu thuyền, cũng kêu lên với người bên đảo: "Nhị ca, muội đến đây."

Phong Chiếu nhảy đến bả vai nàng, cọ cọ gương mặt của nàng, lại nhìn về phía nam tu một gương mỹ nhân mặt dính đỏ ửng nhàn nhạt cao hứng đứng bên đảo, trong lòng xuy một tiếng, trưởng thành như vậy, có nữ tu nào nguyện ý song tu cùng hắn, chẳng trách hiện tại cũng không tìm được nàng dâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Trời Với Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook