Cùng Trời Với Thú

Chương 69: Vải Lôi Vân Diệp.

Vụ Thỉ Dực

06/05/2018

Hiện tại tuy Sở Chước là đệ tử nội phường Nhân Gian phường, được phường chủ La Phong Vũ Hải Các phường tự mình dẫn vào, lại chính là một người mới, đãi ngộ ở Hải Các phường cũng không khác gì với người mới khác lắm.

Cùng quan sát một đám đệ tử mới khác tiến vào Hải Các phường mấy ngày, sau khi tìm tòi, đều tâm bình khí hòa.

Có người địa phương còn có giang hồ, Sở Chước được La Phong Vũ trực tiếp tôn trọng nhập vào Hải Các phường, giảm đi một buổi thí nghiệm cuối cùng, tự nhiên khiến cho người mới khác các loại hâm mộ ghen tị hận. Ban đầu nàng còn tưởng rằng tiến vào Nhân Gian phường có thể đã được La Phong Vũ coi trọng, thậm chí được La Phong Vũ thu làm đệ tử thân truyền.

Nhưng hiện tại xem ra, La Phong Vũ giống như không ý tứ này, nếu không cũng sẽ không để cho nàng ở tại sân viện phổ thông đệ tử cư trú.

Sở Chước đối với cái này thật ra lại không sao cả.

Số lượng đệ tử nội phường Nhân Gian phường không ít, nhưng muốn hỗn thành đệ tử thân truyền của phường chủ, ít lại càng ít, chỉ là đệ tử phổ thông nội phường thôi. Hơn nữa đối với nàng mà nói, không có đệ tử thân truyền trói buộc, càng thuận tiện làm việc, tương lai nếu như muốn rời khỏi đại lục Thiên Thượng Hải cũng thuận tiện.

Sở Chước quyết định tiến vào nội phường, cũng là trải qua một phen suy nghĩ sâu xa.

Nhân Gian phường tuy nói là thế lực lớn thứ hai ở đại lục Thiên Thượng Hải, gần với Tuyết Y lâu, nhưng nó rốt cuộc chính là một hiệu buôn lấy ích lợi làm chủ. Phường chủ Cung Ngọa Vân và mười vị phân phường chủ chống đỡ nó, cũng không được cho là một môn phái có lịch sử lâu đời, thậm chí không so sánh được với danh môn chính phái chân chính có truyền thừa.

Đúng là Nhân Gian phường không hạn chế đối với đệ tử nội phường nhiều lắm, tuy nói chia làm đệ tử ngoại phường và đệ tử nội phường, nhưng chỉ cần không phải đệ tử thân truyền, kỳ thực cũng chưa sai kém, khác biệt chính là ở đãi ngộ bất đồng. Nếu tương lai muốn thoát ly, cũng sẽ không quá mức phiền toái, thậm chí không có cách nói phản bội sư môn.

Dù sao đây không phải là tông môn đại phái gì.

Cho nên, đến lúc đó nếu Sở Chước phải rời khỏi cũng dễ dàng, không có phiền toái như lựa chọn tiến vào tông môn.

Nhưng mà hiện tại, Sở Chước phải làm là, đi trước xoát nhiệm vụ, kiếm cho mình chút điểm thành tích ở Nhân Gian phường, cũng thuận tiện nàng che giấu tung tích.

Đệ tử nội phường Nhân Gian phường hàng tháng đều có một nhiệm vụ cưỡng chế, chỉ có làm xong nhiệm vụ cưỡng chế, ở trên thông tin cá nhân ở Nhân Gian phường mới có thành tích. Bằng không mỗi người tu luyện tiến vào Nhân Gian phường, khi tiếp nhận tiền tiêu hàng tháng và chỗ tốt của người ta, lại cái gì cũng không làm, vậy chẳng phải là Nhân Gian phường rất thiệt thòi?

Nhân Gian phường là thương hành, cũng không phải là nhà từ thiện gì, làm sao sẽ làm mua bán lỗ vốn?

Sở Chước có một loại rốt cuộc phỏng vấn thành công, tiến vào công ty lớn toàn quốc, ảo giác làm từ cơ sở.

Trừ bỏ nhiệm vụ cưỡng chế ra, còn có nhiệm vụ khác cấp bậc bất đồng, những nhiệm vụ đó nếu có thể hoàn thành, không chỉ có sẽ đăng ký ở trên tin tức cá nhân, đồng thời cũng sẽ căn cứ trình độ khó dễ của nhiệm vụ trả thù lao và ban thưởng tương ứng.

Cái này tương đương với làm nhiều có nhiều, không có linh thạch tu luyện, phải đi nhận nhiệm vụ kiếm chút linh thạch, tiếp tục sống yên ổn tu luyện, hơn nữa tiến vào Nhân Gian phường, coi như là có một chỗ che chở.

Đối với rất nhiều người tu luyện mà nói, bọn họ tình nguyện có cái thế lực dựa vào, cũng không muốn làm một tán tu bị người ức hiếp.

Ở trong sân viện nghỉ ngơi hai ngày, Sở Chước liền mang theo A Chiếu đi nhiệm vụ đường Hải Các phường.

Trong nhiệm vụ đường có rất nhiều người, đều là đến tiếp nhận nhiệm vụ hoặc là giao nhiệm vụ, mỗi ngày đều có hàng loạt người tu luyện ra ra vào vào, cảnh tượng vội vã, bởi vậy có thể thấy được Nhân Gian phường rất náo nhiệt. Vả lại ban bố các hạng mục thi thố và trả thù lao có thể thỏa mãn những người tu luyện yêu cầu, mới có thể làm cho bọn họ tích cực làm nhiệm vụ, không ngừng mà cường đại chính mình, cuối cùng thành một lực lượng không thể bỏ qua của Nhân Gian phường.

Nhân Gian phường làm một hãng buôn, có thể phát triển đến nay, không thể khinh thường.

Nhiệm vụ đường chia thành hai khu vực, một là địa phương ban bố nhiệm vụ, một là địa phương giao nhiệm vụ.

Sở Chước đi trước lĩnh nhiệm vụ cưỡng chế tháng này.

Người tu luyện ban phát nhiệm vụ nghiễm nhiên theo thói quen mỗi ngày xử lý hàng loạt nhiệm vụ, rất nhanh liền đăng ký xong cho Sở Chước, đồng thời phát một túi linh thú lớn của tên nhiệm vụ cho nàng, chờ khi nàng trở lại giao nhiệm vụ, hai người giao lên.

Ở khi Sở Chước đăng ký, A Chiếu cũng ngẩng đầu nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên tinh thạch treo ở giữa không trung.

Tinh thạch đó tối đen một mảnh, trên mặt đã có chữ viết màu đỏ từ trên cuộn xuống dưới, viết các loại nhiệm vụ tính lưu động, người muốn tiếp nhận nhiệm vụ thì đi vào trong đó xem xét cái mình muốn làm, sau đó đi lĩnh.

Sở Chước ngẩng đầu liếc mắt nhìn một, không khỏi mỉm cười.

Nếu như không nhìn kỹ, còn tưởng rằng là màn hình công nghệ cao, kỳ thực chẳng qua là một loại linh khí.

Luyện khí sư Linh thế giới trình độ cực cao, luyện chế ra rất nhiều thứ thậm chí có thể tương đương với công nghệ cao, rất nhiều thời điểm làm cho Sở Chước tưởng mình cũng không có rời khỏi thế giới công nghệ cao kia.

Tuy rằng thế giới này không có khoa học, nhưng lấy một loại phương thức khác chế tạo ra thứ nhanh và tiện thần kỳ, gọi là luyện khí thuật.

Luyện khí sư đều là một đám nhân viên kỹ thuật.

A Chiếu đột nhiên dùng cái đuôi ôm lấy cổ Sở Chước.

Sở Chước ôm nó đến trong lòng, thấy nó nhìn qua hướng giao nhiệm vụ, lại nhìn xem chính mình, nên hiểu ý đi qua, đi đến địa phương bên chỗ xếp hàng giao nhiệm vụ của nhiệm vụ đường.

Một đám người đang xếp hàng giao nhiệm vụ đã tiếp nhận, giao lên thu hoạch nhiệm vụ của mình, đồng thời cũng có thứ khi mình hành tẩu bên ngoài, ngẫu nhiên có được, giao cho mấy giám định sư bên cạnh Hải Các phường xem xét giá trị, để Nhân Gian phường thu mua.

Những thứ không có ở trong nhiệm vụ, Nhân Gian phường cũng thu, nếu có giá trị nhất định, sẽ định giá ngay tại chỗ, sau đó đặt trong cửa hàng bán.



Khi Sở Chước đi qua, thì thấy một giám định sư đang xem xét một khối gì đó nhiều nếp nhăn.

Thứ đó dài một thước, đen đến chuyển sang đỏ, giống như vải lại không phải vải, có chút cổ quái.

Bên cạnh có một nam người tu luyện một thân đầy thịt đang giới thiệu thứ này: "... phát hiện ở trong một lòng chảo khô cạn, rơi xuống trên đất, giống như mạng nhện, phủ một tầng lại một tầng, cũng không biết là vật gì, ta thấy nó tính chất vững chắc, thì mang về đây. Thứ này đáng giá không?"

Định giá sư đó coi hồi lâu, nói: "Vật này nhìn như cứng cỏi, lại không hề có linh khí, không thể phán đoán là cái gì, trước giữ lại, đợi sau khi rõ ràng, sẽ thông báo sau."

Người tu luyện đó nghe xong vô cùng thất vọng, đành phải để lại họ tên đến thân phận tên hiệu, mới lĩnh thù lao nhiệm vụ rời khỏi.

"Vị đạo hữu này, thỉnh chờ."

Người nam tu luyện cúi đầu đếm thù lao lần này có được, vừa bước chân đi ra nhiệm vụ đường, đột nhiên chợt nghe được bên cạnh có giọng nói vang lên.

Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy cách đó không xa một tiểu cô nương bộ dạng khả ái ôm một con tiểu yêu thú, đang cười khanh khách nhìn qua đây, cười đến thật xinh đẹp, làm cho hắn một thô hán tử đều nhịn không được đỏ mặt.

"Cô, cô nương, chính là gọi ta?"

Sở Chước đi thong thả bước lên trước, hòa khí nói: "Đúng vậy, vị sư huynh này, ngài xưng hô thế nào?"

Người nam tu luyện ngốc ngốc gãi gãi đầu, cười nói: "Tại hạ Hầu Tiến Tửu, không biết sư muội tìm ta có chuyện gì?"

"Ta gọi là Sở Chước, mạo muội vị quấy rầy Hầu sư huynh quả thật có việc, lúc trước thứ giống như vải mà không phải vải đó, không biết sư huynh phát hiện ở chỗ nào?" Sở Chước đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Hầu Tiến Tửu giật mình, thấy nàng đặc biệt tới hỏi, không khỏi vui sướng hỏi: "Chẳng lẽ Sở sư muội biết đó là vật gì?"

Sở Chước cười nói: "Tất nhiên là không biết, chỉ là cảm thấy nó có chút kỳ quái, hơn nữa tính dẻo dai vô cùng tốt, nghĩ không biết có thể dùng được hay không." Tiếp theo lại đơn giản nói mình muốn luyện chế một thanh vũ khí bản mạng, khắp nơi tìm mặt vải áp dụng với hắn.

Hầu Tiến Tửu nghe xong, thật ra cũng không có hoài nghi, rất nhanh thì nói nơi đó cho Sở Chước.

Cuối cùng cảnh cáo nàng nói: "Thứ này trong lòng chảo có rất nhiều, đều phủ kín toàn bộ lòng chảo, nhìn cũng không có tác dụng, Sở sư muội muốn thì đi lấy. Nhưng mà ta cảm thấy, thứ đồ chơi này trừ bỏ đủ cứng cỏi ra, cũng không thích hợp dùng để làm vũ khí, Sở sư muội vẫn là tìm vật khác thôi."

