Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng Lên Giường
Chương 15: .1: Trúc Mã Muốn Tắm Cùng Thanh Mai
Phù Dung Dạ Vũ
03/02/2024
Đợi sau khi Kỳ Tri Du làm xong bữa tối đã là một tiếng đồng hồ sau đó, Ôn Xảo đói bụng kêu réo, vừa ngồi xuống bàn ăn liền vội vàng bưng chén đũa lên.
Nhưng còn chưa kịp nhấc đũa, Ôn Xảo đột nhiên dừng lại, "Tại sao cậu lại bỏ nhiều ớt như vậy, cậu ăn được không đó?"
Kỳ Tri Du nấu tổng cộng bốn món ăn và một món canh, ngoại trừ món canh không cay ra, những món khác đều cay.
Ôn Xảo từ nhỏ đã thích ăn cay, có thể nói là thích ăn cay đến không thể thiếu cay, bây giờ nhìn thấy những món ăn này, cô khá hài lòng.
Nhưng Kỳ Tri Du không thể ăn cay, và cô chỉ ngửi thôi cũng biết những món ăn này rất cay.
Đây không phải là lần đầu tiên, Kỳ Tri Du hầu như lần nào nấu ăn cho cô cũng làm như vậy, nhưng trước đây, nếu không phải anh chỉ nấu cho cô ăn bản thân không ăn, hoặc cùng nhau ăn thì anh cũng sẽ xào một ít gì đó không cay, chứ làm gì như bây giờ.
Mà Kỳ Tri Du chỉ mỉm cười với điều này, "Không sao, vừa hay tớ có thể tập ăn dần."
“Đừng miễn cưỡng, không thì cậu hãy gọi đồ ăn đi?” Ngữ khí Ôn Xảo tràn đầy không đồng tình, cô rất sợ Kỳ Tri Du ăn xong sẽ cảm thấy không khỏe.
Nghe được sự quan tâm của cô, Kỳ Tri Du cười lắc đầu: "Không phải miễn cưỡng, ăn một mình thật nhàm chán, tớ không tập dần về sau sao ăn cùng cậu được cơ chứ?"
Ôn Xảo biết hoàn cảnh gia đình của Kỳ Tri Du nên nghe anh nói vậy cũng không khuyên nữa mà lẳng lặng vào bếp lấy bình sữa đưa cho anh, để anh uống cho bớt phần nào vị cay.
Kể từ khi cha mẹ của Kỳ Tri Du ly hôn, anh đã không mấy gì gặp họ, bà ngoại của anh đã qua đời khi anh mới mười bốn tuổi, và ông ngoại của anh đã mất trước đó, khi anh vẫn còn học mẫu giáo, anh và ông bà của anh không thân thiết lắm, nên từ năm mười bốn tuổi, không có người thân nào ăn cơm với anh nữa, mặc dù cha mẹ anh vẫn còn sống.
Trên thực tế, sau khi bà ngoại của Kỳ Tri Du qua đời, cha mẹ anh có nói rằng họ muốn đưa anh về bên cạnh họ, dù sao thì anh mới chỉ mười bốn tuổi, tuy rằng anh không thân thiết với họ nhưng dù sao họ cũng là ruột thịt với nhau, dù sao cũng không thể không quan tâm đến được.
Nhưng Kỳ Tri Du nói thế nào cũng không chịu đi, thứ nhất, anh không muốn xa cách Ôn Xảo, thứ hai, lúc đó cha mẹ anh đều đã kết hôn, cho dù anh về nhà cha hay nhà mẹ, anh đều là sự tồn tại không ăn nhập được.
Vì vậy, Kỳ Tri Du cuối cùng đã nói rằng sẽ tốt hơn nếu để họ tiếp tục gửi chi phí sinh hoạt, và anh có thể đến sống trong trường.
Nhưng anh đã đến sống trong trường chỉ hơn một tháng rồi quay về, bởi vì hồi trung học cơ sở Ôn Xảo không ở lại trường.
Là hàng xóm của nhau mấy năm, Kỳ Tri Du và cha mẹ Ôn Xảo cũng khá quen thuộc, thấy anh đáng thương, cha mẹ Ôn Xảo thường gọi anh về nhà chơi, khi đó mỗi khi tan học anh đều cùng chơi với Ôn Xảo, cùng cô ăn cơm, cùng nhau làm bài tập, đến giờ đi ngủ anh mới về, lúc đó Ôn Xảo cũng rất đồng cảm với anh, đối với anh cũng rất ôn nhu.
Vì vậy, Kỳ Tri Du thường tỏ ra bộ dạng đáng thương để lấy thiện cảm của cô, và đôi khi anh cố tình tỏ ra ngu ngốc và yếu đuối để khiến cô quan tâm đến mình nhiều hơn.
Ví dụ như bây giờ, thực ra sau khi ăn đồ cay lâu như vậy, mặc dù Kỳ Tri Du vẫn không ăn được đồ quá cay, nhưng hôm nay với những món có độ cay như này anh vẫn có thể chấp nhận được, nhưng anh chỉ cắn vài miếng rồi giả vờ tỏ ra bị cay đến sặc, không ngừng ho khan.
Quả nhiên, thấy anh ho khan, Ôn Xảo lập tức rót cho anh một ly sữa, vừa vuốt lưng cho anh vừa dạy bảo anh: "Đồ ngốc, đã bảo cậu đừng có mà ăn rồi, không ăn cay được thì đừng có mà cố!"
Ôn Xảo vốn định nói với anh thêm vài câu để lần sau không lỗ mãng nữa, nhưng nhớ tới lời anh vừa nói, cô không nói gì thêm mà cố ý nhắc tới việc mình sắp có bạn trai, thầm nghĩ để kiểm tra thái độ của anh đối với cô.
"Cậu cũng không cần phải luyện ăn cay để ăn cơm cùng tớ, sau này nếu tớ có bạn trai, làm sao tớ có thể cùng cậu ăn cơm chứ?"
Những lời này vừa nói ra, Kỳ Tri Du, người đang giả vờ không thoải mái, thực sự cảm thấy không thoải mái.
Anh đang nắm chặt chiếc đũa trong tay phải, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, lòng bàn tay bị chiếc đũa cấn trong tay truyền đến cơn đau đớn, sau khi ngây người khoảng mười giây, anh mới giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Thất Thất, cậu muốn trọng sắc khinh bạn sao? Chúng ta là đôi bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cùng nhau ăn cơm có vấn đề gì sao? Nếu Hà Ngạn cả chuyện này cũng chấp nhứt, vậy thì anh ta cũng quá nhỏ nhen rồi."
Nói xong, Kỳ Tri Du gắp một ít thức ăn cho Ôn Xảo, và yêu cầu cô tiếp tục ăn và không nói về nó nữa, sau đó anh cũng tự mình cầm chén và đũa, vùi mình vào thức ăn trong chén như thể anh hề cảm thấy được độ cay trong đó.
Nhìn thấy Kỳ Tri Du như vậy, Ôn Xảo thực sự không chắc Kỳ Tri Du đối với cô có cảm giác như thế nào.
Cô không phải loại người thích nhiệt tình với những kẻ hờ hững, nếu Kỳ Tri Du đối xử lạnh lùng với cô, hoặc nếu anh đã có người mình thích, cô sẽ không thể thích anh nữa.
Nhưng Kỳ Tri Du từ nhỏ đã luôn rất tốt với cô, khi còn nhỏ, anh sẽ chia sẻ đồ ăn vặt với cô, và trong dịp Tết Nguyên đán, anh thậm chí còn đưa cho cô những phong bao lì xì đỏ của mình.
Nhưng còn chưa kịp nhấc đũa, Ôn Xảo đột nhiên dừng lại, "Tại sao cậu lại bỏ nhiều ớt như vậy, cậu ăn được không đó?"
Kỳ Tri Du nấu tổng cộng bốn món ăn và một món canh, ngoại trừ món canh không cay ra, những món khác đều cay.
Ôn Xảo từ nhỏ đã thích ăn cay, có thể nói là thích ăn cay đến không thể thiếu cay, bây giờ nhìn thấy những món ăn này, cô khá hài lòng.
Nhưng Kỳ Tri Du không thể ăn cay, và cô chỉ ngửi thôi cũng biết những món ăn này rất cay.
Đây không phải là lần đầu tiên, Kỳ Tri Du hầu như lần nào nấu ăn cho cô cũng làm như vậy, nhưng trước đây, nếu không phải anh chỉ nấu cho cô ăn bản thân không ăn, hoặc cùng nhau ăn thì anh cũng sẽ xào một ít gì đó không cay, chứ làm gì như bây giờ.
Mà Kỳ Tri Du chỉ mỉm cười với điều này, "Không sao, vừa hay tớ có thể tập ăn dần."
“Đừng miễn cưỡng, không thì cậu hãy gọi đồ ăn đi?” Ngữ khí Ôn Xảo tràn đầy không đồng tình, cô rất sợ Kỳ Tri Du ăn xong sẽ cảm thấy không khỏe.
Nghe được sự quan tâm của cô, Kỳ Tri Du cười lắc đầu: "Không phải miễn cưỡng, ăn một mình thật nhàm chán, tớ không tập dần về sau sao ăn cùng cậu được cơ chứ?"
Ôn Xảo biết hoàn cảnh gia đình của Kỳ Tri Du nên nghe anh nói vậy cũng không khuyên nữa mà lẳng lặng vào bếp lấy bình sữa đưa cho anh, để anh uống cho bớt phần nào vị cay.
Kể từ khi cha mẹ của Kỳ Tri Du ly hôn, anh đã không mấy gì gặp họ, bà ngoại của anh đã qua đời khi anh mới mười bốn tuổi, và ông ngoại của anh đã mất trước đó, khi anh vẫn còn học mẫu giáo, anh và ông bà của anh không thân thiết lắm, nên từ năm mười bốn tuổi, không có người thân nào ăn cơm với anh nữa, mặc dù cha mẹ anh vẫn còn sống.
Trên thực tế, sau khi bà ngoại của Kỳ Tri Du qua đời, cha mẹ anh có nói rằng họ muốn đưa anh về bên cạnh họ, dù sao thì anh mới chỉ mười bốn tuổi, tuy rằng anh không thân thiết với họ nhưng dù sao họ cũng là ruột thịt với nhau, dù sao cũng không thể không quan tâm đến được.
Nhưng Kỳ Tri Du nói thế nào cũng không chịu đi, thứ nhất, anh không muốn xa cách Ôn Xảo, thứ hai, lúc đó cha mẹ anh đều đã kết hôn, cho dù anh về nhà cha hay nhà mẹ, anh đều là sự tồn tại không ăn nhập được.
Vì vậy, Kỳ Tri Du cuối cùng đã nói rằng sẽ tốt hơn nếu để họ tiếp tục gửi chi phí sinh hoạt, và anh có thể đến sống trong trường.
Nhưng anh đã đến sống trong trường chỉ hơn một tháng rồi quay về, bởi vì hồi trung học cơ sở Ôn Xảo không ở lại trường.
Là hàng xóm của nhau mấy năm, Kỳ Tri Du và cha mẹ Ôn Xảo cũng khá quen thuộc, thấy anh đáng thương, cha mẹ Ôn Xảo thường gọi anh về nhà chơi, khi đó mỗi khi tan học anh đều cùng chơi với Ôn Xảo, cùng cô ăn cơm, cùng nhau làm bài tập, đến giờ đi ngủ anh mới về, lúc đó Ôn Xảo cũng rất đồng cảm với anh, đối với anh cũng rất ôn nhu.
Vì vậy, Kỳ Tri Du thường tỏ ra bộ dạng đáng thương để lấy thiện cảm của cô, và đôi khi anh cố tình tỏ ra ngu ngốc và yếu đuối để khiến cô quan tâm đến mình nhiều hơn.
Ví dụ như bây giờ, thực ra sau khi ăn đồ cay lâu như vậy, mặc dù Kỳ Tri Du vẫn không ăn được đồ quá cay, nhưng hôm nay với những món có độ cay như này anh vẫn có thể chấp nhận được, nhưng anh chỉ cắn vài miếng rồi giả vờ tỏ ra bị cay đến sặc, không ngừng ho khan.
Quả nhiên, thấy anh ho khan, Ôn Xảo lập tức rót cho anh một ly sữa, vừa vuốt lưng cho anh vừa dạy bảo anh: "Đồ ngốc, đã bảo cậu đừng có mà ăn rồi, không ăn cay được thì đừng có mà cố!"
Ôn Xảo vốn định nói với anh thêm vài câu để lần sau không lỗ mãng nữa, nhưng nhớ tới lời anh vừa nói, cô không nói gì thêm mà cố ý nhắc tới việc mình sắp có bạn trai, thầm nghĩ để kiểm tra thái độ của anh đối với cô.
"Cậu cũng không cần phải luyện ăn cay để ăn cơm cùng tớ, sau này nếu tớ có bạn trai, làm sao tớ có thể cùng cậu ăn cơm chứ?"
Những lời này vừa nói ra, Kỳ Tri Du, người đang giả vờ không thoải mái, thực sự cảm thấy không thoải mái.
Anh đang nắm chặt chiếc đũa trong tay phải, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, lòng bàn tay bị chiếc đũa cấn trong tay truyền đến cơn đau đớn, sau khi ngây người khoảng mười giây, anh mới giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Thất Thất, cậu muốn trọng sắc khinh bạn sao? Chúng ta là đôi bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cùng nhau ăn cơm có vấn đề gì sao? Nếu Hà Ngạn cả chuyện này cũng chấp nhứt, vậy thì anh ta cũng quá nhỏ nhen rồi."
Nói xong, Kỳ Tri Du gắp một ít thức ăn cho Ôn Xảo, và yêu cầu cô tiếp tục ăn và không nói về nó nữa, sau đó anh cũng tự mình cầm chén và đũa, vùi mình vào thức ăn trong chén như thể anh hề cảm thấy được độ cay trong đó.
Nhìn thấy Kỳ Tri Du như vậy, Ôn Xảo thực sự không chắc Kỳ Tri Du đối với cô có cảm giác như thế nào.
Cô không phải loại người thích nhiệt tình với những kẻ hờ hững, nếu Kỳ Tri Du đối xử lạnh lùng với cô, hoặc nếu anh đã có người mình thích, cô sẽ không thể thích anh nữa.
Nhưng Kỳ Tri Du từ nhỏ đã luôn rất tốt với cô, khi còn nhỏ, anh sẽ chia sẻ đồ ăn vặt với cô, và trong dịp Tết Nguyên đán, anh thậm chí còn đưa cho cô những phong bao lì xì đỏ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.