Sở Chước cười khanh khách cảm tạ ý tốt của hắn, lại trao đổi vài câu với hắn, hai người mới tách ra.

Một đường trở lại sân viện, Bích Tầm Châu vừa làm xong cơm trưa, hương vị thức ăn ẩn chứa linh khí tràn ngập ở trong không khí.

Bích Tầm Châu bưng thức ăn làm xong lên, Huyền Uyên đã bò đến trên bàn cơm, ngồi xổm ở trước bàn ăn của nó chờ Sở Chước trở về ăn cơm.

"Huyền Uyên đói bụng sao? Đói thì ăn trước, ngươi là tiểu hài tử, vẫn không được đói." Sở Chước cười nói.

Huyền Uyên kiên trì nói:【Phải đợi chủ nhân!】

Khi ăn cơm, Sở Chước nói với Bích Tầm Châu hôm nay đi nhiệm vụ đường lĩnh nhiệm vụ, nhiệm vụ cưỡng chế tháng này phải đi trong hồ Thái Khê gần đây thu thập một loại Thanh Liêm Bối, thời gian nhiệm vụ chỉ cần ba ngày, không lâu lắm.

Nói xong cái này, Sở Chước hỏi A Chiếu đang ăn chân gà nướng: "A Chiếu, vừa rồi thứ giống như vài mà không phải vải đó là cái gì?"

A Chiếu gặm xong một chân gà nướng, quăng xương gà đến trong sọt rác bên cạnh, mới nói:【Đó là lá cây cây Lôi Vân, người không nhìn được hàng tự nhiên tưởng là vật vô dụng.】

Nghe được Bích Tầm Châu chuyển đạt lời nói, Sở Chước có chút kinh ngạc, tiếp tục hỏi: "Cây Lôi Vân là cái cây gì? Chính là cây thuộc tính lôi?"

"Cái này ta biết." Bích Tầm Châu nói: "Quả thật là một loại cây thuộc tính lôi, nhưng mà thân mình cũng không hiện thuộc tính này, nếu như là người không biết, quả thật không thể phân biệt ra. Lá cây này cứng cỏi, như vải mà không phải vải, ngâm tẩm trong linh thủy, tích lũy tháng ngày, khi chỉ còn diệp mạch, nếu như có thể tôi luyện qua sấm sét, mới có thể biến thành vải Lôi Vân Diệp chân chính, đây là cấp mười."

Sở Chước đại khái đã hiểu rõ ràng: "Hầu sư huynh mang về đến là cây lá Lôi Vân cây hình thành diệp vải, nhưng mà diệp vải đó chưa tôi luyện qua lôi, chính là diệp vải bình thường nhất?"

"Đúng là như thế."

Sở Chước cao hứng nói: "Đã là vải Lôi Vân Diệp cấp mười, đó hẳn là có thể sử dụng đến làm mặt dù của Toái Tinh dù."

A Chiếu gật đầu:【Chính là như thế.】

Vũ khí bản mạng Toái Tinh dù của Sở Chước vẫn luôn cất giữ không dùng, nguyên nhân đó là khuyết thiếu mặt dù, đều không phải là linh khí đầy đủ. Nên bọn A Chiếu cũng giúp lưu ý tài liệu thích hợp dùng làm mặt dù, hôm nay nhìn đến vải Lôi Vân Diệp đó, A Chiếu cảm thấy thứ này vừa vặn thích hợp, liền nhắc nhở Sở Chước.

Sở Chước quyết định rút ra thời gian rảnh quẹo qua chỗ lòng chảo nơi sinh trưởng cây Lôi Vân, tìm chút diệp vải trở về, còn tôi luyện lôi, đợi về sau gặp được cơ hội thích hợp lại nói sau.

Nói xong việc này, Sở Chước còn nói tới Hầu Tiến Tửu: "Vị Hầu sư huynh này thoạt nhìn lại là người thành thật, đợi ngày nào đó nhất định phải tạ hắn một phen."

Còn chuyện cây Lôi Vân, sẽ không nói cho hắn, do người Nhân Gian phường đi nghiên cứu đi, nếu không quả thật ngay cả giám định sư Nhân Gian phường cũng không biết, nàng là một tán tu lại biết, không phải khiến người hoài nghi sao?

Buổi chiều hôm đó, Sở Chước liền mang theo ba con yêu thú xuất phát đi làm nhiệm vụ.



Sau khi rời khỏi Thái Khê thành, Bích Tầm Châu bước ra từ trong túi linh thú, biến thành hình người, đi theo Sở Chước cùng nhau ngồi thuyền đi về phía hồ Thái Thanh chỗ Thanh Liêm Bối sinh sống.

Thời gian nửa ngày, bọn họ liền đến mục đích.

Hồ Thái Khê là một hồ bên trong bờ Vụ Trạch, bởi vì khoảng cách gần Thái Khê thành, liền gọi là hồ Thái Khê.

Sở Chước bọn họ dừng lại ở một hồ đảo trong hồ Thái Khê.

Hồ đảo không tính là lớn, vài cây sinh trưởng. Nàng thu hồi thuyền, nhìn về nơi xa hồ Thái Khê, mặt hồ sóng nước mênh mông, ngẫu nhiên nước đảo bay qua, không thấy cuối cùng, có thể thấy được hồ Thái Khê này rộng lớn.

Thanh Liêm Bối sinh hoạt ở khu vực hồ Thái Khê, thể trọng lớn nhỏ không đồng nhất, lớn có thể đạt tới mấy chục kg, nhỏ cũng có mấy cân. Chúng nó an tĩnh sinh hoạt ở dưới đáy hồ u ám, ở trong nước có thể tùy hoàn cảnh thay đổi màu ánh sáng bên ngoài, người không chú ý sẽ ngộ nhận cho rằng là tảng đá phổ thông dưới đáy hồ, dễ dàng bỏ qua, cái này thì cần phải có sức phán đoán nhất định.

Tiếp theo, nếu như Thanh Liêm Bối này bị kinh động, sẽ nhanh chóng hiển lộ ra một mặt dữ tợn, có thể ngự thủy ngăn địch, giết được người ngay cả manh giáp cũng không để lại, là một loại yêu thú cấp sáu trong nước. Nhưng mà nội chất ngon, tương đối được người tu luyện yêu thích, giá bán ở chợ cũng không tính là rẻ.

Đương nhiên, đối với người tu luyện thuộc tính thủy mà nói, vẫn là dễ dàng đối phó —— điều kiện tiên quyết là tu vi đủ xuất chúng.

Bình thường một người tu luyện Vũ Hóa cảnh, nếu như chống lại một đám Thanh Liêm Bối, chỉ có phần chạy trối chết, chỉ có thể chọn thu thập Thanh Liêm Bối đơn độc lạc đàn, cần tốn thời gian vài ngày mới có thể thu thập xong số lượng nhiệm vụ cần. Nhưng mà đối với Sở Chước mà nói, nàng căn bản sẽ không để vào mắt, không chỉ là vì có Huyền Uyên là Uyên Đồ Huyền Quy cấp mười thuộc tính thủy ở đây, nàng cũng có âm cát dị thủy.

Cho nên nói, nhiệm vụ này quả thực giống như là tặng không.

Huyền Uyên nhìn đến một mảnh nước đó, cũng thật cao hứng, duỗi duỗi tứ chi ở bên cạnh hồ, hướng Bích Tầm Châu nói:【Tầm Châu ca, đêm nay ăn Thanh Liêm Bối nướng.】

"Được, đệ tóm lên thì ta làm."

Huyền Uyên lập tức bùm một đã đi xuống nước.

Sở Chước cũng phóng âm cát dị thủy ra, giọt nước màu bạc nhàn nhạt quay cuồng ở trong lòng bàn tay nàng, cực kì vui thích.

"Đi thôi, đừng chạy quá xa, khi gặp được người nhớ rõ trốn đi, đừng bị phát hiện." Sở Chước mỉm cười nói.

Âm cát dị thủy cao hứng, vèo một liền bay vào trong hồ, sau đó bắt đầu lật chuyển hồ nước.

Huyền Uyên đang ức hiếp Thanh Liêm Bối trong nước thiếu chút nữa đã bị nước quay cuồng đó trôi đi, liếc mắt nhìn âm cát dị thủy khuấy đảo ở trong nước một, bình tĩnh xoay người, phun ra vài cái bọt nước, dùng nước phao bao lấy Thanh Liêm Bối chuẩn bị đào tẩu, sau đó kéo lên mặt hồ.

Tiếng nước vang lên ào ào.

Sở Chước và Bích Tầm Châu đang ở chuẩn bị liều trại buổi tối muốn qua đêm dùng, chợt nghe được tiếng nước, quay đầu nhìn lại, phát hiện mấy con Thanh Liêm Bối bị bọt nước bọc quăng lên trên hồ đảo, tiếp theo một cột nước đưa bé rùa trong hồ lên.

Thanh Liêm Bối bị quăng đến đất liền, vỏ ngoài biến thành màu xanh, chúng nó mở vỏ ra, một luồng kiếm nước phun ra, còn đang làm phản kháng cuối cùng. Nhưng mà đều bị bé rùa trấn áp, đành phải nửa chết nửa sống tê liệt ở đó, bộ dạng hé mở vỏ, có một mảnh sương mù giống như sợi bông vải mỏng rơi xuống, phá lệ mỹ lệ.

Bích Tầm Châu mài đao soàn soạt, ra tay mạnh bạo phanh thây chúng nó, lấy ra thịt non mềm, cuối cùng một bối ba món ăn.

Chiên, nướng, nấu canh.

Thịt Thanh Liêm Bối quả nhiên rất ngon, mặc kệ là chiên, nướng, nấu canh đều cực kì mỹ vị, Sở Chước và A Chiếu, Huyền Uyên ăn được phi thường đã nghiền.

Khi ăn xong Thanh Liêm Bối, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống.

Nhiệm vụ lần này của Sở Chước là cần lấy vạn cân Thanh Liêm Bối, tuy rằng có thể hoàn thành rất nhanh, nhưng nàng cũng không muốn hoàn thành được nhanh chóng như vậy, vẫn bình thường là được. Cho nên sau khi ăn uống no đủ, không vội vã làm việc, mà là trở về trong liều ngồi nghỉ ngơi.

A Chiếu đi theo tiến vào.

Bích Tầm Châu ở bên ngoài thu thập xong mọi thứ, thì ngồi ở trên cỏ.

【Tầm Châu ca, huynh không đi vào sao? Hay là đêm nay huynh gác đêm?】Bé rùa đang gặm nhấm một khối thịt Thanh Liêm Bối khô làm đồ ăn vặt hỏi.

Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn nó một, thầm nghĩ thật sự là một tiểu hài tử, nói: "Yêu thú màn trời chiếu đất, không cần đặc biệt vào trong liều vải."

Huyền Uyên nga một tiếng, vừa nhai vừa nói:【Lão đại lại tự mình chiếm chủ nhân, đệ cũng muốn đi vào.】

Nuốt xong thịt khô trong miệng, lại dùng nước súc miệng, sau khi không còn hương vị, thì bò vào trong liều.

Nửa đêm, một bé rùa ngủ say bị một móng vuốt lông xù đánh bay ra ngoài.

Bé rùa còn buồn ngủ ngẩng đầu nhìn xem sao sáng đầy trời, giống như là không quá rõ ràng vì sao ngủ ở trong liều mà còn có thể nhìn thấy chấm nhỏ bầu trời đêm, chẳng lẽ liều hỏng rồi?

Chậm rì rì suy nghĩ một lát, lại lập tức nhắm mắt ngủ say lần nữa.

Bích Tầm Châu thấy một màn như vậy, làm như không thấy gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Trời Với Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook